Kiều Kiều Vô Song
Chương 10: Tạ Lang
Cơ Tự từ từ quay đầu lại. Cuối cùng nàng đã hiểu tại sao khi nãy nàng đang thao thao bất tuyệt, đám Trịnh Mật đột nhiên im lặng rồi. Đó là bởi vì ngay phía sau nàng khoảng hai mươi bước xuất hiện mười mấy chiếc xe bò, mà thời khắc này những chiếc xe đang vén rèm, bên trong đều là những con cháu sĩ tộc tuấn tú trắng trẻo, phóng khoáng lịch sự đang nhìn nàng như cười như không.
Tuy nhóm người này chỉ ngồi xe bò nhưng những hộ vệ cao lớn, thị tỳ xinh đẹp phía sau và cả bọn họ đều toát lên một nét thanh nhã quyền quý. Hiển nhiên, thân phận họ tuyệt đối không tầm thường, rất có thể không phải là đám con cháu thế tộc ở thành Kinh Châu mà là các lang quân của đại sĩ tộc. Còn người nói chuyện vừa nãy chính là một sĩ phu khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, gương mặt xấu xí nhưng lại mang một phong thái thanh nhã cổ xưa.
Thấy Cơ Tự nhìn mình trân trân, người kia cười đến mặt đỏ gay, y vỗ đét vào đùi, vui mừng nói lớn: “Đây chính là ngày vui vẻ nhất trần đời của Trần Dịch Chi ta.” Y khoái trá chạy đến xe lừa của Cơ Tự, nghiêng người phô hàm răng vàng và đôi mắt híp tịt nhìn vào xe, hỏi Cơ Tự: “Xin cho hỏi quý danh của tiểu cô là gì?”
Cơ Tự nhìn gã trước mắt mình, rồi lại trông đám người cách hơn hai mươi bước kia. Họ khoanh tay bàng quan, lười biếng ngửa đầu uống rượu hoặc cười tủm tỉm nhìn nhóm nàng. Nàng dần dần bình tĩnh lại, thầm nghĩ: Chuyện đã đến nước ngày rồi chỉ có thể đến đâu hay đến đó vậy.
Nàng khẽ thi lễ với Trần Dịch Chi: “Tiểu nữ tên Cơ Tự.”
“Họ Cơ ư?” Cũng giống như Tạ Lang, Trần Dịch Chi kinh ngạc nhướng mày, rồi cười toe toét nói: “Bây giờ người họ Cơ hiếm thấy lắm, hóa ra tiểu cô chính là hậu duệ của Hoàng đế.”
Nói tới đây, y khách khí trò chuyện tiếp: “Tiểu A Tự, nàng tới thành Kinh Châu là định đến chùa Khô Vinh à? Ôi, ta từng nghe người ta nói cầu duyên ở chùa Khô Vinh linh nghiệm lắm đấy.” Y nói xong cũng không đợi Cơ Tự đáp lại, cười tít mắt bảo Lê thúc đánh xe: “Đi thôi, đến chùa Khô Vinh.” Vừa dứt lời, y giơ tay huýt sáo, mấy chiếc xe bò chạy tới vây xung quanh xe lừa của Cơ Tự, như đang ép chiếc xe lừa kia phải đồng hành với họ vậy.
Đến khi xe lừa của Cơ Tự bị đội ngũ của những sĩ tộc kia bao quanh, đám người Trịnh Mật mới hoàn hồn lại. Bọn họ gọi mấy tiếng mà nhóm người phía trước vẫn không buồn đoái hoài, Trịnh Mật giơ tay đánh hộ vệ bên cạnh một cái khiến gã co rúm lại, nàng ta tức giận quát: “Tại sao A Tự có thể được đám lang quân kia đối đãi như vậy chứ?”
Nữ lang đi cùng nàng ta đứng bên cạnh vội vàng kéo tay áo của nàng ta lại, nhắc nhở: “Nói nhỏ thôi. Ta thấy đám người kia khá bất phàm, e là người có lai lịch lớn. Ngươi có tức Cơ Tự thế nào đi nữa thì cũng nên đợi đến lúc về rồi trút giận cũng không muộn, ở đây cẩn thận chọc phải bọn họ đấy.”
Trịnh Mật vội vàng ngậm miệng lại, sau một lát do dự, đám nữ tử đó không nhịn được bèn sai người đánh xe đuổi theo.
Chùa Khô Vinh rất gần, nhóm Cơ Tự đi chưa đến hai khắc đã tới nơi.
Đoàn người vừa mới đi lên đường núi đã nghe thấy phía trước truyền đến tiếng tiêu. Tiếng tiêu réo rắt, thổi tới nốt cao như thể xuyên qua tầng mây, tràn đầy linh hoạt kì ảo và tự tại, người thổi chắc phải thuộc hàng tài nghệ cực kì cao siêu đây.
Gần như là tiếng tiêu kia vừa vang lên, nhóm lang quân đi phía trước Cơ Tự đều ngừng nói chuyện, chăm chú lắng tai nghe. Họ men theo tiếng tiêu đến sườn núi, có vài ngôi đình và hành lang cửu khúc được xây dựng trên nền đất bằng lát đá xanh rộng lớn.
Vừa đến nơi, ánh mắt của họ không hẹn mà cùng nhìn về phía ngôi đình chính giữa. Nơi đó có hai người đang đánh cờ, một người là đại hòa thượng đầu trọc, mà người còn lại là lang quân bạch y.
... Cơ Tự thầm nghĩ, hóa ra cảnh tượng này cũng có thể gọi là hào quang lấp lánh, rực rỡ muôn màu.
Lang quân bạch y ngồi trên sập, chăm chú chơi cờ cùng vị hòa thượng kia. Trên người chàng như có một quầng sáng lóng lánh, chiếu rọi cả núi xanh và khe suối, khiến chúng cũng trở nên lóa mắt và hoa lệ.
Trước kia Cơ Tự từng nghe người ta nói, có một kiểu người cho dù có im lặng đứng giữa trăm nghìn người cũng sẽ trở thành tiêu điểm một cách tự nhiên. Mà hiện tại nàng đã hiểu đó là kiểu phong cảnh gì rồi.
Chùa Khô Vinh chính là chùa nổi danh ở Kinh Châu, khách hành hương tới đây rất nhiều, đôi khi cũng có vài nữ khách. Cơ Tự vừa liếc mắt xung quanh liền không khỏi nghĩ thầm: Có lẽ tất cả nữ khách ở chùa Khô Vinh đều tập trung ở đây cả rồi...
Đám tiểu cô rải rác khắp sườn núi, hoặc khẽ bàn luận thơ phú, hoặc ngồi thêu thùa, vẽ tranh, hoặc dẫn theo tỳ nữ làm duyên làm dáng đứng bên cạnh khóm cúc. Ai ai cũng ăn vận lộng lẫy, mỗi hành động cử chỉ đều được khéo léo tô điểm, chốc chốc lại liếc sang lang quân bạch y với ánh mắt si mê.
Ánh mắt Cơ Tự nhìn lướt qua đám tiểu cô, thầm nghĩ: Không hổ danh lang quân phong lưu nổi tiếng thế gian. Nàng xua đi ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu, khôi phục lại nỗi lòng bình lặng như nước.
Lúc này ván cờ đã đến hồi kết, vị hòa thượng mặc áo cà sa khoát tay, nói: “Thôi, thôi, người cao tay quá, lão nạp nhận thua.”
Tạ Lang còn chưa kịp trả lời thì một lang quân cao dong dỏng, phong thái phóng khoáng bên cạnh Cơ Tự liền nở nụ cười: “Tạ Thập Bát hắn đâu chỉ cao tay thôi đâu, nếu lần này không nhờ diệu kế của hắn thì làm sao Bắc Ngụy chịu rút quân chứ?”
Cơ Tự đang cố gắng giữ lòng mình bình thản, lời nói của vị lang quân này mang theo khẩu âm phương Bắc, nàng chỉ nghe rõ được từ “cao tay”, còn mấy từ còn lại thì chỉ loáng thoáng.
Một lang quân tuấn tú khác cũng chen lời: “Tạ Thập Bát huynh, huynh khiến bọn ta bôn ba khắp nơi, còn bản thân thì lại tiêu dao tự tại thế đấy.”
Lang quân trắng trẻo khác thì cười lạnh: “Ai bảo Tạ Thập Bát tiêu dao vậy hả? Hắn vừa phải đánh cờ, vừa phải nghe mỹ nhân đệ nhất Kinh Châu thổi tiêu, đã thế còn phải thưởng thức sự yên bình nơi cửa Phật và hưởng thụ những ánh mắt hâm mộ của đám tiểu cô. Hắn bận lắm ấy chứ.”
Hai chữ “bận lắm” này vừa thốt lên, mọi người liền cười vang. Mà trong tiếng cười rộn rã này, lang quân xấu xí Trần Dịch Chi kia là khoa trương nhất, y vội vàng chạy đến trước mặt Tạ Lang, đắc ý nói: “Tạ Thập Bát, mới vừa rồi bọn ta gặp được một vị cố nhân của ngươi, không biết ngươi còn nhớ hay không?” Y quay lại ra lệnh cho một cậu bé xanh xao, “Thiệu nhi, ngươi kể chuyện vừa rồi cho Thập Bát lang nghe đi.”
Thế là trong tiếng cười sang sảng của đám lang quân, cậu bé kia cất lời: “Tạ Thập Bát kia tuấn tú thì tuấn tú đấy, nhưng là lang quân phong lưu. Lang quân tốt trên thế gian này nhiều không kể xiết, song Tạ Thật Bát là người không đáng si mê nhất.”
Đối phương vừa lên tiếng, Cơ Tự liền giật nảy mình. Bởi vì từng lời nói, từng âm điệu, và từng câu nhấn nhá thốt ra từ cậu bé này giống hệt như giọng điệu của nàng.
Cậu nói đến đây thì chợt dừng lại, trong tiếng cười kiềm nén của Trần Dịch Chi, cậu tiếp tục nhại theo giọng Cơ Tự: “Thật ra so với dáng vẻ của hắn, nếu ta giả trang làm nam tử thì đẹp hơn hắn nhiều.”
Cậu bé vừa dứt câu, Tạ Thập Bát đang thong dong bỗng quay đầu lại, đôi mắt sáng lấp lánh như vì sao của chàng xuyên qua đám đông, nhìn về phía Cơ Tự.
Thấy ánh mắt chàng, mặt Cơ Tự đỏ bừng. Mà trong lúc Tạ Lang kinh ngạc nhìn Cơ Tự, đám lang quân đã cười vang cả đất trời. Mấy người này rõ ràng vô cùng cao hứng, giọng cười rất lớn và rất khoa trương.
Trong tiếng cười ầm ĩ, Tạ Lang đứng dậy, chậm rãi đi đến trước mặt Cơ Tự, cúi đầu nhìn nàng. Không biết đám lang quân vừa nhìn thấy điều thích thú gì đó, lại cười nghiêng ngả.
Lúc này, Tạ Lang khe khẽ thở dài rồi cất lời: “Ta còn tưởng rằng trong hai mươi mấy ngày đồng hành vừa qua, Cơ tiểu cô đã xem ta là bạn tốt rồi.” Nói đến đây chàng đột nhiên cúi đầu xuống thấp hơn, kề sát vào tai Cơ Tự, nhẹ nhàng cười nói, “Nàng giả trang nam tử tuấn tú hơn ta nhiều hả? Tạ Lang không biết dung mạo của mình lại được đem so sánh với một tiểu cô đâu đấy.”
Mặt Cơ Tự vốn đỏ gay, bởi vì nàng cảm thấy dù sao Tạ Lang đã giúp mình vài lần, thế nhưng nàng lại nói xấu sau lưng chàng như vậy quá bất kính. Song vào giờ khắc này, mặt nàng không đỏ nữa.
Ngước gương mặt xinh xắn vẫn còn vương nét ngây ngô lên, Cơ Tự nhìn Tạ Lang bằng đôi mắt rưng rưng, khẽ nói: “Lang quân thật sự không phải lương xứng... Cơ Tự chỉ nói suy nghĩ trong lòng mình thôi.”
Tuy Cơ Tự không nói rõ rằng chàng không phải kiểu quân tử đứng đắn, nhưng nàng cảm thấy được người trước mắt này nhìn nàng với đôi mắt sáng ngời, dịu dàng cười với nàng, và hành động kề sát vào nàng như vậy là rất bất ổn.
Thoáng chốc, Cơ Tự vội vã hành lễ với Tạ Lang, xấu hổ nói: “Lang quân có ơn giúp đỡ Cơ Tự, Cơ Tự lại nghị luận về lang quân sau lưng là vô cùng bất kính, kính mong lang quân lượng thứ.”
Lúc này Cơ Tự chỉ mới là cô bé mười ba, mười bốn tuổi, nhưng đôi mắt long lanh ngời sáng của nàng như có một làn sương khói bao phủ, ẩn chứa nét xa xăm, đượm buồn và ánh lên vẻ thần bí vô cùng.
Tạ Lang mỉm cười nhìn Cơ Tự, chấp nhận lời xin lỗi của nàng. Trong tiếng cười ồn ào của đám bằng hữu, chàng nhìn rõ vẻ ái mộ nhưng lại khắc chế trở nên lạnh lùng trong ánh mắt tiểu cô trước mặt, bỗng chốc cảm thấy non nước Kinh Châu này có chút thú vị rồi đây.
Còn Cơ Tự thì lại thấp thỏm bất an, bởi vì nàng nhạy bén cảm giác được, chỉ trong chốc lát, những ánh mắt nhìn nàng từ bốn phía có thêm rất nhiều sự cảnh giác, căm hận, chán ghét và dò xét. Mà chủ nhân của những ánh mắt kia chính là mấy cô nương ái mộ Tạ Thập Bát đang tản mát trên nửa ngọn núi này.
Toi rồi! Tạ Thập Bát chỉ dạo chơi ở Kinh Châu một thời gian thôi, chẳng mấy chốc lại phất tay thong dong trở về Kiến Khang, nhưng nàng thì vẫn phải sống ở nơi đây. Nếu vì chàng mà chọc phải những cường địch như vậy thì đó mới chính là chuyện oan uổng nhất thế gian này.
Tuy nhóm người này chỉ ngồi xe bò nhưng những hộ vệ cao lớn, thị tỳ xinh đẹp phía sau và cả bọn họ đều toát lên một nét thanh nhã quyền quý. Hiển nhiên, thân phận họ tuyệt đối không tầm thường, rất có thể không phải là đám con cháu thế tộc ở thành Kinh Châu mà là các lang quân của đại sĩ tộc. Còn người nói chuyện vừa nãy chính là một sĩ phu khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, gương mặt xấu xí nhưng lại mang một phong thái thanh nhã cổ xưa.
Thấy Cơ Tự nhìn mình trân trân, người kia cười đến mặt đỏ gay, y vỗ đét vào đùi, vui mừng nói lớn: “Đây chính là ngày vui vẻ nhất trần đời của Trần Dịch Chi ta.” Y khoái trá chạy đến xe lừa của Cơ Tự, nghiêng người phô hàm răng vàng và đôi mắt híp tịt nhìn vào xe, hỏi Cơ Tự: “Xin cho hỏi quý danh của tiểu cô là gì?”
Cơ Tự nhìn gã trước mắt mình, rồi lại trông đám người cách hơn hai mươi bước kia. Họ khoanh tay bàng quan, lười biếng ngửa đầu uống rượu hoặc cười tủm tỉm nhìn nhóm nàng. Nàng dần dần bình tĩnh lại, thầm nghĩ: Chuyện đã đến nước ngày rồi chỉ có thể đến đâu hay đến đó vậy.
Nàng khẽ thi lễ với Trần Dịch Chi: “Tiểu nữ tên Cơ Tự.”
“Họ Cơ ư?” Cũng giống như Tạ Lang, Trần Dịch Chi kinh ngạc nhướng mày, rồi cười toe toét nói: “Bây giờ người họ Cơ hiếm thấy lắm, hóa ra tiểu cô chính là hậu duệ của Hoàng đế.”
Nói tới đây, y khách khí trò chuyện tiếp: “Tiểu A Tự, nàng tới thành Kinh Châu là định đến chùa Khô Vinh à? Ôi, ta từng nghe người ta nói cầu duyên ở chùa Khô Vinh linh nghiệm lắm đấy.” Y nói xong cũng không đợi Cơ Tự đáp lại, cười tít mắt bảo Lê thúc đánh xe: “Đi thôi, đến chùa Khô Vinh.” Vừa dứt lời, y giơ tay huýt sáo, mấy chiếc xe bò chạy tới vây xung quanh xe lừa của Cơ Tự, như đang ép chiếc xe lừa kia phải đồng hành với họ vậy.
Đến khi xe lừa của Cơ Tự bị đội ngũ của những sĩ tộc kia bao quanh, đám người Trịnh Mật mới hoàn hồn lại. Bọn họ gọi mấy tiếng mà nhóm người phía trước vẫn không buồn đoái hoài, Trịnh Mật giơ tay đánh hộ vệ bên cạnh một cái khiến gã co rúm lại, nàng ta tức giận quát: “Tại sao A Tự có thể được đám lang quân kia đối đãi như vậy chứ?”
Nữ lang đi cùng nàng ta đứng bên cạnh vội vàng kéo tay áo của nàng ta lại, nhắc nhở: “Nói nhỏ thôi. Ta thấy đám người kia khá bất phàm, e là người có lai lịch lớn. Ngươi có tức Cơ Tự thế nào đi nữa thì cũng nên đợi đến lúc về rồi trút giận cũng không muộn, ở đây cẩn thận chọc phải bọn họ đấy.”
Trịnh Mật vội vàng ngậm miệng lại, sau một lát do dự, đám nữ tử đó không nhịn được bèn sai người đánh xe đuổi theo.
Chùa Khô Vinh rất gần, nhóm Cơ Tự đi chưa đến hai khắc đã tới nơi.
Đoàn người vừa mới đi lên đường núi đã nghe thấy phía trước truyền đến tiếng tiêu. Tiếng tiêu réo rắt, thổi tới nốt cao như thể xuyên qua tầng mây, tràn đầy linh hoạt kì ảo và tự tại, người thổi chắc phải thuộc hàng tài nghệ cực kì cao siêu đây.
Gần như là tiếng tiêu kia vừa vang lên, nhóm lang quân đi phía trước Cơ Tự đều ngừng nói chuyện, chăm chú lắng tai nghe. Họ men theo tiếng tiêu đến sườn núi, có vài ngôi đình và hành lang cửu khúc được xây dựng trên nền đất bằng lát đá xanh rộng lớn.
Vừa đến nơi, ánh mắt của họ không hẹn mà cùng nhìn về phía ngôi đình chính giữa. Nơi đó có hai người đang đánh cờ, một người là đại hòa thượng đầu trọc, mà người còn lại là lang quân bạch y.
... Cơ Tự thầm nghĩ, hóa ra cảnh tượng này cũng có thể gọi là hào quang lấp lánh, rực rỡ muôn màu.
Lang quân bạch y ngồi trên sập, chăm chú chơi cờ cùng vị hòa thượng kia. Trên người chàng như có một quầng sáng lóng lánh, chiếu rọi cả núi xanh và khe suối, khiến chúng cũng trở nên lóa mắt và hoa lệ.
Trước kia Cơ Tự từng nghe người ta nói, có một kiểu người cho dù có im lặng đứng giữa trăm nghìn người cũng sẽ trở thành tiêu điểm một cách tự nhiên. Mà hiện tại nàng đã hiểu đó là kiểu phong cảnh gì rồi.
Chùa Khô Vinh chính là chùa nổi danh ở Kinh Châu, khách hành hương tới đây rất nhiều, đôi khi cũng có vài nữ khách. Cơ Tự vừa liếc mắt xung quanh liền không khỏi nghĩ thầm: Có lẽ tất cả nữ khách ở chùa Khô Vinh đều tập trung ở đây cả rồi...
Đám tiểu cô rải rác khắp sườn núi, hoặc khẽ bàn luận thơ phú, hoặc ngồi thêu thùa, vẽ tranh, hoặc dẫn theo tỳ nữ làm duyên làm dáng đứng bên cạnh khóm cúc. Ai ai cũng ăn vận lộng lẫy, mỗi hành động cử chỉ đều được khéo léo tô điểm, chốc chốc lại liếc sang lang quân bạch y với ánh mắt si mê.
Ánh mắt Cơ Tự nhìn lướt qua đám tiểu cô, thầm nghĩ: Không hổ danh lang quân phong lưu nổi tiếng thế gian. Nàng xua đi ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu, khôi phục lại nỗi lòng bình lặng như nước.
Lúc này ván cờ đã đến hồi kết, vị hòa thượng mặc áo cà sa khoát tay, nói: “Thôi, thôi, người cao tay quá, lão nạp nhận thua.”
Tạ Lang còn chưa kịp trả lời thì một lang quân cao dong dỏng, phong thái phóng khoáng bên cạnh Cơ Tự liền nở nụ cười: “Tạ Thập Bát hắn đâu chỉ cao tay thôi đâu, nếu lần này không nhờ diệu kế của hắn thì làm sao Bắc Ngụy chịu rút quân chứ?”
Cơ Tự đang cố gắng giữ lòng mình bình thản, lời nói của vị lang quân này mang theo khẩu âm phương Bắc, nàng chỉ nghe rõ được từ “cao tay”, còn mấy từ còn lại thì chỉ loáng thoáng.
Một lang quân tuấn tú khác cũng chen lời: “Tạ Thập Bát huynh, huynh khiến bọn ta bôn ba khắp nơi, còn bản thân thì lại tiêu dao tự tại thế đấy.”
Lang quân trắng trẻo khác thì cười lạnh: “Ai bảo Tạ Thập Bát tiêu dao vậy hả? Hắn vừa phải đánh cờ, vừa phải nghe mỹ nhân đệ nhất Kinh Châu thổi tiêu, đã thế còn phải thưởng thức sự yên bình nơi cửa Phật và hưởng thụ những ánh mắt hâm mộ của đám tiểu cô. Hắn bận lắm ấy chứ.”
Hai chữ “bận lắm” này vừa thốt lên, mọi người liền cười vang. Mà trong tiếng cười rộn rã này, lang quân xấu xí Trần Dịch Chi kia là khoa trương nhất, y vội vàng chạy đến trước mặt Tạ Lang, đắc ý nói: “Tạ Thập Bát, mới vừa rồi bọn ta gặp được một vị cố nhân của ngươi, không biết ngươi còn nhớ hay không?” Y quay lại ra lệnh cho một cậu bé xanh xao, “Thiệu nhi, ngươi kể chuyện vừa rồi cho Thập Bát lang nghe đi.”
Thế là trong tiếng cười sang sảng của đám lang quân, cậu bé kia cất lời: “Tạ Thập Bát kia tuấn tú thì tuấn tú đấy, nhưng là lang quân phong lưu. Lang quân tốt trên thế gian này nhiều không kể xiết, song Tạ Thật Bát là người không đáng si mê nhất.”
Đối phương vừa lên tiếng, Cơ Tự liền giật nảy mình. Bởi vì từng lời nói, từng âm điệu, và từng câu nhấn nhá thốt ra từ cậu bé này giống hệt như giọng điệu của nàng.
Cậu nói đến đây thì chợt dừng lại, trong tiếng cười kiềm nén của Trần Dịch Chi, cậu tiếp tục nhại theo giọng Cơ Tự: “Thật ra so với dáng vẻ của hắn, nếu ta giả trang làm nam tử thì đẹp hơn hắn nhiều.”
Cậu bé vừa dứt câu, Tạ Thập Bát đang thong dong bỗng quay đầu lại, đôi mắt sáng lấp lánh như vì sao của chàng xuyên qua đám đông, nhìn về phía Cơ Tự.
Thấy ánh mắt chàng, mặt Cơ Tự đỏ bừng. Mà trong lúc Tạ Lang kinh ngạc nhìn Cơ Tự, đám lang quân đã cười vang cả đất trời. Mấy người này rõ ràng vô cùng cao hứng, giọng cười rất lớn và rất khoa trương.
Trong tiếng cười ầm ĩ, Tạ Lang đứng dậy, chậm rãi đi đến trước mặt Cơ Tự, cúi đầu nhìn nàng. Không biết đám lang quân vừa nhìn thấy điều thích thú gì đó, lại cười nghiêng ngả.
Lúc này, Tạ Lang khe khẽ thở dài rồi cất lời: “Ta còn tưởng rằng trong hai mươi mấy ngày đồng hành vừa qua, Cơ tiểu cô đã xem ta là bạn tốt rồi.” Nói đến đây chàng đột nhiên cúi đầu xuống thấp hơn, kề sát vào tai Cơ Tự, nhẹ nhàng cười nói, “Nàng giả trang nam tử tuấn tú hơn ta nhiều hả? Tạ Lang không biết dung mạo của mình lại được đem so sánh với một tiểu cô đâu đấy.”
Mặt Cơ Tự vốn đỏ gay, bởi vì nàng cảm thấy dù sao Tạ Lang đã giúp mình vài lần, thế nhưng nàng lại nói xấu sau lưng chàng như vậy quá bất kính. Song vào giờ khắc này, mặt nàng không đỏ nữa.
Ngước gương mặt xinh xắn vẫn còn vương nét ngây ngô lên, Cơ Tự nhìn Tạ Lang bằng đôi mắt rưng rưng, khẽ nói: “Lang quân thật sự không phải lương xứng... Cơ Tự chỉ nói suy nghĩ trong lòng mình thôi.”
Tuy Cơ Tự không nói rõ rằng chàng không phải kiểu quân tử đứng đắn, nhưng nàng cảm thấy được người trước mắt này nhìn nàng với đôi mắt sáng ngời, dịu dàng cười với nàng, và hành động kề sát vào nàng như vậy là rất bất ổn.
Thoáng chốc, Cơ Tự vội vã hành lễ với Tạ Lang, xấu hổ nói: “Lang quân có ơn giúp đỡ Cơ Tự, Cơ Tự lại nghị luận về lang quân sau lưng là vô cùng bất kính, kính mong lang quân lượng thứ.”
Lúc này Cơ Tự chỉ mới là cô bé mười ba, mười bốn tuổi, nhưng đôi mắt long lanh ngời sáng của nàng như có một làn sương khói bao phủ, ẩn chứa nét xa xăm, đượm buồn và ánh lên vẻ thần bí vô cùng.
Tạ Lang mỉm cười nhìn Cơ Tự, chấp nhận lời xin lỗi của nàng. Trong tiếng cười ồn ào của đám bằng hữu, chàng nhìn rõ vẻ ái mộ nhưng lại khắc chế trở nên lạnh lùng trong ánh mắt tiểu cô trước mặt, bỗng chốc cảm thấy non nước Kinh Châu này có chút thú vị rồi đây.
Còn Cơ Tự thì lại thấp thỏm bất an, bởi vì nàng nhạy bén cảm giác được, chỉ trong chốc lát, những ánh mắt nhìn nàng từ bốn phía có thêm rất nhiều sự cảnh giác, căm hận, chán ghét và dò xét. Mà chủ nhân của những ánh mắt kia chính là mấy cô nương ái mộ Tạ Thập Bát đang tản mát trên nửa ngọn núi này.
Toi rồi! Tạ Thập Bát chỉ dạo chơi ở Kinh Châu một thời gian thôi, chẳng mấy chốc lại phất tay thong dong trở về Kiến Khang, nhưng nàng thì vẫn phải sống ở nơi đây. Nếu vì chàng mà chọc phải những cường địch như vậy thì đó mới chính là chuyện oan uổng nhất thế gian này.
Tác giả :
Lâm Gia Thành