Kim Bài Đả Thủ
Chương 46
Ở nơi ánh đèn chiếu sáng, một cô gái mặc chiếc váy bó sát màu đen, mái tóc uốn lọn gợn sóng, gương mặt được trang điểm kỹ lưỡng đang nép mình vào góc tường, trước mặt là vài tên côn đồ đang ve vãn cô.
Đến khi nhìn rõ gương mặt cô dưới ánh đèn, Phòng Vũ gần như không thể tin vào mắt mình.
Phòng Vũ đứng lên đi đến gần, bẻ ngược tay của một gã ra đằng sau. Gã đó lập tức hét thảm thiết.
“Anh Vũ, nhỏ này là pansy của anh hả, hiểu lầm! Hiểu lầm thôi!” Nhìn thấy Phòng Vũ, bọn chúng cũng không dám nổi cáu, chỉ có thể cười trừ.
“Cút!”
Phòng Vũ đuổi bọn chúng đi, không dám tin mà quan sát Lâm San San.
Lâm San San thay đổi quá nhiều! Gương mặt trang điểm diêm dúa, cô nàng đang lúng túng kéo chiếc váy ngắn của mình, muốn kéo nó xuống dưới một chút.
Phòng Vũ kéo Lâm San San ra khỏi Loạn Thế.
“… Cô làm gì ở đây thế? Cô… sao lại trở thành thế này?”
Phòng Vũ nhìn trang phục của Lâm San San, Lâm San San còn chỗ nào giống đại tiểu thư nữa chứ?
Lâm San San nhìn Phòng Vũ, cảm thấy vô cùng tủi thân.
“Em đã suy nghĩ rồi, những gì anh nói lần trước ấy, chúng ta không phải cùng một loại người, vậy nên anh không thể chấp nhận em. Thế thì em sẽ học cách trở thành người như anh, em nhuộm tóc, đeo khuyên tai, còn xăm hình nữa.”
Lâm San San để lộ bờ vai trắng nõn của mình cho Phòng Vũ xem, trên đó có xăm một con bươm bướm. Dưới ánh đèn, trông nó chẳng hợp với làn da của cô chút nào.
“Em học đánh bida, chơi game, còn đến Loạn Thế khiêu vũ nữa. Em đã học hết rồi.”
Lâm San San nói.
“……”
Phòng Vũ nhìn cô, kinh ngạc đến không thốt nên lời.
“… Cô điên rồi!”
Phòng Vũ không ngờ Lâm San San lại dám làm đến nước này vì mình.
“Về nhà đi, đây không phải là nơi cô nên tới, đừng tới đây nữa!”
“Tại sao? Anh đến được thì em cũng đến được!”
“San San, tôi đã nói rõ với cô rồi, chúng ta thật sự không có khả năng! Cô đừng làm mấy chuyện ngu ngốc này nữa được không?”
Nhìn một cô gái tốt như Lâm San San ra nông nỗi này vì mình, trong lòng Phòng Vũ rất khó chịu!
Bên ngoài mưa lâm râm, từng giọt mưa rơi xuống thân thể gầy yếu của Lâm San San, Lâm San San vẫn đứng yên không nhúc nhích.
“Tôi gọi taxi đưa cô về nhà.”
Phòng Vũ chặn một chiếc taxi cho Lâm San San.
“Em thế này đáng ghét lắm ư?”
Lâm San San khóc. Cô đã làm tất cả những gì có thể, cô còn phải làm gì nữa đây?
“Cô vốn không hiểu tôi là người thế nào!”
Phòng Vũ đứng dưới mưa, trong lòng rối như tơ vò.
“Em hiểu mà! Anh có biết tại sao em thích anh không?” Lâm San San vừa khóc vừa nói. “Lúc anh và Dương Lỗi đánh nhau trên phố Mã Đài, em đã chứng kiến tất cả, khi đó anh kéo Dương Lỗi lại, bảo hắn đừng đánh nữa, lúc đó em đã biết anh và mấy tên côn đồ khác không giống nhau!”
Lý Tam từng nói, dân xã hội đen như Phòng Vũ có một loại khí chất đặc biệt hấp dẫn tiểu thư khuê các, bởi vì tiểu thư khuê các đều theo đuổi mẫu đàn ông đích thực, bọn họ bị hấp dẫn bởi phái mạnh sống trong thế giới hoàn toàn tương phản với thế giới của mình. Lâm San San cũng vậy, lần đầu tiên nhìn thấy Phòng Vũ ở phố Mã Đài, cô đã đem lòng yêu Phòng Vũ. Có lẽ đây chỉ là ảo ảnh tình yêu trong tưởng tượng của Lâm San San, nhưng vì thứ ảo ảnh này, cô chấp nhận trả giá bằng tuổi thanh xuân.
“Không giống nhau?” Phòng Vũ chỉ về phía đối diện. “Thấy mấy thằng đứng đằng kia không?”
Đứng bên kia đường là vài tên côn đồ đang ức hiếp một người ăn xin.
Người ăn xin đó đã đi xin tiền cả ngày, bây giờ đang run lẩy bẩy ôm túi tiền của mình.
Phòng Vũ nhặt một chai bia rỗng dưới đất, “xoảng” một tiếng, đập vào bậc thềm.
Không đợi Lâm San San kịp phản ứng mình định làm gì, Phòng Vũ đã cầm nửa chai bia nhọn hoắc đi sang bên kia đường. Mấy tên côn đồ ngẩng đầu lên, còn chưa hiểu rõ tình hình thì đã bị chai bia đập thẳng vào đầu, miểng chai văng khắp nơi, máu chảy đầy mặt và cổ của bọn chúng. Người qua đường sợ hãi la hét chạy tán loạn, Phòng Vũ lại chẳng buồn chớp mắt một cái.
Mấy tên côn đồ choáng váng, bọn chúng nhận ra Phòng Vũ, nhưng không ai hiểu tại sao mình lại bị đánh, cũng không ai dám mở miệng nói tiếng nào.
Phòng Vũ tiện tay ném mảnh vỡ còn sót lại của chai bia xuống đất.
“Nhìn rõ chưa?”
Phòng Vũ quay lại hỏi Lâm San San, Lâm San San sợ ngây người, đứng yên không nhúc nhích.
“Bây giờ còn nói tôi không giống bọn họ nữa không?”
Trên tay Phòng Vũ dính đầy máu của người khác. Hắn bình tĩnh hỏi, mặt mũi lạnh tanh.
Lâm San San đi về. Cô yên lặng ngồi vào taxi, nước mắt lăn dài trên má.
Phòng Vũ nhìn theo chiếc xe taxi dần dần khuất bóng ở góc đường.
Hắn biết cách này rất tàn nhẫn, nhưng hắn hiểu đây là cách tốt nhất.
Phòng Vũ gọi điện thoại về nhà Dương Lỗi, nói với thím Trương tối nay mình có việc nên sẽ không về, dặn thím Trương báo cho Dương Lỗi một tiếng.
Phòng Vũ quay về nhà mình. Đã lâu hắn không quay về đây, hắn quét dọn phòng một lượt, đến khi dọn xong thì đêm đã khuya. Bên ngoài đang mưa tầm tã, Phòng Vũ đứng trên ban công lầu tám, mưa tạt vào làm ướt cả mặt hắn, cũng làm ướt tâm trạng hỗn loạn của hắn.
Phòng Vũ cắm điện cho cái máy ghi âm của mình, ấn phím phát nhạc. Máy ghi âm phát lại bài hát mà Phòng Vũ đang nghe dở, là bài 《Mỗi ngày yêu em nhiều hơn》bằng tiếng Quảng Đông do Trương Học Hữu hát.
Khi mọi thứ xung quanh như ngọn gió trôi đi…
Chính em đã giúp anh tìm lại chính mình
Anh nguyện luôn ở đây, mãi không rời xa
Tình chúng ta sẽ mãi không phai tàn.
Cứ thế, mỗi ngày trôi qua thì kẻ si tình này
Sẽ càng yêu em nhiều, nhiều hơn… cho tới khi tình yêu ngập tràn.
Anh phát hiện rằng anh thích nhất được cùng em…
Viết lên những đêm dài của tương lai đôi mình
Cứ thế, mỗi ngày trôi qua thì kẻ si tình này
Sẽ càng yêu em nhiều, nhiều hơn… cho tới khi tình yêu ngập tràn.
Anh thích nhất là được ở bên em suốt cuộc đời
Anh sẽ chẳng sợ phong ba bão táp đường đời nữa…
Phòng Vũ tắm rửa xong, vừa nằm xuống không bao lâu, đột nhiên nghe tiếng người đập cửa ầm ầm.
Tiếng đập cửa dồn dập, vang vọng, dùng lực rất lớn, gần như cả dãy nhà đều có thể nghe thấy.
“Ai vậy?”
Phòng Vũ ngồi dậy hỏi.
“Tôi!”
Giọng nói gấp gáp, tức giận vang lên…
Phòng Vũ khựng lại một lát, sau đó đi ra mở cửa.
Dương Lỗi đứng ở cửa, ngẩng đầu lên.
Hắn vẫn không nhúc nhích, lồng ngực phập phồng…
Dương Lỗi chỉ chạm nhẹ vào môi Phương Mai rồi buông cô ra.
Hắn không muốn tổn thương Phương Mai, nhưng hắn cũng không muốn Phương Mai giữ lại bất cứ ảo tưởng nào.
Chuyện giữa Phương Mai và Dương Lỗi bắt đầu bằng một nụ hôn, và cũng kết thúc bằng một nụ hôn.
Sau khi tiễn Phương Mai, Dương Lỗi trở vào nhà, lo lắng không yên chờ Phòng Vũ về. Tâm trạng buồn bực của hắn đã dần ổn định lại, thay vào đó là cảm giác nôn nóng khi chờ đợi.
Dương Lỗi muốn đi tìm Phòng Vũ, hắn nghĩ Phòng Vũ không đến Quang Dương ca hát thì chắc đi đâu uống rượu rồi, có khi chạy đến phòng bida Quang Minh để đánh bida cũng nên.
Hắn đang định đến vài chỗ tìm thử thì thím Trương từ dưới lầu đi lên, nói cho hắn biết Phòng Vũ vừa gọi điện thoại, bảo rằng tối nay không về, muốn bà nói với hắn một tiếng.
Dương Lỗi sửng sốt.
“Không về? Vậy anh ấy đi đâu?”
“Nó không có nói.”
“Anh ấy có kêu con nghe điện thoại không?”
“Không.”
Dương Lỗi gọi điện thoại đến nhà Phòng Vũ, nhưng không có ai nghe máy.
Phòng Vũ gọi cho thím Trương bằng điện thoại công cộng bên ngoài Loạn Thế, lúc này vẫn chưa về đến nhà.
Dương Lỗi đặt điện thoại xuống, chuẩn bị ra ngoài, đúng lúc này Xuyên Tử lại gọi cho hắn. Dương Lỗi làm gì còn tâm trạng nghe Xuyên Tử nói nhảm, hắn kiên nhẫn ứng phó vài câu rồi nói “anh phải đi tìm Phòng Vũ, có gì nói sau”. Dương Lỗi đang định cúp máy, ai ngờ lại nghe Xuyên Tử nói: “Phòng Vũ? Em có thấy anh ta nè, anh ta đang ở Loạn Thế với Lão Lượng, bọn em còn chào hỏi nhau nữa.”
Tối nay Xuyên Tử đến Loạn Thế chơi, còn chạy qua trò chuyện vài câu với Phòng Vũ và Lão Lượng rồi mới về.
“Loạn Thế?”
Dương Lỗi có số điện thoại của Loạn Thế, vì vậy liền gọi qua hỏi thăm. Loạn Thế là do Phòng Vũ quản lý, bọn họ nắm rất rõ thời gian Phòng Vũ đến hoặc đi, quản lý của Loạn Thế nói anh Vũ đi rồi, chỉ còn anh Lượng thôi.
“Kêu Lão Lượng nghe điện thoại!”
Dương Lỗi muốn hỏi xem Phòng Vũ đã đi đâu.
“A lô?” Lão Lượng nói bằng giọng oang oang, hắn còn đang chơi xả láng ở Loạn Thế.
“Dương Lỗi đây! Phòng Vũ đâu?”
Dương Lỗi đi thẳng vào vấn đề.
“Đại ca đi rồi! Kéo Lâm San San đi rồi!” Lão Lượng thành thật khai báo.
“… Lâm San San?”
Dương Lỗi ngây ngẩn.
“Bọn họ đi đâu?”
“Sao tôi biết được, hai người đó ra ngoài đến giờ vẫn chưa thấy quay lại!” Lão Lượng chế nhạo, cười xấu xa, “Lỗi Tử, cậu đừng tìm đại ca của tôi nữa, một khắc đêm xuân đáng ngàn vàng! Có việc gì chờ mai rồi nói!”
Nói xong, Lão Lượng cúp điện thoại.
Dương Lỗi cầm điện thoại, bất động cả buổi trời.
Dương Lỗi lại gọi đến nhà Phòng Vũ, tiếng chuông cứ reo mãi reo mãi cho đến khi cuộc gọi tự động ngắt, thế nhưng vẫn không có ai bắt máy.
Thật ra lúc đó Phòng Vũ vẫn chưa về tới nhà, nhưng Dương Lỗi lại không nghĩ như thế. Dương Lỗi nghĩ rằng, nếu Phòng Vũ cố tình báo cho thím Trương tối nay không về nhà, lại còn không bảo mình nghe điện thoại, chắc chắn Phòng Vũ đang cố tình trốn tránh mình, không muốn mình tìm được.
Vậy thì hiển nhiên Phòng Vũ sẽ không về nhà rồi.
Phòng Vũ không về nhà, đã vậy còn dẫn theo Lâm San San. Phòng Vũ muốn đi đâu, muốn làm gì?
Dương Lỗi rối loạn, hoàn toàn rối loạn.
Hắn biết Phòng Vũ không có ý đó với Lâm San San, nhưng chuyện trên đời ai mà nói chắc được?
Hắn không thích Phương Mai, nhưng thời niên thiếu trong lúc xúc động, hắn vẫn hôn Phương Mai đấy thôi. Phòng Vũ không thích Lâm San San, nhưng Phòng Vũ là đàn ông tràn trề năng lượng, đàn ông nào mà chẳng có xung động, loại xung động đó không cần liên quan đến tình cảm. Đêm khuya ở một mình với một cô gái xinh đẹp, đã vậy cô gái đó còn là người toàn tâm toàn ý yêu mến mình.
Hơn một tiếng sau, Dương Lỗi không biết mình đang làm gì nữa. Hắn ngồi taxi chạy lung tung khắp thành phố Giang Hải, hệt như con ruồi mất đầu chẳng biết mình bay đi đâu!
Đến khi quay lại dưới nhà Phòng Vũ, Dương Lỗi ở đằng xa nhìn thấy căn hộ của Phòng Vũ ở lầu tám sáng đèn, hắn vội vàng nhảy khỏi taxi chạy thẳng lên lầu, ánh đèn đó bỗng nhiên tắt ngúm trước mắt hắn.
Dương Lỗi chạy một mạch lên lầu tám. Hắn dùng sức gõ cửa nhà Phòng Vũ, cửa nhà phát ra âm thanh nặng nề mà dồn dập, tựa như sóng trào cuồn cuộn trong lòng hắn vậy.
Phòng Vũ mở cửa. Hai người bốn mắt nhìn nhau.
“… Sao cậu lại tới đây?”
Dương Lỗi không trả lời, đẩy Phòng Vũ ra, đi vào nhà.
Phòng Vũ đóng cửa lại. Đối với việc Dương Lỗi đến đây, chẳng hiểu sao Phòng Vũ không hề cảm thấy ngạc nhiên, giống như hắn đã dự cảm được việc Dương Lỗi tìm đến mình, Phòng Vũ cũng không biết nên giải thích cảm giác này thế nào.
Hai người đứng trong phòng, nhìn nhau.
“Tối nay anh đi đâu vậy?”
Một lúc lâu sau, Dương Lỗi hỏi, hắn nhìn Phòng Vũ chằm chằm, giọng nói ảm đạm.
“Không đi đâu cả.”
Phòng Vũ trả lời.
“Lâm San San đâu?”
Giọng nói của Dương Lỗi lạnh như băng.
“Đi rồi.”
Phòng Vũ không biết tại sao Dương Lỗi lại biết mình đã gặp Lâm San San.
“Đi từ nơi này à?”
Giọng nói của Dương Lỗi vẫn lạnh như băng.
“… Ý gì đây?” Phòng Vũ đã nhẫn nhịn thái độ này của Dương Lỗi nãy giờ. “Sao tôi lại mang cô ấy đến đây??”
“Anh đừng chọc cô ta nữa được không?”
Dương Lỗi rống lên.
“Chọc” là từ địa phương ở Giang Hải mang ý nghĩa không mấy tốt đẹp, tức là rõ ràng không có tình cảm gì nhưng vẫn cố tình trêu chọc người có ý với mình, cố tình làm cho người đó ôm hy vọng và tiếp tục theo đuổi mình.
Nghe Dương Lỗi nói vậy, Phòng Vũ còn giữ được bình tĩnh nữa sao?
“Tôi chọc cô ấy hồi nào?”
Phòng Vũ cũng nổi giận.
“Anh không chọc cô ta? Vậy anh còn dẫn cô ta đến Loạn Thế làm gì? Anh làm vậy là muốn tìm pansy phải không??”
Dương Lỗi bùng phát.
Chuyện của Lâm San San, hắn đã nén giận rất lâu, cơn giận này không chỉ hướng về Lâm San San mà còn với tất cả những cô gái vây quanh Phòng Vũ, trong hiện tại và cả tương lai. Bên cạnh Phòng Vũ không phải chỉ có một mình Lâm San San, bên cạnh Phòng Vũ có thiếu gái bao giờ? Dương Lỗi có thể đề phòng một Lâm San San, nhưng hắn có thể đề phòng tất cả cô gái sao? Đề phòng được trái tim của Phòng Vũ sao? Đề phòng được vợ tương lai của Phòng Vũ sao?
Nghe Lão Lượng nói Phòng Vũ và Lâm San San cùng ra ngoài, tâm trạng của Dương Lỗi lúc đó như bị ngâm vào hũ giấm chua, từ đầu đến chân đều bốc mùi chua, cả người lạnh ngắt, cảm giác đó không thể diễn tả bằng lời!
Bị Dương Lỗi mắng xối xả như thế, đầu óc Phòng Vũ cũng loạn hết cả lên!
“Tôi tìm pansy thì sao? Có gì sai? Không được à??” Bạn đang
Đến khi nhìn rõ gương mặt cô dưới ánh đèn, Phòng Vũ gần như không thể tin vào mắt mình.
Phòng Vũ đứng lên đi đến gần, bẻ ngược tay của một gã ra đằng sau. Gã đó lập tức hét thảm thiết.
“Anh Vũ, nhỏ này là pansy của anh hả, hiểu lầm! Hiểu lầm thôi!” Nhìn thấy Phòng Vũ, bọn chúng cũng không dám nổi cáu, chỉ có thể cười trừ.
“Cút!”
Phòng Vũ đuổi bọn chúng đi, không dám tin mà quan sát Lâm San San.
Lâm San San thay đổi quá nhiều! Gương mặt trang điểm diêm dúa, cô nàng đang lúng túng kéo chiếc váy ngắn của mình, muốn kéo nó xuống dưới một chút.
Phòng Vũ kéo Lâm San San ra khỏi Loạn Thế.
“… Cô làm gì ở đây thế? Cô… sao lại trở thành thế này?”
Phòng Vũ nhìn trang phục của Lâm San San, Lâm San San còn chỗ nào giống đại tiểu thư nữa chứ?
Lâm San San nhìn Phòng Vũ, cảm thấy vô cùng tủi thân.
“Em đã suy nghĩ rồi, những gì anh nói lần trước ấy, chúng ta không phải cùng một loại người, vậy nên anh không thể chấp nhận em. Thế thì em sẽ học cách trở thành người như anh, em nhuộm tóc, đeo khuyên tai, còn xăm hình nữa.”
Lâm San San để lộ bờ vai trắng nõn của mình cho Phòng Vũ xem, trên đó có xăm một con bươm bướm. Dưới ánh đèn, trông nó chẳng hợp với làn da của cô chút nào.
“Em học đánh bida, chơi game, còn đến Loạn Thế khiêu vũ nữa. Em đã học hết rồi.”
Lâm San San nói.
“……”
Phòng Vũ nhìn cô, kinh ngạc đến không thốt nên lời.
“… Cô điên rồi!”
Phòng Vũ không ngờ Lâm San San lại dám làm đến nước này vì mình.
“Về nhà đi, đây không phải là nơi cô nên tới, đừng tới đây nữa!”
“Tại sao? Anh đến được thì em cũng đến được!”
“San San, tôi đã nói rõ với cô rồi, chúng ta thật sự không có khả năng! Cô đừng làm mấy chuyện ngu ngốc này nữa được không?”
Nhìn một cô gái tốt như Lâm San San ra nông nỗi này vì mình, trong lòng Phòng Vũ rất khó chịu!
Bên ngoài mưa lâm râm, từng giọt mưa rơi xuống thân thể gầy yếu của Lâm San San, Lâm San San vẫn đứng yên không nhúc nhích.
“Tôi gọi taxi đưa cô về nhà.”
Phòng Vũ chặn một chiếc taxi cho Lâm San San.
“Em thế này đáng ghét lắm ư?”
Lâm San San khóc. Cô đã làm tất cả những gì có thể, cô còn phải làm gì nữa đây?
“Cô vốn không hiểu tôi là người thế nào!”
Phòng Vũ đứng dưới mưa, trong lòng rối như tơ vò.
“Em hiểu mà! Anh có biết tại sao em thích anh không?” Lâm San San vừa khóc vừa nói. “Lúc anh và Dương Lỗi đánh nhau trên phố Mã Đài, em đã chứng kiến tất cả, khi đó anh kéo Dương Lỗi lại, bảo hắn đừng đánh nữa, lúc đó em đã biết anh và mấy tên côn đồ khác không giống nhau!”
Lý Tam từng nói, dân xã hội đen như Phòng Vũ có một loại khí chất đặc biệt hấp dẫn tiểu thư khuê các, bởi vì tiểu thư khuê các đều theo đuổi mẫu đàn ông đích thực, bọn họ bị hấp dẫn bởi phái mạnh sống trong thế giới hoàn toàn tương phản với thế giới của mình. Lâm San San cũng vậy, lần đầu tiên nhìn thấy Phòng Vũ ở phố Mã Đài, cô đã đem lòng yêu Phòng Vũ. Có lẽ đây chỉ là ảo ảnh tình yêu trong tưởng tượng của Lâm San San, nhưng vì thứ ảo ảnh này, cô chấp nhận trả giá bằng tuổi thanh xuân.
“Không giống nhau?” Phòng Vũ chỉ về phía đối diện. “Thấy mấy thằng đứng đằng kia không?”
Đứng bên kia đường là vài tên côn đồ đang ức hiếp một người ăn xin.
Người ăn xin đó đã đi xin tiền cả ngày, bây giờ đang run lẩy bẩy ôm túi tiền của mình.
Phòng Vũ nhặt một chai bia rỗng dưới đất, “xoảng” một tiếng, đập vào bậc thềm.
Không đợi Lâm San San kịp phản ứng mình định làm gì, Phòng Vũ đã cầm nửa chai bia nhọn hoắc đi sang bên kia đường. Mấy tên côn đồ ngẩng đầu lên, còn chưa hiểu rõ tình hình thì đã bị chai bia đập thẳng vào đầu, miểng chai văng khắp nơi, máu chảy đầy mặt và cổ của bọn chúng. Người qua đường sợ hãi la hét chạy tán loạn, Phòng Vũ lại chẳng buồn chớp mắt một cái.
Mấy tên côn đồ choáng váng, bọn chúng nhận ra Phòng Vũ, nhưng không ai hiểu tại sao mình lại bị đánh, cũng không ai dám mở miệng nói tiếng nào.
Phòng Vũ tiện tay ném mảnh vỡ còn sót lại của chai bia xuống đất.
“Nhìn rõ chưa?”
Phòng Vũ quay lại hỏi Lâm San San, Lâm San San sợ ngây người, đứng yên không nhúc nhích.
“Bây giờ còn nói tôi không giống bọn họ nữa không?”
Trên tay Phòng Vũ dính đầy máu của người khác. Hắn bình tĩnh hỏi, mặt mũi lạnh tanh.
Lâm San San đi về. Cô yên lặng ngồi vào taxi, nước mắt lăn dài trên má.
Phòng Vũ nhìn theo chiếc xe taxi dần dần khuất bóng ở góc đường.
Hắn biết cách này rất tàn nhẫn, nhưng hắn hiểu đây là cách tốt nhất.
Phòng Vũ gọi điện thoại về nhà Dương Lỗi, nói với thím Trương tối nay mình có việc nên sẽ không về, dặn thím Trương báo cho Dương Lỗi một tiếng.
Phòng Vũ quay về nhà mình. Đã lâu hắn không quay về đây, hắn quét dọn phòng một lượt, đến khi dọn xong thì đêm đã khuya. Bên ngoài đang mưa tầm tã, Phòng Vũ đứng trên ban công lầu tám, mưa tạt vào làm ướt cả mặt hắn, cũng làm ướt tâm trạng hỗn loạn của hắn.
Phòng Vũ cắm điện cho cái máy ghi âm của mình, ấn phím phát nhạc. Máy ghi âm phát lại bài hát mà Phòng Vũ đang nghe dở, là bài 《Mỗi ngày yêu em nhiều hơn》bằng tiếng Quảng Đông do Trương Học Hữu hát.
Khi mọi thứ xung quanh như ngọn gió trôi đi…
Chính em đã giúp anh tìm lại chính mình
Anh nguyện luôn ở đây, mãi không rời xa
Tình chúng ta sẽ mãi không phai tàn.
Cứ thế, mỗi ngày trôi qua thì kẻ si tình này
Sẽ càng yêu em nhiều, nhiều hơn… cho tới khi tình yêu ngập tràn.
Anh phát hiện rằng anh thích nhất được cùng em…
Viết lên những đêm dài của tương lai đôi mình
Cứ thế, mỗi ngày trôi qua thì kẻ si tình này
Sẽ càng yêu em nhiều, nhiều hơn… cho tới khi tình yêu ngập tràn.
Anh thích nhất là được ở bên em suốt cuộc đời
Anh sẽ chẳng sợ phong ba bão táp đường đời nữa…
Phòng Vũ tắm rửa xong, vừa nằm xuống không bao lâu, đột nhiên nghe tiếng người đập cửa ầm ầm.
Tiếng đập cửa dồn dập, vang vọng, dùng lực rất lớn, gần như cả dãy nhà đều có thể nghe thấy.
“Ai vậy?”
Phòng Vũ ngồi dậy hỏi.
“Tôi!”
Giọng nói gấp gáp, tức giận vang lên…
Phòng Vũ khựng lại một lát, sau đó đi ra mở cửa.
Dương Lỗi đứng ở cửa, ngẩng đầu lên.
Hắn vẫn không nhúc nhích, lồng ngực phập phồng…
Dương Lỗi chỉ chạm nhẹ vào môi Phương Mai rồi buông cô ra.
Hắn không muốn tổn thương Phương Mai, nhưng hắn cũng không muốn Phương Mai giữ lại bất cứ ảo tưởng nào.
Chuyện giữa Phương Mai và Dương Lỗi bắt đầu bằng một nụ hôn, và cũng kết thúc bằng một nụ hôn.
Sau khi tiễn Phương Mai, Dương Lỗi trở vào nhà, lo lắng không yên chờ Phòng Vũ về. Tâm trạng buồn bực của hắn đã dần ổn định lại, thay vào đó là cảm giác nôn nóng khi chờ đợi.
Dương Lỗi muốn đi tìm Phòng Vũ, hắn nghĩ Phòng Vũ không đến Quang Dương ca hát thì chắc đi đâu uống rượu rồi, có khi chạy đến phòng bida Quang Minh để đánh bida cũng nên.
Hắn đang định đến vài chỗ tìm thử thì thím Trương từ dưới lầu đi lên, nói cho hắn biết Phòng Vũ vừa gọi điện thoại, bảo rằng tối nay không về, muốn bà nói với hắn một tiếng.
Dương Lỗi sửng sốt.
“Không về? Vậy anh ấy đi đâu?”
“Nó không có nói.”
“Anh ấy có kêu con nghe điện thoại không?”
“Không.”
Dương Lỗi gọi điện thoại đến nhà Phòng Vũ, nhưng không có ai nghe máy.
Phòng Vũ gọi cho thím Trương bằng điện thoại công cộng bên ngoài Loạn Thế, lúc này vẫn chưa về đến nhà.
Dương Lỗi đặt điện thoại xuống, chuẩn bị ra ngoài, đúng lúc này Xuyên Tử lại gọi cho hắn. Dương Lỗi làm gì còn tâm trạng nghe Xuyên Tử nói nhảm, hắn kiên nhẫn ứng phó vài câu rồi nói “anh phải đi tìm Phòng Vũ, có gì nói sau”. Dương Lỗi đang định cúp máy, ai ngờ lại nghe Xuyên Tử nói: “Phòng Vũ? Em có thấy anh ta nè, anh ta đang ở Loạn Thế với Lão Lượng, bọn em còn chào hỏi nhau nữa.”
Tối nay Xuyên Tử đến Loạn Thế chơi, còn chạy qua trò chuyện vài câu với Phòng Vũ và Lão Lượng rồi mới về.
“Loạn Thế?”
Dương Lỗi có số điện thoại của Loạn Thế, vì vậy liền gọi qua hỏi thăm. Loạn Thế là do Phòng Vũ quản lý, bọn họ nắm rất rõ thời gian Phòng Vũ đến hoặc đi, quản lý của Loạn Thế nói anh Vũ đi rồi, chỉ còn anh Lượng thôi.
“Kêu Lão Lượng nghe điện thoại!”
Dương Lỗi muốn hỏi xem Phòng Vũ đã đi đâu.
“A lô?” Lão Lượng nói bằng giọng oang oang, hắn còn đang chơi xả láng ở Loạn Thế.
“Dương Lỗi đây! Phòng Vũ đâu?”
Dương Lỗi đi thẳng vào vấn đề.
“Đại ca đi rồi! Kéo Lâm San San đi rồi!” Lão Lượng thành thật khai báo.
“… Lâm San San?”
Dương Lỗi ngây ngẩn.
“Bọn họ đi đâu?”
“Sao tôi biết được, hai người đó ra ngoài đến giờ vẫn chưa thấy quay lại!” Lão Lượng chế nhạo, cười xấu xa, “Lỗi Tử, cậu đừng tìm đại ca của tôi nữa, một khắc đêm xuân đáng ngàn vàng! Có việc gì chờ mai rồi nói!”
Nói xong, Lão Lượng cúp điện thoại.
Dương Lỗi cầm điện thoại, bất động cả buổi trời.
Dương Lỗi lại gọi đến nhà Phòng Vũ, tiếng chuông cứ reo mãi reo mãi cho đến khi cuộc gọi tự động ngắt, thế nhưng vẫn không có ai bắt máy.
Thật ra lúc đó Phòng Vũ vẫn chưa về tới nhà, nhưng Dương Lỗi lại không nghĩ như thế. Dương Lỗi nghĩ rằng, nếu Phòng Vũ cố tình báo cho thím Trương tối nay không về nhà, lại còn không bảo mình nghe điện thoại, chắc chắn Phòng Vũ đang cố tình trốn tránh mình, không muốn mình tìm được.
Vậy thì hiển nhiên Phòng Vũ sẽ không về nhà rồi.
Phòng Vũ không về nhà, đã vậy còn dẫn theo Lâm San San. Phòng Vũ muốn đi đâu, muốn làm gì?
Dương Lỗi rối loạn, hoàn toàn rối loạn.
Hắn biết Phòng Vũ không có ý đó với Lâm San San, nhưng chuyện trên đời ai mà nói chắc được?
Hắn không thích Phương Mai, nhưng thời niên thiếu trong lúc xúc động, hắn vẫn hôn Phương Mai đấy thôi. Phòng Vũ không thích Lâm San San, nhưng Phòng Vũ là đàn ông tràn trề năng lượng, đàn ông nào mà chẳng có xung động, loại xung động đó không cần liên quan đến tình cảm. Đêm khuya ở một mình với một cô gái xinh đẹp, đã vậy cô gái đó còn là người toàn tâm toàn ý yêu mến mình.
Hơn một tiếng sau, Dương Lỗi không biết mình đang làm gì nữa. Hắn ngồi taxi chạy lung tung khắp thành phố Giang Hải, hệt như con ruồi mất đầu chẳng biết mình bay đi đâu!
Đến khi quay lại dưới nhà Phòng Vũ, Dương Lỗi ở đằng xa nhìn thấy căn hộ của Phòng Vũ ở lầu tám sáng đèn, hắn vội vàng nhảy khỏi taxi chạy thẳng lên lầu, ánh đèn đó bỗng nhiên tắt ngúm trước mắt hắn.
Dương Lỗi chạy một mạch lên lầu tám. Hắn dùng sức gõ cửa nhà Phòng Vũ, cửa nhà phát ra âm thanh nặng nề mà dồn dập, tựa như sóng trào cuồn cuộn trong lòng hắn vậy.
Phòng Vũ mở cửa. Hai người bốn mắt nhìn nhau.
“… Sao cậu lại tới đây?”
Dương Lỗi không trả lời, đẩy Phòng Vũ ra, đi vào nhà.
Phòng Vũ đóng cửa lại. Đối với việc Dương Lỗi đến đây, chẳng hiểu sao Phòng Vũ không hề cảm thấy ngạc nhiên, giống như hắn đã dự cảm được việc Dương Lỗi tìm đến mình, Phòng Vũ cũng không biết nên giải thích cảm giác này thế nào.
Hai người đứng trong phòng, nhìn nhau.
“Tối nay anh đi đâu vậy?”
Một lúc lâu sau, Dương Lỗi hỏi, hắn nhìn Phòng Vũ chằm chằm, giọng nói ảm đạm.
“Không đi đâu cả.”
Phòng Vũ trả lời.
“Lâm San San đâu?”
Giọng nói của Dương Lỗi lạnh như băng.
“Đi rồi.”
Phòng Vũ không biết tại sao Dương Lỗi lại biết mình đã gặp Lâm San San.
“Đi từ nơi này à?”
Giọng nói của Dương Lỗi vẫn lạnh như băng.
“… Ý gì đây?” Phòng Vũ đã nhẫn nhịn thái độ này của Dương Lỗi nãy giờ. “Sao tôi lại mang cô ấy đến đây??”
“Anh đừng chọc cô ta nữa được không?”
Dương Lỗi rống lên.
“Chọc” là từ địa phương ở Giang Hải mang ý nghĩa không mấy tốt đẹp, tức là rõ ràng không có tình cảm gì nhưng vẫn cố tình trêu chọc người có ý với mình, cố tình làm cho người đó ôm hy vọng và tiếp tục theo đuổi mình.
Nghe Dương Lỗi nói vậy, Phòng Vũ còn giữ được bình tĩnh nữa sao?
“Tôi chọc cô ấy hồi nào?”
Phòng Vũ cũng nổi giận.
“Anh không chọc cô ta? Vậy anh còn dẫn cô ta đến Loạn Thế làm gì? Anh làm vậy là muốn tìm pansy phải không??”
Dương Lỗi bùng phát.
Chuyện của Lâm San San, hắn đã nén giận rất lâu, cơn giận này không chỉ hướng về Lâm San San mà còn với tất cả những cô gái vây quanh Phòng Vũ, trong hiện tại và cả tương lai. Bên cạnh Phòng Vũ không phải chỉ có một mình Lâm San San, bên cạnh Phòng Vũ có thiếu gái bao giờ? Dương Lỗi có thể đề phòng một Lâm San San, nhưng hắn có thể đề phòng tất cả cô gái sao? Đề phòng được trái tim của Phòng Vũ sao? Đề phòng được vợ tương lai của Phòng Vũ sao?
Nghe Lão Lượng nói Phòng Vũ và Lâm San San cùng ra ngoài, tâm trạng của Dương Lỗi lúc đó như bị ngâm vào hũ giấm chua, từ đầu đến chân đều bốc mùi chua, cả người lạnh ngắt, cảm giác đó không thể diễn tả bằng lời!
Bị Dương Lỗi mắng xối xả như thế, đầu óc Phòng Vũ cũng loạn hết cả lên!
“Tôi tìm pansy thì sao? Có gì sai? Không được à??” Bạn đang
Tác giả :
Phao Phao Tuyết Nhi