Kim Bài Đả Thủ
Chương 55
“… A… tuyệt chết đi được! Mẹ nó… !”
Dương Lỗi đầu óc choáng váng, nói năng lộn xộn. Đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được loại cao trào này, nó khác hẳn những lần trước, như thể đánh mạnh vào đầu óc của hắn, hắn chưa từng trải nghiệm cảm giác mãnh liệt và sâu sắc đến thế…
“… Dương Lỗi!”
Phòng Vũ nhỏ giọng gọi, Dương Lỗi cứ tưởng Phòng Vũ định nói gì đó, nhưng Phòng Vũ chỉ gọi tên hắn rồi dùng sức ôm lấy hắn…
Sau đó Phòng Vũ không làm gì nữa, sợ cơ thể Dương Lỗi không chịu nổi. Hai người vào phòng tắm tẩy rửa, tiếp đến dùng tay và miệng giải quyết cho nhau, thanh niên ở độ tuổi này rất sung mãn, hai người cứ làm đến khi bụng sôi ùng ục mới thôi, thậm chí không còn sức để nâng tay nữa.
“… Mấy giờ rồi?”
Dương Lỗi không còn phân biệt được giờ giấc.
Phòng Vũ nhìn đồng hồ.
“Sắp bốn giờ rồi. Ngủ đi.”
Phòng Vũ ôm Dương Lỗi. Mấy ngày nay Phòng Vũ chạy tới chạy lui suốt nên cũng rất mệt mỏi.
Dương Lỗi nhìn trần nhà, giống như đang suy nghĩ điều gì.
“Phòng Vũ. Tôi thật sự không dứt ra được.”
Dương Lỗi nói.
Phòng Vũ nhìn hắn. Dương Lỗi quay đầu qua nhìn Phòng Vũ.
Tròng mắt Dương Lỗi sâu thẳm, nhìn như không thấy đáy…
“Tôi cũng vậy.”
Phòng Vũ nói…
Sau khi hai người từ Lữ Thành quay về Giang Hải, La Cửu mới biết thì ra Phòng Vũ chạy đi tìm Dương Lỗi. Chuyện này muốn giấu cũng không được, bởi vì hai người quay về cùng nhau mà.
“Tôi còn tưởng cậu có việc gì gấp, thì ra là việc gấp này à? Hai thằng nhóc các cậu thiếu hơi nhau đến thế hả?”
Uổng công La Cửu lo lắng. La Cửu còn sợ không biết Phòng Vũ gặp chuyện gì đến nỗi không có tâm trạng đi làm việc mà mình giao.
“Không phải vậy đâu, anh Cửu…”
Phòng Vũ xấu hổ.
“Là em gọi Phòng Vũ đến, bên chỗ em gặp chút phiền toái! Anh Cửu…”
Dương Lỗi cười đùa châm cho La Cửu điếu thuốc.
“Không sao, hai đứa vui vẻ hòa thuận là tốt rồi! Đừng có như lần đầu gặp mặt đã cầm gạch choảng nhau là được!”
La Cửu cười sảng khoái.
Phòng Vũ và Dương Lỗi liếc nhìn nhau, chợt nhớ lại lần đầu tiên hai người gặp gỡ. Tính ra thì chuyện đó cách đây chưa lâu, nhưng khi nhớ lại thì giống như chuyện của cả thế kỷ trước, hai người cũng nhịn không được bật cười.
Khi ấy, lúc Phòng Vũ thản nhiên cầm gạch đập vào đầu Dương Lỗi, hai người làm sao ngờ được mình và đối phương sẽ giống như bây giờ?
Nghĩ tới chuyện ngày xưa mình ra tay đánh Dương Lỗi nhập viện, còn bây giờ trên người Dương Lỗi có một vết thương mình cũng chịu không nổi, Phòng Vũ cảm thấy thật khó tin.
Thế mới nói, ở đời có ai học được chữ ngờ.
Giống như lúc này đây, Dương Lỗi cũng không ngờ được những chuyện sắp xảy ra, nếu biết trước, hắn sẽ không rời khỏi Phòng Vũ, nửa bước cũng không.
Quãng thời gian từ Lữ Thành quay về Giang Hải, Dương Lỗi chưa bao giờ hạnh phúc đến vậy.
Hắn không hỏi Phòng Vũ nghĩ thế nào nữa, bởi vì Phòng Vũ đã cho hắn đáp án rồi.
Trước đây Dương Lỗi từng hẹn hò vô số lần, nhưng con người là thế, đến khi bắt đầu yêu đương thật sự, người ta mới phát hiện những cảm giác ngày xưa vốn không phải là tình yêu.
Tình yêu là gì? Nếu Dương Lỗi là một chàng trai văn nghệ, có khi hắn sẽ ngâm thơ cũng nên. Ngâm mỗi ngày luôn ấy chứ.
Dương Lỗi và Phòng Vũ lại bận rộn việc của mình, người ngoài nhìn vào vẫn thấy bọn họ giống như lúc trước, không có gì thay đổi. Nhưng khi quay về nhà Dương Lỗi hoặc căn hộ của Phòng Vũ, đó lại là một thế giới khác. Một thế giới chỉ thuộc về riêng hai người.
Trong thế giới này, hai người có chung một bí mật, một bí mật không thể phơi bày dưới ánh sáng, vừa cấm kỵ nhưng lại ngọt ngào.
Phòng Vũ tặng cho Dương Lỗi một chiếc xe mới, loại xe nhập khẩu xịn nhất vào thời điểm đó, lúc Phòng Vũ ném chìa khóa cho Dương Lỗi, hai mắt Dương Lỗi suýt trợn ngược.
“Nhà hàng của anh phát tài rồi à?”
“Là bạn của anh Cửu tặng anh Cửu, nhưng anh Cửu có xe rồi nên tặng lại cho tôi, bây giờ tôi tặng lại cho em.”
Phòng Vũ biết Dương Lỗi rất thích xe.
“Cho tôi làm gì? Còn anh thì sao?”
“Tôi có xe của nhà hàng rồi, dùng lúc nào chẳng được, không phải em vẫn sợ làm hỏng xe của công ty sao? Cứ dùng chiếc này đi!”
Phòng Vũ cười nói.
“Má… chiếc này chắc vài trăm ngàn phải không?”
Lúc bấy giờ, những gia đình có tài sản hơn chục ngàn cũng không nhiều, một chiếc xe vài trăm ngàn quá đáng giá.
“Chạy thử đi! Thử ngay bây giờ luôn.”
Phòng Vũ rất thích nhìn vẻ mặt mừng rỡ của Dương Lỗi.
Dương Lỗi kích động sờ chiếc xe tới lui, ngẩng đầu lên thì thấy Phòng Vũ đang mỉm cười với mình, hắn đột nhiên nhào tới, nhảy lên người Phòng Vũ…
Phòng Vũ dùng tay đỡ Dương Lỗi, Dương Lỗi mặc kệ bên ngoài có người đi đường đang nhìn, cứ bám dính trên người Phòng Vũ không chịu xuống…
Hai người dẫn anh em đến hộp đêm Chính Đại ở câu lạc bộ quân nhân, bao trọn phòng KTV ở trên lầu hát hò suốt đêm. Dương Lỗi là tuýp người chuyên độc chiếm micro điển hình, hắn hát rất hay, hết bài này đến bài khác, tất cả đều là những bản tình ca buồn miên man, kẻ ngốc cũng nhìn ra tâm trạng của Dương Lỗi. Hát xong, Dương Lỗi không quên dụ dỗ Phòng Vũ hát một bài. Thật ra Phòng Vũ hát rất hay, nếu nói trình độ của Dương Lỗi thuộc dạng tự hát tự nghe, trình độ của Phòng Vũ có thể đến quán bar làm ca sĩ, nhưng mỗi khi dẫn đàn em đi chơi, hiếm khi Phòng Vũ mới chịu hát, hắn chỉ để mặc đám đàn em tự ầm ĩ với nhau. Bây giờ bị Dương Lỗi lôi kéo như thế, đám anh em cũng nao nao lên tiếng, Phòng Vũ thật sự đứng dậy, liếc Dương Lỗi một cái rồi cầm lấy micro.
Phòng Vũ hát một bài.
Bài hát đó, Dương Lỗi đã từng nghe trong căn hộ trên lầu tám của Phòng Vũ…
Cứ thế, mỗi ngày trôi qua thì kẻ si tình này
Sẽ càng yêu em nhiều, nhiều hơn... cho tới khi tình yêu ngập tràn.
Anh phát hiện rằng anh thích nhất được cùng em…
Viết lên những đêm dài của tương lai đôi mình
Cứ thế, mỗi ngày trôi qua thì kẻ si tình này
Sẽ càng yêu em nhiều, nhiều hơn... cho tới khi tình yêu ngập tràn.
Anh thích nhất là được ở bên em suốt cuộc đời
Anh sẽ chẳng sợ phong ba bão táp đường đời nữa…
Chờ đến khi ra khỏi Chính Đại, hai người đi vào bãi đỗ xe, vừa mới đóng cửa xe, Dương Lỗi lập tức hỏi Phòng Vũ:
“Phòng tổng, lúc nãy ngài hát bài 《Mỗi ngày yêu em nhiều hơn》là hát cho ai nghe thế?”
Dương Lỗi cố ý chọc ghẹo Phòng Vũ.
“Còn cho ai nghe nữa, tất nhiên là cho mọi người cùng nghe rồi.”
Phòng Vũ nói.
“Cho mọi người cùng nghe à, vậy sao ngài cứ liếc tôi hoài vậy?”
“Tôi liếc em hồi nào?”
Phòng Vũ dở khóc dở cười.
“Này này, anh văn minh một chút đi, đừng có ‘chơi gái’ nha, nơi này cấm chơi gái đấy, coi chừng cục bài trừ mại dâm đến bắt anh bây giờ!”
*ở đây chơi chữ: 瞟 (liếc nhìn) 嫖 (chơi gái) phát âm tương tự nhau.
“Mẹ kiếp!”
Phòng Vũ cười mắng, đá Dương Lỗi một cái, Dương Lỗi duỗi tay bóp cổ Phòng Vũ, dùng sức trói hắn lại.
“Nói! Anh hát cho ai nghe?”
“Đừng lộn xộn!”
Phòng Vũ có thể chịu uy hiếp sao? Hắn sẽ thừa nhận sao?
“Dám nói tôi lộn xộn hả?”
Bây giờ Dương Lỗi mới lộn xộn thật, hắn nhào qua giữ chặt Phòng Vũ, nhưng Phòng Vũ là cao thủ đánh lộn, lẽ nào lại để Dương Lỗi chế ngự như vậy? Phòng Vũ sẽ khai thật chỉ vì hai ba câu của Dương Lỗi sao?
Hai người vừa cười vừa giỡn, vừa tra hỏi vừa đánh qua đánh lại, cứ thế mà quấn lấy nhau trong không gian chật hẹp của xe hơi…
Có một lần đang đi trên đường, Dương Lỗi và Phòng Vũ tình cờ gặp được Đinh Văn.
Hôm đó hai người cùng quay lại căn hộ ở lầu tám của Phòng Vũ. Vốn dĩ Phòng Vũ định dọn khỏi nhà Dương Lỗi từ lâu rồi, vết thương của hắn đã sớm lành lại, Phòng Vũ không muốn gây thêm phiền toái cho thím Trương và các cô chú, nhưng vừa mở miệng thì đừng nói là Dương Lỗi, thím Trương mới là người đầu tiên phản đối quyết liệt nhất, bà biết Phòng Vũ không còn người thân, chỉ có một thân một mình ở bên ngoài, thế nên càng phản đối dữ dội hơn. Các cô chú ở lâu sinh tình với Phòng Vũ, bọn họ rất thích Phòng Vũ, không nỡ để Phòng Vũ dọn đi, muốn giữ Phòng Vũ ở lại, nếu không sẽ trở mặt với hắn ngay tức khắc. Dương Lỗi đứng bên cạnh, không cần tốn chút sức lực nào, hắn biết mình không cần ra tay cũng có thể giữ Phòng Vũ ở lại rồi.
Đối với mấy vị trưởng bối liều mạng giữ mình ở lại, Phòng Vũ không thể nói được lời từ chối. Thật ra Phòng Vũ cũng không nỡ rời xa bọn họ, những người sống ở đây thật sự quá tốt, Phòng Vũ cũng như Dương Lỗi, cũng xem họ như người thân của mình. Vì vậy Phòng Vũ không đòi dọn đi nữa, hắn chạy qua chạy lại giữa hai bên, thỉnh thoảng lại về nhà mình quét dọn một chút, lúc thì rủ các anh em qua đó ở chơi một hai ngày.
Hôm nay đám anh em thân thiết của Phòng Vũ muốn đến đánh bài, Dương Lỗi theo Phòng Vũ về nhà dọn dẹp, sau đó hai người xuống quán ăn dưới lầu mua vài món và mấy lon bia để chiêu đãi bọn họ. Hai người xách theo một túi đồ ăn to, vừa nói vừa cười đi về phía trước, phía sau đột nhiên vang lên tiếng gọi:
“Anh Lỗi.”
Dương Lỗi vừa quay đầu lại thì ngẩn cả người.
“Đinh Văn?”
Đã lâu Dương Lỗi không gặp Đinh Văn. Kể từ lần đến đồn cảnh sát bảo lãnh Đinh Văn, Dương Lỗi chỉ nói chuyện điện thoại với Đinh Văn vài lần vì sợ Đinh Văn xảy ra chuyện. Thấy tâm trạng của Đinh Văn đã bình phục như cũ, Dương Lỗi cũng yên tâm, sau đó không gặp lại Đinh Văn nữa.
Đinh Văn phải đi qua con đường này mới về đến nhà, cho nên tình cờ trông thấy Dương Lỗi và Phòng Vũ. Đinh Văn đứng phía sau nhìn hai người một lúc rồi mới cất tiếng gọi Dương Lỗi.
“Thật là trùng hợp. Hai người đi mua đồ ăn à?”
Đinh Văn mỉm cười, vẫn lịch sự như ngày nào, hắn cũng cười với Phòng Vũ.
“Ừ… còn anh thì sao? Về nhà hả?”
Nhà của Đinh Văn cách nơi này không xa, dĩ nhiên Dương Lỗi chưa quên điều đó.
Đinh Văn gật gật đầu, ánh mắt lướt qua Dương Lỗi và Phòng Vũ, khách sáo nói tôi đi trước đây, tạm biệt. Dứt lời thì quay lưng đi mất.
Dương Lỗi nhìn bóng lưng của Đinh Văn, thầm nghĩ bóng lưng gầy yếu của Đinh Văn trông thật lẻ loi và cô đơn, vì vậy nhịn không được mà nhìn lâu hơn một chút.
Phòng Vũ liếc Dương Lỗi một cái.
“Nhìn gì thế?”
“Không có gì.”
Nhớ đến dáng vẻ hoảng loạn và những câu nói hôm đó của Đinh Văn, trong lòng Dương Lỗi lại lo lắng.
Dương Lỗi đầu óc choáng váng, nói năng lộn xộn. Đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được loại cao trào này, nó khác hẳn những lần trước, như thể đánh mạnh vào đầu óc của hắn, hắn chưa từng trải nghiệm cảm giác mãnh liệt và sâu sắc đến thế…
“… Dương Lỗi!”
Phòng Vũ nhỏ giọng gọi, Dương Lỗi cứ tưởng Phòng Vũ định nói gì đó, nhưng Phòng Vũ chỉ gọi tên hắn rồi dùng sức ôm lấy hắn…
Sau đó Phòng Vũ không làm gì nữa, sợ cơ thể Dương Lỗi không chịu nổi. Hai người vào phòng tắm tẩy rửa, tiếp đến dùng tay và miệng giải quyết cho nhau, thanh niên ở độ tuổi này rất sung mãn, hai người cứ làm đến khi bụng sôi ùng ục mới thôi, thậm chí không còn sức để nâng tay nữa.
“… Mấy giờ rồi?”
Dương Lỗi không còn phân biệt được giờ giấc.
Phòng Vũ nhìn đồng hồ.
“Sắp bốn giờ rồi. Ngủ đi.”
Phòng Vũ ôm Dương Lỗi. Mấy ngày nay Phòng Vũ chạy tới chạy lui suốt nên cũng rất mệt mỏi.
Dương Lỗi nhìn trần nhà, giống như đang suy nghĩ điều gì.
“Phòng Vũ. Tôi thật sự không dứt ra được.”
Dương Lỗi nói.
Phòng Vũ nhìn hắn. Dương Lỗi quay đầu qua nhìn Phòng Vũ.
Tròng mắt Dương Lỗi sâu thẳm, nhìn như không thấy đáy…
“Tôi cũng vậy.”
Phòng Vũ nói…
Sau khi hai người từ Lữ Thành quay về Giang Hải, La Cửu mới biết thì ra Phòng Vũ chạy đi tìm Dương Lỗi. Chuyện này muốn giấu cũng không được, bởi vì hai người quay về cùng nhau mà.
“Tôi còn tưởng cậu có việc gì gấp, thì ra là việc gấp này à? Hai thằng nhóc các cậu thiếu hơi nhau đến thế hả?”
Uổng công La Cửu lo lắng. La Cửu còn sợ không biết Phòng Vũ gặp chuyện gì đến nỗi không có tâm trạng đi làm việc mà mình giao.
“Không phải vậy đâu, anh Cửu…”
Phòng Vũ xấu hổ.
“Là em gọi Phòng Vũ đến, bên chỗ em gặp chút phiền toái! Anh Cửu…”
Dương Lỗi cười đùa châm cho La Cửu điếu thuốc.
“Không sao, hai đứa vui vẻ hòa thuận là tốt rồi! Đừng có như lần đầu gặp mặt đã cầm gạch choảng nhau là được!”
La Cửu cười sảng khoái.
Phòng Vũ và Dương Lỗi liếc nhìn nhau, chợt nhớ lại lần đầu tiên hai người gặp gỡ. Tính ra thì chuyện đó cách đây chưa lâu, nhưng khi nhớ lại thì giống như chuyện của cả thế kỷ trước, hai người cũng nhịn không được bật cười.
Khi ấy, lúc Phòng Vũ thản nhiên cầm gạch đập vào đầu Dương Lỗi, hai người làm sao ngờ được mình và đối phương sẽ giống như bây giờ?
Nghĩ tới chuyện ngày xưa mình ra tay đánh Dương Lỗi nhập viện, còn bây giờ trên người Dương Lỗi có một vết thương mình cũng chịu không nổi, Phòng Vũ cảm thấy thật khó tin.
Thế mới nói, ở đời có ai học được chữ ngờ.
Giống như lúc này đây, Dương Lỗi cũng không ngờ được những chuyện sắp xảy ra, nếu biết trước, hắn sẽ không rời khỏi Phòng Vũ, nửa bước cũng không.
Quãng thời gian từ Lữ Thành quay về Giang Hải, Dương Lỗi chưa bao giờ hạnh phúc đến vậy.
Hắn không hỏi Phòng Vũ nghĩ thế nào nữa, bởi vì Phòng Vũ đã cho hắn đáp án rồi.
Trước đây Dương Lỗi từng hẹn hò vô số lần, nhưng con người là thế, đến khi bắt đầu yêu đương thật sự, người ta mới phát hiện những cảm giác ngày xưa vốn không phải là tình yêu.
Tình yêu là gì? Nếu Dương Lỗi là một chàng trai văn nghệ, có khi hắn sẽ ngâm thơ cũng nên. Ngâm mỗi ngày luôn ấy chứ.
Dương Lỗi và Phòng Vũ lại bận rộn việc của mình, người ngoài nhìn vào vẫn thấy bọn họ giống như lúc trước, không có gì thay đổi. Nhưng khi quay về nhà Dương Lỗi hoặc căn hộ của Phòng Vũ, đó lại là một thế giới khác. Một thế giới chỉ thuộc về riêng hai người.
Trong thế giới này, hai người có chung một bí mật, một bí mật không thể phơi bày dưới ánh sáng, vừa cấm kỵ nhưng lại ngọt ngào.
Phòng Vũ tặng cho Dương Lỗi một chiếc xe mới, loại xe nhập khẩu xịn nhất vào thời điểm đó, lúc Phòng Vũ ném chìa khóa cho Dương Lỗi, hai mắt Dương Lỗi suýt trợn ngược.
“Nhà hàng của anh phát tài rồi à?”
“Là bạn của anh Cửu tặng anh Cửu, nhưng anh Cửu có xe rồi nên tặng lại cho tôi, bây giờ tôi tặng lại cho em.”
Phòng Vũ biết Dương Lỗi rất thích xe.
“Cho tôi làm gì? Còn anh thì sao?”
“Tôi có xe của nhà hàng rồi, dùng lúc nào chẳng được, không phải em vẫn sợ làm hỏng xe của công ty sao? Cứ dùng chiếc này đi!”
Phòng Vũ cười nói.
“Má… chiếc này chắc vài trăm ngàn phải không?”
Lúc bấy giờ, những gia đình có tài sản hơn chục ngàn cũng không nhiều, một chiếc xe vài trăm ngàn quá đáng giá.
“Chạy thử đi! Thử ngay bây giờ luôn.”
Phòng Vũ rất thích nhìn vẻ mặt mừng rỡ của Dương Lỗi.
Dương Lỗi kích động sờ chiếc xe tới lui, ngẩng đầu lên thì thấy Phòng Vũ đang mỉm cười với mình, hắn đột nhiên nhào tới, nhảy lên người Phòng Vũ…
Phòng Vũ dùng tay đỡ Dương Lỗi, Dương Lỗi mặc kệ bên ngoài có người đi đường đang nhìn, cứ bám dính trên người Phòng Vũ không chịu xuống…
Hai người dẫn anh em đến hộp đêm Chính Đại ở câu lạc bộ quân nhân, bao trọn phòng KTV ở trên lầu hát hò suốt đêm. Dương Lỗi là tuýp người chuyên độc chiếm micro điển hình, hắn hát rất hay, hết bài này đến bài khác, tất cả đều là những bản tình ca buồn miên man, kẻ ngốc cũng nhìn ra tâm trạng của Dương Lỗi. Hát xong, Dương Lỗi không quên dụ dỗ Phòng Vũ hát một bài. Thật ra Phòng Vũ hát rất hay, nếu nói trình độ của Dương Lỗi thuộc dạng tự hát tự nghe, trình độ của Phòng Vũ có thể đến quán bar làm ca sĩ, nhưng mỗi khi dẫn đàn em đi chơi, hiếm khi Phòng Vũ mới chịu hát, hắn chỉ để mặc đám đàn em tự ầm ĩ với nhau. Bây giờ bị Dương Lỗi lôi kéo như thế, đám anh em cũng nao nao lên tiếng, Phòng Vũ thật sự đứng dậy, liếc Dương Lỗi một cái rồi cầm lấy micro.
Phòng Vũ hát một bài.
Bài hát đó, Dương Lỗi đã từng nghe trong căn hộ trên lầu tám của Phòng Vũ…
Cứ thế, mỗi ngày trôi qua thì kẻ si tình này
Sẽ càng yêu em nhiều, nhiều hơn... cho tới khi tình yêu ngập tràn.
Anh phát hiện rằng anh thích nhất được cùng em…
Viết lên những đêm dài của tương lai đôi mình
Cứ thế, mỗi ngày trôi qua thì kẻ si tình này
Sẽ càng yêu em nhiều, nhiều hơn... cho tới khi tình yêu ngập tràn.
Anh thích nhất là được ở bên em suốt cuộc đời
Anh sẽ chẳng sợ phong ba bão táp đường đời nữa…
Chờ đến khi ra khỏi Chính Đại, hai người đi vào bãi đỗ xe, vừa mới đóng cửa xe, Dương Lỗi lập tức hỏi Phòng Vũ:
“Phòng tổng, lúc nãy ngài hát bài 《Mỗi ngày yêu em nhiều hơn》là hát cho ai nghe thế?”
Dương Lỗi cố ý chọc ghẹo Phòng Vũ.
“Còn cho ai nghe nữa, tất nhiên là cho mọi người cùng nghe rồi.”
Phòng Vũ nói.
“Cho mọi người cùng nghe à, vậy sao ngài cứ liếc tôi hoài vậy?”
“Tôi liếc em hồi nào?”
Phòng Vũ dở khóc dở cười.
“Này này, anh văn minh một chút đi, đừng có ‘chơi gái’ nha, nơi này cấm chơi gái đấy, coi chừng cục bài trừ mại dâm đến bắt anh bây giờ!”
*ở đây chơi chữ: 瞟 (liếc nhìn) 嫖 (chơi gái) phát âm tương tự nhau.
“Mẹ kiếp!”
Phòng Vũ cười mắng, đá Dương Lỗi một cái, Dương Lỗi duỗi tay bóp cổ Phòng Vũ, dùng sức trói hắn lại.
“Nói! Anh hát cho ai nghe?”
“Đừng lộn xộn!”
Phòng Vũ có thể chịu uy hiếp sao? Hắn sẽ thừa nhận sao?
“Dám nói tôi lộn xộn hả?”
Bây giờ Dương Lỗi mới lộn xộn thật, hắn nhào qua giữ chặt Phòng Vũ, nhưng Phòng Vũ là cao thủ đánh lộn, lẽ nào lại để Dương Lỗi chế ngự như vậy? Phòng Vũ sẽ khai thật chỉ vì hai ba câu của Dương Lỗi sao?
Hai người vừa cười vừa giỡn, vừa tra hỏi vừa đánh qua đánh lại, cứ thế mà quấn lấy nhau trong không gian chật hẹp của xe hơi…
Có một lần đang đi trên đường, Dương Lỗi và Phòng Vũ tình cờ gặp được Đinh Văn.
Hôm đó hai người cùng quay lại căn hộ ở lầu tám của Phòng Vũ. Vốn dĩ Phòng Vũ định dọn khỏi nhà Dương Lỗi từ lâu rồi, vết thương của hắn đã sớm lành lại, Phòng Vũ không muốn gây thêm phiền toái cho thím Trương và các cô chú, nhưng vừa mở miệng thì đừng nói là Dương Lỗi, thím Trương mới là người đầu tiên phản đối quyết liệt nhất, bà biết Phòng Vũ không còn người thân, chỉ có một thân một mình ở bên ngoài, thế nên càng phản đối dữ dội hơn. Các cô chú ở lâu sinh tình với Phòng Vũ, bọn họ rất thích Phòng Vũ, không nỡ để Phòng Vũ dọn đi, muốn giữ Phòng Vũ ở lại, nếu không sẽ trở mặt với hắn ngay tức khắc. Dương Lỗi đứng bên cạnh, không cần tốn chút sức lực nào, hắn biết mình không cần ra tay cũng có thể giữ Phòng Vũ ở lại rồi.
Đối với mấy vị trưởng bối liều mạng giữ mình ở lại, Phòng Vũ không thể nói được lời từ chối. Thật ra Phòng Vũ cũng không nỡ rời xa bọn họ, những người sống ở đây thật sự quá tốt, Phòng Vũ cũng như Dương Lỗi, cũng xem họ như người thân của mình. Vì vậy Phòng Vũ không đòi dọn đi nữa, hắn chạy qua chạy lại giữa hai bên, thỉnh thoảng lại về nhà mình quét dọn một chút, lúc thì rủ các anh em qua đó ở chơi một hai ngày.
Hôm nay đám anh em thân thiết của Phòng Vũ muốn đến đánh bài, Dương Lỗi theo Phòng Vũ về nhà dọn dẹp, sau đó hai người xuống quán ăn dưới lầu mua vài món và mấy lon bia để chiêu đãi bọn họ. Hai người xách theo một túi đồ ăn to, vừa nói vừa cười đi về phía trước, phía sau đột nhiên vang lên tiếng gọi:
“Anh Lỗi.”
Dương Lỗi vừa quay đầu lại thì ngẩn cả người.
“Đinh Văn?”
Đã lâu Dương Lỗi không gặp Đinh Văn. Kể từ lần đến đồn cảnh sát bảo lãnh Đinh Văn, Dương Lỗi chỉ nói chuyện điện thoại với Đinh Văn vài lần vì sợ Đinh Văn xảy ra chuyện. Thấy tâm trạng của Đinh Văn đã bình phục như cũ, Dương Lỗi cũng yên tâm, sau đó không gặp lại Đinh Văn nữa.
Đinh Văn phải đi qua con đường này mới về đến nhà, cho nên tình cờ trông thấy Dương Lỗi và Phòng Vũ. Đinh Văn đứng phía sau nhìn hai người một lúc rồi mới cất tiếng gọi Dương Lỗi.
“Thật là trùng hợp. Hai người đi mua đồ ăn à?”
Đinh Văn mỉm cười, vẫn lịch sự như ngày nào, hắn cũng cười với Phòng Vũ.
“Ừ… còn anh thì sao? Về nhà hả?”
Nhà của Đinh Văn cách nơi này không xa, dĩ nhiên Dương Lỗi chưa quên điều đó.
Đinh Văn gật gật đầu, ánh mắt lướt qua Dương Lỗi và Phòng Vũ, khách sáo nói tôi đi trước đây, tạm biệt. Dứt lời thì quay lưng đi mất.
Dương Lỗi nhìn bóng lưng của Đinh Văn, thầm nghĩ bóng lưng gầy yếu của Đinh Văn trông thật lẻ loi và cô đơn, vì vậy nhịn không được mà nhìn lâu hơn một chút.
Phòng Vũ liếc Dương Lỗi một cái.
“Nhìn gì thế?”
“Không có gì.”
Nhớ đến dáng vẻ hoảng loạn và những câu nói hôm đó của Đinh Văn, trong lòng Dương Lỗi lại lo lắng.
Tác giả :
Phao Phao Tuyết Nhi