Kiều Nữ Lâm gia
Chương 42
Editor: Puck - Diễn đàn Lê Quý Đôn
Khang Vương không thể làm gì khác hơn là cúi đầu tạ ơn, “Thần lĩnh chỉ, tạ ân điển của bệ hạ.” Nghĩ đến mình trong vòng một tháng, mỗi ngày đều phải đến điện Phụng Tiên quỳ hai canh giờ về phía bài vị tổ tông, lại bị mất mặt, lại chịu tội, lòng muốn chết cũng có.
Hoàng đế lại lệnh cho Hoài Viễn Vương, “Mặc dù ngươi thắng, nhưng không được đắc chí, mỗi ngày đến tẩm cung hầu hạ trẫm sinh hoạt thường ngày.”
Hoài Viễn Vương dĩ nhiên sẽ không cãi lời thánh mệnh, “Thần tuân chỉ.”
Hoàng đế mượn cơ hội khiển trách mấy nhi tử của hắn, “Hoài Viễn Vương và Khang Vương chính là tấm gương của các ngươi, thân là Hoàng tử, cần làm việc cẩn thận, không thể lỗ mãng, càng không thể coi chính sự là trò đùa, hiểu chưa?”
Các Hoàng tử vâng vâng dạ dạ nghe lệnh, “Thần không dám.”
Nhìn kết quả của Khang Vương, bọn họ thật sự không dám, điện Phụng Tiên cung phụng tất cả đều là bài vị tổ tiên, vốn rất nghiêm trang và trang trọng, trên đất lát gạch vàng, cực kỳ cứng rắn, quỳ ở đó hai canh giờ mỗi ngày, chỉ nghĩ tới đã không rét mà run.
Hoàng đế và Thẩm Tướng, hai vị Thượng thư thương nghị một chút chuyện triều chính, liền lệnh cho bọn họ lui xuống, nhưng lưu Lâm Phong lại, “Lâm khanh chịu oan khuất rồi, trẫm ban thưởng ngọ yến, tỏ ý an ủi”
Lâm Phong từ chối, “Thần cũng không chịu oan khuất, Khang Vương Điện hạ cũng trung quân vì nước, chỉ tuổi trẻ khí thịnh suy nghĩ không chu toàn mà thôi” –– không chút khách khí đội cho Khang Vương hai cái nón không được tốt.
“Trẫm còn có chuyện nhà muốn thương lượng riêng với Lâm khanh.” Hoàng đế nói.
Trái tim Lâm Phong nhảy thình thịch, khấu đầu nói: “Thần tuân chỉ.”
Hôn sự của Lâm Đàm và Hoài Viễn Vương, mặc dù thái độ của Hoài Viễn Vương vô cùng kiên quyết, Lâm Phong suy cho cùng vẫn treo lòng. Hiện giờ ai ai cũng biết lời thề của Hoài Viễn Vương, nếu Hoàng đế suy nghĩ vì con trai mình, là nên đồng ý, nhưng hắn là Hoàng đế, ai biết Hoàng đế là người phụ thân như thế nào, lại có suy tính như thế nào về hôn sự của con trai mình?
Hoàng đế mệnh cho Lâm Phong ngồi cùng bàn với hắn, lại lệnh cho Hoài Viễn Vương ở bên cạnh rót rượu.
Lâm Phong liên tục từ chối: “Cùng bàn với bệ hạ, thần đã sợ hãi, nào dám khiến Hoài Viễn Vương rót rượu nữa.”
Lúc này Hoàng đế cũng không uy nghiêm giống như ở trên Kim điện, cười nói: “Lui về sau Lâm Khanh và nó có quan hệ không giống bình thường, để cho nó châm rượu, cũng không có gì.” Nói đến Hoài Viễn Vương đỏ bừng cả mặt. di1enda4nle3qu21ydo0n
Hoài Viễn Vương yên lặng châm một ly hoa lê trắng đặt vào trước mặt cho Hoàng đế, lại châm một ly rượu phù dung cho Lâm Phong, “Sướng Chi huynh giao phó, tửu lượng của ngài không cao, không thể uống nhiều rượu. Rượu phù dung này hương thuần ngon miệng lại không ca, ngài uống thứ này tốt nhất.” Đôi tay nâng qua.
Lâm Phong mỉm cười, “Làm phiền Hoài Viễn Vương Điện hạ.” Đôi tay nhận lấy, khách khí nói cám ơn.
Hoàng đế nhìn thú vị, “Lâm khanh, không nói gạt khanh, đứa con trai này của trẫm từ khi con bé còn tốt, lớn lên liền rất kỳ quái, hầu hạ phụ hoàng của mình hắn đều luôn hết lần này đến lần khác từ chối, thường lười nhác không chịu làm. Nhưng mà, vào lúc này để cho hắn rót rượu cho khanh, hắn hình như rất vui lòng. Haizzz, trẫm thân làm cha, chợt có phần không có tư vị.”
Lúc này Lâm Phong mới phát hiện ra, thì ra Hoàng đế cũng là một người rất hiền hòa, còn rất khôi hài.
Ngài cũng không phải chỉ có một vẻ mặt như ở trên Kim Điện.
Lâm Phong cười nói: “Lễ thấp hơn người, tất có điều cầu. Hoài Viễn Vương Điện hạ coi trọng một viên minh châu trong nhà thần, muốn để cho thần nhịn đau cắt thịt, đến hái đi minh châu, còn không phải sẽ như thế sao.” Cũng là giọng điệu đùa giỡn.
Hoài Viễn Vương nói: “Sẽ phải tốt hơn.” Mặc dù giọng điệu không cao, nhưng rất kiên định, trầm thấp hùng hậu, nghe vô cùng êm tai.
Hoàng đế ra lệnh, “Cao Nguyên Diệu, nói thật, vì sao con biết nữ nhi của Lâm khanh? Trẫm muốn nghe lời nói thật, cái gì mà Lâm Khai cứu con, con liền muốn báo ân cưới làm Vương phi, mấy lời nói mê lừa gạt người.”
Hoài Viễn Vương vốn ngồi nửa quỳ ở bên cạnh rót rượu, nghe lời Hoàng đế nói, chần chừ chốc lát, dời đến bên cạnh Hoàng đế, nhỏ giọng nói với ngài mấy câu.
Âm thanh rất thấp, Lâm Phong ngồi đối diện nghe cũng không rõ ràng lắm.
Mơ mơ hồ hồ nghe đến mấy chữ “Mười tuổi”, “A Hành”, có lẽ đang nói đến lần đầu gặp mặt của hắn và Lâm Đàm.
Sắc mặt Hoàng đế biến đổi không yên.
Trong lòng Lâm Phong cực kỳ khẩn trương.
Lúc ấy muội muội Hoài Viễn Vương chết, bản thân hắn cũng trúng độc, không biết tình hình bên trong cung đình như thế nào. Hoài Viễn Vương nhắc lại chuyện năm đó, Hoàng đế bệ hạ có thể… Thay đổi thái độ không?
Hoàng đế trầm mặc hồi lâu, vỗ vỗ vai Hoài Viễn Vương, ý bảo hắn ngồi về chỗ.
Hoài Viễn Vương lần nữa ngồi nửa quỳ về chỗ cũ, còn rót rượu thay Hoàng đế và Lâm Phong.
Hoàng đế ấm giọng nói: “Theo lý thuyết trước khi định hôn sự của Cao Nguyên Diệu, nên trước mệnh cho lệnh ái đến bái kiến Thái hậu, nhận được cho phép của Thái hậu. Chỉ có điều, Cao Nguyên Diệu và lệnh ái quen biết thật đúng là ý trời, ý trời thì không làm trái, Lâm khanh, hôn sự của hai đứa bé, định xuống như vậy đi.”
Lâm Phong kiềm chế vui sướng trong lòng, rời khỏi chỗ quỳ gối, “Thần, tuân chỉ.”
Bắt đầu từ khi Khang Vương mạnh mẽ cầu hôn, Lâm Phong người làm cha này vẫn treo lòng lên cao, đến giờ khắc này mới tất cả đều kết thúc.
Hoàng đế lệnh cho Bàng Đắc Tín đỡ Lâm Phong dậy, mặt tươi cười, “Lâm khanh, trẫm vẫn là lần đầu tiên thay nhi tử làm hôn sự, rất không thuần thục, nếu có chỗ không chu đáo, còn xin khanh thông cảm nhiều.” Vô cùng bình dị gần gũi. Dieễn ddàn lee quiy đôn
Lâm Phong được sủng mà sợ hãi, vội nói: “Bệ hạ, thần cũng lần đầu gả con gái…”
Hoàng đế và Lâm Phong nhìn vào mắt trong chốc lát, đồng thời cất tiếng cười to.
Lâm Phong một lần nữa ngồi vào vị trí, Hoàng đế đang định ra lệnh cho Hoài Viễn Vương rót rượu, quay đầu nhìn một chút, lại phát hiện Hoài Viễn Vương đang cầm bình rượu ngồi chồm hổm ngây ngốc ở đó, mặt không chút thay đổi, cũng không biết đang nghĩ gì.
“Cao Nguyên Diệu, Cao Nguyên Diệu.” Hoàng đế kêu hắn chừng mấy tiếng, hắn một chút phản ứng cũng không có.
“Đây là bị thần tiên làm định thân thuật sao?” Hoàng đế thử đẩy hắn một cái, “Nghe nói người bị làm định thân thuật, đẩy một cái sẽ ngã, nhưng tư thế giữ vững không đổi.”
Bàng Đắc Tín và các nội thị cũng che miệng cười trộm.
Bọn họ hầu hạ Hoàng đế thời gian dài, biết khi Hoàng đế vui mừng bọn họ cười trộm, Hoàng đế càng vui mừng, chắc sẽ không trách tội.
Hoài Viễn Vương thân hình cao lớn, Hoàng đế đẩy đến mấy lần, hắn đều không nhúc nhích.
“Có một đứa con trai từng luyện võ chính là không tốt ở điểm này.” Hoàng đế kể khổ với Lâm Phong.
Lâm Phong tràn đầy đồng cảm, “Bệ hạ nói cực kỳ đúng.”
Hắn cũng giúp Hoàng đế đưa tay đẩy Hoài Viễn Vương mấy cái, cũng không động.
Trước mắt Hoài Viễn Vương thoáng qua khuôn mặt của Lâm Phong, giống như mới từ trong mộng tỉnh lại, “Đại nhân, ngài uống rượu, uống rượu.” Nâng bầu rượu lớn tới trước mặt Lâm Phong, sắc mặt vô cùng ân cần.
“Thì ra không phải bị định thân thuật, là vui mừng đến ngốc.” Hoàng đế chậc chậc.
Lâm Phong bất giác mỉm cười.
Lúc này Hoài Viễn Vương mới ý thức được mình luống cuống, đỏ mặt đứng lên, “Xin lỗi, con muốn… Con muốn thay quần áo.” Xoay người chuồn mất.
“Con chạy cái gì? Lúc này mới châm mấy ly rượu đã không bình tĩnh, là thái độ hầu hạ trưởng bối sao? Cẩn thận nhạc phụ con đổi ý, không cho lấy nữ nhi.” Hoàng đế trêu ghẹo sau lưng hắn.
Hoài Viễn Vương chạy nhanh hơn, chỉ một lúc đã không thấy bóng người rồi.
Đợi đến khi hắn trở lại lần nữa, Hoàng đế đã uống hơi nhiều, có vẻ say rượu nói chuyện với Lâm Phong, “… Khanh suy nghĩ một chút, làm cha đến mức này có vội không? Cao Nguyên Diệu tiểu tử này chỉ cần hắn chịu thành thân, trẫm liền đủ hài lòng, chỉ cần là vị cô nương…” die nd da nl e q uu ydo n
Hoài Viễn Vương sợ nhảy dựng lên, vọt qua che miệng Hoàng đế, “Ngài uống nhiều quá, con đỡ ngài đi tỉnh rượu đi.” Vừa nói xin lỗi với Lâm Phong, “Đại nhân, xin lỗi không tiếp được trong chốc lát.” Vừa nửa ôm Hoàng đế, ôm đến sau tấm bình phong vẽ hình rồng bay.
“Tại sao có thể nói là vị cô nương là được, Lâm đại nhân nghe sẽ hiểu lầm.” Hoài Viễn Vương cực kỳ tức giận, nhỏ giọng phân rõ phải trái với Hoàng đế.
Hoàng đế choáng váng đầu óc, “Ai bảo con không chịu lấy vợ chứ? Trẫm chờ vội muốn chết, Thái hậu cũng gấp chết rồi… Vội muốn chết…”
“Vậy cũng không thể nói như thế.” Hoài Viễn Vương nghiêm mặt.
Hoàng đế cười không xong, “Tiểu tử thúi gấp thành như vậy, xem ra… Xem ra Thái hậu sẽ nhanh chóng có thể ôm chắt rồi.”
Bàng Đắc Tín lấy một tách trà đậm nhỏ đưa tới, Hoài Viễn Vương chậm rãi đút cho Hoàng đế uống, thấy Hoàng đế hơi tỉnh táo chút, liền dìu về.
Khi trở lại chỗ ngồi một lần nữa, Hoàng đế đã khá nhiều, không nói lời gì mà cô nương là được nữa, mà khích lệ Lâm Đàm hiểu lễ hiểu chuyện, tự nhiên thanh thản –– giống như mình đã từng gặp Lâm Đàm.
Tiệc đến cuối, Hoài Viễn Vương đưa Lâm Phong ra cung, hơi ngượng ngùng, “Đại nhân, bản thân ta mười sáu tuổi, Thái hậu và bệ hạ liền có ý định muốn chọn phi cho ta, đến bây giờ đã hơn sáu năm rồi…” Sau sáu năm mới đạt thành tâm nguyện, khó tránh khỏi vui mừng hơi quá, xin ngài thông cảm một hai.
Lâm Phong cũng uống mấy ly rượu, đang say, vỗ vỗ Hoài Viễn Vương nói: “Người một nhà, không có việc gì!”
Hoài Viễn Vương mừng rỡ.
Trong cung có nội thị thân mặc áo bào đỏ vội vã ra ngoài, nhìn dáng dấp phẩm cấp không thấp, thấy Hoài Viễn Vương hắn nở nụ cười, “Đại Điện hạ, Thái hậu nương nương đang tức giận, ngài nhanh đi xem một chút đi, không đi nữa toàn bộ chúng nô tài ở Dưỡng Ninh cung sẽ gặp tai họa.”
Hoài Viễn Vương nói: “Bổn Vương liền đi qua.”
Nội thị thật vui mừng, “Nô tài liền ở đây chờ ngài.”
Hoài Viễn Vương bất đắc dĩ, đưa Lâm Phong lên xe, lệnh cho đám người Tần Vũ Dương hộ tống Lâm Phong trở về phủ Tấn Giang Hầu, mình đi theo nội thị đến Dưỡng Ninh cung gặp Chu Thái hậu. [email protected]
Chu Thái hậu tuổi ngoài sáu mươi, tinh thần vẫn còn rất tốt, thấy Hoài Viễn Vương đi theo nội thị vào, vụt một cái liền đứng lên, “Cháu còn biết trở lại hả.”
Hoài Viễn Vương hạ bái hành lễ, “Tôn nhi thỉnh an cho tổ mẫu.”
Chu Thái hậu hừ một tiếng, không nói lời gì liền túm lấy lỗ tai Hoài Viễn Vương, thở phì phò chất vấn, “Tiểu tử thúi nói mau, có biết mình sai ở đâu không? Có biết vì sao tổ mẫu tức giận không?”
Hoài Viễn Vương đau đến nhếch mồm, “Tổ mẫu người nhẹ một chút, cháu là cháu trai ruột của người, không phải kẻ thù của người.”
Chu Thái hậu cắn răng, “Hôm kia đã trở lại, cho đến hôm nay lúc này ta mới thấy người! Nói, có biết mình sai ở chỗ nào không?”
“Biết rồi.” Hoài Viễn Vương hoàn toàn có dáng vẻ cháu ngoan.
“Sai ở chỗ nào?” Chu Thái hậu khí thế hung hăng.
“Cháu… Cháu không nên có lỗ tai dài…” Hoài Viễn Vương tội nghiệp nói.
“Phụt…” Nội thị cung nữ cả phòng cũng cười.
Chu Thái hậu cũng cười đến không có hơi sức, tay túm lấy lỗ tai Hoài Viễn Vương cuối cùng nhanh chóng buông xuống rồi.
“Không nên có lỗ tai dài, tiểu tử thúi, ta thấy cháu giỏi rồi!” Chu Thái hậu cười mắng.
Hoài Viễn Vương chọc cho Chu Thái hậu cười, nhân cơ hội đưa ra yêu cầu, “Tổ mẫu, tuổi cháu không còn nhỏ, nến cười Vương phi rồi.”
Chu Thái hậu mặt mày hớn hở, “Cưới đi cưới đi, sớm một chút cười về mới phải, năm nay cưới Vương phi, cuối năm… Không được, cuối năm không còn kịp rồi, nhanh hơn nữa cũng phải sang năm. Sang năm cho tổ mẫu cháu thêm một đứa chắt trai nhỏ!”
“Chắt gái có được không?” Hoài Viễn Vương hỏi.
“Được.” Chu Thái hậu vô cùng dễ nói chuyện, “Trong ngực có thể ôm, tổ mẫu không chọn trai gái.”
Nói hai câu, Chu Thái hậu lại ai oán nói, “Hôm qua cô cháu tới đây, nói chuyện cháu đi tìm con bé cho ta, còn dặn đi dặn lại, nói ngày hôm qua cháu có chuyện đứng đắn, hôm nay cũng có chuyện đứng đắn, kêu ta đừng vội vã gặp cháu. Ta chỉ nghĩ, cháu có chuyện đứng đắn, ta đây người không đứng đắn vẫn nên đợi chút, ai ngờ đợi một lần liền đợi đến bây giờ!” di@en*dyan(lee^qu.donnn)
Nói đến người cả phòng đều cười.
Hoài Viễn Vương tố cáo, “Buổi trưa phụ hoàng mở tiệc mời nhạc phụ cháu, nhưng mà, không đề cập đến chuyện hạ chỉ.”
Chu Thái hậu vỗ bàn, “Cháu của ta khó khăn lắm mới muốn cưới Vương phi, hắn dám không hạ chỉ? Cháu nội ngoan cháu yên tâm, tổ mẫu đi thúc giục hắn, để cho hắn hôm nay liền hạ chỉ, định cháu dâu của ta xuống!”
“Đa tạ tổ mẫu.” Hoài Viễn Vương mở cờ trong bụng.
Chu Thái hậu sai nội thị đi giục Hoàng đế.
Nội cũng cũng đã sai đi, Chu Thái hậu mới nhớ tới hỏi Hoài Viễn Vương, “Diệu Linh, nàng dâu của cháu như thế nào, có đẹp mắt như Bách phi không? Có đẹp mắt như Tang Sung Dung không? Có đẹp mắt như Chiêu dung không?”
Mỹ nhân ở hậu cung của Hoàng đế đông đảo, trong mắt của Thái hậu, tướng mạo đẹp nhất trong đó phải kể tới Bách phi rồi, tiếp theo là Tang Sung Dung, tiếp theo nữa là Chiêu dung, Chu Thái hậu chưa từng nhìn thấy cháu dâu, vào lúc này ngứa ngáy trong lòng, muốn biết cô nương Hoài Viễn Vương nhìn trúng rốt cuộc đẹp đến cỡ nào.
“Nàng không gì sánh kịp.” Hoài Viễn Vương trịnh trọng nói.
Chu Thái hậu vui đến mắt híp thành đường chỉ, “Thật sao.” Nghe được Hoài Viễn Vương thật sự hài lòng với cô nương Lâm gia, vì vậy bà làm tổ mẫu cũng thỏa mãn đến không xong rồi.
“Thái hậu nương nương, Bách phi, Hiền phi mấy vị nương nương dẫn theo tiểu Điện hạ, tiểu Công chúa tới thỉnh an cho người.” Nội thị báo lại.
Hoài Viễn Vương đứng lên, “Tổ mẫu, cháu nên tránh đi, phải đi rồi.”
Hắn là Hoàng tử thành niên, gặp mặt phi tần trẻ tuổi xinh đẹp của Hoàng đế có nhiều bất tiện.
Chu Thái hậu không vui, “Mới đến không được bao lâu liền muốn đi, nếu không để cho mấy người Bách phi về đi.”
Hoài Viễn Vương nói: “Không chỉ có họ, còn các đệ đệ muội muội nữa, tổ mẫu không muốn gặp thập tứ đệ và cửu muội sao?’
Chu Thái hậu cũng nhớ nhung cháu trai nhỏ cháu gái nhỏ, thở dài, “Vậy được, cháu tránh đi. Diệu Linh à, rảnh rỗi liền tới thăm tổ mẫu, biết không?”
Hoài Viễn Vương đang đồng ý định đi, chợt nhớ tới một chuyện, cúi người tỉ mỉ thương lượng với Chu Thái hậu.
Chu Thái hậu cười như không cười nhìn hắn mấy lần, cuối cùng vẫn phải gật đầu.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Lâm Phong đến trước cửa chính phủ Tấn Giang Hầu, chỉ thấy cửa phủ rộng mở, hai bên đứng một hàng thật dài tôi tớ, thị nữ quần áo chỉnh tề, trên cây treo lụa màu, trên cửa lụa đỏ không khí vui mừng, có phần không giải thích được, “Biết ta sẽ trở lại sao? Tình cảnh lớn như vậy?” Nhìn kỹ một chút, càng nhìn càng không giống như nghênh đón mình.
Lâm Phong tự biết mình, biết hắn ở phủ Tấn Giang Hầu không quan trọng như vậy.
Một chiếc xe cũng đi đến trước cửa phủ.
Gã sai vặt buông đồ dẫm chân xuống, ân cần đỡ người trong xe đi xuống.
Là La Châm.
“Hóa ra là nghênh đón La Châm.” Giờ Lâm Phong mới hiểu ra được.
Khang Vương không thể làm gì khác hơn là cúi đầu tạ ơn, “Thần lĩnh chỉ, tạ ân điển của bệ hạ.” Nghĩ đến mình trong vòng một tháng, mỗi ngày đều phải đến điện Phụng Tiên quỳ hai canh giờ về phía bài vị tổ tông, lại bị mất mặt, lại chịu tội, lòng muốn chết cũng có.
Hoàng đế lại lệnh cho Hoài Viễn Vương, “Mặc dù ngươi thắng, nhưng không được đắc chí, mỗi ngày đến tẩm cung hầu hạ trẫm sinh hoạt thường ngày.”
Hoài Viễn Vương dĩ nhiên sẽ không cãi lời thánh mệnh, “Thần tuân chỉ.”
Hoàng đế mượn cơ hội khiển trách mấy nhi tử của hắn, “Hoài Viễn Vương và Khang Vương chính là tấm gương của các ngươi, thân là Hoàng tử, cần làm việc cẩn thận, không thể lỗ mãng, càng không thể coi chính sự là trò đùa, hiểu chưa?”
Các Hoàng tử vâng vâng dạ dạ nghe lệnh, “Thần không dám.”
Nhìn kết quả của Khang Vương, bọn họ thật sự không dám, điện Phụng Tiên cung phụng tất cả đều là bài vị tổ tiên, vốn rất nghiêm trang và trang trọng, trên đất lát gạch vàng, cực kỳ cứng rắn, quỳ ở đó hai canh giờ mỗi ngày, chỉ nghĩ tới đã không rét mà run.
Hoàng đế và Thẩm Tướng, hai vị Thượng thư thương nghị một chút chuyện triều chính, liền lệnh cho bọn họ lui xuống, nhưng lưu Lâm Phong lại, “Lâm khanh chịu oan khuất rồi, trẫm ban thưởng ngọ yến, tỏ ý an ủi”
Lâm Phong từ chối, “Thần cũng không chịu oan khuất, Khang Vương Điện hạ cũng trung quân vì nước, chỉ tuổi trẻ khí thịnh suy nghĩ không chu toàn mà thôi” –– không chút khách khí đội cho Khang Vương hai cái nón không được tốt.
“Trẫm còn có chuyện nhà muốn thương lượng riêng với Lâm khanh.” Hoàng đế nói.
Trái tim Lâm Phong nhảy thình thịch, khấu đầu nói: “Thần tuân chỉ.”
Hôn sự của Lâm Đàm và Hoài Viễn Vương, mặc dù thái độ của Hoài Viễn Vương vô cùng kiên quyết, Lâm Phong suy cho cùng vẫn treo lòng. Hiện giờ ai ai cũng biết lời thề của Hoài Viễn Vương, nếu Hoàng đế suy nghĩ vì con trai mình, là nên đồng ý, nhưng hắn là Hoàng đế, ai biết Hoàng đế là người phụ thân như thế nào, lại có suy tính như thế nào về hôn sự của con trai mình?
Hoàng đế mệnh cho Lâm Phong ngồi cùng bàn với hắn, lại lệnh cho Hoài Viễn Vương ở bên cạnh rót rượu.
Lâm Phong liên tục từ chối: “Cùng bàn với bệ hạ, thần đã sợ hãi, nào dám khiến Hoài Viễn Vương rót rượu nữa.”
Lúc này Hoàng đế cũng không uy nghiêm giống như ở trên Kim điện, cười nói: “Lui về sau Lâm Khanh và nó có quan hệ không giống bình thường, để cho nó châm rượu, cũng không có gì.” Nói đến Hoài Viễn Vương đỏ bừng cả mặt. di1enda4nle3qu21ydo0n
Hoài Viễn Vương yên lặng châm một ly hoa lê trắng đặt vào trước mặt cho Hoàng đế, lại châm một ly rượu phù dung cho Lâm Phong, “Sướng Chi huynh giao phó, tửu lượng của ngài không cao, không thể uống nhiều rượu. Rượu phù dung này hương thuần ngon miệng lại không ca, ngài uống thứ này tốt nhất.” Đôi tay nâng qua.
Lâm Phong mỉm cười, “Làm phiền Hoài Viễn Vương Điện hạ.” Đôi tay nhận lấy, khách khí nói cám ơn.
Hoàng đế nhìn thú vị, “Lâm khanh, không nói gạt khanh, đứa con trai này của trẫm từ khi con bé còn tốt, lớn lên liền rất kỳ quái, hầu hạ phụ hoàng của mình hắn đều luôn hết lần này đến lần khác từ chối, thường lười nhác không chịu làm. Nhưng mà, vào lúc này để cho hắn rót rượu cho khanh, hắn hình như rất vui lòng. Haizzz, trẫm thân làm cha, chợt có phần không có tư vị.”
Lúc này Lâm Phong mới phát hiện ra, thì ra Hoàng đế cũng là một người rất hiền hòa, còn rất khôi hài.
Ngài cũng không phải chỉ có một vẻ mặt như ở trên Kim Điện.
Lâm Phong cười nói: “Lễ thấp hơn người, tất có điều cầu. Hoài Viễn Vương Điện hạ coi trọng một viên minh châu trong nhà thần, muốn để cho thần nhịn đau cắt thịt, đến hái đi minh châu, còn không phải sẽ như thế sao.” Cũng là giọng điệu đùa giỡn.
Hoài Viễn Vương nói: “Sẽ phải tốt hơn.” Mặc dù giọng điệu không cao, nhưng rất kiên định, trầm thấp hùng hậu, nghe vô cùng êm tai.
Hoàng đế ra lệnh, “Cao Nguyên Diệu, nói thật, vì sao con biết nữ nhi của Lâm khanh? Trẫm muốn nghe lời nói thật, cái gì mà Lâm Khai cứu con, con liền muốn báo ân cưới làm Vương phi, mấy lời nói mê lừa gạt người.”
Hoài Viễn Vương vốn ngồi nửa quỳ ở bên cạnh rót rượu, nghe lời Hoàng đế nói, chần chừ chốc lát, dời đến bên cạnh Hoàng đế, nhỏ giọng nói với ngài mấy câu.
Âm thanh rất thấp, Lâm Phong ngồi đối diện nghe cũng không rõ ràng lắm.
Mơ mơ hồ hồ nghe đến mấy chữ “Mười tuổi”, “A Hành”, có lẽ đang nói đến lần đầu gặp mặt của hắn và Lâm Đàm.
Sắc mặt Hoàng đế biến đổi không yên.
Trong lòng Lâm Phong cực kỳ khẩn trương.
Lúc ấy muội muội Hoài Viễn Vương chết, bản thân hắn cũng trúng độc, không biết tình hình bên trong cung đình như thế nào. Hoài Viễn Vương nhắc lại chuyện năm đó, Hoàng đế bệ hạ có thể… Thay đổi thái độ không?
Hoàng đế trầm mặc hồi lâu, vỗ vỗ vai Hoài Viễn Vương, ý bảo hắn ngồi về chỗ.
Hoài Viễn Vương lần nữa ngồi nửa quỳ về chỗ cũ, còn rót rượu thay Hoàng đế và Lâm Phong.
Hoàng đế ấm giọng nói: “Theo lý thuyết trước khi định hôn sự của Cao Nguyên Diệu, nên trước mệnh cho lệnh ái đến bái kiến Thái hậu, nhận được cho phép của Thái hậu. Chỉ có điều, Cao Nguyên Diệu và lệnh ái quen biết thật đúng là ý trời, ý trời thì không làm trái, Lâm khanh, hôn sự của hai đứa bé, định xuống như vậy đi.”
Lâm Phong kiềm chế vui sướng trong lòng, rời khỏi chỗ quỳ gối, “Thần, tuân chỉ.”
Bắt đầu từ khi Khang Vương mạnh mẽ cầu hôn, Lâm Phong người làm cha này vẫn treo lòng lên cao, đến giờ khắc này mới tất cả đều kết thúc.
Hoàng đế lệnh cho Bàng Đắc Tín đỡ Lâm Phong dậy, mặt tươi cười, “Lâm khanh, trẫm vẫn là lần đầu tiên thay nhi tử làm hôn sự, rất không thuần thục, nếu có chỗ không chu đáo, còn xin khanh thông cảm nhiều.” Vô cùng bình dị gần gũi. Dieễn ddàn lee quiy đôn
Lâm Phong được sủng mà sợ hãi, vội nói: “Bệ hạ, thần cũng lần đầu gả con gái…”
Hoàng đế và Lâm Phong nhìn vào mắt trong chốc lát, đồng thời cất tiếng cười to.
Lâm Phong một lần nữa ngồi vào vị trí, Hoàng đế đang định ra lệnh cho Hoài Viễn Vương rót rượu, quay đầu nhìn một chút, lại phát hiện Hoài Viễn Vương đang cầm bình rượu ngồi chồm hổm ngây ngốc ở đó, mặt không chút thay đổi, cũng không biết đang nghĩ gì.
“Cao Nguyên Diệu, Cao Nguyên Diệu.” Hoàng đế kêu hắn chừng mấy tiếng, hắn một chút phản ứng cũng không có.
“Đây là bị thần tiên làm định thân thuật sao?” Hoàng đế thử đẩy hắn một cái, “Nghe nói người bị làm định thân thuật, đẩy một cái sẽ ngã, nhưng tư thế giữ vững không đổi.”
Bàng Đắc Tín và các nội thị cũng che miệng cười trộm.
Bọn họ hầu hạ Hoàng đế thời gian dài, biết khi Hoàng đế vui mừng bọn họ cười trộm, Hoàng đế càng vui mừng, chắc sẽ không trách tội.
Hoài Viễn Vương thân hình cao lớn, Hoàng đế đẩy đến mấy lần, hắn đều không nhúc nhích.
“Có một đứa con trai từng luyện võ chính là không tốt ở điểm này.” Hoàng đế kể khổ với Lâm Phong.
Lâm Phong tràn đầy đồng cảm, “Bệ hạ nói cực kỳ đúng.”
Hắn cũng giúp Hoàng đế đưa tay đẩy Hoài Viễn Vương mấy cái, cũng không động.
Trước mắt Hoài Viễn Vương thoáng qua khuôn mặt của Lâm Phong, giống như mới từ trong mộng tỉnh lại, “Đại nhân, ngài uống rượu, uống rượu.” Nâng bầu rượu lớn tới trước mặt Lâm Phong, sắc mặt vô cùng ân cần.
“Thì ra không phải bị định thân thuật, là vui mừng đến ngốc.” Hoàng đế chậc chậc.
Lâm Phong bất giác mỉm cười.
Lúc này Hoài Viễn Vương mới ý thức được mình luống cuống, đỏ mặt đứng lên, “Xin lỗi, con muốn… Con muốn thay quần áo.” Xoay người chuồn mất.
“Con chạy cái gì? Lúc này mới châm mấy ly rượu đã không bình tĩnh, là thái độ hầu hạ trưởng bối sao? Cẩn thận nhạc phụ con đổi ý, không cho lấy nữ nhi.” Hoàng đế trêu ghẹo sau lưng hắn.
Hoài Viễn Vương chạy nhanh hơn, chỉ một lúc đã không thấy bóng người rồi.
Đợi đến khi hắn trở lại lần nữa, Hoàng đế đã uống hơi nhiều, có vẻ say rượu nói chuyện với Lâm Phong, “… Khanh suy nghĩ một chút, làm cha đến mức này có vội không? Cao Nguyên Diệu tiểu tử này chỉ cần hắn chịu thành thân, trẫm liền đủ hài lòng, chỉ cần là vị cô nương…” die nd da nl e q uu ydo n
Hoài Viễn Vương sợ nhảy dựng lên, vọt qua che miệng Hoàng đế, “Ngài uống nhiều quá, con đỡ ngài đi tỉnh rượu đi.” Vừa nói xin lỗi với Lâm Phong, “Đại nhân, xin lỗi không tiếp được trong chốc lát.” Vừa nửa ôm Hoàng đế, ôm đến sau tấm bình phong vẽ hình rồng bay.
“Tại sao có thể nói là vị cô nương là được, Lâm đại nhân nghe sẽ hiểu lầm.” Hoài Viễn Vương cực kỳ tức giận, nhỏ giọng phân rõ phải trái với Hoàng đế.
Hoàng đế choáng váng đầu óc, “Ai bảo con không chịu lấy vợ chứ? Trẫm chờ vội muốn chết, Thái hậu cũng gấp chết rồi… Vội muốn chết…”
“Vậy cũng không thể nói như thế.” Hoài Viễn Vương nghiêm mặt.
Hoàng đế cười không xong, “Tiểu tử thúi gấp thành như vậy, xem ra… Xem ra Thái hậu sẽ nhanh chóng có thể ôm chắt rồi.”
Bàng Đắc Tín lấy một tách trà đậm nhỏ đưa tới, Hoài Viễn Vương chậm rãi đút cho Hoàng đế uống, thấy Hoàng đế hơi tỉnh táo chút, liền dìu về.
Khi trở lại chỗ ngồi một lần nữa, Hoàng đế đã khá nhiều, không nói lời gì mà cô nương là được nữa, mà khích lệ Lâm Đàm hiểu lễ hiểu chuyện, tự nhiên thanh thản –– giống như mình đã từng gặp Lâm Đàm.
Tiệc đến cuối, Hoài Viễn Vương đưa Lâm Phong ra cung, hơi ngượng ngùng, “Đại nhân, bản thân ta mười sáu tuổi, Thái hậu và bệ hạ liền có ý định muốn chọn phi cho ta, đến bây giờ đã hơn sáu năm rồi…” Sau sáu năm mới đạt thành tâm nguyện, khó tránh khỏi vui mừng hơi quá, xin ngài thông cảm một hai.
Lâm Phong cũng uống mấy ly rượu, đang say, vỗ vỗ Hoài Viễn Vương nói: “Người một nhà, không có việc gì!”
Hoài Viễn Vương mừng rỡ.
Trong cung có nội thị thân mặc áo bào đỏ vội vã ra ngoài, nhìn dáng dấp phẩm cấp không thấp, thấy Hoài Viễn Vương hắn nở nụ cười, “Đại Điện hạ, Thái hậu nương nương đang tức giận, ngài nhanh đi xem một chút đi, không đi nữa toàn bộ chúng nô tài ở Dưỡng Ninh cung sẽ gặp tai họa.”
Hoài Viễn Vương nói: “Bổn Vương liền đi qua.”
Nội thị thật vui mừng, “Nô tài liền ở đây chờ ngài.”
Hoài Viễn Vương bất đắc dĩ, đưa Lâm Phong lên xe, lệnh cho đám người Tần Vũ Dương hộ tống Lâm Phong trở về phủ Tấn Giang Hầu, mình đi theo nội thị đến Dưỡng Ninh cung gặp Chu Thái hậu. [email protected]
Chu Thái hậu tuổi ngoài sáu mươi, tinh thần vẫn còn rất tốt, thấy Hoài Viễn Vương đi theo nội thị vào, vụt một cái liền đứng lên, “Cháu còn biết trở lại hả.”
Hoài Viễn Vương hạ bái hành lễ, “Tôn nhi thỉnh an cho tổ mẫu.”
Chu Thái hậu hừ một tiếng, không nói lời gì liền túm lấy lỗ tai Hoài Viễn Vương, thở phì phò chất vấn, “Tiểu tử thúi nói mau, có biết mình sai ở đâu không? Có biết vì sao tổ mẫu tức giận không?”
Hoài Viễn Vương đau đến nhếch mồm, “Tổ mẫu người nhẹ một chút, cháu là cháu trai ruột của người, không phải kẻ thù của người.”
Chu Thái hậu cắn răng, “Hôm kia đã trở lại, cho đến hôm nay lúc này ta mới thấy người! Nói, có biết mình sai ở chỗ nào không?”
“Biết rồi.” Hoài Viễn Vương hoàn toàn có dáng vẻ cháu ngoan.
“Sai ở chỗ nào?” Chu Thái hậu khí thế hung hăng.
“Cháu… Cháu không nên có lỗ tai dài…” Hoài Viễn Vương tội nghiệp nói.
“Phụt…” Nội thị cung nữ cả phòng cũng cười.
Chu Thái hậu cũng cười đến không có hơi sức, tay túm lấy lỗ tai Hoài Viễn Vương cuối cùng nhanh chóng buông xuống rồi.
“Không nên có lỗ tai dài, tiểu tử thúi, ta thấy cháu giỏi rồi!” Chu Thái hậu cười mắng.
Hoài Viễn Vương chọc cho Chu Thái hậu cười, nhân cơ hội đưa ra yêu cầu, “Tổ mẫu, tuổi cháu không còn nhỏ, nến cười Vương phi rồi.”
Chu Thái hậu mặt mày hớn hở, “Cưới đi cưới đi, sớm một chút cười về mới phải, năm nay cưới Vương phi, cuối năm… Không được, cuối năm không còn kịp rồi, nhanh hơn nữa cũng phải sang năm. Sang năm cho tổ mẫu cháu thêm một đứa chắt trai nhỏ!”
“Chắt gái có được không?” Hoài Viễn Vương hỏi.
“Được.” Chu Thái hậu vô cùng dễ nói chuyện, “Trong ngực có thể ôm, tổ mẫu không chọn trai gái.”
Nói hai câu, Chu Thái hậu lại ai oán nói, “Hôm qua cô cháu tới đây, nói chuyện cháu đi tìm con bé cho ta, còn dặn đi dặn lại, nói ngày hôm qua cháu có chuyện đứng đắn, hôm nay cũng có chuyện đứng đắn, kêu ta đừng vội vã gặp cháu. Ta chỉ nghĩ, cháu có chuyện đứng đắn, ta đây người không đứng đắn vẫn nên đợi chút, ai ngờ đợi một lần liền đợi đến bây giờ!” di@en*dyan(lee^qu.donnn)
Nói đến người cả phòng đều cười.
Hoài Viễn Vương tố cáo, “Buổi trưa phụ hoàng mở tiệc mời nhạc phụ cháu, nhưng mà, không đề cập đến chuyện hạ chỉ.”
Chu Thái hậu vỗ bàn, “Cháu của ta khó khăn lắm mới muốn cưới Vương phi, hắn dám không hạ chỉ? Cháu nội ngoan cháu yên tâm, tổ mẫu đi thúc giục hắn, để cho hắn hôm nay liền hạ chỉ, định cháu dâu của ta xuống!”
“Đa tạ tổ mẫu.” Hoài Viễn Vương mở cờ trong bụng.
Chu Thái hậu sai nội thị đi giục Hoàng đế.
Nội cũng cũng đã sai đi, Chu Thái hậu mới nhớ tới hỏi Hoài Viễn Vương, “Diệu Linh, nàng dâu của cháu như thế nào, có đẹp mắt như Bách phi không? Có đẹp mắt như Tang Sung Dung không? Có đẹp mắt như Chiêu dung không?”
Mỹ nhân ở hậu cung của Hoàng đế đông đảo, trong mắt của Thái hậu, tướng mạo đẹp nhất trong đó phải kể tới Bách phi rồi, tiếp theo là Tang Sung Dung, tiếp theo nữa là Chiêu dung, Chu Thái hậu chưa từng nhìn thấy cháu dâu, vào lúc này ngứa ngáy trong lòng, muốn biết cô nương Hoài Viễn Vương nhìn trúng rốt cuộc đẹp đến cỡ nào.
“Nàng không gì sánh kịp.” Hoài Viễn Vương trịnh trọng nói.
Chu Thái hậu vui đến mắt híp thành đường chỉ, “Thật sao.” Nghe được Hoài Viễn Vương thật sự hài lòng với cô nương Lâm gia, vì vậy bà làm tổ mẫu cũng thỏa mãn đến không xong rồi.
“Thái hậu nương nương, Bách phi, Hiền phi mấy vị nương nương dẫn theo tiểu Điện hạ, tiểu Công chúa tới thỉnh an cho người.” Nội thị báo lại.
Hoài Viễn Vương đứng lên, “Tổ mẫu, cháu nên tránh đi, phải đi rồi.”
Hắn là Hoàng tử thành niên, gặp mặt phi tần trẻ tuổi xinh đẹp của Hoàng đế có nhiều bất tiện.
Chu Thái hậu không vui, “Mới đến không được bao lâu liền muốn đi, nếu không để cho mấy người Bách phi về đi.”
Hoài Viễn Vương nói: “Không chỉ có họ, còn các đệ đệ muội muội nữa, tổ mẫu không muốn gặp thập tứ đệ và cửu muội sao?’
Chu Thái hậu cũng nhớ nhung cháu trai nhỏ cháu gái nhỏ, thở dài, “Vậy được, cháu tránh đi. Diệu Linh à, rảnh rỗi liền tới thăm tổ mẫu, biết không?”
Hoài Viễn Vương đang đồng ý định đi, chợt nhớ tới một chuyện, cúi người tỉ mỉ thương lượng với Chu Thái hậu.
Chu Thái hậu cười như không cười nhìn hắn mấy lần, cuối cùng vẫn phải gật đầu.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Lâm Phong đến trước cửa chính phủ Tấn Giang Hầu, chỉ thấy cửa phủ rộng mở, hai bên đứng một hàng thật dài tôi tớ, thị nữ quần áo chỉnh tề, trên cây treo lụa màu, trên cửa lụa đỏ không khí vui mừng, có phần không giải thích được, “Biết ta sẽ trở lại sao? Tình cảnh lớn như vậy?” Nhìn kỹ một chút, càng nhìn càng không giống như nghênh đón mình.
Lâm Phong tự biết mình, biết hắn ở phủ Tấn Giang Hầu không quan trọng như vậy.
Một chiếc xe cũng đi đến trước cửa phủ.
Gã sai vặt buông đồ dẫm chân xuống, ân cần đỡ người trong xe đi xuống.
Là La Châm.
“Hóa ra là nghênh đón La Châm.” Giờ Lâm Phong mới hiểu ra được.
Tác giả :
Xuân Ôn Nhất Tiếu