Kiều Thiếp
Chương 35: “Ta nói, không được nhúc nhích.”
Biên tập: B3
Ban đêm Chi Chi có tỉnh lại một lần, nàng mở mắt ra liền thấy tiểu cung nữ ngồi khóc ở cuối giường.
“Khóc cái gì?” Nàng cố lắm mới có thể nói ra được những lời này.
Tiểu cung nữ thấy Chi Chi tỉnh lại, khóc sướt mướt bò tới: “Ngũ di nương, người tỉnh lại rồi, thân thể người có thấy khó chịu ở chỗ nào không?”
Chỗ nào cũng khó chịu, Chi Chi nghĩ.
Nhất là đầu, đau vô cùng, hơn nữa nàng còn muốn ói, nhưng lại không ói được.
Nàng cảm thấy cả người rét run, liền nói: “Giúp ta lấy thêm chăn đi.”
Tiểu cung nữ nghe vậy vội vàng đi lấy.
Lúc đắp chăn lên người Chi Chi, thấy Chi Chi nằm trên giường vẻ mặt trắng bệch, nàng ta không nhịn được lại khóc: “Là nô tỳ vô dụng, không mời được ngự y.”
Chi Chi chôn đầu vào trong chăn, còn an ủi tiểu cung nữ: “Không sao đâu, ta ngủ một giấc rồi sẽ khoẻ thôi.”
Nàng mơ mơ màng màng, tiếng khóc của tiểu cung nữ càng ngày càng xa dần, chỉ có thể nghe được tiếng nến cháy “lách tách”.
***
Một cung nữ từ bên ngoài đi vào, nàng ta vừa vào phòng liền hành lễ với người ở bên trong: “Nô tỳ ra mắt Bội Lan cô cô.”
Bội Lan vội vàng đi tới, vẻ mặt nôn nóng: “Công Chúa có ổn không?”
“Công Chúa rất ổn, thị vệ bên kia không ai dám làm gì Công Chúa cả.”
Cung nữ nhìn xung quanh, thấy bốn bề vắng lặng mới nhỏ giọng nói: “Mặc dù Hoàng Thượng phạt Công Chúa quỳ, nhưng người ở bên dưới không ai dám để Công Chúa quỳ thật. Nô tỳ đã đưa chăn đệm qua đó, chắc hẳn là không có gì đáng ngại đâu.”
Bấy giờ Bội Lan mới thở phào nhẹ nhõm.
Cung nữ nhìn Bội Lan: “Bội Lan cô cô, bên kia có cần cho mời ngự y không?”
Bội Lan nâng mắt lên nhìn cung nữ một cái, thờ ơ nói: “Công Chúa phạt nàng ta, chúng ta là nô tài sao có thể nhúng tay.” Nàng ta hơi ngừng lại: “Hơn nữa dù có đau lòng thì cũng chỉ đau lòng cho chủ tử của mình thôi.”
Cung nữ kia có chút nghi hoặc, nhưng Bội Lan liền nói: “Ngươi lui xuống đi, chuyện bên kia ngươi chớ lắm mồm.” (Bê: Con mụ Bội Lan này, hừ hừ…)
***
Buổi sáng khi thức dậy Chi Chi không ăn được thứ gì, tiểu cung nữ bưng cháo từ phòng bếp tới, nàng vừa ngửi liền muốn ói, vội vàng bảo: “Mau bưng cái này đi.”
Tiểu cung nữ bưng bát cháo, chần chừ do dự: “Nhưng đã gần một ngày Ngũ di nương chưa ăn gì rồi.”
Chi Chi ngồi tựa vào thành giường, giọng nói yếu ớt: “Ta không đói bụng, ăn vào chỉ sợ lại ói ra hết.”
Tiểu cung nữ không còn cách nào khác đành phải bưng bát cháo ra ngoài.
Sau đó Chi Chi lại ngủ mê mệt.
Tiểu cung nữ ngồi trông ở mép giường, cứ một chốc lại đưa tay ra dò thử hơi thở của Chi Chi, xem người có còn sống hay không.
Lúc này cửa bị gõ, tiểu cung nữ đứng lên mở cửa, thì thấy đứng ngoài cửa là Thải Linh.
Thải Linh nhìn nàng ta: “Ngũ di nương đâu?”
Tiểu cung nữ thấy Thải Linh thì oà lên khóc: “Ngũ di nương sắp chết rồi.”
Nàng ta khóc lạc cả giọng, Thải Linh hoảng sợ vội chạy vọt vào, khi nhìn thấy Chi Chi nằm đó, sắc mặt còn trắng hơn cả tờ giấy thì lại quay ngược xông ra ngoài.
***
Khi Chi Chi tỉnh lại liền nhìn thấy Thải Linh.
Thải Linh thấy nàng tỉnh thì cười nói: “Cuối cùng ngũ di nương cũng đã tỉnh lại rồi, thuốc vẫn được hâm nóng, để nô tỳ bưng tới.”
Chi Chi biết ngự y không đến khám cho nàng, cảm thấy hơi tò mò không biết thuốc này lấy ở đâu ra.
Dường như Thải Linh đọc được suy nghĩ của Chi Chi nên nhỏ giọng nói: “Nô tỳ đi cầu xin Phò Mã, Phò Mã lập tức mời ngự y tới. Công Chúa bị phạt, sợ là tạm thời không thể để ý đến chúng ta ở bên này.”
Chi Chi ồ một tiếng.
Uống thuốc xong quả nhiên nàng cảm thấy thoải mái hơn, còn một hơi uống hết hai bát cháo, cũng có thể xuống đất đi lại.
Ngự y nói nàng bị cảm nắng, không quá nghiêm trọng, chỉ là thể chất Chi Chi vốn yếu ớt nên mới thành ra như vậy.
Tiểu cung nữ vụng về đã được điều đi, Chi Chi hỏi chân Thải Linh đã ổn chưa, Thải Linh cười nói: “Chân nô tỳ chưa khỏi thì sao có thể quay về hầu hạ Ngũ di nương. Ngũ di nương cứ yên tâm, bây giờ việc đầu tiên là người phải lo dưỡng tốt thân thể của người đã. Ngự y nói có lẽ cần phải uống thuốc ba ngày.”
Chi Chi im lặng quay mặt đi, coi như không nghe thấy.
Thuốc quá đắng, không muốn uống.
***
Ban đêm, Chi Chi lại bị ép uống xong thuốc mới được lên giường đi ngủ.
Dù đã súc miệng rồi nhưng nàng vẫn cảm thấy có vị đắng trong miệng, cuối cùng đành miễn cưỡng ép chính mình ngủ.
Ngủ được một lúc thì Chi Chi bị lạnh mà tỉnh dậy, nàng vừa mở mắt ra liền sợ hết hồn.
Đầu giường nàng lại có một đứa con nít.
Trán Chi Chi lập tức toát ra một lớp mồ hôi lạnh.
Chỉ sợ đứa trẻ này không phải là đứa trẻ bình thường đi.
Chi Chi vừa tỉnh lại, đứa bé kia cũng chậm rãi ngẩng đầu lên, gương mặt đen thui.
Chi Chi nhận ra đứa trẻ ở trong mật thất ngày hôm đó.
Lần trước nàng hoàn toàn không phát hiện ra đứa trẻ này không phải người, bây giờ mới biết.
“Tỷ bị bệnh.” Cậu bé trai nói chậm rãi: “Ta đến thăm tỷ tỷ.”
“Cám ơn.” Chi Chi hơi dịch vào trong giường.
Cậu bé nhìn Chi Chi: “Tỷ không phải sợ, ta sẽ không làm tổn thương đến tỷ. Lần trước ta nằm trên bả vai của mẫu phi, tỷ nhìn thấy đúng không?”
Một câu nói khiến Chi Chi sợ trắng bệch cả mặt.
Nàng lập tức ngồi bật dậy, rúc vào trong góc giường, nàng nhìn cậu bé kia mà cả người lạnh toát.
Dường như cậu bé kia không hề cảm thấy kỳ lạ khi Chi Chi phản ứng như vậy: “Tỷ tỷ thấy sợ cũng là điều rất bình thường, nhưng mà tỷ tỷ ngàn vạn lần không nên đến gần mẫu phi, bà là một người xấu. Thật ra thì ta rất thích đệ đệ, nhưng trên người đệ đệ có rồng, ta không thể đến gần được.”
Đệ đệ mà hắn nói là Công Chúa sao?
Chi Chi nuốt nước miếng, mãi sau mới thấp giọng hỏi: “Đệ đệ của đệ là ai?”
Cậu bé ngồi dậy, xếp bằng hai chân, nhìn qua còn có mấy phần khả ái: “Bùi Tín Phương.”
Suy đoán trong lòng Chi Chi được chứng thực, cả người nàng run lên một cái.
“Không phải sợ, thật ra thì dáng vẻ của ta vốn không phải như vậy. Chẳng qua là đệ đệ khi còn nhỏ quá đáng yêu, cho nên ta mới biến thành dáng vẻ tiểu nam hài, tỷ có muốn thấy dáng vẻ thực sự của ta không?”
Chi Chi cuống quýt lắc đầu.
“Vậy cũng được.” Trong giọng nói của cậu bé tựa hồ còn có chút tiếc nuối: “Ta phải đi thôi, bởi vì đệ đệ sắp đến rồi.”
“Ai cơ?” Chi Chi hỏi.
Cậu bé liền cứ thế biến mất.
Đúng lúc này cửa bị đẩy ra.
Chi Chi quay đầu lại nhìn.
Người vừa đến thấy người ngồi trên giường vẫn còn chưa ngủ thì rất kinh ngạc.
Tại sao lại là Phò Mã? Chi Chi cũng rất ngạc nhiên.
Phò Mã đi tới, trực tiếp đưa tay sờ trán Chi Chi: “Thân thể cảm thấy thế nào rồi?”
Chi Chi hơi né tránh, đây là lần đầu tiên nàng nghiêm túc nhìn người ở trước mặt như vậy.
Trong những truyện xưa nàng từng được nghe, người ta có nói đến việc trong giang hồ có thuật dịch dung, thuật dịch dung này có thể biến một người thành một người khác.
Nếu như cậu bé kia không lừa nàng, vậy thì người trước mắt này cũng không phải là Phò Mã mà là…
Chi Chi chợt đứng dậy, đưa tay sờ mặt Phò Mã.
Cả người Phò Mã cứng đờ, sau đó nén giận nói: “Kéo đủ chưa?”
Chi Chi véo mặt Phò Mã, nhất định là dán mặt nạ da người từ cổ trở lên, nàng nhất định phải xé lớp da này xuống.
Cuối cùng Phò Mã không nhịn được nữa, giơ tay ra bắt được tay Chi Chi.
Chi Chi bị bắt lấy, lý trí cũng quay trở về.
“Nàng đây là đang làm cái gì?” Ánh mắt Phò Mã lạnh như băng.
Chi Chi muốn rút tay về, nhưng đối phương nắm rất chặt, nàng cố gắng giãy giụa thì bị nắm càng chặt hơn.
Chi Chi đành phải từ bỏ, cất giọng yếu ớt: “Thiếp bị bệnh nên hồ đồ.”
Phò Mã yên lặng trong chốc lát, hai mắt rũ xuống, thả tay Chi Chi ra.
Chi Chi được tự do, vội rụt trở về: “Sao Phò Mã lại đến vào lúc này?”
“Tới thăm nàng.” Phò Mã ngồi xuống mép giường của Chi Chi: “Vết thương trên đùi đã lành chưa?”
Chi Chi nổi lên lòng cảnh giác: “Tại sao Phò Mã biết đùi thiếp bị thương?”
Phò Mã nhìn Chi Chi: “Thải Linh nói với ta.”
Chi Chi bèn thở phào, cũng có thể là như vậy.
Nàng đáp lời: “Tốt hơn nhiều rồi, đêm nào thiếp cũng bôi thuốc.”
“Vậy còn cảm nắng đã đỡ hơn chưa?” Phò Mã lại hỏi.
Chi Chi gật đầu.
Phò Mã nhìn Chi Chi, đột nhiên giơ tay ra kéo Chi Chi lại.
Hắn cứ thế bế Chi Chi ngồi lên đùi mình khiến Chi Chi cứng đờ cả người.
Phò Mã ôm Chi Chi từ đằng sau, gác cằm lên đỉnh đầu Chi Chi: “Không được động đậy, động đậy ta liền phạt nàng.”
Từ trước đến giờ Chi Chi chưa từng tiếp xúc thân mật như vậy với nam nhân, càng chưa bao giờ ngồi lên đùi nam nhân cả.
Nàng sợ đến nỗi suýt nữa thì cắn phải đầu lưỡi mình.
Len lén giãy ra thì ngay sau đó càng bị ôm chặt hơn.
“Ta nói, không được nhúc nhích.” Giọng Phò Mã nhẹ bẫng, mang theo ý uy hiếp.
Chi Chi không dám cử động nữa, nhưng cơ thể căng cứng, cứng đến mức người đang ôm nàng cũng có thể cảm nhận rõ ràng.
Phò Mã cười khẽ, cảm thấy như mình đang ôm một người nhát gan như con chuột nhỏ vào trong ngực.
Nhưng mà bây giờ hắn mới phát hiện ra một điều đó là cơ thể của nam nhân và nữ nhân thật khác biệt.
Cơ thể của đối phương thực sự rất mềm mại, sợ là mình chỉ cần hơi dùng lực là đối phương sẽ vỡ vụn.
Không những mềm mà lại còn thơm ngát, không phải là mùi hương liệu chất lượng kém, mà là hương thơm thoang thoảng giống như được toát ra từ tận sâu trong da thịt.
Chi Chi không thể cử động cơ thể, bất an giật giật ngón chân, vừa động liền bị Phò Mã nhìn thấy.
Hắn nhìn một hồi, đột nhiên đưa tay ra, chọc chọc vào ngón chân Chi Chi.
Chi Chi thấy thế, muốn giấu chân đi thì nghe được tiếng Phò Mã.
“Mập như vậy, giống như móng heo.”
Chi Chi: “…”
Phò Mã nghiêng đầu, trong mắt nổi lên hứng thú: “Chân của nữ nhân đều mập như vậy sao?”
Chi Chi: “…”
“Hay chỉ có mình nàng?” Phò Mã nhếch môi.
Chi Chi tức giận, người này cưỡng ép ôm nàng, nàng đã nhịn, vậy mà còn nói chân nàng là móng heo, gián tiếp châm chọc nàng.
Phò Mã giơ tay ra so sánh với chân Chi Chi: “Vừa nhỏ lại vừa mập, thật sự là móng heo.”
Tay hắn rất đẹp, thon dài trắng nõn, khớp xương rõ ràng, thậm chí còn sáng bóng như ngọc.
Tất nhiên là chân Chi Chi không hề xấu, thậm chí còn vô cùng đáng yêu, nhưng đúng thật là vừa mập vừa ngắn, cái này là không thể chối cãi.
Chi Chi đưa tay ra che chân mình, người này không biết chân của nữ nhân không thể tuỳ tiện nhìn, cũng không thể tuỳ tiện bình phẩm sao?
Cho dù… Cho dù hắn là phu quân trên danh nghĩa của nàng.
“Không phải!” Chi Chi nén giận.
Phò Mã chớp mắt, đẩy tay Chi Chi ra, rồi cầm bàn chân trái của Chi Chi lên: “Rõ ràng là vậy, tranh cãi cái gì? Nàng tự nhìn xem.”
“Thiếp thân muốn nổi giận.” Chi Chi nghiến răng.
Phò Mã hơi ngừng lại, dường như cũng phát hiện ra hành động hiện tại của mình không hay cho lắm, hắn liền thu tay về.
Chi Chi tức chết, hơi ngồi dậy kéo chăn trên giường, nàng phải giấu chân nàng đi mới được.
Nhưng không ngờ là, nàng di chuyển như vậy, trọng tâm của Phò Mã liền không vững, cứ thế bị Chi Chi đẩy ngã xuống giường.
Chi Chi giật mình, phản ứng đầu tiên chính là bò dậy.
Nhưng còn chưa kịp bò thì đối phương đã kéo nàng xuống, nói nhỏ bên tai nàng, giọng nói lười biếng mà trầm thấp: “Sao phải đứng lên?”
Ban đêm Chi Chi có tỉnh lại một lần, nàng mở mắt ra liền thấy tiểu cung nữ ngồi khóc ở cuối giường.
“Khóc cái gì?” Nàng cố lắm mới có thể nói ra được những lời này.
Tiểu cung nữ thấy Chi Chi tỉnh lại, khóc sướt mướt bò tới: “Ngũ di nương, người tỉnh lại rồi, thân thể người có thấy khó chịu ở chỗ nào không?”
Chỗ nào cũng khó chịu, Chi Chi nghĩ.
Nhất là đầu, đau vô cùng, hơn nữa nàng còn muốn ói, nhưng lại không ói được.
Nàng cảm thấy cả người rét run, liền nói: “Giúp ta lấy thêm chăn đi.”
Tiểu cung nữ nghe vậy vội vàng đi lấy.
Lúc đắp chăn lên người Chi Chi, thấy Chi Chi nằm trên giường vẻ mặt trắng bệch, nàng ta không nhịn được lại khóc: “Là nô tỳ vô dụng, không mời được ngự y.”
Chi Chi chôn đầu vào trong chăn, còn an ủi tiểu cung nữ: “Không sao đâu, ta ngủ một giấc rồi sẽ khoẻ thôi.”
Nàng mơ mơ màng màng, tiếng khóc của tiểu cung nữ càng ngày càng xa dần, chỉ có thể nghe được tiếng nến cháy “lách tách”.
***
Một cung nữ từ bên ngoài đi vào, nàng ta vừa vào phòng liền hành lễ với người ở bên trong: “Nô tỳ ra mắt Bội Lan cô cô.”
Bội Lan vội vàng đi tới, vẻ mặt nôn nóng: “Công Chúa có ổn không?”
“Công Chúa rất ổn, thị vệ bên kia không ai dám làm gì Công Chúa cả.”
Cung nữ nhìn xung quanh, thấy bốn bề vắng lặng mới nhỏ giọng nói: “Mặc dù Hoàng Thượng phạt Công Chúa quỳ, nhưng người ở bên dưới không ai dám để Công Chúa quỳ thật. Nô tỳ đã đưa chăn đệm qua đó, chắc hẳn là không có gì đáng ngại đâu.”
Bấy giờ Bội Lan mới thở phào nhẹ nhõm.
Cung nữ nhìn Bội Lan: “Bội Lan cô cô, bên kia có cần cho mời ngự y không?”
Bội Lan nâng mắt lên nhìn cung nữ một cái, thờ ơ nói: “Công Chúa phạt nàng ta, chúng ta là nô tài sao có thể nhúng tay.” Nàng ta hơi ngừng lại: “Hơn nữa dù có đau lòng thì cũng chỉ đau lòng cho chủ tử của mình thôi.”
Cung nữ kia có chút nghi hoặc, nhưng Bội Lan liền nói: “Ngươi lui xuống đi, chuyện bên kia ngươi chớ lắm mồm.” (Bê: Con mụ Bội Lan này, hừ hừ…)
***
Buổi sáng khi thức dậy Chi Chi không ăn được thứ gì, tiểu cung nữ bưng cháo từ phòng bếp tới, nàng vừa ngửi liền muốn ói, vội vàng bảo: “Mau bưng cái này đi.”
Tiểu cung nữ bưng bát cháo, chần chừ do dự: “Nhưng đã gần một ngày Ngũ di nương chưa ăn gì rồi.”
Chi Chi ngồi tựa vào thành giường, giọng nói yếu ớt: “Ta không đói bụng, ăn vào chỉ sợ lại ói ra hết.”
Tiểu cung nữ không còn cách nào khác đành phải bưng bát cháo ra ngoài.
Sau đó Chi Chi lại ngủ mê mệt.
Tiểu cung nữ ngồi trông ở mép giường, cứ một chốc lại đưa tay ra dò thử hơi thở của Chi Chi, xem người có còn sống hay không.
Lúc này cửa bị gõ, tiểu cung nữ đứng lên mở cửa, thì thấy đứng ngoài cửa là Thải Linh.
Thải Linh nhìn nàng ta: “Ngũ di nương đâu?”
Tiểu cung nữ thấy Thải Linh thì oà lên khóc: “Ngũ di nương sắp chết rồi.”
Nàng ta khóc lạc cả giọng, Thải Linh hoảng sợ vội chạy vọt vào, khi nhìn thấy Chi Chi nằm đó, sắc mặt còn trắng hơn cả tờ giấy thì lại quay ngược xông ra ngoài.
***
Khi Chi Chi tỉnh lại liền nhìn thấy Thải Linh.
Thải Linh thấy nàng tỉnh thì cười nói: “Cuối cùng ngũ di nương cũng đã tỉnh lại rồi, thuốc vẫn được hâm nóng, để nô tỳ bưng tới.”
Chi Chi biết ngự y không đến khám cho nàng, cảm thấy hơi tò mò không biết thuốc này lấy ở đâu ra.
Dường như Thải Linh đọc được suy nghĩ của Chi Chi nên nhỏ giọng nói: “Nô tỳ đi cầu xin Phò Mã, Phò Mã lập tức mời ngự y tới. Công Chúa bị phạt, sợ là tạm thời không thể để ý đến chúng ta ở bên này.”
Chi Chi ồ một tiếng.
Uống thuốc xong quả nhiên nàng cảm thấy thoải mái hơn, còn một hơi uống hết hai bát cháo, cũng có thể xuống đất đi lại.
Ngự y nói nàng bị cảm nắng, không quá nghiêm trọng, chỉ là thể chất Chi Chi vốn yếu ớt nên mới thành ra như vậy.
Tiểu cung nữ vụng về đã được điều đi, Chi Chi hỏi chân Thải Linh đã ổn chưa, Thải Linh cười nói: “Chân nô tỳ chưa khỏi thì sao có thể quay về hầu hạ Ngũ di nương. Ngũ di nương cứ yên tâm, bây giờ việc đầu tiên là người phải lo dưỡng tốt thân thể của người đã. Ngự y nói có lẽ cần phải uống thuốc ba ngày.”
Chi Chi im lặng quay mặt đi, coi như không nghe thấy.
Thuốc quá đắng, không muốn uống.
***
Ban đêm, Chi Chi lại bị ép uống xong thuốc mới được lên giường đi ngủ.
Dù đã súc miệng rồi nhưng nàng vẫn cảm thấy có vị đắng trong miệng, cuối cùng đành miễn cưỡng ép chính mình ngủ.
Ngủ được một lúc thì Chi Chi bị lạnh mà tỉnh dậy, nàng vừa mở mắt ra liền sợ hết hồn.
Đầu giường nàng lại có một đứa con nít.
Trán Chi Chi lập tức toát ra một lớp mồ hôi lạnh.
Chỉ sợ đứa trẻ này không phải là đứa trẻ bình thường đi.
Chi Chi vừa tỉnh lại, đứa bé kia cũng chậm rãi ngẩng đầu lên, gương mặt đen thui.
Chi Chi nhận ra đứa trẻ ở trong mật thất ngày hôm đó.
Lần trước nàng hoàn toàn không phát hiện ra đứa trẻ này không phải người, bây giờ mới biết.
“Tỷ bị bệnh.” Cậu bé trai nói chậm rãi: “Ta đến thăm tỷ tỷ.”
“Cám ơn.” Chi Chi hơi dịch vào trong giường.
Cậu bé nhìn Chi Chi: “Tỷ không phải sợ, ta sẽ không làm tổn thương đến tỷ. Lần trước ta nằm trên bả vai của mẫu phi, tỷ nhìn thấy đúng không?”
Một câu nói khiến Chi Chi sợ trắng bệch cả mặt.
Nàng lập tức ngồi bật dậy, rúc vào trong góc giường, nàng nhìn cậu bé kia mà cả người lạnh toát.
Dường như cậu bé kia không hề cảm thấy kỳ lạ khi Chi Chi phản ứng như vậy: “Tỷ tỷ thấy sợ cũng là điều rất bình thường, nhưng mà tỷ tỷ ngàn vạn lần không nên đến gần mẫu phi, bà là một người xấu. Thật ra thì ta rất thích đệ đệ, nhưng trên người đệ đệ có rồng, ta không thể đến gần được.”
Đệ đệ mà hắn nói là Công Chúa sao?
Chi Chi nuốt nước miếng, mãi sau mới thấp giọng hỏi: “Đệ đệ của đệ là ai?”
Cậu bé ngồi dậy, xếp bằng hai chân, nhìn qua còn có mấy phần khả ái: “Bùi Tín Phương.”
Suy đoán trong lòng Chi Chi được chứng thực, cả người nàng run lên một cái.
“Không phải sợ, thật ra thì dáng vẻ của ta vốn không phải như vậy. Chẳng qua là đệ đệ khi còn nhỏ quá đáng yêu, cho nên ta mới biến thành dáng vẻ tiểu nam hài, tỷ có muốn thấy dáng vẻ thực sự của ta không?”
Chi Chi cuống quýt lắc đầu.
“Vậy cũng được.” Trong giọng nói của cậu bé tựa hồ còn có chút tiếc nuối: “Ta phải đi thôi, bởi vì đệ đệ sắp đến rồi.”
“Ai cơ?” Chi Chi hỏi.
Cậu bé liền cứ thế biến mất.
Đúng lúc này cửa bị đẩy ra.
Chi Chi quay đầu lại nhìn.
Người vừa đến thấy người ngồi trên giường vẫn còn chưa ngủ thì rất kinh ngạc.
Tại sao lại là Phò Mã? Chi Chi cũng rất ngạc nhiên.
Phò Mã đi tới, trực tiếp đưa tay sờ trán Chi Chi: “Thân thể cảm thấy thế nào rồi?”
Chi Chi hơi né tránh, đây là lần đầu tiên nàng nghiêm túc nhìn người ở trước mặt như vậy.
Trong những truyện xưa nàng từng được nghe, người ta có nói đến việc trong giang hồ có thuật dịch dung, thuật dịch dung này có thể biến một người thành một người khác.
Nếu như cậu bé kia không lừa nàng, vậy thì người trước mắt này cũng không phải là Phò Mã mà là…
Chi Chi chợt đứng dậy, đưa tay sờ mặt Phò Mã.
Cả người Phò Mã cứng đờ, sau đó nén giận nói: “Kéo đủ chưa?”
Chi Chi véo mặt Phò Mã, nhất định là dán mặt nạ da người từ cổ trở lên, nàng nhất định phải xé lớp da này xuống.
Cuối cùng Phò Mã không nhịn được nữa, giơ tay ra bắt được tay Chi Chi.
Chi Chi bị bắt lấy, lý trí cũng quay trở về.
“Nàng đây là đang làm cái gì?” Ánh mắt Phò Mã lạnh như băng.
Chi Chi muốn rút tay về, nhưng đối phương nắm rất chặt, nàng cố gắng giãy giụa thì bị nắm càng chặt hơn.
Chi Chi đành phải từ bỏ, cất giọng yếu ớt: “Thiếp bị bệnh nên hồ đồ.”
Phò Mã yên lặng trong chốc lát, hai mắt rũ xuống, thả tay Chi Chi ra.
Chi Chi được tự do, vội rụt trở về: “Sao Phò Mã lại đến vào lúc này?”
“Tới thăm nàng.” Phò Mã ngồi xuống mép giường của Chi Chi: “Vết thương trên đùi đã lành chưa?”
Chi Chi nổi lên lòng cảnh giác: “Tại sao Phò Mã biết đùi thiếp bị thương?”
Phò Mã nhìn Chi Chi: “Thải Linh nói với ta.”
Chi Chi bèn thở phào, cũng có thể là như vậy.
Nàng đáp lời: “Tốt hơn nhiều rồi, đêm nào thiếp cũng bôi thuốc.”
“Vậy còn cảm nắng đã đỡ hơn chưa?” Phò Mã lại hỏi.
Chi Chi gật đầu.
Phò Mã nhìn Chi Chi, đột nhiên giơ tay ra kéo Chi Chi lại.
Hắn cứ thế bế Chi Chi ngồi lên đùi mình khiến Chi Chi cứng đờ cả người.
Phò Mã ôm Chi Chi từ đằng sau, gác cằm lên đỉnh đầu Chi Chi: “Không được động đậy, động đậy ta liền phạt nàng.”
Từ trước đến giờ Chi Chi chưa từng tiếp xúc thân mật như vậy với nam nhân, càng chưa bao giờ ngồi lên đùi nam nhân cả.
Nàng sợ đến nỗi suýt nữa thì cắn phải đầu lưỡi mình.
Len lén giãy ra thì ngay sau đó càng bị ôm chặt hơn.
“Ta nói, không được nhúc nhích.” Giọng Phò Mã nhẹ bẫng, mang theo ý uy hiếp.
Chi Chi không dám cử động nữa, nhưng cơ thể căng cứng, cứng đến mức người đang ôm nàng cũng có thể cảm nhận rõ ràng.
Phò Mã cười khẽ, cảm thấy như mình đang ôm một người nhát gan như con chuột nhỏ vào trong ngực.
Nhưng mà bây giờ hắn mới phát hiện ra một điều đó là cơ thể của nam nhân và nữ nhân thật khác biệt.
Cơ thể của đối phương thực sự rất mềm mại, sợ là mình chỉ cần hơi dùng lực là đối phương sẽ vỡ vụn.
Không những mềm mà lại còn thơm ngát, không phải là mùi hương liệu chất lượng kém, mà là hương thơm thoang thoảng giống như được toát ra từ tận sâu trong da thịt.
Chi Chi không thể cử động cơ thể, bất an giật giật ngón chân, vừa động liền bị Phò Mã nhìn thấy.
Hắn nhìn một hồi, đột nhiên đưa tay ra, chọc chọc vào ngón chân Chi Chi.
Chi Chi thấy thế, muốn giấu chân đi thì nghe được tiếng Phò Mã.
“Mập như vậy, giống như móng heo.”
Chi Chi: “…”
Phò Mã nghiêng đầu, trong mắt nổi lên hứng thú: “Chân của nữ nhân đều mập như vậy sao?”
Chi Chi: “…”
“Hay chỉ có mình nàng?” Phò Mã nhếch môi.
Chi Chi tức giận, người này cưỡng ép ôm nàng, nàng đã nhịn, vậy mà còn nói chân nàng là móng heo, gián tiếp châm chọc nàng.
Phò Mã giơ tay ra so sánh với chân Chi Chi: “Vừa nhỏ lại vừa mập, thật sự là móng heo.”
Tay hắn rất đẹp, thon dài trắng nõn, khớp xương rõ ràng, thậm chí còn sáng bóng như ngọc.
Tất nhiên là chân Chi Chi không hề xấu, thậm chí còn vô cùng đáng yêu, nhưng đúng thật là vừa mập vừa ngắn, cái này là không thể chối cãi.
Chi Chi đưa tay ra che chân mình, người này không biết chân của nữ nhân không thể tuỳ tiện nhìn, cũng không thể tuỳ tiện bình phẩm sao?
Cho dù… Cho dù hắn là phu quân trên danh nghĩa của nàng.
“Không phải!” Chi Chi nén giận.
Phò Mã chớp mắt, đẩy tay Chi Chi ra, rồi cầm bàn chân trái của Chi Chi lên: “Rõ ràng là vậy, tranh cãi cái gì? Nàng tự nhìn xem.”
“Thiếp thân muốn nổi giận.” Chi Chi nghiến răng.
Phò Mã hơi ngừng lại, dường như cũng phát hiện ra hành động hiện tại của mình không hay cho lắm, hắn liền thu tay về.
Chi Chi tức chết, hơi ngồi dậy kéo chăn trên giường, nàng phải giấu chân nàng đi mới được.
Nhưng không ngờ là, nàng di chuyển như vậy, trọng tâm của Phò Mã liền không vững, cứ thế bị Chi Chi đẩy ngã xuống giường.
Chi Chi giật mình, phản ứng đầu tiên chính là bò dậy.
Nhưng còn chưa kịp bò thì đối phương đã kéo nàng xuống, nói nhỏ bên tai nàng, giọng nói lười biếng mà trầm thấp: “Sao phải đứng lên?”
Tác giả :
Đông Thi Nương