Kiêu Hãnh Và Định Kiến Full - Mị Mị Miêu
Chương 10
Chu Hầu chưa từng nghĩ đến việc sẽ kể chuyện của mình và Mạc Mặc cho Đường Nam Nam. Không ai muốn cuộc sống của mình trở thành đề tài tám chuyện và tư liệu sáng tác cho người khác, đặc biệt là với một Đường nam Nam có trí tưởng tượng phong phú đến mức khiến người ta phải nổi điên! Mấy ngày nay, cô liên tục tưởng tượng chuyện của anh, từ thể loại khoa học viễn tưởng sang huyền huyễn rồi lại đến tiên hiệp. Chu Hầu cảm thán, chẳng lẽ mục đích xuất hiện trên đời này của Đường Nam Nam là để trêu chọc anh sao?
Cuối cùng, sau khi linh hồn về lại với cơ thể, với sự nhiều chuyện đầy nhiệt huyết của mình, Đường Nam Nam cũng đã dụ dỗ thành công Chu Hầu kể chuyện của anh và Mạc Mặc.
Những lời của Đường Nam Nam hôm ở bệnh viện gãi đúng điểm ngứa của anh! Anh thực sự muốn theo đuổi được Mạc Mặc! Đây là mục tiêu nửa đời trước của anh đó, có được không? Vì thế bắt buộc phải dốc hết tâm huyết! Có tiền mà không dùng được thì xài chiêu không có tiền, lời của Đường Nam Nam quả thực đã chỉ ra cho anh một con đường mới! Mặc dù cách này khảo nghiệm độ dày của da mặt nhưng ngay cả chuyện ở trung tâm thương mại cũng đã làm rồi thì ngại gì việc cỏn con này. Anh không phải là kẻ nhát gan, trốn tránh không phải cá tính của anh, chỉ cần có biện pháp, anh sẽ thử.
Mười ngày trước khi thương thế khỏi hẳn, anh đã chuẩn bị chu toàn mọi việc, chỉ còn chờ ngày xuất viện mà thôi. Trong mười ngày đó, Mạc Mặc không hề đến thăm anh, chứng tỏ địa vị của anh trong lòng Mạc Mặc chưa đủ lớn, đây chính là nguyên nhân lớn nhất khiến anh áp dụng kế sách của Heo Mập.
Vì thế, anh bỏ giấy tờ của mình vào một cái túi, gồm cả loại giấy tờ quan trọng nhất là giấy căn cước, đi tìm Mạc Mặc. Chu Hầu đã nằm mười ngày trên giường bệnh để hoàn thiện kế sách của Đường Nam Nam. Bị mất là hợp lý nhất, nhưng phải làm mất trước mặt Mạc Mặc mới có độ tin cậy cao. Nếu bị mất vì mua đồ cho cô thì sẽ càng làm gia tăng tính đồng cảm!
Mạc Mặc, anh muốn trả tiền cho em, khi nào em rảnh?
Chu Hầu ăn mặc chỉn chu, cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Mạc Mặc.
“Chu Hầu, em cũng đang định gặp anh! Đến cổng công viên nhé, em sẽ tới ngay!” Chu Hầu chưa bao giờ nghe Mạc Mặc nói với giọng điệu vui mừng như vậy.
“Chu Hầu! Chúc mừng em đi! Lý tưởng của em sắp thành hiện thực rồi!” Vừa gặp nhau, Mạc Mặc đã cười tươi như hoa.
“Tuyệt quá! Chúc mừng chúc mừng!” Lý tưởng của anh cũng sắp thành hiện thực rồi! Chu Hầu nhìn nụ cười rạng rỡ của Mạc Mặc, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy nụ cười lộ tám chiếc răng của cô đấy! Trời ạ! Đại mỹ nữ quả nhiên là đại mỹ nữ, cười mỉm hay cười tươi đều đẹp là như thế này sao?!
“Anh tới trả tiền cho em.” Chu Hầu căng thẳng, đột nhiên thấy cổ họng khô khốc, không kìm được phải liếm môi.
Mạc Mặc khẽ mỉm cười: “Chu Hầu, em hơi khát, anh có khát không?”
“Em khát hả? Tốt… tốt lắm! Anh đi mua nước cho em!” Chu Hầu vội vàng nói. Tới lúc này thì mọi việc đều tiến triển theo suy đoán của Đường Nam Nam, nhưng diễn biến tiếp theo lại không giống.
“Vâng!” Mạc Mặc rất vui vẻ: “Em cầm túi công văn giúp anh, anh đi đi!”
“Không cần đâu… Để anh tự cầm… Ví tiền đang cất trong đó, anh không có thói quen cất ví ở túi quần nên trên người không có đồng nào cả.”
“Vậy để em mời…” Mạc Mặc vừa nói vừa lấy tiền.
“Không! Tuyệt đối không được! Em đã cho anh mượn tiền rồi, rút hai vạn khỏi ngân hàng chắc chắn mất không ít tiền lãi. Mời em uống một chai nước cũng không bù lại nổi đâu. Vì thế em phải để anh thực hiện tâm ý của mình!” Chu Hầu tỏ thái độ rất kiên quyết, dùng tốc độ cướp bóc để rút ví tiền ra.
Mạc Mặc khẽ mỉm cười: “Cũng được. Vậy anh mời nhé, em muốn uống trà xanh, hãng nào cũng được.”
Chu Hầu tuân lệnh, lúc duỗi tay lấy túi công văn thì Mạc Mặc nói: “Em trông chừng giúp anh, chỉ mua chai nước thôi mà, không cần mang theo nó làm gì.”
“Nhưng ví tiền nằm bên trong túi công văn…”
Mạc Mặc cười: “Không phải ví tiền đang nằm trong tay anh sao? Anh vừa rút nó ra mà.”
Hả? Chu Hầu cúi đầu, quả nhiên nhìn thấy cái ví đang nằm trong tay mình, thì ra lúc Mạc Mặc giành trả tiền, anh đã phản xạ có điều kiện rút ví ra! Chuyện này không nằm trong kế hoạch. Theo kế hoạch, anh phải làm mất ví tiền cùng với túi, vì nếu chỉ mất túi không mà ví tiền còn nguyên thì vẫn chưa nghèo rớt mồng tơi!
“Anh phải lấy chìa khóa xe, nó ở trong túi công văn.” Thật ra chìa khóa xe đang nằm trong túi quần anh, nhưng nói dối luôn là sở trường của anh.
Mạc Mặc cười khẽ: “Nơi bán đồ uống chỉ cách anh năm mươi mét thôi, anh muốn lái xe đến đó à?”
“Ừ thì… ha ha… ha ha… Thói quen, ngại quá, là thói quen…”
Không còn cách nào khác, chỉ có một lựa chọn duy nhất. Chu Hầu bứt rứt đi mua hai chai trà xanh, lúc quay về cũng chỉ tốn tổng cộng một phút.
“Chu Hầu, anh không hỏi vì sao em lại vui đến thế à?”
“À, đúng rồi! Hôm nay có chuyện gì mà khiến em vui vậy? Mạc Mặc, khi vui trông em vô cùng xinh đẹp!”
“Cảm ơn anh.” Gương mặt Mạc Mặc ửng đỏ: “Chu Hầu, em luôn ấp ủ nguyện vọng được đi dạy ở vùng sâu vùng xa. Một năm trước em đã nộp đơn, rốt cuộc em cũng nhận được điện thoại đã qua xét duyệt! Em có thể đi được rồi! Em sẽ dạy tại một trường tiểu học ở Nyingchi(1)!”
(1) Nyingchi: Một huyện thuộc khu tự trị Tây Tạng của Trung Quốc.
“Hả?” Chu Hầu chấn động: “Em muốn đi dạy ở vùng sâu vùng xa? Bao giờ đi?”
“Ngày mai!”
“Gấp thế hả? Em… đi sớm vậy sao?”
Mạc Mặc khẽ mỉm cười: “Thông báo được gửi cách đây một tuần, ngày mai lên đường. Vì thế mấy hôm nay em bận thu dọn đồ đạc, không đến bệnh viện thăm anh được, xin lỗi anh nhé!”
“Không sao, không sao…” Chu Hầu vội vàng nói: “Anh khỏe từ lâu rồi! Không sao đâu, em đừng lo.”
Mạc Mặc cười với anh, Chu Hầu cũng cười: “Nhưng em là trợ giảng ở trường đại học, sao trường lại để em đi dạy tiểu học? Giết gà đâu cần phải dùng dao mổ trâu.”
“À, nhiều người vẫn cho rằng nhiệm vụ của giáo viên chỉ là truyền tải kiến thức nên chỉ cần giảng cho học sinh hiểu bài là được. Thật ra, đối với giáo dục, tuổi càng nhỏ là giai đoạn càng quan trọng! Thói quen học tập, phương pháp học tập, thế giới quan được lĩnh hội khi còn bé sẽ ảnh hưởng đến cả cuộc đời của một người! Ở các quốc gia phát triển, giáo viên nhà trẻ phải đạt trình độ thạc sĩ nhưng giáo viên trung học lại không cần phải đạt tới trình độ đó! Em còn lo là em sẽ dạy không tốt đây! Nhưng em sẽ cố gắng hết sức!”
“Nhất định em sẽ làm rất tốt.” Chu Hầu si mê nhìn đôi mắt tỏa sáng lấp lánh của Mạc Mặc, nói chân thành.
“Cảm ơn anh, Chu Hầu.” Mạc Mặc khẽ mỉm cười: “Thật ra mấy ngày qua, tâm trạng của em không tốt, rất nhiều người bàn luận lời ong tiếng ve sau lưng em.”
“Tại sao?”
“Hàng năm trường em đều có một lần điều động đến vùng sâu vùng xa, rất nhiều người muốn có tên trong danh sách. Em chỉ là trợ giảng, có rất nhiều giảng viên, giáo sư cũng ghi danh! Em đã muốn đi từ năm ngoái cơ, nhưng lúc ấy thời gian công tác của em còn ngắn, không đủ điều kiện. Lần này có tên em trong danh sách, họ nói em có giao dịch mờ ám với trưởng khoa… Anh biết rồi đó, trưởng khoa là giáo sư hướng dẫn nghiên cứu sinh của em, là một người rất tốt, không ngờ lại gặp phiền toái vì em!”
“Hả? Nhiều người tranh nhau đi dạy ở vùng sâu vùng xa? Đồng nghiệp của em có tính giác ngộ cao thật đấy!” Chu Hầu cạn lời, chẳng lẽ tính giác ngộ của anh quá thấp?
Mạc Mặc khẽ thở dài một hơi: “Chủ yếu là vì nếu dạy ở vùng khó khăn sẽ được tăng chức danh, trợ giảng thành giảng viên, giảng viên thành phó giáo sư. Nói chung việc này có lợi cho hồ sơ.”
Chu Hầu bừng tỉnh: “Anh đã nói rồi mà!”
“Nhưng em không phải vì chức danh!” Mạc Mặc chân thành nói.
“Anh tuyệt đối tin em!” Chu Hầu vội bày tỏ thái độ: “Anh tin em làm vậy vì lòng tốt của chính em, nhưng dù sao em cũng chỉ mới đi làm, không nên có tranh chấp với đồng nghiệp, lại còn liên lụy tới thầy của em, đâu cần phải vậy chứ. Hay là… Ha ha, chờ mấy năm nữa xem sao. Thực hiện lòng tốt không phân biệt thời gian sớm hay muộn.”
Chu Hầu khâm phục chí hướng của Mạc Mặc, nhưng tình cảm là loại trò chơi đêm dài lắm mộng, vẫn nên chờ đến khi địa vị của anh trong lòng Mạc Mặc vững chắc không thể phá vỡ, đến khi đó mới có thể đảm bảo, dù cô có đi đâu chăng nữa.
“Nhưng cứ ba năm sẽ thay đổi địa điểm, năm sau trường em sẽ được phân bổ đến nơi khác, vì thế em phải tranh thủ cơ hội lần này.”
“Mạc Mặc, có sao đâu. Thực hiện lòng tốt ở đâu cũng như nhau thôi, anh nghe nói ở vùng núi Quý Châu có rất nhiều trẻ em bị thất học. Mấy năm nữa đến Quý Châu dạy cũng được mà.” Chu Hầu cố gắng thuyết phục.
Mạc Mặc khẽ mỉm cười: “Em đã đọc một bài báo nói về trẻ em thất học ở Nyingchi. Trong những tấm ảnh, gương mặt của các em bừng sáng, chúng vây xung quanh nhìn mẹ và tự đan thảm lông cừu, sợi tơ rất cứng nhưng cảnh tượng ấy vô cùng đẹp. Đẹp đến đau lòng! Trời xanh thăm thẳm, đôi con ngươi cũng xanh đến mức khó tin. Bọn chúng ôm tấm thảm lông cừu trong tay, ánh mắt trong veo tựa bầu trời!” Cô nhẹ nhàng thở dài: “Em đã ngay lập tức yêu nơi ấy! Anh có thể nói em ích kỷ, nhưng em rất thích nơi đó, vì thế, có thể đến đó dạy một năm là ước mơ em hằng ấp ủ!”
“Chỉ một năm thôi hả?” Chu Hầu thở phào nhẹ nhõm: “Tốt quá, tốt quá rồi.” Nhưng ngay sau đó lại mày ủ mặt ê đứng lên, một năm đâu có ngắn! Nếu anh đã thu phục được cô thì đâu phải thấp thỏm như bây giờ!
“Mạc Mặc, em có thể suy nghĩ kỹ hơn một chút không?” Anh đáng thương nói.
Mạc Mặc nhẹ nhàng lắc đầu: “Chu Hầu, em không giống anh. Em không có đủ dũng cảm và khả năng từ bỏ công việc, vì thế chỉ có thể nắm lấy cơ hội lần này, chức vị và tiền lương của em vẫn như cũ, và em cũng có thể thực hiện ước mơ, có thể coi đây là may mắn của em.”
“Ờ… Được rồi…” Chu Hầu ủ rũ, anh còn có thể làm được gì đây?
“Chu Hầu, em nhờ anh một chuyện được không?”
“Tất nhiên!” Chu Hầu trả lời: “Đương nhiên là được rồi! Có việc gì em cứ nói!”
“Ở nơi đó không có đủ sách tiểu học, em định mua một ít sách giáo khoa, sách tham khảo và các loại sách báo khác để làm thư viện. Anh có thể dùng hai vạn lần trước em cho mượn để mua mấy loại sách ấy rồi gửi cho em được không?” Cô nhìn Chu Hầu, nói: “Em biết chuyện này rất phiền, cũng tốn rất nhiều thời gian. Nhưng bạn của em bề bộn nhiều việc, em không muốn quấy rầy các cô ấy. Chu Hầu, anh là người cẩn thận, lại có thời gian, có thể giúp em không?”
“Chuyện này… Được, được chứ.” Đăng bởi: admin
Cuối cùng, sau khi linh hồn về lại với cơ thể, với sự nhiều chuyện đầy nhiệt huyết của mình, Đường Nam Nam cũng đã dụ dỗ thành công Chu Hầu kể chuyện của anh và Mạc Mặc.
Những lời của Đường Nam Nam hôm ở bệnh viện gãi đúng điểm ngứa của anh! Anh thực sự muốn theo đuổi được Mạc Mặc! Đây là mục tiêu nửa đời trước của anh đó, có được không? Vì thế bắt buộc phải dốc hết tâm huyết! Có tiền mà không dùng được thì xài chiêu không có tiền, lời của Đường Nam Nam quả thực đã chỉ ra cho anh một con đường mới! Mặc dù cách này khảo nghiệm độ dày của da mặt nhưng ngay cả chuyện ở trung tâm thương mại cũng đã làm rồi thì ngại gì việc cỏn con này. Anh không phải là kẻ nhát gan, trốn tránh không phải cá tính của anh, chỉ cần có biện pháp, anh sẽ thử.
Mười ngày trước khi thương thế khỏi hẳn, anh đã chuẩn bị chu toàn mọi việc, chỉ còn chờ ngày xuất viện mà thôi. Trong mười ngày đó, Mạc Mặc không hề đến thăm anh, chứng tỏ địa vị của anh trong lòng Mạc Mặc chưa đủ lớn, đây chính là nguyên nhân lớn nhất khiến anh áp dụng kế sách của Heo Mập.
Vì thế, anh bỏ giấy tờ của mình vào một cái túi, gồm cả loại giấy tờ quan trọng nhất là giấy căn cước, đi tìm Mạc Mặc. Chu Hầu đã nằm mười ngày trên giường bệnh để hoàn thiện kế sách của Đường Nam Nam. Bị mất là hợp lý nhất, nhưng phải làm mất trước mặt Mạc Mặc mới có độ tin cậy cao. Nếu bị mất vì mua đồ cho cô thì sẽ càng làm gia tăng tính đồng cảm!
Mạc Mặc, anh muốn trả tiền cho em, khi nào em rảnh?
Chu Hầu ăn mặc chỉn chu, cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Mạc Mặc.
“Chu Hầu, em cũng đang định gặp anh! Đến cổng công viên nhé, em sẽ tới ngay!” Chu Hầu chưa bao giờ nghe Mạc Mặc nói với giọng điệu vui mừng như vậy.
“Chu Hầu! Chúc mừng em đi! Lý tưởng của em sắp thành hiện thực rồi!” Vừa gặp nhau, Mạc Mặc đã cười tươi như hoa.
“Tuyệt quá! Chúc mừng chúc mừng!” Lý tưởng của anh cũng sắp thành hiện thực rồi! Chu Hầu nhìn nụ cười rạng rỡ của Mạc Mặc, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy nụ cười lộ tám chiếc răng của cô đấy! Trời ạ! Đại mỹ nữ quả nhiên là đại mỹ nữ, cười mỉm hay cười tươi đều đẹp là như thế này sao?!
“Anh tới trả tiền cho em.” Chu Hầu căng thẳng, đột nhiên thấy cổ họng khô khốc, không kìm được phải liếm môi.
Mạc Mặc khẽ mỉm cười: “Chu Hầu, em hơi khát, anh có khát không?”
“Em khát hả? Tốt… tốt lắm! Anh đi mua nước cho em!” Chu Hầu vội vàng nói. Tới lúc này thì mọi việc đều tiến triển theo suy đoán của Đường Nam Nam, nhưng diễn biến tiếp theo lại không giống.
“Vâng!” Mạc Mặc rất vui vẻ: “Em cầm túi công văn giúp anh, anh đi đi!”
“Không cần đâu… Để anh tự cầm… Ví tiền đang cất trong đó, anh không có thói quen cất ví ở túi quần nên trên người không có đồng nào cả.”
“Vậy để em mời…” Mạc Mặc vừa nói vừa lấy tiền.
“Không! Tuyệt đối không được! Em đã cho anh mượn tiền rồi, rút hai vạn khỏi ngân hàng chắc chắn mất không ít tiền lãi. Mời em uống một chai nước cũng không bù lại nổi đâu. Vì thế em phải để anh thực hiện tâm ý của mình!” Chu Hầu tỏ thái độ rất kiên quyết, dùng tốc độ cướp bóc để rút ví tiền ra.
Mạc Mặc khẽ mỉm cười: “Cũng được. Vậy anh mời nhé, em muốn uống trà xanh, hãng nào cũng được.”
Chu Hầu tuân lệnh, lúc duỗi tay lấy túi công văn thì Mạc Mặc nói: “Em trông chừng giúp anh, chỉ mua chai nước thôi mà, không cần mang theo nó làm gì.”
“Nhưng ví tiền nằm bên trong túi công văn…”
Mạc Mặc cười: “Không phải ví tiền đang nằm trong tay anh sao? Anh vừa rút nó ra mà.”
Hả? Chu Hầu cúi đầu, quả nhiên nhìn thấy cái ví đang nằm trong tay mình, thì ra lúc Mạc Mặc giành trả tiền, anh đã phản xạ có điều kiện rút ví ra! Chuyện này không nằm trong kế hoạch. Theo kế hoạch, anh phải làm mất ví tiền cùng với túi, vì nếu chỉ mất túi không mà ví tiền còn nguyên thì vẫn chưa nghèo rớt mồng tơi!
“Anh phải lấy chìa khóa xe, nó ở trong túi công văn.” Thật ra chìa khóa xe đang nằm trong túi quần anh, nhưng nói dối luôn là sở trường của anh.
Mạc Mặc cười khẽ: “Nơi bán đồ uống chỉ cách anh năm mươi mét thôi, anh muốn lái xe đến đó à?”
“Ừ thì… ha ha… ha ha… Thói quen, ngại quá, là thói quen…”
Không còn cách nào khác, chỉ có một lựa chọn duy nhất. Chu Hầu bứt rứt đi mua hai chai trà xanh, lúc quay về cũng chỉ tốn tổng cộng một phút.
“Chu Hầu, anh không hỏi vì sao em lại vui đến thế à?”
“À, đúng rồi! Hôm nay có chuyện gì mà khiến em vui vậy? Mạc Mặc, khi vui trông em vô cùng xinh đẹp!”
“Cảm ơn anh.” Gương mặt Mạc Mặc ửng đỏ: “Chu Hầu, em luôn ấp ủ nguyện vọng được đi dạy ở vùng sâu vùng xa. Một năm trước em đã nộp đơn, rốt cuộc em cũng nhận được điện thoại đã qua xét duyệt! Em có thể đi được rồi! Em sẽ dạy tại một trường tiểu học ở Nyingchi(1)!”
(1) Nyingchi: Một huyện thuộc khu tự trị Tây Tạng của Trung Quốc.
“Hả?” Chu Hầu chấn động: “Em muốn đi dạy ở vùng sâu vùng xa? Bao giờ đi?”
“Ngày mai!”
“Gấp thế hả? Em… đi sớm vậy sao?”
Mạc Mặc khẽ mỉm cười: “Thông báo được gửi cách đây một tuần, ngày mai lên đường. Vì thế mấy hôm nay em bận thu dọn đồ đạc, không đến bệnh viện thăm anh được, xin lỗi anh nhé!”
“Không sao, không sao…” Chu Hầu vội vàng nói: “Anh khỏe từ lâu rồi! Không sao đâu, em đừng lo.”
Mạc Mặc cười với anh, Chu Hầu cũng cười: “Nhưng em là trợ giảng ở trường đại học, sao trường lại để em đi dạy tiểu học? Giết gà đâu cần phải dùng dao mổ trâu.”
“À, nhiều người vẫn cho rằng nhiệm vụ của giáo viên chỉ là truyền tải kiến thức nên chỉ cần giảng cho học sinh hiểu bài là được. Thật ra, đối với giáo dục, tuổi càng nhỏ là giai đoạn càng quan trọng! Thói quen học tập, phương pháp học tập, thế giới quan được lĩnh hội khi còn bé sẽ ảnh hưởng đến cả cuộc đời của một người! Ở các quốc gia phát triển, giáo viên nhà trẻ phải đạt trình độ thạc sĩ nhưng giáo viên trung học lại không cần phải đạt tới trình độ đó! Em còn lo là em sẽ dạy không tốt đây! Nhưng em sẽ cố gắng hết sức!”
“Nhất định em sẽ làm rất tốt.” Chu Hầu si mê nhìn đôi mắt tỏa sáng lấp lánh của Mạc Mặc, nói chân thành.
“Cảm ơn anh, Chu Hầu.” Mạc Mặc khẽ mỉm cười: “Thật ra mấy ngày qua, tâm trạng của em không tốt, rất nhiều người bàn luận lời ong tiếng ve sau lưng em.”
“Tại sao?”
“Hàng năm trường em đều có một lần điều động đến vùng sâu vùng xa, rất nhiều người muốn có tên trong danh sách. Em chỉ là trợ giảng, có rất nhiều giảng viên, giáo sư cũng ghi danh! Em đã muốn đi từ năm ngoái cơ, nhưng lúc ấy thời gian công tác của em còn ngắn, không đủ điều kiện. Lần này có tên em trong danh sách, họ nói em có giao dịch mờ ám với trưởng khoa… Anh biết rồi đó, trưởng khoa là giáo sư hướng dẫn nghiên cứu sinh của em, là một người rất tốt, không ngờ lại gặp phiền toái vì em!”
“Hả? Nhiều người tranh nhau đi dạy ở vùng sâu vùng xa? Đồng nghiệp của em có tính giác ngộ cao thật đấy!” Chu Hầu cạn lời, chẳng lẽ tính giác ngộ của anh quá thấp?
Mạc Mặc khẽ thở dài một hơi: “Chủ yếu là vì nếu dạy ở vùng khó khăn sẽ được tăng chức danh, trợ giảng thành giảng viên, giảng viên thành phó giáo sư. Nói chung việc này có lợi cho hồ sơ.”
Chu Hầu bừng tỉnh: “Anh đã nói rồi mà!”
“Nhưng em không phải vì chức danh!” Mạc Mặc chân thành nói.
“Anh tuyệt đối tin em!” Chu Hầu vội bày tỏ thái độ: “Anh tin em làm vậy vì lòng tốt của chính em, nhưng dù sao em cũng chỉ mới đi làm, không nên có tranh chấp với đồng nghiệp, lại còn liên lụy tới thầy của em, đâu cần phải vậy chứ. Hay là… Ha ha, chờ mấy năm nữa xem sao. Thực hiện lòng tốt không phân biệt thời gian sớm hay muộn.”
Chu Hầu khâm phục chí hướng của Mạc Mặc, nhưng tình cảm là loại trò chơi đêm dài lắm mộng, vẫn nên chờ đến khi địa vị của anh trong lòng Mạc Mặc vững chắc không thể phá vỡ, đến khi đó mới có thể đảm bảo, dù cô có đi đâu chăng nữa.
“Nhưng cứ ba năm sẽ thay đổi địa điểm, năm sau trường em sẽ được phân bổ đến nơi khác, vì thế em phải tranh thủ cơ hội lần này.”
“Mạc Mặc, có sao đâu. Thực hiện lòng tốt ở đâu cũng như nhau thôi, anh nghe nói ở vùng núi Quý Châu có rất nhiều trẻ em bị thất học. Mấy năm nữa đến Quý Châu dạy cũng được mà.” Chu Hầu cố gắng thuyết phục.
Mạc Mặc khẽ mỉm cười: “Em đã đọc một bài báo nói về trẻ em thất học ở Nyingchi. Trong những tấm ảnh, gương mặt của các em bừng sáng, chúng vây xung quanh nhìn mẹ và tự đan thảm lông cừu, sợi tơ rất cứng nhưng cảnh tượng ấy vô cùng đẹp. Đẹp đến đau lòng! Trời xanh thăm thẳm, đôi con ngươi cũng xanh đến mức khó tin. Bọn chúng ôm tấm thảm lông cừu trong tay, ánh mắt trong veo tựa bầu trời!” Cô nhẹ nhàng thở dài: “Em đã ngay lập tức yêu nơi ấy! Anh có thể nói em ích kỷ, nhưng em rất thích nơi đó, vì thế, có thể đến đó dạy một năm là ước mơ em hằng ấp ủ!”
“Chỉ một năm thôi hả?” Chu Hầu thở phào nhẹ nhõm: “Tốt quá, tốt quá rồi.” Nhưng ngay sau đó lại mày ủ mặt ê đứng lên, một năm đâu có ngắn! Nếu anh đã thu phục được cô thì đâu phải thấp thỏm như bây giờ!
“Mạc Mặc, em có thể suy nghĩ kỹ hơn một chút không?” Anh đáng thương nói.
Mạc Mặc nhẹ nhàng lắc đầu: “Chu Hầu, em không giống anh. Em không có đủ dũng cảm và khả năng từ bỏ công việc, vì thế chỉ có thể nắm lấy cơ hội lần này, chức vị và tiền lương của em vẫn như cũ, và em cũng có thể thực hiện ước mơ, có thể coi đây là may mắn của em.”
“Ờ… Được rồi…” Chu Hầu ủ rũ, anh còn có thể làm được gì đây?
“Chu Hầu, em nhờ anh một chuyện được không?”
“Tất nhiên!” Chu Hầu trả lời: “Đương nhiên là được rồi! Có việc gì em cứ nói!”
“Ở nơi đó không có đủ sách tiểu học, em định mua một ít sách giáo khoa, sách tham khảo và các loại sách báo khác để làm thư viện. Anh có thể dùng hai vạn lần trước em cho mượn để mua mấy loại sách ấy rồi gửi cho em được không?” Cô nhìn Chu Hầu, nói: “Em biết chuyện này rất phiền, cũng tốn rất nhiều thời gian. Nhưng bạn của em bề bộn nhiều việc, em không muốn quấy rầy các cô ấy. Chu Hầu, anh là người cẩn thận, lại có thời gian, có thể giúp em không?”
“Chuyện này… Được, được chứ.” Đăng bởi: admin
Tác giả :
Mị Mị Miêu