Kiều Kiều Sư Nương
Chương 179: Cầm Kỳ Thi Mai
Một trận đánh ở Hương Tạ Cư, Nam Cung Vũ cũng một trận thành danh, Chỉ Thiên Kiếm vừa xuất, một chiêu đã lấy đầu Trang Thượng Khanh, điều này có thể nói là danh tiếng khôn cùng, truyền kỳ về Nam Thiên Nhất Kiếm lại vang vọng giang hồ.
Lời đồn cứ một truyền mười, mười lại truyền trăm, trăm truyền ngạn vạn, không ngừng lan ra khắp võ lâm, tốc độ khiến người ta khó lòng tưởng tượng được, hơn nữa nội dung cũng bị phóng đại lên gấp mười lần, thậm chí là cả trăm lần, bởi vậy chỉ sợ đến sau ngày mai thì tin Nam Cung thế gia quyết đấu với Hồ Điệp Môn sẽ truyền khắp giang hồ mất.
Hơn nữa lời truyền càng lúc càng thần kỳ, Lăng Phong còn chưa về đến nhà, nhưng tin tức đã truyền đến tận tai của Nam Cung Hiên rồi, lúc này thì mọi người đều muốn tìm Lăng Phong về.
- Vũ Nhi, con nói cho ta nghe một chút, chuyện Trang Thượng Khanh là ra làm sao?"
Nam Cung Hiên nhìn thấy Lăng Phong, lão thở hổn hển, bắt đầu chất vấn ngập đầu. Hơn nữa bên cạnh còn có Tần Thục Phân đang ngồi, dáng vẻ cũng rất sốt ruột. Nhìn ra được trong lòng họ cũng rất coi trọng chuyện này.
Lăng Phong vừa thấy thì biết mình chọc phải đại họa rồi, trong lòng cũng có chút khó chịu, nhưng cũng không giấu diếm, đem mọi chuyện ra kể lại rõ ràng.
- Vũ Nhi, con gây ra đại họa rồi!!" Nam Cung Hiên có chút thất thố mà kêu lên:
- Hồ Điệp Môn chính là trong thập bát liên minh của ma giáo, Trang Chi Điệp lại là cao thủ trong cao thủ của tà giáo. Con…con lại làm như vậy, sợ là lần này mang tới họa diệt môn cho Nam Cung thế gia ta rồi!!"
Lăng Phong thật sự không ngờ được Nam Cung Hiên lại là loại người nhát gan như vậy, hắn ra vẻ khinh thường nói:
- Hài nhi làm việc là do một mình làm, nếu như phụ thân lo lắng chuyện ta gây họa diệt môn cho Nam Cung thế gia, vậy cứ việc đuổi ta khỏi ra môn là được! Ta đường đường là nam tử hán đại trượng phu, chẳng lẽ lại sợ việc nhỏ này! Giữa đường gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, đó vốn là việc mà ta nên làm, càng huống chi, chánh tà càng là bất lưỡng lập. Đừng nói là Trang
Thượng Khanh của Hồ Điệp Môn, mà dù Mạc Quỷ Hùng có tới đây, ta cũng làm như vậy mà thôi!"
Nói xong, hắn cũng không nói nhảm cùng Nam Cung Hiên nữa, quay mặt rời đi luôn.
Nam Cung Hiên tuyệt đối không ngờ được mình lại bị đứa con trai răn dạy, hơn nữa còn đâm trúng chỗ đau của lão, nét mặt già nua hơi tái đi, trong lòng cũng cảm thán mình già thật rồi,
Chỉ là sự chính trực của Lăng Phong cũng khó mà khen ngợi được, nếu mà là ngày khác, lão cũng dám đứng gia gánh vác cho, chỉ là lần này thật xấu hổ, nhưng trong lòng cũng có chút vui mừng, Nam Cung thế gia đã lâu rồi không có xuất hiện nhân tài như vậy.
- Vũ Nhi, ngươi đứng lại đó cho ta!" Tần Thục Phân ở một bên thật sự chịu không nổi nữa, nàng đứng lên quát giữ Lăng Phong lại:
- Cha ngươi nói ngươi, đó là vì lo lắng an toàn của ngươi, cũng là vì đại cục của Nam Cung thế gia mà lo lắng, chẳng lẽ ngươi vẫn ngang ngạnh, không chịu nhìn đại cục sao? Nếu như mỗi người làm việc đều lỗ mãng như ngươi, vậy Nam Cung thế gia chẳng phải không còn ngày an bình sao. Trang Thượng Khanh dù có làm như thế nào, ít nhất ngươi cũng phải bắt hắn lại hoặc là giáo huấn một chút rồi dứng lại, tại sao lại dồn hắn vào chỗ chết? n oán của giang hồ, ngươi làm thế chỉ dẫn đến ân oán liên miên mà thôi."
Lăng Phong bị Tần Thục Phân quát lớn như vậy, trong lòng cũng cảm thấy đích thị là có chút làm quá, vì thế hắn dừng lại.
Tần Thục Phân lúc này mới nói tiếp:
- Ta sáng sớm nay đã phân phó ngươi không nên đi theo đám Nam Cung Sở Vân, vậy mà ngươi lại không nghe. Hơn nữa Hương Tạ Cư là địa phương gì, là nơi ngươi nên tới sao?"
- Cha, nương, xin lỗi."
Lăng Phong nói, hắn thầm nghĩ nếu hôm nay mà không xin lỗi một câu, phỏng chừng là hôm nay không ra được khỏi đây mất.
Nam Cung Hiên thở dài một chút, nói:
- Vũ Nhi, con trưởng thành rồi, điều này khiến cha thật cao hứng. Con nói đúng, chuyện này nếu đã phát sinh thì chúng ta cần gì phải tránh né nó. Hồ Điệp Môn không dễ chọc, vậy chẳng nhẽ Nam Cung thế gia ta là đồ bỏ. Ta thấy như vậy cũng tốt, mấy ngày nay con cũng đừng nên ra ngoài, để ta viết thư cho Mộ Dung bá phụ của con, lúc này, tứ đại thế gia cần đòan kết đối ngoại. Nếu người của ma giáo đã có thể giết Mộ Dung Tuấn, vậy sao Vũ Nhi con giết Trang thượng Khanh lại không được. Chỉ bất quá là lần này khiến Nam Cung thế gia ta phải lên đầu trận mà thôi. Nếu chính ta đại chiến đã là không thể tránh được, vậy thì cứ thống khóai mà đối mặt với nó đi!"
Tần Thục Phân kinh hãi, nói:
- Lão gia, người điên rồi, lúc này mà còn dung túng cho Vũ Nhi nữa!"
- Phụ nữ thì biết cái gì, chính là theo lời của Vũ Nhi, nam tử hán đại trượng phu thì phải đỉnh thiên ở trên đời này, nếu muốn sống tạm bợ thì Nam Cung Hiên ta làm được sao?" Nam Cung Hiên nói.
Lăng Phong thấy thái độ của Nam Cung Hiên đã hoàn toàn thay đổi, vì thế nói:
- Cha, chuyện này do ta gây ra, cứ để ta một mình đi chịu."
Nam Cung Hiên đi tới, nhẹ nhàng vỗ bả vai của Lăng Phong, nói:
- Con ngoan, con là chủ nhân tương lai của Nam Cung thế gia, tương lai còn nhiều chuyện quan trọng cần con làm. Cha chỉ là một lão gì sắp hết đời, cũng sắp chết rồi, chuyện này nên làm là bình thường. Mà hiện giờ chủ nhân của Nam Cung thế gia là ta, cho nên trách nhiệm lần này cứ để ta gánh chịu hết đi."
- Không, cha…."
Lăng Phong tuy không phải là Nam Cung Vũ thật sự, nhưng khi hắn nghe lời của Nam Cung Hiên cũng thấy rất cảm động, đích xác thì loại cảm xúc tình cha con này của Nam Cung Hiên hết sức chân thành.
Nghe Nam Cung Hiên nói như vậy, người cao hứng nhất trong lòng là Tần thục Phân, cái tin tức sớm về việc Lăng Phong là chủ nhân của Nam Cung thế gia này khiến tâm tình nàng vui mừng vô cùng, nàng tuyệt đối không nghĩ tới chuyện Lăng Phong gây họa mà chẳng có chuyện gì, hơn nữa còn nhân họa đắc phúc, trong lòng kích động đến mức khó biểu hiện nổi.
Nam Cung Hiên mỉm cười, nói:
- Cha chỉ nói như vậy thôi, con cho rằng ta thật sự bại bởi Trang Chi Điệp sao? Con đã có thể thắng được Trang Thượng Khanh, vậy sao không tin ta có thể thắng được Trang Chi Điệp! Tốt lắm, chúng ta cùng đi ăn cơm, con nói cho ta một chút về công phu của Trang Thượng Khanh xem nào!"
- Vâng, cha." Lăng Phong nói,
Sau đó hắn đi theo Nam Cung Hiên đến đại sảnh, Tần Thục Phân hiển nhiên là vui mừng đi theo, trong ý nghĩ của nàng, tốt nhất là Nam Cung Hiên đánh nhau lưỡng bại câu thương với Trang Chi Điệp, sau đó Lăng Phong ngồi lên ghế gia chủ rồi, vậy thì nàng có thể "buông rèm nhiếp chính" rồi.
Sau khi ăn xong bữa cơm, tình cảm "cha con" của Lăng Phong và Nam Cung Hiên gia tăng rất nhiều, hai người thậm chí còn uống rượu, trong lòng rất thống khóai, đến ngay cả Tần Thục Phân cũng bị lây nhiễm.
Sau khi tiệc tàn, Tần Thục Phân cũng không quên dặn dò Lăng Phong, mấy ngày này nhấy định nghe theo an bài của Nam Cung Hiên, không được ra khỏi nhà một bước, đồng thời phải chuyên cần luyện công, tùy thời ứng phó với đại địch.
Đến lúc canh hai, Lăng Phong mới về được đến Thính Kiếm Các, làm hắn cảm thấy bất đồng chính là cả bốn nha đầu Xuân Cầm, Hạ Kỳ, Thu Thi, Đông Mai đều đang đợi mình, không giống như mọi khi chỉ có Xuân Cầm lưu lại. Mà Thu Thi và Đông Mai thì thọat nhìn như đang có đầy bụng tâm sự,
Sau khi phục dịch Lăng Phong ngồi xuống, Thu Thi mới nhìn Đông Mai, sau đó đột nhiên hai nàng quỳ xuống trước mặt Lăng Phong.
Lăng Phong kinh hãi nói:
- Thu Thi Đông Mai, các nàng đầy là…"
Thu Thi nói:
- Nô tỳ cả gần xin công tử khai ân, đồng ý cho tỷ muội nô tỳ được giống như tỷ muội Xuân Cầm và Hạ Kỳ, được cả đời theo hầu công tử."
Lúc này Xuân Cầm Hạ Kỳ cũng quỳ xuống trước mặt Lăng Phong, nói:
- Bọn tỷ muội nô tỳ tuy không phải là tỷ muội ruột thịt, nhưng tình thân như tay chân, mong công tử khai ân, đáp ứng yêu cầu của bốn tỷ muội nô tỳ. Chúng nô tỳ thật sự không cần danh phận gì, chỉ cần có thể trọn đời được hầu hạ công tử là được rồi."
Thu Thi Đông Mai cũng nói theo:
- Xin công tử thành toàn!"
Vừa nói hai nàng còn vừa khóc.
Hóa ra là mấy buổi tối này Lăng Phong dạy cho Xuân Cầm Hạ Kỳ đọc sách viết chữ, lại còn "quây quần quấn quýt" với hai nàng, việc này đã sớm bị Thu Thi và Đông Mai biết rồi.
Vì thế hôm nay, sau khi Lăng Phong rời đi, vốn tỷ muội bọn họ thân thiết với nhau nên Thu Thi và Đông Mai đã hỏi tỷ muội Xuân Cầm, các nàng không nhịn được đã nói thẳng ra ước định với Lăng Phong.
Thu Thi Đông Mai nghe xong thì vô cùng hâm mộ, dù sao các nàng cũng là người hầu của Nam Cung thế gia này lâu năm rồi, đều hiểu rằng hạ nhân muốn có được hạnh phúc là điều vô cùng khó khăn, vì thế tỷ muội Thu Thi Đông Mai cũng có suy nghĩ muốn theo Lăng Phong cả đời, mà vốn các nàng đã từng thề có phúc cùng hưởng có nạn cùng chia.
Lăng Phong thầm nghĩ một trận, thu phục bốn nha đầu này tất nhiên là có lợi lớn cho hành động của hắn tại Nam Cung thế gia, nhưng chỉ là hắn vốn không phải người vô trách nhiệm, nếu như có thêm Thu Thi Đông Mai, chờ đến khi giải độc xong hắn nhất định đưa các nàng đi theo, chứ còn nếu không đưa các nàng đi theo, vậy hắn không làm được.
Nhưng trước mắt trong lòng Lăng Phong nhất định phải mang đi khỏi Nam Cung thế gia đã có Nam Cung Vân, Thượng Quan Y Y và Xuân Cầm Hạ Kỳ, giờ đã tăng thêm cả Thu Thi Đông Mai, đến lúc đó không biết nhiều người có xảy ra vấn đề gì không.
Chỉ nghĩ đến thôi mà Lăng Phong đã thấy đau đầu rồi, nhưng nhìn lại hai vị tiểu mỹ nữ thanh lệ động lòng trước mắt này, mà các nàng còn đang khóc như "lê hoa đái vũ", Lăng Phong đã có quyết định:
- Đó là mặc kệ sao? Không được, sau có thể đưa các nàng lên Đảo Đào Hoa mà, dù sao có tiên hạc đưa đi, chỉ cần một buổi tối là có thể làm được.
Sau khi quyết định chủ ý, Lăng Phong đứng lên nâng bốn tỳ nữ dậy, rồi hắn nói với Thu Thi Đông Mai:
- Được rồi! Đừng khóc nữa, ta đồng ý với các nàng. Các nàng cũng biết ta luốn đối xử với bốn nàng như nhau, mà ta nếu đã đáp ứng với Xuân Cầm Hạ Kỳ, vậy thì đương nhiên sẽ đồng ý với các nàng, các nàng thấy đúng không? Ta sau này chắc chắn sẽ thương yêu cả bốn nàng thật tốt, cam đoan không để các nàng chịu chút đau khổ nào."
Thu Thi Đông Mai nghe xong thì lập tức tươi cười lau nước mắt đi, nhưng mà chỉ lát sau các nàng lại không nhìn được khóc rống lên, nước mắt này đương nhiên là vì hạnh phúc, Xuân Cầm Hạ Kỳ bên cạnh cũng cảm thấy vui thay cho các nàng, vì thế cũng không nhịn được nước mắt tuôn rơi.
Điều này thật khiến Lăng Phong dở khóc dở cười, không còn cách nào khác để an ủi các nàng, mà bốn tỳ nữ lúc này nhất quyết cứ đòi khóc lớn, thành ra Lăng Phong cứ phải liên tục dỗ dành.
Xuân Cầm rút cục vẫn là thủ lĩnh của tứ nữ, đầu tiên nàng lau khô nước mắt, nói:
- Ba vị muội muội, hôm nay là ngày đại hỉ, mọi người đừng khóc nữa, cuộc sống hạnh phúc sau này còn dài. Trời cũng đã muộn rồi, công tử lại mới về, chúng ta còn không mau hầu công tử tắm rửa thay quần áo, rồi còn để công tử đi nghỉ thôi."
Tam nữ nghe xong lời Xuân Cầm nói đều chậm rãi ngừng khóc, Hạ Kỳ, Đông Mai liền đi chuẩn bị, Thu Thi thì hầy hạ Lăng Phong cởi áo, chỉ lát sau, Lăng Phong đã hoàn toàn ngâm mình trong bồn tắm lớn.
Nhìn hai đôi tỷ muội song sinh đang hầu hạ mình tắm rửa mà nét mắt đầy hạnh phúc, Lăng Phong không khỏi hướng các nàng mà mỉm cười, hiện tại trên người các nàng đều chỉ mặc mỗi một kiện áo lót, bờ vai tuyết trắng, cánh tay mềm mại cùng đùi ngọc thon dài ẩn ẩn hiện hiện trước mắt Lăng Phong,
Điều này khiến Lăng Phong nhớ lại lúc tiến vào Hương Tạ Cư đầy mỹ nữ, mà bốn cô nàng tỳ nữ của hắn này nhan sắc cũng không thua kém gì đám mỹ nữ bên trong đó,
Nhưng các nàng lại thật lòng thật dạ với Lăng Phong chứ không giống như đám nữ nhân chỉ biết tươi cười giả tạo bên trong Hương Tạ Cư, những nàng kia không hề thật lòng, bởi vậy so sánh thì bốn tỳ nữ này khiến Lăng Phong động tình hơn.
Lời đồn cứ một truyền mười, mười lại truyền trăm, trăm truyền ngạn vạn, không ngừng lan ra khắp võ lâm, tốc độ khiến người ta khó lòng tưởng tượng được, hơn nữa nội dung cũng bị phóng đại lên gấp mười lần, thậm chí là cả trăm lần, bởi vậy chỉ sợ đến sau ngày mai thì tin Nam Cung thế gia quyết đấu với Hồ Điệp Môn sẽ truyền khắp giang hồ mất.
Hơn nữa lời truyền càng lúc càng thần kỳ, Lăng Phong còn chưa về đến nhà, nhưng tin tức đã truyền đến tận tai của Nam Cung Hiên rồi, lúc này thì mọi người đều muốn tìm Lăng Phong về.
- Vũ Nhi, con nói cho ta nghe một chút, chuyện Trang Thượng Khanh là ra làm sao?"
Nam Cung Hiên nhìn thấy Lăng Phong, lão thở hổn hển, bắt đầu chất vấn ngập đầu. Hơn nữa bên cạnh còn có Tần Thục Phân đang ngồi, dáng vẻ cũng rất sốt ruột. Nhìn ra được trong lòng họ cũng rất coi trọng chuyện này.
Lăng Phong vừa thấy thì biết mình chọc phải đại họa rồi, trong lòng cũng có chút khó chịu, nhưng cũng không giấu diếm, đem mọi chuyện ra kể lại rõ ràng.
- Vũ Nhi, con gây ra đại họa rồi!!" Nam Cung Hiên có chút thất thố mà kêu lên:
- Hồ Điệp Môn chính là trong thập bát liên minh của ma giáo, Trang Chi Điệp lại là cao thủ trong cao thủ của tà giáo. Con…con lại làm như vậy, sợ là lần này mang tới họa diệt môn cho Nam Cung thế gia ta rồi!!"
Lăng Phong thật sự không ngờ được Nam Cung Hiên lại là loại người nhát gan như vậy, hắn ra vẻ khinh thường nói:
- Hài nhi làm việc là do một mình làm, nếu như phụ thân lo lắng chuyện ta gây họa diệt môn cho Nam Cung thế gia, vậy cứ việc đuổi ta khỏi ra môn là được! Ta đường đường là nam tử hán đại trượng phu, chẳng lẽ lại sợ việc nhỏ này! Giữa đường gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, đó vốn là việc mà ta nên làm, càng huống chi, chánh tà càng là bất lưỡng lập. Đừng nói là Trang
Thượng Khanh của Hồ Điệp Môn, mà dù Mạc Quỷ Hùng có tới đây, ta cũng làm như vậy mà thôi!"
Nói xong, hắn cũng không nói nhảm cùng Nam Cung Hiên nữa, quay mặt rời đi luôn.
Nam Cung Hiên tuyệt đối không ngờ được mình lại bị đứa con trai răn dạy, hơn nữa còn đâm trúng chỗ đau của lão, nét mặt già nua hơi tái đi, trong lòng cũng cảm thán mình già thật rồi,
Chỉ là sự chính trực của Lăng Phong cũng khó mà khen ngợi được, nếu mà là ngày khác, lão cũng dám đứng gia gánh vác cho, chỉ là lần này thật xấu hổ, nhưng trong lòng cũng có chút vui mừng, Nam Cung thế gia đã lâu rồi không có xuất hiện nhân tài như vậy.
- Vũ Nhi, ngươi đứng lại đó cho ta!" Tần Thục Phân ở một bên thật sự chịu không nổi nữa, nàng đứng lên quát giữ Lăng Phong lại:
- Cha ngươi nói ngươi, đó là vì lo lắng an toàn của ngươi, cũng là vì đại cục của Nam Cung thế gia mà lo lắng, chẳng lẽ ngươi vẫn ngang ngạnh, không chịu nhìn đại cục sao? Nếu như mỗi người làm việc đều lỗ mãng như ngươi, vậy Nam Cung thế gia chẳng phải không còn ngày an bình sao. Trang Thượng Khanh dù có làm như thế nào, ít nhất ngươi cũng phải bắt hắn lại hoặc là giáo huấn một chút rồi dứng lại, tại sao lại dồn hắn vào chỗ chết? n oán của giang hồ, ngươi làm thế chỉ dẫn đến ân oán liên miên mà thôi."
Lăng Phong bị Tần Thục Phân quát lớn như vậy, trong lòng cũng cảm thấy đích thị là có chút làm quá, vì thế hắn dừng lại.
Tần Thục Phân lúc này mới nói tiếp:
- Ta sáng sớm nay đã phân phó ngươi không nên đi theo đám Nam Cung Sở Vân, vậy mà ngươi lại không nghe. Hơn nữa Hương Tạ Cư là địa phương gì, là nơi ngươi nên tới sao?"
- Cha, nương, xin lỗi."
Lăng Phong nói, hắn thầm nghĩ nếu hôm nay mà không xin lỗi một câu, phỏng chừng là hôm nay không ra được khỏi đây mất.
Nam Cung Hiên thở dài một chút, nói:
- Vũ Nhi, con trưởng thành rồi, điều này khiến cha thật cao hứng. Con nói đúng, chuyện này nếu đã phát sinh thì chúng ta cần gì phải tránh né nó. Hồ Điệp Môn không dễ chọc, vậy chẳng nhẽ Nam Cung thế gia ta là đồ bỏ. Ta thấy như vậy cũng tốt, mấy ngày nay con cũng đừng nên ra ngoài, để ta viết thư cho Mộ Dung bá phụ của con, lúc này, tứ đại thế gia cần đòan kết đối ngoại. Nếu người của ma giáo đã có thể giết Mộ Dung Tuấn, vậy sao Vũ Nhi con giết Trang thượng Khanh lại không được. Chỉ bất quá là lần này khiến Nam Cung thế gia ta phải lên đầu trận mà thôi. Nếu chính ta đại chiến đã là không thể tránh được, vậy thì cứ thống khóai mà đối mặt với nó đi!"
Tần Thục Phân kinh hãi, nói:
- Lão gia, người điên rồi, lúc này mà còn dung túng cho Vũ Nhi nữa!"
- Phụ nữ thì biết cái gì, chính là theo lời của Vũ Nhi, nam tử hán đại trượng phu thì phải đỉnh thiên ở trên đời này, nếu muốn sống tạm bợ thì Nam Cung Hiên ta làm được sao?" Nam Cung Hiên nói.
Lăng Phong thấy thái độ của Nam Cung Hiên đã hoàn toàn thay đổi, vì thế nói:
- Cha, chuyện này do ta gây ra, cứ để ta một mình đi chịu."
Nam Cung Hiên đi tới, nhẹ nhàng vỗ bả vai của Lăng Phong, nói:
- Con ngoan, con là chủ nhân tương lai của Nam Cung thế gia, tương lai còn nhiều chuyện quan trọng cần con làm. Cha chỉ là một lão gì sắp hết đời, cũng sắp chết rồi, chuyện này nên làm là bình thường. Mà hiện giờ chủ nhân của Nam Cung thế gia là ta, cho nên trách nhiệm lần này cứ để ta gánh chịu hết đi."
- Không, cha…."
Lăng Phong tuy không phải là Nam Cung Vũ thật sự, nhưng khi hắn nghe lời của Nam Cung Hiên cũng thấy rất cảm động, đích xác thì loại cảm xúc tình cha con này của Nam Cung Hiên hết sức chân thành.
Nghe Nam Cung Hiên nói như vậy, người cao hứng nhất trong lòng là Tần thục Phân, cái tin tức sớm về việc Lăng Phong là chủ nhân của Nam Cung thế gia này khiến tâm tình nàng vui mừng vô cùng, nàng tuyệt đối không nghĩ tới chuyện Lăng Phong gây họa mà chẳng có chuyện gì, hơn nữa còn nhân họa đắc phúc, trong lòng kích động đến mức khó biểu hiện nổi.
Nam Cung Hiên mỉm cười, nói:
- Cha chỉ nói như vậy thôi, con cho rằng ta thật sự bại bởi Trang Chi Điệp sao? Con đã có thể thắng được Trang Thượng Khanh, vậy sao không tin ta có thể thắng được Trang Chi Điệp! Tốt lắm, chúng ta cùng đi ăn cơm, con nói cho ta một chút về công phu của Trang Thượng Khanh xem nào!"
- Vâng, cha." Lăng Phong nói,
Sau đó hắn đi theo Nam Cung Hiên đến đại sảnh, Tần Thục Phân hiển nhiên là vui mừng đi theo, trong ý nghĩ của nàng, tốt nhất là Nam Cung Hiên đánh nhau lưỡng bại câu thương với Trang Chi Điệp, sau đó Lăng Phong ngồi lên ghế gia chủ rồi, vậy thì nàng có thể "buông rèm nhiếp chính" rồi.
Sau khi ăn xong bữa cơm, tình cảm "cha con" của Lăng Phong và Nam Cung Hiên gia tăng rất nhiều, hai người thậm chí còn uống rượu, trong lòng rất thống khóai, đến ngay cả Tần Thục Phân cũng bị lây nhiễm.
Sau khi tiệc tàn, Tần Thục Phân cũng không quên dặn dò Lăng Phong, mấy ngày này nhấy định nghe theo an bài của Nam Cung Hiên, không được ra khỏi nhà một bước, đồng thời phải chuyên cần luyện công, tùy thời ứng phó với đại địch.
Đến lúc canh hai, Lăng Phong mới về được đến Thính Kiếm Các, làm hắn cảm thấy bất đồng chính là cả bốn nha đầu Xuân Cầm, Hạ Kỳ, Thu Thi, Đông Mai đều đang đợi mình, không giống như mọi khi chỉ có Xuân Cầm lưu lại. Mà Thu Thi và Đông Mai thì thọat nhìn như đang có đầy bụng tâm sự,
Sau khi phục dịch Lăng Phong ngồi xuống, Thu Thi mới nhìn Đông Mai, sau đó đột nhiên hai nàng quỳ xuống trước mặt Lăng Phong.
Lăng Phong kinh hãi nói:
- Thu Thi Đông Mai, các nàng đầy là…"
Thu Thi nói:
- Nô tỳ cả gần xin công tử khai ân, đồng ý cho tỷ muội nô tỳ được giống như tỷ muội Xuân Cầm và Hạ Kỳ, được cả đời theo hầu công tử."
Lúc này Xuân Cầm Hạ Kỳ cũng quỳ xuống trước mặt Lăng Phong, nói:
- Bọn tỷ muội nô tỳ tuy không phải là tỷ muội ruột thịt, nhưng tình thân như tay chân, mong công tử khai ân, đáp ứng yêu cầu của bốn tỷ muội nô tỳ. Chúng nô tỳ thật sự không cần danh phận gì, chỉ cần có thể trọn đời được hầu hạ công tử là được rồi."
Thu Thi Đông Mai cũng nói theo:
- Xin công tử thành toàn!"
Vừa nói hai nàng còn vừa khóc.
Hóa ra là mấy buổi tối này Lăng Phong dạy cho Xuân Cầm Hạ Kỳ đọc sách viết chữ, lại còn "quây quần quấn quýt" với hai nàng, việc này đã sớm bị Thu Thi và Đông Mai biết rồi.
Vì thế hôm nay, sau khi Lăng Phong rời đi, vốn tỷ muội bọn họ thân thiết với nhau nên Thu Thi và Đông Mai đã hỏi tỷ muội Xuân Cầm, các nàng không nhịn được đã nói thẳng ra ước định với Lăng Phong.
Thu Thi Đông Mai nghe xong thì vô cùng hâm mộ, dù sao các nàng cũng là người hầu của Nam Cung thế gia này lâu năm rồi, đều hiểu rằng hạ nhân muốn có được hạnh phúc là điều vô cùng khó khăn, vì thế tỷ muội Thu Thi Đông Mai cũng có suy nghĩ muốn theo Lăng Phong cả đời, mà vốn các nàng đã từng thề có phúc cùng hưởng có nạn cùng chia.
Lăng Phong thầm nghĩ một trận, thu phục bốn nha đầu này tất nhiên là có lợi lớn cho hành động của hắn tại Nam Cung thế gia, nhưng chỉ là hắn vốn không phải người vô trách nhiệm, nếu như có thêm Thu Thi Đông Mai, chờ đến khi giải độc xong hắn nhất định đưa các nàng đi theo, chứ còn nếu không đưa các nàng đi theo, vậy hắn không làm được.
Nhưng trước mắt trong lòng Lăng Phong nhất định phải mang đi khỏi Nam Cung thế gia đã có Nam Cung Vân, Thượng Quan Y Y và Xuân Cầm Hạ Kỳ, giờ đã tăng thêm cả Thu Thi Đông Mai, đến lúc đó không biết nhiều người có xảy ra vấn đề gì không.
Chỉ nghĩ đến thôi mà Lăng Phong đã thấy đau đầu rồi, nhưng nhìn lại hai vị tiểu mỹ nữ thanh lệ động lòng trước mắt này, mà các nàng còn đang khóc như "lê hoa đái vũ", Lăng Phong đã có quyết định:
- Đó là mặc kệ sao? Không được, sau có thể đưa các nàng lên Đảo Đào Hoa mà, dù sao có tiên hạc đưa đi, chỉ cần một buổi tối là có thể làm được.
Sau khi quyết định chủ ý, Lăng Phong đứng lên nâng bốn tỳ nữ dậy, rồi hắn nói với Thu Thi Đông Mai:
- Được rồi! Đừng khóc nữa, ta đồng ý với các nàng. Các nàng cũng biết ta luốn đối xử với bốn nàng như nhau, mà ta nếu đã đáp ứng với Xuân Cầm Hạ Kỳ, vậy thì đương nhiên sẽ đồng ý với các nàng, các nàng thấy đúng không? Ta sau này chắc chắn sẽ thương yêu cả bốn nàng thật tốt, cam đoan không để các nàng chịu chút đau khổ nào."
Thu Thi Đông Mai nghe xong thì lập tức tươi cười lau nước mắt đi, nhưng mà chỉ lát sau các nàng lại không nhìn được khóc rống lên, nước mắt này đương nhiên là vì hạnh phúc, Xuân Cầm Hạ Kỳ bên cạnh cũng cảm thấy vui thay cho các nàng, vì thế cũng không nhịn được nước mắt tuôn rơi.
Điều này thật khiến Lăng Phong dở khóc dở cười, không còn cách nào khác để an ủi các nàng, mà bốn tỳ nữ lúc này nhất quyết cứ đòi khóc lớn, thành ra Lăng Phong cứ phải liên tục dỗ dành.
Xuân Cầm rút cục vẫn là thủ lĩnh của tứ nữ, đầu tiên nàng lau khô nước mắt, nói:
- Ba vị muội muội, hôm nay là ngày đại hỉ, mọi người đừng khóc nữa, cuộc sống hạnh phúc sau này còn dài. Trời cũng đã muộn rồi, công tử lại mới về, chúng ta còn không mau hầu công tử tắm rửa thay quần áo, rồi còn để công tử đi nghỉ thôi."
Tam nữ nghe xong lời Xuân Cầm nói đều chậm rãi ngừng khóc, Hạ Kỳ, Đông Mai liền đi chuẩn bị, Thu Thi thì hầy hạ Lăng Phong cởi áo, chỉ lát sau, Lăng Phong đã hoàn toàn ngâm mình trong bồn tắm lớn.
Nhìn hai đôi tỷ muội song sinh đang hầu hạ mình tắm rửa mà nét mắt đầy hạnh phúc, Lăng Phong không khỏi hướng các nàng mà mỉm cười, hiện tại trên người các nàng đều chỉ mặc mỗi một kiện áo lót, bờ vai tuyết trắng, cánh tay mềm mại cùng đùi ngọc thon dài ẩn ẩn hiện hiện trước mắt Lăng Phong,
Điều này khiến Lăng Phong nhớ lại lúc tiến vào Hương Tạ Cư đầy mỹ nữ, mà bốn cô nàng tỳ nữ của hắn này nhan sắc cũng không thua kém gì đám mỹ nữ bên trong đó,
Nhưng các nàng lại thật lòng thật dạ với Lăng Phong chứ không giống như đám nữ nhân chỉ biết tươi cười giả tạo bên trong Hương Tạ Cư, những nàng kia không hề thật lòng, bởi vậy so sánh thì bốn tỳ nữ này khiến Lăng Phong động tình hơn.
Tác giả :
Thanh Trà Đạm Phạn