Kiều Kiều Sư Nương
Chương 176: Mẫu Đơn Tiên Tử
Đi lững thững ngoài hành lang, hít một hơi không khí thơm mát, tâm tình Lăng Phong đã tốt hơn nhiều. Đường Vũ Vi nếu đã là loại nữ nhân như thế, chính mình không lấy nàng là may, hôn sự bị hủy là tốt, nếu để nàng ta thật sự vào cửa, đến lúc đó lại cho mình vài cái nón xanh, Lăng Phong hắn lúc đó khổ còn biết kêu ai nữa. Mà đám Lam phương Hoàng, sư tỷ sư muội các nàng còn hơn Đường Vũ Vi nhiều, mặc dù nàng ta là thiên hạ đệ tứ mỹ nhân, nhưng mà hiện giờ mình cũng chẳng thiếu mỹ nhân đỉnh cấp của thiên hạ.
Trong lúc lơ đãng, Lăng Phong đi tới chỗ Hoa Hủy Triển Thính, lúc này sắc trời đã tối, du khách cũng không còn nhiều. Vừa đến nơi này, Lăng Phong đã vứt hết tâm trạng buồn bực ra sau đầu, bắt đầu hăng hái xem Hoa Hủy hội.
Đi thong thả đến một góc triển thính, một gốc hoa lan dáng vẻ kỳ lạ bỗng hẫp dẫn Lăng Phong, đây là một gốc Thủy Tiên Biện Mặc Lan hiếm có tên là "Đào Hoa Tiên", Lăng Phong liền tới gần nhìn xem.
Vừa mới bước đến gần, Lăng Phong liền phát hiện trong phòng còn có một người ăn mặc trang phục văn sĩ đưa lưng về phía mình, người kia đang ngắm hoa, mặt dán sát vào hoa, giống như đang xem rất chú tâm. Nhìn thấy bóng lưng này Lăng Phong vô cùng chấn động, thật kỳ quái!
Mặc dù chỉ là bóng lưng, nhưng mà hàm chưa một khí chất rất đặc biệt, làm cho người ta cảm thấy hoàn mỹ, rất hài hòa, lại có cảm giác yên bình, không tự chủ được cảm thấy cuộc đời yên tĩnh hơn nhiều.
Phảng phất như có hương hoa thơm ngát, tiếng suối trong róc rách, khiến người ta say mê trong đó, vứt bỏ toàn bộ thế tục danh lợi ra sau đầu. Mà bởi vì lục thức của Lăng Phong hơn xa thường nhân, cho nên cảm giác này càng thêm mãnh liệt.
Không biết qua bao lâu, Lăng Phong mới giật mình tỉnh lại từ trong si mê, hắn cẩn thận trờ về chỗ cũ mới cảm giác được, đúng là rất động lòng người. Lăng Phong cũng không tự chủ được tiến về phía trước, thi lễ với người kia:
- Vị huynh đài này, mạo muội quấy rầy rồi, tại hạ Nam Cung Vũ, xin hỏi quý tính đại danh huynh đài."
Người nọ sau khi nghe được Lăng Phong nói thì xoay ngừơi lại, đánh giá Lăng Phong một chút, ánh mắt trong sáng như nước, bắn ra hai đạo kỳ quang, người này nội lực đúng là thâm hậu, hơn xa Lăng Phong lúc này.
Mà tiếp theo Lăng Phong nhìn thấy dung mạo người này thì sợ đến ngây
người, vì người này mặt như hoa đào, phong hoa tuyệt đại, như ngọc thụ lâm phong, tạo cảm giác đẹp tới cực điểm, Lăng Phong cũng phải chấn động.
A, đây không phải là thiên hạ đệ nhất mỹ nữ Tĩnh Du tiên tử sao? Nàng thế nào mà lại đến đây, hơn nữa còn giả nam trang mà đến nữa.
- Tĩnh Du tiên tử!?" Lăng Phong không tự chủ đựơc kêu lên.
Tĩnh Du nhìn Lăng Phong vài lần rồi đáp lễ với hắn, sau đó hào phòng nói:
- Không dám, vị công tử này thoạt nhìn rất quen, không biết xưng hô ra sao?" Thanh âm ôn nhu uyển chuyển, giống như thanh âm của tự nhiên vậy.
Lăng Phong không khỏi kỳ quái là tại sao nàng lại mặc trang phục nam trang, nhưng mà vừa rồi lại không che dấu, vì thế cũng thản nhiên đáp:
- Tại hạ họ Nam Cung, tên chỉ có một chữ Vũ."
Tĩnh Du có chút kinh ngạc nhìn Lăng Phong, nói:
- Hóa ra là Nam Cung thế tử, hạnh ngộ hạnh ngộ."
Lăng Phong mỉm cười nói:
- Hôm nay có thể thấy tiên tử ở đây, đó mới là hạnh ngộ lớn nhất cả đời ta."
Tĩnh Du như là cũng nhìn thấy tâm sự của Lăng Phong, nàng lấy ra một cái mặt nạ da người rồi mở miệng nói:
- Thế tử nói vậy có phải là muốn biết, Tĩnh Du vì sao phải giả nam trang. Kỳ thật, nữ lưu hành tẩu giang hồ nhiều không tiện, vì thế ngày thường Tĩnh Du đều phải giả nam trang, cũng không dám lấy diện mạo thật gặp người. Hôm nay ngắm Hoa Hủy tại đây, vì muốn thể nghiệm khí của kỳ hoa linh tú, vì thế mới tháo mặt nạ xuống, không ngờ lại gặp thế tử, lại để thế tử thấy được chân diện mục của Tĩnh Du."
Lăng Phong mỉm nói:
- Đó chính là thiên định rồi, nhất định là cho chúng ta gặp nhau hôm nay, cũng có thể xem như là một loại duyên phận đi."
Lăng Phong thì đang muốn tiến thêm một bước nói chuyện cùng nàng, không ngờ Tĩnh Du lại muốn xuống, nàng nói với Lăng Phong :
- Hôm nay gặp mặt ở đây, có lẽ là duyên phận, ngày sau không biết còn cơ hội ôn chuyện cùng thế tử không, vì thế xin cáo biệt."
Lăng Phong đang định mở miệng lưu nàng lại, bởi vì hắn hiện giờ không phải là Nam Cung Vũ không thích phụ nữ, nếu như dùng thân phận Lăng Phong, vậy thì hắn đã sớm ôn chuyện cũ với nàng rồi, nhưng hiện giờ muốn níu nàng lại, vậy nàng chỉ càng thêm xem thường "Nam Cung Vũ" này thôi, thế nên, Lăng Phong nói:
- Hôm nay có thể gặp mặt cùng tiên tử, xem ra ta được lợi không ít, với phong nhã tuyệt mỹ của nàng, thật không dám níu giữ ở lại, chỉ mong sau này cũng còn có thể gặp lại."
Sau đó hắn và nàng cáo biệt.
Vẻ kinh dĩ chợt lóe lên trong mắt Tĩnh Du, rồi sau đó nàng hé miệng cười, trực tiếp rời khỏi phòng, rồi chỉ nháy mắt đã biến mất.
Đưa mặt nhìn Tĩnh Du biến mất, trong lòng Lăng Phong cảm thấy rất mờ mịt.
Tĩnh Du xinh đẹp tuyệt thế, hoàn toàn hơn hẳn Đường Vũ Vi, nàng làm Lăng Phong vô cùng rung động, đệ nhất so sánh với thứ tư có vẻ chỉ là ba bậc, nhưng khi Lăng Phong nhìn thấy chân diện mục của nàng, điều này lại biến thành cách biệt trên trời dưới đất.
Mà làm người ta khó quên nhất chính là khí chất siêu phàm thoát tục trên người Tĩnh Du, cái này Đường Vũ Vi hoàn toàn không có được. Mặc dù Đường Vũ Vi cũng là đệ tử tu luyện phật môn, nhưng mà so với Tĩnh Du, thật sự là kém quá nhiều.
Chỉ là Tĩnh Du đối với Nam Cung Vũ thì hoàn toàn không có cảm giác, còn đối với Lăng Phong thì lại có! Xem ra mình phải nghĩ biện pháp thoát khỏi thân phận Nam Cung Vũ này, lấy diện mục Lăng Phong xuất hiện trên giang hồ thôi.
Đang nghĩ tới đây, tiệc rượu bên kia cũng đã kết thúc, Nam Cung Sở Vân đang đi tới, hắn nhìn thấy Lăng Phong thì vội vàng chạy lại cười bồi, nói là Trần Húc, Đường Vũ Vi đã về trước, hôm nay không làm Lăng Phong tận hứng, hắn cảm thấy mình thật vô dụng.
- Vũ thiếu gia, vậy để hôm nay tôi đưa ngài đến một địa phương "thần bí" để vui vẻ nhé!"
Nam Cung Sở Vân nói ra những lời có chút thần bí, hai tròng mắt hắn cũng lóe lên liên tục.
Lăng Phong còn đang tâm thần bất định, hơn nữa nhìn nét mặt quỷ dị của hắn cũng đã mơ hồ đoán ra nơi kia, vì thế cũng khơi dậy lòng hiếu kỳ của hắn, vì thế Lăng Phong nói:
- Cũng được, đi thôi!"
- Được rồi, tôi đảm bảo Vũ thiếu gia sẽ chơi đùa vui vẻ!" Nam Cung Sở Vân nói đến đây, quả thực là trong lòng vui như nở hoa.
.................
- Hương Tạ Cư", tên thật ưu nhã, trang trí bên trong cũng rất trang nhã, mà ngay cả những người làm công cũng rất phong nhã, nói là cư, thật ra lại là một tòa đại trạch rất lớn, so với cả tòa phủ đệ của Nam Cung thế gia và Lăng gia nữa cũng cao cấp không kém, trang trí bên trong cao quý vô cùng, theo cách nhìn thì có vẻ là tác phẩm khéo léo của Giang Nam đệ nhất Công Xảo Tượng.
Là một thanh lâu kỹ viện, cư nhiên lại phóng tay như vậy, đích xác là kinh người, hơn nữa Hương Tạ Cư này một năm trước còn chưa xuất hiện ở Hàng Châu, chỉ mới năm nay mở ra. Ở ven hồ Tây Tử, khi nó xuất hiện, trong một đêm đã khiến toàn bộ kỹ viện lớn nhỏ khắp Hàng Châu sinh khí ảm đạm hẳn, khí thế độc tôn.
Dựa theo lời nói của Nam Cung Sở Vân, mỹ nữ Hương Tạ Cư có thể xinh đẹp hơn tất cả mỹ nữ trên sông Tần Hoài, có thể nói đó là thiên hạ đệ nhất thanh lâu.
Mà không tới một năm, bên trong lại có thiên hạ đệ nhất danh kỹ tọa trấn, bên trong mỹ nữ nhiều như mây, nghe nói sau lưng có chỗ dựa là Ma Môn, trong thời gian ngắn, Hương Tạ Cư đã trở thành chỗ đốt tiền mê người nhất giang hồ.
Nam Cung Sở Vân đi vào Hương Tạ Cư, hắn thưởng cho tên quy nô đón khách một thỏi bạc, trong tiếng cảm ơn rối rít của tên quy nô, Lăng Phong đi theo Nam Cung Sở Vân tay cầm thiết phiến, an nhiên đi vào bên trong.
Bên trong có hương đình thủy tạ, cảnh đẹp hút hồn, đám mỹ nữ hoặc đoan trang, hoặc văn nha, thậm chí có cả phong tình hay nội mị đi lại rập rờn bên trong Hương Tạ Cư, người có thể vào bên trong này hầu hết đều là người có thân phận, địa vị, có thực lực lớn, nơi đây không có tình cảnh gọi mời khách khứa như những kỹ viện khác, khung cảnh tự do như vậy lại càng làm tăng hứng khỏi chinh phục của nam nhân.
Trong lòng Lăng Phong không khỏi bội phục chủ sự nơi này thật sự thông minh, có thể nắm bắt được nội tâm tư tưởng của nam nhân rõ ràng như vậy, chẳng trách "Hương Tạ Cư" này danh tiếng lại lan xa như vậy, cả giang hồ không ai không biết!
- Yo, Nam Cung công tử đây mà! Người thế nào mà lâu rồi không tới, hôm nay có phải là rảnh rỗi không?"
Một thục phụ xinh đẹp mang theo mùi thơm quyến rũ đi tới, một thân quần áo bằng sa mỏng màu trắng không che nổi vóc dáng mêm người của nàng ta, dáng vẻ đầy đặn siêu lòng, chỗ cần nhô thì nhô mà chỗ cần nhỏ thì nhỏ,
Đặc biệt là "làn sóng" mãnh liệt trước ngực nàng ta, ngay trên ngực còn thêu hình một đóa mẫu đơn khiến người khác si mê hơn, là da trắng nõn dụ người, nhũ câu thật sâu làm nam nhân như muốn rơi vào trong đó.
Nam Cung Sở Vân cười khổ nói:
- Bạch Di, nếu không phải là ngày bận không tới được, ta thật sự là muốn ngày nào cũng được nhìn thấy ngươi!"
Lời ngon tiếng ngọt thì ai mà không thích nghe, hiển nhiên mỹ diễm phụ nhân này nghe thấy thì mừng rỡ cười khẽ, đôi ngọc thủ trắng nõn hơi che đôi môi anh đào, nét hồ mị xinh đẹo, thật sự là một giai nhân tuyệt đại.
- Ồ, vị công tử bên cạnh này là người phương nào, hình như chưa từng thấy qua, là lần đầu tới đâu sao?"
- Xấu hổ quá rồi, quên không giới thiệu, vị này chính là nhị công tử của gia chủ Nam Cung thế gia chúng ta, Nam Cung Vũ."
Nam Cung Sở Vân còn chưa giới thiệu xong, mỹ phụ kia đã kinh hô lên:
- Ôi, hóa ra là nhị công tử của Nam Cung thế gia đại giá quang lâm, thật là thất kính."
- Nói gì chứ, ta cũng chỉ là đặc biệt đến tham quan học tập thôi."
Lăng Phong vừa nói xong, hai tròng mắt liên nhìn chằm chằm vào những đường cong chết người của nàng ta, lớn đến tuổi này rồi, lại còn có kinh nghiệm vô cùng phong phú, Lăng Phong làm sao có thể khắc chế được, nếu như không phải đang ở nơi đông người, Lăng Phong nhất định dùng thủ đoạn "thượng" nàng ta rồi!
Đại khái là cũng cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Lăng Phong, mỹ diễm phụ nhân kia khuôn mặt hơi đỏ lên, có chút gắt giọng:
- Chỉ cần thế tử nguyện ý, Hương Tạ Cư của ta nhất định không để người thất vọng!"
Hóa ra nữ nhân này chính là chủ sự của Hương Tạ Cư, nàng ngày xưa trên giang hồ nổi danh là tuyệt sắc mỹ nhân "Mẫu Đơn Tiên Tử", Bạch Lộ, năm nay khoảng 30 tuổi, bởi vì là quản sự của nơi này, thế nên mọi người ở đây đều gọi nàng một tiếng là Bạch đại tỷ, khách nhân đến tìm vui thì đều gọi nàng là Bạch nương tử, bởi vì nàng năm đó mê người giống như Xà Yêu Bạch Tố Trinh vậy.
Bạch Lộ nở nụ cười đúng là bách mị thiên sinh, tao mị đến tận xương, không hổ là người đứng đầu Hương Tạ Cư, cũng khó trách vô số nam nhân lại khuynh đảo vì nàng, mà tuổi nàng hiện giờ lại càng tạo thêm cho nàng vẻ thành thục động nhân, phong tư khác hẳn khi còn thiếu nữ.
Bạch Lộ năm đó là đệ tử Ngũ Tiên Giáo, các nàng tự xưng là ngũ tiên, còn trên giang hồ thì lại gọi là Ngũ Độc Giáo, bởi vì các nàng vừa chánh vừa tà, hơn nữa hành tung quỷ dị, đệ tử trong phải đều dụng độc đối địch và dùng song tu để hấp thu nội lực của nam nhân, bởi vậy đại đa số danh môn chính phái đều coi là trơ trẽn.
Chỉ là các nàng rất ít làm ác, hơn nữa thỉnh thoảng còn làm việc tốt, vì thế mới có thể đứng được trên giang hồ. Đệ tử trong phải Ngũ Tiên Giáo đều là nữ tử, võ công cũng chính là theo đường nhẹ nhàng phiêu dật. Mà danh là Ngũ Tiên Giáo, tên như ý nghĩa, trong phái các nàng có năm quản sự, Bạch Mẫu Đơn là một trong số đó.
Nói ra thì Bạch Mẫu Đơn đứng hàng thứ hai, Hương Tạ Cư là một cứ điểm của Ngũ Tiên Giáo. Mà lão đại trong Ngũ Tiên Giáo là "Mân Côi Tiên Tử" Qúy Nhược Lan, hành tung nàng ta vô định, xuất quỷ nhập thần, rất ít quản lý sự vụ trong giáo, nhưng võ công lại là cao cường nhất, hơn nữa còn là tiên tử giữ thân thuần khiết. Lão tam là "Thủy Tiên Tiên Tử" Trầm Nghi Quân; lão tứ là "Lan Hoa Tiên Tử" Đỗ Chỉ Lan, mà người cuối cùng là "Mai Hoa Tiên Tử" Hà Nguyệt Mai.
Ngũ Tiên Giáo phát triển dưới tay các nàng những năm gần đây rất mạnh, đệ tử ngoại giáo cũng lên đến gần chín trăm người, ngoài nữ đệ tử ra, cũng thu một ít nam đệ tử có tư chất thượng thừa, trước mắt cũng đã yên ổn là một trong tứ đại thế lực ở Giang Nam.
Rất nhiều người đều đoán Ngũ Tiên Giáo có thể phát triển nhanh chóng như vậy chính là có liên quan đến ma giáp, chỉ là không có chứng cớ, bởi vậy vẫn mắt nhắm mắt mở, để tùy cho các nàng phát triển.
Hơn nữa Ngũ Tiên Giáo mở kỹ viện thì liên quan gì đến chuyện võ lâm? Theo ý nghĩ của đám võ lâm chính phái, đó chỉ là một đám đàn bà, cho dù bản lãnh có lớn hơn, cũng không thể trở mình được, ngược lại càng nàng lại mang lại vui thú vô cùng.
Trong vô hình, thế lực Hương Tạ Cư cứ thế có được bình phong che chắn.
Trong lúc lơ đãng, Lăng Phong đi tới chỗ Hoa Hủy Triển Thính, lúc này sắc trời đã tối, du khách cũng không còn nhiều. Vừa đến nơi này, Lăng Phong đã vứt hết tâm trạng buồn bực ra sau đầu, bắt đầu hăng hái xem Hoa Hủy hội.
Đi thong thả đến một góc triển thính, một gốc hoa lan dáng vẻ kỳ lạ bỗng hẫp dẫn Lăng Phong, đây là một gốc Thủy Tiên Biện Mặc Lan hiếm có tên là "Đào Hoa Tiên", Lăng Phong liền tới gần nhìn xem.
Vừa mới bước đến gần, Lăng Phong liền phát hiện trong phòng còn có một người ăn mặc trang phục văn sĩ đưa lưng về phía mình, người kia đang ngắm hoa, mặt dán sát vào hoa, giống như đang xem rất chú tâm. Nhìn thấy bóng lưng này Lăng Phong vô cùng chấn động, thật kỳ quái!
Mặc dù chỉ là bóng lưng, nhưng mà hàm chưa một khí chất rất đặc biệt, làm cho người ta cảm thấy hoàn mỹ, rất hài hòa, lại có cảm giác yên bình, không tự chủ được cảm thấy cuộc đời yên tĩnh hơn nhiều.
Phảng phất như có hương hoa thơm ngát, tiếng suối trong róc rách, khiến người ta say mê trong đó, vứt bỏ toàn bộ thế tục danh lợi ra sau đầu. Mà bởi vì lục thức của Lăng Phong hơn xa thường nhân, cho nên cảm giác này càng thêm mãnh liệt.
Không biết qua bao lâu, Lăng Phong mới giật mình tỉnh lại từ trong si mê, hắn cẩn thận trờ về chỗ cũ mới cảm giác được, đúng là rất động lòng người. Lăng Phong cũng không tự chủ được tiến về phía trước, thi lễ với người kia:
- Vị huynh đài này, mạo muội quấy rầy rồi, tại hạ Nam Cung Vũ, xin hỏi quý tính đại danh huynh đài."
Người nọ sau khi nghe được Lăng Phong nói thì xoay ngừơi lại, đánh giá Lăng Phong một chút, ánh mắt trong sáng như nước, bắn ra hai đạo kỳ quang, người này nội lực đúng là thâm hậu, hơn xa Lăng Phong lúc này.
Mà tiếp theo Lăng Phong nhìn thấy dung mạo người này thì sợ đến ngây
người, vì người này mặt như hoa đào, phong hoa tuyệt đại, như ngọc thụ lâm phong, tạo cảm giác đẹp tới cực điểm, Lăng Phong cũng phải chấn động.
A, đây không phải là thiên hạ đệ nhất mỹ nữ Tĩnh Du tiên tử sao? Nàng thế nào mà lại đến đây, hơn nữa còn giả nam trang mà đến nữa.
- Tĩnh Du tiên tử!?" Lăng Phong không tự chủ đựơc kêu lên.
Tĩnh Du nhìn Lăng Phong vài lần rồi đáp lễ với hắn, sau đó hào phòng nói:
- Không dám, vị công tử này thoạt nhìn rất quen, không biết xưng hô ra sao?" Thanh âm ôn nhu uyển chuyển, giống như thanh âm của tự nhiên vậy.
Lăng Phong không khỏi kỳ quái là tại sao nàng lại mặc trang phục nam trang, nhưng mà vừa rồi lại không che dấu, vì thế cũng thản nhiên đáp:
- Tại hạ họ Nam Cung, tên chỉ có một chữ Vũ."
Tĩnh Du có chút kinh ngạc nhìn Lăng Phong, nói:
- Hóa ra là Nam Cung thế tử, hạnh ngộ hạnh ngộ."
Lăng Phong mỉm cười nói:
- Hôm nay có thể thấy tiên tử ở đây, đó mới là hạnh ngộ lớn nhất cả đời ta."
Tĩnh Du như là cũng nhìn thấy tâm sự của Lăng Phong, nàng lấy ra một cái mặt nạ da người rồi mở miệng nói:
- Thế tử nói vậy có phải là muốn biết, Tĩnh Du vì sao phải giả nam trang. Kỳ thật, nữ lưu hành tẩu giang hồ nhiều không tiện, vì thế ngày thường Tĩnh Du đều phải giả nam trang, cũng không dám lấy diện mạo thật gặp người. Hôm nay ngắm Hoa Hủy tại đây, vì muốn thể nghiệm khí của kỳ hoa linh tú, vì thế mới tháo mặt nạ xuống, không ngờ lại gặp thế tử, lại để thế tử thấy được chân diện mục của Tĩnh Du."
Lăng Phong mỉm nói:
- Đó chính là thiên định rồi, nhất định là cho chúng ta gặp nhau hôm nay, cũng có thể xem như là một loại duyên phận đi."
Lăng Phong thì đang muốn tiến thêm một bước nói chuyện cùng nàng, không ngờ Tĩnh Du lại muốn xuống, nàng nói với Lăng Phong :
- Hôm nay gặp mặt ở đây, có lẽ là duyên phận, ngày sau không biết còn cơ hội ôn chuyện cùng thế tử không, vì thế xin cáo biệt."
Lăng Phong đang định mở miệng lưu nàng lại, bởi vì hắn hiện giờ không phải là Nam Cung Vũ không thích phụ nữ, nếu như dùng thân phận Lăng Phong, vậy thì hắn đã sớm ôn chuyện cũ với nàng rồi, nhưng hiện giờ muốn níu nàng lại, vậy nàng chỉ càng thêm xem thường "Nam Cung Vũ" này thôi, thế nên, Lăng Phong nói:
- Hôm nay có thể gặp mặt cùng tiên tử, xem ra ta được lợi không ít, với phong nhã tuyệt mỹ của nàng, thật không dám níu giữ ở lại, chỉ mong sau này cũng còn có thể gặp lại."
Sau đó hắn và nàng cáo biệt.
Vẻ kinh dĩ chợt lóe lên trong mắt Tĩnh Du, rồi sau đó nàng hé miệng cười, trực tiếp rời khỏi phòng, rồi chỉ nháy mắt đã biến mất.
Đưa mặt nhìn Tĩnh Du biến mất, trong lòng Lăng Phong cảm thấy rất mờ mịt.
Tĩnh Du xinh đẹp tuyệt thế, hoàn toàn hơn hẳn Đường Vũ Vi, nàng làm Lăng Phong vô cùng rung động, đệ nhất so sánh với thứ tư có vẻ chỉ là ba bậc, nhưng khi Lăng Phong nhìn thấy chân diện mục của nàng, điều này lại biến thành cách biệt trên trời dưới đất.
Mà làm người ta khó quên nhất chính là khí chất siêu phàm thoát tục trên người Tĩnh Du, cái này Đường Vũ Vi hoàn toàn không có được. Mặc dù Đường Vũ Vi cũng là đệ tử tu luyện phật môn, nhưng mà so với Tĩnh Du, thật sự là kém quá nhiều.
Chỉ là Tĩnh Du đối với Nam Cung Vũ thì hoàn toàn không có cảm giác, còn đối với Lăng Phong thì lại có! Xem ra mình phải nghĩ biện pháp thoát khỏi thân phận Nam Cung Vũ này, lấy diện mục Lăng Phong xuất hiện trên giang hồ thôi.
Đang nghĩ tới đây, tiệc rượu bên kia cũng đã kết thúc, Nam Cung Sở Vân đang đi tới, hắn nhìn thấy Lăng Phong thì vội vàng chạy lại cười bồi, nói là Trần Húc, Đường Vũ Vi đã về trước, hôm nay không làm Lăng Phong tận hứng, hắn cảm thấy mình thật vô dụng.
- Vũ thiếu gia, vậy để hôm nay tôi đưa ngài đến một địa phương "thần bí" để vui vẻ nhé!"
Nam Cung Sở Vân nói ra những lời có chút thần bí, hai tròng mắt hắn cũng lóe lên liên tục.
Lăng Phong còn đang tâm thần bất định, hơn nữa nhìn nét mặt quỷ dị của hắn cũng đã mơ hồ đoán ra nơi kia, vì thế cũng khơi dậy lòng hiếu kỳ của hắn, vì thế Lăng Phong nói:
- Cũng được, đi thôi!"
- Được rồi, tôi đảm bảo Vũ thiếu gia sẽ chơi đùa vui vẻ!" Nam Cung Sở Vân nói đến đây, quả thực là trong lòng vui như nở hoa.
.................
- Hương Tạ Cư", tên thật ưu nhã, trang trí bên trong cũng rất trang nhã, mà ngay cả những người làm công cũng rất phong nhã, nói là cư, thật ra lại là một tòa đại trạch rất lớn, so với cả tòa phủ đệ của Nam Cung thế gia và Lăng gia nữa cũng cao cấp không kém, trang trí bên trong cao quý vô cùng, theo cách nhìn thì có vẻ là tác phẩm khéo léo của Giang Nam đệ nhất Công Xảo Tượng.
Là một thanh lâu kỹ viện, cư nhiên lại phóng tay như vậy, đích xác là kinh người, hơn nữa Hương Tạ Cư này một năm trước còn chưa xuất hiện ở Hàng Châu, chỉ mới năm nay mở ra. Ở ven hồ Tây Tử, khi nó xuất hiện, trong một đêm đã khiến toàn bộ kỹ viện lớn nhỏ khắp Hàng Châu sinh khí ảm đạm hẳn, khí thế độc tôn.
Dựa theo lời nói của Nam Cung Sở Vân, mỹ nữ Hương Tạ Cư có thể xinh đẹp hơn tất cả mỹ nữ trên sông Tần Hoài, có thể nói đó là thiên hạ đệ nhất thanh lâu.
Mà không tới một năm, bên trong lại có thiên hạ đệ nhất danh kỹ tọa trấn, bên trong mỹ nữ nhiều như mây, nghe nói sau lưng có chỗ dựa là Ma Môn, trong thời gian ngắn, Hương Tạ Cư đã trở thành chỗ đốt tiền mê người nhất giang hồ.
Nam Cung Sở Vân đi vào Hương Tạ Cư, hắn thưởng cho tên quy nô đón khách một thỏi bạc, trong tiếng cảm ơn rối rít của tên quy nô, Lăng Phong đi theo Nam Cung Sở Vân tay cầm thiết phiến, an nhiên đi vào bên trong.
Bên trong có hương đình thủy tạ, cảnh đẹp hút hồn, đám mỹ nữ hoặc đoan trang, hoặc văn nha, thậm chí có cả phong tình hay nội mị đi lại rập rờn bên trong Hương Tạ Cư, người có thể vào bên trong này hầu hết đều là người có thân phận, địa vị, có thực lực lớn, nơi đây không có tình cảnh gọi mời khách khứa như những kỹ viện khác, khung cảnh tự do như vậy lại càng làm tăng hứng khỏi chinh phục của nam nhân.
Trong lòng Lăng Phong không khỏi bội phục chủ sự nơi này thật sự thông minh, có thể nắm bắt được nội tâm tư tưởng của nam nhân rõ ràng như vậy, chẳng trách "Hương Tạ Cư" này danh tiếng lại lan xa như vậy, cả giang hồ không ai không biết!
- Yo, Nam Cung công tử đây mà! Người thế nào mà lâu rồi không tới, hôm nay có phải là rảnh rỗi không?"
Một thục phụ xinh đẹp mang theo mùi thơm quyến rũ đi tới, một thân quần áo bằng sa mỏng màu trắng không che nổi vóc dáng mêm người của nàng ta, dáng vẻ đầy đặn siêu lòng, chỗ cần nhô thì nhô mà chỗ cần nhỏ thì nhỏ,
Đặc biệt là "làn sóng" mãnh liệt trước ngực nàng ta, ngay trên ngực còn thêu hình một đóa mẫu đơn khiến người khác si mê hơn, là da trắng nõn dụ người, nhũ câu thật sâu làm nam nhân như muốn rơi vào trong đó.
Nam Cung Sở Vân cười khổ nói:
- Bạch Di, nếu không phải là ngày bận không tới được, ta thật sự là muốn ngày nào cũng được nhìn thấy ngươi!"
Lời ngon tiếng ngọt thì ai mà không thích nghe, hiển nhiên mỹ diễm phụ nhân này nghe thấy thì mừng rỡ cười khẽ, đôi ngọc thủ trắng nõn hơi che đôi môi anh đào, nét hồ mị xinh đẹo, thật sự là một giai nhân tuyệt đại.
- Ồ, vị công tử bên cạnh này là người phương nào, hình như chưa từng thấy qua, là lần đầu tới đâu sao?"
- Xấu hổ quá rồi, quên không giới thiệu, vị này chính là nhị công tử của gia chủ Nam Cung thế gia chúng ta, Nam Cung Vũ."
Nam Cung Sở Vân còn chưa giới thiệu xong, mỹ phụ kia đã kinh hô lên:
- Ôi, hóa ra là nhị công tử của Nam Cung thế gia đại giá quang lâm, thật là thất kính."
- Nói gì chứ, ta cũng chỉ là đặc biệt đến tham quan học tập thôi."
Lăng Phong vừa nói xong, hai tròng mắt liên nhìn chằm chằm vào những đường cong chết người của nàng ta, lớn đến tuổi này rồi, lại còn có kinh nghiệm vô cùng phong phú, Lăng Phong làm sao có thể khắc chế được, nếu như không phải đang ở nơi đông người, Lăng Phong nhất định dùng thủ đoạn "thượng" nàng ta rồi!
Đại khái là cũng cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Lăng Phong, mỹ diễm phụ nhân kia khuôn mặt hơi đỏ lên, có chút gắt giọng:
- Chỉ cần thế tử nguyện ý, Hương Tạ Cư của ta nhất định không để người thất vọng!"
Hóa ra nữ nhân này chính là chủ sự của Hương Tạ Cư, nàng ngày xưa trên giang hồ nổi danh là tuyệt sắc mỹ nhân "Mẫu Đơn Tiên Tử", Bạch Lộ, năm nay khoảng 30 tuổi, bởi vì là quản sự của nơi này, thế nên mọi người ở đây đều gọi nàng một tiếng là Bạch đại tỷ, khách nhân đến tìm vui thì đều gọi nàng là Bạch nương tử, bởi vì nàng năm đó mê người giống như Xà Yêu Bạch Tố Trinh vậy.
Bạch Lộ nở nụ cười đúng là bách mị thiên sinh, tao mị đến tận xương, không hổ là người đứng đầu Hương Tạ Cư, cũng khó trách vô số nam nhân lại khuynh đảo vì nàng, mà tuổi nàng hiện giờ lại càng tạo thêm cho nàng vẻ thành thục động nhân, phong tư khác hẳn khi còn thiếu nữ.
Bạch Lộ năm đó là đệ tử Ngũ Tiên Giáo, các nàng tự xưng là ngũ tiên, còn trên giang hồ thì lại gọi là Ngũ Độc Giáo, bởi vì các nàng vừa chánh vừa tà, hơn nữa hành tung quỷ dị, đệ tử trong phải đều dụng độc đối địch và dùng song tu để hấp thu nội lực của nam nhân, bởi vậy đại đa số danh môn chính phái đều coi là trơ trẽn.
Chỉ là các nàng rất ít làm ác, hơn nữa thỉnh thoảng còn làm việc tốt, vì thế mới có thể đứng được trên giang hồ. Đệ tử trong phải Ngũ Tiên Giáo đều là nữ tử, võ công cũng chính là theo đường nhẹ nhàng phiêu dật. Mà danh là Ngũ Tiên Giáo, tên như ý nghĩa, trong phái các nàng có năm quản sự, Bạch Mẫu Đơn là một trong số đó.
Nói ra thì Bạch Mẫu Đơn đứng hàng thứ hai, Hương Tạ Cư là một cứ điểm của Ngũ Tiên Giáo. Mà lão đại trong Ngũ Tiên Giáo là "Mân Côi Tiên Tử" Qúy Nhược Lan, hành tung nàng ta vô định, xuất quỷ nhập thần, rất ít quản lý sự vụ trong giáo, nhưng võ công lại là cao cường nhất, hơn nữa còn là tiên tử giữ thân thuần khiết. Lão tam là "Thủy Tiên Tiên Tử" Trầm Nghi Quân; lão tứ là "Lan Hoa Tiên Tử" Đỗ Chỉ Lan, mà người cuối cùng là "Mai Hoa Tiên Tử" Hà Nguyệt Mai.
Ngũ Tiên Giáo phát triển dưới tay các nàng những năm gần đây rất mạnh, đệ tử ngoại giáo cũng lên đến gần chín trăm người, ngoài nữ đệ tử ra, cũng thu một ít nam đệ tử có tư chất thượng thừa, trước mắt cũng đã yên ổn là một trong tứ đại thế lực ở Giang Nam.
Rất nhiều người đều đoán Ngũ Tiên Giáo có thể phát triển nhanh chóng như vậy chính là có liên quan đến ma giáp, chỉ là không có chứng cớ, bởi vậy vẫn mắt nhắm mắt mở, để tùy cho các nàng phát triển.
Hơn nữa Ngũ Tiên Giáo mở kỹ viện thì liên quan gì đến chuyện võ lâm? Theo ý nghĩ của đám võ lâm chính phái, đó chỉ là một đám đàn bà, cho dù bản lãnh có lớn hơn, cũng không thể trở mình được, ngược lại càng nàng lại mang lại vui thú vô cùng.
Trong vô hình, thế lực Hương Tạ Cư cứ thế có được bình phong che chắn.
Tác giả :
Thanh Trà Đạm Phạn