Kiều Kiều Sư Nương
Chương 172: Xuân Cầm-Hạ Kỳ
Đối với lần đoàn tụ này của Lăng Phong và chúng nữ, Trầm Nhạn Băng liền an ủi mọi người:
- Hôm nay vợ chồng chúng ta trải qua mưa gió mới gặp được nhau, đáng ra phải vui mừng chứ, mọi chuyện của quá khứ cứ quên đi thôi."
Lam Phượng Hoàng gật đầu, đau lòng nói:
- Tướng công, mấy ngày này khổ cho chàng rồi."
Lăng Phong thở dài nói:
- Kỳ thật tính ra cũng là cửu tử nhất sinh."
n Bích Hà nói:
- Hiện giờ thiếp lo lắng nhất chính là Tác Mệnh Hoàn độc trong người tướng công, theo thiếp được biết, loại độc dược này của Mạc Quỷ Hùng, thiên hạ căn bản là không có giải dược."
Trầm Nhạn Băng nói:
- Nhưng mà Lăng lang của chúng ta không thể để hắn quản chế cả đời được, biết làm thế nào bây giờ?"
Lăng Phong suy nghĩ một chút rồi nói:
- Kỳ thật cứ xem tạo hóa của ta thế nào đi, Tái Thần Y Hoa Đà bây giờ đang chẩn trị cho ta, theo như tình huống thì cho dù không thể trị được tận gốc, cũng có thể hoãn nó bộc phát đến mười năm tám năm, trong khỏang thời gian này, ta tin là mình có thể lấy được giải dược trên người Mạc Quỷ Hùng. Hơn nữa, thiên hạ chi độc, nếu Mạc Quỷ Hùng có thể chế được giải dược, vậy sao người khác lại không thể, chúng ta phải tin tưởng Tái Hoa Đà."
n Bích Hà ân cần nói:
- Chỉ hy vọng như vậy là tốt nhất, bằng không tướng công nếu chỉ sống mười năm tám năm thì không đủ. Hài tử không thể có nhiều rồi."
- Cái này yên tâm đi, có các nàng trên đời, ta tất nhiên không nỡ chết rồi, cho dù không có giải dược, chờ ta luyện thành Tiêu Dao thần công, lúc đó cũng có thể giải trừ độc tố, chỉ cần thu thập đủ mười sáu loại danh khí là được." Lăng Phong tự hào nói.
- Nói như vậy, thiếp làm sao có thể quên được, tỷ muội chúng ta nhiều người cũng là vậy mà!" Lam Phượng Hoàng nói.
Lăng Phong lại không đắc ý, hắn hồi tưởng lại đủ loại kinh nghệm của mình, cảm thán nói:
- Mặc kệ thế nào, sư phụ giao cho ta di mệnh, ta chắc chắn phải hoàn thành. Ta cuối cùng vẫn có dự cảm, ngày di mệnh hoàn thành, cũng là ngày ta đại công cáo thành."
- Ta mặc kệ chàng đại công cáo thành cái gì, hiện giờ chàng phải đại công cáo thành với tỷ muội chúng ta đã."
Mười mỹ nữ lão bà đều đi tới, kéo Lăng Phong vào trong phòng rồi lột truồng, thay nhau dùng gia pháp hầu hạ hắn.
Lăng Phong kinh hãi nói:
- Nhưng trong các nàng có người còn mang hài tử mà, đã chuẩn bị chưa đó!!"
- Người nào nói người có hài tử thì không đươc "làm". Chàng chỉ cần nhẹ nhàng một chút không phải là được sao?"
Đầu năm nay, không lão bà cũng thấy phiền; mà như Lăng Phong đây, có lão bà cũng thấy phiền.
Mấy chục mỹ nữ lão bà quốc sắc thiên hương, tự nhiên khiến nam nhân hâm
mộ, nhưng mà nói lại, diễm phúc thế này cũng không phải ai cũng hưởng
được. Đổi lại là người khác, dưới sự hầu hạ của mấy chục lão bà như lang như hổ này, sợ là đã sớm tinh cạn người vong rồi.
Lăng Phong phải ỷ vào "tiền vốn" hùng hậy, lại còn có cả Ngự nữ song tu làm hậu thuẫn, quả thực không chút bất lợi, hắn đại sát tứ phương, hoàn toàn thỏa mãn đám lão bà đã lâu ngày không được chăm sóc.
Lăng Phong không thể nói là không xuất lực, hắn nằm trên giường lớn, khuôn mặt lộ vẻ sáng lạn, xung quanh là những tiếng rên rỉ động lòng người, thanh âm cơ hồ là lan tỏa khắp biệt viện.
May là ở đây không có người ngòai, mà đám tỳ nữ cũng đã bị Lăng Phong
là "ô nhiễm" nên quen rồi. Nhưng mà đối với những tiếng rên rỉ hút hồn này, vẫn là lần đầu tiên các nàng đựơc nghe thấy, hơn nữa lại còn liên tục duy trì thời gian dài, quả thật là khoáng cổ tuyệt kim.
Chiến sự qua đi, chúng nữ nhất trí quyết định không trở về Bạch Đà sơn,
các nàng muốn ở lại phụ cần Hàng Châu, mục đích là có thể thường xuyên
gặp mặt Lăng Phong.
Mà Lăng Phong xuất phát từ việc lo lắng, hắn lo các nàng ở lại Hàng Châu, một khi thân phận hắn bại lộ, lúc đó sẽ đưa tới phiền tóai, vì để bảo đảm án toàn cho đám lão bà cũng như có thể gặp gỡ, cuối cùng mọi người cũng nhất trí nghe theo kiến nghị của Lam Phượng Hoàng, chúng nữ đành ở tại Đào Hoa đảo ở ngoài biển cách Hàng Châu năm trăm dặm.
Đào Hoa đảo vốn chính là thế ngoại đào viên nơi ở của võ lâm tông sư Hoàng Dược Sư thời nhà Nam Tống, sau đó truyền lại cho vợ chồng Quách Tĩnh Hoàng Dung, mà năm đó khi Tương Dương bị công phá, chẳng may hai người thân vong, vì vậy Đào Hoa đảo trở thành vô chủ, sau khi Ma Giáo kinh doanh trước, đã đem Đào Hoa đảo trở thành hành cung biệt viện.
Đến bây giờ, lại biến thành hành cung chuyên của Ma Giáo thánh nữ Lam Phượng Hoàng. Bởi vì trên đảo có đủ loại hoa đào, hơn nữa còn bố trí kỳ môn Bát Quái trạn trong đó, ngoại nhân căn bản là không thể tiến vào, bởi vậy chưa từng bị ai quấy rầy.
Cộng thêm lại có uy danh Ma Giáo, dân chúng lại càng không dám tới gần. Thật sự chính là một nơi lánh đời rất tốt, mà quan trọng hơn nữa, nơi này cách Hàng Châu chỉ có năm trăm dặm, nếu cưỡi tiên hạc cũng chỉ cần một canh giờ là tới, vô cùng thuân tiện cho Lăng Phong và các nàng gặp mặt.
Sau khi quyết định, Lăng Phong an bài cho đám thê tử lên Đào Hoa đảo, còn hắn thì về Hàng Châu làm Nam Cung Vũ.
Tại Tái Hòa Đà, Hán Thảo đường mười ngày, sau khi ổn định độc tính của Tác Mệnh hoàn xuống, dựa theo lời của Tái Hoa Đà thì trong vòng mười năm độc tính không tái phát, nhưng giờ còn chưa tìm được dược hoàn trị tận gốc, Lăng Phong cứ việc về nhà sống, sau đó dựa theo phương thuốc mà uống mỗi ba tháng một lần là được.
Phương thuốc khó như vậy, hiện nhiên không có khả năng trong mười ngày
có thể làm được, hơn nữa Nam Cung Vũ dù sao cũng là công tử của Nam Cung thế gia, nhất định phải cần về nhà để quen thuộc sự vụ trong nhà cùng tiếp quản một số sự vụ gia tộc.
Đến ngày rút cuộc phải về Nam Cung thế gia, Tần Thục Phân tự mình tới đón Lăng Phong. Lăng Phong sau khi cáo biệt Thượng Quan Y Y, hắn liền ngồi xe ngựa xa hoa về Nam Cung thế gia.
Ở trên xe, Tần Thục Phân nói cho Lăng Phong nghe ngày mốt chính là ngày Nam Cung thế gia tổ chức hội nghị gia đình mỗi quý một lần, tất cả các nhân vật hàng đầu của Nam Cung thế gia cùng các phân đường đường chủ đều phải tham dự, Lăng Phong là công tử của Nam Cung thế gia cũng không ngoại lệ.
Mà làm cho Lăng Phong cảm thấy ngoài ý muốn chính là hội nghĩ này chủ yếu không quan hệ nhiều đến tình thế võ lâm lắm, mà liên quan tới sản nghiệp của Nam Cung thế gia nhiều hơn. Hắn cẩn thận nghĩ lại cũng thấy hợp lý, nếu không có kinh tế tương ứng với thực lực,
Nam Cung thế gia làm sao có thể trường kỳ đứng vững trong võ lâm được, năm đó trên giang hồ có một vị có thể khiến trời rung đất chuyển đã có hai câu nói: "nghèo hèn sẽ bị đánh" và muốn có quyền trước phải có tiền", thế gia đại tộc cũng không ngoại lệ, cho nên đương kim võ lâm tứ đại thế gia đều có không ít sản nghiệp, làm thế nào để trông nom tốt sản nghiệp, đó cũng là điều mà các thế gia quan tâm nhất.
Dù sao thì võ lâm đánh đánh giết giết, ngày nào cũng có người chết, còn dính dáng đến cả quan phủ, mà nếu ngươi không có tiền, vậy ngươi lấy gì ăn cơm, lấy gì để lôi kéo quan hệ. Đại hiệp không chỉ biết "phi diêm tẩu bích", đại hiệp cũng phải ăn cơm, đây chính là sự thật. Mà đại hội của Nam Cung thế gia vốn được chọn vào mấy ngày trước, nhưng bởi vì Lăng Phong bị "mất trí nhớ" mà phải lui lại.
Tần Thục Phân còn giao cho Lăng Phong một quyển sổ ghi lại tên tuổi cùng bức họa của những đường chủ phân đường của Nam Cung thế gia, nàng muốn Lăng Phong nhớ kỹ, đến ngày mốt khi tham gia đại hội thì không thể
gọi sai người. Điều này đối với người từ nhỏ "gặp qua không quên" như Lăng Phong thì quá đơn giản.
Tần Thục Phân trước để Lăng Phong chuyên tâm học võ không nói gì đến gia sự, vì thế hắn cùng các nhân vật của Nam Cung thế gia cũng không quá quen thuộc, có tham gia hội nghị cũng là cơ bản không nói lời nào, chuyện này thì Lăng Phong làm được.
Trở lại Nam Cung thế gia, đầu tiên hắn đi bái kiến Nam Cung Hiên, Nam Cung Hiên thấy thần thái Lăng Phong đã khôi phục sáng láng, trong lòng lão tràn đầy vui mừng.
Lão cũng nói với Lăng Phong chuyện hội nghị Nam Cung thế gia vào ngày mốt, lão muốn Lăng Phong tham gia lần hội nghị này. Trong hội nghị sẽ để hắn bái kiến tất cả những nhân vật trọng yếu của Nam Cung thế gia, mãi cho đến tối, Lăng Phong vẫn không khỏi cảm thán quy củ thế gia đại tộc thật là phiền toái.
Mặc dù gia đình hắn cũng là loại phú hào, nhưng mà muốn chính thức đến bước thế gia này, quả thật là còn xa mới giống. Lăng Phong vội vàng trở về phòng mình, tắm rửa thay quần áo.
Xuân Cầm, Hạ Kỳ, Thu Thi, Đông Mai bốn nha hoàn đã đợi Lăng Phong từ
sớm, các nàng trông thấy hắn thì vui vẻ nói cười liên tục. Sau khi tắm rửa thay đồ xong, Lăng Phong đi tới tham gia bữa tiệc của Nam Cung thế gia,
Trong bữa tiệc, mọi người của Nam Cung thế gia đều hướng Lăng Phong mà kính rượu, nhất là đại công tử của Nam Cung thế gia Nam Cung Tuấn lại càng không ngừng chúc mừng Lăng Phong đại nạn không chết ắt có phúc về sau. Nói là cao hứng vì huynh đệ Lăng Phong.
Nhưng Lăng Phong thì lại biết hắn chẳng phải là thật tâm, hiện giờ "Nam Cung Vũ" rõ ràng được Nam Cung Hiên sủng ái, mặc dù Nam Cung Vũ là trưởng tử, nhưng mà giờ đang dưới tình huống khôn sống dại chết, vị trí cạnh tranh gia chủ của hắn lại càng bất lợi, vào lúc Lăng Phong "đánh mất trí nhớ", Nam Cung Tuấn chắc chắn là ước hắn không khôi phục lại được nữa, lúc đó hắn sẽ giảm đi được một kình địch.
Dù sao Nam Cung thế gia hiện giờ cũng chỉ có thể truyền cho hai người bọn họ, mà gia chủ tất nhiên là hai chọn một rồi. Nếu là bình thường, Lăng Phong cũng chẳng cần vị trí gia chủ làm gì, nhưng mà hiện giờ hắn được Mạc Quỷ Hùng "ủy thác", lại vừa bị Tần Thục Phân "uy bức", hắn căn bản không thể chọn lựa.
Vẻ mặt Nam Cung Vân cũng tươi cười chúc rượu với Lăng Phong, nhưng Lăng
Phong lại cảm thấy nàng ta cố gắng giả bộ tươi cười, còn trong lòng nàng ta đang rất hận Lăng Phong, hướng Lăng Phong kính rượu cũng chỉ là do mẫu thân nàng muốn nàng "phối hợp" mà thôi.
Còn Nam Cung Tình thì lại thật tâm vì sự khôi phục của Lăng Phong mà cao hứng, cũng không phải nàng chỉ uống lấy lệ với Lăng Phong ba chén, mà nàng rất chân thành tham dự bữa tiệc.
Sau khi tàn tiệc, Lăng Phong túy túy quỷ quỷ đi về Thính Vũ hiên.
Thính Vũ hiên là một tòa lầu ba tầng, gồm phòng ngủ của Lăng Phong, thư
phòng, phòng luyện công ở tầng hai, phòng khách cùng phòng nha hoàn ở
tại tầng một, lầu ba là nơi ngắm hoa thính vũ, Lương Đình các, đó là một tầng cửa hé.
Lúc này đã là đêm khuya, sau khi Lăng Phong lên lầu thì chỉ thấy Xuân Cầm đang nằm bên trong chờ Lăng Phong. Xuân Cầm vì làthiếp thân đại nha hoàn của Lăng Phong, mà Lăng Phong cũng đã cùng nàng "làm" qua rồi, với lại giường của nàng cũng cùng trong phòng với Lăng Phong, thế nên bình thường khi Lăng Phong đi ngủ rồi nàng mới đi nghỉ, cho nên, hôm nay nàng vẫn chưa ngủ, nàng còn đang chờ Lăng Phong.
Thấy Lăng Phong nghiêng nghiên ngả ngả trở về, Xuân Cầm vội vàng đỡ
Lăng Phong lên giường, sau đó thì cởi áo ra thay cho hắn. Nàng đêm nay
dường như cũng uống chút rượu, dưới ngọn nến lung linh khuôn mặt xinh xắn của nàng lộ vẻ quyến rũ mê người. Từ sau lần nàng giao hoan với Lăng Phong, Lăng Phong cũng chưa cùng nàng "làm" lại. Lần này khi men rượu trong ngời Lăng Phong dâng lên, trong lòng hắn bốc lên dục hỏa mãnh liệt, Lăng Phong xúc động ôm Xuân Cầm thuận thế ngã luôn lên giường.
Xuân Cầm có vẻ thấy kinh, nàng luống cuống tay chân muốn thóat khỏi vòng tay Lăng Phong, nhưng nàng lại sợ làm những người khác tỉnh lại, thế nên cũng không dám lớn tiếng, chỉ có thể nhỏ giọng cầu khẩn Lăng Phong:
- Công tử gia, không nên…."
Lăng Phong cười cười, nói:
- Xuân Cầm, ngày đó trong phòng lần đầu tiên
không phải nàng rất ngoan ngoãn sao, còn nói sau này sẽ hết lòng hầu hạ
công tử ta, hôm nay thế nào mà lại không giữ lời vậy?"
Nghe được lời nói của Lăng Phong, Xuân Cầm cả người liền chấn động, nàng chậm rãi ngừng chống cự, tùy ý để lăng phòng thừa dịp hơi rượu bốc
lên muốn làm gì thì lam. Lăng Phong cảm thấy "Xuân Cầm" hôm nay không
giống Xuân Cầm hôm trước. Nhưng mà rượu đã làm cho Lăng Phong bỏ qua
vấn đề này, hắn chỉ không ngừng gia tăng "chiến đấu"!
Vân tan vũ tạnh, Lăng Phong thỏa mãn mang theo men say thiếp đi, Xuân
Cầm thì chậm rãi mặc lại quần áo, sau đó nàng đắp chăn cho lăng phòn
rồi rời đi
Ngày thứ hai mai đến khi mặt trời lên cao ba sào thì Lăng Phong mới
tỉnh lại, hắn chỉ cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, đang sốc chăn rời
giường thì phát hiện trên tấm trải giường trắng tinh có thêm một dấu
vết "lạc hồng" rất dễ thấy. Lăng Phong thoáng nghĩ lại chuyện hoang
đường tối qua, Xuân Cầm lại hiện ra trước mắt, trong giây lát Lăng
Phong bỗng nghĩ ra một chuyện, hắn không khỏi kinh ngạc, "lạc hồng"?
Xuân Cầm đã không còn là xử nữ nữa, tôi qua làm sao còn xuất hiện "lạc
hồng" được? Trong nháy mắt Lăng Phong đã có đáp an, tối qua cô gái uyển
chuyển dưới người hắn không phải là Xuân Cầm, mà là tỷ muội song sinh
của nàng, Hạ Kỳ, không biết tại sao tối qua Hạ Kỳ lại thay Xuân Cầm nằm
trong phòng hắn, kết quả là bị Lăng Phong say rượu tưởng lầm nàng là
Xuân Cầm, cuối cùng để cho Lăng Phong…
Lăng Phong không khỏi lắc đầu cười khổ, cái này thì làm sao còn mặt mũi
gặp Xuân Cầm đây. Chỉ là hắn còn đang suy tư, cảnh cửa đã mở ra, sau đó
một đôi tỷ muội loan phượng song sinh quyến rũ mê người, Xuân Cầm và Hạ
Kỳ đi vào.
- Hôm nay vợ chồng chúng ta trải qua mưa gió mới gặp được nhau, đáng ra phải vui mừng chứ, mọi chuyện của quá khứ cứ quên đi thôi."
Lam Phượng Hoàng gật đầu, đau lòng nói:
- Tướng công, mấy ngày này khổ cho chàng rồi."
Lăng Phong thở dài nói:
- Kỳ thật tính ra cũng là cửu tử nhất sinh."
n Bích Hà nói:
- Hiện giờ thiếp lo lắng nhất chính là Tác Mệnh Hoàn độc trong người tướng công, theo thiếp được biết, loại độc dược này của Mạc Quỷ Hùng, thiên hạ căn bản là không có giải dược."
Trầm Nhạn Băng nói:
- Nhưng mà Lăng lang của chúng ta không thể để hắn quản chế cả đời được, biết làm thế nào bây giờ?"
Lăng Phong suy nghĩ một chút rồi nói:
- Kỳ thật cứ xem tạo hóa của ta thế nào đi, Tái Thần Y Hoa Đà bây giờ đang chẩn trị cho ta, theo như tình huống thì cho dù không thể trị được tận gốc, cũng có thể hoãn nó bộc phát đến mười năm tám năm, trong khỏang thời gian này, ta tin là mình có thể lấy được giải dược trên người Mạc Quỷ Hùng. Hơn nữa, thiên hạ chi độc, nếu Mạc Quỷ Hùng có thể chế được giải dược, vậy sao người khác lại không thể, chúng ta phải tin tưởng Tái Hoa Đà."
n Bích Hà ân cần nói:
- Chỉ hy vọng như vậy là tốt nhất, bằng không tướng công nếu chỉ sống mười năm tám năm thì không đủ. Hài tử không thể có nhiều rồi."
- Cái này yên tâm đi, có các nàng trên đời, ta tất nhiên không nỡ chết rồi, cho dù không có giải dược, chờ ta luyện thành Tiêu Dao thần công, lúc đó cũng có thể giải trừ độc tố, chỉ cần thu thập đủ mười sáu loại danh khí là được." Lăng Phong tự hào nói.
- Nói như vậy, thiếp làm sao có thể quên được, tỷ muội chúng ta nhiều người cũng là vậy mà!" Lam Phượng Hoàng nói.
Lăng Phong lại không đắc ý, hắn hồi tưởng lại đủ loại kinh nghệm của mình, cảm thán nói:
- Mặc kệ thế nào, sư phụ giao cho ta di mệnh, ta chắc chắn phải hoàn thành. Ta cuối cùng vẫn có dự cảm, ngày di mệnh hoàn thành, cũng là ngày ta đại công cáo thành."
- Ta mặc kệ chàng đại công cáo thành cái gì, hiện giờ chàng phải đại công cáo thành với tỷ muội chúng ta đã."
Mười mỹ nữ lão bà đều đi tới, kéo Lăng Phong vào trong phòng rồi lột truồng, thay nhau dùng gia pháp hầu hạ hắn.
Lăng Phong kinh hãi nói:
- Nhưng trong các nàng có người còn mang hài tử mà, đã chuẩn bị chưa đó!!"
- Người nào nói người có hài tử thì không đươc "làm". Chàng chỉ cần nhẹ nhàng một chút không phải là được sao?"
Đầu năm nay, không lão bà cũng thấy phiền; mà như Lăng Phong đây, có lão bà cũng thấy phiền.
Mấy chục mỹ nữ lão bà quốc sắc thiên hương, tự nhiên khiến nam nhân hâm
mộ, nhưng mà nói lại, diễm phúc thế này cũng không phải ai cũng hưởng
được. Đổi lại là người khác, dưới sự hầu hạ của mấy chục lão bà như lang như hổ này, sợ là đã sớm tinh cạn người vong rồi.
Lăng Phong phải ỷ vào "tiền vốn" hùng hậy, lại còn có cả Ngự nữ song tu làm hậu thuẫn, quả thực không chút bất lợi, hắn đại sát tứ phương, hoàn toàn thỏa mãn đám lão bà đã lâu ngày không được chăm sóc.
Lăng Phong không thể nói là không xuất lực, hắn nằm trên giường lớn, khuôn mặt lộ vẻ sáng lạn, xung quanh là những tiếng rên rỉ động lòng người, thanh âm cơ hồ là lan tỏa khắp biệt viện.
May là ở đây không có người ngòai, mà đám tỳ nữ cũng đã bị Lăng Phong
là "ô nhiễm" nên quen rồi. Nhưng mà đối với những tiếng rên rỉ hút hồn này, vẫn là lần đầu tiên các nàng đựơc nghe thấy, hơn nữa lại còn liên tục duy trì thời gian dài, quả thật là khoáng cổ tuyệt kim.
Chiến sự qua đi, chúng nữ nhất trí quyết định không trở về Bạch Đà sơn,
các nàng muốn ở lại phụ cần Hàng Châu, mục đích là có thể thường xuyên
gặp mặt Lăng Phong.
Mà Lăng Phong xuất phát từ việc lo lắng, hắn lo các nàng ở lại Hàng Châu, một khi thân phận hắn bại lộ, lúc đó sẽ đưa tới phiền tóai, vì để bảo đảm án toàn cho đám lão bà cũng như có thể gặp gỡ, cuối cùng mọi người cũng nhất trí nghe theo kiến nghị của Lam Phượng Hoàng, chúng nữ đành ở tại Đào Hoa đảo ở ngoài biển cách Hàng Châu năm trăm dặm.
Đào Hoa đảo vốn chính là thế ngoại đào viên nơi ở của võ lâm tông sư Hoàng Dược Sư thời nhà Nam Tống, sau đó truyền lại cho vợ chồng Quách Tĩnh Hoàng Dung, mà năm đó khi Tương Dương bị công phá, chẳng may hai người thân vong, vì vậy Đào Hoa đảo trở thành vô chủ, sau khi Ma Giáo kinh doanh trước, đã đem Đào Hoa đảo trở thành hành cung biệt viện.
Đến bây giờ, lại biến thành hành cung chuyên của Ma Giáo thánh nữ Lam Phượng Hoàng. Bởi vì trên đảo có đủ loại hoa đào, hơn nữa còn bố trí kỳ môn Bát Quái trạn trong đó, ngoại nhân căn bản là không thể tiến vào, bởi vậy chưa từng bị ai quấy rầy.
Cộng thêm lại có uy danh Ma Giáo, dân chúng lại càng không dám tới gần. Thật sự chính là một nơi lánh đời rất tốt, mà quan trọng hơn nữa, nơi này cách Hàng Châu chỉ có năm trăm dặm, nếu cưỡi tiên hạc cũng chỉ cần một canh giờ là tới, vô cùng thuân tiện cho Lăng Phong và các nàng gặp mặt.
Sau khi quyết định, Lăng Phong an bài cho đám thê tử lên Đào Hoa đảo, còn hắn thì về Hàng Châu làm Nam Cung Vũ.
Tại Tái Hòa Đà, Hán Thảo đường mười ngày, sau khi ổn định độc tính của Tác Mệnh hoàn xuống, dựa theo lời của Tái Hoa Đà thì trong vòng mười năm độc tính không tái phát, nhưng giờ còn chưa tìm được dược hoàn trị tận gốc, Lăng Phong cứ việc về nhà sống, sau đó dựa theo phương thuốc mà uống mỗi ba tháng một lần là được.
Phương thuốc khó như vậy, hiện nhiên không có khả năng trong mười ngày
có thể làm được, hơn nữa Nam Cung Vũ dù sao cũng là công tử của Nam Cung thế gia, nhất định phải cần về nhà để quen thuộc sự vụ trong nhà cùng tiếp quản một số sự vụ gia tộc.
Đến ngày rút cuộc phải về Nam Cung thế gia, Tần Thục Phân tự mình tới đón Lăng Phong. Lăng Phong sau khi cáo biệt Thượng Quan Y Y, hắn liền ngồi xe ngựa xa hoa về Nam Cung thế gia.
Ở trên xe, Tần Thục Phân nói cho Lăng Phong nghe ngày mốt chính là ngày Nam Cung thế gia tổ chức hội nghị gia đình mỗi quý một lần, tất cả các nhân vật hàng đầu của Nam Cung thế gia cùng các phân đường đường chủ đều phải tham dự, Lăng Phong là công tử của Nam Cung thế gia cũng không ngoại lệ.
Mà làm cho Lăng Phong cảm thấy ngoài ý muốn chính là hội nghĩ này chủ yếu không quan hệ nhiều đến tình thế võ lâm lắm, mà liên quan tới sản nghiệp của Nam Cung thế gia nhiều hơn. Hắn cẩn thận nghĩ lại cũng thấy hợp lý, nếu không có kinh tế tương ứng với thực lực,
Nam Cung thế gia làm sao có thể trường kỳ đứng vững trong võ lâm được, năm đó trên giang hồ có một vị có thể khiến trời rung đất chuyển đã có hai câu nói: "nghèo hèn sẽ bị đánh" và muốn có quyền trước phải có tiền", thế gia đại tộc cũng không ngoại lệ, cho nên đương kim võ lâm tứ đại thế gia đều có không ít sản nghiệp, làm thế nào để trông nom tốt sản nghiệp, đó cũng là điều mà các thế gia quan tâm nhất.
Dù sao thì võ lâm đánh đánh giết giết, ngày nào cũng có người chết, còn dính dáng đến cả quan phủ, mà nếu ngươi không có tiền, vậy ngươi lấy gì ăn cơm, lấy gì để lôi kéo quan hệ. Đại hiệp không chỉ biết "phi diêm tẩu bích", đại hiệp cũng phải ăn cơm, đây chính là sự thật. Mà đại hội của Nam Cung thế gia vốn được chọn vào mấy ngày trước, nhưng bởi vì Lăng Phong bị "mất trí nhớ" mà phải lui lại.
Tần Thục Phân còn giao cho Lăng Phong một quyển sổ ghi lại tên tuổi cùng bức họa của những đường chủ phân đường của Nam Cung thế gia, nàng muốn Lăng Phong nhớ kỹ, đến ngày mốt khi tham gia đại hội thì không thể
gọi sai người. Điều này đối với người từ nhỏ "gặp qua không quên" như Lăng Phong thì quá đơn giản.
Tần Thục Phân trước để Lăng Phong chuyên tâm học võ không nói gì đến gia sự, vì thế hắn cùng các nhân vật của Nam Cung thế gia cũng không quá quen thuộc, có tham gia hội nghị cũng là cơ bản không nói lời nào, chuyện này thì Lăng Phong làm được.
Trở lại Nam Cung thế gia, đầu tiên hắn đi bái kiến Nam Cung Hiên, Nam Cung Hiên thấy thần thái Lăng Phong đã khôi phục sáng láng, trong lòng lão tràn đầy vui mừng.
Lão cũng nói với Lăng Phong chuyện hội nghị Nam Cung thế gia vào ngày mốt, lão muốn Lăng Phong tham gia lần hội nghị này. Trong hội nghị sẽ để hắn bái kiến tất cả những nhân vật trọng yếu của Nam Cung thế gia, mãi cho đến tối, Lăng Phong vẫn không khỏi cảm thán quy củ thế gia đại tộc thật là phiền toái.
Mặc dù gia đình hắn cũng là loại phú hào, nhưng mà muốn chính thức đến bước thế gia này, quả thật là còn xa mới giống. Lăng Phong vội vàng trở về phòng mình, tắm rửa thay quần áo.
Xuân Cầm, Hạ Kỳ, Thu Thi, Đông Mai bốn nha hoàn đã đợi Lăng Phong từ
sớm, các nàng trông thấy hắn thì vui vẻ nói cười liên tục. Sau khi tắm rửa thay đồ xong, Lăng Phong đi tới tham gia bữa tiệc của Nam Cung thế gia,
Trong bữa tiệc, mọi người của Nam Cung thế gia đều hướng Lăng Phong mà kính rượu, nhất là đại công tử của Nam Cung thế gia Nam Cung Tuấn lại càng không ngừng chúc mừng Lăng Phong đại nạn không chết ắt có phúc về sau. Nói là cao hứng vì huynh đệ Lăng Phong.
Nhưng Lăng Phong thì lại biết hắn chẳng phải là thật tâm, hiện giờ "Nam Cung Vũ" rõ ràng được Nam Cung Hiên sủng ái, mặc dù Nam Cung Vũ là trưởng tử, nhưng mà giờ đang dưới tình huống khôn sống dại chết, vị trí cạnh tranh gia chủ của hắn lại càng bất lợi, vào lúc Lăng Phong "đánh mất trí nhớ", Nam Cung Tuấn chắc chắn là ước hắn không khôi phục lại được nữa, lúc đó hắn sẽ giảm đi được một kình địch.
Dù sao Nam Cung thế gia hiện giờ cũng chỉ có thể truyền cho hai người bọn họ, mà gia chủ tất nhiên là hai chọn một rồi. Nếu là bình thường, Lăng Phong cũng chẳng cần vị trí gia chủ làm gì, nhưng mà hiện giờ hắn được Mạc Quỷ Hùng "ủy thác", lại vừa bị Tần Thục Phân "uy bức", hắn căn bản không thể chọn lựa.
Vẻ mặt Nam Cung Vân cũng tươi cười chúc rượu với Lăng Phong, nhưng Lăng
Phong lại cảm thấy nàng ta cố gắng giả bộ tươi cười, còn trong lòng nàng ta đang rất hận Lăng Phong, hướng Lăng Phong kính rượu cũng chỉ là do mẫu thân nàng muốn nàng "phối hợp" mà thôi.
Còn Nam Cung Tình thì lại thật tâm vì sự khôi phục của Lăng Phong mà cao hứng, cũng không phải nàng chỉ uống lấy lệ với Lăng Phong ba chén, mà nàng rất chân thành tham dự bữa tiệc.
Sau khi tàn tiệc, Lăng Phong túy túy quỷ quỷ đi về Thính Vũ hiên.
Thính Vũ hiên là một tòa lầu ba tầng, gồm phòng ngủ của Lăng Phong, thư
phòng, phòng luyện công ở tầng hai, phòng khách cùng phòng nha hoàn ở
tại tầng một, lầu ba là nơi ngắm hoa thính vũ, Lương Đình các, đó là một tầng cửa hé.
Lúc này đã là đêm khuya, sau khi Lăng Phong lên lầu thì chỉ thấy Xuân Cầm đang nằm bên trong chờ Lăng Phong. Xuân Cầm vì làthiếp thân đại nha hoàn của Lăng Phong, mà Lăng Phong cũng đã cùng nàng "làm" qua rồi, với lại giường của nàng cũng cùng trong phòng với Lăng Phong, thế nên bình thường khi Lăng Phong đi ngủ rồi nàng mới đi nghỉ, cho nên, hôm nay nàng vẫn chưa ngủ, nàng còn đang chờ Lăng Phong.
Thấy Lăng Phong nghiêng nghiên ngả ngả trở về, Xuân Cầm vội vàng đỡ
Lăng Phong lên giường, sau đó thì cởi áo ra thay cho hắn. Nàng đêm nay
dường như cũng uống chút rượu, dưới ngọn nến lung linh khuôn mặt xinh xắn của nàng lộ vẻ quyến rũ mê người. Từ sau lần nàng giao hoan với Lăng Phong, Lăng Phong cũng chưa cùng nàng "làm" lại. Lần này khi men rượu trong ngời Lăng Phong dâng lên, trong lòng hắn bốc lên dục hỏa mãnh liệt, Lăng Phong xúc động ôm Xuân Cầm thuận thế ngã luôn lên giường.
Xuân Cầm có vẻ thấy kinh, nàng luống cuống tay chân muốn thóat khỏi vòng tay Lăng Phong, nhưng nàng lại sợ làm những người khác tỉnh lại, thế nên cũng không dám lớn tiếng, chỉ có thể nhỏ giọng cầu khẩn Lăng Phong:
- Công tử gia, không nên…."
Lăng Phong cười cười, nói:
- Xuân Cầm, ngày đó trong phòng lần đầu tiên
không phải nàng rất ngoan ngoãn sao, còn nói sau này sẽ hết lòng hầu hạ
công tử ta, hôm nay thế nào mà lại không giữ lời vậy?"
Nghe được lời nói của Lăng Phong, Xuân Cầm cả người liền chấn động, nàng chậm rãi ngừng chống cự, tùy ý để lăng phòng thừa dịp hơi rượu bốc
lên muốn làm gì thì lam. Lăng Phong cảm thấy "Xuân Cầm" hôm nay không
giống Xuân Cầm hôm trước. Nhưng mà rượu đã làm cho Lăng Phong bỏ qua
vấn đề này, hắn chỉ không ngừng gia tăng "chiến đấu"!
Vân tan vũ tạnh, Lăng Phong thỏa mãn mang theo men say thiếp đi, Xuân
Cầm thì chậm rãi mặc lại quần áo, sau đó nàng đắp chăn cho lăng phòn
rồi rời đi
Ngày thứ hai mai đến khi mặt trời lên cao ba sào thì Lăng Phong mới
tỉnh lại, hắn chỉ cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, đang sốc chăn rời
giường thì phát hiện trên tấm trải giường trắng tinh có thêm một dấu
vết "lạc hồng" rất dễ thấy. Lăng Phong thoáng nghĩ lại chuyện hoang
đường tối qua, Xuân Cầm lại hiện ra trước mắt, trong giây lát Lăng
Phong bỗng nghĩ ra một chuyện, hắn không khỏi kinh ngạc, "lạc hồng"?
Xuân Cầm đã không còn là xử nữ nữa, tôi qua làm sao còn xuất hiện "lạc
hồng" được? Trong nháy mắt Lăng Phong đã có đáp an, tối qua cô gái uyển
chuyển dưới người hắn không phải là Xuân Cầm, mà là tỷ muội song sinh
của nàng, Hạ Kỳ, không biết tại sao tối qua Hạ Kỳ lại thay Xuân Cầm nằm
trong phòng hắn, kết quả là bị Lăng Phong say rượu tưởng lầm nàng là
Xuân Cầm, cuối cùng để cho Lăng Phong…
Lăng Phong không khỏi lắc đầu cười khổ, cái này thì làm sao còn mặt mũi
gặp Xuân Cầm đây. Chỉ là hắn còn đang suy tư, cảnh cửa đã mở ra, sau đó
một đôi tỷ muội loan phượng song sinh quyến rũ mê người, Xuân Cầm và Hạ
Kỳ đi vào.
Tác giả :
Thanh Trà Đạm Phạn