Kim Bài Đả Thủ
Chương 64
Tiếng ghế dựa ngã xuống đất thu hút rất nhiều ánh mắt xung quanh, có người nhận ra Phòng Vũ, không nói tiếng nào mà tự động tránh ra thật xa.
Đinh Văn chật vật đứng dậy, lúc này mới nhìn thấy Phòng Vũ mặc áo da màu đen đứng ở đó. Phòng Vũ nhìn Đinh Văn, trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng ánh mắt của hắn lại khiến cho Đinh Văn thấy lạnh cả sống lưng.
Đinh Văn biết Phòng Vũ đã hiểu lầm, nhưng không biết phải giải thích như thế nào, hắn sợ người này. Ánh mắt khi người này nhìn người khác ẩn chứa sự lạnh lùng và tàn nhẫn đích thực.
Dương Lỗi quay đầu lại, cánh tay đã bị Phòng Vũ giữ chặt.
“Về!”
Phòng Vũ cau mày, nói một chữ.
Dương Lỗi hất tay Phòng Vũ ra.
“Anh làm gì vậy, là tôi gọi anh ấy tới đấy!”
Dương Lỗi đang say, thấy Phòng Vũ liền nổi nóng.
“Phòng Vũ, tâm trạng của anh Lỗi không tốt lắm, anh ấy uống hơi nhiều, anh đừng chọc giận anh ấy nữa.”
Đinh Văn cố lấy can đảm nói với Phòng Vũ.
Nghe Đinh Văn nói vậy, Phòng Vũ giống như mới phát hiện ra sự tồn tại của Đinh Văn, hắn chậm rãi quay đầu lại, nhìn Đinh Văn chằm chằm.
“……”
Bị ánh mắt đáng sợ của Phòng Vũ nhìn như thế, Đinh Văn như bị đóng đinh dưới đất, không nói được lời nào.
“Ở đây có chuyện của mày không?”
Một lúc sau, Phòng Vũ mới từ từ mở miệng, giọng nói lạnh như băng, vừa thiếu kiên nhẫn vừa mang ý khiêu khích.
“……”
Đinh Văn không dám hé răng.
Mặc dù đã say quắc cần câu, Dương Lỗi vẫn không quên xin lỗi Đinh Văn.
“Đinh Văn, xin lỗi anh… tối nay thật sự cảm ơn anh, anh về trước đi!”
Phòng Vũ đã đến rồi, Đinh Văn thật sự không còn lý do để ở lại, hắn buồn bã đi về. Chờ Đinh Văn đi rồi, Phòng Vũ mới giật lấy chai rượu của Dương Lỗi, Dương Lỗi muốn giật trở lại, Phòng Vũ đẩy tay hắn ra, sau đó kéo hắn dậy.
“Về thôi.”
“Tôi không về!”
Dương Lỗi lại dở chứng.
“Em làm trò gì đây? Rượu lên não rồi à?”
Phòng Vũ cũng bắt đầu nổi giận. Hắn vừa đến nơi đã thấy Đinh Văn ôm chặt Dương Lỗi, hắn có thể không giận sao??
“Anh mặc kệ tôi đi!”
Dương Lỗi uống nhiều quá nên tính tình lại trở xấu.
“Tôi mặc kệ em thì ai quan tâm em? Cái thằng Đinh Văn kia?”
Dương Lỗi tựa vào quầy bar, xoay mặt nhìn Phòng Vũ.
“Gì đây, anh ghen à?”
“Đừng lên mặt!”
Phòng Vũ không muốn nói chuyện ở chỗ này. Tiếng nhạc disco ầm ĩ và nhịp điệu thùng thình ở Loạn Thế đã át hết lời nói của bọn họ.
Cồn kích thích Dương Lỗi, kích thích luôn cả đầu óc không tỉnh táo và mạch máu đang sôi trào trong người hắn.
“Anh sợ à??”
Dương Lỗi lên giọng, trừng mắt nhìn Phòng Vũ.
“Anh sợ cái gì?!”
Giữa những âm hưởng ồn ào huyên náo, áp lực chất chứa trong lòng hắn như trào hết ra ngoài, nếu có thể, Dương Lỗi muốn hét thật to cho cả thế giới nghe thấy! Người hắn yêu tên là Phòng Vũ! Cũng là một người đàn ông giống như hắn! Hắn yêu một người đàn ông thì đã sao, những thứ khác biến hết đi!!
Hắn không thể quang minh chính đại ôm người mình yêu dưới ánh mặt trời, không thể nắm tay người đó âu yếm đi trên đường, không thể chia sẻ tình cảm này với anh em bạn bè để được họ chúc phúc, cũng không thể ôm hôn người mình yêu giữa đám đông!
“Anh về đi! Tôi ở lại đây qua đêm!”
Dương Lỗi bực dọc quát lên.
“Đừng nổi điên nữa!”
“Tôi không có nổi điên!”
“Rốt cuộc em muốn làm gì?”
Phòng Vũ nổi nóng.
“… Tôi muốn anh hôn tôi ngay tại đây!”
Dương Lỗi bỗng nhiên không kiềm chế được, buột miệng thốt ra, sau đó chăm chú nhìn Phòng Vũ.
Ở Loạn Thế bao giờ cũng có những người say rượu rồi cãi nhau ỏm tỏi, cộng thêm tiếng nhạc quá to, không ai nghe thấy bọn họ đang nói gì.
“……”
Phòng Vũ nhìn Dương Lỗi, im lặng.
Mặc dù biết bản thân đã uống quá nhiều, Dương Lỗi vẫn cảm thấy đầu óc mình cực kỳ tỉnh táo, hắn cũng nhìn Phòng Vũ, hai người một ngồi một đứng, nhìn thẳng vào mắt nhau giữa nhịp trống thùng thình…
Dương Lỗi cảm thấy mình uống nhiều quá rồi, hắn hối hận vì đã nói những lời vớ vẩn như vậy. Sao lại trách Phòng Vũ chứ? Là lỗi của Phòng Vũ sao??
Phòng Vũ đột nhiên kéo phecmơtuya xuống, cởi chiếc áo khoác da màu đen của mình ra.
Kéo tới chỗ băng gạc bọc quanh cánh tay trái, Phòng Vũ không chút do dự kéo nó xuống.
Dương Lỗi nhìn Phòng Vũ, không biết Phòng Vũ định làm gì.
Chẳng đợi hắn kịp phản ứng, Phòng Vũ bất thình lình bước tới, cúi người xuống… hình ảnh trước mắt Dương Lỗi bỗng nhiên phóng đại, khi đôi môi ấm áp của hắn bị lấp kín, một mảnh bóng tối bao trùm bọn họ…
Dưới ánh đèn mờ ảo, giữa tiếng nhạc mê loạn, hai người dưới lớp áo màu đen hôn nhau say đắm… không ai biết bên dưới chiếc áo khoác kia đang diễn ra chuyện gì, một chuyện cấm kỵ, bức thiết, điên cuồng, mang theo sự bạo dạn và khát vọng mãnh liệt không thể kiềm chế…
Đinh Văn chật vật đứng dậy, lúc này mới nhìn thấy Phòng Vũ mặc áo da màu đen đứng ở đó. Phòng Vũ nhìn Đinh Văn, trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng ánh mắt của hắn lại khiến cho Đinh Văn thấy lạnh cả sống lưng.
Đinh Văn biết Phòng Vũ đã hiểu lầm, nhưng không biết phải giải thích như thế nào, hắn sợ người này. Ánh mắt khi người này nhìn người khác ẩn chứa sự lạnh lùng và tàn nhẫn đích thực.
Dương Lỗi quay đầu lại, cánh tay đã bị Phòng Vũ giữ chặt.
“Về!”
Phòng Vũ cau mày, nói một chữ.
Dương Lỗi hất tay Phòng Vũ ra.
“Anh làm gì vậy, là tôi gọi anh ấy tới đấy!”
Dương Lỗi đang say, thấy Phòng Vũ liền nổi nóng.
“Phòng Vũ, tâm trạng của anh Lỗi không tốt lắm, anh ấy uống hơi nhiều, anh đừng chọc giận anh ấy nữa.”
Đinh Văn cố lấy can đảm nói với Phòng Vũ.
Nghe Đinh Văn nói vậy, Phòng Vũ giống như mới phát hiện ra sự tồn tại của Đinh Văn, hắn chậm rãi quay đầu lại, nhìn Đinh Văn chằm chằm.
“……”
Bị ánh mắt đáng sợ của Phòng Vũ nhìn như thế, Đinh Văn như bị đóng đinh dưới đất, không nói được lời nào.
“Ở đây có chuyện của mày không?”
Một lúc sau, Phòng Vũ mới từ từ mở miệng, giọng nói lạnh như băng, vừa thiếu kiên nhẫn vừa mang ý khiêu khích.
“……”
Đinh Văn không dám hé răng.
Mặc dù đã say quắc cần câu, Dương Lỗi vẫn không quên xin lỗi Đinh Văn.
“Đinh Văn, xin lỗi anh… tối nay thật sự cảm ơn anh, anh về trước đi!”
Phòng Vũ đã đến rồi, Đinh Văn thật sự không còn lý do để ở lại, hắn buồn bã đi về. Chờ Đinh Văn đi rồi, Phòng Vũ mới giật lấy chai rượu của Dương Lỗi, Dương Lỗi muốn giật trở lại, Phòng Vũ đẩy tay hắn ra, sau đó kéo hắn dậy.
“Về thôi.”
“Tôi không về!”
Dương Lỗi lại dở chứng.
“Em làm trò gì đây? Rượu lên não rồi à?”
Phòng Vũ cũng bắt đầu nổi giận. Hắn vừa đến nơi đã thấy Đinh Văn ôm chặt Dương Lỗi, hắn có thể không giận sao??
“Anh mặc kệ tôi đi!”
Dương Lỗi uống nhiều quá nên tính tình lại trở xấu.
“Tôi mặc kệ em thì ai quan tâm em? Cái thằng Đinh Văn kia?”
Dương Lỗi tựa vào quầy bar, xoay mặt nhìn Phòng Vũ.
“Gì đây, anh ghen à?”
“Đừng lên mặt!”
Phòng Vũ không muốn nói chuyện ở chỗ này. Tiếng nhạc disco ầm ĩ và nhịp điệu thùng thình ở Loạn Thế đã át hết lời nói của bọn họ.
Cồn kích thích Dương Lỗi, kích thích luôn cả đầu óc không tỉnh táo và mạch máu đang sôi trào trong người hắn.
“Anh sợ à??”
Dương Lỗi lên giọng, trừng mắt nhìn Phòng Vũ.
“Anh sợ cái gì?!”
Giữa những âm hưởng ồn ào huyên náo, áp lực chất chứa trong lòng hắn như trào hết ra ngoài, nếu có thể, Dương Lỗi muốn hét thật to cho cả thế giới nghe thấy! Người hắn yêu tên là Phòng Vũ! Cũng là một người đàn ông giống như hắn! Hắn yêu một người đàn ông thì đã sao, những thứ khác biến hết đi!!
Hắn không thể quang minh chính đại ôm người mình yêu dưới ánh mặt trời, không thể nắm tay người đó âu yếm đi trên đường, không thể chia sẻ tình cảm này với anh em bạn bè để được họ chúc phúc, cũng không thể ôm hôn người mình yêu giữa đám đông!
“Anh về đi! Tôi ở lại đây qua đêm!”
Dương Lỗi bực dọc quát lên.
“Đừng nổi điên nữa!”
“Tôi không có nổi điên!”
“Rốt cuộc em muốn làm gì?”
Phòng Vũ nổi nóng.
“… Tôi muốn anh hôn tôi ngay tại đây!”
Dương Lỗi bỗng nhiên không kiềm chế được, buột miệng thốt ra, sau đó chăm chú nhìn Phòng Vũ.
Ở Loạn Thế bao giờ cũng có những người say rượu rồi cãi nhau ỏm tỏi, cộng thêm tiếng nhạc quá to, không ai nghe thấy bọn họ đang nói gì.
“……”
Phòng Vũ nhìn Dương Lỗi, im lặng.
Mặc dù biết bản thân đã uống quá nhiều, Dương Lỗi vẫn cảm thấy đầu óc mình cực kỳ tỉnh táo, hắn cũng nhìn Phòng Vũ, hai người một ngồi một đứng, nhìn thẳng vào mắt nhau giữa nhịp trống thùng thình…
Dương Lỗi cảm thấy mình uống nhiều quá rồi, hắn hối hận vì đã nói những lời vớ vẩn như vậy. Sao lại trách Phòng Vũ chứ? Là lỗi của Phòng Vũ sao??
Phòng Vũ đột nhiên kéo phecmơtuya xuống, cởi chiếc áo khoác da màu đen của mình ra.
Kéo tới chỗ băng gạc bọc quanh cánh tay trái, Phòng Vũ không chút do dự kéo nó xuống.
Dương Lỗi nhìn Phòng Vũ, không biết Phòng Vũ định làm gì.
Chẳng đợi hắn kịp phản ứng, Phòng Vũ bất thình lình bước tới, cúi người xuống… hình ảnh trước mắt Dương Lỗi bỗng nhiên phóng đại, khi đôi môi ấm áp của hắn bị lấp kín, một mảnh bóng tối bao trùm bọn họ…
Dưới ánh đèn mờ ảo, giữa tiếng nhạc mê loạn, hai người dưới lớp áo màu đen hôn nhau say đắm… không ai biết bên dưới chiếc áo khoác kia đang diễn ra chuyện gì, một chuyện cấm kỵ, bức thiết, điên cuồng, mang theo sự bạo dạn và khát vọng mãnh liệt không thể kiềm chế…
Tác giả :
Phao Phao Tuyết Nhi