Kim Bài Đả Thủ
Chương 103
Dương Lỗi xông tới, tiếp tục đấu với Phòng Vũ.
Hai người lại bắt đầu quyền qua cước lại, Dương Lỗi nhắm đúng thời cơ cong cánh tay nâng cùi chỏ thúc vào ngực rồi bổ xuống cổ tay Phòng Vũ, hai chiêu phối hợp vô cùng nhuần nhuyễn, khiến cho Phòng Vũ đứng không vững quỳ một chân dưới đất. Dương Lỗi thuận thế gác thêm một chân lên vai Phòng Vũ, rốt cuộc làm cho Phòng Vũ không thể động đậy được nữa. Dương Lỗi đắc ý nở nụ cười, nét mặt hưng phấn như trẻ con, trong mắt hiện rõ sự khiêu khích.
Phòng Vũ ngẩng đầu nhìn nét đắc ý trong mắt Dương Lỗi, Phòng Vũ cũng cười, đẩy chân Dương Lỗi lên, đột nhiên chủ động tấn công, áp sát liên tục. Dương Lỗi vội vàng chống đỡ, nhưng tốc độ của Phòng Vũ quá nhanh, thoáng chốc tay đã bổ vào trước ngực Dương Lỗi, thình lình khuất chỉ vi quyền (cong ngón tay thành nắm đấm), dùng đốt ngón tay cứng rắn đánh vào ngực Dương Lỗi.
Cú đấm này, Phòng Vũ đã giảm độ lực không còn mạnh lắm, nhưng một đấm của Phòng Vũ đánh tới, cách lớp áo sơmi, đốt ngón tay đập trúng một vật cứng.
“……”
Phòng Vũ hơi sửng sốt.
Dương Lỗi cũng ngây người.
Hai cái nút áo đầu tiên của áo sơmi bung ra, để lộ chiếc cổ của Dương Lỗi.
Bên cổ Dương Lỗi, nửa sợi dây chuyền cũ lòi ra ngoài.
“……”
Phòng Vũ dừng lại.
Động tác của hai người đột ngột ngưng trệ, không một ai nhúc nhích.
Dương Lỗi bỗng nhiên cử động. Không đợi Phòng Vũ phản ứng, những đợt công kích liên tục và mạnh bạo như gió lốc đã ập tới, khiến cho Phòng Vũ không còn thời gian phân tâm, không thể không tập trung ứng phó những đòn tấn công bất ngờ của Dương Lỗi.
Hai người ra chiêu cực kỳ nhanh, ai cũng nhễ nhại mồ hôi, nhưng mà rõ ràng Phòng Vũ hơi mất tập trung, trong lòng Dương Lỗi cũng rối loạn, hắn trở tay bắt được cánh tay trái của Phòng Vũ, lập tức dùng một chiêu trảo oản áp tí*, cùi chỏ tay phải đè xuống vai trái của Phòng Vũ, đồng thời dùng sức bất thình lình vặn ngược cánh tay.
*trảo oản: chụp cổ tay, áp tí: đè cánh tay…
Nếu dùng chiêu thức này vào lúc đối địch thực chiến, thì phải dùng sức toàn thân, chỉ cần một phát là đủ tháo khớp hoặc bẻ gãy tay đối phương. Dương Lỗi muốn Phòng Vũ hoàn hồn, cho nên cố ý dùng thêm sức.
“… !”
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Phòng Vũ đột nhiên kêu đau một tiếng, sắc mặt vặn vẹo.
Dương Lỗi giật mình, thả tay ra.
Hắn kinh ngạc nhìn tay trái của Phòng Vũ đột nhiên mất sức, trên mặt thoáng hiện nét đau đớn.
Dương Lỗi ngơ ngẩn, tuy hắn có dùng thêm sức, nhưng không đến mức như thế.
Phòng Vũ nhấc cánh tay trái không nhúc nhích của mình, nhíu mày trì hoãn một lát, nhanh chóng che giấu cảm xúc.
“… Tiếp đi.”
Phòng Vũ nói như không có việc gì.
Dương Lỗi không nhúc nhích, nhìn chằm chằm cánh tay trái của Phòng Vũ, lòng bỗng chùng xuống.
Hai người lại bắt đầu quyền qua cước lại, Dương Lỗi nhắm đúng thời cơ cong cánh tay nâng cùi chỏ thúc vào ngực rồi bổ xuống cổ tay Phòng Vũ, hai chiêu phối hợp vô cùng nhuần nhuyễn, khiến cho Phòng Vũ đứng không vững quỳ một chân dưới đất. Dương Lỗi thuận thế gác thêm một chân lên vai Phòng Vũ, rốt cuộc làm cho Phòng Vũ không thể động đậy được nữa. Dương Lỗi đắc ý nở nụ cười, nét mặt hưng phấn như trẻ con, trong mắt hiện rõ sự khiêu khích.
Phòng Vũ ngẩng đầu nhìn nét đắc ý trong mắt Dương Lỗi, Phòng Vũ cũng cười, đẩy chân Dương Lỗi lên, đột nhiên chủ động tấn công, áp sát liên tục. Dương Lỗi vội vàng chống đỡ, nhưng tốc độ của Phòng Vũ quá nhanh, thoáng chốc tay đã bổ vào trước ngực Dương Lỗi, thình lình khuất chỉ vi quyền (cong ngón tay thành nắm đấm), dùng đốt ngón tay cứng rắn đánh vào ngực Dương Lỗi.
Cú đấm này, Phòng Vũ đã giảm độ lực không còn mạnh lắm, nhưng một đấm của Phòng Vũ đánh tới, cách lớp áo sơmi, đốt ngón tay đập trúng một vật cứng.
“……”
Phòng Vũ hơi sửng sốt.
Dương Lỗi cũng ngây người.
Hai cái nút áo đầu tiên của áo sơmi bung ra, để lộ chiếc cổ của Dương Lỗi.
Bên cổ Dương Lỗi, nửa sợi dây chuyền cũ lòi ra ngoài.
“……”
Phòng Vũ dừng lại.
Động tác của hai người đột ngột ngưng trệ, không một ai nhúc nhích.
Dương Lỗi bỗng nhiên cử động. Không đợi Phòng Vũ phản ứng, những đợt công kích liên tục và mạnh bạo như gió lốc đã ập tới, khiến cho Phòng Vũ không còn thời gian phân tâm, không thể không tập trung ứng phó những đòn tấn công bất ngờ của Dương Lỗi.
Hai người ra chiêu cực kỳ nhanh, ai cũng nhễ nhại mồ hôi, nhưng mà rõ ràng Phòng Vũ hơi mất tập trung, trong lòng Dương Lỗi cũng rối loạn, hắn trở tay bắt được cánh tay trái của Phòng Vũ, lập tức dùng một chiêu trảo oản áp tí*, cùi chỏ tay phải đè xuống vai trái của Phòng Vũ, đồng thời dùng sức bất thình lình vặn ngược cánh tay.
*trảo oản: chụp cổ tay, áp tí: đè cánh tay…
Nếu dùng chiêu thức này vào lúc đối địch thực chiến, thì phải dùng sức toàn thân, chỉ cần một phát là đủ tháo khớp hoặc bẻ gãy tay đối phương. Dương Lỗi muốn Phòng Vũ hoàn hồn, cho nên cố ý dùng thêm sức.
“… !”
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Phòng Vũ đột nhiên kêu đau một tiếng, sắc mặt vặn vẹo.
Dương Lỗi giật mình, thả tay ra.
Hắn kinh ngạc nhìn tay trái của Phòng Vũ đột nhiên mất sức, trên mặt thoáng hiện nét đau đớn.
Dương Lỗi ngơ ngẩn, tuy hắn có dùng thêm sức, nhưng không đến mức như thế.
Phòng Vũ nhấc cánh tay trái không nhúc nhích của mình, nhíu mày trì hoãn một lát, nhanh chóng che giấu cảm xúc.
“… Tiếp đi.”
Phòng Vũ nói như không có việc gì.
Dương Lỗi không nhúc nhích, nhìn chằm chằm cánh tay trái của Phòng Vũ, lòng bỗng chùng xuống.
Tác giả :
Phao Phao Tuyết Nhi