Kiều Nương Y Kinh
Quyển 3 - Chương 36: Đồng chén
Trong chương có 2 từ đồng chén và đồng bi mình để nguyên vì nếu edit là chung chén, chung sầu thì không thấy hay lắm. Mọi người đọc tự hiểu nhé.
Chu Lục Lang hận không thể xoay người bước đi, nhưng bất đắc dĩ đầu vai đang bị Tần công tử ấn.
"Lần này, là, hai người."
Một giọng nữ ngay sau thanh âm thị tỳ truyền đến.
Trong lòng Chu Lục Lang phi một tiếng, âm thanh kia rõ ràng bình thản, hắn lại có thể nghe được vài phần trêu đùa.
Có kỳ chủ tất có kỳ phó.
Đây là giọng của nàng đi.
Quả nhiên là không dễ nghe, còn không bằng một tỳ nữ, chả trách bảo thạch bị coi là gạch ngói vụn.
Tần công tử ngẩng đầu, thấy dưới hành lang cạnh cánh cửa đứng một nữ tử.
Lúc này tuyết đã biến thành bông tuyết, bay lất phất, tại đây trong một mảnh tuyết trắng tinh, áo bào choàng xhe cả tay, màu đen khiến nữ tử phá lệ loá mắt.
Đó là người bị bỏ ở đạo quán gần mười năm, người độc hành ngàn dặm về Trình Tiểu thư a.
Đó là người bị cười là ngốc, bàn tay trắng nõn trêu người Trình Tiểu thư a.
Đó là người ghét trà hiểu ẩm thực, mặc ngươi quay lại ta không lưu Trình Tiểu thư a.
Kính đã lâu kính đã lâu.
Tần công tử vươn tay, xa xa dường như muốn kêu lên.
Mất đi chỗ dựa, Tần công tử ngã về phía trước, may mà gã sai vặt cùng Chu Lục Lang nhanh tay lẹ mắt vội nâng.
Mấy người cứ như vậy có chút lảo đảo rảo tiến lên.
"Tiểu thư, ta đến cùng ngươi đối ẩm một ly." Tần công tử nói, không khách sáo không chào, giống như đã sớm hiểu biết, miệng hắn nói, chống quải trượng, từng bước một đi tới.
Tỳ nữ hơi hơi kinh ngạc.
Trình Kiều Nương cũng nhìn, Chẳng qua vẻ mặt như trước.
"Người què cởi sạch, đẹp hơn một ít?" Nàng hỏi.
Dưới hành lang gã sai vặt thiếu chút nữa trượt ngã sấp xuống, vẻ mặt hoảng sợ, Tiểu tiểu thư thực hào phóng a!
Chu Lục Lang dựng thẳng mi hừ một tiếng.
"Giả bộ ngốc. Ta thực cởi sạch cho ngươi xem, ngươi muốn sao?" Hắn bực bội nói.
Tỳ nữ đưa tay che mắt. Xấu hổ muốn chết, phi lễ chớ nghe chớ nhìn.
Ánh mắt Trình Kiều Nương chuyển hướng hắn, lại chầm chập quét mắt.
"Việc lại có quan hệ gì với ta đâu." Nàng nói.
Chu Lục Lang bị nói đỏ mặt tía tai.
"Tiểu thư, mọi rợ này, khinh người quá đáng." Tần công tử tiếp chuyện nói, "Ta nhất định phải đến uống ly rượu cùng ngươi."
Trình Kiều Nương nhìn hắn.
"Đồng chén sao?"Nàng hỏi.
Tần công tử nhìn nàng. Đưa bát rượu vừa uống trong phòng Chu Lục Lang ra.
"Đồng bi." Hắn nói.
Đồng chén? Đồng bi?
Hai người này đang nói cái gì?
"Tiểu thư có tay chân, lại bị mọi rợ này vây kèm hai bên, giống như ta đây tay chân không trọn vẹn, lòng có nỗi hận, không được tự do, làm sao, Nại làm sai!" Tần công tử cười ha ha nói. Đem rượu uống một hơi cạn sạch, "Đồng bi a. Đồng bi a, ai biết trong lòng bi a."
Giọng hắn rõ ràng cao cười to, tỳ nữ bên cạnh lại cảm thấy được trong lòng đau xót.
Bất đắc dĩ, bất đắc dĩ.
Ai ngờ phải đến Chu gia, ai ngờ phải đến Chu gia này, bị mọi rợ này kèm hai bên, trước bị bắt ép, lại ép nghe giải thích. Nơi chốn đềi bị ép buộc, cũng không nghĩ đến sai ở nơi nào, cũng không biết tiểu thư bi thế nào.
Trong lòng tiểu thư có bao nhiêu bất đắc dĩ, vây trong phận đàn bà. Hận quan hệ huyết thống, bất dắc dic không thoát ra được.
Hoàn hảo, hoàn hảo, không ai biết, không ai biết.
Tỳ nữ nâng tay che mắt, lệ rơi xuống.
Công tử này cũng không tệ lắm.
Chu Lục Lang nhìn thoáng qua Tần công tử, trong mắt hiện lên một tia giật mình, chợt cứng mặt lại.
Cửa phòng mở ra, người ngồi ở trong phòng có thể thấy bông tuyết bay bên ngoài.
"Khinh người quá đáng, khinh người quá đáng a." Tần công tử cầm lấy bát rượu cười to, chỉ vào Chu Lục Lang, lại chỉ trời, "Ta không trừng phạt được ông trời, còn không đánh được ngươi sao?"
Nói xong cầm quải trượng lại tiếp tục đánh.
"Tần san tử, ngươi đủ rồi." Chu Lục Lang trầm mặt quát, đưa tay đoạt lấy quải trượng của hắn.
"Lục Lang, ngươi còn không biết mình sai ở chỗ nào sao?" Tần công tử cười nói, dùng bát rượu chỉ vào hắn, "Ngươi, khinh người quá đáng."
Tỳ nữ ở bên cũng căm giận nhìn Chu Lục Lang, đúng vậy, hắn nói hắn nhận sai, chính là hắn căn bản không cho rằng mình sai!
Khinh người quá đáng!
Chu Lục Lang trầm mặt, ngồi xuống.
"Lúc trước ta không quan tâm đoạt tỳ nữ của ngươi, là ta không đúng." Hắn nói, "Ngươi tức giận, có oán, cứ việc oán ta, nhớ kỹ bà nội và cô, ngươi chớ oán hận Chu gia, oán hận dòng họ này."
"Nếu nhớ kỹ bà nội và cô ngươi, sao ngươi có thể đối xử như thế với nàng?" Tần công tử nói, trong tay còn cầm bát rượu sớm đã uống hết, "Rót rượu, rót rượu, ta cùng với tiểu thư đồng bi."
"Phải, chúng ta khinh người quá đáng." Chu Lục Lang cắn răng nói, nhìn về phía Trình Kiều Nương, "Phải làm sao, ngươi cứ nói."
"Ý của ngươi là, nàng không tha thứ, không chịu nói các ngươi phải làm sao bồi tội, chính là sai của nàng? Mà ngươi là ủy khuất?" Tần công tử nói lắc đầu, đưa tay chỉ vào Trình Kiều Nương, nhìn Chu Lục Lang, "Lời hay nói bậy đều là ngươi nói, Lục Lang, làm việc, không nên khinh người quá đáng như ngươi."
Tỳ nữ gật gật đầu, đúng vậy, đúng vậy.
Tiểu thư không nói, mà công tử trước mắt này thay nàng nói ra những lời này, có thể thấy được ủy khuất tiểu thư phải chịu còn có người thấu hiểu rõ ràng.
"Nhưng muốn ta làm cái gì, ta không biết làm sao." Chu Lục Lang ngồi thẳng người, xị mặt nói, "Ngươi muốn trút giận thế, ngươi liền làm thế đi."
Hắn nói nhìn về phía Trình Kiều Nương.
Đối diện, Trình Kiều Nương vẫn im lặng mà ngồi, không nói lời nào, lúc này thấy bọn hắn nhìn qua, nàng trầm mặc một khắc, đưa tay che miệng ngáp một cái.
"Sao, còn không cởi a?"Nàng nói.
Tỳ nữ vốn đang thương tâm nghe vậy bật cười, vội lấy tay che.
"Trình Kiều Nương, ngươi còn không nói rõ!" Chu Lục Lang quỳ một gối ngồi xuống, quát.
Tần công tử cũng cười rồi.
"Không nói rõ." Hắn nói, ném ly rượu trong tay về phía Chu Lục Lang, "Ngươi mau cút ra ngoài, đừng ở chỗ này chọc phiền người khác."
"Tần san tử, ngươi đi theo xem náo nhiệt gì!" Chu Lục Lang cả giận, tiếp được bát rượu.
"Lăn đi! ngươi lại là người như thế, mắt ta thật sự bị mù, nếu ngươi không đi, ngày sau ta không nhận biết ngươi." Tần công tử đưa tay chỉ ra ngoài cửa nói.
Chu Lục Lang cắn răng trừng mắt, phẩy áo đi nhanh đi ra ngoài.
Ngoài cửa, lặng lẽ đứng nhiều người, cho dù che ô cũng mau thành người tuyết.
"Lục Lang, Tần công tử ở một mình ở bên trong? Việc này không tốt đâu." Chu phu nhân vội nói, một mặt đưa tay giữ chặt đứa con.
"Có cái gì không tốt? Để cho này ngốc tử này nhân cơ hội lại thượng (ầy cái từ này để nguyên nhé, ai k hiểu cứ hỏi) hắn, mới tốt!" Chu Lục Lang tức giận nói, phất tay áo tử bước đi mở.
Chu phu nhân muốn hét lại không dám lớn tiếng kêu.
"Đứa nhỏ này, nói cái gì." Nàng nói, "Lại thượng người ta, Tần gia này, dễ như vậy sao?"
Nếu có thể thượng, trong nhà nhiều nữ nhân như vậy, nàng đã sớm động ý niệm trong đầu rồi.
Tần công tử, làm cái gì vậy? Thực uống rượu rồi?
Trong phòng chỉ còn lại Tần công tử, nhìn Chu Lục Lang tránh ra, làm như thật cao hứng.
"Người như thế, tất nhiên nên cho hắn giáo huấn." Hắn vỗ tay nói, "Khinh người quá đáng."
Nói xong quay đầu nhìn Trình Kiều Nương.
"Tiểu thư, nguôi giận, nên tức giận không phải ngươi, mà là hắn." Hắn nói.
Trình Kiều Nương nhìn hắn ừ một tiếng.
"Đó là đương nhiên." Nàng nói, nhìn Tần công tử, "Hắn đi rồi, ngươi còn cởi sao?"
Thật là đáng sợ. . . gã sai vặt của Tần công tử hận không thể vùi đầu vào trong cổ, đây thật là ngốc tử a! Lời gì cũng có thể nói a!
Tần công tử nhìn nàng, cười ha ha.
"Nếu tiểu thư muốn nhìn, ta cũng không ngại cởi một chút." Hắn nói, một mặt cười khổ, "Chỉ là thân của ta không được đầy đủ, không thể nào đẹp."
Chu Lục Lang hận không thể xoay người bước đi, nhưng bất đắc dĩ đầu vai đang bị Tần công tử ấn.
"Lần này, là, hai người."
Một giọng nữ ngay sau thanh âm thị tỳ truyền đến.
Trong lòng Chu Lục Lang phi một tiếng, âm thanh kia rõ ràng bình thản, hắn lại có thể nghe được vài phần trêu đùa.
Có kỳ chủ tất có kỳ phó.
Đây là giọng của nàng đi.
Quả nhiên là không dễ nghe, còn không bằng một tỳ nữ, chả trách bảo thạch bị coi là gạch ngói vụn.
Tần công tử ngẩng đầu, thấy dưới hành lang cạnh cánh cửa đứng một nữ tử.
Lúc này tuyết đã biến thành bông tuyết, bay lất phất, tại đây trong một mảnh tuyết trắng tinh, áo bào choàng xhe cả tay, màu đen khiến nữ tử phá lệ loá mắt.
Đó là người bị bỏ ở đạo quán gần mười năm, người độc hành ngàn dặm về Trình Tiểu thư a.
Đó là người bị cười là ngốc, bàn tay trắng nõn trêu người Trình Tiểu thư a.
Đó là người ghét trà hiểu ẩm thực, mặc ngươi quay lại ta không lưu Trình Tiểu thư a.
Kính đã lâu kính đã lâu.
Tần công tử vươn tay, xa xa dường như muốn kêu lên.
Mất đi chỗ dựa, Tần công tử ngã về phía trước, may mà gã sai vặt cùng Chu Lục Lang nhanh tay lẹ mắt vội nâng.
Mấy người cứ như vậy có chút lảo đảo rảo tiến lên.
"Tiểu thư, ta đến cùng ngươi đối ẩm một ly." Tần công tử nói, không khách sáo không chào, giống như đã sớm hiểu biết, miệng hắn nói, chống quải trượng, từng bước một đi tới.
Tỳ nữ hơi hơi kinh ngạc.
Trình Kiều Nương cũng nhìn, Chẳng qua vẻ mặt như trước.
"Người què cởi sạch, đẹp hơn một ít?" Nàng hỏi.
Dưới hành lang gã sai vặt thiếu chút nữa trượt ngã sấp xuống, vẻ mặt hoảng sợ, Tiểu tiểu thư thực hào phóng a!
Chu Lục Lang dựng thẳng mi hừ một tiếng.
"Giả bộ ngốc. Ta thực cởi sạch cho ngươi xem, ngươi muốn sao?" Hắn bực bội nói.
Tỳ nữ đưa tay che mắt. Xấu hổ muốn chết, phi lễ chớ nghe chớ nhìn.
Ánh mắt Trình Kiều Nương chuyển hướng hắn, lại chầm chập quét mắt.
"Việc lại có quan hệ gì với ta đâu." Nàng nói.
Chu Lục Lang bị nói đỏ mặt tía tai.
"Tiểu thư, mọi rợ này, khinh người quá đáng." Tần công tử tiếp chuyện nói, "Ta nhất định phải đến uống ly rượu cùng ngươi."
Trình Kiều Nương nhìn hắn.
"Đồng chén sao?"Nàng hỏi.
Tần công tử nhìn nàng. Đưa bát rượu vừa uống trong phòng Chu Lục Lang ra.
"Đồng bi." Hắn nói.
Đồng chén? Đồng bi?
Hai người này đang nói cái gì?
"Tiểu thư có tay chân, lại bị mọi rợ này vây kèm hai bên, giống như ta đây tay chân không trọn vẹn, lòng có nỗi hận, không được tự do, làm sao, Nại làm sai!" Tần công tử cười ha ha nói. Đem rượu uống một hơi cạn sạch, "Đồng bi a. Đồng bi a, ai biết trong lòng bi a."
Giọng hắn rõ ràng cao cười to, tỳ nữ bên cạnh lại cảm thấy được trong lòng đau xót.
Bất đắc dĩ, bất đắc dĩ.
Ai ngờ phải đến Chu gia, ai ngờ phải đến Chu gia này, bị mọi rợ này kèm hai bên, trước bị bắt ép, lại ép nghe giải thích. Nơi chốn đềi bị ép buộc, cũng không nghĩ đến sai ở nơi nào, cũng không biết tiểu thư bi thế nào.
Trong lòng tiểu thư có bao nhiêu bất đắc dĩ, vây trong phận đàn bà. Hận quan hệ huyết thống, bất dắc dic không thoát ra được.
Hoàn hảo, hoàn hảo, không ai biết, không ai biết.
Tỳ nữ nâng tay che mắt, lệ rơi xuống.
Công tử này cũng không tệ lắm.
Chu Lục Lang nhìn thoáng qua Tần công tử, trong mắt hiện lên một tia giật mình, chợt cứng mặt lại.
Cửa phòng mở ra, người ngồi ở trong phòng có thể thấy bông tuyết bay bên ngoài.
"Khinh người quá đáng, khinh người quá đáng a." Tần công tử cầm lấy bát rượu cười to, chỉ vào Chu Lục Lang, lại chỉ trời, "Ta không trừng phạt được ông trời, còn không đánh được ngươi sao?"
Nói xong cầm quải trượng lại tiếp tục đánh.
"Tần san tử, ngươi đủ rồi." Chu Lục Lang trầm mặt quát, đưa tay đoạt lấy quải trượng của hắn.
"Lục Lang, ngươi còn không biết mình sai ở chỗ nào sao?" Tần công tử cười nói, dùng bát rượu chỉ vào hắn, "Ngươi, khinh người quá đáng."
Tỳ nữ ở bên cũng căm giận nhìn Chu Lục Lang, đúng vậy, hắn nói hắn nhận sai, chính là hắn căn bản không cho rằng mình sai!
Khinh người quá đáng!
Chu Lục Lang trầm mặt, ngồi xuống.
"Lúc trước ta không quan tâm đoạt tỳ nữ của ngươi, là ta không đúng." Hắn nói, "Ngươi tức giận, có oán, cứ việc oán ta, nhớ kỹ bà nội và cô, ngươi chớ oán hận Chu gia, oán hận dòng họ này."
"Nếu nhớ kỹ bà nội và cô ngươi, sao ngươi có thể đối xử như thế với nàng?" Tần công tử nói, trong tay còn cầm bát rượu sớm đã uống hết, "Rót rượu, rót rượu, ta cùng với tiểu thư đồng bi."
"Phải, chúng ta khinh người quá đáng." Chu Lục Lang cắn răng nói, nhìn về phía Trình Kiều Nương, "Phải làm sao, ngươi cứ nói."
"Ý của ngươi là, nàng không tha thứ, không chịu nói các ngươi phải làm sao bồi tội, chính là sai của nàng? Mà ngươi là ủy khuất?" Tần công tử nói lắc đầu, đưa tay chỉ vào Trình Kiều Nương, nhìn Chu Lục Lang, "Lời hay nói bậy đều là ngươi nói, Lục Lang, làm việc, không nên khinh người quá đáng như ngươi."
Tỳ nữ gật gật đầu, đúng vậy, đúng vậy.
Tiểu thư không nói, mà công tử trước mắt này thay nàng nói ra những lời này, có thể thấy được ủy khuất tiểu thư phải chịu còn có người thấu hiểu rõ ràng.
"Nhưng muốn ta làm cái gì, ta không biết làm sao." Chu Lục Lang ngồi thẳng người, xị mặt nói, "Ngươi muốn trút giận thế, ngươi liền làm thế đi."
Hắn nói nhìn về phía Trình Kiều Nương.
Đối diện, Trình Kiều Nương vẫn im lặng mà ngồi, không nói lời nào, lúc này thấy bọn hắn nhìn qua, nàng trầm mặc một khắc, đưa tay che miệng ngáp một cái.
"Sao, còn không cởi a?"Nàng nói.
Tỳ nữ vốn đang thương tâm nghe vậy bật cười, vội lấy tay che.
"Trình Kiều Nương, ngươi còn không nói rõ!" Chu Lục Lang quỳ một gối ngồi xuống, quát.
Tần công tử cũng cười rồi.
"Không nói rõ." Hắn nói, ném ly rượu trong tay về phía Chu Lục Lang, "Ngươi mau cút ra ngoài, đừng ở chỗ này chọc phiền người khác."
"Tần san tử, ngươi đi theo xem náo nhiệt gì!" Chu Lục Lang cả giận, tiếp được bát rượu.
"Lăn đi! ngươi lại là người như thế, mắt ta thật sự bị mù, nếu ngươi không đi, ngày sau ta không nhận biết ngươi." Tần công tử đưa tay chỉ ra ngoài cửa nói.
Chu Lục Lang cắn răng trừng mắt, phẩy áo đi nhanh đi ra ngoài.
Ngoài cửa, lặng lẽ đứng nhiều người, cho dù che ô cũng mau thành người tuyết.
"Lục Lang, Tần công tử ở một mình ở bên trong? Việc này không tốt đâu." Chu phu nhân vội nói, một mặt đưa tay giữ chặt đứa con.
"Có cái gì không tốt? Để cho này ngốc tử này nhân cơ hội lại thượng (ầy cái từ này để nguyên nhé, ai k hiểu cứ hỏi) hắn, mới tốt!" Chu Lục Lang tức giận nói, phất tay áo tử bước đi mở.
Chu phu nhân muốn hét lại không dám lớn tiếng kêu.
"Đứa nhỏ này, nói cái gì." Nàng nói, "Lại thượng người ta, Tần gia này, dễ như vậy sao?"
Nếu có thể thượng, trong nhà nhiều nữ nhân như vậy, nàng đã sớm động ý niệm trong đầu rồi.
Tần công tử, làm cái gì vậy? Thực uống rượu rồi?
Trong phòng chỉ còn lại Tần công tử, nhìn Chu Lục Lang tránh ra, làm như thật cao hứng.
"Người như thế, tất nhiên nên cho hắn giáo huấn." Hắn vỗ tay nói, "Khinh người quá đáng."
Nói xong quay đầu nhìn Trình Kiều Nương.
"Tiểu thư, nguôi giận, nên tức giận không phải ngươi, mà là hắn." Hắn nói.
Trình Kiều Nương nhìn hắn ừ một tiếng.
"Đó là đương nhiên." Nàng nói, nhìn Tần công tử, "Hắn đi rồi, ngươi còn cởi sao?"
Thật là đáng sợ. . . gã sai vặt của Tần công tử hận không thể vùi đầu vào trong cổ, đây thật là ngốc tử a! Lời gì cũng có thể nói a!
Tần công tử nhìn nàng, cười ha ha.
"Nếu tiểu thư muốn nhìn, ta cũng không ngại cởi một chút." Hắn nói, một mặt cười khổ, "Chỉ là thân của ta không được đầy đủ, không thể nào đẹp."
Tác giả :
Hi Hành