Kiều Kiều Sư Nương
Chương 177: Thiên hạ đệ nhất danh kỹ
Điêu lương họa đống, bố cục tự do, tòan cảnh hồn nhiên, tựa như thiên thành, thanh nhã đặc biệt, Tố Cúc Nhã Uyển.
Đại phương thần bí nhất của Hương Tạ Cư, nam nhân trong chốn võ lâm đều muốn hướng về nơi này, nơi này được xưng là thiên hạ đệ nhất hương khuê, bởi vì nơi này có một vị quốc sắc thiên hương đang ở, diễm danh là thiên hạ đại mỹ nữ, lại còn có thêm danh hiệu thiên hạ đệ nhất danh kỹ, Kỷ Nhược Yên. Trong thiên hạ mỹ nữ bảng, nàng xếp thứ sáu.
Cũng không nên xem thường danh hiệu thiên hạ đệ lục, đó là bởi vì xuất thân của Kỷ Nhược Yên thấo, cho nên nàng dù có xinh đẹp hơn nữa, cũng không có đánh giá cao được.
Dựa vào tiêu chuẩn của tuyệt sắc bảng, Kỷ Nhược Yên chính là người duy nhất trong ba trăm năm nay lấy thân phận thấp mà tiến được vào bảng, phải biết là từ trước dù nữ tử thanh lâu có xinh đẹp hơn nữa, cũng không thể vào được tuyệt sắc bảng, lại càng đừng nói là xếp trong nhóm người. Chỉ bằng vào điểm này, Kỷ Nhược Yên đã đủ để lưu danh sử sách rồi.
Nếu như không phải bởi vì thần phận, nàng đã nằm trong số tam đại mỹ nhân rồi. Nhưng mà tất cả đều không quan trọng, bởi vì trong lòng nam nhân, Kỷ Nhược Yên cũng không kém hơn thiên hạ đệ nhất mỹ nhân Tĩnh Du chút nào.
Lăng Phong nếu đã tới Hương Tạ Cư này, hiển nhiên là hắn muốn nhìn thấy phong thái của thiên hạ đệ nhất danh kỹ rồi, mà Bạch Lộ có vẻ cũng biết được tâm tư của Lăng Phong, vì vậy nàng để Lăng Phong chờ ở Hương Tạ Cư, còn tự mình đi mời Kỷ Nhược Yên tới, lần này gặp mặt, đến chính cả Nam Cung Sở Vân cũng không được xuất hiện. Tiểu tử kia trước khi rời đi còn không ngừng nịnh nọt Lăng Phong:
- Vũ thiếu gia đúng là phúc khí lớn nha, tôi tới đâu cả một năm rồi, trừ ngày lễ long trọng còn có thể thấy qua Kỷ tiên tử một chút, còn nếu không, căn bản là chưa từng thấy diện mục của nàng, lại càng đừng nói là ở chung, nào có như người, vừa mới tới đây lần đầu đã được đại ngộ như vậy rồi, thật là người với người đến tức chết thôi!"
Có lẽ cũng là vì duyên cớ này mà Kỷ Nhược Yên mới vào được tuyệt sắc bảng, nàng chỉ bán nghệ không bán thân, so với tiểu thư khuê các còn thần bí hơn.
Lăng Phong chỉ cười cười, cũng không nói gì. Một mình ngồi trong nhã cư, nhàn nhã nhắm mắt lại đợi mỹ nữ tới. Trong lòng Lăng Phong có cảm giác không rõ ràng lắm, dựa vào tiêu chuẩn của Kỷ nhược Yên, nàng vì sao lại dễ dàng tiếp mình như vậy? Chẳng lẽ uy danh Nam Cung Vũ trên giang hồ lớn thế sao?
- Thế tử! Nhược Yên có lễ!"
Đột nhiên một thanh âm mềm mại uyển chuyển như tiếng chim Bách Linh vang lên, khi vào trong tai người khác, khiến trong lòng người nghe cảm thấy tê dại.
Hương thơm bay tới, sau đó thì một vị tuyệt sắc giai nhân bước vào, xem tuổi thì có vẻ là không quá hai mười, đúng là lứa tuổi đẹp nhất của phụ nữ.
Nàng mặc một thân quần áo màu phấn hồng ôm lấy thân thể cao gầy thon của nàng, khiến vóc người hoàn mỹ hoàn toàn thể hiện trước mặt Lăng Phong, so với phụ nhân thành thục như Mẫu Đơn Tiên Tử còn đẹp hơn.
Vòng eo cân xứng tạo cả giác phong tư của nàng thêm khỏe mạnh, khó trách lại có thể mê đảo trái tim của trăm ngàn nam nhân, chỉ riêng bằng vào vóc dáng của nàng thôi cũng đã có thể khiến những người tự cho là mỹ nữ cũng phải xấu hổ rồi.
Trên mái tóc đen óng nha ngọc bích của nàng cài một chiếc phượng thoa, mỗi bước đi đều có ngân quang óng ánh lưu chuyển, bên dưới mái tóc mềm mại chính là một khuôn mặt anh đào, đôi môi hồng thanh tú, sống mũi thẳng như ngọc, đôi mặt trong sáng, làn dã trắn nõn mịn màn, ngũ quan xinh xắn không chút tỳ vết nào.
Dưới chân nàng là một đôi Tú Kim Cúc Hoa tiểu hài nhẹ nhàng, từ xa nhìn như một thiên tiên hạ phàm, thật sự là khiến Lăng Phong tâm thần rung động, thật là đẹp, phỏng chình là nam nhân bình thường nhìn thấy sẽ phải điên cuồng rung động.
- Kỷ Nhược Yên!?" Lăng Phong khó tin nói.
Vẻ mắt hắn không có chút khinh nhớ, mà là cảm thấy vui vẻ, điều này khiến Kỷ Nhược Yên nhìn thấy rất thoải mái, cảm thấy nam nhân này cứ như là một đứa trẻ hồn nhiên vậy, từ trước đến nay nàng chưa từng gặp qua nam nhân nào thế này.
- Khì khì" cười, như đại địa hồi xuân, khiến bách hoa thất sắc, Kỷ Nhược Yên dịu dàng nói tiếp:
- Đúng vậy!"
Mỹ nhân tươi cười, Lăng Phong cũng cười; mỹ nhân suy tư, Lăng Phong cũng suy tư, mỹ nhân sầu, Lăng Phong cũng sầu. Thật sự là một mỹ nữ cực phẩm, mỗi cái nhăn mày cười mà cũng có thể khiến nam nhân mê say.
Mỗi lời nói hay cử chỉ đều khiến người ta điên cuồng, lấy Lăng Phong suy nghĩ thì đúng là như vậy, một số nam nhân khác thì đã mất hồn rồi, nữ nhân này có thể nói là hồng nhan họa thủy được rồi.
Lăng Phong còn chưa trò chuyện với Kỷ Nhược Yên thì lúc này ngoài cửa đã có tiếng nói vọng vào:
- Nhược Yên tiểu thư, Quản Thanh của Vũ Di Sơn cầu kiến!"
- Nhược Yên tiểu thư, Quách Suất của Đại Giang Bang cầu kiến!"
- Nhược Yên tiểu thư, Tang Chân của Thất Tinh Lâu cầu kiến!"
- Nhược Yên tiểu thư,….."
Kỷ Nhược Yên liên tiếp nghe mấy cái tên, nhất thời sắc mặt trầm xuống, oán tránh nhìn Lăng Phong một cái, loại mị hoặc oán giận này làm trái tim Lăng Phong cũng phải mềm ra, miệng nàng mặc dù chưa có nói, nhưng mà hắn có thể cảm nhận được nàng nhất định trong lòng đang nói:
- Đám xú nam nhân này thật là phiền muốn chết."
Theo quy củ của chiêu bài Kỷ Nhược Yên tại Hương Tạ Cư, một ngày chỉ gặp một khác nhân, mà khách nhân phải tùy do Kỷ Nhược Yên chọn, để xem ai có thể hợp mắt nàng mới được, vì tranh lấy một vị trí này mà võ lâm hào sĩ, thương gia cự phú, hay là quan nhân quyền quý đều tranh đến loạn.
Có người mỗi ngày đều báo danh, nhưng ngay cả một lần cũng không thành, nhưng mà vẫn không biết chán, đại khái là do thứ không chiếm được mới là quý! Không thể không nói chiêu bài này chính là cách kéo khách của Hương Tạ Cư, khiến nam nhân thiên hạ đều hứng thú.
Nếu như dựa theo phương pháp này mà tính, một năm cũng chỉ có hơn ba trăm người có thể nhìn thấy Kỷ Nhược Yên, mà càng huống chí là không phải ngày nào Kỷ Nhược Yên cũng gặp người.
Thiên hạ đệ nhất danh kỹ Kỷ Nhược Yên nhíu đôi mày lại, đột nhiên cất cao giọng nói:
- Hôm nay đã chọn được người, mời các vị trở về đi thôi!"
Lăng Phong nhìn nàng đầy ý cười, mỉm cười nói:
- Xem ra hôm nay tiểu sinh là có phúc ba đời rồi!"
- Đây là ý gì!?"
- Là ai chứ?"
- Có gì tốt, hình như không công bố, cũng chưa báo nha!"
- Sao có thể như vậy, ta không phải là lãng phí chờ cả ngày sao?"
Vừa nghe thấy có người được chọn, đám bên ngoài đã rối loạn hẳn lên, nam nhân trước mặt phụ nữ đều cả thấy mình là số một, hiện giờ có người đọat mất chỗ của mình, điều này làm sao họ chấo nhận được, vì thế muốn làm loạn để xông vào.
Kỷ Nhược Yên mỉm cười nói:
- Là phúc hay họa hiện giờ còn là sớm đó, tôi hiện giờ có chút lo lắng là đám lỗ mãng ngòai kia muốn lao vào cho công tử thiên đao vạn trảm đó?"
Lăng Phong mỉm cười nói:
- Cô cũng đừng hại ta, nếu như có người tiến vào mà thật chém ta trăm ngàn đao, ta thật sự ăn không tiêu đâu! Ta muốn né tránh một chút."
- Tiểu quỷ không có can đảm, có thể lọt vào mắt xanh của mỹ nhân là ngươi tu phúc tám đời rồi, công tử xem đám người bên kia không phải muốn tranh nhau tiến vào sao, thế mà tiểu tử ngươi còn chế giễu, thật là!" Kỷ Nhược Yên tức giận nói với Lăng Phong.
Lăng Phong ra vẻ cười khổ nói:
- Có phúc ta cũng phải có mạng mà hưởng à, bên ngoài người nào cũng là võ lâm hào kiệt, nếu như một người thấy ta không vừa mắt, chém ta một nhát, cái mạng này sao còn đòi công đạo được."
Lúc này lại truyền đến thanh âm lạnh lẽo từ bên ngoài:
- Nhược Yên tiểu thư, Hồ Điệp Môn Trang Thượng Khanh muốn cầu kiến, không biết có thể lọt vào tiên nhãn của tiểu thư không?"
Hồ Điệp Môn chính là một trong mười tám đồng minh của Ma môn, những năm gần đây đều khuyếch trược không chút kiêng rè tại trung nguyên, Trang Thượng Khanh này chính là thiếu chưởng môn của Hồ Điệp Môn, trong ma giáo cũng tính là đại nhân vật, phụ thân hắn là Trang Chi Điệp lại là một trong bốn đại cao thủ của ma giáo, trong võ lâm cũng là nhân vật số một số hai. Hơn nữa Trang Thượng Khanh còn là một trong thập đại thanh niên tài tuấn của Ma Môn, nghe nói còn đứng thứ ba.
Kỷ Nhược Yên quệt cái miệng nhỏ của mình, lạnh giọng quát:
- Ta không quản ngươi là ai, ta nói đã tuyển người rồi, người đâu, đưa kẻ phá hư quy củ này đuổi ra ngoài, Hương Tạ Cư không chào đón hắn."
Trang Thượng Khanh cười nói:
- Đã sớm nghe qua Kỷ Nhược Yên là đệ tử xuất sắc nhất trong trăm năm qua của ngũ tiên giá, người đẹp võ công lại cao cường, tính tình cao, lần này ta cố ý tới, cho dù ngươi có chỗ dựa là Ngũ tiên giáo thì sao, hôm nay ta nhất định phải gặp được, không thấy cũng phải thấy!"
- Ác tặc phương nào, dám giương oai ở Hương Tạ Cư, chúng tỷ muội, bắt hắn lại."
Mấy nữa nhân mới vừa rồi trước mặt đám nam nhân còn ôn nhu như nước, lúc này đều trở nên giận dữ, mỗi ngừơi đều rút ra một thanh đoản kiếm từ chỗ bắp đùi, trông giống như là chủy thủ nhưng dài hơn một chút, vẻ ngoài bén nhọn, đâm trên người tuyệt đối sẽ có một cái lỗ.
Đầu lĩnh nữ tử quát lớn một tiếng:
- Chúng tỷ muội, bố trí Vạn Hoa Kiếm Trận!"
Mười tám nữ tử thiên kiều bá mị lao ra, những cánh tay trắng nõn, khuôn mặt mịn màng, cả đám như những cánh bước trắng xinh đẹp bay múa, dáng người mỹ diệu thướt tha, vô cùng ướt át, nếu như không phải trên tay các nàng còn cầm vũ khí sắc bén, vậy thì các nàng đúng là đối tượng mà mọi nam nhân đều hướng tới!
Những mị nữ ở trong Hương Tạ Cư đều là những đệ tử của Ngũ tiên giáo, trong lúc ngày thường thì bồi nam nhân, ở thời khác mấu chốt vẫn có thể giết nam nhân, thấy thế đám nam nhân tìm vui đều há hốc mồn ngạc nhiên!
Đối mặt với Bách Hoa Kiếm Trận ướt át như vậy, Trang Thượng Khanh chỉ khinh miệt cười, âm hiểm nói:
- Chỉ bằng cái kiếm trận vớ vẩn này mà muốn bắt ta, thật là muốn chết!"
- Ít nói nhảm đi, tiếp chiêu!"
Bóng người chớp lên, mười tám nữ tử đã nhanh chóng công kích về phía Trang Thượng Khanh , trận động nhưng không loạn, xem dáng vẻ thì ngày thường các nàng đều luyện tập trận này rất chăm chỉ.
Một tiếng hét dài vang lên, không đợi kiếm trận hoàn thành, Trang Thượng Khanh đã đọat trước tiên cơ, song chưởng đánh ra, không chút thương hương tiếc ngọc, đánh thằng vào hai nữ tử xinh đẹp trong kiếm trận.
Đỏan kiếm chia ra, muốn đâm vào chưởng của Trang Thượng Khanh, nhưng lực còn chưa tụ, chỉ thấy hai tiếng hét thảm vang lên, hai nữ tử miệng phun máu ngã trên mặt đất.
- Hóa Tâm Chưởng!" Thiếu bang chủ Đại Giang Bang Quách Suất nhìn thấy mà sắc mặt trắng bệch kinh hô.
Trong số thập đại võ công âm độc nhất võ lâm thì Hóa Tâm Chưởng bài danh thứ năm, nghe nói phải dùng chín chín tám mười mốt trái tim người sống để luyện chưởng lực, sau đó phí ba năm mới đại thành, ngoài chưởng lực ra còn có kình lực âm độc, trực tiếp đánh nát trái tim, vô cùng độc ác.
- A! Cùng lui lại cho ta, nơi này để ta đến ứng phó!"
Chủ sự đứng đầu Hương Tạ Cư, Mẫu Đơn Tiên Tử Bạch Lộ kịp thời chạy tới, nàng muốn báo thù cho chúng nữ, vì thế nhìn chằm chằm vào Trang Thượng Khanh.
Chỉ trong chốc lát công phu, hai nữ tử xinh đẹp bị trúng Hóa Tâm Chưởng đã hương tiêu ngọc vẫn, thấy vậy đám người xem đều kinh hô không thôi. Tình huống thế này, Lăng Phong cùng Kỷ Nhược Yên cũng phải lao ra, Bạch Lộ nhìn thoáng qua Lăng Phong cùng Kỷ Nhược Yên, sau khi hung hăng trừng mắt với Lăng Phong một cái.
Hiển nhiên là nàng vẫn canh cánh chuyện đệ tử của mình bị chết, thậm chí còn cho rằng phiền toái này do Lăng Phong mà ra. Chỉ là sau đó nàng lạnh lùng nói:
- Hồ Điệp Môn cùng Ngũ tiên giáo nước sông không phạm nước giếng, hôm nay Trang Thượng Khanh ngươi giết chết hai đệ tử của ta là có ý gì?"
Trang Thượng Khanh không thèm để ý, ngược lại khi nhìn đến Kỷ Nhược Yên thì hai mắt hắn sáng ngời, ánh mắt hoàn toàn tập trung lên người Kỷ Nhược Yên, hắn chỉ hận không thể lập tức "ăn" nàng, vì thế cười nói:
- Mỹ nhân, thật sự là mỹ nhân nha, đồn đại quả không sai, đúng thật là thiên hạ đệ nhất danh kỹ, ha ha! Hôm nay Trang Thượng Khanh ta muốn nàng!"
Thấy Trang Thượng Khanh không chút để mình trong mắt, Bạch Lộ nghiêm mặt lại, cắn răng nói:
- Ngũ tiên giáo ta luôn không tranh với đời, hôm nay Hồ Điệp Môn lại tìm tới cửa, quả thật là khinh người quá đáng, chư vị võ lâm nhân sĩ ở đây, chẳng lẽ mọi người để mặc cho Hồ Điệp Môn làm xằng làm bậy sao? Ta không tin chỉ mình Hồ Điệp Môn có thể đối kháng cả võ lâm!"
Bạch Lộ không hổ là lăn lộn giang hồ đã lâu, nàng nhìn ra được, nàng căn bản không thể để cho đệ tử của mình ra tay, mà muốn đẩy trách nhiệm diệt Trang Thượng Khanh lên những người võ lâm kia.
Có lẽ là do Trang Thượng Khanh biểu hiện quá càn rỡ, hoặc có lẽ do Trang Thượng Khanh khinh nhờn nữ thần trong lòng mình, mà cũng có thể là vì trong lòng có chung kẻ địch, vì thế "Quân Hầu Kiếm" Quản Thanh của Vũ Di Sơn, "Ngân Thương" Quách Suất của Đại Giang Bang, Tang Chân của Thất Tinh Lâu đều rút ra vũ khí, chậm rãi đi tới. Đương nhiên đứng mũi chịu sào vẫn là Bạch Lộ, không có người đi đầy, làm sao có người lên động thủ chứ?
Đối mặt với đám cao thủ nhất lưu trẻ tuổi của giang hồ, Trang Thượng Khanh lúc này mới chăm chú hơn, song chưởng nhẹ vỗ, thầm vận công lực, hung hăng nhìn bốn người.
Một hồi đại chiến sắp bắt đầu, hơn nữa còn là một tràng đẫm máu.
Đại phương thần bí nhất của Hương Tạ Cư, nam nhân trong chốn võ lâm đều muốn hướng về nơi này, nơi này được xưng là thiên hạ đệ nhất hương khuê, bởi vì nơi này có một vị quốc sắc thiên hương đang ở, diễm danh là thiên hạ đại mỹ nữ, lại còn có thêm danh hiệu thiên hạ đệ nhất danh kỹ, Kỷ Nhược Yên. Trong thiên hạ mỹ nữ bảng, nàng xếp thứ sáu.
Cũng không nên xem thường danh hiệu thiên hạ đệ lục, đó là bởi vì xuất thân của Kỷ Nhược Yên thấo, cho nên nàng dù có xinh đẹp hơn nữa, cũng không có đánh giá cao được.
Dựa vào tiêu chuẩn của tuyệt sắc bảng, Kỷ Nhược Yên chính là người duy nhất trong ba trăm năm nay lấy thân phận thấp mà tiến được vào bảng, phải biết là từ trước dù nữ tử thanh lâu có xinh đẹp hơn nữa, cũng không thể vào được tuyệt sắc bảng, lại càng đừng nói là xếp trong nhóm người. Chỉ bằng vào điểm này, Kỷ Nhược Yên đã đủ để lưu danh sử sách rồi.
Nếu như không phải bởi vì thần phận, nàng đã nằm trong số tam đại mỹ nhân rồi. Nhưng mà tất cả đều không quan trọng, bởi vì trong lòng nam nhân, Kỷ Nhược Yên cũng không kém hơn thiên hạ đệ nhất mỹ nhân Tĩnh Du chút nào.
Lăng Phong nếu đã tới Hương Tạ Cư này, hiển nhiên là hắn muốn nhìn thấy phong thái của thiên hạ đệ nhất danh kỹ rồi, mà Bạch Lộ có vẻ cũng biết được tâm tư của Lăng Phong, vì vậy nàng để Lăng Phong chờ ở Hương Tạ Cư, còn tự mình đi mời Kỷ Nhược Yên tới, lần này gặp mặt, đến chính cả Nam Cung Sở Vân cũng không được xuất hiện. Tiểu tử kia trước khi rời đi còn không ngừng nịnh nọt Lăng Phong:
- Vũ thiếu gia đúng là phúc khí lớn nha, tôi tới đâu cả một năm rồi, trừ ngày lễ long trọng còn có thể thấy qua Kỷ tiên tử một chút, còn nếu không, căn bản là chưa từng thấy diện mục của nàng, lại càng đừng nói là ở chung, nào có như người, vừa mới tới đây lần đầu đã được đại ngộ như vậy rồi, thật là người với người đến tức chết thôi!"
Có lẽ cũng là vì duyên cớ này mà Kỷ Nhược Yên mới vào được tuyệt sắc bảng, nàng chỉ bán nghệ không bán thân, so với tiểu thư khuê các còn thần bí hơn.
Lăng Phong chỉ cười cười, cũng không nói gì. Một mình ngồi trong nhã cư, nhàn nhã nhắm mắt lại đợi mỹ nữ tới. Trong lòng Lăng Phong có cảm giác không rõ ràng lắm, dựa vào tiêu chuẩn của Kỷ nhược Yên, nàng vì sao lại dễ dàng tiếp mình như vậy? Chẳng lẽ uy danh Nam Cung Vũ trên giang hồ lớn thế sao?
- Thế tử! Nhược Yên có lễ!"
Đột nhiên một thanh âm mềm mại uyển chuyển như tiếng chim Bách Linh vang lên, khi vào trong tai người khác, khiến trong lòng người nghe cảm thấy tê dại.
Hương thơm bay tới, sau đó thì một vị tuyệt sắc giai nhân bước vào, xem tuổi thì có vẻ là không quá hai mười, đúng là lứa tuổi đẹp nhất của phụ nữ.
Nàng mặc một thân quần áo màu phấn hồng ôm lấy thân thể cao gầy thon của nàng, khiến vóc người hoàn mỹ hoàn toàn thể hiện trước mặt Lăng Phong, so với phụ nhân thành thục như Mẫu Đơn Tiên Tử còn đẹp hơn.
Vòng eo cân xứng tạo cả giác phong tư của nàng thêm khỏe mạnh, khó trách lại có thể mê đảo trái tim của trăm ngàn nam nhân, chỉ riêng bằng vào vóc dáng của nàng thôi cũng đã có thể khiến những người tự cho là mỹ nữ cũng phải xấu hổ rồi.
Trên mái tóc đen óng nha ngọc bích của nàng cài một chiếc phượng thoa, mỗi bước đi đều có ngân quang óng ánh lưu chuyển, bên dưới mái tóc mềm mại chính là một khuôn mặt anh đào, đôi môi hồng thanh tú, sống mũi thẳng như ngọc, đôi mặt trong sáng, làn dã trắn nõn mịn màn, ngũ quan xinh xắn không chút tỳ vết nào.
Dưới chân nàng là một đôi Tú Kim Cúc Hoa tiểu hài nhẹ nhàng, từ xa nhìn như một thiên tiên hạ phàm, thật sự là khiến Lăng Phong tâm thần rung động, thật là đẹp, phỏng chình là nam nhân bình thường nhìn thấy sẽ phải điên cuồng rung động.
- Kỷ Nhược Yên!?" Lăng Phong khó tin nói.
Vẻ mắt hắn không có chút khinh nhớ, mà là cảm thấy vui vẻ, điều này khiến Kỷ Nhược Yên nhìn thấy rất thoải mái, cảm thấy nam nhân này cứ như là một đứa trẻ hồn nhiên vậy, từ trước đến nay nàng chưa từng gặp qua nam nhân nào thế này.
- Khì khì" cười, như đại địa hồi xuân, khiến bách hoa thất sắc, Kỷ Nhược Yên dịu dàng nói tiếp:
- Đúng vậy!"
Mỹ nhân tươi cười, Lăng Phong cũng cười; mỹ nhân suy tư, Lăng Phong cũng suy tư, mỹ nhân sầu, Lăng Phong cũng sầu. Thật sự là một mỹ nữ cực phẩm, mỗi cái nhăn mày cười mà cũng có thể khiến nam nhân mê say.
Mỗi lời nói hay cử chỉ đều khiến người ta điên cuồng, lấy Lăng Phong suy nghĩ thì đúng là như vậy, một số nam nhân khác thì đã mất hồn rồi, nữ nhân này có thể nói là hồng nhan họa thủy được rồi.
Lăng Phong còn chưa trò chuyện với Kỷ Nhược Yên thì lúc này ngoài cửa đã có tiếng nói vọng vào:
- Nhược Yên tiểu thư, Quản Thanh của Vũ Di Sơn cầu kiến!"
- Nhược Yên tiểu thư, Quách Suất của Đại Giang Bang cầu kiến!"
- Nhược Yên tiểu thư, Tang Chân của Thất Tinh Lâu cầu kiến!"
- Nhược Yên tiểu thư,….."
Kỷ Nhược Yên liên tiếp nghe mấy cái tên, nhất thời sắc mặt trầm xuống, oán tránh nhìn Lăng Phong một cái, loại mị hoặc oán giận này làm trái tim Lăng Phong cũng phải mềm ra, miệng nàng mặc dù chưa có nói, nhưng mà hắn có thể cảm nhận được nàng nhất định trong lòng đang nói:
- Đám xú nam nhân này thật là phiền muốn chết."
Theo quy củ của chiêu bài Kỷ Nhược Yên tại Hương Tạ Cư, một ngày chỉ gặp một khác nhân, mà khách nhân phải tùy do Kỷ Nhược Yên chọn, để xem ai có thể hợp mắt nàng mới được, vì tranh lấy một vị trí này mà võ lâm hào sĩ, thương gia cự phú, hay là quan nhân quyền quý đều tranh đến loạn.
Có người mỗi ngày đều báo danh, nhưng ngay cả một lần cũng không thành, nhưng mà vẫn không biết chán, đại khái là do thứ không chiếm được mới là quý! Không thể không nói chiêu bài này chính là cách kéo khách của Hương Tạ Cư, khiến nam nhân thiên hạ đều hứng thú.
Nếu như dựa theo phương pháp này mà tính, một năm cũng chỉ có hơn ba trăm người có thể nhìn thấy Kỷ Nhược Yên, mà càng huống chí là không phải ngày nào Kỷ Nhược Yên cũng gặp người.
Thiên hạ đệ nhất danh kỹ Kỷ Nhược Yên nhíu đôi mày lại, đột nhiên cất cao giọng nói:
- Hôm nay đã chọn được người, mời các vị trở về đi thôi!"
Lăng Phong nhìn nàng đầy ý cười, mỉm cười nói:
- Xem ra hôm nay tiểu sinh là có phúc ba đời rồi!"
- Đây là ý gì!?"
- Là ai chứ?"
- Có gì tốt, hình như không công bố, cũng chưa báo nha!"
- Sao có thể như vậy, ta không phải là lãng phí chờ cả ngày sao?"
Vừa nghe thấy có người được chọn, đám bên ngoài đã rối loạn hẳn lên, nam nhân trước mặt phụ nữ đều cả thấy mình là số một, hiện giờ có người đọat mất chỗ của mình, điều này làm sao họ chấo nhận được, vì thế muốn làm loạn để xông vào.
Kỷ Nhược Yên mỉm cười nói:
- Là phúc hay họa hiện giờ còn là sớm đó, tôi hiện giờ có chút lo lắng là đám lỗ mãng ngòai kia muốn lao vào cho công tử thiên đao vạn trảm đó?"
Lăng Phong mỉm cười nói:
- Cô cũng đừng hại ta, nếu như có người tiến vào mà thật chém ta trăm ngàn đao, ta thật sự ăn không tiêu đâu! Ta muốn né tránh một chút."
- Tiểu quỷ không có can đảm, có thể lọt vào mắt xanh của mỹ nhân là ngươi tu phúc tám đời rồi, công tử xem đám người bên kia không phải muốn tranh nhau tiến vào sao, thế mà tiểu tử ngươi còn chế giễu, thật là!" Kỷ Nhược Yên tức giận nói với Lăng Phong.
Lăng Phong ra vẻ cười khổ nói:
- Có phúc ta cũng phải có mạng mà hưởng à, bên ngoài người nào cũng là võ lâm hào kiệt, nếu như một người thấy ta không vừa mắt, chém ta một nhát, cái mạng này sao còn đòi công đạo được."
Lúc này lại truyền đến thanh âm lạnh lẽo từ bên ngoài:
- Nhược Yên tiểu thư, Hồ Điệp Môn Trang Thượng Khanh muốn cầu kiến, không biết có thể lọt vào tiên nhãn của tiểu thư không?"
Hồ Điệp Môn chính là một trong mười tám đồng minh của Ma môn, những năm gần đây đều khuyếch trược không chút kiêng rè tại trung nguyên, Trang Thượng Khanh này chính là thiếu chưởng môn của Hồ Điệp Môn, trong ma giáo cũng tính là đại nhân vật, phụ thân hắn là Trang Chi Điệp lại là một trong bốn đại cao thủ của ma giáo, trong võ lâm cũng là nhân vật số một số hai. Hơn nữa Trang Thượng Khanh còn là một trong thập đại thanh niên tài tuấn của Ma Môn, nghe nói còn đứng thứ ba.
Kỷ Nhược Yên quệt cái miệng nhỏ của mình, lạnh giọng quát:
- Ta không quản ngươi là ai, ta nói đã tuyển người rồi, người đâu, đưa kẻ phá hư quy củ này đuổi ra ngoài, Hương Tạ Cư không chào đón hắn."
Trang Thượng Khanh cười nói:
- Đã sớm nghe qua Kỷ Nhược Yên là đệ tử xuất sắc nhất trong trăm năm qua của ngũ tiên giá, người đẹp võ công lại cao cường, tính tình cao, lần này ta cố ý tới, cho dù ngươi có chỗ dựa là Ngũ tiên giáo thì sao, hôm nay ta nhất định phải gặp được, không thấy cũng phải thấy!"
- Ác tặc phương nào, dám giương oai ở Hương Tạ Cư, chúng tỷ muội, bắt hắn lại."
Mấy nữa nhân mới vừa rồi trước mặt đám nam nhân còn ôn nhu như nước, lúc này đều trở nên giận dữ, mỗi ngừơi đều rút ra một thanh đoản kiếm từ chỗ bắp đùi, trông giống như là chủy thủ nhưng dài hơn một chút, vẻ ngoài bén nhọn, đâm trên người tuyệt đối sẽ có một cái lỗ.
Đầu lĩnh nữ tử quát lớn một tiếng:
- Chúng tỷ muội, bố trí Vạn Hoa Kiếm Trận!"
Mười tám nữ tử thiên kiều bá mị lao ra, những cánh tay trắng nõn, khuôn mặt mịn màng, cả đám như những cánh bước trắng xinh đẹp bay múa, dáng người mỹ diệu thướt tha, vô cùng ướt át, nếu như không phải trên tay các nàng còn cầm vũ khí sắc bén, vậy thì các nàng đúng là đối tượng mà mọi nam nhân đều hướng tới!
Những mị nữ ở trong Hương Tạ Cư đều là những đệ tử của Ngũ tiên giáo, trong lúc ngày thường thì bồi nam nhân, ở thời khác mấu chốt vẫn có thể giết nam nhân, thấy thế đám nam nhân tìm vui đều há hốc mồn ngạc nhiên!
Đối mặt với Bách Hoa Kiếm Trận ướt át như vậy, Trang Thượng Khanh chỉ khinh miệt cười, âm hiểm nói:
- Chỉ bằng cái kiếm trận vớ vẩn này mà muốn bắt ta, thật là muốn chết!"
- Ít nói nhảm đi, tiếp chiêu!"
Bóng người chớp lên, mười tám nữ tử đã nhanh chóng công kích về phía Trang Thượng Khanh , trận động nhưng không loạn, xem dáng vẻ thì ngày thường các nàng đều luyện tập trận này rất chăm chỉ.
Một tiếng hét dài vang lên, không đợi kiếm trận hoàn thành, Trang Thượng Khanh đã đọat trước tiên cơ, song chưởng đánh ra, không chút thương hương tiếc ngọc, đánh thằng vào hai nữ tử xinh đẹp trong kiếm trận.
Đỏan kiếm chia ra, muốn đâm vào chưởng của Trang Thượng Khanh, nhưng lực còn chưa tụ, chỉ thấy hai tiếng hét thảm vang lên, hai nữ tử miệng phun máu ngã trên mặt đất.
- Hóa Tâm Chưởng!" Thiếu bang chủ Đại Giang Bang Quách Suất nhìn thấy mà sắc mặt trắng bệch kinh hô.
Trong số thập đại võ công âm độc nhất võ lâm thì Hóa Tâm Chưởng bài danh thứ năm, nghe nói phải dùng chín chín tám mười mốt trái tim người sống để luyện chưởng lực, sau đó phí ba năm mới đại thành, ngoài chưởng lực ra còn có kình lực âm độc, trực tiếp đánh nát trái tim, vô cùng độc ác.
- A! Cùng lui lại cho ta, nơi này để ta đến ứng phó!"
Chủ sự đứng đầu Hương Tạ Cư, Mẫu Đơn Tiên Tử Bạch Lộ kịp thời chạy tới, nàng muốn báo thù cho chúng nữ, vì thế nhìn chằm chằm vào Trang Thượng Khanh.
Chỉ trong chốc lát công phu, hai nữ tử xinh đẹp bị trúng Hóa Tâm Chưởng đã hương tiêu ngọc vẫn, thấy vậy đám người xem đều kinh hô không thôi. Tình huống thế này, Lăng Phong cùng Kỷ Nhược Yên cũng phải lao ra, Bạch Lộ nhìn thoáng qua Lăng Phong cùng Kỷ Nhược Yên, sau khi hung hăng trừng mắt với Lăng Phong một cái.
Hiển nhiên là nàng vẫn canh cánh chuyện đệ tử của mình bị chết, thậm chí còn cho rằng phiền toái này do Lăng Phong mà ra. Chỉ là sau đó nàng lạnh lùng nói:
- Hồ Điệp Môn cùng Ngũ tiên giáo nước sông không phạm nước giếng, hôm nay Trang Thượng Khanh ngươi giết chết hai đệ tử của ta là có ý gì?"
Trang Thượng Khanh không thèm để ý, ngược lại khi nhìn đến Kỷ Nhược Yên thì hai mắt hắn sáng ngời, ánh mắt hoàn toàn tập trung lên người Kỷ Nhược Yên, hắn chỉ hận không thể lập tức "ăn" nàng, vì thế cười nói:
- Mỹ nhân, thật sự là mỹ nhân nha, đồn đại quả không sai, đúng thật là thiên hạ đệ nhất danh kỹ, ha ha! Hôm nay Trang Thượng Khanh ta muốn nàng!"
Thấy Trang Thượng Khanh không chút để mình trong mắt, Bạch Lộ nghiêm mặt lại, cắn răng nói:
- Ngũ tiên giáo ta luôn không tranh với đời, hôm nay Hồ Điệp Môn lại tìm tới cửa, quả thật là khinh người quá đáng, chư vị võ lâm nhân sĩ ở đây, chẳng lẽ mọi người để mặc cho Hồ Điệp Môn làm xằng làm bậy sao? Ta không tin chỉ mình Hồ Điệp Môn có thể đối kháng cả võ lâm!"
Bạch Lộ không hổ là lăn lộn giang hồ đã lâu, nàng nhìn ra được, nàng căn bản không thể để cho đệ tử của mình ra tay, mà muốn đẩy trách nhiệm diệt Trang Thượng Khanh lên những người võ lâm kia.
Có lẽ là do Trang Thượng Khanh biểu hiện quá càn rỡ, hoặc có lẽ do Trang Thượng Khanh khinh nhờn nữ thần trong lòng mình, mà cũng có thể là vì trong lòng có chung kẻ địch, vì thế "Quân Hầu Kiếm" Quản Thanh của Vũ Di Sơn, "Ngân Thương" Quách Suất của Đại Giang Bang, Tang Chân của Thất Tinh Lâu đều rút ra vũ khí, chậm rãi đi tới. Đương nhiên đứng mũi chịu sào vẫn là Bạch Lộ, không có người đi đầy, làm sao có người lên động thủ chứ?
Đối mặt với đám cao thủ nhất lưu trẻ tuổi của giang hồ, Trang Thượng Khanh lúc này mới chăm chú hơn, song chưởng nhẹ vỗ, thầm vận công lực, hung hăng nhìn bốn người.
Một hồi đại chiến sắp bắt đầu, hơn nữa còn là một tràng đẫm máu.
Tác giả :
Thanh Trà Đạm Phạn