Kiệt Xuất Trong Giới Ăn Vạ
Chương 57
“Tôi muốn phỏng vấn ngài một lát,” Cố Thanh Trì xụ mặt, một tay chống bên cạnh chậu rửa, chống chai nước suối trước ngực Tống Úc, “Ngài nghĩ gì mà bỏ hết nguyên liệu nấu ăn vào trong nồi nấu xong với nghĩ đến mua gia vị?”
Tống Úc chạy đầu đầy mồ hôi, kéo kéo cổ áo cười giải thích: “Anh tưởng là giống mì ăn liền, bỏ sớm bỏ muộn đều như thế, có mùi vị kia không phải là được rồi à.”
“Vậy ngài lại làm sao nấu một nồi nước sôi ném bạn trai đang ngủ say chạy xuống lần mua gia vị lẩu đây!? Ngài không sợ nồi nước kia trào ra ngoài dập tắt lửa, khí ga rò rỉ khiến bạn trai ngài…” Cố Thanh Trì còn chưa nói xong Tống Úc đã vội vàng bịt kín miệng hắn lại.
“A a a… anh sai rồi,” Tống Úc oan ức, “Anh vốn định mua ở siêu thị nhỏ dưới lầu, nhưng không có cay, anh chạy xa một tí, kết quả còn đụng phải đồng nghiệp của anh… nên tán gẫu hai câu…”
“Hai câu?” Cố Thanh Trì vẫn xụ mặt, cầm lấy đũa gõ mép nồi, “Thịt này và bánh tổ đã đun đến mức sắp hòa làm một thể với cái nồi, nếu em không tỉnh dậy kịp thời….”
Tống Úc nắm lấy cánh tay hắn, mếu máo, hạ thấp âm thanh, “Anh sai rồi.”
“Mỗi lần anh nhận sai cũng rất nhanh.” Cố Thanh Trì chọn những thứ miễn cưỡng có thể ăn trong nồi ra, còn lại đổ vào thùng rác.
“Anh sợ em đánh anh,” Tống Úc ôm Cố Thanh Trì từ bên cạnh, cọ cọ cổ hắn giống như mèo con, “Đừng giận nữa mà vợ.”
“Em giận à?” Cố Thanh Trì nhẹ nhàng đẩy trán anh ra, xoa xoa lại hôn một cái.
“Vậy em xụ mặt làm gì,” Tống Úc nhỏ giọng lầm bẩm, “Em thế này giống như muốn chém người ấy, em không biết phong cách tướng mạo của em thiên về tà giáo hả?”
“Thật không?” Cố Thanh Trì không nhịn được cười.
“Thật mà, vốn đã trông không giống người tốt rồi, đừng xụ mặt nữa.” Tống Úc bĩu môi nói.
“Được rồi.” Cố Thanh Trì bất đắc dĩ thở dài, cuối cùng nấu nồi canh xương hầm và gà KFC, lại giúp Tống Úc làm một phần salad không có tương salad thay cho cơm trắng.
Hai người vừa ngồi xuống ăn chưa được hai miếng, chuông cửa đã vang lên.
“Anh lén gọi thức ăn ngoài à?” Cố Thanh Trì hỏi.
“Sao có thể!” Trong miệng Tống Úc còn gặm miếng cánh gà nói không rõ ràng, trở tay chỉ chỉ cửa, “Chắc là đối diện mượn xì dầu, em đi mở xem.”
Cố Thanh Trì lau lau tay, mở cửa nhìn thấy một người đàn ông trung niên có tí tẹo nhìn quen mắt nhưng lại không nghĩ ra đã thấy ở đâu, âu phục phẳng phiu giống như mới trở về từ trung tâm triển lãm quốc tế.
Hai người quan sát lẫn nhau, không ai mở miệng.
Cố Thanh Trì nhận ra hàng xóm đối diện nhà Tống Úc, không cao thế này, cũng chưa bao giờ gặp người này ở trong tòa nhà này.
“Ai vậy?” Tống Úc nuốt cánh gà xuống hô về cửa một tiếng.
Cố Thanh Trì đứng ở cửa nhướng mày, rất tùy ý hỏi: “Có chuyện gì?”
“Cậu là ai?” Ánh mắt người đàn ông lạnh lùng, trong lời nói hoàn toàn không nghe được ý khách sáo.
Tống Úc nghe thấy giọng nói quen thuộc này đũa cũng bị dọa rơi, lập tức lao tới cửa, nhìn thấy hai người giằng co chợt cảm thấy trở nên đau đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, “Bố… Sao bố lại tới đây?”
“Bố?” Cố Thanh Trì vô thức lặp lại theo, kinh ngạc quay đầu, nhìn về phía người ngoài cửa.
Lúc này hắn mới bỗng nhiên nhớ đến lần trước nhìn thấy ảnh của người đàn ông này trong ví da của Tống Úc.
Bố của Tống Úc!
Vừa nãy mình còn nhướng mày nói chuyện với người ta!!!
Cố Thanh Trì lập tức cảm thấy hai mắt tối đen, rất muốn trở lại nửa phút trước đó lần nữa! Hắn nhất định vô cùng nhiệt tình gọi một tiếng chào chú, mời ông vào nhà!
“Bố và khách hàng thảo luận vài chuyện, thuận đường ghé thăm anh một chút.” Lúc Tống Chính Sơ nói lời này ánh mắt vẫn không ngừng quan sát trên người Cố Thanh Trì.
Đương nhiên Cố Thanh Trì cũng ý thức được điều này, bứt rứt không yên xoa xoa sáu gáy mình, gọi thêm một tiếng, “Chào chú.”
“Bạn của anh ở chỗ anh?” Tống Chính Sơ vừa vào cửa vừa hỏi.
“À, không phải lần trước đã nói với bố rồi sao.” Tống Úc che Cố Thanh Trì ở sau lưng mình, thừa dịp bố đổi giày không chú ý, lặng lẽ nhéo nhéo tay hắn.
“Cãi nhau mâu thuẫn với gia đình?” Tống Úc Sơ không tìm dép lê mùa hè, đành phải đi đôi mùa đông có lông, quay đầu hỏi Cố Thanh Trì.
“…” Cố Thanh Trì nhìn Tống Úc, gật đầu đáp một tiếng.
Bầu không khí hơi xấu hổ.
Bố của Tống Úc, cho dù là tướng mạo hay là thái độ nói chuyện đều hơi lạnh nhạt, thuộc về kiểu không giận tự uy, hoàn toàn không nhìn thấu ông đang nghĩ gì, cũng không biết có phải có ý kiến với mình không.
Cố Thanh Trì vô cùng không giỏi trò chuyện với người lớn, nhưng xét theo thân phận của người này, lại nhất định phải trò chuyện một lát, hắn thực sự muốn biết thái độ nói chuyện của bố Tống Úc vốn là không mặn không nhạt như thế hay là nhắm vào mình.
“Chú ăn chưa ạ?” Sau khi hắn nói xong câu này lại cảm thầy mình thật sự quá ngu, nếu người ta chưa ăn, còn phải giữ người lại ăn cơm, nhưng cơm nước lại không chuẩn bị bao nhiêu.
“Chưa đâu.” Tống Chính Sơ nói.
Cố Thanh Trì lập tức cảm thấy ngũ lôi oanh đỉnh.
Trong nồi cơm điện còn có thể xới ra một bát cơm không!?
Nếu không lén đổ bát cơm mình chưa động đũa vào rồi lại xới ra?
“Không biết bố muốn tới, trong nhà không nấu nhiều cơm, nếu không con gọi thức ăn ngoài cho bố.” Tống Úc lấy điện thoại ra nói.
“Không vội, bố chỉ đến thăm anh,” Tống Chính Sơ dạo một vòng trong phòng khách, “Lâu lắm không thấy anh.”
“Không phải vừa gặp vào đầu năm à.” Tống Úc đẩy Cố Thanh Trì quay lại bàn ăn.
Tống Chính Sơ từ lâu đã quen với thái độ lạnh nhạt của con trai đối với ông, cũng không nói gì, tự mình đi về phía ban công.
Cố Thanh Trì cảm thấy trên trán sắp nhỏ giọt mồ hôi xuống, dùng khẩu hình lén lút nói: “Ông ấy còn ăn không?”
Tống Úc cười ngặt nghẽo, tiếng đến bên tai hắn nhỏ giọng đáp câu, “Em ăn của em, không cần phải để ý đến ông ấy.”
“Xấu hổ lắm, sao em ăn được nữa…” Cố Thanh Trì cũng ghé sát tai anh nhỏ giọng nói.
Tống Úc lại ghé sát tai hắn lần nữa, “Em coi như ông ấy không tồn tại.”
Tống Chính Sơ dùng khóe mắt liếc nhìn dáng vẻ hai người họ rỉ tai nhau cảm thấy rất gây cười, cố ý đi xa chút, tùy ý đi lại trong phòng.
Nhìn thấy hai bộ quần áo chưa kịp cất trên ban công, lại nhìn thấy đồ rửa mặt hai người trong phòng tắm, trên tủ đầu giường hai bên căn phòng đều có một cái cốc, còn là cốc đôi.
Tống Chính Sơ kéo cái ghế ngồi xuống trước bàn ăn, hỏi: “Chàng trai bao nhiêu tuổi rồi?”
“Hai mươi ba.” Tống Úc cướp lời.
“Bố hỏi anh à.” Tống Chính Sơ liếc anh một cái, nhìn về phía Cố Thanh Trì, “Cậu tên là gì?”
“Cố Thanh Trì, Thanh Trì trong đạm mặc thanh trì.” Cố Thanh Trì hiếm khi ngồi nghiêm chỉnh, ngồi ngay ngắn hơn tiểu học lên lớp.
(đạm mặc thanh trì: mực loãng ao trong)
Tống Chính Sơ quét đến một nửa hình xăm trên cánh tay Cố Thanh Trì, “Cái tên ngược lại nghe khá hay.”
“Cũng tạm thôi, cháu nghe bố cháu nói, tên này là tìm thầy bói xem cho, nói trong mệnh cháu thiếu nước.”
“Vậy tại sao em không tên là Cố Đạm Mặc hả?” Tống Úc cười trêu chọc, “Mực loãng không phải cũng là nước à?”
“Chắc trong ao nhiều nước hơn.” Cố Thanh Trì nở nụ cười.
“Vậy phải tên là Đại Hải, Cố Đại Hải.” Tống Úc toét miệng cười như điên.
“Kiểu nói này của anh em nghĩ ngay đến Bàn Đại Hải…” Cố Thanh Trì nói.
(bàn đại hải là cây lười ươi)
Tống Chính Sơ nhìn hai người họ mắt đi mày lại, biết ngay hai người này chắc chắn không chỉ là bạn bè bình thường đơn giản như vậy.
Tống Úc từ nhỏ đến lớn đều chưa từng dẫn người về nhà, chớ nói chi là vừa ở đã ở lâu như thế, nhưng bị vướng bởi tình cảnh, ông cũng không vạch trần.
“Tiểu Cố này, mặc dù tôi không rõ cậu và người nhà có mâu thuẫn gì, nhưng với tư cách là bậc cha mẹ, tôi vẫn phải khuyên nhủ cậu, nên sớm hòa giải với người nhà của cậu, dù sao cậu không thể ở bên ngoài cả đời đúng không?” Tống Chính Sơ hơi cười, nhưng Cố Thanh Trì cảm thấy ánh mắt và nụ cười này đều rất lạnh lẽo.
Đây là đang hạ lệnh đuổi khách, hắn nghe hiểu.
“Bố…”
“Ngày mai cháu sẽ về.” Cố Thanh Trì và Tống Úc đồng thời mở miệng.
Tống Úc ngẩn người, quay đầu hỏi: “Em vừa nói gì?”
“Nó nói ngày mai nó về,” Tống Chính Sơ vuốt con quay đầu ngón tay ở trên bàn, “Lỗ tai gì vậy, bố cũng nghe rõ.”
“Không phải, sao em về đột ngột vậy?” Tống Úc nhíu mày hỏi.
Vẻ mặt Cố Thanh Trì khó xử, nhìn Tống Chính Sơ một cái, lại nhìn Tống Úc một cái, “Em cũng không thể ở đây mãi…”
Tống Úc vừa nghĩ đến những lời bố của Cố Thanh Trì nói đã phiền lòng, “Ở đây thì ở đây có sao đâu, anh lại không mang dao đuổi em đi, em thích ở bao lâu thì ở bấy lâu.”
“Anh nói gì vậy,” Tống Chính Sơ cất cao giọng, “Chuyện của người ta dù sao vẫn phải giải quyết, phải giải quyết rồi hai người là bạn tốt lại hẹn cùng ra ngoài chơi.”
Tống Úc bĩu môi không nói gì, chuyện Cố Thanh Trì muốn về cũng chưa từng nói với anh, cũng không biết là bởi vì bố nói câu này hay là vốn có quyết định này.
Ngẫm lại đã phiền lòng.
Mặc dù bây giờ tình cảm với Cố Thanh Trì rất tốt, nhưng nếu cậu ấy thật sự về nhà ở, cảm giác mỗi ngày mình về nhà cũng không có ý nghĩa.
Anh không nỡ để Cố Thanh Trì dọn đi.
“Bữa tối này do ai làm đây?” Tống Chính Sơ hỏi.
“Cậu ấy làm.” Tống Úc gắp một lá rau.
“Sao anh không động tay?” Tống Chính Sơ hỏi.
“Sao con không động tay,” Tống Úc giơ cái nĩa trong tay lên. “Này không phải đang động tay ăn à.”
Tống Chính Sơ phun ra một tiếng cười trào phúng từ lỗ mũi.
Cố Thanh Trì nhìn hai người này nói chuyện, cảm giác đau cả đầu, không nhịn được nói: “Chú muốn nếm thử không? Cháu đi lấy cho chú đôi đũa.”
Không đợi Tống Chính Sơ nói gì hắn đã tự mình đi vào phòng bếp xới nửa bát cơm, cầm đôi đũa đi ra.
Tống Chính Sơ nếm miếng cánh già: “Mùi vị không tệ.”
“Cũng tạm được ạ.” Cố Thanh Trì không biết nên tiếp lời thế nào, cười gượng hai tiếng.
“Sao anh không ăn cơm?” Tống Chính Sơ hỏi Tống Úc.
“Không phải bớt cho bố ăn à.” Tống Úc cười một tiếng.
Tống Chính Sơ hít một hơi, đang định nói gì đó, Cố Thanh Trì vội nói: “Anh ấy không thích ăn cơm, lát nữa sẽ ăn khuya.”
Tống Chính Sơ nhìn Tống Úc một cái, không nói gì.
Ba người im lặng ăn xong bữa cơm.
Cố Thanh Trì theo thói quen bưng bát vào phòng bếp, Tống Úc cũng đi vào theo.
“Bố anh…” Cố Thanh Trì liếc vị đang ngồi trên sofa một cái, kéo cửa phòng bếp lại sau đó nhỏ giọng, “Sao đột nhiên lại tới đây, em căng thẳng đến nỗi yết hầu cũng đau.”
“Anh cũng không biết, ông ấy ba trăm năm mới đến một chuyến, ai biết đúng lúc đụng phải.” Tống Úc xoa xoa tay Cố Thanh Trì, cười nói, “Thoải mái đi, ông ấy lại không ăn thịt người.”
“Bình thường bố anh nói chuyện cũng thế à?” Cố Thanh Trì cúi đầu rửa bát.
“Thế nào?” Tống Úc hỏi.
Cố Thanh Trì học dáng vẻ của Tống Chính Sơ hừ lạnh một tiếng từ trong mũi, trầm giọng nói: “Cái tên ngược lại nghe khá hay.”
“Có phải phía sau chú ấy còn có lời chưa nói không?” Cố Thanh Trì nhíu mày, “Em ảm thấy phải chăng chú ấy muốn nói, có điều không tương xứng với tướng mạo của cậu cho lắm, nhưng nhẫn nhịn không tiện nói.”
Tống Úc phì cười, “Không phải sao? Lần đầu tiên anh đã cảm thấy cái tên này không ăn khớp với em.”
Cố Thanh Trì bĩu môi.
“Nhưng mà!” Tống Úc ôm lấy cánh tay Cố Thanh Trì, vừa cười vừa nói, “Em nghe anh nói hết đã! còn có chuyển ý!”
Cố Thanh Trì không nhịn được cười, “Anh nói đi.”
“Nhưng mà! Về sau anh phát hiện! Cái tên này quá xứng đôi với em, em quả thực là nhất uông thanh trì, trong thấy cả đáy luôn, khoan hồng độ lượng, chí công vô tư, khác biệt thói tục…”
Cố Thanh Trì nghiêng đầu mổ trán anh một cái.
Tống Úc cười hì hì, một tay vuốt ngược tóc mái ra sau, “Hôn cái nữa, cái loạt chụt một cái rõ kêu ấy.”
Cố Thanh Trì suýt nữa bị vẻ đáng yêu của anh làm xịt máu mũi, lúc đang chuẩn bị hôn xuống cửa phòng bếp bị kéo ra.
“Có tăm…” Tống Chính Sơ cứng đờ tại chỗ, “Xỉa răng không?”
Tống Úc vội vàng vuốt tóc, quay người đưa hộp tăm cho bố, xấu hổ đến mức mang tai đỏ bừng, cũng không biết bố đã nhìn thấy gì.
Tống Chính Sơ nhận lấy hộp tăm, “Nấu cơm người ta nấu rồi, rửa bát còn để người ta rửa, anh thuê bảo mẫu đấy à? Tốt xấu gì người ta cũng là khách, không biết cách tiếp khách tí nào.”
Cố Thanh Trì cũng xấu hổ đến nỗi ước gì có thể chui xuống đất, cười một cái nói: “Không sao, cháu tiện tay rửa thôi.”
“Từ nhỏ đã chiều anh, chiều ra toàn tật xấu.” Tống Chính Sơ lườm Tống Úc một cái.
Tống Úc thổi thổi tóc mái của mình, coi như không nghe thấy.
Không dễ gì tiễn bố đi, hai người giống như quả bóng xì hơi ngồi liệt trên ghế sofa.
“Thoạt nhìn bố anh rất nghiêm túc.” Cố Thanh Trì nói.
“Bố em cũng không ra sao.” Tống Úc nói.
Cố Thanh Trì không nhịn được cười, “Lần trước có phải bố em không hòa nhã với anh không? Thù dai thế.”
Tống Úc chép miệng, rất muốn nói, nào chỉ không hòa nhã, nhưng lại không muốn để những chuyện này khiến Cố Thanh Trì buồn lòng, cắn răng nhịn xuống, “Thì thế thôi, gần giống như bố anh.”
“Sao em cảm thấy hai bố con anh nói chuyện đều kẹp thương đeo gậy chứ.” Cố Thanh Trì giơ tay kéo Tống Úc vào lòng, gãi gãi tóc anh.
“Anh chỉ không muốn nhìn thấy ông ấy, mỗi lần gặp mặt ông ấy đều lải nhải những chuyện phiền lòng kia, phiền chết rồi.” Tống Úc nằm lên đùi Cố Thanh Trì, lướt Weibo.
“Thật ra em cảm thấy bố anh cũng không phải người không nói lý lẽ, tốt hơn bố em nhiều,” Cố Thanh Trì cúi đầu nhìn Tống Úc, “Thái độ của anh đối với bố có phải quá tùy tính không, ở trước mặt một người ngoài như em, cũng không cho ông ấy vẻ mặt tốt.”
“Chẳng phải ông ấy chỉ khen em hai câu sao, em lại còn nói tới nói lui giúp ông ấy.” Tống Úc chọc chọc cằm Cố Thanh Trì, hơi khó chịu.
“Cũng không tính là nói giúp ông ấy,” Cố Thanh Trì cười một tiếng, “Dù sao anh cũng là con của ông ấy, anh không để ý đến cảm nhận của ông ấy như vậy, trong lòng ông ấy chắc chắn cũng không dễ chịu.”
“Đó là vì ổng chưa bao giờ để ý đến cảm nhận của anh!” Tống Úc bỗng ngồi thẳng lên nhìn hắn, “Lúc ông ấy ly hôn với mẹ anh có nghĩ tới anh không? Lúc ông ấy mang dì về nhà ở có từng nghĩ đến anh không? Lúc ông ấy qua lại kết hôn với dì có từng nghĩ đến anh không? Lúc ông ấy và dì quyết định sinh em bé có nghĩ đến anh không? Anh đối xử với ông ấy như vậy cũng vì ông ấy chưa bao giờ suy nghĩ đến cảm nhận của anh, ông ấy không nói với anh bất cứ điều gì, nhưng lại tự tiện giúp anh đưa ra tất cả quyết định.”
“Hồi nhỏ ném anh cho bảo mẫu chăm, lớn chút thì ném cho giáo viên người thân chăm, cố sức giúp anh đăng ký lớp đi học là vì để thời gian ở nhà của anh có thể ít đi, sẽ không quấy rầy đến bọn họ. Từ nhỏ đến lớn số ngày ông ấy ở nhà với anh có thể đếm hết trên một bàn tay, ngày lễ ngày tết lúc thân thích hỏi ông ấy, con anh mấy tuổi rồi ông ấy lưỡng lự không nói ra được,” Ngực Tống Úc phập phồng, kéo cao giọng, “Còn anh? Anh không làm được gì cả, không thay đổi được gì cả, tất cả mọi chuyện ông ấy đã sắp xếp xong hết rồi, điều duy nhất anh có thể làm đó là sau khi lớn lên cách xa ông ấy một chút! Không quấy rầy cuộc sống ba người của gia đình họ!”
Cố Thanh Trì ngớ ra nhìn Tống Úc, nói không nên lời.
Hắn rất ít nghe thấy Tống Úc nhắc đến chuyện trong nhà, chỉ biết bố mẹ anh đã ly hôn, mỗi người đều có gia đình riêng.
Tống Úc trong mắt hắn vẫn luôn là một người vô cùng lạc quan tùy tính, ăn uống không lo cũng không có muộn phiền gì, đột nhiên nhảy ra một chuỗi lớn giống như bắn liên thanh khiến hắn suýt nữa không kịp phản ứng.
Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Tống Úc trong lòng cũng khó chịu theo.
Hắn vừa định trêu một câu, sao anh không cắn phải đầu lưỡi, hòa hoãn bầu không khí, Tống Úc lại chậm rãi mở miệng, “Mỗi lần anh về nhà, đều cảm thấy mình giống như một người ngoài.”
Tống Úc cúi đầu khi nói lời này, âm thanh cũng rất khẽ, Cố Thanh Trì cảm thấy lồng ngực mình bị kim đâm một cái, vô cùng đau đớn.
Những chuyện Tống Úc nói hắn cũng chưa từng đích thân trải nghiệm, nhưng lại có thể cảm nhận rõ ràng được tủi thân và đau đớn Tống Úc chịu đựng trong những năm qua từ trong câu chữ.
Cảm giác bị người nhà vứt bỏ hắn lại biết rõ rành rành.
Cố Thanh Trì duỗi tay ôm eo Tống Úc kéo vào trong lòng mình, không nói gì cả, cứ vậy nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng anh.
Giống như Tống Úc nói, những chuyện này đều đã thành kết cục đã định không thay đổi được.
Điều có thể làm đó là buông quá khứ xuống, sống tốt cuộc sống của mình.
Hình như ngay trong khoảnh khắc này, hắn đột nhiên hiểu tại sao lúc trước Tống Úc liều lĩnh giúp hắn.
Bởi vì tuổi thơ của họ rất giống nhau, lại cũng cô đơn.
Có lẽ Tống Úc nhìn thấy chính mình ở trên người hắn.
“Thật ra có lúc, anh rất hy vọng mình chưa bao giờ được sinh ra.” Tống Úc hít mũi một cái, nước mắt to như hạt đậu từ khóe mắt trượt xuống.
Ngực Cố Thanh Trì đau nhói.
Đây cũng là suy nghĩ từng xuất hiện trong đầu hắn vô số lần.
“Nói gì vậy, nếu anh không sinh ra, ai nhặt em về nhà?” Cố Thanh Trì xoa xoa gáy Tống Úc, an ủi.
Tống Úc túm quần áo của Cố Thanh Trì, khàn giọng nói: “Anh còn chưa nói xong mà, lời này có chuyển ý…”
Cố Thanh Trì cười nhẹ một tiếng, “Chuyển ý gì?”
“Sau khi gặp được em, anh đã cảm thấy may mà anh còn sống.” Tống Úc nói.
Tống Úc chạy đầu đầy mồ hôi, kéo kéo cổ áo cười giải thích: “Anh tưởng là giống mì ăn liền, bỏ sớm bỏ muộn đều như thế, có mùi vị kia không phải là được rồi à.”
“Vậy ngài lại làm sao nấu một nồi nước sôi ném bạn trai đang ngủ say chạy xuống lần mua gia vị lẩu đây!? Ngài không sợ nồi nước kia trào ra ngoài dập tắt lửa, khí ga rò rỉ khiến bạn trai ngài…” Cố Thanh Trì còn chưa nói xong Tống Úc đã vội vàng bịt kín miệng hắn lại.
“A a a… anh sai rồi,” Tống Úc oan ức, “Anh vốn định mua ở siêu thị nhỏ dưới lầu, nhưng không có cay, anh chạy xa một tí, kết quả còn đụng phải đồng nghiệp của anh… nên tán gẫu hai câu…”
“Hai câu?” Cố Thanh Trì vẫn xụ mặt, cầm lấy đũa gõ mép nồi, “Thịt này và bánh tổ đã đun đến mức sắp hòa làm một thể với cái nồi, nếu em không tỉnh dậy kịp thời….”
Tống Úc nắm lấy cánh tay hắn, mếu máo, hạ thấp âm thanh, “Anh sai rồi.”
“Mỗi lần anh nhận sai cũng rất nhanh.” Cố Thanh Trì chọn những thứ miễn cưỡng có thể ăn trong nồi ra, còn lại đổ vào thùng rác.
“Anh sợ em đánh anh,” Tống Úc ôm Cố Thanh Trì từ bên cạnh, cọ cọ cổ hắn giống như mèo con, “Đừng giận nữa mà vợ.”
“Em giận à?” Cố Thanh Trì nhẹ nhàng đẩy trán anh ra, xoa xoa lại hôn một cái.
“Vậy em xụ mặt làm gì,” Tống Úc nhỏ giọng lầm bẩm, “Em thế này giống như muốn chém người ấy, em không biết phong cách tướng mạo của em thiên về tà giáo hả?”
“Thật không?” Cố Thanh Trì không nhịn được cười.
“Thật mà, vốn đã trông không giống người tốt rồi, đừng xụ mặt nữa.” Tống Úc bĩu môi nói.
“Được rồi.” Cố Thanh Trì bất đắc dĩ thở dài, cuối cùng nấu nồi canh xương hầm và gà KFC, lại giúp Tống Úc làm một phần salad không có tương salad thay cho cơm trắng.
Hai người vừa ngồi xuống ăn chưa được hai miếng, chuông cửa đã vang lên.
“Anh lén gọi thức ăn ngoài à?” Cố Thanh Trì hỏi.
“Sao có thể!” Trong miệng Tống Úc còn gặm miếng cánh gà nói không rõ ràng, trở tay chỉ chỉ cửa, “Chắc là đối diện mượn xì dầu, em đi mở xem.”
Cố Thanh Trì lau lau tay, mở cửa nhìn thấy một người đàn ông trung niên có tí tẹo nhìn quen mắt nhưng lại không nghĩ ra đã thấy ở đâu, âu phục phẳng phiu giống như mới trở về từ trung tâm triển lãm quốc tế.
Hai người quan sát lẫn nhau, không ai mở miệng.
Cố Thanh Trì nhận ra hàng xóm đối diện nhà Tống Úc, không cao thế này, cũng chưa bao giờ gặp người này ở trong tòa nhà này.
“Ai vậy?” Tống Úc nuốt cánh gà xuống hô về cửa một tiếng.
Cố Thanh Trì đứng ở cửa nhướng mày, rất tùy ý hỏi: “Có chuyện gì?”
“Cậu là ai?” Ánh mắt người đàn ông lạnh lùng, trong lời nói hoàn toàn không nghe được ý khách sáo.
Tống Úc nghe thấy giọng nói quen thuộc này đũa cũng bị dọa rơi, lập tức lao tới cửa, nhìn thấy hai người giằng co chợt cảm thấy trở nên đau đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, “Bố… Sao bố lại tới đây?”
“Bố?” Cố Thanh Trì vô thức lặp lại theo, kinh ngạc quay đầu, nhìn về phía người ngoài cửa.
Lúc này hắn mới bỗng nhiên nhớ đến lần trước nhìn thấy ảnh của người đàn ông này trong ví da của Tống Úc.
Bố của Tống Úc!
Vừa nãy mình còn nhướng mày nói chuyện với người ta!!!
Cố Thanh Trì lập tức cảm thấy hai mắt tối đen, rất muốn trở lại nửa phút trước đó lần nữa! Hắn nhất định vô cùng nhiệt tình gọi một tiếng chào chú, mời ông vào nhà!
“Bố và khách hàng thảo luận vài chuyện, thuận đường ghé thăm anh một chút.” Lúc Tống Chính Sơ nói lời này ánh mắt vẫn không ngừng quan sát trên người Cố Thanh Trì.
Đương nhiên Cố Thanh Trì cũng ý thức được điều này, bứt rứt không yên xoa xoa sáu gáy mình, gọi thêm một tiếng, “Chào chú.”
“Bạn của anh ở chỗ anh?” Tống Chính Sơ vừa vào cửa vừa hỏi.
“À, không phải lần trước đã nói với bố rồi sao.” Tống Úc che Cố Thanh Trì ở sau lưng mình, thừa dịp bố đổi giày không chú ý, lặng lẽ nhéo nhéo tay hắn.
“Cãi nhau mâu thuẫn với gia đình?” Tống Úc Sơ không tìm dép lê mùa hè, đành phải đi đôi mùa đông có lông, quay đầu hỏi Cố Thanh Trì.
“…” Cố Thanh Trì nhìn Tống Úc, gật đầu đáp một tiếng.
Bầu không khí hơi xấu hổ.
Bố của Tống Úc, cho dù là tướng mạo hay là thái độ nói chuyện đều hơi lạnh nhạt, thuộc về kiểu không giận tự uy, hoàn toàn không nhìn thấu ông đang nghĩ gì, cũng không biết có phải có ý kiến với mình không.
Cố Thanh Trì vô cùng không giỏi trò chuyện với người lớn, nhưng xét theo thân phận của người này, lại nhất định phải trò chuyện một lát, hắn thực sự muốn biết thái độ nói chuyện của bố Tống Úc vốn là không mặn không nhạt như thế hay là nhắm vào mình.
“Chú ăn chưa ạ?” Sau khi hắn nói xong câu này lại cảm thầy mình thật sự quá ngu, nếu người ta chưa ăn, còn phải giữ người lại ăn cơm, nhưng cơm nước lại không chuẩn bị bao nhiêu.
“Chưa đâu.” Tống Chính Sơ nói.
Cố Thanh Trì lập tức cảm thấy ngũ lôi oanh đỉnh.
Trong nồi cơm điện còn có thể xới ra một bát cơm không!?
Nếu không lén đổ bát cơm mình chưa động đũa vào rồi lại xới ra?
“Không biết bố muốn tới, trong nhà không nấu nhiều cơm, nếu không con gọi thức ăn ngoài cho bố.” Tống Úc lấy điện thoại ra nói.
“Không vội, bố chỉ đến thăm anh,” Tống Chính Sơ dạo một vòng trong phòng khách, “Lâu lắm không thấy anh.”
“Không phải vừa gặp vào đầu năm à.” Tống Úc đẩy Cố Thanh Trì quay lại bàn ăn.
Tống Chính Sơ từ lâu đã quen với thái độ lạnh nhạt của con trai đối với ông, cũng không nói gì, tự mình đi về phía ban công.
Cố Thanh Trì cảm thấy trên trán sắp nhỏ giọt mồ hôi xuống, dùng khẩu hình lén lút nói: “Ông ấy còn ăn không?”
Tống Úc cười ngặt nghẽo, tiếng đến bên tai hắn nhỏ giọng đáp câu, “Em ăn của em, không cần phải để ý đến ông ấy.”
“Xấu hổ lắm, sao em ăn được nữa…” Cố Thanh Trì cũng ghé sát tai anh nhỏ giọng nói.
Tống Úc lại ghé sát tai hắn lần nữa, “Em coi như ông ấy không tồn tại.”
Tống Chính Sơ dùng khóe mắt liếc nhìn dáng vẻ hai người họ rỉ tai nhau cảm thấy rất gây cười, cố ý đi xa chút, tùy ý đi lại trong phòng.
Nhìn thấy hai bộ quần áo chưa kịp cất trên ban công, lại nhìn thấy đồ rửa mặt hai người trong phòng tắm, trên tủ đầu giường hai bên căn phòng đều có một cái cốc, còn là cốc đôi.
Tống Chính Sơ kéo cái ghế ngồi xuống trước bàn ăn, hỏi: “Chàng trai bao nhiêu tuổi rồi?”
“Hai mươi ba.” Tống Úc cướp lời.
“Bố hỏi anh à.” Tống Chính Sơ liếc anh một cái, nhìn về phía Cố Thanh Trì, “Cậu tên là gì?”
“Cố Thanh Trì, Thanh Trì trong đạm mặc thanh trì.” Cố Thanh Trì hiếm khi ngồi nghiêm chỉnh, ngồi ngay ngắn hơn tiểu học lên lớp.
(đạm mặc thanh trì: mực loãng ao trong)
Tống Chính Sơ quét đến một nửa hình xăm trên cánh tay Cố Thanh Trì, “Cái tên ngược lại nghe khá hay.”
“Cũng tạm thôi, cháu nghe bố cháu nói, tên này là tìm thầy bói xem cho, nói trong mệnh cháu thiếu nước.”
“Vậy tại sao em không tên là Cố Đạm Mặc hả?” Tống Úc cười trêu chọc, “Mực loãng không phải cũng là nước à?”
“Chắc trong ao nhiều nước hơn.” Cố Thanh Trì nở nụ cười.
“Vậy phải tên là Đại Hải, Cố Đại Hải.” Tống Úc toét miệng cười như điên.
“Kiểu nói này của anh em nghĩ ngay đến Bàn Đại Hải…” Cố Thanh Trì nói.
(bàn đại hải là cây lười ươi)
Tống Chính Sơ nhìn hai người họ mắt đi mày lại, biết ngay hai người này chắc chắn không chỉ là bạn bè bình thường đơn giản như vậy.
Tống Úc từ nhỏ đến lớn đều chưa từng dẫn người về nhà, chớ nói chi là vừa ở đã ở lâu như thế, nhưng bị vướng bởi tình cảnh, ông cũng không vạch trần.
“Tiểu Cố này, mặc dù tôi không rõ cậu và người nhà có mâu thuẫn gì, nhưng với tư cách là bậc cha mẹ, tôi vẫn phải khuyên nhủ cậu, nên sớm hòa giải với người nhà của cậu, dù sao cậu không thể ở bên ngoài cả đời đúng không?” Tống Chính Sơ hơi cười, nhưng Cố Thanh Trì cảm thấy ánh mắt và nụ cười này đều rất lạnh lẽo.
Đây là đang hạ lệnh đuổi khách, hắn nghe hiểu.
“Bố…”
“Ngày mai cháu sẽ về.” Cố Thanh Trì và Tống Úc đồng thời mở miệng.
Tống Úc ngẩn người, quay đầu hỏi: “Em vừa nói gì?”
“Nó nói ngày mai nó về,” Tống Chính Sơ vuốt con quay đầu ngón tay ở trên bàn, “Lỗ tai gì vậy, bố cũng nghe rõ.”
“Không phải, sao em về đột ngột vậy?” Tống Úc nhíu mày hỏi.
Vẻ mặt Cố Thanh Trì khó xử, nhìn Tống Chính Sơ một cái, lại nhìn Tống Úc một cái, “Em cũng không thể ở đây mãi…”
Tống Úc vừa nghĩ đến những lời bố của Cố Thanh Trì nói đã phiền lòng, “Ở đây thì ở đây có sao đâu, anh lại không mang dao đuổi em đi, em thích ở bao lâu thì ở bấy lâu.”
“Anh nói gì vậy,” Tống Chính Sơ cất cao giọng, “Chuyện của người ta dù sao vẫn phải giải quyết, phải giải quyết rồi hai người là bạn tốt lại hẹn cùng ra ngoài chơi.”
Tống Úc bĩu môi không nói gì, chuyện Cố Thanh Trì muốn về cũng chưa từng nói với anh, cũng không biết là bởi vì bố nói câu này hay là vốn có quyết định này.
Ngẫm lại đã phiền lòng.
Mặc dù bây giờ tình cảm với Cố Thanh Trì rất tốt, nhưng nếu cậu ấy thật sự về nhà ở, cảm giác mỗi ngày mình về nhà cũng không có ý nghĩa.
Anh không nỡ để Cố Thanh Trì dọn đi.
“Bữa tối này do ai làm đây?” Tống Chính Sơ hỏi.
“Cậu ấy làm.” Tống Úc gắp một lá rau.
“Sao anh không động tay?” Tống Chính Sơ hỏi.
“Sao con không động tay,” Tống Úc giơ cái nĩa trong tay lên. “Này không phải đang động tay ăn à.”
Tống Chính Sơ phun ra một tiếng cười trào phúng từ lỗ mũi.
Cố Thanh Trì nhìn hai người này nói chuyện, cảm giác đau cả đầu, không nhịn được nói: “Chú muốn nếm thử không? Cháu đi lấy cho chú đôi đũa.”
Không đợi Tống Chính Sơ nói gì hắn đã tự mình đi vào phòng bếp xới nửa bát cơm, cầm đôi đũa đi ra.
Tống Chính Sơ nếm miếng cánh già: “Mùi vị không tệ.”
“Cũng tạm được ạ.” Cố Thanh Trì không biết nên tiếp lời thế nào, cười gượng hai tiếng.
“Sao anh không ăn cơm?” Tống Chính Sơ hỏi Tống Úc.
“Không phải bớt cho bố ăn à.” Tống Úc cười một tiếng.
Tống Chính Sơ hít một hơi, đang định nói gì đó, Cố Thanh Trì vội nói: “Anh ấy không thích ăn cơm, lát nữa sẽ ăn khuya.”
Tống Chính Sơ nhìn Tống Úc một cái, không nói gì.
Ba người im lặng ăn xong bữa cơm.
Cố Thanh Trì theo thói quen bưng bát vào phòng bếp, Tống Úc cũng đi vào theo.
“Bố anh…” Cố Thanh Trì liếc vị đang ngồi trên sofa một cái, kéo cửa phòng bếp lại sau đó nhỏ giọng, “Sao đột nhiên lại tới đây, em căng thẳng đến nỗi yết hầu cũng đau.”
“Anh cũng không biết, ông ấy ba trăm năm mới đến một chuyến, ai biết đúng lúc đụng phải.” Tống Úc xoa xoa tay Cố Thanh Trì, cười nói, “Thoải mái đi, ông ấy lại không ăn thịt người.”
“Bình thường bố anh nói chuyện cũng thế à?” Cố Thanh Trì cúi đầu rửa bát.
“Thế nào?” Tống Úc hỏi.
Cố Thanh Trì học dáng vẻ của Tống Chính Sơ hừ lạnh một tiếng từ trong mũi, trầm giọng nói: “Cái tên ngược lại nghe khá hay.”
“Có phải phía sau chú ấy còn có lời chưa nói không?” Cố Thanh Trì nhíu mày, “Em ảm thấy phải chăng chú ấy muốn nói, có điều không tương xứng với tướng mạo của cậu cho lắm, nhưng nhẫn nhịn không tiện nói.”
Tống Úc phì cười, “Không phải sao? Lần đầu tiên anh đã cảm thấy cái tên này không ăn khớp với em.”
Cố Thanh Trì bĩu môi.
“Nhưng mà!” Tống Úc ôm lấy cánh tay Cố Thanh Trì, vừa cười vừa nói, “Em nghe anh nói hết đã! còn có chuyển ý!”
Cố Thanh Trì không nhịn được cười, “Anh nói đi.”
“Nhưng mà! Về sau anh phát hiện! Cái tên này quá xứng đôi với em, em quả thực là nhất uông thanh trì, trong thấy cả đáy luôn, khoan hồng độ lượng, chí công vô tư, khác biệt thói tục…”
Cố Thanh Trì nghiêng đầu mổ trán anh một cái.
Tống Úc cười hì hì, một tay vuốt ngược tóc mái ra sau, “Hôn cái nữa, cái loạt chụt một cái rõ kêu ấy.”
Cố Thanh Trì suýt nữa bị vẻ đáng yêu của anh làm xịt máu mũi, lúc đang chuẩn bị hôn xuống cửa phòng bếp bị kéo ra.
“Có tăm…” Tống Chính Sơ cứng đờ tại chỗ, “Xỉa răng không?”
Tống Úc vội vàng vuốt tóc, quay người đưa hộp tăm cho bố, xấu hổ đến mức mang tai đỏ bừng, cũng không biết bố đã nhìn thấy gì.
Tống Chính Sơ nhận lấy hộp tăm, “Nấu cơm người ta nấu rồi, rửa bát còn để người ta rửa, anh thuê bảo mẫu đấy à? Tốt xấu gì người ta cũng là khách, không biết cách tiếp khách tí nào.”
Cố Thanh Trì cũng xấu hổ đến nỗi ước gì có thể chui xuống đất, cười một cái nói: “Không sao, cháu tiện tay rửa thôi.”
“Từ nhỏ đã chiều anh, chiều ra toàn tật xấu.” Tống Chính Sơ lườm Tống Úc một cái.
Tống Úc thổi thổi tóc mái của mình, coi như không nghe thấy.
Không dễ gì tiễn bố đi, hai người giống như quả bóng xì hơi ngồi liệt trên ghế sofa.
“Thoạt nhìn bố anh rất nghiêm túc.” Cố Thanh Trì nói.
“Bố em cũng không ra sao.” Tống Úc nói.
Cố Thanh Trì không nhịn được cười, “Lần trước có phải bố em không hòa nhã với anh không? Thù dai thế.”
Tống Úc chép miệng, rất muốn nói, nào chỉ không hòa nhã, nhưng lại không muốn để những chuyện này khiến Cố Thanh Trì buồn lòng, cắn răng nhịn xuống, “Thì thế thôi, gần giống như bố anh.”
“Sao em cảm thấy hai bố con anh nói chuyện đều kẹp thương đeo gậy chứ.” Cố Thanh Trì giơ tay kéo Tống Úc vào lòng, gãi gãi tóc anh.
“Anh chỉ không muốn nhìn thấy ông ấy, mỗi lần gặp mặt ông ấy đều lải nhải những chuyện phiền lòng kia, phiền chết rồi.” Tống Úc nằm lên đùi Cố Thanh Trì, lướt Weibo.
“Thật ra em cảm thấy bố anh cũng không phải người không nói lý lẽ, tốt hơn bố em nhiều,” Cố Thanh Trì cúi đầu nhìn Tống Úc, “Thái độ của anh đối với bố có phải quá tùy tính không, ở trước mặt một người ngoài như em, cũng không cho ông ấy vẻ mặt tốt.”
“Chẳng phải ông ấy chỉ khen em hai câu sao, em lại còn nói tới nói lui giúp ông ấy.” Tống Úc chọc chọc cằm Cố Thanh Trì, hơi khó chịu.
“Cũng không tính là nói giúp ông ấy,” Cố Thanh Trì cười một tiếng, “Dù sao anh cũng là con của ông ấy, anh không để ý đến cảm nhận của ông ấy như vậy, trong lòng ông ấy chắc chắn cũng không dễ chịu.”
“Đó là vì ổng chưa bao giờ để ý đến cảm nhận của anh!” Tống Úc bỗng ngồi thẳng lên nhìn hắn, “Lúc ông ấy ly hôn với mẹ anh có nghĩ tới anh không? Lúc ông ấy mang dì về nhà ở có từng nghĩ đến anh không? Lúc ông ấy qua lại kết hôn với dì có từng nghĩ đến anh không? Lúc ông ấy và dì quyết định sinh em bé có nghĩ đến anh không? Anh đối xử với ông ấy như vậy cũng vì ông ấy chưa bao giờ suy nghĩ đến cảm nhận của anh, ông ấy không nói với anh bất cứ điều gì, nhưng lại tự tiện giúp anh đưa ra tất cả quyết định.”
“Hồi nhỏ ném anh cho bảo mẫu chăm, lớn chút thì ném cho giáo viên người thân chăm, cố sức giúp anh đăng ký lớp đi học là vì để thời gian ở nhà của anh có thể ít đi, sẽ không quấy rầy đến bọn họ. Từ nhỏ đến lớn số ngày ông ấy ở nhà với anh có thể đếm hết trên một bàn tay, ngày lễ ngày tết lúc thân thích hỏi ông ấy, con anh mấy tuổi rồi ông ấy lưỡng lự không nói ra được,” Ngực Tống Úc phập phồng, kéo cao giọng, “Còn anh? Anh không làm được gì cả, không thay đổi được gì cả, tất cả mọi chuyện ông ấy đã sắp xếp xong hết rồi, điều duy nhất anh có thể làm đó là sau khi lớn lên cách xa ông ấy một chút! Không quấy rầy cuộc sống ba người của gia đình họ!”
Cố Thanh Trì ngớ ra nhìn Tống Úc, nói không nên lời.
Hắn rất ít nghe thấy Tống Úc nhắc đến chuyện trong nhà, chỉ biết bố mẹ anh đã ly hôn, mỗi người đều có gia đình riêng.
Tống Úc trong mắt hắn vẫn luôn là một người vô cùng lạc quan tùy tính, ăn uống không lo cũng không có muộn phiền gì, đột nhiên nhảy ra một chuỗi lớn giống như bắn liên thanh khiến hắn suýt nữa không kịp phản ứng.
Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Tống Úc trong lòng cũng khó chịu theo.
Hắn vừa định trêu một câu, sao anh không cắn phải đầu lưỡi, hòa hoãn bầu không khí, Tống Úc lại chậm rãi mở miệng, “Mỗi lần anh về nhà, đều cảm thấy mình giống như một người ngoài.”
Tống Úc cúi đầu khi nói lời này, âm thanh cũng rất khẽ, Cố Thanh Trì cảm thấy lồng ngực mình bị kim đâm một cái, vô cùng đau đớn.
Những chuyện Tống Úc nói hắn cũng chưa từng đích thân trải nghiệm, nhưng lại có thể cảm nhận rõ ràng được tủi thân và đau đớn Tống Úc chịu đựng trong những năm qua từ trong câu chữ.
Cảm giác bị người nhà vứt bỏ hắn lại biết rõ rành rành.
Cố Thanh Trì duỗi tay ôm eo Tống Úc kéo vào trong lòng mình, không nói gì cả, cứ vậy nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng anh.
Giống như Tống Úc nói, những chuyện này đều đã thành kết cục đã định không thay đổi được.
Điều có thể làm đó là buông quá khứ xuống, sống tốt cuộc sống của mình.
Hình như ngay trong khoảnh khắc này, hắn đột nhiên hiểu tại sao lúc trước Tống Úc liều lĩnh giúp hắn.
Bởi vì tuổi thơ của họ rất giống nhau, lại cũng cô đơn.
Có lẽ Tống Úc nhìn thấy chính mình ở trên người hắn.
“Thật ra có lúc, anh rất hy vọng mình chưa bao giờ được sinh ra.” Tống Úc hít mũi một cái, nước mắt to như hạt đậu từ khóe mắt trượt xuống.
Ngực Cố Thanh Trì đau nhói.
Đây cũng là suy nghĩ từng xuất hiện trong đầu hắn vô số lần.
“Nói gì vậy, nếu anh không sinh ra, ai nhặt em về nhà?” Cố Thanh Trì xoa xoa gáy Tống Úc, an ủi.
Tống Úc túm quần áo của Cố Thanh Trì, khàn giọng nói: “Anh còn chưa nói xong mà, lời này có chuyển ý…”
Cố Thanh Trì cười nhẹ một tiếng, “Chuyển ý gì?”
“Sau khi gặp được em, anh đã cảm thấy may mà anh còn sống.” Tống Úc nói.
Tác giả :
Trần Ấn