Kill And Tell
Chương 18
Hắn không thể chỉ chạy trốn. Hayes nhanh chóng nhận ra sự thật đó. Kế hoạch của hắn vẫn đang được thực hiện. Hắn đã cẩn thận ghi âm mọi cuộc gặp, những yêu cầu và kết quả công việc. Những bản ghi âm này sẽ là thần hộ mệnh cho hắn, nhưng chúng cũng là thần hộ mệnh của Thượng nghị sỹ, người có nhiều thứ để mất hơn. Rõ ràng nếu hắn giữ những bản ghi âm thì chắc chắn ông thượng nghị sỹ cũng thế. Ông ta là người nghi ngờ khủng khiếp.
Hayes không nghi ngờ gì Vinay sẽ đánh hơi khắp nơi. Có hai cách để chơi trò này. Cách thông minh là hắn cần phải chuẩn bị mọi thứ chứng minh rằng hắn đang làm nhiệm vụ của Thượng nghị sỹ giao cho như một nhân viên thư ký. Mọi người đã lỡ nhảy lên tàu rồi. Vinay có thể cho vài gã dính mũi vào, nếu hắn tự tay tìm quyển sổ thì hắn sẽ phải dính líu đến FBI trong cuộc điều tra. CIA hay FBI, điều đó cũng chẳng quan trọng gì cho đến khi tên hắn dễ dàng lộ ra trước khi họ bắt đầu đào xới. Bất kỳ cuộc điều tra nào cũng sẽ hở ra thông tin rằng khoảng 2 năm trước hắn đã tự làm vài việc cho Công ty. Tên của hắn chắc chắn sẽ được đặt lên bàn Vinay. Nếu bị hỏi, phải, hắn sẽ nói rằng hắn đã kể cho Thượng nghị sỹ Lake về cái chết của Medina và cũng lỡ mồm thốt ra rằng ông ta có một cậu con trai hiện cũng đang làm cho Công ty. Điều đó hoàn toàn logic, vì hắn ở vị trí có thể nhận được những tin tức như vậy. Chính xác, bí mật vẫn được giữ kín và chẳng có cuộc điều tra nào thêm nữa.
Đó là thượng sách. Vấn đề là, thượng nghị sỹ sẽ trở thành chướng ngại, thất bại của ông ta có thể dẫn đến Hayes. Có lẽ hắn cần phải thuyết phục Thượng nghị sỹ thôi. Nếu không hắn cần phải hành động gấp, dù không có nhiều lòng tin vào kết quả.
Cách thứ hai, hạ sách, đầy rủi ro là tìm những bản ghi âm của Thượng nghị sỹ và phá hủy chúng.
Đó cũng là một công việc. Hayes vẫn nuôi hy vọng Thượng nghị sỹ đã không cất giữ những cuộn băng ghi âm về các cuộc gặp của họ trong văn phòng ông ta, đó là nơi nguy hiểm, nơi có thể dễ dàng bị tìm thấy một cách tình cờ.
Hay trong nhà ông ta ở Georgetown? Có lẽ. Bất động sản của ông ta ở Minnesota cũng là một khả năng khác, nó là nơi rộng rãi và dễ dàng cất dấu, cộng với việc Thượng nghị sỹ lớn lên ở đó. Ông ta biết rõ mọi ngóc ngách của ngôi nhà và những vùng phụ cận. Cũng có thể Thượng nghị sỹ sẽ cất dấu bí mật ở ngôi nhà mùa hè tại Cape Cod, nhưng mùa hè năm nay Thượng nghị sỹ đã không ở đó, vì vậy giả thiết này có thể bỏ qua.
Nếu Thượng nghị sỹ gửi mấy bản ghi âm đó vào két an toàn, điều mà Hayes đang làm thì rõ ràng chúng đã ngoài tầm với. Hắn sẽ lại phải tìm ra ngân hàng và mã số két, rồi người đứng tên thuê két, chìa khóa và học cách làm giả chữ ký của Thượng nghị sỹ. Hayes có rất nhiều tài năng nhưng chẳng tài nào trong số các điều kể trên cả. Đó còn chưa kể đến khả năng thượng nghị sỹ đã đăng ký người thuê két là vợ ông ta, quý bà Lake là một người ngọt ngào dễ thương và trung thành tuyệt đối với chồng. Bà ta sẽ làm bất cứ điều gì ông ta bảo.
Còn vô tận các khả năng khác. Nhưng chắc chắn một điều là những bản ghi âm sẽ không được để trong máy tính. Thượng nghị sỹ là một tên dốt đặc máy tính, khốn kiếp, ông ta thậm chí còn chưa bao giờ học gõ bàn phím. Từ khi sinh ra ông ta đã được bao quanh bởi những người hầu, và nếu ông ta muốn gửi thư, đơn giản chỉ cần đọc cho thư ký ghi chép và tự tay ký xuống dưới bức thư nếu đó là thư cá nhân. Ngay từ đầu, Hayes đã biết chuyện này. Quan điểm rõ ràng của cá nhân ông ta là thế này: Nếu bạn muốn lộ các thông tin nhạy cảm, xin cứ để nó trong máy tính. Chúng “khét tiếng” là công cụ bảo an không an toàn. Hắn cũng tự hỏi sao lại có nhiều người sử dụng phần mềm kế toán trên máy tính online nếu họ biết thông tin của mình hoàn toàn có thể bị lộ. Một tên trộm có thể lấy được số tài khoản ngân hàng của bạn và hoàn toàn có thể quét sạch tài khoản đó
Tài khoản ngân hàng. Có gì đó về tài khoản ngân hàng khiến hắn phát cáu. Có gì đó hắn nên nghĩ ra vài ngày trước
Bất chợt hắn nhận ra đó là gì, và hắn muốn tự đá mình vài phát vào mông. Hắn đã bỏ qua thứ đó rõ rành rành trước mắt khiến hắn tự lấc đầu kinh tởm
Hắn đã chỉ nghĩ cách che dấu bản thân nếu bị Vinay sờ đến, vì nếu có thế thì DDO sẽ không liên hệ hắn với cái chết của Rick Medina. Thay vào đó giờ hắn hoàn toàn chắc làm thế nào để tự tìm ra quyển sổ kh.
Hắn đã tự hỏi cái quyển sổ khốn kiếp đó chính xác là cái gì mà Thượng nghị sỹ muốn giấu kín đến thế. Liệu đó có phải là gót chân asin của ông ta và Whiltaw đã sử dụng nó để chống lại chính ông ta?
Hayes suýt nữa phá ra cười. Hắn không thích thượng nghị sỹ Lake, và hắn chắc không tin cái tên khốn giết người đạo mạo lúc nào cũng nói dối đó. Mặt khác, hắn chắc chắn thích ý tưởng về một lợi nhuận kép. Tại sao ư? Điều đó sẽ khiến hắn được bảo đảm về mọi mặt.
Nếu Whitlaw đã dấu quyển sổ đâu đó chỉ mình hắn biết thì quyển sổ coi như biến mất rồi. Khốn kiếp, có lẽ hắn phải dấu nó ở đâu đó chứ, xét về mặt nào đó thì Thượng nghị sỹ hiện đang ở vị trí khá an toàn rồi, vì còn có cái gì đe dọa được đời ông ta nữa đâu chứ?
Mặt khác, nếu Whitlaw gửi quyển sách cho vợ hoặc con gái…
Bà vợ đã chết vào tháng giêng. Bà ta sống cùng con gái, và cô con gái chịu sự ảnh hưởng mạnh mẽ của bà ta. Hai tháng sau cái chết của bà, cô con gái chuyển đi, từ ngôi nhà thân thuộc đến một căn hộ chung cư. Cô ta hẳn cố tìm mội nơi chốn chạy. Nhưng vấn đề là quyển sổ đó đã đi đâu?
Vào nhà kho.
Columbus là một thành phố có khoảng 600nghìn dân. Một thành phố cỡ đó hẳn phải có hàng trăm công ty cho thuê nơi chứa đồ, nhưng có cách đơn giản để thu hẹp nơi tìm kiếm: Bản kiểm kê bị vứt bỏ.
Cô ta sẽ trả tiền phí thuê hàng tháng với một bản kiểm kê định kỳ. Cô ta thậm chí sẽ viết cả số ngăn lên bản kiểm kê, nhưng nếu cô ta không làm thế thì nó cũng chẳng là vấn đề lớn. Tất cả những gì hắn phải làm chỉ là đột nhập vào văn phòng công ty cho thuê và tìm tên cô ta trên tệp hồ sơ, sau đó bẻ khóa vào gian thuê đồ. Hàu hết mọi người đều có những chìa khóa dự phòng cho những nơi như vậy. Thêm một thuận lợi nữa cho hắn.
Cô ta vẫn đang lẩn trốn, sẽ không có ai ở trong căn hộ cả. Bất kể thế nào cảnh sát cũng dán dấu phong tỏa tại hiện trường vụ án cho đến khi kết thúc cuộc điều tra cái chết của Clancy. Những cuộc điều tra nội bộ cũng phải mất vài ngày, thậm chí kéo dài vô tận.
Và tất cả những gì hắn phải làm là tìm kiếm bản báo cáo tài khoản ngân hàng và lần ra bản kiểm kê. Ngay cả nếu cô ta chỉ nhận được bản copy từ ngân hàng thì hắn vẫn có thể có được thông tin hắn cần.
Hayes lặng lẽ cười thầm, tự phục chính mình. Đợi đến sáng hắn sẽ gọi cho Thượng nghị sỹ để nói cho ông ta cách hắn tìm quyển sổ, để vỗ về ông ta bình tĩnh rồi sẽ có cuộc hành trình ngắn đến Ohio.
***************
Jess McPherson cảm thấy mệt mỏi. Giờ mới là 4.30 sáng. Mắt ông như thiêu đốt và mỗi khi chớp mắt ông lại cảm thấy như có một hạt cát cồm cộm. Dòng dữ liệu trên màn hình máy tính hiện lên mờ mờ và ông lại chớp mắt. Ông đã uống đến hai cốc cà phê và dạ dày như thiêu đốt còn hơn cả mắt. Các bộ phận cơ thể đang lên tiếng, chúng nói ông cần phải nghỉ ngơi, ông cần phải ngủ.
Ông tự hỏi làm thế nào John có thể giữ được nhịp độ làm việc thế này. Sức chịu đựng, khả năng tập trung cao độ đang khiến McPherson như phát điên, mà đấy là ông vốn không phải là người dễ dàng bị sức ép đánh gục. Nhưng chàng trai trẻ ngồi đối diện màn hình máy tính phía bên kia bàn vẫn còn dai hơn McPherson, cậu ta hoàn toàn tập trung vào những dòng chữ trên màn hình. Cậu ta vừa bay hàng ngàn dặm, vượt qua 8 múi giờ và tham dự đám tang cha. Cậu ta đáng lẽ phải mệt mỏi sau một chuyến bay xa và stress, nhưng khi nhìn vào nét mặt cậu ta, người ta chẳng hề nhận ra những dấu hiệu đó. Nhìn vào cậu ta, chẳng ai có thể tưởng tượng cậu ta là cái gì.
Mái tóc sẫm màu được cắt tỉa gọn gàng, chiếc áo trắng tinh thẳng nếp gấp, quần không một vết nhăn. Cậu ta đeo cặp kính trắng để bảo vệ mắt khi phải làm việc trên máy tính quá nhiều. McPherson là một người giỏi, nhưng John mới đích thực là chuyên gia trong việc đào bới thông tin
Cậu ta cũng là người nguy hiểm nhất McPherson từng biết.
Ông coi John như con trai, nhưng ông biết không có ai hiểu cậu ta hoàn toàn. Hầu như ít ai đoán được những gì đang diễn ra sau đôi mắt bình tĩnh kia, dáng vẻ lúc nào cũng suy nghĩ. Không, không phải chỉ dáng vẻ, cậu ta thực sự có đầu óc. Hầu hết mọi người chỉ nhìn bề ngoài, John lại thường để ý đến những khía cạnh đa dạng bên trong và bên cạnh cái vẻ bề ngoài đó, đó là cách cậu ta luôn thuyết phục được người khác làm theo những gì cậu muốn, trải lòng với cậu.
Cậu ta cũng biết những cách giết người khác nhau mà hầu hết mọi người khó có thể tưởng tượng. John đã được đào tạo trong biệt đội SEAL của hải quân, vượt qua những điều kiện khắc nghiệt nhất. Cậu học về máy tính từ những chuyên gia công nghệ, cậu cũng có thể lái máy bay, tàu thủy và có lẽ cả may quần áo.
CIA cần thu nhập thông tin từ hơn 150 quốc gia và John Medina phụ trách việc đó
Cậu ta đã cưới một lần, hồi còn đôi mươi nhưng người vợ trẻ đã chết. Có tin đồn cô ta chính là gián điệp hai mang và John đã phải tự mình giết chết cô ta còn hơn là để cô ta chuyển thông tin cho những quan chức cấp cao điện Kremlin. McPherson chưa bao giờ gặp người phụ nữ đó, và ông không cần phải tin vào những lời đồn thổi, vì cũng chẳng có cách nào khác ngăn cản cô ta chuyển thông tin, nhưng dù sao thì John cũng có thể giết người. Từ những gì ông hiểu thì John dám làm việc đấy lắm.
Màn hình máy tính lại nhấp nháy và McPherson dựa lưng vào ghế, duỗi chân ngáp dài “Khốn kiếp, ai mà biết được họ quen biết rộng đến thế?’
“Họ đã từng ở Việt Nam” John thì thào, những ngón tay cậu ta vẫn lướt trên bàn phím “hàng trăm ngàn người đã đi qua đó trong cùng thời điểm. Cha cũng vào ra đất nước đó nhiều lần. Whitlaw cũng có rất nhiều lần bay đến đó vì nhiệm vụ. Họ đã gặp rất nhiều người, nhưng không nhất thiết phải cùng thời điểm”
“Chúa ơi, vài người đó đã chết hơn 20 năm rồi. Cậu không thể tìm ra những người đã chết để rút ngắn danh sách được à?”
“Chắc được chứ” John gõ phím, sau đó bấm chuột. Cậu đưa ra lệnh khác, một bản copy được in ra ngay tại máy in laser đặt cạnh McPherson
“Cái gì đây?” McPherson với bản danh sách
“Bản danh sách những gã đã chết”
Lướt qua danh sách, McPheson nói “Tại sao?”
“Bởi vì câu trả lời có thể ở một trong số những người đã chết. Có lẽ cha và Whitlaw chỉ là người tiếp theo trong bản danh sách này” John nhún vai biểu lộ thông tin có thể dài vô tận “cháu càng mở rộng danh sách tìm kiếm chúng càng tìm thấy nhiều khả năng hơn”
“Vậy cháu định tìm những người đã chết gần đây”
"Hmm."
“Cháu đang tim một cái gì đó. Nếu tìm thấy gì thú vị thì sẽ kiểm tra xem có trùng khớp không. Ở đây có một đường link”
Máy in lại chạy, McPherson với tay lấy tờ giấy và đưa cho John, cậu cũng đang ngả người ra ghế và bắt đầu scan bản danh sách tên và ngày tử. 10 phút sau cậu dừng lại, mắt dán vào một c ái tên và bắt đầu suy nghĩ một lát. Rồi cậu nhoài người về phía trước, ấn vào một file khác trên màn hình và gõ tên
“Hmm”
“Cháu tìm thấy gì à?’
“Có lẽ. Nó thật thú vị, cháu sẽ phải kiểm tra một chút”
McPherson quay ghế đứng bên cạnh John và đọc thông tin trên màn hình máy tính “Hả?”
“Chú biết ông ta không?”
“Không, nhưng chúng ta chắc chắn biết anh của ông ta, phải không nhỉ?”
**************
“Dậy đi em yêu” Marc khẽ lay vai Karen “cà phê này”
Cô chớp mắt ngái ngủ “Mấy giờ rồi anh?”
“Không muộn lắm. 7.30”
“Thế thì sao anh lại dậy? Anh chẳng nói không đi làm sao” cô ngồi trên giường, ngáp dài khi sờ đến ly cà phê. Cái chăn mỏng đã kéo xuống eo và bàn tay Marc hầu như đang tự động di chuyển trên ngực cô, khẽ bấm vào nụ hoa. Karen dựa vào anh, đầu đặt trên vai anh khi uống từng ngụm cà phê, thưởng thức những vuốt ve mơn trớn của anh
“Anh không muốn dậy, nhưng chúng ta phải đến Columbus. Anh đã gọi cho bên hàng không và họ còn 2 chỗ trống trên chuyến bay lúc 10.30”
Cô im lặng, một chút sợ hãi len lỏi khi cô nghĩ đến việc quay lại thành phố khiến cô suýt chết hai ngày trước. Nhưng đó là việc phải làm. Marc có thể đi một mình, nhưng cô không muốn xa anh, và anh có vẻ cũng muốn vậy.
Khẽ nâng khuôn mặt cô lên, anh hôn cô, nụ hôn chậm và sâu. Cô ngạc nhiên về sự thoải mái có được với anh, thoải mái và an toàn. Việc cô khỏa thân và anh mặc quần áo cũng chẳng vướng bận gì. Đã 8 giờ qua họ cùng nhau trên giường, làm tình, ngủ lơ mơ rồi lại dậy làm tình. Anh để cô đứng dậy chỉ khi cần đi vào phòng tắm. Mỗi khi cô đói anh lại phục vụ mang thức ăn tận giường cho cô.
Sự nuông chiều của anh đã phát huy hiệu quả. Cô cảm thấy khỏe hơn nhiều so với trước kia, hầu như không còn cảm thấy đau đớn nữa. Cô đã được nghỉ ngơi rất tốt và cô cảm thấy hạnh phúc. Đôi khi cô còn cảm thấy có lỗi khi đã hạnh phúc, vì cha chỉ vừa mất tuần trước và tình thế bản thân hiện tại vẫn trong nguy hiểm, nhưng Chúa ơi, cô cảm thấy hạnh phúc tận đáy lòng và ngực cô đập rộn ràng vì niềm hạnh phúc rõ ràng hơn bao giờ hết.
Sau tất cả những lo âu, khắc khoải, giờ đây cô cảm thấy bình tĩnh và tự tin hơn. Họ hòa hợp với nhau và cô tin anh. Cô không nghi ngờ gì họ sẽ làm đám cưới, nếu không anh sẽ không bao giờ làm tình với cô mà không sử dụng biện pháp tránh thai, bất kể tình cảm hai người có tốt thế nào. Marc rõ ràng là người có trách nhiệm và đáng tin. Ngay từ thời khắc họ gặp nhau lần đầu tiên, anh đã chỉ cho cô thấy qua hàng trăm những hành động nhỏ rằng anh sẽ ở bên cô trong suốt cuộc đời còn lại.
Chất caféin trong ly cà phê đặc đã đánh thức các giác quan nơi cô. Trí óc giờ đã hoạt động minh mẫn hơn và cô nhận thấy mình cần phải tắm và gội đầu. Cô muốn đặt ly cà phê xuống và kéo anh vào phòng tắm cùng cô, nhưng cô không chắc họ có đủ thời gian không nữa. Cô đặt tay lên đùi anh để xem xét tình hình
“Em đang lãng phí thời gian đấy” anh ảo não “Sau tối qua, anh không thể có hứng bây giờ đâu, đời anh đã bị phụ thuộc vào nó rồi”
“Anh chắc chứ?” cô thấy rõ những gì mình đang tìm kiếm và bắt đầu đùa nghịch
“Không chắc chắn nổi 100%, nhưng phải tin tưởng chứ” anh cười toe toét “tin anh đi, hai đêm của chúng ta vừa qua quả thực ‘siêu phàm’”
Nhấc đầu ra khỏi vai anh, Karen mỉm cười “Vậy anh có thường xuyên…..đạt đến mức đó không?”
Marc cười to “Hai lần trong một ngày là quá nhiều. Thường thì chỉ một lần trong ngày thôi”
“Mọi ngày đều thế à?”
“Nếu anh nói ‘đúng’ thì em sẽ làm đúng thế à?”
“Dù trời mưa hay nắng”
“Trong trường hợp đó thì đúng. Nhưng nếu anh mệt thì em sẽ phải làm việc đó đấy nhé”
“Ồ, được thôi, nếu em phải làm” cô không chọc nghẹo anh nữa và bỏ tay ra “em tốt hơn là sẵn sàng đi thôi. Muốn tắm cùng em không?”
“Anh đã chuẩn bị bữa sáng rồi. Chúng ta ăn trước, tắm sau”
Sau bữa sáng anh gọi cho Shannon để cho anh ta biết nơi họ định đi “anh cũng sẽ cho McPherson biết”
“Anh đã phát hiện ra gì à?”
“Karen nhớ ra đã nhận được một hộp bưu phẩm từ bố cô ấy. Chúng tôi sẽ đi xem nó là gì”
“Khi nào hai người quay về?”
“Tối nay, nếu chúng tôi bắt được chuyến bay. Tôi không đăng ký chiều về vì không biết sẽ phải mất bao nhiêu thời gian. Nhưng chắc chắn ngày mai chúng tôi sẽ quay lại”
“Được rồi. Tôi sẽ để mắt đến nhà anh khi anh vắng nhà phòng trường hợp có ai lảng vảng” Shannon dừng lại “cẩn thận đấy”
“Tôi sẽ làm thế. Tôi sẽ cho cậu biết tin khi quay lại”
Rồi anh nhấn số McPherson đã đưa cho, quyết định sẽ làm theo bản năng và tin người đàn ông này. McPherson nhấc máy sau hai tiếng chuông “Tôi đây”
“Tôi là Chastain. Cô Whitlaw đang ở cùng tôi, và chúng tôi sẽ đi Columbus sáng nay để xem vài giấy tờ của cha cô ấy đang cất giữ trong kho gửi đồ. Tôi đã thông báo cho Shannon tin này và cậu ta biết tôi sẽ gọi cho anh báo tin”
McPherson khịt mũi “Cẩn thận quá hả?”
“Đủ thôi”
“Thông minh đấy. Tôi sẽ cho ai đó đi theo bảo vệ hai người”
“Nói với tôi anh ta trông thế nào, nếu không tôi sẽ lo lắng đấy”
McPherson ngừng lời. Marc có cảm giác ông ta đang trao đổi ngầm với ai đó. Sau đó ông ta nói “được rồi. Cao, hơn 30 tuổi, tóc nâu sẫm, đeo kính”
“Được rồi”
“Cậu ta..ừm, cậu ta sẽ đội chiếc mũ chơi bóng chuyền Cincinnati. Màu đỏ và ừm thay bằng đeo kính râm”
Chắc hẳn người đàn ông đó đang đứng ngay trước mặt McPherson và nói những gì anh ta sẽ mặc, hoặc McPherson đang ra lệnh hành động. Marc nghi ngờ ý thứ hai, nếu không thì tại sao lại phải trao đổi ngầm
“Anh ta có thể đến đó trước chúng tôi không?”
“Không vấn đề”
“Anh ta làm sao biết được chúng tôi?”
“Chúng tôi có ảnh của hai người”
“Nhanh thật”
“Nhiệm vụ mà” McPherson nói
“Bên ông có thông tin gì không?”
“Một khả năng thú vị nhưng không có cách nào chứng minh được. Tôi hy vọng các cậu tìm ra được gì đó trong chiếc hộp bưu phẩm đó để giúp chúng ta”
Hayes không nghi ngờ gì Vinay sẽ đánh hơi khắp nơi. Có hai cách để chơi trò này. Cách thông minh là hắn cần phải chuẩn bị mọi thứ chứng minh rằng hắn đang làm nhiệm vụ của Thượng nghị sỹ giao cho như một nhân viên thư ký. Mọi người đã lỡ nhảy lên tàu rồi. Vinay có thể cho vài gã dính mũi vào, nếu hắn tự tay tìm quyển sổ thì hắn sẽ phải dính líu đến FBI trong cuộc điều tra. CIA hay FBI, điều đó cũng chẳng quan trọng gì cho đến khi tên hắn dễ dàng lộ ra trước khi họ bắt đầu đào xới. Bất kỳ cuộc điều tra nào cũng sẽ hở ra thông tin rằng khoảng 2 năm trước hắn đã tự làm vài việc cho Công ty. Tên của hắn chắc chắn sẽ được đặt lên bàn Vinay. Nếu bị hỏi, phải, hắn sẽ nói rằng hắn đã kể cho Thượng nghị sỹ Lake về cái chết của Medina và cũng lỡ mồm thốt ra rằng ông ta có một cậu con trai hiện cũng đang làm cho Công ty. Điều đó hoàn toàn logic, vì hắn ở vị trí có thể nhận được những tin tức như vậy. Chính xác, bí mật vẫn được giữ kín và chẳng có cuộc điều tra nào thêm nữa.
Đó là thượng sách. Vấn đề là, thượng nghị sỹ sẽ trở thành chướng ngại, thất bại của ông ta có thể dẫn đến Hayes. Có lẽ hắn cần phải thuyết phục Thượng nghị sỹ thôi. Nếu không hắn cần phải hành động gấp, dù không có nhiều lòng tin vào kết quả.
Cách thứ hai, hạ sách, đầy rủi ro là tìm những bản ghi âm của Thượng nghị sỹ và phá hủy chúng.
Đó cũng là một công việc. Hayes vẫn nuôi hy vọng Thượng nghị sỹ đã không cất giữ những cuộn băng ghi âm về các cuộc gặp của họ trong văn phòng ông ta, đó là nơi nguy hiểm, nơi có thể dễ dàng bị tìm thấy một cách tình cờ.
Hay trong nhà ông ta ở Georgetown? Có lẽ. Bất động sản của ông ta ở Minnesota cũng là một khả năng khác, nó là nơi rộng rãi và dễ dàng cất dấu, cộng với việc Thượng nghị sỹ lớn lên ở đó. Ông ta biết rõ mọi ngóc ngách của ngôi nhà và những vùng phụ cận. Cũng có thể Thượng nghị sỹ sẽ cất dấu bí mật ở ngôi nhà mùa hè tại Cape Cod, nhưng mùa hè năm nay Thượng nghị sỹ đã không ở đó, vì vậy giả thiết này có thể bỏ qua.
Nếu Thượng nghị sỹ gửi mấy bản ghi âm đó vào két an toàn, điều mà Hayes đang làm thì rõ ràng chúng đã ngoài tầm với. Hắn sẽ lại phải tìm ra ngân hàng và mã số két, rồi người đứng tên thuê két, chìa khóa và học cách làm giả chữ ký của Thượng nghị sỹ. Hayes có rất nhiều tài năng nhưng chẳng tài nào trong số các điều kể trên cả. Đó còn chưa kể đến khả năng thượng nghị sỹ đã đăng ký người thuê két là vợ ông ta, quý bà Lake là một người ngọt ngào dễ thương và trung thành tuyệt đối với chồng. Bà ta sẽ làm bất cứ điều gì ông ta bảo.
Còn vô tận các khả năng khác. Nhưng chắc chắn một điều là những bản ghi âm sẽ không được để trong máy tính. Thượng nghị sỹ là một tên dốt đặc máy tính, khốn kiếp, ông ta thậm chí còn chưa bao giờ học gõ bàn phím. Từ khi sinh ra ông ta đã được bao quanh bởi những người hầu, và nếu ông ta muốn gửi thư, đơn giản chỉ cần đọc cho thư ký ghi chép và tự tay ký xuống dưới bức thư nếu đó là thư cá nhân. Ngay từ đầu, Hayes đã biết chuyện này. Quan điểm rõ ràng của cá nhân ông ta là thế này: Nếu bạn muốn lộ các thông tin nhạy cảm, xin cứ để nó trong máy tính. Chúng “khét tiếng” là công cụ bảo an không an toàn. Hắn cũng tự hỏi sao lại có nhiều người sử dụng phần mềm kế toán trên máy tính online nếu họ biết thông tin của mình hoàn toàn có thể bị lộ. Một tên trộm có thể lấy được số tài khoản ngân hàng của bạn và hoàn toàn có thể quét sạch tài khoản đó
Tài khoản ngân hàng. Có gì đó về tài khoản ngân hàng khiến hắn phát cáu. Có gì đó hắn nên nghĩ ra vài ngày trước
Bất chợt hắn nhận ra đó là gì, và hắn muốn tự đá mình vài phát vào mông. Hắn đã bỏ qua thứ đó rõ rành rành trước mắt khiến hắn tự lấc đầu kinh tởm
Hắn đã chỉ nghĩ cách che dấu bản thân nếu bị Vinay sờ đến, vì nếu có thế thì DDO sẽ không liên hệ hắn với cái chết của Rick Medina. Thay vào đó giờ hắn hoàn toàn chắc làm thế nào để tự tìm ra quyển sổ kh.
Hắn đã tự hỏi cái quyển sổ khốn kiếp đó chính xác là cái gì mà Thượng nghị sỹ muốn giấu kín đến thế. Liệu đó có phải là gót chân asin của ông ta và Whiltaw đã sử dụng nó để chống lại chính ông ta?
Hayes suýt nữa phá ra cười. Hắn không thích thượng nghị sỹ Lake, và hắn chắc không tin cái tên khốn giết người đạo mạo lúc nào cũng nói dối đó. Mặt khác, hắn chắc chắn thích ý tưởng về một lợi nhuận kép. Tại sao ư? Điều đó sẽ khiến hắn được bảo đảm về mọi mặt.
Nếu Whitlaw đã dấu quyển sổ đâu đó chỉ mình hắn biết thì quyển sổ coi như biến mất rồi. Khốn kiếp, có lẽ hắn phải dấu nó ở đâu đó chứ, xét về mặt nào đó thì Thượng nghị sỹ hiện đang ở vị trí khá an toàn rồi, vì còn có cái gì đe dọa được đời ông ta nữa đâu chứ?
Mặt khác, nếu Whitlaw gửi quyển sách cho vợ hoặc con gái…
Bà vợ đã chết vào tháng giêng. Bà ta sống cùng con gái, và cô con gái chịu sự ảnh hưởng mạnh mẽ của bà ta. Hai tháng sau cái chết của bà, cô con gái chuyển đi, từ ngôi nhà thân thuộc đến một căn hộ chung cư. Cô ta hẳn cố tìm mội nơi chốn chạy. Nhưng vấn đề là quyển sổ đó đã đi đâu?
Vào nhà kho.
Columbus là một thành phố có khoảng 600nghìn dân. Một thành phố cỡ đó hẳn phải có hàng trăm công ty cho thuê nơi chứa đồ, nhưng có cách đơn giản để thu hẹp nơi tìm kiếm: Bản kiểm kê bị vứt bỏ.
Cô ta sẽ trả tiền phí thuê hàng tháng với một bản kiểm kê định kỳ. Cô ta thậm chí sẽ viết cả số ngăn lên bản kiểm kê, nhưng nếu cô ta không làm thế thì nó cũng chẳng là vấn đề lớn. Tất cả những gì hắn phải làm chỉ là đột nhập vào văn phòng công ty cho thuê và tìm tên cô ta trên tệp hồ sơ, sau đó bẻ khóa vào gian thuê đồ. Hàu hết mọi người đều có những chìa khóa dự phòng cho những nơi như vậy. Thêm một thuận lợi nữa cho hắn.
Cô ta vẫn đang lẩn trốn, sẽ không có ai ở trong căn hộ cả. Bất kể thế nào cảnh sát cũng dán dấu phong tỏa tại hiện trường vụ án cho đến khi kết thúc cuộc điều tra cái chết của Clancy. Những cuộc điều tra nội bộ cũng phải mất vài ngày, thậm chí kéo dài vô tận.
Và tất cả những gì hắn phải làm là tìm kiếm bản báo cáo tài khoản ngân hàng và lần ra bản kiểm kê. Ngay cả nếu cô ta chỉ nhận được bản copy từ ngân hàng thì hắn vẫn có thể có được thông tin hắn cần.
Hayes lặng lẽ cười thầm, tự phục chính mình. Đợi đến sáng hắn sẽ gọi cho Thượng nghị sỹ để nói cho ông ta cách hắn tìm quyển sổ, để vỗ về ông ta bình tĩnh rồi sẽ có cuộc hành trình ngắn đến Ohio.
***************
Jess McPherson cảm thấy mệt mỏi. Giờ mới là 4.30 sáng. Mắt ông như thiêu đốt và mỗi khi chớp mắt ông lại cảm thấy như có một hạt cát cồm cộm. Dòng dữ liệu trên màn hình máy tính hiện lên mờ mờ và ông lại chớp mắt. Ông đã uống đến hai cốc cà phê và dạ dày như thiêu đốt còn hơn cả mắt. Các bộ phận cơ thể đang lên tiếng, chúng nói ông cần phải nghỉ ngơi, ông cần phải ngủ.
Ông tự hỏi làm thế nào John có thể giữ được nhịp độ làm việc thế này. Sức chịu đựng, khả năng tập trung cao độ đang khiến McPherson như phát điên, mà đấy là ông vốn không phải là người dễ dàng bị sức ép đánh gục. Nhưng chàng trai trẻ ngồi đối diện màn hình máy tính phía bên kia bàn vẫn còn dai hơn McPherson, cậu ta hoàn toàn tập trung vào những dòng chữ trên màn hình. Cậu ta vừa bay hàng ngàn dặm, vượt qua 8 múi giờ và tham dự đám tang cha. Cậu ta đáng lẽ phải mệt mỏi sau một chuyến bay xa và stress, nhưng khi nhìn vào nét mặt cậu ta, người ta chẳng hề nhận ra những dấu hiệu đó. Nhìn vào cậu ta, chẳng ai có thể tưởng tượng cậu ta là cái gì.
Mái tóc sẫm màu được cắt tỉa gọn gàng, chiếc áo trắng tinh thẳng nếp gấp, quần không một vết nhăn. Cậu ta đeo cặp kính trắng để bảo vệ mắt khi phải làm việc trên máy tính quá nhiều. McPherson là một người giỏi, nhưng John mới đích thực là chuyên gia trong việc đào bới thông tin
Cậu ta cũng là người nguy hiểm nhất McPherson từng biết.
Ông coi John như con trai, nhưng ông biết không có ai hiểu cậu ta hoàn toàn. Hầu như ít ai đoán được những gì đang diễn ra sau đôi mắt bình tĩnh kia, dáng vẻ lúc nào cũng suy nghĩ. Không, không phải chỉ dáng vẻ, cậu ta thực sự có đầu óc. Hầu hết mọi người chỉ nhìn bề ngoài, John lại thường để ý đến những khía cạnh đa dạng bên trong và bên cạnh cái vẻ bề ngoài đó, đó là cách cậu ta luôn thuyết phục được người khác làm theo những gì cậu muốn, trải lòng với cậu.
Cậu ta cũng biết những cách giết người khác nhau mà hầu hết mọi người khó có thể tưởng tượng. John đã được đào tạo trong biệt đội SEAL của hải quân, vượt qua những điều kiện khắc nghiệt nhất. Cậu học về máy tính từ những chuyên gia công nghệ, cậu cũng có thể lái máy bay, tàu thủy và có lẽ cả may quần áo.
CIA cần thu nhập thông tin từ hơn 150 quốc gia và John Medina phụ trách việc đó
Cậu ta đã cưới một lần, hồi còn đôi mươi nhưng người vợ trẻ đã chết. Có tin đồn cô ta chính là gián điệp hai mang và John đã phải tự mình giết chết cô ta còn hơn là để cô ta chuyển thông tin cho những quan chức cấp cao điện Kremlin. McPherson chưa bao giờ gặp người phụ nữ đó, và ông không cần phải tin vào những lời đồn thổi, vì cũng chẳng có cách nào khác ngăn cản cô ta chuyển thông tin, nhưng dù sao thì John cũng có thể giết người. Từ những gì ông hiểu thì John dám làm việc đấy lắm.
Màn hình máy tính lại nhấp nháy và McPherson dựa lưng vào ghế, duỗi chân ngáp dài “Khốn kiếp, ai mà biết được họ quen biết rộng đến thế?’
“Họ đã từng ở Việt Nam” John thì thào, những ngón tay cậu ta vẫn lướt trên bàn phím “hàng trăm ngàn người đã đi qua đó trong cùng thời điểm. Cha cũng vào ra đất nước đó nhiều lần. Whitlaw cũng có rất nhiều lần bay đến đó vì nhiệm vụ. Họ đã gặp rất nhiều người, nhưng không nhất thiết phải cùng thời điểm”
“Chúa ơi, vài người đó đã chết hơn 20 năm rồi. Cậu không thể tìm ra những người đã chết để rút ngắn danh sách được à?”
“Chắc được chứ” John gõ phím, sau đó bấm chuột. Cậu đưa ra lệnh khác, một bản copy được in ra ngay tại máy in laser đặt cạnh McPherson
“Cái gì đây?” McPherson với bản danh sách
“Bản danh sách những gã đã chết”
Lướt qua danh sách, McPheson nói “Tại sao?”
“Bởi vì câu trả lời có thể ở một trong số những người đã chết. Có lẽ cha và Whitlaw chỉ là người tiếp theo trong bản danh sách này” John nhún vai biểu lộ thông tin có thể dài vô tận “cháu càng mở rộng danh sách tìm kiếm chúng càng tìm thấy nhiều khả năng hơn”
“Vậy cháu định tìm những người đã chết gần đây”
"Hmm."
“Cháu đang tim một cái gì đó. Nếu tìm thấy gì thú vị thì sẽ kiểm tra xem có trùng khớp không. Ở đây có một đường link”
Máy in lại chạy, McPherson với tay lấy tờ giấy và đưa cho John, cậu cũng đang ngả người ra ghế và bắt đầu scan bản danh sách tên và ngày tử. 10 phút sau cậu dừng lại, mắt dán vào một c ái tên và bắt đầu suy nghĩ một lát. Rồi cậu nhoài người về phía trước, ấn vào một file khác trên màn hình và gõ tên
“Hmm”
“Cháu tìm thấy gì à?’
“Có lẽ. Nó thật thú vị, cháu sẽ phải kiểm tra một chút”
McPherson quay ghế đứng bên cạnh John và đọc thông tin trên màn hình máy tính “Hả?”
“Chú biết ông ta không?”
“Không, nhưng chúng ta chắc chắn biết anh của ông ta, phải không nhỉ?”
**************
“Dậy đi em yêu” Marc khẽ lay vai Karen “cà phê này”
Cô chớp mắt ngái ngủ “Mấy giờ rồi anh?”
“Không muộn lắm. 7.30”
“Thế thì sao anh lại dậy? Anh chẳng nói không đi làm sao” cô ngồi trên giường, ngáp dài khi sờ đến ly cà phê. Cái chăn mỏng đã kéo xuống eo và bàn tay Marc hầu như đang tự động di chuyển trên ngực cô, khẽ bấm vào nụ hoa. Karen dựa vào anh, đầu đặt trên vai anh khi uống từng ngụm cà phê, thưởng thức những vuốt ve mơn trớn của anh
“Anh không muốn dậy, nhưng chúng ta phải đến Columbus. Anh đã gọi cho bên hàng không và họ còn 2 chỗ trống trên chuyến bay lúc 10.30”
Cô im lặng, một chút sợ hãi len lỏi khi cô nghĩ đến việc quay lại thành phố khiến cô suýt chết hai ngày trước. Nhưng đó là việc phải làm. Marc có thể đi một mình, nhưng cô không muốn xa anh, và anh có vẻ cũng muốn vậy.
Khẽ nâng khuôn mặt cô lên, anh hôn cô, nụ hôn chậm và sâu. Cô ngạc nhiên về sự thoải mái có được với anh, thoải mái và an toàn. Việc cô khỏa thân và anh mặc quần áo cũng chẳng vướng bận gì. Đã 8 giờ qua họ cùng nhau trên giường, làm tình, ngủ lơ mơ rồi lại dậy làm tình. Anh để cô đứng dậy chỉ khi cần đi vào phòng tắm. Mỗi khi cô đói anh lại phục vụ mang thức ăn tận giường cho cô.
Sự nuông chiều của anh đã phát huy hiệu quả. Cô cảm thấy khỏe hơn nhiều so với trước kia, hầu như không còn cảm thấy đau đớn nữa. Cô đã được nghỉ ngơi rất tốt và cô cảm thấy hạnh phúc. Đôi khi cô còn cảm thấy có lỗi khi đã hạnh phúc, vì cha chỉ vừa mất tuần trước và tình thế bản thân hiện tại vẫn trong nguy hiểm, nhưng Chúa ơi, cô cảm thấy hạnh phúc tận đáy lòng và ngực cô đập rộn ràng vì niềm hạnh phúc rõ ràng hơn bao giờ hết.
Sau tất cả những lo âu, khắc khoải, giờ đây cô cảm thấy bình tĩnh và tự tin hơn. Họ hòa hợp với nhau và cô tin anh. Cô không nghi ngờ gì họ sẽ làm đám cưới, nếu không anh sẽ không bao giờ làm tình với cô mà không sử dụng biện pháp tránh thai, bất kể tình cảm hai người có tốt thế nào. Marc rõ ràng là người có trách nhiệm và đáng tin. Ngay từ thời khắc họ gặp nhau lần đầu tiên, anh đã chỉ cho cô thấy qua hàng trăm những hành động nhỏ rằng anh sẽ ở bên cô trong suốt cuộc đời còn lại.
Chất caféin trong ly cà phê đặc đã đánh thức các giác quan nơi cô. Trí óc giờ đã hoạt động minh mẫn hơn và cô nhận thấy mình cần phải tắm và gội đầu. Cô muốn đặt ly cà phê xuống và kéo anh vào phòng tắm cùng cô, nhưng cô không chắc họ có đủ thời gian không nữa. Cô đặt tay lên đùi anh để xem xét tình hình
“Em đang lãng phí thời gian đấy” anh ảo não “Sau tối qua, anh không thể có hứng bây giờ đâu, đời anh đã bị phụ thuộc vào nó rồi”
“Anh chắc chứ?” cô thấy rõ những gì mình đang tìm kiếm và bắt đầu đùa nghịch
“Không chắc chắn nổi 100%, nhưng phải tin tưởng chứ” anh cười toe toét “tin anh đi, hai đêm của chúng ta vừa qua quả thực ‘siêu phàm’”
Nhấc đầu ra khỏi vai anh, Karen mỉm cười “Vậy anh có thường xuyên…..đạt đến mức đó không?”
Marc cười to “Hai lần trong một ngày là quá nhiều. Thường thì chỉ một lần trong ngày thôi”
“Mọi ngày đều thế à?”
“Nếu anh nói ‘đúng’ thì em sẽ làm đúng thế à?”
“Dù trời mưa hay nắng”
“Trong trường hợp đó thì đúng. Nhưng nếu anh mệt thì em sẽ phải làm việc đó đấy nhé”
“Ồ, được thôi, nếu em phải làm” cô không chọc nghẹo anh nữa và bỏ tay ra “em tốt hơn là sẵn sàng đi thôi. Muốn tắm cùng em không?”
“Anh đã chuẩn bị bữa sáng rồi. Chúng ta ăn trước, tắm sau”
Sau bữa sáng anh gọi cho Shannon để cho anh ta biết nơi họ định đi “anh cũng sẽ cho McPherson biết”
“Anh đã phát hiện ra gì à?”
“Karen nhớ ra đã nhận được một hộp bưu phẩm từ bố cô ấy. Chúng tôi sẽ đi xem nó là gì”
“Khi nào hai người quay về?”
“Tối nay, nếu chúng tôi bắt được chuyến bay. Tôi không đăng ký chiều về vì không biết sẽ phải mất bao nhiêu thời gian. Nhưng chắc chắn ngày mai chúng tôi sẽ quay lại”
“Được rồi. Tôi sẽ để mắt đến nhà anh khi anh vắng nhà phòng trường hợp có ai lảng vảng” Shannon dừng lại “cẩn thận đấy”
“Tôi sẽ làm thế. Tôi sẽ cho cậu biết tin khi quay lại”
Rồi anh nhấn số McPherson đã đưa cho, quyết định sẽ làm theo bản năng và tin người đàn ông này. McPherson nhấc máy sau hai tiếng chuông “Tôi đây”
“Tôi là Chastain. Cô Whitlaw đang ở cùng tôi, và chúng tôi sẽ đi Columbus sáng nay để xem vài giấy tờ của cha cô ấy đang cất giữ trong kho gửi đồ. Tôi đã thông báo cho Shannon tin này và cậu ta biết tôi sẽ gọi cho anh báo tin”
McPherson khịt mũi “Cẩn thận quá hả?”
“Đủ thôi”
“Thông minh đấy. Tôi sẽ cho ai đó đi theo bảo vệ hai người”
“Nói với tôi anh ta trông thế nào, nếu không tôi sẽ lo lắng đấy”
McPherson ngừng lời. Marc có cảm giác ông ta đang trao đổi ngầm với ai đó. Sau đó ông ta nói “được rồi. Cao, hơn 30 tuổi, tóc nâu sẫm, đeo kính”
“Được rồi”
“Cậu ta..ừm, cậu ta sẽ đội chiếc mũ chơi bóng chuyền Cincinnati. Màu đỏ và ừm thay bằng đeo kính râm”
Chắc hẳn người đàn ông đó đang đứng ngay trước mặt McPherson và nói những gì anh ta sẽ mặc, hoặc McPherson đang ra lệnh hành động. Marc nghi ngờ ý thứ hai, nếu không thì tại sao lại phải trao đổi ngầm
“Anh ta có thể đến đó trước chúng tôi không?”
“Không vấn đề”
“Anh ta làm sao biết được chúng tôi?”
“Chúng tôi có ảnh của hai người”
“Nhanh thật”
“Nhiệm vụ mà” McPherson nói
“Bên ông có thông tin gì không?”
“Một khả năng thú vị nhưng không có cách nào chứng minh được. Tôi hy vọng các cậu tìm ra được gì đó trong chiếc hộp bưu phẩm đó để giúp chúng ta”
Tác giả :
Linda Howard