Kiều Nương Xuân Khuê
Chương 25: Ôm Một Cái
Tới gần trưa, xe ngựa ngừng trước một trạm dịch nhỏ.
Triệu Yến Bình để tay nải trong xe, chỉ cầm theo ba gói bánh bao xuống xe, thấy tri huyện đại nhân đã đứng bên ngoài, Triệu Yến Bình không ôm A Kiều xuống, quy củ bày ghế ra.
“Đi vào ăn một bữa cơm, nghỉ ngơi chỉnh đốn hai khắc sau lại xuất phát.” Tạ Dĩnh an bài nói, người có ba việc gấp, đi nửa ngày đường, mọi người đều muốn giải quyết.
Trạm dịch thông thường là nơi quan binh đưa tin của triều đình dùng, nơi dừng chân đơn sơ, đồ ăn cũng từng nồi to, Triệu Yến Bình đã tới một lần, cơm kia ngay cả một người thô như hắn còn thấy khó nuốt, huống chi Tạ Dĩnh cùng A Kiều.
Triệu Yến Bình nhờ tiểu dịch trạm dịch đem sáu cái bánh bao đến nhà bếp hâm nóng, rồi đưa lên cùng đồ ăn khác.
Tạ Dĩnh tự đi vệ sinh.
Triệu Yến Bình hỏi A Kiều: “Nàng muốn đi hay không?”
A Kiều thẹn thùng gật đầu, nhưng nơi này xa lạ, nàng có chút sợ, không dám một mình đi loạn.
Dung mạo nàng như vậy, Triệu Yến Bình cũng không yên tâm, ý bảo A Kiều đi theo hắn.
Trên đường gặp vài người tạp dịch, đa số là nam, bởi có Triệu Yến Bình bên cạnh, bọn họ không dám công khai nhìn chằm chằm A Kiều, nhưng chờ hai người đi qua, mấy tạp dịch đều trắng trọn nhìn chằm chằm bóng dáng A Kiều, nhìn vòng eo mảnh khảnh chậm rãi lắc lắc, sườn mặt và cần cổ trắng mịn lộ ra ngoài, trong đầu không biết nghĩ đến đâu.
Tới nhà vệ sinh, Triệu Yến Bình kiểm tra tứ phía trước, xác định không có người lẩn trốn mới để A Kiều đi vào, hắn đứng canh bên ngoài.
A Kiều chưa từng an tâm như vậy.
Hai người đều giải quyết, tìm chỗ rửa sạch tay, rồi đến đại đường tụ họp với Tạ Dĩnh.
“Cùng nhau ngồi đi, đang ở bên ngoài, không cần chú ý nghi thức xã giao.”
Tạ Dĩnh mỉm cười tiếp đón hai người.
A Kiều nhìn quan gia.
Triệu Yến Bình nói: “Chúng ta ngồi với Thuận nhi.” Nói rồi ngồi xuống bên cạnh bàn Thuận nhi.
Tạ Dĩnh lắc đầu, không miễn cưỡng.
Phòng bếp mau chóng đưa rượu và đồ ăn tới, sáu cái bánh bao bởi quá to nên đặt trên hai đĩa, thấy đoàn người phân hai bàn, liền để mỗi bàn một đĩa.
Bánh bao thịt trắng trẻo mập mạp tỏa mùi thơm nhân thịt, Thuận nhi nhìn chảy nước miếng.
Một mình Tạ Dĩnh nào ăn được ba cái, kêu Triệu Yến Bình lấy một cái qua bàn hắn.
Triệu Yến Bình tự mình có thể ăn ba cái, nhưng thấy Thuận nhi thèm như vậy, hắn chỉ gắp hai cái vô chén mình, còn lại hai cái cho A Kiều và Thuận nhi.
“Cảm tạ Triệu gia!” Thuận nhi cười đến nỗi đôi mắt cong cong, không chút khách khí lập tức ăn liền.
A Kiều biết sức ăn của quan gia, sợ quan gia ăn không đủ no, nàng gắp bánh bao trong chén đưa qua: “Ta ăn cơm được rồi, cái này quan gia ăn đi.”
Thuận nhi đang nhai bánh bao trong miệng, đôi mắt đảo quanh hai người, ai nói thì nhìn người đó. Hắn từ nhỏ đi theo Tạ Dĩnh, Tạ Dĩnh gặp mỹ nhân Thuận nhi cũng đều thấy, không đến mức thất thố trước mặt A Kiều.
Triệu Yến Bình không nhìn A Kiều, chỉ nhìn chằm chằm rau xào và tô canh giữa bàn nói: “Nàng ăn đi, ăn không hết chừa lại.”
Khí thế của hắn mạnh mẽ, nói chuyện làm người ta có cảm giác bị giáo huấn.
A Kiều cúi đầu, yên lặng ăn cơm.
Thuận nhi nói giỡn: “Tiểu tẩu tử không thích ăn bánh bao, vậy cho ta đi, ta thích ăn.”
A Kiều không muốn cho hắn, càng rũ thấp trán, vành tai hiện lên một mảng hồng nhạt.
Triệu Yến Bình nhàn nhạt liếc Thuận nhi một cái.
Thuận nhi tấm tắc nói: “Được rồi, ta qua ngồi chung với đại nhân, không quấy rầy Triệu gia và tiểu tẩu ân ái.”
Nói xong, Thuận nhi thật sự cầm chén cầm chiếc đũa đi qua bàn Tạ Dĩnh.
Tạ Dĩnh cười không nói gì.
A Kiều đỏ mặt, nếu biết sẽ nghe những lời này, nàng không nên nhiều chuyện.
Ăn một cái bánh bao to, A Kiều no hoàn toàn, không động tới đồ ăn ở trạm dịch.
Bốn người giải quyết bụng xong lại tiếp tục lên đường.
Xe ngựa dọc theo quan đạo một đường xóc nảy, ánh mặt trời ban trưa ấm áp làm trong xe cũng ấm áp, A Kiều dùng tay áo che mặt lén ngáp một cái, buồn ngủ.
Triệu Yến Bình thấy, đột nhiên khom lưng rời chủ tọa, kêu nàng qua nằm. Chủ tọa trong xe dài khoảng sáu thước, hình thể A Kiều nhỏ xinh, co chân là nằm được. Người Triệu Yến Bình cao to chín thước, muốn nằm cũng không được.
Quan gia chưa ngủ, A Kiều làm sao nằm được, nói gì cũng không chịu qua.
Triệu Yến Bình đột nhiên nắm bả vai nàng, xách nàng qua như xách gà con, sau đó hắn ngồi ở tòa bên cạnh, tay ôm ngực, mắt nhắm lại, một bộ dạng không nghĩ lại lắm điều.
Quan gia săn sóc nàng như vậy, nụ cười đong đầy đáy mắt A Kiều, nhẹ nhàng đem tay nải đặt ở đầu kia cách quan gia, A Kiều cởi giày thêu, nằm xuống hướng mặt vào trong, hai chân khép lại cong lên, eo mông tự nhiên dịch ra sau, vểnh ra ngoài, vai nàng cách mé ghế dài bên cạnh chỉ một khoảng nhỏ, không chú ý là có thể lăn xuống.
Triệu Yến Bình hơi mở to mắt, thấy nàng có tư thế này, hắn cố ý tách hai chân ra, đầu gối trái chống đầu bên này ghế dài, nếu nàng xoay người sẽ đụng vào hắn trước.
Sau một lúc, Triệu Yến Bình cũng thật sự chợp mắt.
Quan đạo coi như bằng phẳng, không quá nhiều xóc nảy, A Kiều lần đầu tiên xa nhà, buổi sáng ngồi nửa ngày, lúc này nằm xuống, dù ghế dài không rộng rãi thoải mái như giường trong nhà, A Kiều vẫn ngủ thật nhanh, tư thế ngủ của nàng cũng ngoan, không có lật tới lật lui.
Triệu Yến Bình ngồi không thoải mái, lúc ngủ lúc tỉnh, mỗi lần nhìn phía A Kiều, nàng đều đưa lưng về phía hắn ngủ thật say.
Xe ngựa bỗng dưng dừng lại đột ngột!
Triệu Yến Bình không khống chế được đổ nhào về phía trước, đến nửa chừng hắn đột nhiên kịp phản ứng, xoay người theo bản năng quỳ chân giơ tay ra, vừa lúc ôm kịp A Kiều đang quay cuồng bị hất xuống.
Cái trán đụng vào ngực hắn, A Kiều bừng tỉnh mở to mắt, mới phát hiện quan gia ôm mình vào ngực, đầu nàng gối lên khuỷu tay quan gia, mông nàng chễm chệ trên đùi quan gia, bắp chân bị tay phải quan gia ôm!
Có chuyện gì đây?
A Kiều mơ hồ, Triệu Yến Bình đoán được bên ngoài xảy ra chuyện, nhanh chóng đặt A Kiều mềm mại lên ghế dài, thấp giọng nói: “Nàng đợi trong xe đừng nhúc nhích, ta ra ngoài xem sao.”
A Kiều ngơ ngác nhìn quan gia nhảy xuống.
Triệu Yến Bình chạy tới trước chiếc xe ngựa thứ nhất, thấy Thuận nhi cũng nhảy xuống, đang định đỡ lão thái nhỏ gầy mặc bố y ngã vào trước xe.
“Đại nhân có sao không?” Triệu Yến Bình hỏi thăm tình huống Tạ Dĩnh.
Tạ Dĩnh lắc đầu: “Ta không sao, xem lão thái này bị sao vậy.”
Triệu Yến Bình đi đến bên cạnh Thuận nhi, thấy môi lão thái này trắng bệch, mặt đầy mồ hôi, hắn ngồi xổm xuống ấn nhân trung lão thái.
Lão thái từ từ tỉnh lại, hai mắt mờ mịt nhìn Triệu Yến Bình.
“Ngài vừa té xỉu, trên người có gì không thoải mái không?” Triệu Yến Bình hỏi.
Lão thái nghĩ nghĩ, vuốt yết hầu nói: “Khát nước, đầu choáng váng, nhà đệ đệ ta cách đây năm dặm, cầu đại gia phát thiện tâm, đưa ta đến đó, ta chưa ăn cơm trưa, đã đi mười mấy dặm, thật sự đi không nổi nữa.”
Hoá ra là đói lả người.
Triệu Yến Bình nhìn Tạ Dĩnh.
Tạ Dĩnh nói: “Vậy để bà quá giang một đoạn đường, đỡ bà lên xe đi thôi.”
Triệu Yến Bình gật đầu, tay đỡ vai lão thái, đỡ bà lên sau xe ngựa.
A Kiều nghe được thanh âm, lúc này đã ngồi xuống tòa bên cạnh, sau khi lão thái lên xe, A Kiều muốn đỡ bà một tay, ai ngờ lão thái nhìn mặt nàng, hừ một tiếng lạnh nhạt, tự mình ngồi xuống một bên chủ vị.
A Kiều cảm thấy không hiểu được.
Triệu Yến Bình lên xe, ngồi ở đầu ghế dài gần A Kiều.
Hắn không thấy lão thái tránh không để A Kiều đỡ, sau khi xe ngựa xuất phát, Triệu Yến Bình đưa bình nước cho lão thái.
Lão thái uống ừng ực vài hớp, uống xong có tinh thần, lão thái quẹt miệng chỉ vào A Kiều hỏi Triệu Yến Bình: “Tiểu nương tử này là tức phụ của ngươi sao?”
Bèo nước gặp nhau, lão thái đi chung một lát liền tách ra, Triệu Yến Bình không muốn giải thích quá nhiều, chỉ gật đầu.
A Kiều thấy được, thái độ khiêu khích của lão thái nháy mắt được ngọt ngào thay thế.
Không ngờ lão thái nhìn chằm chằm nàng đánh giá một lát, đột nhiên hừ nói: “Thật không hiểu nam nhân các ngươi, cưới vợ đều thích cưới loại mỹ nhân nũng nịu xinh đẹp này, có ích lợi gì chứ, chẳng làm nên trò trống gì, chỉ biết dựa vào khuôn mặt mê hoặc hán tử, mê muội hán tử ngay cả mẹ ruột nói cũng không nghe, công công cũng binh vực nàng, cái đồ phá của!”
Chỉ dăm ba câu là Triệu Yến Bình và A Kiều biết đại khái, vị lão thái này bị con dâu xinh đẹp trong nhà chọc tức.
Nhưng bà bực mình con dâu, dựa vào cái gì phát hỏa với A Kiều?
A Kiều xụ mặt, nể mặt bà đã lớn tuổi, không so đo với bà.
Lão thái bất mãn thái độ A Kiều, vỗ cánh tay Triệu Yến Bình nói: “Nhìn thái độ kìa, ta tùy tiện nói hai câu, nàng liền cho ta sắc mặt, chẳng lẽ ở nhà các ngươi nàng cũng như thế đối với nương ngươi?”
A Kiều cắn môi, trừng mắt lão thái một cái.
Lão thái càng hung hăng, ngón tay chỉ A Kiều: “Ngươi……”
Một bàn tay to thon dài mạnh mẽ đột nhiên vươn ra, đè cánh tay lão thái xuống, lão thái quay đầu, thấy gương mặt nam nhân vừa mới hảo tâm đỡ bà giờ như băng giá, lạnh giọng cảnh cáo bà: “Chúng ta hảo tâm chở ngài một đoạn đường, ngài lại đối với nội tử không khách khí, chớ trách ta đuổi ngài xuống xe.”
Lão thái chính là người thích bắt nạt kẻ yếu, bị Triệu Yến Bình hù dọa không dám hé răng, chỉ lén trừng mắt A Kiều.
A Kiều nhìn ra ngoài cửa sổ, không muốn để ý tới lão thái đáng ghét này.
Năm dặm chóng đến, lão thái ló đầu ra nhìn, chỉ vào một thôn trang cách đó không xa nói: “Đó là nhà đệ đệ ta, các ngươi chở ta đến cửa đi?”
Triệu Yến Bình mặt vô cảm: “Chúng ta còn phải lên đường, ngài hãy tự đi.”
Lão thái tức giận, xuống xe còn quở trách Triệu Yến Bình bị hồ ly tinh quyến rũ.
“Sao lại có loại người thế này?” Nhìn lão thái nhỏ gầy ngoài cửa sổ, A Kiều nhịn không được phàn nàn với Triệu Yến Bình.
Triệu Yến Bình làm nhiều án tử, gặp được nhiều loại người, sớm đã không thấy kinh ngạc.
“Uống miếng nước đi.” Triệu Yến Bình đưa bình nước tới.
A Kiều nhớ miệng lão thái đã chạm miệng bình, nghiêng đầu ghét bỏ nói: “Bà ấy uống rồi, tới phủ thành ta rửa sạch mới dùng.”
Triệu Yến Bình kinh ngạc nhìn nàng.
Đây là lần đầu hắn thấy nàng khó chịu, đôi môi nõn nà cong lên, linh động đáng yêu.
Triệu Yến Bình ý thức được một sự kiện, nàng thích sạch sẽ nên ghét bỏ lão thái thái, nhưng buổi sáng hai người vẫn luôn xài chung bình nước này, nàng uống nước không chút do dự, ngược lại khuôn mặt nhỏ phiếm hồng, tựa như chạm vào bình nước hắn từng uống tương đương chạm vào miệng hắn.
“Cũng được.”
Triệu Yến Bình rũ mắt vặn nắp lại, đem bình nước ném qua một bên.