Kim Bài Bảo Phiêu
Chương 91: Vô cùng hưng phấn
Khi phải chống lại các băng đảng tội phạm lớn ở phía Tây và phía Nam, các băng cướp ở khu vực phía Đông Lore thường tập hợp lại thành một khối thống nhất vững chắc kiên cố, do một vị “vua” chung lãnh đạo. Vào lúc không có chiến tranh hoặc xung đột, bọn họ thường tự chia tách thành từng thế lực nhỏ, phân chia quản lý từng bộ phận ngư dân trực thuộc. Quan niệm về địa bàn ở đây rất mạnh, một khi có có kẻ vượt qua ranh giới, tình cảnh gió tanh mưa máu là không thể tránh khỏi. Bề ngoài, “vua” nghiêm cấm hành vi lén lút kết bè kết đảng, nhưng trên thực tế, chỉ cần không gây ảnh hưởng, vẫn sẽ được nhắm một mắt mở một mắt cho qua.
Kình Sa nói băng cướp lớn nhất phía Đông gọi là “Mắt ưng”. Bọn họ là băng cướp có thực lực mạnh nhất trong số vực này, lại ở xa địa bàn của “vua”, vô cùng hung hăng càn quấy.
Trong một quán rượu nhỏ, Ava chống tay đỡ đầu, buồn rầu lầm bầm, “Cái đám “Mắt ưng” này chẳng hiếu khách mấy, xem ra muốn tiếp cận cũng không dễ gì.”
Kane xé một miếng thịt nhét vào miệng, “Tôi còn tưởng không có người đàn ông nào là cô không gặp được.”
Phụ nữ xinh đẹp bao giờ cũng là con mồi dụ dỗ tốt nhất với đàn ông, đây là chân lý trăm ngàn năm qua không đổi, đặc biệt là ở cái tinh cầu hoang vu heo hút này. Ava nhớ ra chuyện gì, trào phúng cười, “Đấy là với điều kiện người đàn ông đó phải thích phụ nữ.”
Thủ lĩnh của Mắt ưng rất thần bí, Kane và Ava ngồi trong quán rượu này đã hai ngày cũng không nghe ngóng được bất kỳ tin tức nào liên quan tới người này. Phía Kình Sa cũng không có thông tin gì, cho nên bọn họ chỉ có thể đờ đẫn ngồi đây chờ cá mắc câu. Trong quán rượu toàn là đàn ông vai u thịt bắp, một phụ nữ như Ava xuất hiện đương nhiên cực kỳ gây chú ý, trong vòng hai ngày đã có mười mấy người đàn ông có ý đồ manh động. Cuối cùng là Kane phải động tay động chân đem bọn họ đá ra ngoài quán, mà sau khi y để lộ thân thủ, người gây chú ý không chỉ có mình Ava. Cũng không biết mấy tên bị ném ra ngoài quán rượu có đi gọi anh em đến trả thù không, kế hoạch chờ cá mắc câu cứ thế triệt để thất bại.
Sào huyệt của Mắt ưng là một pháo đài cũ nát, chiếm diện tích tương đối lớn, theo phỏng đoán của Kane có lẽ phải rộng gần 1,500ha. Tường pháo đài xây từ đá tảng, mặt tường phủ đầy rêu xanh, kết cấu góc cạnh rõ ràng, như một thế giới riêng tách biệt hoàn toàn với bên ngoài.
Ava ngửa đầu híp mắt nhìn dọc lên bức tường rêu cao ngất: “Cậu nói chúng ta nên chủ động đi vào, hay là chờ bọn họ ra hốt vào?”
Ban đầu Kane định lẻn vào, trước đây y cũng từng một mình đột nhập vào rất nhiều ổ trộm cướp, nhưng những lần đó trong tay đều có bản vẽ sơ bộ cấu trúc bên trong, cũng đã vẽ sẵn được con đường ra vào ngắn nhất. Bất luận nhiệm vụ thành công hay không, y đều có thể bảo đảm bản thân có hơn 60 % cơ hội thoát thân. Nhưng tòa pháo đài trước mắt này lại không giống bất kỳ nơi nào khác, âm u khép kín như một nhà tù, lối vào rất hẹp, bốn phía tường vượt cao hơn bốn mét. Cho dù Kane có thể leo tường vào, nếu bị người bên trong phát hiện, y cũng không chắc liệu mình có còn mạng mà leo ra không.
“Kình Sa có nói ông ấy gặp người phụ nữ tên Cassandra kia như thế nào không?”
“Ông ấy không gặp trực tiếp Cassandra. Trong nhà bếp của Cassandra có một người giúp việc chuyên đi chợ mua đồ, người phụ nữ đó mỗi ngày đều đi mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn. Kình Sa chặn người nọ ở chợ, rồi dựa theo miêu tả của cô ta vẽ bức tranh kia.”
“Có thể ra tay với người giúp việc kia không?”
Ava nghi hoặc: “Này, ý cậu là gì? Người giúp việc kia chắc cũng không biết nhiều chuyện đâu, làm sao đưa chúng ta vào pháo đài… Này, cậu đang đùa nhau với tôi đấy à, tuyệt đối không được!”
Kane vuốt vuốt mũi, “Trong nhà bếp của bọn họ chắc có nhiều việc lắm, người giúp việc kia có thể giúp cô tiến cử một chân.”
Ava cắn răng nói: “Đây là vấn đề tôn nghiêm đấy, hiểu không?! Chị đây tuyệt đối, chắc chắn, nhất định không bao giờ vào đấy làm đầu bếp! Nhà bếp là cái thứ thối nát nhất!”
Đầu bếp đâu phải ai cũng có thể làm, cô cùng lắm chắc chỉ được làm giúp việc cho giúp việc thôi. Kane nghĩ thế, cũng không dám nói ra miệng, sợ đả kích tinh thần bà chị này quá nhiều, “Cho dù là đầu bếp, cô cũng là đầu bếp quyến rũ nhất, yên tâm đi.”
Ava không cam lòng hỏi ngược lại: “Thế còn cậu? Cậu làm cái gì?”
“Bọn họ sẽ không bỏ người có thân thủ tốt xin gia nhập.”
Ava nhức đầu lẩm bẩm: “Nhất định phải phức tạp thế à…”
Kane khẳng định: “Phải.”
Hiện giờ chẳng có biện pháp nào tốt hơn, nếu như Cassandra đúng là Candice, người phụ nữ đó nhất định sẽ không dễ dàng tin tưởng bọn họ, muốn thuyết phục được cần thời gian, trà trộn vào bên trong vào pháo đài vừa vặn là cơ hội tốt.
Hai người đứng trước pháo đài quá lâu, hai tên cướp thủ vệ bắt đầu chú ý. Trước khi hai tên cướp kia định đi đến tra hỏi, bọn họ nhanh chóng xoay người rời đi.
***
Tin tức Laura qua cơn nguy kịch vừa được truyền ra, rất nhiều người dân Omar tự mình đến bệnh viên muốn thăm cô. Để đảm bảo an toàn, to con chặn ngoài cửa, cản không cho bất kỳ ai vào trong, hành động này cũng đồng thời biểu hiện thái độ của Lyle —— bọn họ ủng hộ Laura, ủng hộ tự do ngôn luận.
Trong phòng bệnh, Laura đã có thể dựa vào đầu giường ngồi dậy, cũng có thể ăn chút thức ăn nhẹ dễ tiêu hóa.
Lyle mang hoa tươi vẫn còn đọng sương cắm vào trong bình, đặt một hộp cơm lên bàn gấp trên giường, “Tôi đã dặn đầu bếp làm những thứ cô có thể ăn được theo hướng dẫn của bác sĩ, nếu cô đói thì ăn một chút đi.”
Laura mỉm cười: “Cảm ơn.”
“Không, người nên nói cảm ơn là tôi mới đúng. Nếu không phải là vì tôi, vì Fluorita, cô đã không phải nằm đây thế này.”
“Đừng nói vậy. Tôi quyết định làm như vậy một phần là vì Ilves, quan hệ cá nhân của bọn tôi rất tốt. Mặt khác cũng là vì chính bản thân tôi, một cái phóng viên tin tức vốn chỉ đứng trung lập, nhưng nếu phải chọn một bên, tôi sẽ chọn Fluorita, không phải chính phủ Avana. Bây giờ là thế, sau này cũng vậy.”
Lyle bật cười, “Nguyên nhân trước mới là nguyên nhân chính đúng không.”
“Đúng thế.” Laura thản nhiên thừa nhận, “Tôi đang theo đuổi Ilves, đương nhiên phải làm gì đó cho anh ấy, để anh ấy nhìn thấy thành ý của tôi, thế mới bắt được người về nhà.”
“Ilves rất may mắn.”
Laura nở nụ cười: “Đúng vậy, được tôi theo đuổi là may mắn của anh ấy.”
Hai người lại nói chuyện thêm một lúc. Khi Lyle chuẩn bị đứng dậy rời đi, Laura vội vã gọi hắn lại, vẻ mặt có chút chần chừ muốn nói lại thôi. Laura là người luôn thẳng thắn quả quyết, rất ít khi lộ ra vẻ mặt như thế, Lyle hơi kinh ngạc, nhíu mày hỏi, “Laura, nếu cô cần gì cứ nói thẳng, không cần giấu tôi.”
Laura hít sâu một hơi, nói nhanh: “Sau khi xuất viện, tôi muốn viết một bài báo, đề xuất việc xóa bỏ “Cơ cấu an toàn tinh cầu” của lực lượng đặc biệt.”
Laura cẩn thận quan sát vẻ mặt Lyle, không thấy vẻ kinh ngạc hay phản đối như trong dự liệu. Không chờ hắn mở miệng, Laura đã nói tiếp: “Tôi đã lên ý tưởng sẵn trong đầu rồi, chỉ cần cho tôi một cái máy tính, trong vòng hai tiếng tin tức sẽ được đăng lên. Còn nữa, tôi nói chỉ là để thông báo, không phải để trưng cầu ý kiến của cậu.”
Vẻ mặt Lyle rất phức tạp, im lặng một lúc lâu mới nói: “Gan cô đúng là to hơn trời.”
Mục tiêu của hắn là tiêu diệt tận gốc lực lượng đặc biệt, nhưng hắn không nói với bất kỳ kẻ nào, cũng không hy vọng sẽ tìm được ai ủng hộ mình, chỉ có thể đi tới đâu hay tới đó. Những người cùng hợp tác với Lyle cũng chỉ thực hiện chức trách của mình. Như tổ chức của Cameron, bọn họ chỉ muốn cải tạo lại lực lượng đặc biệt, bọn họ không cần biết mục tiêu cuối cùng của hắn, cũng không nghĩ tới hắn lại có dã tâm này.
Người có cùng suy nghĩ này, nằm ngoài dự đoán của Lyle, lại là Laura, vị nữ phóng viên không biết sợ trời cũng chẳng sợ đất.
“Chưa cần biết liệu cơ hội thành công là bao nhiêu, nhưng cô phải xác định, khi bài báo đó được đăng lên, sẽ có càng nhiều họng súng chía về phía cô hơn, sẽ không chỉ là ba viên đạn như lần này đâu.”
Laura kiên định nhìn thẳng vào mắt hắn, “Nhưng nếu thành công, tôi sẽ trở thành nữ phóng viên chính trị vĩ đại nhất trong mấy trăm năm. Lúc đó cho dù có chết, cũng sẽ có vô số người nhớ tới tên của tôi, nhớ tới tôi vì sao mà chết.”
Lyle cúi đầu cười khẽ, vừa bất đắc dĩ vừa thả lỏng tâm tình, “Không, cô sẽ là phóng viên vĩ đại nhất mấy thế kỷ tới, không ai vượt qua được.”
Hắn đưa tay về phía Laura, trịnh trọng nói: “Vô cùng vinh hạnh có thể tiếp tục hợp tác với cô.”
***
Đại sảnh tầng một bệnh viên Omar xảy ra vấn đề. Lyle gặp phục kích, đối phương không hề quan tâm ở đây vẫn còn hàng chục bệnh nhân và người nhà đang đứng, điên cuồng xả súng.
Lyle đến thăm Laura cũng không mang theo nhiều người, Liv bị hắn điều đi gặp Cameron, chỉ còn có Edward và Brian, mấy vệ sĩ khác đều để lại giữ của phòng Laura. Phía bên này bọn họ chỉ có ba người, mà đối phương có hơn mười mấy đặc công.
Edward chắn trước người Lyle, thấp giọng chửi thề: “Đám chó săn này đúng là phát điên rồi, bao nhiêu dân thường ở đây mà cũng dám nổ súng.”
“Jeffrey chó cùng rứt giậu nên mới vậy. Nếu bị quy trách nhiệm, hắn sẽ đổ hết cho phần tử khủng bố, còn bản thân cùng lắm chỉ phải chịu cảnh cáo kỷ luật.” Lyle vừa nói vừa đẩy Edward ra, rút súng, “Tránh ra đi, tôi cũng không phải phụ nữ mang thai, che cái gì.”
Edward rất sảng khoái dịch sang bên cạnh, thấp giọng nói: “Lát nữa theo sát phía sau tôi, tôi sẽ dụ chúng ra phía sau, ở đó có cửa thoát hiểm, tôi yểm trợ, cậu chạy ra ngoài trước.”
“Có mai phục thì sao?”
“Chỉ có thể đánh cược một lần thôi.”
Bọn họ không nhắc đến Brian, vì Brian vốn dĩ theo phái không kế hoạch, anh ta ngoài Liv ra thường chẳng phối hợp được với ai. Từ khi bắt đầu khai hỏa, Brian đã dần tách ra một khoảng với bọn họ, một thân một mình xông thẳng về phía đám đặc công, đang hoạt động ở khu vực gần khoa ngoài, một chọi ba bốn đặc công, nhìn qua có vẻ vẫn chưa bị thương.
Còn dư lại bảy, tám đặc công vây kín áp sát về phía Lyle và Edward. Đây là lần thứ hai Lyle được trải nghiệm cảm giác thực chiến, cơ thể theo bản năng tiết ra lượng lớn adrenaline, hưng phấn đến độ bàn tay đang cầm súng cũng run lên. Hắn và Edward chia nhau dựa vào hai bên cửa. Đạn của Edward đã dùng hết, đang lui về thay băng đạn, sau đó vừa móc trong túi áo ra một khẩu súng nữa vừa hỏi Lyle, “Cảm giác giết người thế nào?”
“Vô cùng hưng phấn.” Lyle nắm chặt súng lục, đôi mắt xanh thẳm vằn tơ máu, “Tôi muốn dùng máu của bọn chúng để tế hồn Kane.”
Kình Sa nói băng cướp lớn nhất phía Đông gọi là “Mắt ưng”. Bọn họ là băng cướp có thực lực mạnh nhất trong số vực này, lại ở xa địa bàn của “vua”, vô cùng hung hăng càn quấy.
Trong một quán rượu nhỏ, Ava chống tay đỡ đầu, buồn rầu lầm bầm, “Cái đám “Mắt ưng” này chẳng hiếu khách mấy, xem ra muốn tiếp cận cũng không dễ gì.”
Kane xé một miếng thịt nhét vào miệng, “Tôi còn tưởng không có người đàn ông nào là cô không gặp được.”
Phụ nữ xinh đẹp bao giờ cũng là con mồi dụ dỗ tốt nhất với đàn ông, đây là chân lý trăm ngàn năm qua không đổi, đặc biệt là ở cái tinh cầu hoang vu heo hút này. Ava nhớ ra chuyện gì, trào phúng cười, “Đấy là với điều kiện người đàn ông đó phải thích phụ nữ.”
Thủ lĩnh của Mắt ưng rất thần bí, Kane và Ava ngồi trong quán rượu này đã hai ngày cũng không nghe ngóng được bất kỳ tin tức nào liên quan tới người này. Phía Kình Sa cũng không có thông tin gì, cho nên bọn họ chỉ có thể đờ đẫn ngồi đây chờ cá mắc câu. Trong quán rượu toàn là đàn ông vai u thịt bắp, một phụ nữ như Ava xuất hiện đương nhiên cực kỳ gây chú ý, trong vòng hai ngày đã có mười mấy người đàn ông có ý đồ manh động. Cuối cùng là Kane phải động tay động chân đem bọn họ đá ra ngoài quán, mà sau khi y để lộ thân thủ, người gây chú ý không chỉ có mình Ava. Cũng không biết mấy tên bị ném ra ngoài quán rượu có đi gọi anh em đến trả thù không, kế hoạch chờ cá mắc câu cứ thế triệt để thất bại.
Sào huyệt của Mắt ưng là một pháo đài cũ nát, chiếm diện tích tương đối lớn, theo phỏng đoán của Kane có lẽ phải rộng gần 1,500ha. Tường pháo đài xây từ đá tảng, mặt tường phủ đầy rêu xanh, kết cấu góc cạnh rõ ràng, như một thế giới riêng tách biệt hoàn toàn với bên ngoài.
Ava ngửa đầu híp mắt nhìn dọc lên bức tường rêu cao ngất: “Cậu nói chúng ta nên chủ động đi vào, hay là chờ bọn họ ra hốt vào?”
Ban đầu Kane định lẻn vào, trước đây y cũng từng một mình đột nhập vào rất nhiều ổ trộm cướp, nhưng những lần đó trong tay đều có bản vẽ sơ bộ cấu trúc bên trong, cũng đã vẽ sẵn được con đường ra vào ngắn nhất. Bất luận nhiệm vụ thành công hay không, y đều có thể bảo đảm bản thân có hơn 60 % cơ hội thoát thân. Nhưng tòa pháo đài trước mắt này lại không giống bất kỳ nơi nào khác, âm u khép kín như một nhà tù, lối vào rất hẹp, bốn phía tường vượt cao hơn bốn mét. Cho dù Kane có thể leo tường vào, nếu bị người bên trong phát hiện, y cũng không chắc liệu mình có còn mạng mà leo ra không.
“Kình Sa có nói ông ấy gặp người phụ nữ tên Cassandra kia như thế nào không?”
“Ông ấy không gặp trực tiếp Cassandra. Trong nhà bếp của Cassandra có một người giúp việc chuyên đi chợ mua đồ, người phụ nữ đó mỗi ngày đều đi mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn. Kình Sa chặn người nọ ở chợ, rồi dựa theo miêu tả của cô ta vẽ bức tranh kia.”
“Có thể ra tay với người giúp việc kia không?”
Ava nghi hoặc: “Này, ý cậu là gì? Người giúp việc kia chắc cũng không biết nhiều chuyện đâu, làm sao đưa chúng ta vào pháo đài… Này, cậu đang đùa nhau với tôi đấy à, tuyệt đối không được!”
Kane vuốt vuốt mũi, “Trong nhà bếp của bọn họ chắc có nhiều việc lắm, người giúp việc kia có thể giúp cô tiến cử một chân.”
Ava cắn răng nói: “Đây là vấn đề tôn nghiêm đấy, hiểu không?! Chị đây tuyệt đối, chắc chắn, nhất định không bao giờ vào đấy làm đầu bếp! Nhà bếp là cái thứ thối nát nhất!”
Đầu bếp đâu phải ai cũng có thể làm, cô cùng lắm chắc chỉ được làm giúp việc cho giúp việc thôi. Kane nghĩ thế, cũng không dám nói ra miệng, sợ đả kích tinh thần bà chị này quá nhiều, “Cho dù là đầu bếp, cô cũng là đầu bếp quyến rũ nhất, yên tâm đi.”
Ava không cam lòng hỏi ngược lại: “Thế còn cậu? Cậu làm cái gì?”
“Bọn họ sẽ không bỏ người có thân thủ tốt xin gia nhập.”
Ava nhức đầu lẩm bẩm: “Nhất định phải phức tạp thế à…”
Kane khẳng định: “Phải.”
Hiện giờ chẳng có biện pháp nào tốt hơn, nếu như Cassandra đúng là Candice, người phụ nữ đó nhất định sẽ không dễ dàng tin tưởng bọn họ, muốn thuyết phục được cần thời gian, trà trộn vào bên trong vào pháo đài vừa vặn là cơ hội tốt.
Hai người đứng trước pháo đài quá lâu, hai tên cướp thủ vệ bắt đầu chú ý. Trước khi hai tên cướp kia định đi đến tra hỏi, bọn họ nhanh chóng xoay người rời đi.
***
Tin tức Laura qua cơn nguy kịch vừa được truyền ra, rất nhiều người dân Omar tự mình đến bệnh viên muốn thăm cô. Để đảm bảo an toàn, to con chặn ngoài cửa, cản không cho bất kỳ ai vào trong, hành động này cũng đồng thời biểu hiện thái độ của Lyle —— bọn họ ủng hộ Laura, ủng hộ tự do ngôn luận.
Trong phòng bệnh, Laura đã có thể dựa vào đầu giường ngồi dậy, cũng có thể ăn chút thức ăn nhẹ dễ tiêu hóa.
Lyle mang hoa tươi vẫn còn đọng sương cắm vào trong bình, đặt một hộp cơm lên bàn gấp trên giường, “Tôi đã dặn đầu bếp làm những thứ cô có thể ăn được theo hướng dẫn của bác sĩ, nếu cô đói thì ăn một chút đi.”
Laura mỉm cười: “Cảm ơn.”
“Không, người nên nói cảm ơn là tôi mới đúng. Nếu không phải là vì tôi, vì Fluorita, cô đã không phải nằm đây thế này.”
“Đừng nói vậy. Tôi quyết định làm như vậy một phần là vì Ilves, quan hệ cá nhân của bọn tôi rất tốt. Mặt khác cũng là vì chính bản thân tôi, một cái phóng viên tin tức vốn chỉ đứng trung lập, nhưng nếu phải chọn một bên, tôi sẽ chọn Fluorita, không phải chính phủ Avana. Bây giờ là thế, sau này cũng vậy.”
Lyle bật cười, “Nguyên nhân trước mới là nguyên nhân chính đúng không.”
“Đúng thế.” Laura thản nhiên thừa nhận, “Tôi đang theo đuổi Ilves, đương nhiên phải làm gì đó cho anh ấy, để anh ấy nhìn thấy thành ý của tôi, thế mới bắt được người về nhà.”
“Ilves rất may mắn.”
Laura nở nụ cười: “Đúng vậy, được tôi theo đuổi là may mắn của anh ấy.”
Hai người lại nói chuyện thêm một lúc. Khi Lyle chuẩn bị đứng dậy rời đi, Laura vội vã gọi hắn lại, vẻ mặt có chút chần chừ muốn nói lại thôi. Laura là người luôn thẳng thắn quả quyết, rất ít khi lộ ra vẻ mặt như thế, Lyle hơi kinh ngạc, nhíu mày hỏi, “Laura, nếu cô cần gì cứ nói thẳng, không cần giấu tôi.”
Laura hít sâu một hơi, nói nhanh: “Sau khi xuất viện, tôi muốn viết một bài báo, đề xuất việc xóa bỏ “Cơ cấu an toàn tinh cầu” của lực lượng đặc biệt.”
Laura cẩn thận quan sát vẻ mặt Lyle, không thấy vẻ kinh ngạc hay phản đối như trong dự liệu. Không chờ hắn mở miệng, Laura đã nói tiếp: “Tôi đã lên ý tưởng sẵn trong đầu rồi, chỉ cần cho tôi một cái máy tính, trong vòng hai tiếng tin tức sẽ được đăng lên. Còn nữa, tôi nói chỉ là để thông báo, không phải để trưng cầu ý kiến của cậu.”
Vẻ mặt Lyle rất phức tạp, im lặng một lúc lâu mới nói: “Gan cô đúng là to hơn trời.”
Mục tiêu của hắn là tiêu diệt tận gốc lực lượng đặc biệt, nhưng hắn không nói với bất kỳ kẻ nào, cũng không hy vọng sẽ tìm được ai ủng hộ mình, chỉ có thể đi tới đâu hay tới đó. Những người cùng hợp tác với Lyle cũng chỉ thực hiện chức trách của mình. Như tổ chức của Cameron, bọn họ chỉ muốn cải tạo lại lực lượng đặc biệt, bọn họ không cần biết mục tiêu cuối cùng của hắn, cũng không nghĩ tới hắn lại có dã tâm này.
Người có cùng suy nghĩ này, nằm ngoài dự đoán của Lyle, lại là Laura, vị nữ phóng viên không biết sợ trời cũng chẳng sợ đất.
“Chưa cần biết liệu cơ hội thành công là bao nhiêu, nhưng cô phải xác định, khi bài báo đó được đăng lên, sẽ có càng nhiều họng súng chía về phía cô hơn, sẽ không chỉ là ba viên đạn như lần này đâu.”
Laura kiên định nhìn thẳng vào mắt hắn, “Nhưng nếu thành công, tôi sẽ trở thành nữ phóng viên chính trị vĩ đại nhất trong mấy trăm năm. Lúc đó cho dù có chết, cũng sẽ có vô số người nhớ tới tên của tôi, nhớ tới tôi vì sao mà chết.”
Lyle cúi đầu cười khẽ, vừa bất đắc dĩ vừa thả lỏng tâm tình, “Không, cô sẽ là phóng viên vĩ đại nhất mấy thế kỷ tới, không ai vượt qua được.”
Hắn đưa tay về phía Laura, trịnh trọng nói: “Vô cùng vinh hạnh có thể tiếp tục hợp tác với cô.”
***
Đại sảnh tầng một bệnh viên Omar xảy ra vấn đề. Lyle gặp phục kích, đối phương không hề quan tâm ở đây vẫn còn hàng chục bệnh nhân và người nhà đang đứng, điên cuồng xả súng.
Lyle đến thăm Laura cũng không mang theo nhiều người, Liv bị hắn điều đi gặp Cameron, chỉ còn có Edward và Brian, mấy vệ sĩ khác đều để lại giữ của phòng Laura. Phía bên này bọn họ chỉ có ba người, mà đối phương có hơn mười mấy đặc công.
Edward chắn trước người Lyle, thấp giọng chửi thề: “Đám chó săn này đúng là phát điên rồi, bao nhiêu dân thường ở đây mà cũng dám nổ súng.”
“Jeffrey chó cùng rứt giậu nên mới vậy. Nếu bị quy trách nhiệm, hắn sẽ đổ hết cho phần tử khủng bố, còn bản thân cùng lắm chỉ phải chịu cảnh cáo kỷ luật.” Lyle vừa nói vừa đẩy Edward ra, rút súng, “Tránh ra đi, tôi cũng không phải phụ nữ mang thai, che cái gì.”
Edward rất sảng khoái dịch sang bên cạnh, thấp giọng nói: “Lát nữa theo sát phía sau tôi, tôi sẽ dụ chúng ra phía sau, ở đó có cửa thoát hiểm, tôi yểm trợ, cậu chạy ra ngoài trước.”
“Có mai phục thì sao?”
“Chỉ có thể đánh cược một lần thôi.”
Bọn họ không nhắc đến Brian, vì Brian vốn dĩ theo phái không kế hoạch, anh ta ngoài Liv ra thường chẳng phối hợp được với ai. Từ khi bắt đầu khai hỏa, Brian đã dần tách ra một khoảng với bọn họ, một thân một mình xông thẳng về phía đám đặc công, đang hoạt động ở khu vực gần khoa ngoài, một chọi ba bốn đặc công, nhìn qua có vẻ vẫn chưa bị thương.
Còn dư lại bảy, tám đặc công vây kín áp sát về phía Lyle và Edward. Đây là lần thứ hai Lyle được trải nghiệm cảm giác thực chiến, cơ thể theo bản năng tiết ra lượng lớn adrenaline, hưng phấn đến độ bàn tay đang cầm súng cũng run lên. Hắn và Edward chia nhau dựa vào hai bên cửa. Đạn của Edward đã dùng hết, đang lui về thay băng đạn, sau đó vừa móc trong túi áo ra một khẩu súng nữa vừa hỏi Lyle, “Cảm giác giết người thế nào?”
“Vô cùng hưng phấn.” Lyle nắm chặt súng lục, đôi mắt xanh thẳm vằn tơ máu, “Tôi muốn dùng máu của bọn chúng để tế hồn Kane.”
Tác giả :
Tề Diên Vũ