Kiều Kiều Sư Nương
Chương 83: Huề Mỹ Phi Tường (cùng người đẹp bay lượn)
- Ngươi chính là Lăng Phong!?" Mộ Dung Tuấn nhìn Lăng Phong, lời nói tràn ngập ý vị khiêu chiến.
Lăng Phong lại trấn định như thường nói:
- Đi không thay tên, ngồi không đổi họ. Hỏi một câu, sư tỷ ta ở đâu?"
- Ngươi cuối cùng đã nói ra mục đích tới đây của mình ..." Một bên Mộ Dung Kiệt lạnh lùng nói.
Lăng Phong nói:
- Ta làm việc chính là quang minh chánh đại, không giống Mộ Dung thế gia các ngươi, cư nhiên dùng thủ đoạn kiến bất đắc nhân (nhận không ra người)."
- Lăng Phong, ngươi đừng cuồng vọng!!" Mộ Dung Kiệt la hét.
Lăng Phong lẫm liệt nói:
- Hãy bớt sàm ngôn đi, nếu các ngươi không đem sư tỷ ta giao ra đây, hôm nay xem ta như thế nào biến ba người các ngươi thành tù nhân. "
- Hay cho ngươi Lăng Phong, ta chính là đợi những lời này của ngươi." Lúc này, Mộ Dung Tuấn lời trong miệng còn chưa nói xong, "Hoắc!" một tiếng, hắn đã đem đao trong tay bổ về phía Lăng Phong đang đứng sừng sững bên sát đường (đường trong hoa viên).
Ở võ lâm Mộ Dung thế gia tuy có sở trường dùng kiếm pháp, nhưng Mộ Dung Tuấn hết lần này tới lần khác đều không sử dụng kiếm, hơn nữa thành tựu võ học cuả hắn, đã đúng thứ ba trong thanh niên tài tuấn bảng, trên giang hồ còn là truyền kỳ thiếu niên hơn xa Lục Thừa Thiên, có thể nói là tấm gương của vô số võ lâm thanh niên .
Cao thủ so chiêu, ra tay liền biết ngay có hay không có chỗ hơn người .
Nếu nói Mộ Dung Kiệt đã phi thường khó đối phó, vậy Mộ Dung Tuấn còn lợi hại bằng ba Mộ Dung Kiệt, mặc dù nhìn qua nho nhã, nhưng lúc múa đao lên, so với Mộ Dung Kiệt càng tràn ngập khí phách hơn.
- Phách Ba Trảm Nguyệt (Rẽ sóng chém mặt trăng)?!" Một bên Mộ Dung Thanh Thanh lập tức thất thanh kêu lên, nàng biết rõ một đao này của đại ca mình đã đến mức lô hỏa thuần thanh, không phát ra không sao, đã phát ra là chết người. Nghĩ vắt óc cũng vạn vạn lần không nghĩ đến đại ca mình lại bỏ qua hết thảy mà hướng Lăng Phong xuất thủ như thế.
Đao phong sáng ngời, lập tức ánh đao đại thịnh, cánh hoa cuồn cuộn phóng lên đầy trời.
Chỉ thấy đao ảnh đầy trời giống như sóng lớn cuồn cuộn hướng về Lăng Phong, mang theo sát khí mãnh liệt! Cánh hoa cùng bụi đất tung lên cuồn cuộn, dấu tích chết chóc xuyên thấu bốn phía .
Đao mang (ánh đao) át cả ánh tịch dương,tựa như toàn bộ năng lượng trong sát na được phóng ra vậy!
Bỗng dưng hàn khí và kình khí đồng thời xâm nhập nhân thể.
Đao pháp sắc bén như thế, Lăng Phong bình sinh chứng kiến lần đầu, cư nhiên còn trên cả Chân Dương Tử , thật sự không thể tưởng tượng nổi.
Mộ Dung Tuấn hết sức cao minh, nhìn góc độ Lăng Phong đứng, hắn tính chuẩn xác thời gian, thừa lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng liền lập tức động thủ chiếm thế chủ động. Ngay cả Lăng Phong cũng không có ra tay, thậm chí có thể nói là không có chuẩn bị gì lúc đối phương hình thành thế hợp kích, hắn dùng thủ pháp tinh diệu tuyệt luân, toàn thân ngưng tụ công lực, sử xuất bản lĩnh xuất chúng, "Phách Ba Trảm Nguyệt ", chém thẳng vào đầu Lăng Phong .
Mộ Dung Tuấn làm thanh niên tài tuấn thành danh đã lâu, thực lực tự nhiên không thể coi thường, mà hiện tại lại đánh bất ngờ như thế này, thậm chí một bên Mộ Dung Thanh Thanh vì Lăng Phong mà toát mồ hôi lạnh, đối với võ công của ca ca mình, nàng là người hiểu rõ hơn bất cứ kẻ nào.
Giang hồ sở dĩ là giang hồ, chính là bất luận ngươi có phong độ cùng văn nhã như thế nào, đều không thể thoát khỏi sự tàn khốc của giết chóc. Tại cái trò chơi này, thua, tức là chết, thắng, tức là sống. Bởi vậy sự giết chóc trên giang hồ căn bản là đạo sinh tồn.
Giờ phút này, Mộ Dung Tuấn dùng khí thế thiên quân vạn mã, sét đánh không kịp bưng tai, đánh thẳng vào đầu Lăng Phong
Quá nhanh, tràn ngập đao mang.
Lăng Phong đang ở giữa đao phong buộc lòng phải xuất kiếm!
Lăng Phong. muốn. xuất. kiếm.
Độc Cô Cửu Kiếm Liên Hoàn Phá Đao Thức
- Đang! Keng..."
Đao kiếm chạm nhau!
Tinh quang bắn ra bốn phía!
Trong sát na, tất cả quang mang chói lọi che mất cả bóng tịch dương! Mặt đất như rung chuyển, trong khoảnh khắc chỉ thấy cánh hoa tươi bay lượn đầy vườn, trong làn đao quang kiếm ảnh đã thành toàn (diệt) hết thảy các loài hoa.
Không ai nhìn ra được từ khi nào trong tay Lăng Phong đã có một thanh trường kiếm, chỉ nghe thấy tiếng đao kiếm inh tai chém vào nhau, một kiếm này xuất vỏ như thiên mã hành không.
- Đang đang!" Hai tiếng vang lên.
Thế công của Mộ Dung Tuấn lập tức sụp đổ, bề ngoài xem ra Mộ Dung Tuấn hoàn toàn chiếm hết thượng phong, nhưng trong lòng hắn cười khổ, bởi hắn biết một đao xuất kỳ bất ý của mình không đưa được địch vào tử địa, thì là đem chính mình đưa vào tử địa, hắn đã xuất ra hai đao mà vẫn chưa giết được địch.
Thắng bại là ngay trong sát na đó.
- Khanh!" một trận chói tai từ kiếm phong vang lên!
Lăng Phong trường kiếm tái khởi! Tựa như giao long xuất hải, đại bàng tung cánh, đầu tiên là một đoàn quang mang, quang mang bỗng nhiên bung ra, hóa thành hàng ngàn quang vũ, che trời lấp đất bay về phía Mộ Dung Tuấn.
Mỗi một điểm kiếm quang, đều như vì sao lấp lánh trên trời, đến cả mặt trời cũng không có thể che dấu được sự sắc sảo của nó.
Kiếm quang đi đến đâu, vật cản đều bị chém tan đến đấy, tạo ra tiếng giòn tan hệt như gió bất chợt làm rung cái chuông gió vậy.
Mộ Dung Tuấn chỉ cảm thấy như mình đang đi trên một con đường tinh quang huyền ảo, chợt ngân quang hiện lên trước mắt, trong nháy mắt Mộ Dung Tuấn đã hoàn toàn buông bỏ chống cự, bởi vì hắn căn bản không cách nào ngăn cản, lập tức thả trường đao rơi xuống đất, nhắm chặt mắt lại, đợi trường kiếm chém vào cổ mình.
Chết, là chuyện cực kỳ bình thường. (sax!!!)
- Đại ca ..." Mộ Dung Kiệt cùng Mộ Dung Thanh Thanh đồng thời thét lên.
Mộ Dung Tuấn vẫn nhắm mắt mỉm cười, đối với hắn mà nói, có thể chết dưới tay đối thủ như Lăng Phong, cũng là may mắn của cuộc đời rồi.
- Ngày mai lúc mặt trời mọc, hay đưa sư tỷ ta đến Thái Bạch Lâu ở Hoa m, không gặp không về!!"
Ngay lúc Mộ Dung Tuấn tưởng rằng mình đã trở thành vong hồn dưới kiếm Lăng Phong, Lăng Phong đột nhiên thu kiếm lại, kiếm vũ đầy trời tan hết, thân ảnh Lăng Phong thối lui.
Trong lúc Mộ Dung Tuấn hoàn toàn chưa kịp hiểu được Lăng Phong tại sao lại buông tha cho mình thì nghe Mộ Dung Thanh Thanh thất thanh kêu lên:
- Đại ca, cứu muội!!"
Lăng Phong thu kiếm phi thân ôm chặt Mộ Dung Thanh Thanh một bên, xoay người một cái bay lên, trong nháy mắtđã biến mất khỏi không trung của trang viện, tựa như đại bàng tung cánh, ưu nhã mà mạnh mẽ.
- Thanh Thanh!?" Mộ dung huynh đệ kinh hãi, lúc này chưởng môn cùng tinh anh Tứ đại thế gia đã từ bốn phương tám hướng chạy tới hậu hoa viên, cảnh tượng trước mắt khiến bọn họ không sao tưởng tượng nổi.
Lăng Phong dưới tình huống chiếm ưu thế toàn diện liền tha cho Mộ Dung Tuấn, thứ nhất là mình căn bản không muốn giết đệ tử Tứ đại thế gia, cũng không muốn cùng Mộ Dung thế gia kết thù.
Thứ hai hắn cảm thấy tinh anh của Tứ đại thế gia đã tới hậu hoa viên, nếu mình còn tiếp tục dây dưa, sợ rằng sẽ bị đối phương liên thủ vây công, đến lúc đó dù võ công có mạnh, song thủ cũng khó địch tứ quyền (nghĩa như câu"hai đánh một không chột cũng què"). Càng huống chi đối phương có thể có tới hai ngàn cái quyền đầu (quả đấm).
Thứ ba, cũng là điểm trọng yếu nhất, mình đến đây chỉ vì cứu sư tỷ, nếu Đàm Uyển Phượng là bị người của Mộ Dung thế gia bắt đi, vậy chi bằng hợp lý hơn cả là bắt Mộ Dung Thanh Thanh đi làm một canh bạc.
Hoa tươi đầy vườn trong nháy mắt đã biến thành liễu tàn hoa bại, chỉ còn lại một đóa hoa tươi kiều diễm xinh đẹp đang trong lòng Lăng Phong- Mộ Dung Thanh Thanh, đang bay lượn trên trời cao ...
Lăng Phong lại trấn định như thường nói:
- Đi không thay tên, ngồi không đổi họ. Hỏi một câu, sư tỷ ta ở đâu?"
- Ngươi cuối cùng đã nói ra mục đích tới đây của mình ..." Một bên Mộ Dung Kiệt lạnh lùng nói.
Lăng Phong nói:
- Ta làm việc chính là quang minh chánh đại, không giống Mộ Dung thế gia các ngươi, cư nhiên dùng thủ đoạn kiến bất đắc nhân (nhận không ra người)."
- Lăng Phong, ngươi đừng cuồng vọng!!" Mộ Dung Kiệt la hét.
Lăng Phong lẫm liệt nói:
- Hãy bớt sàm ngôn đi, nếu các ngươi không đem sư tỷ ta giao ra đây, hôm nay xem ta như thế nào biến ba người các ngươi thành tù nhân. "
- Hay cho ngươi Lăng Phong, ta chính là đợi những lời này của ngươi." Lúc này, Mộ Dung Tuấn lời trong miệng còn chưa nói xong, "Hoắc!" một tiếng, hắn đã đem đao trong tay bổ về phía Lăng Phong đang đứng sừng sững bên sát đường (đường trong hoa viên).
Ở võ lâm Mộ Dung thế gia tuy có sở trường dùng kiếm pháp, nhưng Mộ Dung Tuấn hết lần này tới lần khác đều không sử dụng kiếm, hơn nữa thành tựu võ học cuả hắn, đã đúng thứ ba trong thanh niên tài tuấn bảng, trên giang hồ còn là truyền kỳ thiếu niên hơn xa Lục Thừa Thiên, có thể nói là tấm gương của vô số võ lâm thanh niên .
Cao thủ so chiêu, ra tay liền biết ngay có hay không có chỗ hơn người .
Nếu nói Mộ Dung Kiệt đã phi thường khó đối phó, vậy Mộ Dung Tuấn còn lợi hại bằng ba Mộ Dung Kiệt, mặc dù nhìn qua nho nhã, nhưng lúc múa đao lên, so với Mộ Dung Kiệt càng tràn ngập khí phách hơn.
- Phách Ba Trảm Nguyệt (Rẽ sóng chém mặt trăng)?!" Một bên Mộ Dung Thanh Thanh lập tức thất thanh kêu lên, nàng biết rõ một đao này của đại ca mình đã đến mức lô hỏa thuần thanh, không phát ra không sao, đã phát ra là chết người. Nghĩ vắt óc cũng vạn vạn lần không nghĩ đến đại ca mình lại bỏ qua hết thảy mà hướng Lăng Phong xuất thủ như thế.
Đao phong sáng ngời, lập tức ánh đao đại thịnh, cánh hoa cuồn cuộn phóng lên đầy trời.
Chỉ thấy đao ảnh đầy trời giống như sóng lớn cuồn cuộn hướng về Lăng Phong, mang theo sát khí mãnh liệt! Cánh hoa cùng bụi đất tung lên cuồn cuộn, dấu tích chết chóc xuyên thấu bốn phía .
Đao mang (ánh đao) át cả ánh tịch dương,tựa như toàn bộ năng lượng trong sát na được phóng ra vậy!
Bỗng dưng hàn khí và kình khí đồng thời xâm nhập nhân thể.
Đao pháp sắc bén như thế, Lăng Phong bình sinh chứng kiến lần đầu, cư nhiên còn trên cả Chân Dương Tử , thật sự không thể tưởng tượng nổi.
Mộ Dung Tuấn hết sức cao minh, nhìn góc độ Lăng Phong đứng, hắn tính chuẩn xác thời gian, thừa lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng liền lập tức động thủ chiếm thế chủ động. Ngay cả Lăng Phong cũng không có ra tay, thậm chí có thể nói là không có chuẩn bị gì lúc đối phương hình thành thế hợp kích, hắn dùng thủ pháp tinh diệu tuyệt luân, toàn thân ngưng tụ công lực, sử xuất bản lĩnh xuất chúng, "Phách Ba Trảm Nguyệt ", chém thẳng vào đầu Lăng Phong .
Mộ Dung Tuấn làm thanh niên tài tuấn thành danh đã lâu, thực lực tự nhiên không thể coi thường, mà hiện tại lại đánh bất ngờ như thế này, thậm chí một bên Mộ Dung Thanh Thanh vì Lăng Phong mà toát mồ hôi lạnh, đối với võ công của ca ca mình, nàng là người hiểu rõ hơn bất cứ kẻ nào.
Giang hồ sở dĩ là giang hồ, chính là bất luận ngươi có phong độ cùng văn nhã như thế nào, đều không thể thoát khỏi sự tàn khốc của giết chóc. Tại cái trò chơi này, thua, tức là chết, thắng, tức là sống. Bởi vậy sự giết chóc trên giang hồ căn bản là đạo sinh tồn.
Giờ phút này, Mộ Dung Tuấn dùng khí thế thiên quân vạn mã, sét đánh không kịp bưng tai, đánh thẳng vào đầu Lăng Phong
Quá nhanh, tràn ngập đao mang.
Lăng Phong đang ở giữa đao phong buộc lòng phải xuất kiếm!
Lăng Phong. muốn. xuất. kiếm.
Độc Cô Cửu Kiếm Liên Hoàn Phá Đao Thức
- Đang! Keng..."
Đao kiếm chạm nhau!
Tinh quang bắn ra bốn phía!
Trong sát na, tất cả quang mang chói lọi che mất cả bóng tịch dương! Mặt đất như rung chuyển, trong khoảnh khắc chỉ thấy cánh hoa tươi bay lượn đầy vườn, trong làn đao quang kiếm ảnh đã thành toàn (diệt) hết thảy các loài hoa.
Không ai nhìn ra được từ khi nào trong tay Lăng Phong đã có một thanh trường kiếm, chỉ nghe thấy tiếng đao kiếm inh tai chém vào nhau, một kiếm này xuất vỏ như thiên mã hành không.
- Đang đang!" Hai tiếng vang lên.
Thế công của Mộ Dung Tuấn lập tức sụp đổ, bề ngoài xem ra Mộ Dung Tuấn hoàn toàn chiếm hết thượng phong, nhưng trong lòng hắn cười khổ, bởi hắn biết một đao xuất kỳ bất ý của mình không đưa được địch vào tử địa, thì là đem chính mình đưa vào tử địa, hắn đã xuất ra hai đao mà vẫn chưa giết được địch.
Thắng bại là ngay trong sát na đó.
- Khanh!" một trận chói tai từ kiếm phong vang lên!
Lăng Phong trường kiếm tái khởi! Tựa như giao long xuất hải, đại bàng tung cánh, đầu tiên là một đoàn quang mang, quang mang bỗng nhiên bung ra, hóa thành hàng ngàn quang vũ, che trời lấp đất bay về phía Mộ Dung Tuấn.
Mỗi một điểm kiếm quang, đều như vì sao lấp lánh trên trời, đến cả mặt trời cũng không có thể che dấu được sự sắc sảo của nó.
Kiếm quang đi đến đâu, vật cản đều bị chém tan đến đấy, tạo ra tiếng giòn tan hệt như gió bất chợt làm rung cái chuông gió vậy.
Mộ Dung Tuấn chỉ cảm thấy như mình đang đi trên một con đường tinh quang huyền ảo, chợt ngân quang hiện lên trước mắt, trong nháy mắt Mộ Dung Tuấn đã hoàn toàn buông bỏ chống cự, bởi vì hắn căn bản không cách nào ngăn cản, lập tức thả trường đao rơi xuống đất, nhắm chặt mắt lại, đợi trường kiếm chém vào cổ mình.
Chết, là chuyện cực kỳ bình thường. (sax!!!)
- Đại ca ..." Mộ Dung Kiệt cùng Mộ Dung Thanh Thanh đồng thời thét lên.
Mộ Dung Tuấn vẫn nhắm mắt mỉm cười, đối với hắn mà nói, có thể chết dưới tay đối thủ như Lăng Phong, cũng là may mắn của cuộc đời rồi.
- Ngày mai lúc mặt trời mọc, hay đưa sư tỷ ta đến Thái Bạch Lâu ở Hoa m, không gặp không về!!"
Ngay lúc Mộ Dung Tuấn tưởng rằng mình đã trở thành vong hồn dưới kiếm Lăng Phong, Lăng Phong đột nhiên thu kiếm lại, kiếm vũ đầy trời tan hết, thân ảnh Lăng Phong thối lui.
Trong lúc Mộ Dung Tuấn hoàn toàn chưa kịp hiểu được Lăng Phong tại sao lại buông tha cho mình thì nghe Mộ Dung Thanh Thanh thất thanh kêu lên:
- Đại ca, cứu muội!!"
Lăng Phong thu kiếm phi thân ôm chặt Mộ Dung Thanh Thanh một bên, xoay người một cái bay lên, trong nháy mắtđã biến mất khỏi không trung của trang viện, tựa như đại bàng tung cánh, ưu nhã mà mạnh mẽ.
- Thanh Thanh!?" Mộ dung huynh đệ kinh hãi, lúc này chưởng môn cùng tinh anh Tứ đại thế gia đã từ bốn phương tám hướng chạy tới hậu hoa viên, cảnh tượng trước mắt khiến bọn họ không sao tưởng tượng nổi.
Lăng Phong dưới tình huống chiếm ưu thế toàn diện liền tha cho Mộ Dung Tuấn, thứ nhất là mình căn bản không muốn giết đệ tử Tứ đại thế gia, cũng không muốn cùng Mộ Dung thế gia kết thù.
Thứ hai hắn cảm thấy tinh anh của Tứ đại thế gia đã tới hậu hoa viên, nếu mình còn tiếp tục dây dưa, sợ rằng sẽ bị đối phương liên thủ vây công, đến lúc đó dù võ công có mạnh, song thủ cũng khó địch tứ quyền (nghĩa như câu"hai đánh một không chột cũng què"). Càng huống chi đối phương có thể có tới hai ngàn cái quyền đầu (quả đấm).
Thứ ba, cũng là điểm trọng yếu nhất, mình đến đây chỉ vì cứu sư tỷ, nếu Đàm Uyển Phượng là bị người của Mộ Dung thế gia bắt đi, vậy chi bằng hợp lý hơn cả là bắt Mộ Dung Thanh Thanh đi làm một canh bạc.
Hoa tươi đầy vườn trong nháy mắt đã biến thành liễu tàn hoa bại, chỉ còn lại một đóa hoa tươi kiều diễm xinh đẹp đang trong lòng Lăng Phong- Mộ Dung Thanh Thanh, đang bay lượn trên trời cao ...
Tác giả :
Thanh Trà Đạm Phạn