Kiều Tước Bên Gối
Chương 17 Chương 17
Trong đầu nổ tung một tiếng.
Trì Diễn sững người lại, đôi mắt anh tuấn khẽ nhếch lên, lồng ngực bỗng nhiên dâng trào cảm xúc cuồn cuộn.
Nàng im lặng không một tiếng động, chỉ có đôi môi hơi mấp máy, nhưng khẩu hình cũng đủ để hắn phân biệt rõ ràng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trì Diễn lập tức nhớ đến giấc mơ đó, giấc mơ mà hắn đã lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần.
Khoảnh khắc này, tiểu cô nương trước mặt giống như người thiếu nữ mà hắn mơ thấy kia, quấn chặt lấy cổ hắn, từng giọt mồ hôi thơm tho trượt dài trên mặt, vô cùng xinh đẹp và ngọt ngào.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, gần đến mức hơi thở không ngừng quấn lấy nhau.
Rất nhiều cảm xúc trong lòng hắn đang khẽ xao động, giống như giấc mơ mông lung ấy đột nhiên trở thành sự thật.
Thậm chí hắn còn tưởng tượng ra được trong khoảnh khắc tiếp theo, nàng sẽ nhón mũi chân lên hôn hắn…
Tiếng ngâm nga quyến rũ sắc tình bên ngoài bức bình phong dấy lên những gợn sóng cuộn trào.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, hơi thở quấn quýt lẫn nhau.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Câu lan viện chính là nơi điên loan đảo phượng, mây mưa sắc tình, chưa bao giờ chú ý đến chừng mực, nhưng khi những lời nói là âm điệu dâm dục thấp thoáng bên tai mình, Trì Diễn lại không muốn nàng nghe thấy.
Mặc dù sự kiên nhẫn của hắn sắp tan thành mây khói.
Mặc dù hắn biết mình không thể tiếp tục ôm nàng một cách thân mật như thế này nữa.
Nhưng rồi hắn lại không đành lòng, cũng không thể đẩy nàng ta.
Bên dưới đại sảnh không một ai dám bước chân lên lầu.
Hai con người âm dương giao hoan kia hoàn toàn không biết chuyện Trì Diễn đã đến Hồng Tụ Chiêu, thậm chí còn không chút kiêng dè vô tư triền miên trên giường.
Có lẽ chuyện giường chiếu cũng không thể kết thúc trong phút chốc như thế, nghĩ đến đây, hơi thở Trì Diễn trở nên nặng nề, hai hàng lông mày kiếm nhíu chặt, toàn bộ tự chủ dường như đều đã bị tiểu cô nương trước mặt hoá giải không còn một mảnh.
Hắn nghĩ, mười năm chém giết tắm máu, mười năm ra vào sinh tử, hắn cũng chưa bao ngờ cảm thấy dày vò giống như lúc này.
……
Lúc này, tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên.
Nam nhân trên giường có vẻ như bị bất ngờ, giật mình nặng nề kêu rên một tiếng, thở hổn hển giống như được phóng thích dục vọng ra ngoài, nhưng hình như cũng không tận hứng.
Sau đó, tất cả động tĩnh bên ngoài bức bình phong giống như đột ngột dừng lại, chỉ còn lại hơi thở dồn dập chưa được thoả mãn của nữ tử.
“Cốc cốc cốc…’’
Tiếng gõ cửa không nhanh không chậm nhưng cứ kéo dài không ngừng.
Đoàn Diệc Minh bò xuống từ trên người Uyển Nhi, mặc quần áo vào, vừa mắng vừa đi ra ngoài.
Ngay khi cánh cửa được mở ra, trong miệng Đoàn Diệc Minh cũng bật thốt ra: “Này, gõ con mẹ ngươi…’’
Giọng nói đột nhiên đứt quãng, hắn “phịch” một tiếng, lập tức té xỉu nằm trên mặt đất.
Một nam tử mặc áo đen với khuôn mặt lạnh lùng xuất hiện ngoài cửa.
Uyển Nhi ngạc nhiên mở to mắt, vơ lấy chiếc áo sa mỏng quấn quanh cơ thể mình, còn chưa kịp hét lên thì đã bị một cây kim châm màu bạc lao đến đâm trúng cổ, nàng ta trợn trắng mắt, lập tức ngất đi trên giường.
Nam tử mặc áo đen nhanh chóng bước vào nội thất, khom lưng chắp tay: “Tuỳ tùng của Dự thân vương phủ Mặc Lăng bái kiến Trì tướng quân!’’
Người nọ vừa dứt lời, đáy mắt Trì Diễn loé lên một chút bất ngờ.
Ngập ngừng trong chốc lát, hắn cúi người che kín vạt áo trước ngực Cẩm Ngu lại, sau đó nghiêng người ôm ngang nàng đi ra khỏi bức bình phong.
“Đứng lên đi.’’
Khi đi ngang qua hắn, Trì Diễn bỗng dừng bước, khẽ nghiêng đầu nói: “Đến lúc nào vậy?’’
Nếu biết hắn ở trong này, có lẽ không phải vừa mới đến.
Mặc Lăng vẫn luôn tuân thủ quy củ, sau khi đứng dậy vẫn rũ mắt nhìn xuống đất: “Sau khi nhận được thư của tướng quân, Thế tử lập tức khởi hành, hôm nay vừa đến nơi.”
“Những người khác đâu?’’
“Đang ở phòng đối diện.’’
Trì Diễn im lặng.
Nếu là lúc trước, hắn nhất định sẽ chuyên tâm vào việc quân, nhưng cánh môi non mềm của tiểu cô nương vẫn đang không ngừng cọ xát vào cổ hắn, hơi thở mềm mại tựa như tơ.
Dược hiệu trong người nàng chưa biến mất, đúng là không an phận, hắn nào còn có tâm tư quan tâm đến chuyện khác.
Trì Diễn chỉ dừng lại trong chớp mắt, sau đó không hề do dự lập tức vọt người về phía trước, nhanh chóng rời đi: “Ta đi ra từ hậu viện, những chuyện còn lại bảo hắn tự xử lý.’’
Mặc Lăng nhìn theo bóng lưng rời đi của hắn, gật đầu nói: “Thuộc hạ tuân mệnh!’’
*
Một chiếc xe ngựa chờ ở sau hậu viện, vội vàng ra roi thúc ngựa trở về Đinh Lan Uyển.
Trì Diễn ra lệnh cho người hầu mang đến một chậu nước đá rồi ôm Cẩm Ngu vào phòng.
Câu Lan viện đã quen với việc sử dụng thuốc với liều lượng mạnh, bây giờ dược liệu đã hoàn toàn phát tác, Cẩm Ngu cực kỳ mẫn cảm, hơi thở nóng bỏng phả vào lỗ tai nam nhân.
Tâm trí sớm đã bị mị dược khống chế, nàng không thể phân biệt rõ người đang ôm mình là ai, chỉ biết liên tục vùi sâu vào trong ngực hắn.
Nước đá trong bồn tắm toả ra khí lạnh.
Trì Diễn đứng trước bồn tắm chần chờ trong chốc lát.
Từ xưa đến nay thuốc kích dục luôn là loại thuốc không thể giải trừ, ngoài trừ nhẫn nhịn và giao hợp với người khác ra thì chẳng còn cách nào khác.
Bây giờ gần đến đầu xuân, nhiệt độ đã không còn lạnh căm như trước nhưng nếu phải tắm trong nước đá thì đó cũng không phải là chuyện dễ dàng chịu được.
Hơn nữa mấy ngày trước nàng còn bị nhiễm phong hàn và bị thương ở chân, e là cơ thể không thể chịu nổi sự dày vò này.
Có nên ném nàng xuống không…
Ngay khi hắn đang do dự chưa thể quyết định thì Cẩm Ngu lại nức nở rên rỉ.
Nơi nào đó bên dưới bụng khô nóng mãi không được thoả mãn, nàng làm tổ trong ngực hắn không nhịn được khẽ ma sát hai chân mình.
Vẻ mặt Trì Diễn bỗng chốc căng thẳng, lập tức trở nên tỉnh táo.
Hắn đang do dự gì thế? Nếu không làm thế, chẳng lẽ thực sự muốn nàng hay sao?
Nhanh chóng khôi phục lại tinh thần từ trong những ý tưởng hoang đường, Trì Diễn không quan tâm đến việc nàng giãy dụa kịch liệt, dứt khoát để nàng ngâm mình trong nước lạnh.
Nước đá trong bồn tắm lạnh đến thấu xương.
Cẩm Ngu thở hổn hển chống cự, yếu ớt nức nở: “Lạnh….’’
Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, ngoài miệng nàng khóc lóc bảo lạnh nhưng tay lại muốn đưa lên lôi kéo quần áo xuống.
Trì Diễn giữ chặt vai nàng.
Biết nàng lúc nóng lúc lạnh khó chịu nhưng hiện tại hắn chỉ có thể giúp nàng giải tỏa dược hiệu trong người bằng cách này mà thôi. Trái tim bị nàng vô tình trêu chọc đến rục rịch trỗi dậy, hắn cũng không thoải mái hơn là bao.
Có lẽ hắn cũng cần phải giảm nhiệt.
Cẩm Ngu nhíu mày nheo mắt, cảm giác khó chịu toàn thân khiến nàng nức nở thút thít.
Vô thức nghiêng đầu sang một bên, má phải liền áp lên mu bàn tay ấm áp đang đặt trên vai nàng của hắn.
Khuôn mặt ấm áp trơn trượt nhẹ nhàng cọ xát lên mu bàn tay hắn.
Trì Diễn ngẩn người trong chốc lát, cuối cùng chỉ có thể thở dài bất lực nhìn tiểu cô nương yếu ớt mềm nhũn trong bồn.
Đưa tay chạm vào má nàng, Trì Diễn nhéo nhẹ một cái: “Chẳng phải đã nói còn muốn gả đi sao?’’
Giọng hắn chậm rãi nhẹ nhàng: “Nghe lời, nhịn một chút.’’
Sau khi ngâm mình trong nước đá một lúc lâu, cuối cùng Cẩm Ngu cũng từ từ bình tĩnh lại, không hề đụng chạm lung tung nữa.
Đợi đến khi làn da đỏ ửng bất thường của nàng giảm bớt, dược hiệu trong người lui hơn nửa, Trì Diễn mới ôm nàng ra khỏi bồn tắm.
Hồng Tú nghe tiếng gọi đi vào, giúp Cẩm Ngu thay quần áo ướt trên người.
Sau đó Trì Diễn lại phân phó cho nàng ta mang một bát trà gừng lên.
……
Căn phòng yên tĩnh, trong bếp lò đặt bên giường lửa than cháy hồng ấm áp.
Ánh sáng dịu dàng như nước xuyên qua khe hở của ô cửa sổ chạm khắc hoa văn, chiếu vào rèm cửa nhẹ, phản chiếu cái bóng mờ mờ ảo ảo của chiếc giường.
Một bàn tay thon dài chậm rãi vén màn lên.
Trì Diễn ghé vào bên giường, ánh mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt dịu dàng ngủ say của tiểu cô nương trên giường.
Sau một hồi lăn lộn, Cẩm Ngu đã mệt mỏi đến mê man, trên người mặc một chiếc váy lụa trắng, nằm trên giường mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Khuôn mặt lúc ngủ say của nàng điềm đạm và yên bình, Trì Diễn cũng không muốn đánh thức Cẩm Ngu dậy, nhưng cho nàng uống xong trà gừng để tránh tái phát cảm lạnh rồi hẵng nghỉ ngơi.
Trì Diễn ngồi bên mép giường, duỗi cánh tay dài ra nửa ôm lấy nàng ngồi dậy tựa vào lồng ngực mình.
Động tác của hắn vô cùng nhẹ nhàng, Cẩm Ngu cũng không tỉnh lại mà chỉ dựa vào ngực hắn bật thốt ra tiếng rầm rì bất mãn nho nhỏ.
Trì Diễn cầm lấy chén sứ bên cạnh đưa đến bên môi nàng.
Hương vị trà gừng cũng không được tốt lắm, nước trà đặc sệt cay nồng theo thành chén chảy vào môi lưỡi nàng, Cẩm Ngu cau mày, chống cự quay đầu sang chỗ khác.
Một lát sau, đôi môi ửng hồng nhấm nháp chẹp chẹp, hai hàng lông mày nhíu chặt của Cẩm Ngu lại dần dần giãn ra.
Mặc dù mùi gừng hơi khó chịu nhưng dường như trà nóng đã làm ấm bụng, khiến nàng cảm thấy thoải mái.
Cẩm Ngu liếm liếm môi.
Nhìn thấy dáng vẻ xoắn xuýt của nàng, Trì Diễn không nhịn được bật cười, lại đưa chén trà gừng đến bên miệng nàng một lần nữa.
Nàng lập tức nắm lấy tay hắn, chậm rãi nhấm nháp.
Phải một lúc lâu sau mới uống xong một chén trà gừng nho nhỏ.
Đặt chén không sang một bên, Trì Diễn vừa uể oải vừa bất đắc dĩ nói: “Ta chưa từng phục vụ người khác như thế này đâu đấy.’’
Hắn khẽ thở dài một hơi, nhẹ nhàng đỡ nàng nằm xuống giường, giúp nàng đắp chăn rồi mới đứng dậy.
Trì Diễn rũ mắt xuống, ánh mắt lặng lẽ quét qua khuôn mặt ngoan ngoãn của nàng.
Hắn chưa bao giờ đối xử kiên nhẫn với một nữ tử bên cạnh mình như thế.
Trong mắt hắn, đối phó với tiểu cô nương này còn khó hơn nhiều so với đánh giặc.
Sau một hồi im lặng, hắn chống lưỡi vào má, đột nhiên tự giễu mỉm cười: “Có phải kiếp trước ta nợ ngươi gì đó không?’’
Nếu không sao phải hết lần này đến lần khác phá vỡ nguyên tắc cố hữu của mình chỉ vì nàng.
Trì Diễn khẽ nhướng mày, đưa tay chạm vào đỉnh đầu Cẩm Ngu.
Nhìn có vẻ như hắn đang tuỳ ý xoa xoa mái tóc của nàng nhưng lại giống như mang theo một chút gì đó cưng chiều sủng nịch như có như không.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, hắn đã thu tay lại, xoay người rời khỏi phòng.
*
Sân vườn Đinh Lan Uyển, cảnh sắc tao nhã trong lành.
Bên hồ Bích Thuỷ, Trì Diễn khoanh tay đứng đó, lẳng lặng nhìn mặt hồ lung linh trước mặt.
Lúc nãy ở trong phòng tắm, Cẩm Ngu không ngừng giãy dụa khiến bộ giáp bạc của hắn ướt hơn nửa.
Lúc này hắn đã thay thành bộ cẩm bào màu xanh nhạt có hoa văn màu tối, bóng lưng cao ngất tuấn tú.
“Mặc Lăng nói huynh ôm một cô nương ra khỏi Hồng Tụ Chiêu, không biết nữ tử ấy như thế nào mà có thể khiến Trì tướng quân của chúng ta bỏ cả những chuyện quan trọng sang một bên?’’
Một giọng nói trong trẻo mang theo ý cười tao nhã vang lên sau lưng.
Người nọ đi đến bên cạnh hắn rồi đứng yên.
Trì Diễn hơi nghiêng đầu, liếc xéo hắn một cái, sau đó đôi môi mỏng khẽ cong lên: “Ta cũng muốn hỏi ngươi một chút, tại sao sau khi đến Tầm Dương không đến gặp ta mà lại đi đến một nơi như thế trước?’’
Người nọ mặt mày sáng sủa thanh thoát, trên người mặc một bộ quần áo bằng lụa màu xanh tuyền, mái tóc đen nhánh búi gọn trong chiếc mũ quan, toát lên khí chất dịu dàng thanh cao.
Hắn nở nụ cười tao nhã: “Huynh lệnh cho thuộc hạ ra roi thúc ngựa gửi thư đến phủ ta, sau đó hạn cho ta phải đến đây trong vòng năm ngày, ta nào đâu dám chậm trễ.’’
Trì Diễn không nói gì, chỉ là khoé mắt khẽ nhếch lên, chờ hắn nói tiếp.
Người này chính là thế tử của Dự thân vương phủ, Tô Trạm Vũ, đã từng là thư đồng thân thiết của Hoàng thượng khi còn bé.
Hắn tài hoa hơn người, am hiểu mưu lược, thao lược, cùng Trì Diễn nổi danh toàn thiên hạ.
Tô Trạm Vũ nhỏ hơn Trì Diễn hai tuổi, đến tuổi trưởng thành cũng đã có mấy năm rèn luyện trong Xích Vân Kỵ.
Cho nên hai người bọn họ vừa là cấp trên cấp dưới, vừa là huynh đệ thủ túc.
Dự thân vương phủ quyền thế hiển hách, Tô Trạm Vũ xuất thân trong danh môn thế gia nên rất được người đời tôn trọng và kính nể.
Có lẽ trên đời này, chỉ có một mình Trì Diễn mới có thể điều khiển ra lệnh cho hắn mà thôi.
Tô Trạm Vũ gật đầu mỉm cười: “Nói ra thì rất dài, vốn dĩ muốn đi tìm huynh, nhưng giữa đường phát hiện một chuyện thú vị nên mới bị chậm trễ.’’
Ngừng lại một chút, Tô Trạm Vũ nhìn về phía Trì Diễn, không biết nên khóc hay cười: “Còn huynh, mới hơn một tháng không gặp, tại sao lại có thêm một biểu muội nữa?’’
Nghe vậy, Trì Diễn cũng không ngạc nhiên, vẫn bình tĩnh như cũ.
Có lẽ là hắn nghe được từ Nguyên Thanh Nguyên Hựu.
Trì diễn nhìn ra hồ nước trong xanh, im lặng một lúc mới thản nhiên nói: “Nhặt được.’’