Kiều Nhuyễn Tiểu Tức Phụ
Chương 2
8 năm sau
Đông Nam Thúy Bình sơn mùa hạ phong cảnh hợp lòng người, gió ấm áp len lỏi qua những liễu xanh biếc, dưới gốc lại mọc đầy cỏ non. Trấn nhỏ vùng ven Giang Nam có một biệt viện độc lập, u tĩnh thanh nhã, mùi hoa thoang thoảng vờn quanh mũi.
Hai vị công tử tuấn tú đang ở thư phòng đọc sách, một vị hoa phục, đứng tựa lên khung cửa sổ, ngọc thụ lâm phong, tiêu sái tuấn dật. Xuyên qua cánh cửa sổ đang mở rộng, có thể nhìn thấy cây tử đằng trong sân nở rộ như thác nước huyền mỹ. Một vị miên phục, ngồi yên lặng bên cạnh bàn, mặt mày hiên lãng, ẩn chút nét nghiêm túc cứng rắn.
Một vị cô nương mặc váy bằng vải bông mang theo một thùng gỗ nhỏ vội tới tưới nước cho cây tử đằng, trong phòng kia lại có một thân ảnh hoa phục xông ra ngoài như tiễn rời cung:“ Muội muội xinh đẹp, huynh giúp muội tưới nước nhé.”
A Thiến quay đầu mỉm cười với hắn, môi đỏ mọng cong lên, hai lúm đồng tiền ngọt ngào tỏa ra nét ôn nhu gợn sóng, nắng như ánh mặt trời tháng năm, kiều diễm giống như hoa hướng dương.
Thiếu niên ngây ngốc đứng sững sờ ở nơi đó.
“Không cần, Kiêu ca ca, huynh cùng đại ca đọc sách đi, tự muội làm được mà.” A Thiến múc từng gáo nước tưới lên những khóm hoa.
Thiếu niên lấy lại tinh thần, xách thùng gỗ nhỏ lên:“Nặng như vậy mà, vẫn nên để huynh giúp muội nhé.”
“Thật sự không cần, gia gia nói muội phải đến tưới nước thật nhẹ nhàng, không làm ảnh hưởng hai huynh đọc sách. Kiêu ca ca, huynh mau vào phòng đi, bằng không tổ phụ sẽ mắng muội đó.” Tiểu cô nương khó xử nhìn hắn.
Thiếu niên lộ vẻ mặt luyến tiếc, mang theo thùng gỗ đi đến dưới một cây tử đằng khác:“Huynh vừa vặn xem sách đến mỏi mắt, đi ra ngoài hít thở không khí, nghỉ ngơi một chút.”
“Vậy được rồi.” Cô gái không miễn cưỡng hắn, cho hắn hỗ trợ khiêng thùng, mình thì múc nước tưới hoa.
“A Thiến......” Hắn muốn cùng nàng nói chuyện, lại không biết nói cái gì.
“Dạ.” Cô gái lên tiếng, còn mắt vẫn chăm chú tưới hoa không có quay đầu nhìn hắn.
Đáy mắt thiếu niên xẹt qua một tia mất mát, giây lát lại sáng ngời đứng lên:“Chúng ta ngày mai đi vào núi săn thú đi, huynh cùng đại ca săn thú, muội giúp kiểm con mồi nhé.”
“Đại ca nguyện ý đi mới được, còn phải được tổ phụ đồng ý.” A Thiến tưới xong gáo nước cuối cùng, vươn tay lấy thùng nước trong tay hắn.
“Huynh giúp muội đi múc nước, loại việc nặng này nên để nam nhân làm.” Thiếu niên giành trước, hướng hậu viện chạy vào. Gã sai vặt Tiết Lục đang cùng người gác cổng ngồi tám chuyện, nghe xong lời này trong lòng cười thầm, nhị thiếu gia của chúng ta, ngài biết nước được lấy như thế nào sao?
“Đứng lại,” Cô gái quát một tiếng,“Hậu viện có muội muội, nam nhân không thể đi vào.”
“À, thực xin lỗi, huynh quên mất. Huynh đứng ở bậc cửa chờ muội.” Hắn đứng ở cạnh cửa vào nội viện, ngoan ngoãn đem thùng nước đưa cho nàng. Quy củ Nhiễm gia rất nghiêm, trong nhà hai cô nương không được phép gặp mặt nam nhân lạ, xuất môn đều phải mang khăn lụa che mặt. Nhưng hắn thì khác, hắn cùng Nhiễm Tử Lâm kết bái huynh đệ, cùng A Thiến quan hệ tựa như huynh muội ruột thịt, hắn là nam nhân lạ duy nhất mà A Thiến có thể gặp mặt.
1 năm trước, trong buổi đua thuyền rồng mừng Tết Đoan Ngọ, hắn làm quen với Nhiễm Tử Lâm, ngẫu nhiên cùng về nhà, khi vào cửa nhìn thấy A Thiến đang tưới nước cho cây tử đằng. Nàng ngẩng đầu cười, ngọt ngào kêu một tiếng đại ca, hắn lập tức thấy trời đất quay cuồng. Nàng chợt nhìn thấy có một nam nhân lạ đứng bên cạnh đại ca, lập tức đỏ bừng mặt, sợ tới mức chạy trốn giống con nai con.
Sau đó, hắn cảm thấy nhà mình rất ồn ào, không thích hợp đọc sách, nên dọn sang chỗ Tử Lâm cùng nhau đọc. Sau khi trở về từ một lần đi săn trong núi, bọn họ liền kết nghĩa huynh đệ. Sau nữa, vô tình gặp được vài lần, A Thiến cũng không kiêng kị hắn nữa.
Đang nghĩ tới chuyện cũ ngọt ngào, A Thiến lại mang thùng nước đi ra, hắn vội vàng đến tiếp nhận, truy vấn nói:“Muội có nghĩ là đi săn cùng chúng ta không?”
“Tất nhiên là muốn, chỉ là...... không biết tổ phụ có đồng ý hay không.” Tiểu cô nương thực nghe lời tổ phụ tổ mẫu.
“Chỉ cần muội muốn, huynh sẽ nói chuyện cùng đại ca nhờ đại ca nói giúp mấy câu.” Hắn trên mặt cười cười, trong lòng đã nở hoa.
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ: ‘Tử Lâm huynh có ở nhà không?”
Có người đến tìm đại ca, A Thiến buông thùng nước đi vào nội viện. Thiếu niên ở phía sau nàng nói:“Huynh giúp muội tưới, muội không cần trở lại.” Nàng không quay đầu lại, nhỏ nhẹ nói một tiếng cám ơn. Hắn có chút thất vọng, kỳ thật hắn hy vọng nàng ngoái đầu nhìn lại cười với hắn một cái.
Cũng không biết hắn dùng phương pháp gì thuyết phục Nhiễm Tử Lâm, ngày mai ba người bọn họ thật sự đi lên núi săn thú, tổ phụ cư nhiên cũng đồng ý.
Thiếu niên ngồi trên lưng ngựa, lưng thẳng tắp, tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn, hắn không phải hạng thư sinh suốt ngày đọc sách, tài năng săn thú bày ra phong thái nam nhi. Cô nương sẽ không tự cưỡi ngựa, nên sẽ do đại ca dẫn theo, như vậy Nhiễm Tử Lâm sẽ không tiện bắn con mồi.
“Kiêu ca ca, đừng bắn chết nó.” Một con thỏ hoang nhỏ màu xám đang chạy như điên phía trước, hắn lấy cung ra nhắm bắn.
“Uhm.” Hắn bắn mũi tên xuyên qua giữa một chân của con thỏ.
A Thiến xuống ngựa chạy qua, hắn đi trước nàng một bước cầm con thỏ lên, rút tên ra.
“Thật là con thỏ nhỏ đáng yêu, chân nó có sao không? Có phải cắt luôn chân không? Có thể nuôi dưỡng được không?” A Thiến có chút lo lắng.
“Huynh xem xem, hẳn là có thể, chúng ta băng bó một chút cho nó đi.” Khó được bản công tử hôm nay tâm tình tốt.
Nhiễm Tử Lâm mang theo muội muội nên ảnh hưởng hắn khả năng phát huy, giờ phút này gặp hai người lại nổi hứng lên với con thỏ, đi tới và nói:“Kỳ Kiêu, đệ chăm sóc tốt cho A Thiến, huynh đi qua bên kia xem coi còn con mồi nào không nha.”
“Được, huynh đi đi, đệ sẽ chiếu cố muội muội.” Hắn còn ước gì Tử Lâm đi nhanh lên.
Cô nương ở bên ngoài không bao giờ rời đại ca, có điểm rối rắm.
“A Thiến, muội xem, dùng cành cây nhỏ này buộc vừa vặn lên chân bị thương của nó.” Hắn kéo áo choàng xuống trải ra trên đất, tay nắm con thỏ băng bó miệng vết thương, một chút cũng không để ý áo choàng đó làm từ vật liệu quý báu cỡ nào.
Bị hấp dẫn, A Thiến chuyên tâm nâng con thỏ lên.“Gọi nó là Tiểu Bụi Bụi đi, muội muốn nuôi cho nó lớn lên.”
Nhìn đôi tay trắng nõn trơn bóng đang nắm chân con thỏ, hắn thật hy vọng mình là con thỏ kia.
“A Thiến, huynh mang muội cưỡi ngựa đuổi theo đại ca.” Hắn đứng dậy.
A Thiến do dự một chút, dù sao hắn là nam nhân lạ, sao có thể ngồi trên cùng một ngựa......
“Không đi, muội ở đây chờ đại ca trở về.”
Bị cự tuyệt, thiếu niên có điểm mất mặt, giống nhau bị người nhìn thấy tâm sự, ngồi xổm xuống ngậm một cây cỏ đuôi chó trong miệng. Hắn biết A Thiến là cô nương tốt, không cưỡng cầu nàng nữa.
“Có khát hay không? Uống nước đi.” Thiếu niên đi đến yên ngựa cởi túi nước xuống, mở ra đưa cho nàng.
A Thiến quả thật rất khát, nhận đến liền uống ngay vài hớp. Đôi môi đỏ mọng kiều diễm bị nước làm trơn bóng, càng trong suốt, yết hầu hắn động đậy, nuốt xuống một ngụm nước bọt.
Cô gái đột nhiên ngồi yên, cầm túi nước trong tay bất lực nhìn về phía hắn, mặt cười hiện lên hai đóa mây đỏ.
Đây là ngựa của hắn, tất nhiên túi nước là của hắn, không phải của chính mình.
Thiếu niên tựa hồ hiểu được lòng của nàng, sang sảng cười:“A Thiến muội yên tâm, đây là túi nước muối, chưa ai dùng qua.”
Hắn tiếp nhận túi nước vặn nắp lại, một lần nữa treo lên lưng ngựa. Kỳ thật hắn cũng khát, nhất là nước vừa mới chạm qua cánh môi nàng, hắn thật muốn uống một hớp, nhưng không thể, như vậy thì A Thiến sẽ rất xấu hổ, hắn luyến tiếc làm cho nàng khó xử.
Cô gái cúi đầu lại nhìn con thỏ trong tay nàng, lại đột nhiên bị hắn đến gần đá một cái, con thỏ trong tay văng ra ngoài, đập vào trên một tảng đá, hôn mê.
“Huynh......” Nàng bị hắn đè xuống. Hai thân hình gắt gao ép chặt vào nhau, nửa câu sau cũng không nói được gì vì một mũi tên mang theo tiếng gió gào thét cách trên người bọn họ một thước bay qua.
“Muội không sao chứ?” Hắn lo lắng nhìn nàng, kéo nàng đứng lên. A Thiến lắc đầu, cùng hắn nhìn về phương hướng mũi tên phóng ra.
Ba hắc y nhân bịt mặt chạy như điên lại đây, hắn đi lên phía trước từng bước, che chở A Thiến lạnh giọng hỏi:“Các ngươi là ai?”
Người tới dừng bước chân lại, nhìn hai vị thiếu niên nam nữ tuổi không lớn lắm, một bên còn để mấy con chim trĩ, hươu nai, liền hiểu được đây là đến săn thú hoặc là yêu đương vụng trộm.
“Có nhìn thấy người nào trúng tên đi qua đây không?” Tên hắc y nhân cầm đầu lạnh lùng hỏi.
“Không thấy, ta hỏi ngươi đang làm gì, thiếu chút nữa làm chúng ta bị thương.” Thiếu niên ngữ khí không tốt.
Hắc y nhân lười cùng hắn dong dài, nhìn hết mọi nơi, đi phía trái, rồi mang theo người tiếp tục chạy như điên.
Kỳ Kiêu mày kiếm nhăn lại, nổi giận:“Đứng lại, đừng chạy.”
Hắn còn muốn đuổi theo, lại bị A Thiến kéo tay áo lại:“Kiêu ca ca, coi như hết, chớ chọc phiền toái.”
Hắc y nhân đảo mắt đã không có bóng dáng, hắn xoay người lại ôn nhu hỏi:“Không làm sợ muội chứ?”
A Thiến mỉm cười, lắc đầu:“Không có, cám ơn huynh cứu muội. Kiêu ca ca, huynh vừa rồi thật anh dũng, muội trước kia cũng chưa phát hiện huynh lợi hại như vậy.”
Được khích lệ, trong lòng thiếu niên còn ngọt so với ăn mật, nâng tay cẩn thận lấy đi mấy cọng cỏ trên đầu nàng, rồi phất tay về phía sau phủi bụi đất trên lưng. Vừa rồi tình huống khẩn cấp, nên không có cảm thụ tinh tế cảm giác đem nàng ôm vào trong ngực.
Nhiễm Tử Lâm giục ngựa trở về:“Vừa rồi huynh dường như nhìn thấy vài hắc y nhân đi qua, các đệ không có việc gì chứ.”
A Thiến đem tình huống vừa rồi nói ra, Tử Lâm vội vàng kéo muội muội lên ngựa:“Nơi này có nguy hiểm, chúng ta mau trở về.”
Kỳ Kiêu lại có điểm luyến tiếc, nhưng cũng biết không nên ở lâu, mang con thỏ đặt vào trong tay A Thiến, đưa bọn họ về nhà.
Ngày đó buổi tối, hắn ôm túi nước nằm ở trên giường, thấp giọng ngâm tụng [ Quan sư ]1.
”Quan quan thư cưu, tại hà chi châu. Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.
Sâm si hạnh thái, tả hữu lưu chi. Yểu điệu thục nữ, ngụ mị cầu chi.
Cầu chi bất đắc, ngụ mị tư phục. Du tai! Du tai!, triển chuyển phản trắc.”
Thật là thức ngủ đều mong nhớ, trằn trọc suốt đêm. Hắn ngủ không được, chốc lát lại mở túi nước ra uống một hớp, cảm giác tựa như được chạm vào đôi môi mềm mại nhỏ nhắn của nàng. Hắn lấy miệng từ từ nhấm nháp, quay qua quay lại tới nửa đêm, uống hết nước trong bình.
Sau nửa đêm không biết ngủ quên khi nào, lại mơ thấy bọn họ ở trên cỏ, tựa như hôm nay, hắn ở trên đè nàng ở dưới.
Sáng sớm khi tỉnh lại, quần ướt một mảnh, đương nhiên không phải đái dầm.
Hắn ngượng ngùng cười cười, thầm nghĩ hôm nay đi Nhiễm gia, nhất định phải hỏi một chút ý tứ của Nhiễm đại ca, tuy rằng nàng chỉ có 14 tuổi, không thích hợp thành thân, đính hôn trước, sang năm thành thân cũng tốt a. Nghĩ vậy, lập tức mặt mày hớn hở, kêu gã sai vặt Tiết Lục vào, hỏi phòng bếp ướp hương nướng chim trĩ xong chưa, có ngon không.
Nhưng hắn không nghĩ tới hôm nay không vào được Nhiễm gia…
[1] Bài thơ Quan Sư, tác giả khuyết danh.
Đông Nam Thúy Bình sơn mùa hạ phong cảnh hợp lòng người, gió ấm áp len lỏi qua những liễu xanh biếc, dưới gốc lại mọc đầy cỏ non. Trấn nhỏ vùng ven Giang Nam có một biệt viện độc lập, u tĩnh thanh nhã, mùi hoa thoang thoảng vờn quanh mũi.
Hai vị công tử tuấn tú đang ở thư phòng đọc sách, một vị hoa phục, đứng tựa lên khung cửa sổ, ngọc thụ lâm phong, tiêu sái tuấn dật. Xuyên qua cánh cửa sổ đang mở rộng, có thể nhìn thấy cây tử đằng trong sân nở rộ như thác nước huyền mỹ. Một vị miên phục, ngồi yên lặng bên cạnh bàn, mặt mày hiên lãng, ẩn chút nét nghiêm túc cứng rắn.
Một vị cô nương mặc váy bằng vải bông mang theo một thùng gỗ nhỏ vội tới tưới nước cho cây tử đằng, trong phòng kia lại có một thân ảnh hoa phục xông ra ngoài như tiễn rời cung:“ Muội muội xinh đẹp, huynh giúp muội tưới nước nhé.”
A Thiến quay đầu mỉm cười với hắn, môi đỏ mọng cong lên, hai lúm đồng tiền ngọt ngào tỏa ra nét ôn nhu gợn sóng, nắng như ánh mặt trời tháng năm, kiều diễm giống như hoa hướng dương.
Thiếu niên ngây ngốc đứng sững sờ ở nơi đó.
“Không cần, Kiêu ca ca, huynh cùng đại ca đọc sách đi, tự muội làm được mà.” A Thiến múc từng gáo nước tưới lên những khóm hoa.
Thiếu niên lấy lại tinh thần, xách thùng gỗ nhỏ lên:“Nặng như vậy mà, vẫn nên để huynh giúp muội nhé.”
“Thật sự không cần, gia gia nói muội phải đến tưới nước thật nhẹ nhàng, không làm ảnh hưởng hai huynh đọc sách. Kiêu ca ca, huynh mau vào phòng đi, bằng không tổ phụ sẽ mắng muội đó.” Tiểu cô nương khó xử nhìn hắn.
Thiếu niên lộ vẻ mặt luyến tiếc, mang theo thùng gỗ đi đến dưới một cây tử đằng khác:“Huynh vừa vặn xem sách đến mỏi mắt, đi ra ngoài hít thở không khí, nghỉ ngơi một chút.”
“Vậy được rồi.” Cô gái không miễn cưỡng hắn, cho hắn hỗ trợ khiêng thùng, mình thì múc nước tưới hoa.
“A Thiến......” Hắn muốn cùng nàng nói chuyện, lại không biết nói cái gì.
“Dạ.” Cô gái lên tiếng, còn mắt vẫn chăm chú tưới hoa không có quay đầu nhìn hắn.
Đáy mắt thiếu niên xẹt qua một tia mất mát, giây lát lại sáng ngời đứng lên:“Chúng ta ngày mai đi vào núi săn thú đi, huynh cùng đại ca săn thú, muội giúp kiểm con mồi nhé.”
“Đại ca nguyện ý đi mới được, còn phải được tổ phụ đồng ý.” A Thiến tưới xong gáo nước cuối cùng, vươn tay lấy thùng nước trong tay hắn.
“Huynh giúp muội đi múc nước, loại việc nặng này nên để nam nhân làm.” Thiếu niên giành trước, hướng hậu viện chạy vào. Gã sai vặt Tiết Lục đang cùng người gác cổng ngồi tám chuyện, nghe xong lời này trong lòng cười thầm, nhị thiếu gia của chúng ta, ngài biết nước được lấy như thế nào sao?
“Đứng lại,” Cô gái quát một tiếng,“Hậu viện có muội muội, nam nhân không thể đi vào.”
“À, thực xin lỗi, huynh quên mất. Huynh đứng ở bậc cửa chờ muội.” Hắn đứng ở cạnh cửa vào nội viện, ngoan ngoãn đem thùng nước đưa cho nàng. Quy củ Nhiễm gia rất nghiêm, trong nhà hai cô nương không được phép gặp mặt nam nhân lạ, xuất môn đều phải mang khăn lụa che mặt. Nhưng hắn thì khác, hắn cùng Nhiễm Tử Lâm kết bái huynh đệ, cùng A Thiến quan hệ tựa như huynh muội ruột thịt, hắn là nam nhân lạ duy nhất mà A Thiến có thể gặp mặt.
1 năm trước, trong buổi đua thuyền rồng mừng Tết Đoan Ngọ, hắn làm quen với Nhiễm Tử Lâm, ngẫu nhiên cùng về nhà, khi vào cửa nhìn thấy A Thiến đang tưới nước cho cây tử đằng. Nàng ngẩng đầu cười, ngọt ngào kêu một tiếng đại ca, hắn lập tức thấy trời đất quay cuồng. Nàng chợt nhìn thấy có một nam nhân lạ đứng bên cạnh đại ca, lập tức đỏ bừng mặt, sợ tới mức chạy trốn giống con nai con.
Sau đó, hắn cảm thấy nhà mình rất ồn ào, không thích hợp đọc sách, nên dọn sang chỗ Tử Lâm cùng nhau đọc. Sau khi trở về từ một lần đi săn trong núi, bọn họ liền kết nghĩa huynh đệ. Sau nữa, vô tình gặp được vài lần, A Thiến cũng không kiêng kị hắn nữa.
Đang nghĩ tới chuyện cũ ngọt ngào, A Thiến lại mang thùng nước đi ra, hắn vội vàng đến tiếp nhận, truy vấn nói:“Muội có nghĩ là đi săn cùng chúng ta không?”
“Tất nhiên là muốn, chỉ là...... không biết tổ phụ có đồng ý hay không.” Tiểu cô nương thực nghe lời tổ phụ tổ mẫu.
“Chỉ cần muội muốn, huynh sẽ nói chuyện cùng đại ca nhờ đại ca nói giúp mấy câu.” Hắn trên mặt cười cười, trong lòng đã nở hoa.
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ: ‘Tử Lâm huynh có ở nhà không?”
Có người đến tìm đại ca, A Thiến buông thùng nước đi vào nội viện. Thiếu niên ở phía sau nàng nói:“Huynh giúp muội tưới, muội không cần trở lại.” Nàng không quay đầu lại, nhỏ nhẹ nói một tiếng cám ơn. Hắn có chút thất vọng, kỳ thật hắn hy vọng nàng ngoái đầu nhìn lại cười với hắn một cái.
Cũng không biết hắn dùng phương pháp gì thuyết phục Nhiễm Tử Lâm, ngày mai ba người bọn họ thật sự đi lên núi săn thú, tổ phụ cư nhiên cũng đồng ý.
Thiếu niên ngồi trên lưng ngựa, lưng thẳng tắp, tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn, hắn không phải hạng thư sinh suốt ngày đọc sách, tài năng săn thú bày ra phong thái nam nhi. Cô nương sẽ không tự cưỡi ngựa, nên sẽ do đại ca dẫn theo, như vậy Nhiễm Tử Lâm sẽ không tiện bắn con mồi.
“Kiêu ca ca, đừng bắn chết nó.” Một con thỏ hoang nhỏ màu xám đang chạy như điên phía trước, hắn lấy cung ra nhắm bắn.
“Uhm.” Hắn bắn mũi tên xuyên qua giữa một chân của con thỏ.
A Thiến xuống ngựa chạy qua, hắn đi trước nàng một bước cầm con thỏ lên, rút tên ra.
“Thật là con thỏ nhỏ đáng yêu, chân nó có sao không? Có phải cắt luôn chân không? Có thể nuôi dưỡng được không?” A Thiến có chút lo lắng.
“Huynh xem xem, hẳn là có thể, chúng ta băng bó một chút cho nó đi.” Khó được bản công tử hôm nay tâm tình tốt.
Nhiễm Tử Lâm mang theo muội muội nên ảnh hưởng hắn khả năng phát huy, giờ phút này gặp hai người lại nổi hứng lên với con thỏ, đi tới và nói:“Kỳ Kiêu, đệ chăm sóc tốt cho A Thiến, huynh đi qua bên kia xem coi còn con mồi nào không nha.”
“Được, huynh đi đi, đệ sẽ chiếu cố muội muội.” Hắn còn ước gì Tử Lâm đi nhanh lên.
Cô nương ở bên ngoài không bao giờ rời đại ca, có điểm rối rắm.
“A Thiến, muội xem, dùng cành cây nhỏ này buộc vừa vặn lên chân bị thương của nó.” Hắn kéo áo choàng xuống trải ra trên đất, tay nắm con thỏ băng bó miệng vết thương, một chút cũng không để ý áo choàng đó làm từ vật liệu quý báu cỡ nào.
Bị hấp dẫn, A Thiến chuyên tâm nâng con thỏ lên.“Gọi nó là Tiểu Bụi Bụi đi, muội muốn nuôi cho nó lớn lên.”
Nhìn đôi tay trắng nõn trơn bóng đang nắm chân con thỏ, hắn thật hy vọng mình là con thỏ kia.
“A Thiến, huynh mang muội cưỡi ngựa đuổi theo đại ca.” Hắn đứng dậy.
A Thiến do dự một chút, dù sao hắn là nam nhân lạ, sao có thể ngồi trên cùng một ngựa......
“Không đi, muội ở đây chờ đại ca trở về.”
Bị cự tuyệt, thiếu niên có điểm mất mặt, giống nhau bị người nhìn thấy tâm sự, ngồi xổm xuống ngậm một cây cỏ đuôi chó trong miệng. Hắn biết A Thiến là cô nương tốt, không cưỡng cầu nàng nữa.
“Có khát hay không? Uống nước đi.” Thiếu niên đi đến yên ngựa cởi túi nước xuống, mở ra đưa cho nàng.
A Thiến quả thật rất khát, nhận đến liền uống ngay vài hớp. Đôi môi đỏ mọng kiều diễm bị nước làm trơn bóng, càng trong suốt, yết hầu hắn động đậy, nuốt xuống một ngụm nước bọt.
Cô gái đột nhiên ngồi yên, cầm túi nước trong tay bất lực nhìn về phía hắn, mặt cười hiện lên hai đóa mây đỏ.
Đây là ngựa của hắn, tất nhiên túi nước là của hắn, không phải của chính mình.
Thiếu niên tựa hồ hiểu được lòng của nàng, sang sảng cười:“A Thiến muội yên tâm, đây là túi nước muối, chưa ai dùng qua.”
Hắn tiếp nhận túi nước vặn nắp lại, một lần nữa treo lên lưng ngựa. Kỳ thật hắn cũng khát, nhất là nước vừa mới chạm qua cánh môi nàng, hắn thật muốn uống một hớp, nhưng không thể, như vậy thì A Thiến sẽ rất xấu hổ, hắn luyến tiếc làm cho nàng khó xử.
Cô gái cúi đầu lại nhìn con thỏ trong tay nàng, lại đột nhiên bị hắn đến gần đá một cái, con thỏ trong tay văng ra ngoài, đập vào trên một tảng đá, hôn mê.
“Huynh......” Nàng bị hắn đè xuống. Hai thân hình gắt gao ép chặt vào nhau, nửa câu sau cũng không nói được gì vì một mũi tên mang theo tiếng gió gào thét cách trên người bọn họ một thước bay qua.
“Muội không sao chứ?” Hắn lo lắng nhìn nàng, kéo nàng đứng lên. A Thiến lắc đầu, cùng hắn nhìn về phương hướng mũi tên phóng ra.
Ba hắc y nhân bịt mặt chạy như điên lại đây, hắn đi lên phía trước từng bước, che chở A Thiến lạnh giọng hỏi:“Các ngươi là ai?”
Người tới dừng bước chân lại, nhìn hai vị thiếu niên nam nữ tuổi không lớn lắm, một bên còn để mấy con chim trĩ, hươu nai, liền hiểu được đây là đến săn thú hoặc là yêu đương vụng trộm.
“Có nhìn thấy người nào trúng tên đi qua đây không?” Tên hắc y nhân cầm đầu lạnh lùng hỏi.
“Không thấy, ta hỏi ngươi đang làm gì, thiếu chút nữa làm chúng ta bị thương.” Thiếu niên ngữ khí không tốt.
Hắc y nhân lười cùng hắn dong dài, nhìn hết mọi nơi, đi phía trái, rồi mang theo người tiếp tục chạy như điên.
Kỳ Kiêu mày kiếm nhăn lại, nổi giận:“Đứng lại, đừng chạy.”
Hắn còn muốn đuổi theo, lại bị A Thiến kéo tay áo lại:“Kiêu ca ca, coi như hết, chớ chọc phiền toái.”
Hắc y nhân đảo mắt đã không có bóng dáng, hắn xoay người lại ôn nhu hỏi:“Không làm sợ muội chứ?”
A Thiến mỉm cười, lắc đầu:“Không có, cám ơn huynh cứu muội. Kiêu ca ca, huynh vừa rồi thật anh dũng, muội trước kia cũng chưa phát hiện huynh lợi hại như vậy.”
Được khích lệ, trong lòng thiếu niên còn ngọt so với ăn mật, nâng tay cẩn thận lấy đi mấy cọng cỏ trên đầu nàng, rồi phất tay về phía sau phủi bụi đất trên lưng. Vừa rồi tình huống khẩn cấp, nên không có cảm thụ tinh tế cảm giác đem nàng ôm vào trong ngực.
Nhiễm Tử Lâm giục ngựa trở về:“Vừa rồi huynh dường như nhìn thấy vài hắc y nhân đi qua, các đệ không có việc gì chứ.”
A Thiến đem tình huống vừa rồi nói ra, Tử Lâm vội vàng kéo muội muội lên ngựa:“Nơi này có nguy hiểm, chúng ta mau trở về.”
Kỳ Kiêu lại có điểm luyến tiếc, nhưng cũng biết không nên ở lâu, mang con thỏ đặt vào trong tay A Thiến, đưa bọn họ về nhà.
Ngày đó buổi tối, hắn ôm túi nước nằm ở trên giường, thấp giọng ngâm tụng [ Quan sư ]1.
”Quan quan thư cưu, tại hà chi châu. Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.
Sâm si hạnh thái, tả hữu lưu chi. Yểu điệu thục nữ, ngụ mị cầu chi.
Cầu chi bất đắc, ngụ mị tư phục. Du tai! Du tai!, triển chuyển phản trắc.”
Thật là thức ngủ đều mong nhớ, trằn trọc suốt đêm. Hắn ngủ không được, chốc lát lại mở túi nước ra uống một hớp, cảm giác tựa như được chạm vào đôi môi mềm mại nhỏ nhắn của nàng. Hắn lấy miệng từ từ nhấm nháp, quay qua quay lại tới nửa đêm, uống hết nước trong bình.
Sau nửa đêm không biết ngủ quên khi nào, lại mơ thấy bọn họ ở trên cỏ, tựa như hôm nay, hắn ở trên đè nàng ở dưới.
Sáng sớm khi tỉnh lại, quần ướt một mảnh, đương nhiên không phải đái dầm.
Hắn ngượng ngùng cười cười, thầm nghĩ hôm nay đi Nhiễm gia, nhất định phải hỏi một chút ý tứ của Nhiễm đại ca, tuy rằng nàng chỉ có 14 tuổi, không thích hợp thành thân, đính hôn trước, sang năm thành thân cũng tốt a. Nghĩ vậy, lập tức mặt mày hớn hở, kêu gã sai vặt Tiết Lục vào, hỏi phòng bếp ướp hương nướng chim trĩ xong chưa, có ngon không.
Nhưng hắn không nghĩ tới hôm nay không vào được Nhiễm gia…
[1] Bài thơ Quan Sư, tác giả khuyết danh.
Tác giả :
Đông Phương Ngọc Như Ý