Kiều Kiều Sư Nương
Chương 324: Lạc thú!
Những cuộc tỷ võ trên lôi đài đối với Lăng Phong thật có chút nhàm chán, cũng có thể là do tài nghệ của những tuyển thủ vòng đấu loại quá thấp. Lăng Phong lúc này đang nắm bàn tay nhỏ của Tây Môn Đình Đình, nói: "Đình Đình, ta đã xem qua một vòng toàn trường, nàng có thể đi vào hàng ngũ thập đại cao thủ nha!"
Tây Môn Đình Đình nói: "Nói nhảm, thế chưởng môn hai mươi phái các ngươi để làm cái gì?"
Lăng Phong lắc lắc đầu: "Những người này chỉ có hư danh thôi. Trừ Trí Hải đại sư của Thiếu Lâm, Thiên Tùng đạo trưởng của Võ Đang cùng Vân Thanh sư thái của Nga My còn có thể gọi là võ học tông sư thì chỉ còn ta và hai nhạc phụ đại nhân. Những người còn lại không đáng để vào mắt a!"
Bỗng Tần Thục Phân nhỏ giọng trách cứ: "Lăng lang, chàng nói chuyện phải cẩn thận một chút, nơi này không như hậu viện nhà mình đâu."
Lăng Phong cười hì hì: "Thục Phân nương tử, nàng nghĩ xem có phải tỷ võ quá nhàm chán không? Còn không bằng chúng ta về nhà động phòng cho thú vị một chút? Yên tâm đi, tối nay tướng công ta nhất định sẽ dùng hết sức cùng các nàng ngự nữ song tu, làm cho các nàng ngày mai lên lôi đài đại triển thân thủ, hoành tảo thiên quân!"
Tần Thục Phân nhìn hắn một cái rồi thẹn thùng cúi đầu xuống, dùng thanh âm chỉ có hai người mới nghe được nói: "Tướng công, chàng đừng có chọc ghẹo tiện thiếp, để người ta nghe được thì….., chàng thật muốn ta không dám đưa mặt nhìn ai a!"
Lăng Phong nhất thời vui vẻ, cười nói: "Ta mới là không sợ, chỉ cần nàng thích là được rồi!"
Tần Thục Phân thẹn thùng, cả người nóng rang, giọng nói nhỏ như muỗi kêu: "Đừng, hiện tại chỗ này không được!"
Tần Thục Phân thẹn thùng, cả người nóng rang, giọng nói nhỏ như muỗi kêu: "Đừng, hiện tại chỗ này không được!"
Nam Cung Vân ở bên cạnh thấy vậy liền lôi hắn lại, giọng có chút ghen tức nói: "Ta nói đệ đệ nha, các ngươi hai người thân mật như vậy, người khác nhìn vào có khi lại nói các ngươi có điều mờ ám gì đó nha!"
Lăng Phong tỏ vẻ không thèm quan tâm, cười ha hả: "Thể tỷ cũng tới đây luôn đi, chúng ta thân mật một chút để bọn họ xem thế nào là tình yêu tỷ đệ!"
Nam Cung Vân nghe vậy vô cùng xấu hổ, dùng sức ngắt Lăng Phong một cái, nói: "Ta không thèm nha, ta muốn xem tỷ võ!"
Lăng Phong chợt nhìn về phía lôi đài, quả nhiên trên đó đang diễn ra một trận quyền cước giao kích vô cùng kịch liệt, có điều nhìn kỹ lại thì tài nghệ cũng tầm thường thôi. Lúc này trên một góc lôi đài không biết khi nào đã có bốn người ngồi, phía trước bốn người là một cái bàn nhỏ, trên đó để một ít giấy bút và một cái chuông. Xem ra vừa rồi bọn hắn đùa giỡn cũng tốn không ít thời gian a.
Lăng Phong cau mày nói: "Bốn người này từ lúc nào đã ở đấy? Mà bây giờ đang là ai đánh với ai?"
Chúng nữ cũng mờ mịt tỏ vẻ không biết, lúc này Diệu Tình ngồi phía trước mới quay lại trả lời: "Đang là Cửu sư đệ của Hoa Sơn – Vương Hằng so tài với một trong Lĩnh Nam song kiệt – Trương Tuấn Kiệt."
Chỉ thấy lúc này trên lôi đài, Trương Tuấn Kiệt khuỷu tay chợt xoay qua nhẹ nhàng đánh lên ngực của Vương Hằng, Lăng Phong đột nhiên la to: "Tốt!"
Thanh âm của hắn giống như tiếng chuông chiều vang vọng toàn trường làm cho mọi người đồng loạt đưa ánh mắt kỳ quái nhìn về phía hắn. Một chiêu đơn giản không có gì đặc sắc như thế thì có gì đáng khen ngợi chứ? Ngay cả chính các nương tử của Lăng Phong cũng không biết hắn hét lớn như vậy là có ý gì?
Toàn bộ mọi người không thể làm gì khác hơn ngoài việc tiếp tục nhìn lên lôi đài. Lúc này trên góc lôi đài, bốn người ngồi nói nhỏ với nhau một chút rồi một người trong đá gõ nhẽ vào chuông. Thấy thế, Trương Tuấn Kiệt liền ôm quyền nói: "Đa tạ!"
Vương Hằng cũng rất có phong độ, ôm quyền hướng về phía Trương Tuấn Kiệt nói: "Trương huynh võ nghệ cao cường, tại hạ cam bái hạ phong!"
Nói xong liền xoay người nhảy xuống đài, bình phán viên lúc này mới lớn giọng nói: "Lĩnh Nam – Trương Tuấn Kiệt thắng, được vào vòng tiếp theo!"
Tần Thục Phân nhìn về phía bình phán viên vừa đứng dậy một chút rồi nhỏ giọng nói: "Người này hình như là Giang hồ Thiết Phán – Khương Trung!"
Lăng Phong đánh giá bốn gã bình phán viện một lượt, chỉ thấy bọn họ tuổi đã ngoài sáu mươi lăm, võ công có chút không tệ, nhưng hắn tựu không có chút nhận biết nào về lai lịch bọn họ. Nhất thời hắn quay sang Tần Thục Phân hỏi: "Nương tử, nàng nhận biết được bốn gã này?"
Tần Thục Phân nhìn qua bốn người một lượt nữa rồi nói: "Ta cũng không quen biết nhiều người lắm, hay là chàng đi hỏi Diệu Tình đi, nhất định nàng ta sẽ biết."
Đường Tư Tư lúc này mới lên tiếng: "Thật ra cũng không có gì lạ, trừ Thiết Phán - Khương Trung thì còn có Giang hồ Thanh Thiên – Lưu Nghị, Hắc Bạch song hiệp – Chu Hoa, Tương Khâm."
Lăng Phong nhìn về phía Lưu Nghị, thấy trên mặt ông ta không có một chút biểu tình nào, hoàn toàn là một bộ dáng thiết diện vô tư. Hắn cười cười: "Bọn họ đều không thuộc hai mươi đại môn phái, sao lại có thể ngồi ở đó?"
Đường Tư Tư lắc lắc đầu: "Thật ra thì bọn vô môn vô phái, bình phán viên của đại hội chính là lấy từ những người nổi danh nhưng không thuộc hai mươi đại môn phái."
Lăng Phong nhàn nhạt cười: "Thật ra chỉ cần công bằng là được, nội phái ngoại phái có gì khác nhau đâu?"
Lăng Phong nhàn nhạt cười: "Thật ra chỉ cần công bằng là được, nội phái ngoại phái có gì khác nhau đâu?"
Lăng Phong khẽ cười, từ đầu đến giờ trên lôi đài chỉ toàn là những đệ tử của các môn phái không thuộc liên minh hai mươi môn phái, cho nên tài nghệ có phần kém cỏi. Những cuộc tỷ thí diễn ra có phần nhanh chóng, giọng của bình phán viên vang lên không ngừng để thông báo thắng thua. Lúc này bên ngoài từng đoàn người mới bắt đầu hứng thú đi vào sân để xem thi đấu.
Lăng Phong có chút buồn chán thấp giọng nói: "Lần này sao không thấy người của Phích Lịch Môn tham gia nhỉ, thật có chút kỳ quái."
Đường Tư Tư tức giận nói: "Hừ hừ, nếu bọn chúng dám tới, ta sẽ là người đầu tiên đem bọn chúng đánh cho nằm dưới đất!"
Nam Cung Vân cũng tò mò nói: "Nói cũng phải, bây giờ thì Phích Lịch Môn cũng đã có thể so sánh với Đường Môn. Tuy nhiên bọn chúng cho dù lợi hại cũng chỉ có một mình, mà hiện tại Đường Môn cùng tứ đại thế gia đã đứng cùng chiến tuyến, ta xem ra chắc là bọn chúng không dám đến đâu!"
Tây Môn Đình Đình cười nhẹ nói: "Thật ra thì cho dù Đường Môn cùng tứ đại thế gia không đứng cùng chiến tuyến thì chỉ cần lấy thủ pháp sử dụng ám khí hay chế luyện ám khí thì Đường Môn bây giờ cũng đã có những bước tiến xa hơn so với trước đây. Vì vậy Phích Lịch Môn hay bất kì ai trong giang hồ nghe đến Đường Môn cũng phải sợ hãi, bọn chúng chính là không thể cùng Đường Môn ngồi cùng một vị trí a!"
Tần Thục Phân cười cười: "Đình Đình nói rất đúng, võ công cùng thủ thuật luyện chế và sử dụng ám khí của Đường Môn là nhất mạch truyền thừa, lại không ngừng đổi mới phát triển, thật sự không thể khinh thường. Một gia tộc bám rễ ở Ba Thục lâu như vậy, từ rất lâu đã trở thành một thế lực vô cùng to lớn. Hơn nữa đệ tử Đường Môn hành tẩu trên giang hồ vô ảnh vô tung, mỗi lần làm việc đều giống như hoa phù dung sớm nở tối tàn, xem thường sống chết. Có điều mỗi lần bọn họ xuất thủ thì đều là một đại thủ bút!"
Tây Môn Đình Đình tò mò hỏi: "Tư Tư, Đường Môn thật sự có thế lực không kém, vì sao lại không phát triển rộng ra ngoài?"
Đường Tư Tư nghe vậy liền đắc ý nói: "Thật ra thì thế lực của Đường Môn chúng ta không phát triển ra ngoài Ba Thục, nhưng việc buôn bán sớm đã trải rộng khắp thiên hạ, chỉ là người ngoài phần lớn đều không biết việc ấy thôi!"
Lăng Phong trong lòng chợt động, hỏi: "Đường Môn của nàng làm ăn gì?"
Đường Tư Tư lườm hắn một cái, nói: "Tứ Xuyên được xưng là Thiên Phủ chi quốc, khí hậu thuận lợi, sản vật phong phú, trong đó có một loại làm ăn mà lợi nhuận vô cùng lớn nhưng cần một đội ngũ to lớn vận hành, chàng đoán thử xem là thứ gì?"
Lăng Phong cười nói: "Là dược liệu sao?"
Đường Tư Tư cười duyên nói: "Không nghĩ tới chàng nhanh như vậy đã đoán ra!"
Chiêu Dương công chúa ngạc nhiên hỏi: "Lăng lang chàng cũng rành việc làm ăn sao?"
Tây Môn Đình Đình quay sang Chiêu Dương công chúa cùng Công Tôn Ngọc Chân mỉm cười, ngọt ngào nói: "Ngọc Chân, hai ngươi đều không biết sao? Thân phận thật sự của tướng công chúng ta là gì? Chính là công tử của Giang Nam đệ nhất phú thương, nhà chàng làm ăn buôn bán đủ loại: củi, gạo, dầu, muối, tương, dấm, trà……không thứ nào không có a!"
Lăng Phong ha hả cười nói: "Chỉ là làm ăn nhỏ thôi, sau này ta chính là muốn làm ăn thật lớn!"
Chiêu Dương công chúa nghe vậy tò mò hỏi: "Làm ăn cái gì a?"
Lăng Phong cười gian nói: "Mỹ nữ quán! Ta sẽ đem thiên hạ mỹ nữ bày ra, chỉ cần ai muốn xem mỹ nữ liền phải đưa tiền."
"Ta nhổ vào!" Chúng nữ nghe thế nhất thời đồng loạt khai triển một trận quyền phấn đánh lên người Lăng Phong, xấu hổ nói: "Chàng muốn bán nhan sắc chúng ta sao?"
"Không được thì thôi a, ta không làm là được mà!"
Lăng Phong liên tục cầu xin tha thứ, chúng nữ thấy thế cũng cười tươi. Tần Thục Phân cùng Nam Cung Vân cũng nhịn không được cười nhưng lại sợ bị người ngoài nhìn ra sơ hở nên vô cùng cực khổ nhẫn nhịn.
Tây Môn Đình Đình lúc này nhìn hắn nói: "Xem ra các thế lực trên giang hồ vẫn là minh tranh ám đấu, Nam Cung thế gia chúng ta chính là vẫn phải lui về ẩn giấu."
Lăng Phong mỉm cười: "Ừm, thật ra ta đã sớm có kế hoạch, một tháng sau có thể chúng ta sẽ được giải thoát khỏi hoàn cảnh này."
Tây Môn Đình Đình nghe thế mìm cười gật đầu, Tần Thục Phân cũng cười nói: "Ừm, thật ra ta cũng đã sớm muốn rời khỏi biệt viện đi du ngoạn đây đó!"
Lúc này trên lôi đài đã trôi qua mấy trận đấu, nhanh như vậy đã gần đến trưa. Bởi vì người tham gia tỷ võ vô cùng đông, cho nên dù không có thời gian nghỉ ngơi nhưng khi chưa đến phiên mình lên đài cũng có thể tư do đi ăn uống gì đó. Lăng Phong nhìn quanh một chút rồi mang theo chúng nữ đến tầng cao nhất của Thái Bạch lâu bên bờ Tây Hồ dùng bữa.
Nơi này cũng dễ dàng quan sát lôi đài phía dưới, bọn họ có thể xem rõ từng trận tỷ võ.
"Chậc, vừa rồi ngồi ở dưới thật là cực khổ, sớm biết như vậy đã tới nơi này ngồi xem. Nơi này hoàn cảnh vừa tốt lại vừa thoải mái, thật không giống bên dưới, chật chội đến thở cũng khó khăn." Chiêu Dương công chúa líu ríu nói.
"Chiêu Dương, đến bên này!" Lăng Phong hướng về phía nàng gọi.
Chiêu Dương công chúa chòm người qua cửa sổ nhìn xuống phía dưới, không tình nguyện chu cái miệng nhỏ nói: "Làm gì a, người ta còn muốn xem thi đấu mà!"
Lăng Phong nhìn eo thon cùng kiều đồn xinh đẹp đang quay về phía mình liền cười gian, bước tới đem nàng ôm lấy, hôn một cái thật sâu, nói: "Nàng không phải nói không thở nổi sao? Ta liền truyền cho nàng vài hớp không khí!"
"Ưm…." Chiêu Dương công chúa nghe vậy liền đỏ bừng cả mặt, đẩy hắn ra nói: "Người ta không muốn, tướng công bại hoại!"
Chúng nữ thấy bộ dạng ngượng ngùng của Chiêu Dương công chúa không khỏi cười một trận vui vẻ. Thái Bạch lâu này chính là sản nghiệp của Nam Cung thế gia, vì vậy Lăng Phong hắn đã sớm phân phó đem tầng trên cùng này phong tỏa, không để ngoại nhân đi vào. Hắn hiện tại chính là mang theo một đám phu nhân lên đây xem thi đấu, một bên hưởng thụ vô hạn mỹ vị.
Tây Môn Đình Đình nói: "Nói nhảm, thế chưởng môn hai mươi phái các ngươi để làm cái gì?"
Lăng Phong lắc lắc đầu: "Những người này chỉ có hư danh thôi. Trừ Trí Hải đại sư của Thiếu Lâm, Thiên Tùng đạo trưởng của Võ Đang cùng Vân Thanh sư thái của Nga My còn có thể gọi là võ học tông sư thì chỉ còn ta và hai nhạc phụ đại nhân. Những người còn lại không đáng để vào mắt a!"
Bỗng Tần Thục Phân nhỏ giọng trách cứ: "Lăng lang, chàng nói chuyện phải cẩn thận một chút, nơi này không như hậu viện nhà mình đâu."
Lăng Phong cười hì hì: "Thục Phân nương tử, nàng nghĩ xem có phải tỷ võ quá nhàm chán không? Còn không bằng chúng ta về nhà động phòng cho thú vị một chút? Yên tâm đi, tối nay tướng công ta nhất định sẽ dùng hết sức cùng các nàng ngự nữ song tu, làm cho các nàng ngày mai lên lôi đài đại triển thân thủ, hoành tảo thiên quân!"
Tần Thục Phân nhìn hắn một cái rồi thẹn thùng cúi đầu xuống, dùng thanh âm chỉ có hai người mới nghe được nói: "Tướng công, chàng đừng có chọc ghẹo tiện thiếp, để người ta nghe được thì….., chàng thật muốn ta không dám đưa mặt nhìn ai a!"
Lăng Phong nhất thời vui vẻ, cười nói: "Ta mới là không sợ, chỉ cần nàng thích là được rồi!"
Tần Thục Phân thẹn thùng, cả người nóng rang, giọng nói nhỏ như muỗi kêu: "Đừng, hiện tại chỗ này không được!"
Tần Thục Phân thẹn thùng, cả người nóng rang, giọng nói nhỏ như muỗi kêu: "Đừng, hiện tại chỗ này không được!"
Nam Cung Vân ở bên cạnh thấy vậy liền lôi hắn lại, giọng có chút ghen tức nói: "Ta nói đệ đệ nha, các ngươi hai người thân mật như vậy, người khác nhìn vào có khi lại nói các ngươi có điều mờ ám gì đó nha!"
Lăng Phong tỏ vẻ không thèm quan tâm, cười ha hả: "Thể tỷ cũng tới đây luôn đi, chúng ta thân mật một chút để bọn họ xem thế nào là tình yêu tỷ đệ!"
Nam Cung Vân nghe vậy vô cùng xấu hổ, dùng sức ngắt Lăng Phong một cái, nói: "Ta không thèm nha, ta muốn xem tỷ võ!"
Lăng Phong chợt nhìn về phía lôi đài, quả nhiên trên đó đang diễn ra một trận quyền cước giao kích vô cùng kịch liệt, có điều nhìn kỹ lại thì tài nghệ cũng tầm thường thôi. Lúc này trên một góc lôi đài không biết khi nào đã có bốn người ngồi, phía trước bốn người là một cái bàn nhỏ, trên đó để một ít giấy bút và một cái chuông. Xem ra vừa rồi bọn hắn đùa giỡn cũng tốn không ít thời gian a.
Lăng Phong cau mày nói: "Bốn người này từ lúc nào đã ở đấy? Mà bây giờ đang là ai đánh với ai?"
Chúng nữ cũng mờ mịt tỏ vẻ không biết, lúc này Diệu Tình ngồi phía trước mới quay lại trả lời: "Đang là Cửu sư đệ của Hoa Sơn – Vương Hằng so tài với một trong Lĩnh Nam song kiệt – Trương Tuấn Kiệt."
Chỉ thấy lúc này trên lôi đài, Trương Tuấn Kiệt khuỷu tay chợt xoay qua nhẹ nhàng đánh lên ngực của Vương Hằng, Lăng Phong đột nhiên la to: "Tốt!"
Thanh âm của hắn giống như tiếng chuông chiều vang vọng toàn trường làm cho mọi người đồng loạt đưa ánh mắt kỳ quái nhìn về phía hắn. Một chiêu đơn giản không có gì đặc sắc như thế thì có gì đáng khen ngợi chứ? Ngay cả chính các nương tử của Lăng Phong cũng không biết hắn hét lớn như vậy là có ý gì?
Toàn bộ mọi người không thể làm gì khác hơn ngoài việc tiếp tục nhìn lên lôi đài. Lúc này trên góc lôi đài, bốn người ngồi nói nhỏ với nhau một chút rồi một người trong đá gõ nhẽ vào chuông. Thấy thế, Trương Tuấn Kiệt liền ôm quyền nói: "Đa tạ!"
Vương Hằng cũng rất có phong độ, ôm quyền hướng về phía Trương Tuấn Kiệt nói: "Trương huynh võ nghệ cao cường, tại hạ cam bái hạ phong!"
Nói xong liền xoay người nhảy xuống đài, bình phán viên lúc này mới lớn giọng nói: "Lĩnh Nam – Trương Tuấn Kiệt thắng, được vào vòng tiếp theo!"
Tần Thục Phân nhìn về phía bình phán viên vừa đứng dậy một chút rồi nhỏ giọng nói: "Người này hình như là Giang hồ Thiết Phán – Khương Trung!"
Lăng Phong đánh giá bốn gã bình phán viện một lượt, chỉ thấy bọn họ tuổi đã ngoài sáu mươi lăm, võ công có chút không tệ, nhưng hắn tựu không có chút nhận biết nào về lai lịch bọn họ. Nhất thời hắn quay sang Tần Thục Phân hỏi: "Nương tử, nàng nhận biết được bốn gã này?"
Tần Thục Phân nhìn qua bốn người một lượt nữa rồi nói: "Ta cũng không quen biết nhiều người lắm, hay là chàng đi hỏi Diệu Tình đi, nhất định nàng ta sẽ biết."
Đường Tư Tư lúc này mới lên tiếng: "Thật ra cũng không có gì lạ, trừ Thiết Phán - Khương Trung thì còn có Giang hồ Thanh Thiên – Lưu Nghị, Hắc Bạch song hiệp – Chu Hoa, Tương Khâm."
Lăng Phong nhìn về phía Lưu Nghị, thấy trên mặt ông ta không có một chút biểu tình nào, hoàn toàn là một bộ dáng thiết diện vô tư. Hắn cười cười: "Bọn họ đều không thuộc hai mươi đại môn phái, sao lại có thể ngồi ở đó?"
Đường Tư Tư lắc lắc đầu: "Thật ra thì bọn vô môn vô phái, bình phán viên của đại hội chính là lấy từ những người nổi danh nhưng không thuộc hai mươi đại môn phái."
Lăng Phong nhàn nhạt cười: "Thật ra chỉ cần công bằng là được, nội phái ngoại phái có gì khác nhau đâu?"
Lăng Phong nhàn nhạt cười: "Thật ra chỉ cần công bằng là được, nội phái ngoại phái có gì khác nhau đâu?"
Lăng Phong khẽ cười, từ đầu đến giờ trên lôi đài chỉ toàn là những đệ tử của các môn phái không thuộc liên minh hai mươi môn phái, cho nên tài nghệ có phần kém cỏi. Những cuộc tỷ thí diễn ra có phần nhanh chóng, giọng của bình phán viên vang lên không ngừng để thông báo thắng thua. Lúc này bên ngoài từng đoàn người mới bắt đầu hứng thú đi vào sân để xem thi đấu.
Lăng Phong có chút buồn chán thấp giọng nói: "Lần này sao không thấy người của Phích Lịch Môn tham gia nhỉ, thật có chút kỳ quái."
Đường Tư Tư tức giận nói: "Hừ hừ, nếu bọn chúng dám tới, ta sẽ là người đầu tiên đem bọn chúng đánh cho nằm dưới đất!"
Nam Cung Vân cũng tò mò nói: "Nói cũng phải, bây giờ thì Phích Lịch Môn cũng đã có thể so sánh với Đường Môn. Tuy nhiên bọn chúng cho dù lợi hại cũng chỉ có một mình, mà hiện tại Đường Môn cùng tứ đại thế gia đã đứng cùng chiến tuyến, ta xem ra chắc là bọn chúng không dám đến đâu!"
Tây Môn Đình Đình cười nhẹ nói: "Thật ra thì cho dù Đường Môn cùng tứ đại thế gia không đứng cùng chiến tuyến thì chỉ cần lấy thủ pháp sử dụng ám khí hay chế luyện ám khí thì Đường Môn bây giờ cũng đã có những bước tiến xa hơn so với trước đây. Vì vậy Phích Lịch Môn hay bất kì ai trong giang hồ nghe đến Đường Môn cũng phải sợ hãi, bọn chúng chính là không thể cùng Đường Môn ngồi cùng một vị trí a!"
Tần Thục Phân cười cười: "Đình Đình nói rất đúng, võ công cùng thủ thuật luyện chế và sử dụng ám khí của Đường Môn là nhất mạch truyền thừa, lại không ngừng đổi mới phát triển, thật sự không thể khinh thường. Một gia tộc bám rễ ở Ba Thục lâu như vậy, từ rất lâu đã trở thành một thế lực vô cùng to lớn. Hơn nữa đệ tử Đường Môn hành tẩu trên giang hồ vô ảnh vô tung, mỗi lần làm việc đều giống như hoa phù dung sớm nở tối tàn, xem thường sống chết. Có điều mỗi lần bọn họ xuất thủ thì đều là một đại thủ bút!"
Tây Môn Đình Đình tò mò hỏi: "Tư Tư, Đường Môn thật sự có thế lực không kém, vì sao lại không phát triển rộng ra ngoài?"
Đường Tư Tư nghe vậy liền đắc ý nói: "Thật ra thì thế lực của Đường Môn chúng ta không phát triển ra ngoài Ba Thục, nhưng việc buôn bán sớm đã trải rộng khắp thiên hạ, chỉ là người ngoài phần lớn đều không biết việc ấy thôi!"
Lăng Phong trong lòng chợt động, hỏi: "Đường Môn của nàng làm ăn gì?"
Đường Tư Tư lườm hắn một cái, nói: "Tứ Xuyên được xưng là Thiên Phủ chi quốc, khí hậu thuận lợi, sản vật phong phú, trong đó có một loại làm ăn mà lợi nhuận vô cùng lớn nhưng cần một đội ngũ to lớn vận hành, chàng đoán thử xem là thứ gì?"
Lăng Phong cười nói: "Là dược liệu sao?"
Đường Tư Tư cười duyên nói: "Không nghĩ tới chàng nhanh như vậy đã đoán ra!"
Chiêu Dương công chúa ngạc nhiên hỏi: "Lăng lang chàng cũng rành việc làm ăn sao?"
Tây Môn Đình Đình quay sang Chiêu Dương công chúa cùng Công Tôn Ngọc Chân mỉm cười, ngọt ngào nói: "Ngọc Chân, hai ngươi đều không biết sao? Thân phận thật sự của tướng công chúng ta là gì? Chính là công tử của Giang Nam đệ nhất phú thương, nhà chàng làm ăn buôn bán đủ loại: củi, gạo, dầu, muối, tương, dấm, trà……không thứ nào không có a!"
Lăng Phong ha hả cười nói: "Chỉ là làm ăn nhỏ thôi, sau này ta chính là muốn làm ăn thật lớn!"
Chiêu Dương công chúa nghe vậy tò mò hỏi: "Làm ăn cái gì a?"
Lăng Phong cười gian nói: "Mỹ nữ quán! Ta sẽ đem thiên hạ mỹ nữ bày ra, chỉ cần ai muốn xem mỹ nữ liền phải đưa tiền."
"Ta nhổ vào!" Chúng nữ nghe thế nhất thời đồng loạt khai triển một trận quyền phấn đánh lên người Lăng Phong, xấu hổ nói: "Chàng muốn bán nhan sắc chúng ta sao?"
"Không được thì thôi a, ta không làm là được mà!"
Lăng Phong liên tục cầu xin tha thứ, chúng nữ thấy thế cũng cười tươi. Tần Thục Phân cùng Nam Cung Vân cũng nhịn không được cười nhưng lại sợ bị người ngoài nhìn ra sơ hở nên vô cùng cực khổ nhẫn nhịn.
Tây Môn Đình Đình lúc này nhìn hắn nói: "Xem ra các thế lực trên giang hồ vẫn là minh tranh ám đấu, Nam Cung thế gia chúng ta chính là vẫn phải lui về ẩn giấu."
Lăng Phong mỉm cười: "Ừm, thật ra ta đã sớm có kế hoạch, một tháng sau có thể chúng ta sẽ được giải thoát khỏi hoàn cảnh này."
Tây Môn Đình Đình nghe thế mìm cười gật đầu, Tần Thục Phân cũng cười nói: "Ừm, thật ra ta cũng đã sớm muốn rời khỏi biệt viện đi du ngoạn đây đó!"
Lúc này trên lôi đài đã trôi qua mấy trận đấu, nhanh như vậy đã gần đến trưa. Bởi vì người tham gia tỷ võ vô cùng đông, cho nên dù không có thời gian nghỉ ngơi nhưng khi chưa đến phiên mình lên đài cũng có thể tư do đi ăn uống gì đó. Lăng Phong nhìn quanh một chút rồi mang theo chúng nữ đến tầng cao nhất của Thái Bạch lâu bên bờ Tây Hồ dùng bữa.
Nơi này cũng dễ dàng quan sát lôi đài phía dưới, bọn họ có thể xem rõ từng trận tỷ võ.
"Chậc, vừa rồi ngồi ở dưới thật là cực khổ, sớm biết như vậy đã tới nơi này ngồi xem. Nơi này hoàn cảnh vừa tốt lại vừa thoải mái, thật không giống bên dưới, chật chội đến thở cũng khó khăn." Chiêu Dương công chúa líu ríu nói.
"Chiêu Dương, đến bên này!" Lăng Phong hướng về phía nàng gọi.
Chiêu Dương công chúa chòm người qua cửa sổ nhìn xuống phía dưới, không tình nguyện chu cái miệng nhỏ nói: "Làm gì a, người ta còn muốn xem thi đấu mà!"
Lăng Phong nhìn eo thon cùng kiều đồn xinh đẹp đang quay về phía mình liền cười gian, bước tới đem nàng ôm lấy, hôn một cái thật sâu, nói: "Nàng không phải nói không thở nổi sao? Ta liền truyền cho nàng vài hớp không khí!"
"Ưm…." Chiêu Dương công chúa nghe vậy liền đỏ bừng cả mặt, đẩy hắn ra nói: "Người ta không muốn, tướng công bại hoại!"
Chúng nữ thấy bộ dạng ngượng ngùng của Chiêu Dương công chúa không khỏi cười một trận vui vẻ. Thái Bạch lâu này chính là sản nghiệp của Nam Cung thế gia, vì vậy Lăng Phong hắn đã sớm phân phó đem tầng trên cùng này phong tỏa, không để ngoại nhân đi vào. Hắn hiện tại chính là mang theo một đám phu nhân lên đây xem thi đấu, một bên hưởng thụ vô hạn mỹ vị.
Tác giả :
Thanh Trà Đạm Phạn