Kiều Kiều Sư Nương
Chương 170: Bỉ Mục Ngư Vẫn
Tần Thục Phân đi rồi, mỹ tỳ Xuân Cầm quay trở lại hầu hạ Lăng Phong.
Nàng là người đã phá hư "chuyện tốt" của Thượng Quan Y Y sau khi lần đầu tiên được ở cùng một chỗ với Lăng Phong.
Bốn mắt nhìn nhau, Lăng Phong cùng Xuân Cầm không hẹn mà nhớ đến chuyện ngày đó, Lăng Phong nhìn ra trong mắt Xuân Cầm mang vẻ ngượng ngừng, trong lòng không khỏi khẽ động, chẳng lẽ cô gái tiểu cô nương này đã động tình.
Xuân Cầm bị Lăng Phong nhìn không biết phải làm sao, khuôn mặt xinh xắn
trở nên đỏ bừng, đứng ở bên giường vân vê góc áo, bộ dáng cực kỳ đáng yêu. Lăng Phong không kìm được mà nổi nên ý nghĩ muốn đùa cợt nàng, cố ý nói với nàng:
- Xuân Cầm, ngươi biết tội chưa?"
Xuân Cầm lập tức quỳ gối trước mặt Lăng Phong, cúi đầu nói:
- Nô tỳ biết tội rồi".
Lăng Phong không ngờ tiểu ny tử này lại là người đơn thuần như vậy, cố ý cao giọng nói:
- Tội gì nào?"
Đầu Xuân Cầm cúi xuống càng thấp hơn, chần chừ một lúc lâu mới nói ra:
- Tỳ nữ… Không nên tự tiện xông vào phòng, làm hỏng việc…"
Phía sau nàng không nói nên lời.
Lăng Phong gật đầu, nói:
- Ngươi cũng đã hiểu rằng mình làm sai chuyện
gì, vậy ngươi nói nên bồi thường thiếu gia như thế nào hả?"
Xuân Cầm mặt càng đỏ lên, không thốt nên lời, ngượng ngùng cúi đầu xuống. Lăng Phong nhìn ra rằng Xuân Cầm đã động tâm đối với mình, hơn nữa xem ra là rất nguyện ý nghe lời, đột nhiên tâm niệm vừa động,
Bây giờ mình ở Nam Cung thế gia chỉ có một thân một mình trong chốn nguy hiểm, chịu sự khống chế của Tần Thục Phân, bên người không có một ai có thể tin tưởng, mà Xuân Cầm lại là thiếp thân nha hoàn của mình, không thu phục nàng, sau này có nhiều sự tình sẽ rất không tiện.
Chỉ sợ lúc đó sẽ hỏng việc, không bằng thừa dịp này chiếm đoạt nàng, để cho nàng sau này chỉ nghe lệnh của mình. Dù sao vẻ mỹ lệ của nàng cũng làm mình động tâm, loại chuyện hai bên đều tình nguyện này, sao có thể không làm chứ? Giờ phút này bốn bề vắng lặng, đúng là thời cơ tốt nhất mà.
Sau khi quyết định xong chủ ý, Lăng Phong kéo Xuân Cầm lên giường, nhẹ
nhàng nói bên tai nàng:
- Ta muốn phạt ngươi dùng thân chịu tội, bồi thường cho ta một đêm động phòng hoa chúc. Ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi nguyện ý, sau này ta sẽ cho ngươi một danh phận".
Nghe Lăng Phong nói vậy, Xuân Cầm yếu đuối ngã vào lòng hắn. Xuân Cầm là thiếp thân nha hoàn của Nam Cung Vũ, quan hệ cũng không tầm thường, theo gia quy, chỉ cần ngày sau Lăng Phong nguyện ý, Xuân Cầm liền danh chính ngôn thuận được thăng lên làm tiểu thiếp.
Hơn nữa Lăng Phong biết tiểu cô nương này đã sớm sinh lòng ái mộ đối với mình, chỉ là tự ty về thân phận, không dám có loại vọng tưởng này, bây giờ bản thân mình chủ động, Xuân Cầm hầu như là không thể tin được. Điều này đối với một tỳ nữ xuất thân nha hoàn mà nói, quả thật là hạnh phúc lớn bằng trời.
Tay Lăng Phong không thành thật luồn vào nội y của nàng, vươn tới ngọn núi cao ngất, chỉ thấy mềm mại ấm áp, non mềm cơ hồ có thể bóp ra nước, làm cho tâm hồn người ta phiêu đãng…
Thân thể Xuân Cầm nhũn ra, lúc này đã mất đi khả năng chống cự, chỉ có thể nhỏ giọng cầu khẩn Lăng Phong:
- Thiếu gia. Không nên, thân thể của người còn chưa được tốt, vạn nhất …Có người tới thì phải làm sao bây giờ".
Lăng Phong cười nói:
- Đây là phòng của thiếu gia, không có sự đồng ý của ta, ai dám tiến vào. Hơn nữa giờ đây bọn họ cũng đang dùng bữa, chưa thể lập tức trở lại đây, về phần thân thể của ta, thì người lại càng không cần lo lắng".
Nói xong nhẹ nhàng đặt Xuân Cầm xuống giường, hai tay không ngừng đùa bỡn nàng như một chú cừu non. Việc đã đến nước này, Xuân Cầm cũng chỉ có thể nhắm chặt hai mắt, mặc cho người ta xâm phạm.
Lần đầu đau đớn khiến cho Xuân Cầm chau mày, cánh tay trắng như tuyết ôm chặt lấy tay Lăng Phong. Nhưng theo thời gian trôi qua, cảm giác sung sướng làm cho thiếu nữ quên đi đau đớn, do đó Lăng Phong không hề cố ky nữa mà mãnh liệt tiến công.
Xuân Cầm chỉ cảm thấy một từng đợt khoái cảm dồn dập lan tràn khắp toàn thân, chỉ chốc lát quên đi tất cả mà yêu kiều rên rỉ, thân thể vặn vẹo từ trái sang phải, giống như nhấp nhô trên từng đợt sóng, cuối cùng giống như đang phiêu đãng trên mây đạt tới cực đỉnh, tứ chi vô lực mềm oặt ra.
Xuân Cầm sau khi tỉnh táo lại, lo sợ có người tiến vào, mặt đỏ tới mang tai vội vàng đứng dậy mặc quần áo vào, giúp Lăng Phong nằm ổn định. Sau đó thì bưng một chén súp vừa nấu tới để Lăng Phong uống, tiếp theo giúp Lăng Phong xoa bóp toàn thân.
Mặc dù Lăng Phong thấy nàng như vậy rất đau lòng, nhưng không thể lay chuyển được nàng, chỉ có thể nằm ở trên giường hưởng thụ sự hầu hạ của nàng. Kỹ thuật xoa bóp của Xuân Cầm quả thật là hạng nhất, chỉ trong chốc lát Lăng Phong cảm thấy toàn thân thư thái, không kìm được mà cất tiếng rên rỉ.
Quả nhiên sau khi Xuân Cầm xoa bóp cho Lăng Phong, mấy người Nam Cung Hiên lại tới thăm Lăng Phong, dặn dò hắn dưỡng thương cho tốt. Sau đó Thượng Quan Y Y cũng tới, mấy ngày qua nàng lấy thân phận hôn thê mỗi ngày ở cùng một chỗ với Lăng Phong,
Tình yêu ngọt ngào đột ngột tới làm cho nàng như trở thành người khác, toàn thân tản ra mị lực mê người, khuôn mặt ửng hồng kiều diễm ướt át. Bởi vì Lăng Phong đối với nàng rất tôn trọng, cho nên mặc dù hai người rất thân mật khăng khít, nhưng thủy chung vẫn không phá bỏ rào cản cuối cùng.
Tái Hoa Đà đề nghị Lăng Phong tới Hán Thảo đường vài ngày để chữa bệnh. Dù sao độc của Tác Mệnh Hoàn trên người hắn cũng chưa được giải trừ cho nên Lăng Phong đáp ứng tới nhà hắn, như vậy có thể đi ra ngoài một chút, thuận tiện viết thư gửi cho phụ thân ở nhà.
Chỉ cần phụ thân nhận được thư thì thê tử của hắn tại Bạch Đà Sơn sẽ nhận được tin tức hắn đang ở Hàn Châu. Như vậy chúng thê tử sẽ cưỡi tiên hạc cùng tới Hàn Châu hội tụ cùng hắn.
Bởi vậy Lăng Phong chuẩn bị kỹ địa phương ước hẹn cùng thê tử, ngay tại vùng núi ở Lăng gia biệt viện, đó là một chỗ bí mật của Lăng phủ tại Hàn Châu. Hơn nữa lại ở ngoài thành, sẽ không bị người Nam Cung thế gia phát hiện.
Tối hôm nay, Lăng Phong theo lời yêu cầu của Tần Thục Phân, trong lòng rất mâu thuẫn đi tới phòng của Tần Thục Phân.
Tần Thục Phân mở cửa ra, hỏi Lăng Phong:
- Những gì phải làm trong hôm nay, ngươi nhớ kỹ rồi chứ?"
Lăng Phong giống như tù nhân, gật đầu.
Tần Thục Phân thở dài nói:
- Vân nhi đang ở trong phòng, ta ở bên ngoài canh giữ cho ngươi, nói nhỏ thôi".
Vừa nói xong, liền mở cửa đi ra ngoài, từ bên ngoài đóng chặt cửa phòng lại.
Từ trong phòng khách tiến vào phòng ngủ phía sau bình phong, chỉ thấy Nam Cung Vân đang nghẹn ngào khóc nức nở nằm ở trên giường. Lăng Phong không kìm được mà thở dài.
Ban đầu Lăng Phong có chí lớn chinh phục mỹ nữ khắp thiên hạ, thề làm cho mỹ nữ trong thiên hạ cúi đầu trước mặt mình xưng thần. Nhưng không ngờ giờ đây lại bị người ta dồn ép ra nông nỗi này.
Mặc dù Nam Cung Vân là thiên hạ đệ tam mỹ nữ, theo lý thuyết thì nàng là mục tiêu theo đuổi của tất cả nam nhân trong thiên hạ, nhưng mà giờ phút này Lăng Phong không có bất cứ cảm giác đắc ý nào. Như thế này cảm giác không không với bản thân mình cùng những mỹ nữ khác.
Bởi vì, vô luận thế nào thì đây cũng không phải do Lăng Phong cam tâm tình nguyện. Hơn nữa Tần Thục Phân muốn mình sử dụng song tu Hỗ Bổ đại pháp để tước đoạt công lực của người khác, điều này làm cho một kẻ luôn cao ngạo như Lăng Phong cảm thấy khinh thường.
Đây cũng là một bi kịch đối với Nam Cung Vân, nhưng mà Lăng Phong cùng Nam Cung Vân đều chỉ có thể chấp nhận an bài này. Nhìn Nam Cung Vân sắp sửa trở thành vật hi sinh, trong lòng Lăng Phong không nhịn được mà sinh ra một tia áy náy, mặc dù trước đây Nam Cung Vân đối với Lăng Phong rất khinh bỉ làm hắn không thoải mái.
Trong lòng Lăng Phong nghĩ thầm: Coi như là ta nợ nàng, không quản trước kia nàng đối với ta thế nào, Nam Cung Vân, sau này ta sẽ bồi thường cho nàng thật tốt.
Như trút đi được gánh nặng, Lăng Phong không băn khoăn nữa mà âm thầm quyết định, từ từ tiến về phía Nam Cung Vân.
Sau khi đi tới bên giường thì Nam Cung Vân giật mình, nàng co lại trên giường, vừa khóc vừa nói năng lộn xộn:
- Ngươi không được tới đây… Không được động vào ta… Ta không muốn".
Lăng Phong thở dài một hơi, biết bây giờ còn chưa thể tiến thêm một bước kích thích nàng, tạm thời cứ để cho nàng bình tĩnh lại cái đã rồi nghĩ biện pháp. Vì vậy Lăng Phong chỉ yên lặng mà đứng trước mặt nàng.
Giờ phút này sắc mặt Nam Cung Vân trắng bệch, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt luân khóc nức nở như mưa hoa mùa xuân, nhưng như vậy càng tôn lên vẻ đẹp câu hồn đoạt phách mang theo kèm theo chút thê lương, làm cho người ta không nhịn được mà sinh lòng yêu thương, Lăng Phong nhất thời trở nên ngây ngốc.
Không biết qua bao lâu, Nam Cung Vân ngừng khóc, ngẩng đầu lên nhìn Lăng Phong. Bốn mắt giao nhau, Lăng Phong cảm nhận được rằng nàng đã
khôi phục bình tĩnh. Xem ra Nam Cung Vân nhớ tới hứa hẹn của nàng đối với mẫu thân, thu hết can đảm để chuẩn bị tiếp nhận an bài của vận mệnh.
Trong mắt nàng lúc này đã khôi phục lại vẻ cao ngạo, oán hận nhìn Lăng
Phong nói:
- Ngươi…Không được hôn ta, không được vuốt ve ta, xong rồi thì cút, tránh xa ta ra, ta không muốn lại nhìn thấy mặt ngươi!"
Trong nháy mắt Lăng Phong cảm thấy rằng trong mắt nàng mình chỉ như một con cóc ghẻ, cảm giác bị vũ nhục làm cho một tia áy náy trong lòng hắn tan thành mây khói.
Đối phó với loại nữ nhân cao ngạo này chỉ có một biện pháp, đó chính là đem nàng hung hăng chà đạp dưới chân, ở trên giường hoàn toàn chinh phục nàng! Vì vậy Lăng Phong liền hung hăng thốt ra một câu "Tuân mênh!" Sau đó bắt đầu thô bạo động thủ.
Lăng Phong biết Tần Thục Phân đang ở ngoài phòng giám thị hành động của hắn cùng Nam Cung Vân. Tần Thục Phân không cho phép kế hoạch mà nàng tỷ mỉ vạch ra gặp chút trắc trở nào.
Điều này làm cho Lăng Phong lâu nay vẫn phải chịu uất khí xuống tay không lưu tình, Lăng Phong muốn không thèm để ý tới Tần Thục Phân mà hung hăn trả thù nữ nhi của nàng!
Trong nháy mắt áo ngoài trắng như tuyết trên người Nam Cung Vân bị ném sang một bên, chỉ còn lại một chiếc yếm uyên ương màu vàng trứng cùng tiết khố bằng lụa trắng, hai cánh tay như bạch ngọc còn trắng hơn tuyết, chiếc yếm sơ sài không thể che chắn được tòa song phong cao ngất cùng với hai điểm hồng đậu như ẩn như hiện.
Bất ngờ bị xâm phạm làm cho Nam Cung Vân hoa dung thất sắc, theo bản
năng muốn kháng cự, lại bị Lăng Phong nói một câu:
- Ngươi sợ sao?"
Làm khơi đậy tâm tính cao ngạo của nàng, vì vậy nàng không nhúc nhích mặc cho Lăng Phong khinh bạc, hai mắt nhìn trừng trừng vào hắn giống như là muốn bắn ra lửa.
Lăng Phong kéo một cái làm tuột ra chiếc yến uyên ương màu vàng trứng,
một đôi tuyết trắng nhục đoàn phá vây thoát ra, Nam Cung Vân vội vàng đưa tay úp lên, muốn che giấu không để lộ ra ngoài. Lăng Phong đưa một tay đẩy nàng xuống, tay kia đưa xuống tiết khố của nàng.
Lập tức, toàn bộ thân thể của tiểu thư cao ngạo Nam Cung thế gia, thiên hạ đệ tam mỹ nữa hiện ra trước mắt Lăng Phong! Mặc dù Lăng Phong chán ghét mỹ nữ cao ngạo như vậy, nhưng mà hắn không thể không thừa nhận quả thật nàng rất đẹp! Hơn nữa là vẻ đẹp siêu việt thoát tục, nàng tựa như một thiên tiên.
Nam Cung Vân vừa giận vừa thẹn, nhắm chặt hai mắt, một tay bảo vệ, một tay che chắn, đôi chân ngọc thon dài khép chặt lại, nàng không biết rằng loại tư thế này càng khơi dậy dục vọng của nam nhân. Lăng Phong nhìn không chớp mắt, nhìn cái khối mềm mại làm cho người ta huyết mạch sôi sục, trống ngực không khỏi tăng nhanh nhịp đập.
Cảm nhận được ánh mắt Lăng Phong đang nhìn vào thân thể trắng như tuyết như ngọc, Nam Cung Vân dự cảm được bất hạnh sắp đến, thân thể mềm mại run lên nhè nhẹ…
Lăng Phong cũng không thể khống chế được nữa, bản tính nguyên thủy đột nhiên bộc phát, trong nhát mặt cởi sạch quần áo nhào tới.
Bởi vì trước đó đã đáp ứng điều kiện của Nam Cung Vân, cho nên Lăng Phong bỏ qua giai đoạn đùa giỡn cùng khơi dậy lửa tình, ôm lấy thân thể đang run nhè nhẹ của Nam Cung Vân, thô bạo mà đâm thẳng vào tòa Ngọc Môn quan bé nhỏ kia.
Nam Cung Vân phát ra tiếng kêu đau đớn:
- Không được…"
Nhưng mà nỗi đau đớn tiếp theo làm cho nàng không phát được ra lời, Lăng Phong cảm thấy máu tươi của nàng đang từ từ chảy ra.
Nam Cung Vân cắn chặt lấy môi dưới, nước mắt theo khuôn mặt không một tiếng động từ từ chảy xuống, thân thể thuần khiết giữ gìn mười tám năm này bị Lăng Phong đoạt đi nàng không cam tâm, trong lòng Nam Cung Vân đau thống khổ như muốn khóc ra máu.
Khiến cho Lăng Phong kinh hỉ chính là, thân thể Nam Cung Vân cũng mang
một trong mười sáu danh khí Tiêu Dao môn là: ''Bỉ Mục Ngư Vẫn ''.
''Thật sự là đi mòn gót sắt tìm chẳng thấy đến khi gặp được chẳng tốn chút công phu! Nếu như bản thân mình có thể thu thập toàn bộ mười sáu danh khí, chẳng những hóa giải được Tác Mệnh Hoàn, mà cho dù mình chết đi cũng có thể sống lại! ''
Nghĩ tới đây, Lăng Phong cảm thấy bản thân mình đã gần đạt tới Tiên Thiên cảnh giới.
Nàng là người đã phá hư "chuyện tốt" của Thượng Quan Y Y sau khi lần đầu tiên được ở cùng một chỗ với Lăng Phong.
Bốn mắt nhìn nhau, Lăng Phong cùng Xuân Cầm không hẹn mà nhớ đến chuyện ngày đó, Lăng Phong nhìn ra trong mắt Xuân Cầm mang vẻ ngượng ngừng, trong lòng không khỏi khẽ động, chẳng lẽ cô gái tiểu cô nương này đã động tình.
Xuân Cầm bị Lăng Phong nhìn không biết phải làm sao, khuôn mặt xinh xắn
trở nên đỏ bừng, đứng ở bên giường vân vê góc áo, bộ dáng cực kỳ đáng yêu. Lăng Phong không kìm được mà nổi nên ý nghĩ muốn đùa cợt nàng, cố ý nói với nàng:
- Xuân Cầm, ngươi biết tội chưa?"
Xuân Cầm lập tức quỳ gối trước mặt Lăng Phong, cúi đầu nói:
- Nô tỳ biết tội rồi".
Lăng Phong không ngờ tiểu ny tử này lại là người đơn thuần như vậy, cố ý cao giọng nói:
- Tội gì nào?"
Đầu Xuân Cầm cúi xuống càng thấp hơn, chần chừ một lúc lâu mới nói ra:
- Tỳ nữ… Không nên tự tiện xông vào phòng, làm hỏng việc…"
Phía sau nàng không nói nên lời.
Lăng Phong gật đầu, nói:
- Ngươi cũng đã hiểu rằng mình làm sai chuyện
gì, vậy ngươi nói nên bồi thường thiếu gia như thế nào hả?"
Xuân Cầm mặt càng đỏ lên, không thốt nên lời, ngượng ngùng cúi đầu xuống. Lăng Phong nhìn ra rằng Xuân Cầm đã động tâm đối với mình, hơn nữa xem ra là rất nguyện ý nghe lời, đột nhiên tâm niệm vừa động,
Bây giờ mình ở Nam Cung thế gia chỉ có một thân một mình trong chốn nguy hiểm, chịu sự khống chế của Tần Thục Phân, bên người không có một ai có thể tin tưởng, mà Xuân Cầm lại là thiếp thân nha hoàn của mình, không thu phục nàng, sau này có nhiều sự tình sẽ rất không tiện.
Chỉ sợ lúc đó sẽ hỏng việc, không bằng thừa dịp này chiếm đoạt nàng, để cho nàng sau này chỉ nghe lệnh của mình. Dù sao vẻ mỹ lệ của nàng cũng làm mình động tâm, loại chuyện hai bên đều tình nguyện này, sao có thể không làm chứ? Giờ phút này bốn bề vắng lặng, đúng là thời cơ tốt nhất mà.
Sau khi quyết định xong chủ ý, Lăng Phong kéo Xuân Cầm lên giường, nhẹ
nhàng nói bên tai nàng:
- Ta muốn phạt ngươi dùng thân chịu tội, bồi thường cho ta một đêm động phòng hoa chúc. Ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi nguyện ý, sau này ta sẽ cho ngươi một danh phận".
Nghe Lăng Phong nói vậy, Xuân Cầm yếu đuối ngã vào lòng hắn. Xuân Cầm là thiếp thân nha hoàn của Nam Cung Vũ, quan hệ cũng không tầm thường, theo gia quy, chỉ cần ngày sau Lăng Phong nguyện ý, Xuân Cầm liền danh chính ngôn thuận được thăng lên làm tiểu thiếp.
Hơn nữa Lăng Phong biết tiểu cô nương này đã sớm sinh lòng ái mộ đối với mình, chỉ là tự ty về thân phận, không dám có loại vọng tưởng này, bây giờ bản thân mình chủ động, Xuân Cầm hầu như là không thể tin được. Điều này đối với một tỳ nữ xuất thân nha hoàn mà nói, quả thật là hạnh phúc lớn bằng trời.
Tay Lăng Phong không thành thật luồn vào nội y của nàng, vươn tới ngọn núi cao ngất, chỉ thấy mềm mại ấm áp, non mềm cơ hồ có thể bóp ra nước, làm cho tâm hồn người ta phiêu đãng…
Thân thể Xuân Cầm nhũn ra, lúc này đã mất đi khả năng chống cự, chỉ có thể nhỏ giọng cầu khẩn Lăng Phong:
- Thiếu gia. Không nên, thân thể của người còn chưa được tốt, vạn nhất …Có người tới thì phải làm sao bây giờ".
Lăng Phong cười nói:
- Đây là phòng của thiếu gia, không có sự đồng ý của ta, ai dám tiến vào. Hơn nữa giờ đây bọn họ cũng đang dùng bữa, chưa thể lập tức trở lại đây, về phần thân thể của ta, thì người lại càng không cần lo lắng".
Nói xong nhẹ nhàng đặt Xuân Cầm xuống giường, hai tay không ngừng đùa bỡn nàng như một chú cừu non. Việc đã đến nước này, Xuân Cầm cũng chỉ có thể nhắm chặt hai mắt, mặc cho người ta xâm phạm.
Lần đầu đau đớn khiến cho Xuân Cầm chau mày, cánh tay trắng như tuyết ôm chặt lấy tay Lăng Phong. Nhưng theo thời gian trôi qua, cảm giác sung sướng làm cho thiếu nữ quên đi đau đớn, do đó Lăng Phong không hề cố ky nữa mà mãnh liệt tiến công.
Xuân Cầm chỉ cảm thấy một từng đợt khoái cảm dồn dập lan tràn khắp toàn thân, chỉ chốc lát quên đi tất cả mà yêu kiều rên rỉ, thân thể vặn vẹo từ trái sang phải, giống như nhấp nhô trên từng đợt sóng, cuối cùng giống như đang phiêu đãng trên mây đạt tới cực đỉnh, tứ chi vô lực mềm oặt ra.
Xuân Cầm sau khi tỉnh táo lại, lo sợ có người tiến vào, mặt đỏ tới mang tai vội vàng đứng dậy mặc quần áo vào, giúp Lăng Phong nằm ổn định. Sau đó thì bưng một chén súp vừa nấu tới để Lăng Phong uống, tiếp theo giúp Lăng Phong xoa bóp toàn thân.
Mặc dù Lăng Phong thấy nàng như vậy rất đau lòng, nhưng không thể lay chuyển được nàng, chỉ có thể nằm ở trên giường hưởng thụ sự hầu hạ của nàng. Kỹ thuật xoa bóp của Xuân Cầm quả thật là hạng nhất, chỉ trong chốc lát Lăng Phong cảm thấy toàn thân thư thái, không kìm được mà cất tiếng rên rỉ.
Quả nhiên sau khi Xuân Cầm xoa bóp cho Lăng Phong, mấy người Nam Cung Hiên lại tới thăm Lăng Phong, dặn dò hắn dưỡng thương cho tốt. Sau đó Thượng Quan Y Y cũng tới, mấy ngày qua nàng lấy thân phận hôn thê mỗi ngày ở cùng một chỗ với Lăng Phong,
Tình yêu ngọt ngào đột ngột tới làm cho nàng như trở thành người khác, toàn thân tản ra mị lực mê người, khuôn mặt ửng hồng kiều diễm ướt át. Bởi vì Lăng Phong đối với nàng rất tôn trọng, cho nên mặc dù hai người rất thân mật khăng khít, nhưng thủy chung vẫn không phá bỏ rào cản cuối cùng.
Tái Hoa Đà đề nghị Lăng Phong tới Hán Thảo đường vài ngày để chữa bệnh. Dù sao độc của Tác Mệnh Hoàn trên người hắn cũng chưa được giải trừ cho nên Lăng Phong đáp ứng tới nhà hắn, như vậy có thể đi ra ngoài một chút, thuận tiện viết thư gửi cho phụ thân ở nhà.
Chỉ cần phụ thân nhận được thư thì thê tử của hắn tại Bạch Đà Sơn sẽ nhận được tin tức hắn đang ở Hàn Châu. Như vậy chúng thê tử sẽ cưỡi tiên hạc cùng tới Hàn Châu hội tụ cùng hắn.
Bởi vậy Lăng Phong chuẩn bị kỹ địa phương ước hẹn cùng thê tử, ngay tại vùng núi ở Lăng gia biệt viện, đó là một chỗ bí mật của Lăng phủ tại Hàn Châu. Hơn nữa lại ở ngoài thành, sẽ không bị người Nam Cung thế gia phát hiện.
Tối hôm nay, Lăng Phong theo lời yêu cầu của Tần Thục Phân, trong lòng rất mâu thuẫn đi tới phòng của Tần Thục Phân.
Tần Thục Phân mở cửa ra, hỏi Lăng Phong:
- Những gì phải làm trong hôm nay, ngươi nhớ kỹ rồi chứ?"
Lăng Phong giống như tù nhân, gật đầu.
Tần Thục Phân thở dài nói:
- Vân nhi đang ở trong phòng, ta ở bên ngoài canh giữ cho ngươi, nói nhỏ thôi".
Vừa nói xong, liền mở cửa đi ra ngoài, từ bên ngoài đóng chặt cửa phòng lại.
Từ trong phòng khách tiến vào phòng ngủ phía sau bình phong, chỉ thấy Nam Cung Vân đang nghẹn ngào khóc nức nở nằm ở trên giường. Lăng Phong không kìm được mà thở dài.
Ban đầu Lăng Phong có chí lớn chinh phục mỹ nữ khắp thiên hạ, thề làm cho mỹ nữ trong thiên hạ cúi đầu trước mặt mình xưng thần. Nhưng không ngờ giờ đây lại bị người ta dồn ép ra nông nỗi này.
Mặc dù Nam Cung Vân là thiên hạ đệ tam mỹ nữ, theo lý thuyết thì nàng là mục tiêu theo đuổi của tất cả nam nhân trong thiên hạ, nhưng mà giờ phút này Lăng Phong không có bất cứ cảm giác đắc ý nào. Như thế này cảm giác không không với bản thân mình cùng những mỹ nữ khác.
Bởi vì, vô luận thế nào thì đây cũng không phải do Lăng Phong cam tâm tình nguyện. Hơn nữa Tần Thục Phân muốn mình sử dụng song tu Hỗ Bổ đại pháp để tước đoạt công lực của người khác, điều này làm cho một kẻ luôn cao ngạo như Lăng Phong cảm thấy khinh thường.
Đây cũng là một bi kịch đối với Nam Cung Vân, nhưng mà Lăng Phong cùng Nam Cung Vân đều chỉ có thể chấp nhận an bài này. Nhìn Nam Cung Vân sắp sửa trở thành vật hi sinh, trong lòng Lăng Phong không nhịn được mà sinh ra một tia áy náy, mặc dù trước đây Nam Cung Vân đối với Lăng Phong rất khinh bỉ làm hắn không thoải mái.
Trong lòng Lăng Phong nghĩ thầm: Coi như là ta nợ nàng, không quản trước kia nàng đối với ta thế nào, Nam Cung Vân, sau này ta sẽ bồi thường cho nàng thật tốt.
Như trút đi được gánh nặng, Lăng Phong không băn khoăn nữa mà âm thầm quyết định, từ từ tiến về phía Nam Cung Vân.
Sau khi đi tới bên giường thì Nam Cung Vân giật mình, nàng co lại trên giường, vừa khóc vừa nói năng lộn xộn:
- Ngươi không được tới đây… Không được động vào ta… Ta không muốn".
Lăng Phong thở dài một hơi, biết bây giờ còn chưa thể tiến thêm một bước kích thích nàng, tạm thời cứ để cho nàng bình tĩnh lại cái đã rồi nghĩ biện pháp. Vì vậy Lăng Phong chỉ yên lặng mà đứng trước mặt nàng.
Giờ phút này sắc mặt Nam Cung Vân trắng bệch, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt luân khóc nức nở như mưa hoa mùa xuân, nhưng như vậy càng tôn lên vẻ đẹp câu hồn đoạt phách mang theo kèm theo chút thê lương, làm cho người ta không nhịn được mà sinh lòng yêu thương, Lăng Phong nhất thời trở nên ngây ngốc.
Không biết qua bao lâu, Nam Cung Vân ngừng khóc, ngẩng đầu lên nhìn Lăng Phong. Bốn mắt giao nhau, Lăng Phong cảm nhận được rằng nàng đã
khôi phục bình tĩnh. Xem ra Nam Cung Vân nhớ tới hứa hẹn của nàng đối với mẫu thân, thu hết can đảm để chuẩn bị tiếp nhận an bài của vận mệnh.
Trong mắt nàng lúc này đã khôi phục lại vẻ cao ngạo, oán hận nhìn Lăng
Phong nói:
- Ngươi…Không được hôn ta, không được vuốt ve ta, xong rồi thì cút, tránh xa ta ra, ta không muốn lại nhìn thấy mặt ngươi!"
Trong nháy mắt Lăng Phong cảm thấy rằng trong mắt nàng mình chỉ như một con cóc ghẻ, cảm giác bị vũ nhục làm cho một tia áy náy trong lòng hắn tan thành mây khói.
Đối phó với loại nữ nhân cao ngạo này chỉ có một biện pháp, đó chính là đem nàng hung hăng chà đạp dưới chân, ở trên giường hoàn toàn chinh phục nàng! Vì vậy Lăng Phong liền hung hăng thốt ra một câu "Tuân mênh!" Sau đó bắt đầu thô bạo động thủ.
Lăng Phong biết Tần Thục Phân đang ở ngoài phòng giám thị hành động của hắn cùng Nam Cung Vân. Tần Thục Phân không cho phép kế hoạch mà nàng tỷ mỉ vạch ra gặp chút trắc trở nào.
Điều này làm cho Lăng Phong lâu nay vẫn phải chịu uất khí xuống tay không lưu tình, Lăng Phong muốn không thèm để ý tới Tần Thục Phân mà hung hăn trả thù nữ nhi của nàng!
Trong nháy mắt áo ngoài trắng như tuyết trên người Nam Cung Vân bị ném sang một bên, chỉ còn lại một chiếc yếm uyên ương màu vàng trứng cùng tiết khố bằng lụa trắng, hai cánh tay như bạch ngọc còn trắng hơn tuyết, chiếc yếm sơ sài không thể che chắn được tòa song phong cao ngất cùng với hai điểm hồng đậu như ẩn như hiện.
Bất ngờ bị xâm phạm làm cho Nam Cung Vân hoa dung thất sắc, theo bản
năng muốn kháng cự, lại bị Lăng Phong nói một câu:
- Ngươi sợ sao?"
Làm khơi đậy tâm tính cao ngạo của nàng, vì vậy nàng không nhúc nhích mặc cho Lăng Phong khinh bạc, hai mắt nhìn trừng trừng vào hắn giống như là muốn bắn ra lửa.
Lăng Phong kéo một cái làm tuột ra chiếc yến uyên ương màu vàng trứng,
một đôi tuyết trắng nhục đoàn phá vây thoát ra, Nam Cung Vân vội vàng đưa tay úp lên, muốn che giấu không để lộ ra ngoài. Lăng Phong đưa một tay đẩy nàng xuống, tay kia đưa xuống tiết khố của nàng.
Lập tức, toàn bộ thân thể của tiểu thư cao ngạo Nam Cung thế gia, thiên hạ đệ tam mỹ nữa hiện ra trước mắt Lăng Phong! Mặc dù Lăng Phong chán ghét mỹ nữ cao ngạo như vậy, nhưng mà hắn không thể không thừa nhận quả thật nàng rất đẹp! Hơn nữa là vẻ đẹp siêu việt thoát tục, nàng tựa như một thiên tiên.
Nam Cung Vân vừa giận vừa thẹn, nhắm chặt hai mắt, một tay bảo vệ, một tay che chắn, đôi chân ngọc thon dài khép chặt lại, nàng không biết rằng loại tư thế này càng khơi dậy dục vọng của nam nhân. Lăng Phong nhìn không chớp mắt, nhìn cái khối mềm mại làm cho người ta huyết mạch sôi sục, trống ngực không khỏi tăng nhanh nhịp đập.
Cảm nhận được ánh mắt Lăng Phong đang nhìn vào thân thể trắng như tuyết như ngọc, Nam Cung Vân dự cảm được bất hạnh sắp đến, thân thể mềm mại run lên nhè nhẹ…
Lăng Phong cũng không thể khống chế được nữa, bản tính nguyên thủy đột nhiên bộc phát, trong nhát mặt cởi sạch quần áo nhào tới.
Bởi vì trước đó đã đáp ứng điều kiện của Nam Cung Vân, cho nên Lăng Phong bỏ qua giai đoạn đùa giỡn cùng khơi dậy lửa tình, ôm lấy thân thể đang run nhè nhẹ của Nam Cung Vân, thô bạo mà đâm thẳng vào tòa Ngọc Môn quan bé nhỏ kia.
Nam Cung Vân phát ra tiếng kêu đau đớn:
- Không được…"
Nhưng mà nỗi đau đớn tiếp theo làm cho nàng không phát được ra lời, Lăng Phong cảm thấy máu tươi của nàng đang từ từ chảy ra.
Nam Cung Vân cắn chặt lấy môi dưới, nước mắt theo khuôn mặt không một tiếng động từ từ chảy xuống, thân thể thuần khiết giữ gìn mười tám năm này bị Lăng Phong đoạt đi nàng không cam tâm, trong lòng Nam Cung Vân đau thống khổ như muốn khóc ra máu.
Khiến cho Lăng Phong kinh hỉ chính là, thân thể Nam Cung Vân cũng mang
một trong mười sáu danh khí Tiêu Dao môn là: ''Bỉ Mục Ngư Vẫn ''.
''Thật sự là đi mòn gót sắt tìm chẳng thấy đến khi gặp được chẳng tốn chút công phu! Nếu như bản thân mình có thể thu thập toàn bộ mười sáu danh khí, chẳng những hóa giải được Tác Mệnh Hoàn, mà cho dù mình chết đi cũng có thể sống lại! ''
Nghĩ tới đây, Lăng Phong cảm thấy bản thân mình đã gần đạt tới Tiên Thiên cảnh giới.
Tác giả :
Thanh Trà Đạm Phạn