Kim Bài Đả Thủ
Chương 37
Phòng Vũ nói.
“Coi anh kìa, sao không ăn món gì ngon hơn?” Dương Lỗi làu bàu, nhưng giọng nói lại rất dịu dàng, hắn nhẹ nhàng lau trán cho Phòng Vũ.
Miến tiết canh vịt là món ăn vặt nổi tiếng ở địa phương, vừa ngon lại vừa rẻ.
“Tôi chỉ cỡ này thôi.” Phòng Vũ cũng lảm nhảm theo.
“Được rồi được rồi. Anh lớn nhất, tất cả đều nghe theo anh.”
Dương Lỗi cứ như đang dỗ dành trẻ con, hắn quay đầu lại nhờ một người anh em ra ngoài mua giúp.
Nghe tin Phòng Vũ đã tỉnh, Hoa Miêu và Lão Lượng vội vàng xông vào phòng.
Hoa Miêu đang định nhào tới, thì bị Dương Lỗi ngăn lại.
“Làm gì vậy, đừng có đụng vào anh ấy!”
“Đại ca là người của mày à? Chỉ có mày được đụng chắc?” Thấy Phòng Vũ đã tỉnh, Hoa Miêu quá kích động nên lại đấu khẩu với Dương Lỗi.
“Đúng là người của tao đó, thế nào, mày không phục à?”
“Mày đừng có lên mặt!”
“Được rồi, được rồi…” Phòng Vũ bất đắc dĩ cắt lời bọn họ, nhưng lại cảm thấy rất mừng rỡ. Bầu không khí quen thuộc, trước mắt là những anh em từng vào sinh ra tử, điều này làm cho Phòng Vũ vừa thả lỏng vừa yên tâm, nhất là khi nhìn thấy Lão Lượng vẫn bình an vô sự, Phòng Vũ nhẹ nhõm hẳn.
Dương Lỗi đã nói chuyện với Hoa Miêu và Lão Lượng, việc hắn đưa Phòng Vũ ra ngoài, sau này hắn sẽ tự nói cho Phòng Vũ biết, bây giờ đừng ai nhắc tới nữa, cứ nói anh Cửu đã chi tiền bảo lãnh Phòng Vũ ra ngoài.
Thật ra Dương Lỗi vừa về đến Giang Hải đã cứu được Phòng Vũ, cộng thêm việc đám cảnh sát chạy đến xin lỗi, nếu Lão Lượng và Hoa Miêu không nhìn ra được manh mối gì thì đúng là ngu thật rồi.
Bọn họ cũng rất kinh ngạc, nhưng không ai hỏi nhiều.
Mặc dù lúc đó Dương Lỗi lăn lộn trong xã hội đen đã lâu, nhưng không mấy ai biết được gia cảnh thật sự của hắn, Dương Lỗi cũng chưa bao giờ đề cập đến. Sau khi làm đại ca của Dương Lỗi, Yến Tử Ất mới từ từ biết được việc này, còn La Cửu và Phòng Vũ hoàn toàn không biết gì cả.
Bản thân Dương Lỗi cũng hiểu, sớm muộn gì Phòng Vũ cũng biết, nhưng bây giờ hắn không muốn cho Phòng Vũ biết. Nói chính xác hơn, Dương Lỗi không muốn nhắc đến bất cứ thứ gì về gia đình mình.
Ngày xưa ẩu đả đánh nhau, Dương Lỗi cũng từng bị bắt đến đồn cảnh sát, cũng từng bị tạm giam ở đó. Những người trong đồn cảnh sát, có ai lại không biết hắn là cháu ruột của cục trưởng cục cảnh sát thành phố, nhưng Dương Lỗi chưa từng dùng tên tuổi của mình để đi ra.
“Anh.” Lão Lượng gọi một tiếng, sau đó không nói thêm gì nữa.
“Lục Tử sao rồi?” Phòng Vũ vẫn còn lo lắng cho người anh em bị Hỏa Thối đâm.
“Không có gì, cậu ấy đã được cứu. Anh, anh phải dưỡng bệnh cho tốt.” Lão Lượng nói rất đơn giản.
Người như Lão Lượng là thế, cho dù mang ơn lớn hơn nữa, hắn cũng sẽ không nói ra miệng, thậm chí còn không nói tiếng cảm ơn.
Nhưng mà hắn sẽ ghi nhớ trong lòng suốt một đời. Vào lúc bạn cần hắn, hắn có thể chết vì bạn.
“Được rồi, mọi người về hết đi. Ở đây để tôi trông chừng là được rồi.”
Dương Lỗi nói.
Hắn muốn ở một mình với Phòng Vũ.
Mọi người ra về, Dương Lỗi đưa miến tiết canh vịt mới mua cho Phòng Vũ. Phòng Vũ cũng rất đói bụng, từ tối qua đến giờ Phòng Vũ chưa ăn gì.
Phòng Vũ ngồi ở đầu giường, ăn miến tiết canh vịt, Dương Lỗi ngồi nhìn Phòng Vũ ăn.
“Không phải cậu đang ở Tỉnh Thành à, sao lại chạy về đây?” Phòng Vũ hỏi.
“Anh nói thử xem?” Dương Lỗi nói.
“Không đến mức đó đâu.” Phòng Vũ nói.
“Sao lại không đến mức đó? Anh như vậy mà còn bảo không đến mức đó?” Dương Lỗi nói.
Phòng Vũ dừng lại, liếc Dương Lỗi một cái.
“Không đến mức đó thật mà. Đã lăn lộn trong giang hồ, chẳng lẽ không học được cách ngồi ở cục cảnh sát?”
Phòng Vũ còn cười cười với Dương Lỗi.
Dương Lỗi biết, Phòng Vũ sợ mình cảm thấy khó chịu nên mới nói thế để an ủi mình.
“… Sau này anh đừng làm vậy nữa được không? Tôi biết anh là đại ca, phải bảo vệ anh em của mình, nhưng anh có thể gánh được hết sao? Dưới tay anh có biết bao nhiêu đàn em, nếu tất cả bọn họ đều gặp chuyện, anh nhắm mình có thể gánh được cho mấy người đây?”
Trước mặt người khác, Dương Lỗi có thể giữ thái độ bình tĩnh, chín chắn, lanh lợi. Nhưng trước mặt Phòng Vũ, chẳng hiểu sao hắn không giấu được cảm xúc nào, tính tình cực dễ kích động, muốn bộc phát tất cả với Phòng Vũ, làm cho bản thân mình chẳng khác gì một đứa trẻ chưa trưởng thành trong mắt Phòng Vũ.
Bây giờ Dương Lỗi không thể nhịn được nữa, hắn đau lòng đến mức thắt cả ruột gan, nhưng hắn biết, nếu lần sau gặp phải chuyện tương tự, Phòng Vũ nhất định vẫn làm như thế, rồi sẽ lại làm như thế.
“Được rồi, đừng mắng tôi nữa, tôi còn đang bệnh đấy.”
Hiếm khi Phòng Vũ mới yếu thế như vậy.
Câu nói này làm cho Dương Lỗi mềm lòng, hắn không trách mắng gì nữa, chỉ ngồi nhìn Phòng Vũ ăn miến.
Phòng Vũ là người rất chú ý hình tượng, rất thích sạch sẽ. Từ lúc rời khỏi cục cảnh sát, Phòng Vũ đã thay bộ đồ do anh Dũng mang đến, cũng như rửa mặt sơ qua, nhưng bây giờ trên mặt Phòng Vũ có vết thương, chẳng có gì đẹp mắt cả.
Vậy mà Dương Lỗi giống như nhìn mãi cũng không đủ, cứ ngồi yên nhìn Phòng Vũ.
Dương Lỗi cảm thấy hôm qua mình chưa nhìn kỹ Phòng Vũ, cho nên mới chớp mắt một cái, Phòng Vũ đã biến mất trước mặt mình, còn gặp tai nạn như vậy. Bây giờ Dương Lỗi không muốn để Phòng Vũ rời khỏi tầm mắt dù chỉ một giây, hắn sợ nếu mình chớp mắt một cái, Phòng Vũ sẽ biến mất lần nữa, sau đó lại xảy ra chuyện.
Trên xe lửa từ Tỉnh Thành quay về Giang Hải, trong lòng Dương Lỗi như bị thắt chặt. Nghĩ đến những gì Phòng Vũ phải trải qua đêm đó, Dương Lỗi có cảm giác vết thương như bị xát muối, đau đến tận tim.
Phòng Vũ ngẩng đầu, tình cờ chạm phải ánh mắt của Dương Lỗi. Hai người không nói gì, tầm mắt giao nhau một lát, cuối cùng Phòng Vũ dời mắt đi.
Phòng Vũ nhìn thấy trong mắt Dương Lỗi tràn đầy lo âu, đau lòng, và chút gì đó si mê.
Loại si mê này, người ngoài vĩnh viễn không bao giờ cảm nhận được, nhưng người trong cuộc chỉ cần liếc mắt một cái là phát hiện ngay.
Đêm hôm đó, vào thời điểm khó khăn nhất, Phòng Vũ cũng nhớ Dương Lỗi.
Rất nhớ.
Thế nhưng Phòng Vũ không muốn Dương Lỗi nhìn thấy dáng vẻ hiện giờ của mình.
“Coi anh kìa, sao không ăn món gì ngon hơn?” Dương Lỗi làu bàu, nhưng giọng nói lại rất dịu dàng, hắn nhẹ nhàng lau trán cho Phòng Vũ.
Miến tiết canh vịt là món ăn vặt nổi tiếng ở địa phương, vừa ngon lại vừa rẻ.
“Tôi chỉ cỡ này thôi.” Phòng Vũ cũng lảm nhảm theo.
“Được rồi được rồi. Anh lớn nhất, tất cả đều nghe theo anh.”
Dương Lỗi cứ như đang dỗ dành trẻ con, hắn quay đầu lại nhờ một người anh em ra ngoài mua giúp.
Nghe tin Phòng Vũ đã tỉnh, Hoa Miêu và Lão Lượng vội vàng xông vào phòng.
Hoa Miêu đang định nhào tới, thì bị Dương Lỗi ngăn lại.
“Làm gì vậy, đừng có đụng vào anh ấy!”
“Đại ca là người của mày à? Chỉ có mày được đụng chắc?” Thấy Phòng Vũ đã tỉnh, Hoa Miêu quá kích động nên lại đấu khẩu với Dương Lỗi.
“Đúng là người của tao đó, thế nào, mày không phục à?”
“Mày đừng có lên mặt!”
“Được rồi, được rồi…” Phòng Vũ bất đắc dĩ cắt lời bọn họ, nhưng lại cảm thấy rất mừng rỡ. Bầu không khí quen thuộc, trước mắt là những anh em từng vào sinh ra tử, điều này làm cho Phòng Vũ vừa thả lỏng vừa yên tâm, nhất là khi nhìn thấy Lão Lượng vẫn bình an vô sự, Phòng Vũ nhẹ nhõm hẳn.
Dương Lỗi đã nói chuyện với Hoa Miêu và Lão Lượng, việc hắn đưa Phòng Vũ ra ngoài, sau này hắn sẽ tự nói cho Phòng Vũ biết, bây giờ đừng ai nhắc tới nữa, cứ nói anh Cửu đã chi tiền bảo lãnh Phòng Vũ ra ngoài.
Thật ra Dương Lỗi vừa về đến Giang Hải đã cứu được Phòng Vũ, cộng thêm việc đám cảnh sát chạy đến xin lỗi, nếu Lão Lượng và Hoa Miêu không nhìn ra được manh mối gì thì đúng là ngu thật rồi.
Bọn họ cũng rất kinh ngạc, nhưng không ai hỏi nhiều.
Mặc dù lúc đó Dương Lỗi lăn lộn trong xã hội đen đã lâu, nhưng không mấy ai biết được gia cảnh thật sự của hắn, Dương Lỗi cũng chưa bao giờ đề cập đến. Sau khi làm đại ca của Dương Lỗi, Yến Tử Ất mới từ từ biết được việc này, còn La Cửu và Phòng Vũ hoàn toàn không biết gì cả.
Bản thân Dương Lỗi cũng hiểu, sớm muộn gì Phòng Vũ cũng biết, nhưng bây giờ hắn không muốn cho Phòng Vũ biết. Nói chính xác hơn, Dương Lỗi không muốn nhắc đến bất cứ thứ gì về gia đình mình.
Ngày xưa ẩu đả đánh nhau, Dương Lỗi cũng từng bị bắt đến đồn cảnh sát, cũng từng bị tạm giam ở đó. Những người trong đồn cảnh sát, có ai lại không biết hắn là cháu ruột của cục trưởng cục cảnh sát thành phố, nhưng Dương Lỗi chưa từng dùng tên tuổi của mình để đi ra.
“Anh.” Lão Lượng gọi một tiếng, sau đó không nói thêm gì nữa.
“Lục Tử sao rồi?” Phòng Vũ vẫn còn lo lắng cho người anh em bị Hỏa Thối đâm.
“Không có gì, cậu ấy đã được cứu. Anh, anh phải dưỡng bệnh cho tốt.” Lão Lượng nói rất đơn giản.
Người như Lão Lượng là thế, cho dù mang ơn lớn hơn nữa, hắn cũng sẽ không nói ra miệng, thậm chí còn không nói tiếng cảm ơn.
Nhưng mà hắn sẽ ghi nhớ trong lòng suốt một đời. Vào lúc bạn cần hắn, hắn có thể chết vì bạn.
“Được rồi, mọi người về hết đi. Ở đây để tôi trông chừng là được rồi.”
Dương Lỗi nói.
Hắn muốn ở một mình với Phòng Vũ.
Mọi người ra về, Dương Lỗi đưa miến tiết canh vịt mới mua cho Phòng Vũ. Phòng Vũ cũng rất đói bụng, từ tối qua đến giờ Phòng Vũ chưa ăn gì.
Phòng Vũ ngồi ở đầu giường, ăn miến tiết canh vịt, Dương Lỗi ngồi nhìn Phòng Vũ ăn.
“Không phải cậu đang ở Tỉnh Thành à, sao lại chạy về đây?” Phòng Vũ hỏi.
“Anh nói thử xem?” Dương Lỗi nói.
“Không đến mức đó đâu.” Phòng Vũ nói.
“Sao lại không đến mức đó? Anh như vậy mà còn bảo không đến mức đó?” Dương Lỗi nói.
Phòng Vũ dừng lại, liếc Dương Lỗi một cái.
“Không đến mức đó thật mà. Đã lăn lộn trong giang hồ, chẳng lẽ không học được cách ngồi ở cục cảnh sát?”
Phòng Vũ còn cười cười với Dương Lỗi.
Dương Lỗi biết, Phòng Vũ sợ mình cảm thấy khó chịu nên mới nói thế để an ủi mình.
“… Sau này anh đừng làm vậy nữa được không? Tôi biết anh là đại ca, phải bảo vệ anh em của mình, nhưng anh có thể gánh được hết sao? Dưới tay anh có biết bao nhiêu đàn em, nếu tất cả bọn họ đều gặp chuyện, anh nhắm mình có thể gánh được cho mấy người đây?”
Trước mặt người khác, Dương Lỗi có thể giữ thái độ bình tĩnh, chín chắn, lanh lợi. Nhưng trước mặt Phòng Vũ, chẳng hiểu sao hắn không giấu được cảm xúc nào, tính tình cực dễ kích động, muốn bộc phát tất cả với Phòng Vũ, làm cho bản thân mình chẳng khác gì một đứa trẻ chưa trưởng thành trong mắt Phòng Vũ.
Bây giờ Dương Lỗi không thể nhịn được nữa, hắn đau lòng đến mức thắt cả ruột gan, nhưng hắn biết, nếu lần sau gặp phải chuyện tương tự, Phòng Vũ nhất định vẫn làm như thế, rồi sẽ lại làm như thế.
“Được rồi, đừng mắng tôi nữa, tôi còn đang bệnh đấy.”
Hiếm khi Phòng Vũ mới yếu thế như vậy.
Câu nói này làm cho Dương Lỗi mềm lòng, hắn không trách mắng gì nữa, chỉ ngồi nhìn Phòng Vũ ăn miến.
Phòng Vũ là người rất chú ý hình tượng, rất thích sạch sẽ. Từ lúc rời khỏi cục cảnh sát, Phòng Vũ đã thay bộ đồ do anh Dũng mang đến, cũng như rửa mặt sơ qua, nhưng bây giờ trên mặt Phòng Vũ có vết thương, chẳng có gì đẹp mắt cả.
Vậy mà Dương Lỗi giống như nhìn mãi cũng không đủ, cứ ngồi yên nhìn Phòng Vũ.
Dương Lỗi cảm thấy hôm qua mình chưa nhìn kỹ Phòng Vũ, cho nên mới chớp mắt một cái, Phòng Vũ đã biến mất trước mặt mình, còn gặp tai nạn như vậy. Bây giờ Dương Lỗi không muốn để Phòng Vũ rời khỏi tầm mắt dù chỉ một giây, hắn sợ nếu mình chớp mắt một cái, Phòng Vũ sẽ biến mất lần nữa, sau đó lại xảy ra chuyện.
Trên xe lửa từ Tỉnh Thành quay về Giang Hải, trong lòng Dương Lỗi như bị thắt chặt. Nghĩ đến những gì Phòng Vũ phải trải qua đêm đó, Dương Lỗi có cảm giác vết thương như bị xát muối, đau đến tận tim.
Phòng Vũ ngẩng đầu, tình cờ chạm phải ánh mắt của Dương Lỗi. Hai người không nói gì, tầm mắt giao nhau một lát, cuối cùng Phòng Vũ dời mắt đi.
Phòng Vũ nhìn thấy trong mắt Dương Lỗi tràn đầy lo âu, đau lòng, và chút gì đó si mê.
Loại si mê này, người ngoài vĩnh viễn không bao giờ cảm nhận được, nhưng người trong cuộc chỉ cần liếc mắt một cái là phát hiện ngay.
Đêm hôm đó, vào thời điểm khó khăn nhất, Phòng Vũ cũng nhớ Dương Lỗi.
Rất nhớ.
Thế nhưng Phòng Vũ không muốn Dương Lỗi nhìn thấy dáng vẻ hiện giờ của mình.
Tác giả :
Phao Phao Tuyết Nhi