Kim Bài Đả Thủ
Chương 81
Trước khi đến Giang Hải, Chu Vân không nghĩ rằng chuyến đi này sẽ thay đổi ấn tượng vốn có của mình đối với những người tham gia quân ngũ.
Chu Vân là con gái của trưởng phòng bộ quân vụ trực thuộc trung đoàn 701, cô nàng tranh thủ ngày nghỉ đến thăm bố. Đúng lúc trưởng phòng có nhiệm vụ ở vùng khác, cho nên nhờ một vị tham mưu tác huấn đi đón con gái, dẫn cô nàng đi tham quan Giang Hải.
Trước đây Chu Vân rất chướng mắt những người tham gia quân ngũ. Toàn là mấy tên binh sĩ ngớ ngẩn, chẳng có gì thú vị, nhưng bây giờ cô cảm thấy quân nhân cũng chia thành rất nhiều loại, ví dụ như tham mưu Dương đang đưa cô dạo quanh Giang Hải đây, anh chàng khá là khác biệt.
“Chà, ‘một mao ba’, là Thượng úy à?”
Ngồi trong quán cà phê, Chu Vân ngước cằm nhìn quân hàm trên vai Dương Lỗi, hớn hở nói.
Chưa đến một ngày, cô nàng đã dùng giọng điệu thân thiết nói chuyện với Dương Lỗi. Vị sĩ quan này đi trên đường thu hút không ít sự chú ý của phái nữ, khiến Chu Vân cảm thấy rất hãnh diện.
“Quân nhân các anh cứ tẻ nhạt thế nào ấy… nhưng anh thì khác. Ý em là thần thái đó.”
Chu Vân nhìn Dương Lỗi chằm chằm.
Dương Lỗi chỉ cười cười. Chu Vân cảm thấy hơi thất vọng với thái độ lạnh nhạt của Dương Lỗi.
“Anh có lên mạng không? Có tài khoản QQ không?”
*QQ là một phần mềm chat của Trung Quốc, tương tự như Yahoo.
“Quân đội không cho phép lên mạng bên ngoài.”
“Vậy, anh có bạn gái chưa?”
“Không có.”
“Em không tin, anh đẹp trai như vậy, làm sao mà không có người yêu được?”
Chu Vân mỉm cười thăm dò.
Dương Lỗi dừng một lát.
“Có rồi.”
“Sau đó thì sao?”
“Chia tay rồi.”
Không biết có phải do ảo giác của mình hay không, Chu Vân cảm thấy tuy nét mặt của người trước mắt không có gì thay đổi, nhưng dường như anh ta không muốn nhắc đến đề tài này.
Chỗ bên cạnh có người đang nói chuyện say sưa, nói về sự cố Y2K.
*Sự cố máy tính năm 2000 (còn được gọi là “sự cố Y2K”, “lỗi thiên niên kỷ”, hay đơn giản là “Y2K”) là sự cố máy tính diễn ra vào thời khắc đầu tiên bước sang năm 2000. Nguyên nhân là do các máy tính thế hệ cũ, các vi mạch đồng hồ điện tử cũ không thể nhận biết được sự khác biệt giữa các năm 2000 và 1900, bởi vì chúng được lập trình với 2 chữ số cuối cùng của năm nhằm tiết kiệm dung lượng lưu trữ khi giá cả sản xuất phần cứng máy tính trong giai đoạn đầu còn đắt đỏ. Hiểu đơn giản là máy tính nhận dạng ngày 01/01/00 (ngày 1 tháng 1 năm 2000) như là ngày 1 tháng 1 năm 1900.
“Uầy, anh trải qua đêm thiên hi thế nào?”
Chu Vân thay đổi đề tài, hào hứng hỏi.
Dương Lỗi giương mắt lên, nhìn về phía Chu Vân.
Đêm thiên hi trải qua thế nào?
Thật lâu trước đây, đã có người từng hỏi hắn câu tương tự.
Đám người nhốn nháo lúc nửa đêm, pháo hoa lả tả đầy trời, ánh sáng khi pháo hoa nổ tung trên không trung chiếu xuống đám người đang sôi sục. Tiếng chuông 0 giờ vang lên, tiếng hò reo hoan hô bắt đầu ngập tràn phố lớn ngõ nhỏ, nét mặt của tất cả mọi người đều hạnh phúc, chờ mong, thỏa mãn…
Ánh lửa bập bùng chiếu sáng một gương mặt trong đám đông, một đôi tình nhân tình nồng ý mật đi lướt qua vai người nọ. Khói lửa rơi rải rác rồi biến mất dọc theo đường chân trời, tia sáng trên gò má của người nọ dần dần tắt lịm…
“Đùng!!”
Một tiếng vang thật lớn, nổ tung trên bầu trời.
“Đùng đùng!! …”
Tiếng nổ ầm ĩ liên tục không dứt, hòa cùng tiếng ồn ào huyên náo.
Vài nam thanh niên trải từng dây pháo dưới mặt đất, thi nhau dùng đầu thuốc lá châm lửa, ngẩng đầu nhìn cái sau tiếp nối cái trước nổ ầm trời, cười đến híp cả mắt.
“Đậu má, còn hai hộp lận! Mày muốn gọi 110 tới hả?”
“Ừ đấy! Cảnh sát đến cho mày ra đỡ đạn!”
“Cút!”
Tiếng cười giòn giã, khuôn mặt tươi rói không muộn phiền, trong đêm đông rét lạnh, dưới làn tuyết bay lất phất.
Đêm thiên hi năm 1999. Giang Hải có trận tuyết đầu tiên của thiên niên kỷ mới.
Đến khi đám đông tản đi, đường phố lại trở nên hiu quạnh. Tuyết lặng lẽ bao trùm mảnh sân phơi trống trải của một tòa nhà dân, rơi xuống vai một người.
Tại sòng bạc cách đó không xa, tiếng nhạc vẫn còn vang vọng như không biết mệt mỏi. Một ca khúc đã lỗi thời từ lâu, xuyên qua đường phố dần dần vắng lặng, truyền đến nơi này…
… Cứ thế, mỗi một ngày trôi qua thì kẻ si tình này
Sẽ càng yêu em nhiều hơn, nhiều hơn… cho đến khi tình yêu ngập tràn
Anh phát hiện rằng anh thích nhất được cùng em
Viết lên những đêm dài của tương lai đôi mình
Cứ thế, mỗi một ngày trôi qua thì kẻ si tình này
Sẽ càng yêu em nhiều hơn, nhiều hơn… cho đến khi tình yêu ngập tràn
Anh thích nhất là được ở bên em suốt cuộc đời
Anh sẽ chẳng sợ phong ba bão táp đường đời nữa…
Chu Vân đợi thật lâu cũng không thấy Dương Lỗi trả lời. Chu Vân nghi hoặc nhìn Dương Lỗi.
“Cũng như mọi người thôi. Xem pháo hoa.”
Hồi lâu sau, Dương Lỗi nói.
“Anh có cầu nguyện không? Em nghe nói, cầu nguyện cho tình yêu trước pháo hoa đêm thiên hi linh nghiệm lắm đó.”
Chu Vân nhớ lại đêm thiên hi vui vẻ của mình. Khi đó cô còn đang hẹn hò với bạn trai cũ, trên phố toàn là những cặp tình nhân ngọt ngào bên nhau.
“Anh không tin sao?”
Chu Vân chăm chú nhìn nét mặt của Dương Lỗi.
“Anh thật giống… một người không tin vào tình yêu nhỉ?”
Chu Vân tin tưởng trực giác của mình. Trực giác của phụ nữ rất chính xác.
“Đi thôi. Tôi đưa cô đến nhà khách của bộ.”
Dương Lỗi không trả lời vấn đề của cô nàng, gọi phục vụ tới, tính tiền.
Chu Vân thất vọng. Cô cứ tưởng Dương Lỗi muốn ở cùng mình thêm một lát.
“Chúng mày xem kìa, có phải Dương Lỗi không?”
Ở bàn bên cạnh cách đó không xa, có vài người nhìn về phía Dương Lỗi.
“… Đúng rồi, hắn chứ ai!”
“Ai thế?”
“Móa, vậy mà mày cũng không biết, giang bả tử năm đó! Kim bài! Lúc hắn thành danh không biết mày đang ở xó xỉnh nào!”
*Giang bả tử: tiếng lóng của giới xã hội đen, ý nói lão đại hoặc đại ca một băng nhóm.
“Ghê gớm vậy sao? Thế mà quân đội cũng nhận à?”
“Người ta có bối cảnh gì chứ? Chưa nghe qua ‘Dương công tử’ bao giờ sao? Trường quân đội, khoa chính quy! Nhìn thấy chưa, một gạch ba sao. Nghe nói lúc mới tốt nghiệp từng gây náo động một trận, suýt chút nữa đã bị đuổi khỏi quân đội! Sau này vẫn lập Tam đẳng công như thường, trực tiếp thăng lên thượng úy! Nếu không có gì bất ngờ, sang năm thành thiếu tá rồi!”
“Mẹ kiếp! Thì ra là Dương công tử!”
“Năm 95 bây giờ ra sao rồi, năm đó bao nhiêu người vào tù? Đừng nói những người khác, cứ nhìn anh em kết nghĩa Phòng Vũ của hắn đi, ở trong đó suốt bốn năm!”
“Phòng Vũ là một kẻ rất dữ dằn! Ra ngoài còn lợi hại hơn nữa! Chậc, nếu Phòng Vũ vẫn còn ở Giang Hải, bây giờ làm gì đến lượt mấy tên đầu sẹo vớ vẩn kia làm lão đại? Mẹ nó chứ… Giang Hải không còn ai nữa rồi!!”
Sau khi đưa Chu Vân về, Dương Lỗi lái xe đến quân khu dã chiến ở vùng ngoại ô. Lính cảnh vệ gác cổng cúi chào hắn, Dương Lỗi chào lại theo nghi thức quân đội, lái xe vào thẳng bộ tư lệnh.
“Báo cáo!”
Lính cảnh vệ đứng ngoài cửa.
“Vào đi!”
Dương Lỗi cởi thắt lưng vũ trang, ném sang một bên.
“Báo cáo tham mưu Dương, có vài người dân muốn vào đại đội 3 tìm người, nhưng không mang theo giấy chứng nhận, lính gác cản lại không cho vào, bọn họ gây rối ngay trước cổng, bị lính cảnh vệ bắt giữ rồi.”
“Đưa người tới phòng trực ban đi.”
“Rõ!”
Dương Lỗi đi vào phòng trực ban, bên trong có vài nam thanh niên, nhờ có lính cảnh vệ trông chừng nên biết thân biết phận rồi.
Dương Lỗi bước vào, lính cảnh vệ đứng nghiêm chào hắn. Một cậu nhóc đánh giá đây chắc là sếp lớn, vì vậy mở miệng nói: “Tôi tới tìm anh em của tôi, anh ấy nhập ngũ ở đại đội 3, tại sao không cho tôi tìm người?”
Bạn đang
Chu Vân là con gái của trưởng phòng bộ quân vụ trực thuộc trung đoàn 701, cô nàng tranh thủ ngày nghỉ đến thăm bố. Đúng lúc trưởng phòng có nhiệm vụ ở vùng khác, cho nên nhờ một vị tham mưu tác huấn đi đón con gái, dẫn cô nàng đi tham quan Giang Hải.
Trước đây Chu Vân rất chướng mắt những người tham gia quân ngũ. Toàn là mấy tên binh sĩ ngớ ngẩn, chẳng có gì thú vị, nhưng bây giờ cô cảm thấy quân nhân cũng chia thành rất nhiều loại, ví dụ như tham mưu Dương đang đưa cô dạo quanh Giang Hải đây, anh chàng khá là khác biệt.
“Chà, ‘một mao ba’, là Thượng úy à?”
Ngồi trong quán cà phê, Chu Vân ngước cằm nhìn quân hàm trên vai Dương Lỗi, hớn hở nói.
Chưa đến một ngày, cô nàng đã dùng giọng điệu thân thiết nói chuyện với Dương Lỗi. Vị sĩ quan này đi trên đường thu hút không ít sự chú ý của phái nữ, khiến Chu Vân cảm thấy rất hãnh diện.
“Quân nhân các anh cứ tẻ nhạt thế nào ấy… nhưng anh thì khác. Ý em là thần thái đó.”
Chu Vân nhìn Dương Lỗi chằm chằm.
Dương Lỗi chỉ cười cười. Chu Vân cảm thấy hơi thất vọng với thái độ lạnh nhạt của Dương Lỗi.
“Anh có lên mạng không? Có tài khoản QQ không?”
*QQ là một phần mềm chat của Trung Quốc, tương tự như Yahoo.
“Quân đội không cho phép lên mạng bên ngoài.”
“Vậy, anh có bạn gái chưa?”
“Không có.”
“Em không tin, anh đẹp trai như vậy, làm sao mà không có người yêu được?”
Chu Vân mỉm cười thăm dò.
Dương Lỗi dừng một lát.
“Có rồi.”
“Sau đó thì sao?”
“Chia tay rồi.”
Không biết có phải do ảo giác của mình hay không, Chu Vân cảm thấy tuy nét mặt của người trước mắt không có gì thay đổi, nhưng dường như anh ta không muốn nhắc đến đề tài này.
Chỗ bên cạnh có người đang nói chuyện say sưa, nói về sự cố Y2K.
*Sự cố máy tính năm 2000 (còn được gọi là “sự cố Y2K”, “lỗi thiên niên kỷ”, hay đơn giản là “Y2K”) là sự cố máy tính diễn ra vào thời khắc đầu tiên bước sang năm 2000. Nguyên nhân là do các máy tính thế hệ cũ, các vi mạch đồng hồ điện tử cũ không thể nhận biết được sự khác biệt giữa các năm 2000 và 1900, bởi vì chúng được lập trình với 2 chữ số cuối cùng của năm nhằm tiết kiệm dung lượng lưu trữ khi giá cả sản xuất phần cứng máy tính trong giai đoạn đầu còn đắt đỏ. Hiểu đơn giản là máy tính nhận dạng ngày 01/01/00 (ngày 1 tháng 1 năm 2000) như là ngày 1 tháng 1 năm 1900.
“Uầy, anh trải qua đêm thiên hi thế nào?”
Chu Vân thay đổi đề tài, hào hứng hỏi.
Dương Lỗi giương mắt lên, nhìn về phía Chu Vân.
Đêm thiên hi trải qua thế nào?
Thật lâu trước đây, đã có người từng hỏi hắn câu tương tự.
Đám người nhốn nháo lúc nửa đêm, pháo hoa lả tả đầy trời, ánh sáng khi pháo hoa nổ tung trên không trung chiếu xuống đám người đang sôi sục. Tiếng chuông 0 giờ vang lên, tiếng hò reo hoan hô bắt đầu ngập tràn phố lớn ngõ nhỏ, nét mặt của tất cả mọi người đều hạnh phúc, chờ mong, thỏa mãn…
Ánh lửa bập bùng chiếu sáng một gương mặt trong đám đông, một đôi tình nhân tình nồng ý mật đi lướt qua vai người nọ. Khói lửa rơi rải rác rồi biến mất dọc theo đường chân trời, tia sáng trên gò má của người nọ dần dần tắt lịm…
“Đùng!!”
Một tiếng vang thật lớn, nổ tung trên bầu trời.
“Đùng đùng!! …”
Tiếng nổ ầm ĩ liên tục không dứt, hòa cùng tiếng ồn ào huyên náo.
Vài nam thanh niên trải từng dây pháo dưới mặt đất, thi nhau dùng đầu thuốc lá châm lửa, ngẩng đầu nhìn cái sau tiếp nối cái trước nổ ầm trời, cười đến híp cả mắt.
“Đậu má, còn hai hộp lận! Mày muốn gọi 110 tới hả?”
“Ừ đấy! Cảnh sát đến cho mày ra đỡ đạn!”
“Cút!”
Tiếng cười giòn giã, khuôn mặt tươi rói không muộn phiền, trong đêm đông rét lạnh, dưới làn tuyết bay lất phất.
Đêm thiên hi năm 1999. Giang Hải có trận tuyết đầu tiên của thiên niên kỷ mới.
Đến khi đám đông tản đi, đường phố lại trở nên hiu quạnh. Tuyết lặng lẽ bao trùm mảnh sân phơi trống trải của một tòa nhà dân, rơi xuống vai một người.
Tại sòng bạc cách đó không xa, tiếng nhạc vẫn còn vang vọng như không biết mệt mỏi. Một ca khúc đã lỗi thời từ lâu, xuyên qua đường phố dần dần vắng lặng, truyền đến nơi này…
… Cứ thế, mỗi một ngày trôi qua thì kẻ si tình này
Sẽ càng yêu em nhiều hơn, nhiều hơn… cho đến khi tình yêu ngập tràn
Anh phát hiện rằng anh thích nhất được cùng em
Viết lên những đêm dài của tương lai đôi mình
Cứ thế, mỗi một ngày trôi qua thì kẻ si tình này
Sẽ càng yêu em nhiều hơn, nhiều hơn… cho đến khi tình yêu ngập tràn
Anh thích nhất là được ở bên em suốt cuộc đời
Anh sẽ chẳng sợ phong ba bão táp đường đời nữa…
Chu Vân đợi thật lâu cũng không thấy Dương Lỗi trả lời. Chu Vân nghi hoặc nhìn Dương Lỗi.
“Cũng như mọi người thôi. Xem pháo hoa.”
Hồi lâu sau, Dương Lỗi nói.
“Anh có cầu nguyện không? Em nghe nói, cầu nguyện cho tình yêu trước pháo hoa đêm thiên hi linh nghiệm lắm đó.”
Chu Vân nhớ lại đêm thiên hi vui vẻ của mình. Khi đó cô còn đang hẹn hò với bạn trai cũ, trên phố toàn là những cặp tình nhân ngọt ngào bên nhau.
“Anh không tin sao?”
Chu Vân chăm chú nhìn nét mặt của Dương Lỗi.
“Anh thật giống… một người không tin vào tình yêu nhỉ?”
Chu Vân tin tưởng trực giác của mình. Trực giác của phụ nữ rất chính xác.
“Đi thôi. Tôi đưa cô đến nhà khách của bộ.”
Dương Lỗi không trả lời vấn đề của cô nàng, gọi phục vụ tới, tính tiền.
Chu Vân thất vọng. Cô cứ tưởng Dương Lỗi muốn ở cùng mình thêm một lát.
“Chúng mày xem kìa, có phải Dương Lỗi không?”
Ở bàn bên cạnh cách đó không xa, có vài người nhìn về phía Dương Lỗi.
“… Đúng rồi, hắn chứ ai!”
“Ai thế?”
“Móa, vậy mà mày cũng không biết, giang bả tử năm đó! Kim bài! Lúc hắn thành danh không biết mày đang ở xó xỉnh nào!”
*Giang bả tử: tiếng lóng của giới xã hội đen, ý nói lão đại hoặc đại ca một băng nhóm.
“Ghê gớm vậy sao? Thế mà quân đội cũng nhận à?”
“Người ta có bối cảnh gì chứ? Chưa nghe qua ‘Dương công tử’ bao giờ sao? Trường quân đội, khoa chính quy! Nhìn thấy chưa, một gạch ba sao. Nghe nói lúc mới tốt nghiệp từng gây náo động một trận, suýt chút nữa đã bị đuổi khỏi quân đội! Sau này vẫn lập Tam đẳng công như thường, trực tiếp thăng lên thượng úy! Nếu không có gì bất ngờ, sang năm thành thiếu tá rồi!”
“Mẹ kiếp! Thì ra là Dương công tử!”
“Năm 95 bây giờ ra sao rồi, năm đó bao nhiêu người vào tù? Đừng nói những người khác, cứ nhìn anh em kết nghĩa Phòng Vũ của hắn đi, ở trong đó suốt bốn năm!”
“Phòng Vũ là một kẻ rất dữ dằn! Ra ngoài còn lợi hại hơn nữa! Chậc, nếu Phòng Vũ vẫn còn ở Giang Hải, bây giờ làm gì đến lượt mấy tên đầu sẹo vớ vẩn kia làm lão đại? Mẹ nó chứ… Giang Hải không còn ai nữa rồi!!”
Sau khi đưa Chu Vân về, Dương Lỗi lái xe đến quân khu dã chiến ở vùng ngoại ô. Lính cảnh vệ gác cổng cúi chào hắn, Dương Lỗi chào lại theo nghi thức quân đội, lái xe vào thẳng bộ tư lệnh.
“Báo cáo!”
Lính cảnh vệ đứng ngoài cửa.
“Vào đi!”
Dương Lỗi cởi thắt lưng vũ trang, ném sang một bên.
“Báo cáo tham mưu Dương, có vài người dân muốn vào đại đội 3 tìm người, nhưng không mang theo giấy chứng nhận, lính gác cản lại không cho vào, bọn họ gây rối ngay trước cổng, bị lính cảnh vệ bắt giữ rồi.”
“Đưa người tới phòng trực ban đi.”
“Rõ!”
Dương Lỗi đi vào phòng trực ban, bên trong có vài nam thanh niên, nhờ có lính cảnh vệ trông chừng nên biết thân biết phận rồi.
Dương Lỗi bước vào, lính cảnh vệ đứng nghiêm chào hắn. Một cậu nhóc đánh giá đây chắc là sếp lớn, vì vậy mở miệng nói: “Tôi tới tìm anh em của tôi, anh ấy nhập ngũ ở đại đội 3, tại sao không cho tôi tìm người?”
Bạn đang
Tác giả :
Phao Phao Tuyết Nhi