Kiêu Sủng
Chương 89: Gươm súng sẵn sàng
Khi Tô Di tỉnh dậy, điều đầu tiên nhìn thấy chính là gương mặt tuấn tú của Mạnh Hi Tông, bình thản nằm bên cạnh mình. Cô mới vừa đưa tay vuốt ve cặp lông mày dài của anh, đôi mắt đen nhánh kia lập tức mở ra.
Một nụ hôn nồng nhiệt pha chút kiềm nén rơi xuống.
Ngoài cửa sổ, ánh sáng rực rỡ chiếu vào trong phòng, nhưng so ra vẫn kém với sự yên lặng mãnh liệt của anh. Chỉ có điều, so với sự hung hãn tối qua, thì sáng nay anh đã khôi phục lại sự dịu dàng thường ngày. Khi anh hôn lên khắp thân thể cô, trong giọng nói mang theo sự áy náy.
"Làm đau em hả?"
".... Không sao."
Lại làm cho Tô Di thần hồn điên đảo thêm một lần, anh mới dừng lại sự xâm phạm, kéo cô lại, đầu đặt lên hõm vai mềm mại của cô.
Ánh mắt Tô Di mơ mơ màng màng đảo qua bên giường, thoáng cái đã tỉnh táo lại "Dao Dao dậy rồi."
Trên chiếc giường nhỏ, đứa bé đang trợn to đôi mắt, nhìn bọn họ chằm chằm. Thấy Tô Di đang chăm chú nhìn mình, lập tức nở nụ cười tinh khiết đủ để hòa tan trái tim băng giá của bất cứ ai.
"Lúc em ngủ, anh đã cho nó bú sữa một lần, bây giờ nó mới ngủ một giấc dậy nữa đó." Giọng nói Mạnh Hi Tông bình bình.
Tô Di thật không tưởng tượng ra cảnh Mạnh Hi Tông ôm con trai cho bú sữa bình thế nào, nhưng anh lại làm được thật.
Tô Di ôm con, cười nhìn Mạnh Hi Tông "Thật cực cho anh."
Mạnh Hi Tông nhìn cảnh một lớn một nhỏ vui tươi hớn hở, không nói ra lời.
Bởi vì người hư thể sắp đến, Mạnh Hi Tông có rất nhiều chuyện cần xử lý. Tô Di muốn giúp anh, nhưng lại không nỡ xa con trai lâu. Đang trong lúc do dự, Mạnh Hi Tông cũng lợi dụng tình thế như vậy, không cho cô ra khỏi nhà.
"Anh đã mất em rất nhiều lần." Chân mày anh cau lại nhìn cô "Tất cả cứ giao cho anh, ở bên cạnh anh, đừng bao giờ rời xa anh nữa."
Tô Di nhìn trạm gác của Lính Đánh Thuê cách nhà mình ba bước, cảm thấy buồn cười. Cô chỉ cảm thấy Mạnh Hi Tông lo quá xa, đây đã là thời bình, có cần thiết phải canh gác hùng hậu thế không?
Nhưng cô nghĩ đến, có lẽ trong lòng Mạnh Hi Tông, bảo vệ không được vợ mình, chắc là làm anh cảm thấy rất nhục nhã, cho nên bây giờ hơi cực đoan chút.
Có lẽ qua một thời gian sẽ tốt thôi. Cô phải dung túng cho sự giam cầm của anh đối với cô.
Mạnh Hi Tông ăn mặc chỉnh tề, Tô Di ôm con tiễn anh ra đến tận cửa.
"Chờ anh về." Anh dịu giọng.
"Ừ"
Anh lẳng lặng nhìn cô trong giây lát, bỗng nhiên lại nói "Hình Nghị đã không còn uy hiếp."
Cả người Tô Di sửng sốt.
Về Hình Nghị, tối hôm qua hai người đã cố gắng tránh nói đến. Tô Di chỉ biết, hắn ta vẫn còn ở trong quân đội người máy, cũng không phải là cô không lo đến phản ứng của hắn khi biết mình trở về.
Nhưng Mạnh Hi Tông cuối cùng lại khơi ra.
"Tại sao?" Cô hỏi, người đó, sẽ thật không tìm cô nữa ư? Chỉ cần nghĩ đến cảnh bị hắn nhốt bên cạnh, ánh mắt u tối kia, sự bướng bỉnh cố chấp kia, đã làm cho cô thất kinh hồn vía.
"Tô Di, tha lỗi cho anh." Mạnh Hi Tông giơ tay vuốt ve mặt của cô "Vì đại cục, anh không thể giết Hình Nghị."
Tô Dư ừ một tiếng. Thật ra thì, Tô Di hận Hình Nghị là vì hắn đã làm Mạnh Hi Tông bị thương.
"Anh đã giết Lâm Tề" Mạnh Hi Tông quan sát nét mặt cô, lại bổ sung.
Sau khi Mạnh Hi Tông đi khỏi, Tô Di suy nghĩ đến hàm nghĩa trong lời nói của anh.
Tô Di cũng cho rằng, là vì Hình Nghị mô phỏng Lâm Tề, nên mới cảm thấy hứng thú với mình. Bây giờ, Mạnh Hi Tông giết chết thể xác của hắn, có lẽ hắn sẽ mất hết hứng thú với Tô Di.
Thật tốt quá. Tô Di nghĩ đến đôi tay người máy từng vuốt ve khắp cơ thể mình, cảm thấy cả người mình cũng rất khó chịu.
Lúc hoàng hôn Mạnh Hi Tông trở về, bước chân đạp trên ánh nắng chiều, phía sau còn có một người phụ nữ khoảng bốn mươi mấy tuổi.
Vừa nhìn đứa bé, người phụ nữ đó cất bước đi đến quen thuộc, đón lấy từ tay Tô Di, chăm sóc cẩn thận.
"Thỏa mãn anh trước, rồi đến con" Cánh tay Mạnh Hi Tông vươn ra, kéo cô vào trong ngực.
Tô Di bật cười -- Cho nên anh phải lập tức tìm bảo mẫu, sợ bị con trai quấy rầy ư?
Chờ Mạnh Hi Tông tắm rửa ra, Tô Di đang ngồi trên sàn nhà, dọn từng món đồ chơi của con vào thùng. Mạnh Hi Tông bước đến hôn lên cô, đặt cô trên sàn nhà.
Mặt đất lạnh như băng, lại được lồng ngực ấm áp của anh sưởi nóng. Cô dịu dàng giản thân thể ra, trong mắt anh như một đóa hoa nở rộ trên đất, một một tấc da thịt cũng đáng giá để thưởng thức tỉ mỉ. Đợi cô mềm nhũn như một con mèo, gục trong ngực anh không nhúc nhích. Anh dùng chăn mỏng đắp lên cơ thể đang ôm lấy nhau của hai người, nhìn ánh trăng chiếu sáng bên khung cửa, chỉ cảm thấy, tỷ năm chờ đợi, chỉ là trong chớp mắt.
Tô Di nắm một bàn tay của anh, ngón tay cô nhẹ nhàng vẽ trong lòng bàn tay anh. Thuận miệng hỏi "Anh nói xem, tương lai chúng ta phải làm gì?"
"Tương lai?"
"Ừ. Bây giờ là thời hòa bình, đoán chừng cũng không có đánh chiến gì nữa. Chức Nguyên soái của anh, coi như là chức vụ nhàn hạ." Cô nhẹ nhàng vuốt ve đầu ngón tay anh "Em cũng không muốn lái máy bay nữa, anh nói thử xem tương lai chúng ta phải làm chút gì đây?"
Hô hấp Mạnh Hi Tông khựng lại chút, mới trở tay lại nắm chặt tay cô, nói dịu giọng "Em nói làm gì thì làm cái đó."
"Ừ" Tô Di nheo mắt suy nghĩ một chút "Em muốn mở tiệm bánh."
Không nhận thấy được anh đang yên lặng sững sốt phía sau lưng, cô nói tiếp "Hương vị ngọt ngào, bọn trẻ con rất thích. Thật ra khi em học đại học, nguyện vọng lớn nhất đó là mở tiệm bánh. Sau này anh và em lúc nào trên người cũng có mùi thơm, không biết anh có ngán hay không..."
Mạnh Hi Tông nghe thế bỗng xoay người cô lại, kéo sát vào lòng, mãnh liệt hôn cô.
Đường nét tinh hệ Vĩnh Hằng đã xuất hiện trước chiến hạm, tâm tình Cố Vũ Khanh hơi kích động.
Mặc dù đã chuẩn bị đánh một trận với người máy, nhưng khi hắn thấy pháo đài sáng rõ của Liên Minh loài người, thấy sự yên lặng của tinh hệ như ngọn đèn hải đăng trên biển rộng, hắn vẫn bị một cảm giác ấm áp xa lạ bao trùm.
Hai chiếc chiến hạm vũ trụ khổng lồ từng bước nhích đến gần, ở một vị trí an toàn, đối diện với pháo đài, một chiếc báo săn vững vàng bay ra khỏi boong tàu.
Trên hai chiến hạm, vô số người nhìn chiếc Báo Săn từ từ đáp xuống boong tàu chiến hạm vũ trụ.
Đứng sau Cố Vũ Khanh, có hơn năm mươi sỹ quan cao cấp đứng sừng sững như pho tượng, vô cùng chỉnh tề yên tĩnh đứng chờ trên boong.
Báo Săn dừng hẳn, một gã quân nhân cao lớn bước xuống. Hắn nghiêm chỉnh đứng trước mặt Cố Vũ Khanh, nghiêm cẩn chào theo nghi thức tiêu chuẩn quân đội "Nguyên soái Cố Vũ Khanh, tôi là sỹ quan chỉ huy Giản Mộ An. Hoan nghênh ... các người quay về."
Giọng nói Giản Mộ An chân thành, hai mắt sáng ngời, hơi có chút kích động, làm cho các sỹ quan của người hư thể cảm động.
Bởi vì trước đó, tiếng Liên Minh đã được đưa vào trình tự, đám người của Cố Vũ Khanh có thể thành thạo nghe nói tiếng Liên Minh. Cố Vũ Khanh khẽ mỉm cười, đáp lễ với Giản Mộ An "Sỹ quan chỉ huy, cảm ơn các anh. Chúng tôi đến vì phục hưng nhân loại."
Giản Mộ An gật đầu "Nguyên soái Mạnh Hi Tông bị thương nặng trong chiến dịch phản kháng với người máy, cho nên hành động bất tiện, ủy thác tôi đến đây nghênh đón các người. Chờ sau khi đến mặt đất, Nguyên soái sẽ đích thân mở tiệc chiêu đãi."
"Xin đừng khách sáo."
Hai hạm đội, một trái một phải ở một hành tinh trong hải dương hệ, từ bước tiến đến gần tinh hệ Vĩnh Hằng. Bảy hành tinh có hình thái khác nhau, có cái thì màu lam bao trùm như một bảo thạch trong suốt. Có cái thì xanh biếc thăm thẳm như hạt ngọc, còn có hành tinh Trùng tộc tuyết phủ quanh năm, nhìn từ phía xa như khối băng lạnh lẽo.
Đi đến gần hành tinh Trùng tộc, không ít sỹ quan binh lính của Cố thị đều không nhịn được ngẩng đầu lên ngắm nhìn. Người đứng bên cạnh Giản Mộ An thăm dò nét mặt, đề nghị "Sỹ quan chỉ huy, bây giờ đi đến tinh cầu Tự Do, cũng đã nửa đêm, nếu như các anh có hứng thú, có muốn quan sát trước mặt đất các hành tinh hay không?"
Đề nghị này rất hợp với tâm ý của Cố Vũ Khanh. Trên thực tế, các tham mưu quân sự đều cho rằng nên xem xét thiết thực. Hiện tại, Liên Minh tinh hệ Vĩnh Hằng, đến tột cùng là có nghênh đón hòa bình chân chính hay không?
Giản Mộ An nhìn về phía Cố Vũ Khanh "Vậy phải xem ý của Nguyên soái rồi."
Cố Vũ Khanh gật đầu "Được. Vậy thì làm phiền sỹ quan chỉ huy."
Mặc dù là người hư thể nửa máy, nhưng bọn họ hoàn toàn bảo lưu tất cả tình cảm của con người. Cho nên khi khi nhánh hạm đội lưu vong này bước chân lên quê nhà xa xưa, khó tránh khỏi có chút say mê cuốn hút.
Dấu vết lửa đạn trên bề mặt quả đất các hình tinh vần còn rõ rệt. Nhưng hiển nhiên, người dân của các chủng tộc cũng đã bắt đầu cuộc sống an cư lạc nghiệp mới.
Trên hành tinh Trùng tộc, đại đội Lính Đánh Thuê và binh lính Trùng Tộc, nghiêm chỉnh hợp lực khai thác tài nguyên khoáng sản quý báu; trong một hang động trên sườn núi Trùng tộc, trùng mẫu bận rộn sinh sôi nẩy nở, vô số trứng trùng tỏa ánh sáng tím dưới nắng mặt trời. Giản Mộ An hơi phát hiện kinh ngạc, quân đội trú ở đây đã biết tin tức người hư thể đến, một đội trùng tộc đã chờ ở sân bay từ sớm, chuẩn bị đặc sản địa phương, ví dụ như thủy tinh, dao găm tinh xảo, áo khoác lông, áo khoác da.
Các sỹ quan của Cố thị vội vàng ngăn cản sự nhiệt tình của Trùng tộc, kỷ luật quân đội nghiêm minh, làm sao họ dám nhận. Cố Vũ Khanh còn chưa lên tiếng, Giản Mộ An biết thời biết thế giơ tay lên "Xin cứ nhận."
Cuộc thăm dò mặt đất lần này, mang đến khá nhiều nơi tham quan du lịch. Nhưng đến khi tai nghe mắt thấy những sự vật ở đây, làm cho đội quân của Cố Vũ Khanh từ từ khoan khoái.
Trên tinh cầu Mơ Ước, vẫn còn là rạng sáng mùa hè. Trên quảng trường, ngọn lửa ăn mừng hòa bình thắng lợi vẫn còn chưa dập tắt. Thậm chí có rất nhiều người đang nằm ngủ trên quảng trường, cũng không ít quán bar mở cửa thâu đêm, cuộc sống phóng túng cười đùa xôn xao huyên náo.
Thấy đoàn quân nhân nghiêm túc đang đi, những người thanh niên uống đến say khước cũng không quên cung kính xiêu vẹo chào theo nghi thức quân đội.
"Kính chào Liên Minh... Kính chào Lính Đánh Thuê" Bọn họ híp mắt, giọng nói kích động "Tất cả đều nhờ vào các ngài! Tất cả đều nhờ vào các ngài."
Đến khi bọn họ đi đến quang cảnh xinh đẹp nhất của tinh cầu Mơ Ước - Trước thác nước ngân hà, họ gần như cũng say vì cảnh đẹp.
Một thác nước cao lớn như một chiếc đai ngọc, từ vách đỉnh núi đổ xuống lấp lánh, tiếng nước đổ nhưng khúc nhạc êm tai lúc bình minh. Nóng tối đã lui dần trong không gian, thác nước ngân hà rực rỡ đổ xuống chiếc đầm sâu lóng lánh như mộng ảo.
Quân Liên Minh đóng ở đây đã chờ đợi từ lâu, có chút kích động chào đón. Đi theo phía sau là mười mấy thiếu nữ mặc váy lụa mỏng, hở vòng eo mềm mại xinh đẹp.
"Đoàn bạn đến là vinh hạnh của tinh cầu Hy Vọng." Sỹ quan kia thoạt nhìn hơi ngốc nghếch, sỹ quan phụ tá bên cạnh lại nói thân thiện "Thưa các sếp, nếu đã tới, nên thử chút nước chất của thác ngân hà được không? Nước chất giàu khoáng sản vật chất nơi này được bán ở các tinh cầu khác với giá 100ml bằng 1000 đồng Liên Minh."
Những thiếu nữ kia tay cầm một chén nước suối, cất bước thướt tha đi đến.
Cỗ Vũ Khanh thấy những thiếu nữ hở hang, chân mày cau lại. Giản Mộ An thấy thế hạ giọng nói "Đừng lộn xộn, kêu các cô ấy đi đi."
Các thiếu nữ rõ ràng hơi kinh hãi, mọi người đang cầm chén trên tay, mắt lộ ra vẻ hoảng sợ, tiến thối lưỡng nan.
Cố Vũ Khanh nhận lấy một chén nước suối trong tay thiếu nữ, uống một hơi cạn sạch. Đúng là nước suốt trong veo ngọt ngào, tinh thần sảng khoái.
"Cám ơn" Hắn trầm giọng nói với người thiếu nữ, cô gái nghe vậy, mặt đỏ lên, lặng lẽ lui ra.
Những sỹ quan khác thấy thế cũng thả lõng, nhận lấy nước suối, mọi người cùng nhau uống. Nhiều năm lưu vong bên ngoài, không nhịn được nhìn ngó bàn tay các cô gái mấy lần.
Cùng với kỷ luật quân đội nghiêm minh, nên trong quân đội của Cố thị rõ ràng nghiêm túc hơn với quân Lính Đánh thuê lưu manh. Nhìn những sỹ quan binh lính ngây ngô đàng hoàng này, Giản Mộ An thầm cười.
Đoàn người đi vòng quanh mấy trọng điểm ở tinh cầu, thậm chí còn cùng nhau dùng buổi trưa tại đây. Chỉ có điều, bước lên tinh cầu Hi Vọng của người máy đóng quân, tất cả mọi người bắt buộc phải đề phòng chặt chẽ.
Nhưng đối đoàn người xuất hiện trên mặt đất, người máy địa phương cũng không có bất ngờ. Dường như đây là chuyện hoàn toàn bình thường. Thậm chí bọn họ thấy không ít con người, đi lại trên đường lớn của thành thị. Có người xem ra giống như vợ chồng, có người xem ra lại giống như mẹ con.
"Đều là người máy" Sỹ quan kỹ thuật thu lại dụng cụ thăm dò mini, nói khẽ với Cố Vũ Khanh. Cố Vũ Khanh nhẹ gật đầu, nhìn về phía Giản Mộ An đang yên lặng đứng sừng sững phía trước.
"Có vấn đề gì ư?" Cố Vũ Khanh đi đến phía trước.
Lúc này Giản Mộ An mới xoay người, vẻ mặt mỉm cười thản nhiên "Không có gì, chẳng qua là không nghĩ đến có một ngày, chúng ta thật có thể chung sống hòa bình cùng người máy. Cuộc sống bị đô hộ, giống như một giấc mơ đã trãi qua rất lâu rồi."
Cố Vũ Khanh yên lặng.
Đoàn người cuối cùng đã tới Tự Do Thành, lúc đến nơi đã là ba giờ chiều.
Vốn chỉ là hành trình thăm dò dân tình ngắn gọn, lại biến thành chuyến du lịch tham quan. Đóng quân ở các tinh cầu không nói lời gì, nhiệt tình biếu tặng các đặc sản, gần như chất đầy hai chiếc Báo Săn. Điều này làm cho thói quen kham khổ trong cuộc sống vũ trụ của quân đội Cố thị, hơi ngượng ngập, lại có chút cảm động.
Giản Mộ An đã có thói quen cướp đoạt mồ hôi và nước mắt của dân chúng từ lâu, nên chẳng cảm thấy có vấn đề gì. Ngược lại, thu xếp cho bọn họ ở lại khách sạn hào hoa nhất thành phố, mỗi gian phòng còn có người đẹp. Làm cho quân nhân Cố thị bị dọa sợ đẩy người đẹp ra khỏi gian phòng, bất đắc dĩ các cô phải đứng một loạt trong lối đi nhỏ, trở thành một phong cảnh đặc biệt.
Sau khi chỉnh đốn, Giản Mộ An tự mình đến phòng Cố Vũ Khanh nghênh đón. Mấy tên sỹ quan cao cấp khác đã đi đến sảnh tiệc trước. Đến cửa sảnh tiệc, Giản Mộ An lại dẫn Cố Vũ Khanh đến một phòng cuối dãy hành lang dài.
"Cố nguyên soái, nguyên soái Mạnh Hi Tông chờ anh bên trong."
Cố Vũ Khanh gật đầu.
Cửa phòng từ từ mở ra, ngay giữa chiếc bàn tròn, bày đầy thức ăn thơm phưng phức. Sau bàn tròn, là một người đàn ông cao lớn ngồi yên, gương mặt anh tuấn, đôi mắt đen sâu như hồ nước, quan sát Cố Vũ Khanh.
Mặc dù đã nhìn thấy hình ảnh của Mạnh Hi Tông từ trước, nhưng khi tận mắt chứng kiến vị nguyên soái danh tiếng hiển hách thu phục được cả người máy này, Cố Vũ Khanh vẫn thầm khen dung mạo xuất sắc và khí chất anh tuấn của anh.
Trên đường đến đây, bọn họ tham quan các tinh cầu, như là tự nhiên, lại vừa như có sự an bài trước. Nhưng bọn họ đến rất nhiều nơi, cũng là do Giản Mộ An cung cấp chi trả, theo lý mà nói, cho nên đây không thể nào là giả được.
Cố Vũ Khanh tin tưởng, hôm nay, Liên Minh tinh hệ Vĩnh Hằng, xác thật là các chủng tộc đã bình đẳng hòa bình, bao gồm cả người máy kiêu ngạo ngày xưa, hôm nay cũng có hơi thở phồn vinh của sự an cư lạc nghiệp.
Điều này làm cho hắn vui sướng rất nhiều, lại có chút ít cảm thấy mất mát. Hắn tung hoành cả đời cũng không thể tiêu diệt được người máy, nhưng trong tay Mạnh Hi Tông, lại thực hiện được sự hòa bình của các chủng tộc.
Nhưng vui sướng cũng không quá đà. Thân là con cháu Cố thị, hắn tuân thủ nghiêm ngặt lời thề và vinh dự của gia tộc, chiến đấu chỉ vì phục hưng nhân loại.
Cho nên đối với Mạnh Hi Tông, hắn vừa khâm phục, lại hiếu kỳ.
Mặt Mạnh Hi Tông trầm như nước, đứng lên, giọng nói hồn hậu "Cố nguyên soái, hoan nghênh anh."
Cố Vũ Khanh vừa đi đến trước mấy bước, cúi đầu lại thấy đồng hồ thăm dò người máy dồn dập lóe lên ánh sáng nhạt. Tia sáng kia chỉ có góc độ từ phía hắn mới có thể nhìn thấy, từ từ ánh vào mắt hắn gấp rút.
Đây là kỹ thuật người hư thể mới nghiên cứu chế tạo gần đây của người hư thể. Nói như vậy, cho dù người máy giả trang làm con người, không phóng ra năng lượng, cũng bị dụng cụ thăm dò này bắt được vô cùng chính xác, cho dù năng lượng lưu động tĩnh cũng thế.
Nhưng Hình Nghị và Hình Kỳ Lân cũng không biết dụng cụ này tồn tại.
Cho nên người đàn ông này, mới dám đơn độc đến gặp mình sao?
Cố Vũ Khanh ngước mắt nhìn người đàn ông kiên nghị anh tuấn trước mặt, anh hùng nhân loại trong truyền thuyết, chịu đủ mùi vị hành hạ, thậm chí vợ con cũng bị người đàn ông khác cướp đi.
Người đàn ông này, cuối cùng lại thúc đẩy các chủng tộc bình đẳng hòa bình.
Cố Vũ Khanh nhấc cánh tay lên, một thanh kiếm laser ngắn vắt bên hông, bỗng rút ra dài hơn một thước.
"Hình Nghị? Hình Kỳ Lân?" Hắn lại lắc đầu 'Không, không phải."
Lông mày Mạnh Hi Tông nhướng lên, đôi mắt đen hiện lên sự sắc bén.
Trong nhất thời, Cố Vũ Khanh chợt hiểu ra, bật cười thành tiếng "Thì ra là nguyên soái cơ giới thần bí... Hình Diệu?"
Một nụ hôn nồng nhiệt pha chút kiềm nén rơi xuống.
Ngoài cửa sổ, ánh sáng rực rỡ chiếu vào trong phòng, nhưng so ra vẫn kém với sự yên lặng mãnh liệt của anh. Chỉ có điều, so với sự hung hãn tối qua, thì sáng nay anh đã khôi phục lại sự dịu dàng thường ngày. Khi anh hôn lên khắp thân thể cô, trong giọng nói mang theo sự áy náy.
"Làm đau em hả?"
".... Không sao."
Lại làm cho Tô Di thần hồn điên đảo thêm một lần, anh mới dừng lại sự xâm phạm, kéo cô lại, đầu đặt lên hõm vai mềm mại của cô.
Ánh mắt Tô Di mơ mơ màng màng đảo qua bên giường, thoáng cái đã tỉnh táo lại "Dao Dao dậy rồi."
Trên chiếc giường nhỏ, đứa bé đang trợn to đôi mắt, nhìn bọn họ chằm chằm. Thấy Tô Di đang chăm chú nhìn mình, lập tức nở nụ cười tinh khiết đủ để hòa tan trái tim băng giá của bất cứ ai.
"Lúc em ngủ, anh đã cho nó bú sữa một lần, bây giờ nó mới ngủ một giấc dậy nữa đó." Giọng nói Mạnh Hi Tông bình bình.
Tô Di thật không tưởng tượng ra cảnh Mạnh Hi Tông ôm con trai cho bú sữa bình thế nào, nhưng anh lại làm được thật.
Tô Di ôm con, cười nhìn Mạnh Hi Tông "Thật cực cho anh."
Mạnh Hi Tông nhìn cảnh một lớn một nhỏ vui tươi hớn hở, không nói ra lời.
Bởi vì người hư thể sắp đến, Mạnh Hi Tông có rất nhiều chuyện cần xử lý. Tô Di muốn giúp anh, nhưng lại không nỡ xa con trai lâu. Đang trong lúc do dự, Mạnh Hi Tông cũng lợi dụng tình thế như vậy, không cho cô ra khỏi nhà.
"Anh đã mất em rất nhiều lần." Chân mày anh cau lại nhìn cô "Tất cả cứ giao cho anh, ở bên cạnh anh, đừng bao giờ rời xa anh nữa."
Tô Di nhìn trạm gác của Lính Đánh Thuê cách nhà mình ba bước, cảm thấy buồn cười. Cô chỉ cảm thấy Mạnh Hi Tông lo quá xa, đây đã là thời bình, có cần thiết phải canh gác hùng hậu thế không?
Nhưng cô nghĩ đến, có lẽ trong lòng Mạnh Hi Tông, bảo vệ không được vợ mình, chắc là làm anh cảm thấy rất nhục nhã, cho nên bây giờ hơi cực đoan chút.
Có lẽ qua một thời gian sẽ tốt thôi. Cô phải dung túng cho sự giam cầm của anh đối với cô.
Mạnh Hi Tông ăn mặc chỉnh tề, Tô Di ôm con tiễn anh ra đến tận cửa.
"Chờ anh về." Anh dịu giọng.
"Ừ"
Anh lẳng lặng nhìn cô trong giây lát, bỗng nhiên lại nói "Hình Nghị đã không còn uy hiếp."
Cả người Tô Di sửng sốt.
Về Hình Nghị, tối hôm qua hai người đã cố gắng tránh nói đến. Tô Di chỉ biết, hắn ta vẫn còn ở trong quân đội người máy, cũng không phải là cô không lo đến phản ứng của hắn khi biết mình trở về.
Nhưng Mạnh Hi Tông cuối cùng lại khơi ra.
"Tại sao?" Cô hỏi, người đó, sẽ thật không tìm cô nữa ư? Chỉ cần nghĩ đến cảnh bị hắn nhốt bên cạnh, ánh mắt u tối kia, sự bướng bỉnh cố chấp kia, đã làm cho cô thất kinh hồn vía.
"Tô Di, tha lỗi cho anh." Mạnh Hi Tông giơ tay vuốt ve mặt của cô "Vì đại cục, anh không thể giết Hình Nghị."
Tô Dư ừ một tiếng. Thật ra thì, Tô Di hận Hình Nghị là vì hắn đã làm Mạnh Hi Tông bị thương.
"Anh đã giết Lâm Tề" Mạnh Hi Tông quan sát nét mặt cô, lại bổ sung.
Sau khi Mạnh Hi Tông đi khỏi, Tô Di suy nghĩ đến hàm nghĩa trong lời nói của anh.
Tô Di cũng cho rằng, là vì Hình Nghị mô phỏng Lâm Tề, nên mới cảm thấy hứng thú với mình. Bây giờ, Mạnh Hi Tông giết chết thể xác của hắn, có lẽ hắn sẽ mất hết hứng thú với Tô Di.
Thật tốt quá. Tô Di nghĩ đến đôi tay người máy từng vuốt ve khắp cơ thể mình, cảm thấy cả người mình cũng rất khó chịu.
Lúc hoàng hôn Mạnh Hi Tông trở về, bước chân đạp trên ánh nắng chiều, phía sau còn có một người phụ nữ khoảng bốn mươi mấy tuổi.
Vừa nhìn đứa bé, người phụ nữ đó cất bước đi đến quen thuộc, đón lấy từ tay Tô Di, chăm sóc cẩn thận.
"Thỏa mãn anh trước, rồi đến con" Cánh tay Mạnh Hi Tông vươn ra, kéo cô vào trong ngực.
Tô Di bật cười -- Cho nên anh phải lập tức tìm bảo mẫu, sợ bị con trai quấy rầy ư?
Chờ Mạnh Hi Tông tắm rửa ra, Tô Di đang ngồi trên sàn nhà, dọn từng món đồ chơi của con vào thùng. Mạnh Hi Tông bước đến hôn lên cô, đặt cô trên sàn nhà.
Mặt đất lạnh như băng, lại được lồng ngực ấm áp của anh sưởi nóng. Cô dịu dàng giản thân thể ra, trong mắt anh như một đóa hoa nở rộ trên đất, một một tấc da thịt cũng đáng giá để thưởng thức tỉ mỉ. Đợi cô mềm nhũn như một con mèo, gục trong ngực anh không nhúc nhích. Anh dùng chăn mỏng đắp lên cơ thể đang ôm lấy nhau của hai người, nhìn ánh trăng chiếu sáng bên khung cửa, chỉ cảm thấy, tỷ năm chờ đợi, chỉ là trong chớp mắt.
Tô Di nắm một bàn tay của anh, ngón tay cô nhẹ nhàng vẽ trong lòng bàn tay anh. Thuận miệng hỏi "Anh nói xem, tương lai chúng ta phải làm gì?"
"Tương lai?"
"Ừ. Bây giờ là thời hòa bình, đoán chừng cũng không có đánh chiến gì nữa. Chức Nguyên soái của anh, coi như là chức vụ nhàn hạ." Cô nhẹ nhàng vuốt ve đầu ngón tay anh "Em cũng không muốn lái máy bay nữa, anh nói thử xem tương lai chúng ta phải làm chút gì đây?"
Hô hấp Mạnh Hi Tông khựng lại chút, mới trở tay lại nắm chặt tay cô, nói dịu giọng "Em nói làm gì thì làm cái đó."
"Ừ" Tô Di nheo mắt suy nghĩ một chút "Em muốn mở tiệm bánh."
Không nhận thấy được anh đang yên lặng sững sốt phía sau lưng, cô nói tiếp "Hương vị ngọt ngào, bọn trẻ con rất thích. Thật ra khi em học đại học, nguyện vọng lớn nhất đó là mở tiệm bánh. Sau này anh và em lúc nào trên người cũng có mùi thơm, không biết anh có ngán hay không..."
Mạnh Hi Tông nghe thế bỗng xoay người cô lại, kéo sát vào lòng, mãnh liệt hôn cô.
Đường nét tinh hệ Vĩnh Hằng đã xuất hiện trước chiến hạm, tâm tình Cố Vũ Khanh hơi kích động.
Mặc dù đã chuẩn bị đánh một trận với người máy, nhưng khi hắn thấy pháo đài sáng rõ của Liên Minh loài người, thấy sự yên lặng của tinh hệ như ngọn đèn hải đăng trên biển rộng, hắn vẫn bị một cảm giác ấm áp xa lạ bao trùm.
Hai chiếc chiến hạm vũ trụ khổng lồ từng bước nhích đến gần, ở một vị trí an toàn, đối diện với pháo đài, một chiếc báo săn vững vàng bay ra khỏi boong tàu.
Trên hai chiến hạm, vô số người nhìn chiếc Báo Săn từ từ đáp xuống boong tàu chiến hạm vũ trụ.
Đứng sau Cố Vũ Khanh, có hơn năm mươi sỹ quan cao cấp đứng sừng sững như pho tượng, vô cùng chỉnh tề yên tĩnh đứng chờ trên boong.
Báo Săn dừng hẳn, một gã quân nhân cao lớn bước xuống. Hắn nghiêm chỉnh đứng trước mặt Cố Vũ Khanh, nghiêm cẩn chào theo nghi thức tiêu chuẩn quân đội "Nguyên soái Cố Vũ Khanh, tôi là sỹ quan chỉ huy Giản Mộ An. Hoan nghênh ... các người quay về."
Giọng nói Giản Mộ An chân thành, hai mắt sáng ngời, hơi có chút kích động, làm cho các sỹ quan của người hư thể cảm động.
Bởi vì trước đó, tiếng Liên Minh đã được đưa vào trình tự, đám người của Cố Vũ Khanh có thể thành thạo nghe nói tiếng Liên Minh. Cố Vũ Khanh khẽ mỉm cười, đáp lễ với Giản Mộ An "Sỹ quan chỉ huy, cảm ơn các anh. Chúng tôi đến vì phục hưng nhân loại."
Giản Mộ An gật đầu "Nguyên soái Mạnh Hi Tông bị thương nặng trong chiến dịch phản kháng với người máy, cho nên hành động bất tiện, ủy thác tôi đến đây nghênh đón các người. Chờ sau khi đến mặt đất, Nguyên soái sẽ đích thân mở tiệc chiêu đãi."
"Xin đừng khách sáo."
Hai hạm đội, một trái một phải ở một hành tinh trong hải dương hệ, từ bước tiến đến gần tinh hệ Vĩnh Hằng. Bảy hành tinh có hình thái khác nhau, có cái thì màu lam bao trùm như một bảo thạch trong suốt. Có cái thì xanh biếc thăm thẳm như hạt ngọc, còn có hành tinh Trùng tộc tuyết phủ quanh năm, nhìn từ phía xa như khối băng lạnh lẽo.
Đi đến gần hành tinh Trùng tộc, không ít sỹ quan binh lính của Cố thị đều không nhịn được ngẩng đầu lên ngắm nhìn. Người đứng bên cạnh Giản Mộ An thăm dò nét mặt, đề nghị "Sỹ quan chỉ huy, bây giờ đi đến tinh cầu Tự Do, cũng đã nửa đêm, nếu như các anh có hứng thú, có muốn quan sát trước mặt đất các hành tinh hay không?"
Đề nghị này rất hợp với tâm ý của Cố Vũ Khanh. Trên thực tế, các tham mưu quân sự đều cho rằng nên xem xét thiết thực. Hiện tại, Liên Minh tinh hệ Vĩnh Hằng, đến tột cùng là có nghênh đón hòa bình chân chính hay không?
Giản Mộ An nhìn về phía Cố Vũ Khanh "Vậy phải xem ý của Nguyên soái rồi."
Cố Vũ Khanh gật đầu "Được. Vậy thì làm phiền sỹ quan chỉ huy."
Mặc dù là người hư thể nửa máy, nhưng bọn họ hoàn toàn bảo lưu tất cả tình cảm của con người. Cho nên khi khi nhánh hạm đội lưu vong này bước chân lên quê nhà xa xưa, khó tránh khỏi có chút say mê cuốn hút.
Dấu vết lửa đạn trên bề mặt quả đất các hình tinh vần còn rõ rệt. Nhưng hiển nhiên, người dân của các chủng tộc cũng đã bắt đầu cuộc sống an cư lạc nghiệp mới.
Trên hành tinh Trùng tộc, đại đội Lính Đánh Thuê và binh lính Trùng Tộc, nghiêm chỉnh hợp lực khai thác tài nguyên khoáng sản quý báu; trong một hang động trên sườn núi Trùng tộc, trùng mẫu bận rộn sinh sôi nẩy nở, vô số trứng trùng tỏa ánh sáng tím dưới nắng mặt trời. Giản Mộ An hơi phát hiện kinh ngạc, quân đội trú ở đây đã biết tin tức người hư thể đến, một đội trùng tộc đã chờ ở sân bay từ sớm, chuẩn bị đặc sản địa phương, ví dụ như thủy tinh, dao găm tinh xảo, áo khoác lông, áo khoác da.
Các sỹ quan của Cố thị vội vàng ngăn cản sự nhiệt tình của Trùng tộc, kỷ luật quân đội nghiêm minh, làm sao họ dám nhận. Cố Vũ Khanh còn chưa lên tiếng, Giản Mộ An biết thời biết thế giơ tay lên "Xin cứ nhận."
Cuộc thăm dò mặt đất lần này, mang đến khá nhiều nơi tham quan du lịch. Nhưng đến khi tai nghe mắt thấy những sự vật ở đây, làm cho đội quân của Cố Vũ Khanh từ từ khoan khoái.
Trên tinh cầu Mơ Ước, vẫn còn là rạng sáng mùa hè. Trên quảng trường, ngọn lửa ăn mừng hòa bình thắng lợi vẫn còn chưa dập tắt. Thậm chí có rất nhiều người đang nằm ngủ trên quảng trường, cũng không ít quán bar mở cửa thâu đêm, cuộc sống phóng túng cười đùa xôn xao huyên náo.
Thấy đoàn quân nhân nghiêm túc đang đi, những người thanh niên uống đến say khước cũng không quên cung kính xiêu vẹo chào theo nghi thức quân đội.
"Kính chào Liên Minh... Kính chào Lính Đánh Thuê" Bọn họ híp mắt, giọng nói kích động "Tất cả đều nhờ vào các ngài! Tất cả đều nhờ vào các ngài."
Đến khi bọn họ đi đến quang cảnh xinh đẹp nhất của tinh cầu Mơ Ước - Trước thác nước ngân hà, họ gần như cũng say vì cảnh đẹp.
Một thác nước cao lớn như một chiếc đai ngọc, từ vách đỉnh núi đổ xuống lấp lánh, tiếng nước đổ nhưng khúc nhạc êm tai lúc bình minh. Nóng tối đã lui dần trong không gian, thác nước ngân hà rực rỡ đổ xuống chiếc đầm sâu lóng lánh như mộng ảo.
Quân Liên Minh đóng ở đây đã chờ đợi từ lâu, có chút kích động chào đón. Đi theo phía sau là mười mấy thiếu nữ mặc váy lụa mỏng, hở vòng eo mềm mại xinh đẹp.
"Đoàn bạn đến là vinh hạnh của tinh cầu Hy Vọng." Sỹ quan kia thoạt nhìn hơi ngốc nghếch, sỹ quan phụ tá bên cạnh lại nói thân thiện "Thưa các sếp, nếu đã tới, nên thử chút nước chất của thác ngân hà được không? Nước chất giàu khoáng sản vật chất nơi này được bán ở các tinh cầu khác với giá 100ml bằng 1000 đồng Liên Minh."
Những thiếu nữ kia tay cầm một chén nước suối, cất bước thướt tha đi đến.
Cỗ Vũ Khanh thấy những thiếu nữ hở hang, chân mày cau lại. Giản Mộ An thấy thế hạ giọng nói "Đừng lộn xộn, kêu các cô ấy đi đi."
Các thiếu nữ rõ ràng hơi kinh hãi, mọi người đang cầm chén trên tay, mắt lộ ra vẻ hoảng sợ, tiến thối lưỡng nan.
Cố Vũ Khanh nhận lấy một chén nước suối trong tay thiếu nữ, uống một hơi cạn sạch. Đúng là nước suốt trong veo ngọt ngào, tinh thần sảng khoái.
"Cám ơn" Hắn trầm giọng nói với người thiếu nữ, cô gái nghe vậy, mặt đỏ lên, lặng lẽ lui ra.
Những sỹ quan khác thấy thế cũng thả lõng, nhận lấy nước suối, mọi người cùng nhau uống. Nhiều năm lưu vong bên ngoài, không nhịn được nhìn ngó bàn tay các cô gái mấy lần.
Cùng với kỷ luật quân đội nghiêm minh, nên trong quân đội của Cố thị rõ ràng nghiêm túc hơn với quân Lính Đánh thuê lưu manh. Nhìn những sỹ quan binh lính ngây ngô đàng hoàng này, Giản Mộ An thầm cười.
Đoàn người đi vòng quanh mấy trọng điểm ở tinh cầu, thậm chí còn cùng nhau dùng buổi trưa tại đây. Chỉ có điều, bước lên tinh cầu Hi Vọng của người máy đóng quân, tất cả mọi người bắt buộc phải đề phòng chặt chẽ.
Nhưng đối đoàn người xuất hiện trên mặt đất, người máy địa phương cũng không có bất ngờ. Dường như đây là chuyện hoàn toàn bình thường. Thậm chí bọn họ thấy không ít con người, đi lại trên đường lớn của thành thị. Có người xem ra giống như vợ chồng, có người xem ra lại giống như mẹ con.
"Đều là người máy" Sỹ quan kỹ thuật thu lại dụng cụ thăm dò mini, nói khẽ với Cố Vũ Khanh. Cố Vũ Khanh nhẹ gật đầu, nhìn về phía Giản Mộ An đang yên lặng đứng sừng sững phía trước.
"Có vấn đề gì ư?" Cố Vũ Khanh đi đến phía trước.
Lúc này Giản Mộ An mới xoay người, vẻ mặt mỉm cười thản nhiên "Không có gì, chẳng qua là không nghĩ đến có một ngày, chúng ta thật có thể chung sống hòa bình cùng người máy. Cuộc sống bị đô hộ, giống như một giấc mơ đã trãi qua rất lâu rồi."
Cố Vũ Khanh yên lặng.
Đoàn người cuối cùng đã tới Tự Do Thành, lúc đến nơi đã là ba giờ chiều.
Vốn chỉ là hành trình thăm dò dân tình ngắn gọn, lại biến thành chuyến du lịch tham quan. Đóng quân ở các tinh cầu không nói lời gì, nhiệt tình biếu tặng các đặc sản, gần như chất đầy hai chiếc Báo Săn. Điều này làm cho thói quen kham khổ trong cuộc sống vũ trụ của quân đội Cố thị, hơi ngượng ngập, lại có chút cảm động.
Giản Mộ An đã có thói quen cướp đoạt mồ hôi và nước mắt của dân chúng từ lâu, nên chẳng cảm thấy có vấn đề gì. Ngược lại, thu xếp cho bọn họ ở lại khách sạn hào hoa nhất thành phố, mỗi gian phòng còn có người đẹp. Làm cho quân nhân Cố thị bị dọa sợ đẩy người đẹp ra khỏi gian phòng, bất đắc dĩ các cô phải đứng một loạt trong lối đi nhỏ, trở thành một phong cảnh đặc biệt.
Sau khi chỉnh đốn, Giản Mộ An tự mình đến phòng Cố Vũ Khanh nghênh đón. Mấy tên sỹ quan cao cấp khác đã đi đến sảnh tiệc trước. Đến cửa sảnh tiệc, Giản Mộ An lại dẫn Cố Vũ Khanh đến một phòng cuối dãy hành lang dài.
"Cố nguyên soái, nguyên soái Mạnh Hi Tông chờ anh bên trong."
Cố Vũ Khanh gật đầu.
Cửa phòng từ từ mở ra, ngay giữa chiếc bàn tròn, bày đầy thức ăn thơm phưng phức. Sau bàn tròn, là một người đàn ông cao lớn ngồi yên, gương mặt anh tuấn, đôi mắt đen sâu như hồ nước, quan sát Cố Vũ Khanh.
Mặc dù đã nhìn thấy hình ảnh của Mạnh Hi Tông từ trước, nhưng khi tận mắt chứng kiến vị nguyên soái danh tiếng hiển hách thu phục được cả người máy này, Cố Vũ Khanh vẫn thầm khen dung mạo xuất sắc và khí chất anh tuấn của anh.
Trên đường đến đây, bọn họ tham quan các tinh cầu, như là tự nhiên, lại vừa như có sự an bài trước. Nhưng bọn họ đến rất nhiều nơi, cũng là do Giản Mộ An cung cấp chi trả, theo lý mà nói, cho nên đây không thể nào là giả được.
Cố Vũ Khanh tin tưởng, hôm nay, Liên Minh tinh hệ Vĩnh Hằng, xác thật là các chủng tộc đã bình đẳng hòa bình, bao gồm cả người máy kiêu ngạo ngày xưa, hôm nay cũng có hơi thở phồn vinh của sự an cư lạc nghiệp.
Điều này làm cho hắn vui sướng rất nhiều, lại có chút ít cảm thấy mất mát. Hắn tung hoành cả đời cũng không thể tiêu diệt được người máy, nhưng trong tay Mạnh Hi Tông, lại thực hiện được sự hòa bình của các chủng tộc.
Nhưng vui sướng cũng không quá đà. Thân là con cháu Cố thị, hắn tuân thủ nghiêm ngặt lời thề và vinh dự của gia tộc, chiến đấu chỉ vì phục hưng nhân loại.
Cho nên đối với Mạnh Hi Tông, hắn vừa khâm phục, lại hiếu kỳ.
Mặt Mạnh Hi Tông trầm như nước, đứng lên, giọng nói hồn hậu "Cố nguyên soái, hoan nghênh anh."
Cố Vũ Khanh vừa đi đến trước mấy bước, cúi đầu lại thấy đồng hồ thăm dò người máy dồn dập lóe lên ánh sáng nhạt. Tia sáng kia chỉ có góc độ từ phía hắn mới có thể nhìn thấy, từ từ ánh vào mắt hắn gấp rút.
Đây là kỹ thuật người hư thể mới nghiên cứu chế tạo gần đây của người hư thể. Nói như vậy, cho dù người máy giả trang làm con người, không phóng ra năng lượng, cũng bị dụng cụ thăm dò này bắt được vô cùng chính xác, cho dù năng lượng lưu động tĩnh cũng thế.
Nhưng Hình Nghị và Hình Kỳ Lân cũng không biết dụng cụ này tồn tại.
Cho nên người đàn ông này, mới dám đơn độc đến gặp mình sao?
Cố Vũ Khanh ngước mắt nhìn người đàn ông kiên nghị anh tuấn trước mặt, anh hùng nhân loại trong truyền thuyết, chịu đủ mùi vị hành hạ, thậm chí vợ con cũng bị người đàn ông khác cướp đi.
Người đàn ông này, cuối cùng lại thúc đẩy các chủng tộc bình đẳng hòa bình.
Cố Vũ Khanh nhấc cánh tay lên, một thanh kiếm laser ngắn vắt bên hông, bỗng rút ra dài hơn một thước.
"Hình Nghị? Hình Kỳ Lân?" Hắn lại lắc đầu 'Không, không phải."
Lông mày Mạnh Hi Tông nhướng lên, đôi mắt đen hiện lên sự sắc bén.
Trong nhất thời, Cố Vũ Khanh chợt hiểu ra, bật cười thành tiếng "Thì ra là nguyên soái cơ giới thần bí... Hình Diệu?"
Tác giả :
Đinh Mặc