Kiều Kiều Sư Nương
Chương 154: Trốn khỏi Hoa Sơn
Cho dù toàn thân Lăng Phong đã bị trúng nhuyễn cốt tán, nhưng hắn có Tiêu Dao thần công hộ thể, cộng thêm bách độc bất xâm, hẳn là không có gì đáng ngại, nhưng vấn đề là nhuyễn cốt tán không phải là độc được, nó chỉ là một loại mê tán, không sinh ra độc hại đối với thân thể, mà làm cho nội lực của người trúng không thể tập trung lại được. Nhưng mà Lăng Phong vừa cùng với sư nương song tu, vô hình trung là một loại chữa trị cho thân thể, bởi vậy hắn rất nhanh có thể tụ được ba thành công lực.
Ba thành công lực mặc dù không đủ để lấy mạng Lục Thanh Phong nhưng mà muốn chạy thoát thì không thành vấn đề, điều này Lăng Phong vô cùng tự tin.
"Sư nương! Ta mang nàng đi!" Lăng Phong đột nhiên nâng sư nương lên, dùng khăn trải giường buộc nàng vào sau lưng mình.
"Phong nhi, ngươì làm gì vậy?" Sư nương toàn thân công lực tiêu tán, cũng không hiểu hắn muốn làm gì, chỉ cảm thấy thời khắc này bọn họ hai người huyết nhục tương liên, trừ khi chết, không có chuyện gì có thể tách bọn họ rời khỏi nhau.
"Ta muốn đưa nàng đi, vĩnh viễn rời xa nơi này!" Lăng Phong vô cũng kiên định nói.
"Xem ra các ngươi quyết tâm muốn chết cùng nhau! Cũng tốt, ta sẽ thành toàn cho các ngươi!" Lục Thanh Phong cười âm hiểm, thanh âm làm cho người ta cảm nhận được hàn ý vô tận.
Trên đầu giường của sư nương là Ngọc Nữ kiếm, Lăng Phong đã đem kiếm nắm chặt trong tay, "Keng…" Ngọc Nữ kiếm rời khỏi vỏ, ngân quang lóng lánh!
Kiếm tỏa ra hàn ý, kiếm quang lấp lánh làm cho Lục Thanh Phong không dám coi thường, đứng yên ngưng thần tụ khí. Mặc dù hẳn tin tưởng vào toàn thân nhuyễn cốt tán, nhung hắn cũng không dám coi thường thực lực của Lăng Phong!
Trong phòng nhất thời trở nên yên tĩnh.
Cao thủ so chiếu, thường khởi đầu rất yên tĩnh, một khi bộc phát thì sẽ kinh thiên địa quỷ thần khóc.
Lăng Phong biết lúc này mới là lúc nguy hiểm nhất, đêm trước cơn bão đều rất yên tĩnh.
Sát khí! Trên người Lục Thanh Phong đã tỏa ra sát khí cực kỳ ác liệt!
Lục Thanh Phong khóe miệng nở nụ cười lạnh lùng, đột nhiên tay ở sau lưng vung ra huy động trường kiếm! Hắn thật sự không tin trúng toàn thân nhuyễn cốt tán mà Lăng Phong vẫn còn thực lực cường đại?
"Ðộc phách Hoa Sơn!"
Lăng Phong trong lòng thầm nghĩ, Lục Thanh Phong võ công cực cao, thật là ngoài ý liệu của mình.
Nhưng Lăng Phong đã đỡ hơn rất nhiều, huy kiếm ra, sử dụng "độc cô cửu kiếm phá kiếm thức".
Ngọc Nữ kiếm lập tức kiếm quang đại thịnh xuyên qua kiếm quang hướng tới Lục Thanh Phong, bắn thẳng vào ngực hắn.
Lúc này Lục Thanh Phong cũng không lùi mà tiến lên, kiếm quang mang theo sát khí ác liệt thế như dời non lấp biển hướng tới Ngọc Nữ kiếm của Lăng Phong. Thật ra hắn cũng không ngờ tới, dưới tình huống trúng độc mà Lăng Phong còn có nội lực cường đại như vậy! Chằng lẽ toàn thân nhuyễn cốt tán đối với Lăng Phong không có bất cứ tác dụng gì? Lục Thanh Phong hoài nghi rằng Lăng Phong căn bản là không hề trúng độc?
Trường kiếm của Lục Thanh Phong đâm tới, mũi kiếm Ngọc Nữ kiếm điểm nhẹ lên trên. Ðó là phần nội lực tinh thuần đặc thù của Lăng Phong vừa ngưng tụ được truyền tới thân kiếm Lục Thanh Phong.
Lăng Phong đang định tiếp tục phát lực, thì cảm thấy nội kình của Lục Thanh Phong truyền tới từ vị trí hai kiếm giao nhau!
Chỉ nghe "Keng" một tiếng, Lăng Phong không thể chống lại bị kích bay ra ngoài, thân thể lui ra sau bảy bước, nhưng mà do hạ bàn hắn rất vững chắc, cho nên không ngã phệt xuống đất.
"Không ngờ độc có cửu kiếm của ngươi đã luyện tới tầng thứ bảy!" Lục Thanh Phong gằn từng chữ: "Xem ra ta đã quá coi thường ngươi!"
Lăng Phong một lần nữa đứng thẳng lên, ngạo nghễ nói: "Bây giờ ngươi biết cũng chưa muộn!"
"Nhân lúc ta còn chưa quyết tâm giết ngươì, thì ngươi nên ngoan ngoãn nghe lời đi". Lục Thanh Phong âm lãnh cười nói. Mặc dù hắn không dám khinh thường, nhưng vừa rồi cùng Lăng Phong đối chiêu, hắn đã nắm chắc bảy phần, Lăng Phong không phải là đối thủ của hắn.
Lăng Phong lạnh lùng nói: "Có thật không? Vậy thì động thù đi thôi!"
Trong mắt Lục Thanh Phong hiện lên một tia oán độc, nói: "Tiểu tử thúi, ngươi thật ngông cuồng".
"Cuồng!" Lăng Phong thầm nghĩ, ngươi nghĩ ta cuồng vậy thì ta sẽ cuồng chongươì xem. Vì vậy hắn quát: "Ngụy quân tử, bổn thiếu gia cuồng thì sao, ngươi có thể làm khó dễ được ta sao?"
Lục Thanh Phong cả đời hận nhất là người ta gọi hắn là ngụy quân tử, lúc này lập tức toàn thân run lên, tàn nhẫn nói: "Ðược! Ðược! Ðược lắm! Vậy thì ngươi chết đi!" Vừa nói xong thì kiếm quang vung lên, chém thẳng về phía Lăng Phong.
"Tới hay lắm!" Lăng Phong sớm đã có chuẩn bị, hét lớn một tiếng.
"Tiêu Dao vạn tuyệt kiếm!" Ngọc Nữ kiếm lập tức tạo thành hơn mười đóa hoa kiếm, trước tạo thành một cảnh huyết vũ hoa mỹ, Lục Thanh Phong chưa từng gặp qua kiếm pháp sắc bén như vậy. Trong lòng thầm nghĩ, thật là quá coi thường Lăng Phong. Lúc này Lục Thanh Phong hoàn toàn bị vây ở thế hạ phong, nếu như lui vể sau, chẳng những hết sức khó khăn mà nếu vận khí không tốt còn có thể bị thương.
Lúc này Lục Thanh Phong chiến ý đại tăng, vận khí chém mạnh tới "Phong quyển tàn vân!" Một chiêu của Lục Thanh Phong nhìn qua thì đơn giản nhưng lại bao hàm rất nhiều biến hóa tinh diệu. Kiếm quang đánh ra tạo thành vô số kiếm ảnh đao vũ chói mắt.
Lăng Phong biết một chiêu này không thể khắc địch, chỉ có thể biến chiêu! Hắn dùng sức nhảy lên, như quỷ mị thoát khỏi tầng tầng kiếm quang đao ảnh đầy sát khí.
"Trốn đi đâu! Ưng kích trường không!" Lục Thanh Phong hét lớn, kiếm quang đi thẳng đuổi theo đâm tới phía sau lưng Lăng Phong.
Lăng Phong trong lòng hoảng hốt, Lục Thanh Phong biến chiêu nhanh như vậy, nhãn lực tinh tường như thế! Vừa rồi hai người đối chiêu rõ ràng còn ngang tay. Trong nháy mắt, hắn lợi dụng thời cơ chớp nhoáng này mà phản công bức bách đối thủ. Lục Thanh Phong không hổ là võ lâm minh chủ, thiên hạ ít có đối thủ, kinh nghiệm đối địch vô cùng phong phú, đừng nói mình chỉ còn ba thành cộng lực. Cho dù còn mười thành cộng lực, đối phó với một kẻ lão luyện giang hồ như hắn, cũng không có nắm chắc mười phần!
Trong chốc lát, trên lưng Lăng Phong thấm ra một tầng mồ hôi lạnh, lông tóc toàn thân đều dựng thẳng lên, sư nương ở phía sau cảm nhận được sự lo lắng của Lăng Phong, bởi vì nàng cũng cảm nhận được sát khí của Lục Thanh Phong phảng phất như muốn xuyên thấu trái tim Lăng Phong, đi thẳng tới tâm tạng của nàng! Một kiếm xuyên tim! Làm sao mà lòng nàng không kinh sợ kia chứ!
Lăng Phong biết chỉ cần lúc này mình phạm một sai lầm nhỏ, hắn cùng sư nương có thể sẽ táng thân nơi này.
Lục Thanh Phong thực lực cường đại như thế, liều mạng chống đỡ thì chỉ có đường chết, chỉ còn cách gắng sức tránh đi hiểm chiêu, nhanh chóng thoát thân mới là thượng sách.
Mà lúc này, chính là một cơ hội, thừa dịp Lục Thanh Phong đắc ý công kích.
Lăng Phong hình tĩnh hạ quyết tâm, chỉ thấy hắn tăng tốc vọt tới trước thân thể linh hoạt tới mức khó tin, lập tức nhanh chóng xuất hiện bên trái Lục Thanh Phong, Ngọc Nữ kiếm thuận thế xuất ra một đạo kiếm quang hình cung cực kỳ ưu mỹ.
"Xuân thủy đông lưu!"
"Hoa Sơn đạp tuyết vô ngân!" Lục Thanh Phong sửng sốt, hắn vẫn truy kích Lăng Phong, vốn tưởng Lăng Phong không còn khí lực để phản kích, hơn nữa những chiêu của mình đều là những chiều trí mạng. Hắn không ngờ tới khinh công của Lăng Phong lại linh hoạt đến như vậy, Lục Thanh Phong cũng không ngờ tới ngay lúc này hắn lại lâm vào thế bị động. Trường kiếm không kịp chống đỡ Ngọc Nữ kiếm, liến tiếp lui về sau tám bước, mắt thấy đã lui tới ngoài đại môn, lúc này mới đứng vững chân.
Hắn muốn phản kích.
Lục Thanh Phong muốn phản kích.
Bởi vì Lục Thanh Phong đã nhìn ra Lăng Phong vẫn tiếp tục tấn công tới, đã sa cơ lỡ vận.
"Hoàng sa mãn thiên!" Cùng với tiếng hét to của Lục Thanh Phong, trường kiếm chém ra từng làn sóng kiếm, sóng kiếm dày đặc như cát vàng cuồng bạo bay múa trong gió, cuồn cuộn nổi lên tầng tầng hạt cát, giống như biển rộng nổi sóng lớn, từng con sóng mạnh mẽ dồn dập ập tới.
Những điều này tất cả diễn ra nhanh như ánh sáng lóe lên khi đánh đá lửa, nhưng Lăng Phong không hề sợ hãi, ngược lại tiến lên nghênh đón.
"Ðộc cô cửu kếm phá kiếm thức!"
Ðộc cô cửu kiếm lại xuất ra!
Lục Thanh Phong không thể tránh né, chỉ cố gắng lùi ra sau!
"Bịch!" Thân thể hắn đập mạnh lên vách tường!
Cả vách tường chấn động lung lay!
Lăng Phong thấy thời cơ đã tới, lập tức nhún người nhảy lên, lập tức rời khỏi phòng, tông cửa đi ra!
"Nhanh bắt lấy tên phản đồ này! Phản tặc Lăng Phong bắt cóc sư mẫu chạy trốn, bắt lấy hắn, người đâu!" Lúc này Lục Thanh Phong hô to, lập tức khắp nơi trong tiền điện, hậu viện vang lên tiếng trống tiếng la hét, đuốc thắp sáng rực.
Dù sao Lục Thanh Phong cũng không thể để đệ tử nhìn thấy bộ dáng chật vật của mình, cho nên hắn không lập tức đuổi theo. Đồng thời vì bảo vệ thể diện của bản thân, hắn cũng không dám nói ra chuyện của Lăng Phong cùng sư mẫu, dù sao chuyện chưởng môn Hoa Sơn bị chụp mũ xanh lên đầu mà truyền ra giang hồ cũng không phải là chuyện vinh quang gì. Ðổi thành Lăng Phong bắt giữ sư sương bỏ trốn, đủ làm cho Lăng Phong bị người người trong thiên hạ đuổi giết!
"Bắt lấy hắn!" Ðệ tử Hoa Sơn dốc ra toàn bộ lực lượng, nhưng mà Lăng Phong từ đầu đã tìm đường tránh né những đệ tử. Sau đó, bất ngờ từ vách núi nhảy xuống.
Sư nương lúc này ở sau lưng Lăng Phong, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể cùng âm thanh thở hổn hển của hắn, trong lòng đau nhói, nói: "Ðã bỏ xa bọn họ một đoạn đường rồi, hay là tạm nghỉ một chút đi!"
"Không được, nơi này mới chỉ là chân núi mà thôi, chờ đi xa hơn một chút có thể gọi tiên hạc tới!" Lăng Phong vừa chạy trốn vừa nói.
Mắt thấy sắp rời khỏi Hoa Sơn, một tiếng cười lạnh lẽo vang lên, bước chân lập tức dừng lại.
Trong bóng tối bước ra hai người đứng trước mặt Lăng Phong, làm toàn thân hắn phát lạnh.
Một đen một trắng, cao thấp như nhau, trong mắt Lăng Phong thì hai người này so với ngọn núi hiểm trở nhất còn khó vượt qua hơn.
Hoa Sơn hắc bạch chấp pháp thần?
Bọn họ là đại biểu cho pháp luật của Hoa Sơn, bọn họ là người thực hành pháp luật của Hoa Sơn, nghe nói hai người liên thù thì võ công không hề thấp hơn Lục Thanh Phong, bình thường họ rất ít xuất hiện, nếu như có đệ tử phạm vào sai lầm nghiêm trọng họ mới ra chấp pháp. Bởi vì họ thường mặc y phục một trắng một đen, cho nên đệ tử Hoa Sơn thường đùa giỡn mà gọi họ là Hoa Sơn hắc bạch vô thường!
Diêm Vương muốn ngươi chết canh ba, ngươi tuyệt đối không thể sống tới canh năm! Mà bọn họ chính là thủ hạ dưới tay của Diêm Vương người người đều kinh sợ, hắc bạch vô thường!
Lăng Phong toát ra mồ hôi lạnh lẽo, hắn chưa bao giờ nghi ngờ võ công của bọn họ, tuyệt đối không thua kém bất cứ trưởng lão nào của Hoa Sơn, một khi thi triển công phu thì càng dữ dội hơn vài phần. Bởi vì họ đều là những chấp pháp giả vô tình!
Giờ phút này Lăng Phong nguyên khí đại thương, đối phó với một người cũng đã cảm thấy khó khăn, huống chi là hai người này hợp lực?
Trong lòng đau đớn khổ sở thở dài một hơi, ông trời ơi, người không cho Lăng Phong một lựa chọn nào sao? Có lẽ còn có một cơ hội, nhưng giờ đây chỉ sợ chết cũng khó chạy thoát rồi!
Ba thành công lực mặc dù không đủ để lấy mạng Lục Thanh Phong nhưng mà muốn chạy thoát thì không thành vấn đề, điều này Lăng Phong vô cùng tự tin.
"Sư nương! Ta mang nàng đi!" Lăng Phong đột nhiên nâng sư nương lên, dùng khăn trải giường buộc nàng vào sau lưng mình.
"Phong nhi, ngươì làm gì vậy?" Sư nương toàn thân công lực tiêu tán, cũng không hiểu hắn muốn làm gì, chỉ cảm thấy thời khắc này bọn họ hai người huyết nhục tương liên, trừ khi chết, không có chuyện gì có thể tách bọn họ rời khỏi nhau.
"Ta muốn đưa nàng đi, vĩnh viễn rời xa nơi này!" Lăng Phong vô cũng kiên định nói.
"Xem ra các ngươi quyết tâm muốn chết cùng nhau! Cũng tốt, ta sẽ thành toàn cho các ngươi!" Lục Thanh Phong cười âm hiểm, thanh âm làm cho người ta cảm nhận được hàn ý vô tận.
Trên đầu giường của sư nương là Ngọc Nữ kiếm, Lăng Phong đã đem kiếm nắm chặt trong tay, "Keng…" Ngọc Nữ kiếm rời khỏi vỏ, ngân quang lóng lánh!
Kiếm tỏa ra hàn ý, kiếm quang lấp lánh làm cho Lục Thanh Phong không dám coi thường, đứng yên ngưng thần tụ khí. Mặc dù hẳn tin tưởng vào toàn thân nhuyễn cốt tán, nhung hắn cũng không dám coi thường thực lực của Lăng Phong!
Trong phòng nhất thời trở nên yên tĩnh.
Cao thủ so chiếu, thường khởi đầu rất yên tĩnh, một khi bộc phát thì sẽ kinh thiên địa quỷ thần khóc.
Lăng Phong biết lúc này mới là lúc nguy hiểm nhất, đêm trước cơn bão đều rất yên tĩnh.
Sát khí! Trên người Lục Thanh Phong đã tỏa ra sát khí cực kỳ ác liệt!
Lục Thanh Phong khóe miệng nở nụ cười lạnh lùng, đột nhiên tay ở sau lưng vung ra huy động trường kiếm! Hắn thật sự không tin trúng toàn thân nhuyễn cốt tán mà Lăng Phong vẫn còn thực lực cường đại?
"Ðộc phách Hoa Sơn!"
Lăng Phong trong lòng thầm nghĩ, Lục Thanh Phong võ công cực cao, thật là ngoài ý liệu của mình.
Nhưng Lăng Phong đã đỡ hơn rất nhiều, huy kiếm ra, sử dụng "độc cô cửu kiếm phá kiếm thức".
Ngọc Nữ kiếm lập tức kiếm quang đại thịnh xuyên qua kiếm quang hướng tới Lục Thanh Phong, bắn thẳng vào ngực hắn.
Lúc này Lục Thanh Phong cũng không lùi mà tiến lên, kiếm quang mang theo sát khí ác liệt thế như dời non lấp biển hướng tới Ngọc Nữ kiếm của Lăng Phong. Thật ra hắn cũng không ngờ tới, dưới tình huống trúng độc mà Lăng Phong còn có nội lực cường đại như vậy! Chằng lẽ toàn thân nhuyễn cốt tán đối với Lăng Phong không có bất cứ tác dụng gì? Lục Thanh Phong hoài nghi rằng Lăng Phong căn bản là không hề trúng độc?
Trường kiếm của Lục Thanh Phong đâm tới, mũi kiếm Ngọc Nữ kiếm điểm nhẹ lên trên. Ðó là phần nội lực tinh thuần đặc thù của Lăng Phong vừa ngưng tụ được truyền tới thân kiếm Lục Thanh Phong.
Lăng Phong đang định tiếp tục phát lực, thì cảm thấy nội kình của Lục Thanh Phong truyền tới từ vị trí hai kiếm giao nhau!
Chỉ nghe "Keng" một tiếng, Lăng Phong không thể chống lại bị kích bay ra ngoài, thân thể lui ra sau bảy bước, nhưng mà do hạ bàn hắn rất vững chắc, cho nên không ngã phệt xuống đất.
"Không ngờ độc có cửu kiếm của ngươi đã luyện tới tầng thứ bảy!" Lục Thanh Phong gằn từng chữ: "Xem ra ta đã quá coi thường ngươi!"
Lăng Phong một lần nữa đứng thẳng lên, ngạo nghễ nói: "Bây giờ ngươi biết cũng chưa muộn!"
"Nhân lúc ta còn chưa quyết tâm giết ngươì, thì ngươi nên ngoan ngoãn nghe lời đi". Lục Thanh Phong âm lãnh cười nói. Mặc dù hắn không dám khinh thường, nhưng vừa rồi cùng Lăng Phong đối chiêu, hắn đã nắm chắc bảy phần, Lăng Phong không phải là đối thủ của hắn.
Lăng Phong lạnh lùng nói: "Có thật không? Vậy thì động thù đi thôi!"
Trong mắt Lục Thanh Phong hiện lên một tia oán độc, nói: "Tiểu tử thúi, ngươi thật ngông cuồng".
"Cuồng!" Lăng Phong thầm nghĩ, ngươi nghĩ ta cuồng vậy thì ta sẽ cuồng chongươì xem. Vì vậy hắn quát: "Ngụy quân tử, bổn thiếu gia cuồng thì sao, ngươi có thể làm khó dễ được ta sao?"
Lục Thanh Phong cả đời hận nhất là người ta gọi hắn là ngụy quân tử, lúc này lập tức toàn thân run lên, tàn nhẫn nói: "Ðược! Ðược! Ðược lắm! Vậy thì ngươi chết đi!" Vừa nói xong thì kiếm quang vung lên, chém thẳng về phía Lăng Phong.
"Tới hay lắm!" Lăng Phong sớm đã có chuẩn bị, hét lớn một tiếng.
"Tiêu Dao vạn tuyệt kiếm!" Ngọc Nữ kiếm lập tức tạo thành hơn mười đóa hoa kiếm, trước tạo thành một cảnh huyết vũ hoa mỹ, Lục Thanh Phong chưa từng gặp qua kiếm pháp sắc bén như vậy. Trong lòng thầm nghĩ, thật là quá coi thường Lăng Phong. Lúc này Lục Thanh Phong hoàn toàn bị vây ở thế hạ phong, nếu như lui vể sau, chẳng những hết sức khó khăn mà nếu vận khí không tốt còn có thể bị thương.
Lúc này Lục Thanh Phong chiến ý đại tăng, vận khí chém mạnh tới "Phong quyển tàn vân!" Một chiêu của Lục Thanh Phong nhìn qua thì đơn giản nhưng lại bao hàm rất nhiều biến hóa tinh diệu. Kiếm quang đánh ra tạo thành vô số kiếm ảnh đao vũ chói mắt.
Lăng Phong biết một chiêu này không thể khắc địch, chỉ có thể biến chiêu! Hắn dùng sức nhảy lên, như quỷ mị thoát khỏi tầng tầng kiếm quang đao ảnh đầy sát khí.
"Trốn đi đâu! Ưng kích trường không!" Lục Thanh Phong hét lớn, kiếm quang đi thẳng đuổi theo đâm tới phía sau lưng Lăng Phong.
Lăng Phong trong lòng hoảng hốt, Lục Thanh Phong biến chiêu nhanh như vậy, nhãn lực tinh tường như thế! Vừa rồi hai người đối chiêu rõ ràng còn ngang tay. Trong nháy mắt, hắn lợi dụng thời cơ chớp nhoáng này mà phản công bức bách đối thủ. Lục Thanh Phong không hổ là võ lâm minh chủ, thiên hạ ít có đối thủ, kinh nghiệm đối địch vô cùng phong phú, đừng nói mình chỉ còn ba thành cộng lực. Cho dù còn mười thành cộng lực, đối phó với một kẻ lão luyện giang hồ như hắn, cũng không có nắm chắc mười phần!
Trong chốc lát, trên lưng Lăng Phong thấm ra một tầng mồ hôi lạnh, lông tóc toàn thân đều dựng thẳng lên, sư nương ở phía sau cảm nhận được sự lo lắng của Lăng Phong, bởi vì nàng cũng cảm nhận được sát khí của Lục Thanh Phong phảng phất như muốn xuyên thấu trái tim Lăng Phong, đi thẳng tới tâm tạng của nàng! Một kiếm xuyên tim! Làm sao mà lòng nàng không kinh sợ kia chứ!
Lăng Phong biết chỉ cần lúc này mình phạm một sai lầm nhỏ, hắn cùng sư nương có thể sẽ táng thân nơi này.
Lục Thanh Phong thực lực cường đại như thế, liều mạng chống đỡ thì chỉ có đường chết, chỉ còn cách gắng sức tránh đi hiểm chiêu, nhanh chóng thoát thân mới là thượng sách.
Mà lúc này, chính là một cơ hội, thừa dịp Lục Thanh Phong đắc ý công kích.
Lăng Phong hình tĩnh hạ quyết tâm, chỉ thấy hắn tăng tốc vọt tới trước thân thể linh hoạt tới mức khó tin, lập tức nhanh chóng xuất hiện bên trái Lục Thanh Phong, Ngọc Nữ kiếm thuận thế xuất ra một đạo kiếm quang hình cung cực kỳ ưu mỹ.
"Xuân thủy đông lưu!"
"Hoa Sơn đạp tuyết vô ngân!" Lục Thanh Phong sửng sốt, hắn vẫn truy kích Lăng Phong, vốn tưởng Lăng Phong không còn khí lực để phản kích, hơn nữa những chiêu của mình đều là những chiều trí mạng. Hắn không ngờ tới khinh công của Lăng Phong lại linh hoạt đến như vậy, Lục Thanh Phong cũng không ngờ tới ngay lúc này hắn lại lâm vào thế bị động. Trường kiếm không kịp chống đỡ Ngọc Nữ kiếm, liến tiếp lui về sau tám bước, mắt thấy đã lui tới ngoài đại môn, lúc này mới đứng vững chân.
Hắn muốn phản kích.
Lục Thanh Phong muốn phản kích.
Bởi vì Lục Thanh Phong đã nhìn ra Lăng Phong vẫn tiếp tục tấn công tới, đã sa cơ lỡ vận.
"Hoàng sa mãn thiên!" Cùng với tiếng hét to của Lục Thanh Phong, trường kiếm chém ra từng làn sóng kiếm, sóng kiếm dày đặc như cát vàng cuồng bạo bay múa trong gió, cuồn cuộn nổi lên tầng tầng hạt cát, giống như biển rộng nổi sóng lớn, từng con sóng mạnh mẽ dồn dập ập tới.
Những điều này tất cả diễn ra nhanh như ánh sáng lóe lên khi đánh đá lửa, nhưng Lăng Phong không hề sợ hãi, ngược lại tiến lên nghênh đón.
"Ðộc cô cửu kếm phá kiếm thức!"
Ðộc cô cửu kiếm lại xuất ra!
Lục Thanh Phong không thể tránh né, chỉ cố gắng lùi ra sau!
"Bịch!" Thân thể hắn đập mạnh lên vách tường!
Cả vách tường chấn động lung lay!
Lăng Phong thấy thời cơ đã tới, lập tức nhún người nhảy lên, lập tức rời khỏi phòng, tông cửa đi ra!
"Nhanh bắt lấy tên phản đồ này! Phản tặc Lăng Phong bắt cóc sư mẫu chạy trốn, bắt lấy hắn, người đâu!" Lúc này Lục Thanh Phong hô to, lập tức khắp nơi trong tiền điện, hậu viện vang lên tiếng trống tiếng la hét, đuốc thắp sáng rực.
Dù sao Lục Thanh Phong cũng không thể để đệ tử nhìn thấy bộ dáng chật vật của mình, cho nên hắn không lập tức đuổi theo. Đồng thời vì bảo vệ thể diện của bản thân, hắn cũng không dám nói ra chuyện của Lăng Phong cùng sư mẫu, dù sao chuyện chưởng môn Hoa Sơn bị chụp mũ xanh lên đầu mà truyền ra giang hồ cũng không phải là chuyện vinh quang gì. Ðổi thành Lăng Phong bắt giữ sư sương bỏ trốn, đủ làm cho Lăng Phong bị người người trong thiên hạ đuổi giết!
"Bắt lấy hắn!" Ðệ tử Hoa Sơn dốc ra toàn bộ lực lượng, nhưng mà Lăng Phong từ đầu đã tìm đường tránh né những đệ tử. Sau đó, bất ngờ từ vách núi nhảy xuống.
Sư nương lúc này ở sau lưng Lăng Phong, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể cùng âm thanh thở hổn hển của hắn, trong lòng đau nhói, nói: "Ðã bỏ xa bọn họ một đoạn đường rồi, hay là tạm nghỉ một chút đi!"
"Không được, nơi này mới chỉ là chân núi mà thôi, chờ đi xa hơn một chút có thể gọi tiên hạc tới!" Lăng Phong vừa chạy trốn vừa nói.
Mắt thấy sắp rời khỏi Hoa Sơn, một tiếng cười lạnh lẽo vang lên, bước chân lập tức dừng lại.
Trong bóng tối bước ra hai người đứng trước mặt Lăng Phong, làm toàn thân hắn phát lạnh.
Một đen một trắng, cao thấp như nhau, trong mắt Lăng Phong thì hai người này so với ngọn núi hiểm trở nhất còn khó vượt qua hơn.
Hoa Sơn hắc bạch chấp pháp thần?
Bọn họ là đại biểu cho pháp luật của Hoa Sơn, bọn họ là người thực hành pháp luật của Hoa Sơn, nghe nói hai người liên thù thì võ công không hề thấp hơn Lục Thanh Phong, bình thường họ rất ít xuất hiện, nếu như có đệ tử phạm vào sai lầm nghiêm trọng họ mới ra chấp pháp. Bởi vì họ thường mặc y phục một trắng một đen, cho nên đệ tử Hoa Sơn thường đùa giỡn mà gọi họ là Hoa Sơn hắc bạch vô thường!
Diêm Vương muốn ngươi chết canh ba, ngươi tuyệt đối không thể sống tới canh năm! Mà bọn họ chính là thủ hạ dưới tay của Diêm Vương người người đều kinh sợ, hắc bạch vô thường!
Lăng Phong toát ra mồ hôi lạnh lẽo, hắn chưa bao giờ nghi ngờ võ công của bọn họ, tuyệt đối không thua kém bất cứ trưởng lão nào của Hoa Sơn, một khi thi triển công phu thì càng dữ dội hơn vài phần. Bởi vì họ đều là những chấp pháp giả vô tình!
Giờ phút này Lăng Phong nguyên khí đại thương, đối phó với một người cũng đã cảm thấy khó khăn, huống chi là hai người này hợp lực?
Trong lòng đau đớn khổ sở thở dài một hơi, ông trời ơi, người không cho Lăng Phong một lựa chọn nào sao? Có lẽ còn có một cơ hội, nhưng giờ đây chỉ sợ chết cũng khó chạy thoát rồi!
Tác giả :
Thanh Trà Đạm Phạn