Kiệt Xuất Trong Giới Ăn Vạ
Chương 52
Ban đầu Cố Thanh Trì cũng không cảm thấy chuyện này có cái gì, tứ chi cọ qua cọ lại, khó tránh khỏi sẽ xảy ra chuyện như vậy.
Mọi người đều là con trai, nhiều nhất chỉ là trêu hai câu cười một tiếng cho qua, nhưng phản ứng của Tống Úc có phần nằm ngoài dự đoán của hắn.
Không ngờ tới Tống Úc bình thường sức lực dồi dào không có chỗ dùng thế mà cũng sẽ có lúc thẹn thùng, khiến cho hắn cũng không biết nên trêu học hay là nên giả vờ không biết.
Cố Thanh Trì vỗ vỗ bắp chân Tống Úc, đang định mở miệng, Tống Úc đột nhiên nghiêng đầu, giọng ồm ồm rống lên một câu, “Trước tiên cậu đừng nói gì!” Sau đó lại vùi đầu vào trong chăn.
Anh biết đây là một cơ hội tốt để công khai xu hướng tính dục của bản thân, nhưng lại rất sợ mà muốn giả ngốc lừa gạt qua.
Giống như khoảnh khắc ném tiền lên không trung, lúc này người ta mới đưa ra lựa chọn muốn nhất, cho đến giờ phút này anh mới biết được mình sợ nghe thấy Cố Thanh Trì sẽ nói ra những lời anh ghét nghe nhất đến nhường nào.
“Anh cũng có thể cứng với đàn ông à.”
“Anh là biến thái hả?”
“Ghê tởm quá.”
Mặc dù gần đây Cố Thanh Trì biểu hiện giống như quen biết anh hơi mười năm, nhưng như vậy thì thế nào chứ, những người bạn cùng lớn lên với mình từ nhỏ cũng bởi vì không có cách nào chấp nhận được xu hướng tính dục của mình mà lặng yên rời đi, thẳng nam sắt thép Cố Thanh Trì này sao có thể chấp nhận được!
Nếu Cố Thanh Trì biết vừa nãy đầu óc mình nghĩ những thứ kia, chắc chắn cũng bị dọa chết phải không.
Tống Úc nhắm chặt hai mắt lại, quả thực cứ muốn như thế chết luôn cho rồi.
Cố Thanh Trì không dám nói lời nào cũng không dám động, cứ thế nhìn chằm chằm hai lỗ tai đỏ bừng của Tống Úc.
Rất muốn cười lại chỉ có thể nhịn, hơi nhếch khóe môi lên.
Trong căn phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau.
Một lúc lâu sau, Tống Úc mới quay đầu thở một hơi, dùng khóe mắt liếc nhìn Cố Thanh Trì đang mặt không hiểu cảm nhìn anh chằm chằm.
Cảm giác giống như bình yên trước gió bão.
Đầu óc của anh hỗn loạn tùng phèo, không biết mình nên nói gì, chỉ có thể bảo Cố Thanh Trì mở miệng trước, “Tôi biết cậu có lời muốn nói, nhưng xin cậu nói uyển chuyển một chút, tim tôi không tốt lắm.”
“Xin lỗi…” Cố Thanh Trì ngồi bên cạnh anh, nhỏ giọng nói, “Không ngờ anh… nhạy cảm như thế.”
Tống Úc ngẩn người, trong đầu anh hiện lên vô số tình cảnh lúng túng, nhưng chỉ không nghĩ đến Cố Thanh Trì sẽ xin lỗi anh trước, kịch bản hình như không phát triển theo những quá trình trong đầu anh.
“Cậu không có vấn đề gì muốn hỏi à?” Tống Úc quay đầu, bĩu môi.
“Hỏi cái gì?” Cố Thanh Trì đặt cằm lên đầu gối của mình, nghiêng đầu nhìn anh.
Tống Úc nuốt khan một cái, quyết định vò đã mẻ không sợ rơi, “Vừa rồi tôi… cái đó… Cậu cũng thấy rồi phải không.”
“Tôi không nhìn rõ…” Cố Thanh Trì ấp a ấp úng, Tống Úc bỗng nhiên cơ trí đang muốn ngồi bật dậy, Cố Thanh Trì lại nói tiếp, “Tôi sờ được.”
Tống Úc lại đâm đầu vào trong chăn lần nữa giận dữ mà chết.
Cố Thanh Trì nhỏ giọng an ủi, “Thật ra cũng không có gì, tôi có thể hiểu được… Tôi cũng không phải con gái, không cần cảm thấy xấu hổ.”
“Cũng bởi vì cậu không phải con gái.” Tống Úc chôn ở trong chăn nhỏ giọng lẩm bẩm.
Cố Thanh Trì không nghe rõ lắm, “Hả” một tiếng.
Thấy Tống Úc không nhúc nhích, hắn nhẹ nhàng đẩy bắp chân Tống Úc, “Anh ngồi dậy nói đi, anh như thế sẽ ngạt chết.”
“Ngạt chết luôn đi.” Tống Úc ảo não đến nỗi ngay cả lấy hơi cũng chẳng muốn ngẩng đầu, khó khăn hít vào một hơi.
“Vậy tôi ra ngoài, anh ở một mình một lát, đợi anh bình tĩnh chuyện này coi như đã qua được không?” Cố Thanh Trì vỗ vỗ bắp chân Tống Úc.
“Cậu đi đâu vậy?” Tống Úc cuống lên, lập tức ngẩng đầu.
“Phòng khách xem cá một lúc.” Cố Thanh Trì cười một tiếng.
Tống Úc ngây người nhìn hắn, hình như Cố Thanh Trì cũng không để ý chuyện này cho lắm, có lẽ là vì vẫn chưa hiểu rõ tình hình thực tế.
“Cậu cứ ở lại đây đi.” Tống Úc ngồi xếp bằng lại, mặt đối mặt với Cố Thanh Trì.
Không khí hơi ngột ngạt.
Anh với cái gối ôm bên cạnh ôm trước ngực, cằm tì lên đầu con cá voi.
Cố Thanh Trì không tự chủ được nhìn lướt qua háng Tống Úc, mặc dù lúc này Tống hoa mi đã bình tĩnh lại nhưng vẫn cảm thấy buồn cười.
“Mặt anh đỏ ghê.” Cố Thanh Trì lấy điện thoại ra giả vờ hướng về phía Tống Úc, thật ra cũng chưa mở khóa.
“Làm gì đấy!” Tống Úc lập tức dùng cá coi che nửa gương mặt.
“Quay lại, hiếm khi thấy dáng vẻ anh thẹn thùng thế này,” Cố Thanh Trì buông tay xuống, nửa người trên nghiêng về phía trước, “Bình thường bàn tay heo ăn mặn kia của anh sờ tới sờ lui sao chưa từng thấy anh xấu hổ như này hả?”
Tống Úc xấu hổ giận dữ nói không nên lời.
Bình thường sờ soạng Cố Thanh Trì tám trăm lần người ta cũng không có chút phản ứng, mình cứ thế bị áp đảo một cái, đã…
A!!!
Vẫn muốn chết!!!
“Có phải vừa rồi anh có lời muốn nói với tôi không?” Đầu ngón tay Cố Thanh Trì nhẹ nhàng gảy vỏ điện thoại.
Tống Úc bĩu môi, Cố Thanh Trì đã hỏi đến mức này, anh cũng không muốn giấu giếm nữa, huống hồ phản ứng của Cố Thanh Trì bình tĩnh hơn trong tưởng tượng của anh nhiều.
“Bình thường tôi… Không thế này…” Tống Úc nhẹ nhàng móc bụng cá voi.
Cố Thanh Trì không nhịn được cười, “Tôi biết, có ai bình thường không có chuyện gì lại đứng lên.”
“Tôi…” Tống Úc cảm giác sọ não của mình sắp nổ tung rồi, lấy dũng khí tám trăm đời mới hé miệng, “Tôi là gay.”
Sau khi nói ra lời này anh có thể nghe thấy tiếng tim đập trong lồng ngực mình giống như búa tạ gõ vào trống.
“Gei?” Cố Thanh Trì hơi nhíu mày lại, lặp lại một lần, hắn thậm chí cũng không biết Tống Úc nói tiếng Trung hay là tiếng khác, “Gei là gì?”
Tống Úc nhắm mắt thở ra một hơi từ miệng, trên mặt biết đầy bất lực.
Mãi mới mở miệng lần nữa, “Biết đồng tính luyến ái không?”
“À ——” Cố Thanh Trì há to miệng như đột nhiên hiểu ra, kéo dài âm cuối, nhìn Tống Úc.
Mặc dù đây không phải lần đầu tiên hắn nghe thấy từ đồng tính luyến ái, nhưng đối với hắn mà nói vẫn rất lạ lẫm, hắn chưa bao giờ chú ý đến khía cạnh này.
“Chính là hai nam hoặc hai nữ yêu nhau?” Hắn không chắc chắn cách hiểu của mình có chính xác không, thử hỏi dò.
“Ừ.” Tống Úc nuốt xuống một cái, căng thẳng đến mức cổ họng cũng sắp bốc khói, cái tên thiểu năng Cố Thanh Trì xuyên tới từ triều nhà Thanh này quả nhiên không biết gì cả.
“Anh là đồng tính luyến ái!?” Cố Thanh Trì cất cao giọng, có phần khiếp sợ, “Không phải anh còn qua lại với con gái sao! Anh muốn lừa cưới hả!?”
“Ai lừa cưới!” Tống Úc quả thực muốn nổi điên lên, đành phải thành thành thật thật khai báo, “Từ khi còn đi học tôi đã biết xu hướng tính dục của mình, lần đó ở quán lẩu tôi nói láo với cậu thôi, ai biết cậu cái gì cũng tin, lại nói lúc ấy tôi cũng chưa từng nghĩ chúng ta có thể trở thành bạn bè… Lười giải thích với cậu, đến lúc sau thân với cậu rồi, thì ngại giải thích…”
Cố Thanh Trì chớp mắt hai cái, không kịp phản ứng, nhất thời á khẩu không nói được.
Tống Úc dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn hắn, chắp tay lại trước cằm lắc lư hai cái, “Cậu đừng trách tôi được không!?”
Cố Thanh Trì hơi há miệng, “Anh vốn định giấu giấm mãi sao…”
“Xin lỗi.” Sau lưng Tống Úc cũng bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
“Anh không cần nói xin lỗi với tôi đâu…” Cố Thanh Trì rũ mắt xuống, “Chuyện này rất khó mở miệng.”
“Cậu không giận tôi à?” Tống Úc nghiêng đầu nhìn hắn một cái.
“Không, chuyện này có gì phải tức giận, anh yêu đương hay không lại không liên quan gì đến tôi.” Cố Thanh Trì cười an ủi.
Tống Úc cắn cắn răng hàm.
Lời này của Cố Thanh Trì mặc dù không sai, nhưng nghe hơi chói tai, cảm giác giống như muốn rũ sạch tất cả quan hệ với anh.
Anh yêu đương hay không lại không liên quan gì đến tôi.
Đúng rồi.
Liên quan gì đến cậu ấy chứ.
“Ừ, cậu không trách tôi là được.” Tống Úc nhướng một bên mày, khẽ hừ một tiếng.
“Vậy tôi có thể hỏi anh một vấn đề không?” Vẻ mặt Cố Thanh Trì lúng túng dựng thẳng một ngón trỏ lên.
“Hỏi đi.” Tống Úc nói.
“Vậy nếu hai người đàn ông các anh, ai đóng vai nhân vật nữ kia?” Cố Thanh Trì hỏi.
“Chúng tôi không đóng vai! Chúng tôi đều là nam!” Tống Úc không biết làm sao vỗ vỗ bụng cá voi.
“À…” Cố Thanh Trì khẽ gật đầu, dường như còn có lời nói.
“Có rắm mau thả.” Tống Úc nói.
“Chuyện là, tôi cũng không có ý kỳ thị anh, tôi chỉ không hiểu rõ lắm, khá là tò mò…” Cố Thanh Trì khó khăn tôt chức ngôn ngữ, sợ đâm chọt thần kinh nhạy cảm của Tống Úc, bởi vì vẻ mặt Tống Úc thoạt nhìn không tốt lắm.
“Con mẹ nó cậu lại không yêu đương với tôi tốn sức hiểu để làm gì hả!?” Tống Úc cất cao giọng rống lên một câu.
Quả nhiên phát cáu lên rồi.
Cố Thanh Trì im lặng không nói gì, cùng lúc đó, cái đầu du mộc(1) kia của hắn thế là bắt đầu phi tốc xoay tròn như kỳ tích
(1) đầu du mộc chỉ những người có tư tưởng ngoan cố không tiến bộ, không thông suốt
Tống Úc là đồng tính.
Tống Úc thích nam.
Cho nên suy luận trước đó của hắn đều là sai!
Mới nhìn rất thô lỗ dã man lại hung hãn, nhưng sau khi ở chung lại rất dịu dàng chu đáo…
Gì mà khủng long gì mà bé dễ thương khổng lồ, là đàn ông mà!
Trước đó uống say vừa sờ vừa hôn hắn cũng không phải xem hắn như bạn gái cũ…
“Có khó khăn gì thì nói với tôi, tôi nhất định dốc hết sức giúp cậu.”
“Nếu như tôi làm chuyện gì khiến cậu ghét, cậu có ghét tôi không?”
“Tôi không vội, cậu từ từ tích góp thôi, một ngày một đồng tiền, lúc nào góp đủ trả lại cho tôi.”
“Đi cửa sau.”
“Tôi sợ cậu ngã bị thương…”
“Không sao không sao… Có tôi đây.”
…
Cố Thanh Trì nhìn đôi mắt đỏ ửng của Tống Úc, trong đáy lòng giống như bị thứ gì đó cào một cái, hơi ngứa.
Ngón tay cũng hơi run nhẹ, nhịp tim rất kịch liệt.
Từng chuyện từng việc từng hình ảnh xảy ra trong khoảng thời gian này đều giống như phim điện ảnh thu nhanh cấp tốc hiện lên trong đầu hắn, trong lòng hắn nổi lên từng đợt gợn sóng.
Hắn vẫn luôn nghĩ không ra tại sao Tống Úc lại lặp đi lặp lại nhiều lần, giúp hắn không cần hồi báo, trong nháy mắt này, đột nhiên tâm linh rõ ràng đến mức ngay cả chính hắn cũng không dám tin.
Tống Úc lại không phải người ngu, cái tốt của anh ấy cũng không thể nào là vô duyên vô cớ.
Giải thích hợp lý nhất cho mọi thứ này có lẽ là, Tống Úc có ý với mình, nhưng lại khó mà mở miệng, cho nên chỉ có thể ở trong góc yên lặng giúp hắn, còn muốn dốc hết toàn lực tỏ vẻ chẳng thèm ngó ngàng tới.
“Cậu yên tâm! Gay chúng tôi mới không thích loại thẳng nam thuần 36K như cậu, cậu rất an toàn!” Tống Úc bị câu nói “Lại không liên quan gì đến tôi” của Cố Thanh Trì làm cho cấp hỏa công tâm(2), trực tiếp nói hớ ra một câu như vậy.
(2) cấp hỏa công tâm: chỉ một người trong cuộc sống tình cảm gặp phải một số chuyện không thoải mái, khi không trút ra thích hợp sẽ dẫn đến bệnh tâm lý
Nhưng sau khi nói xong cảm thấy vô cùng thoải mái.
Tình cảm và mặt mũi chung quy phải giữ lại một cái phải không.
“Được thôi.” Cố Thanh Trì nhướng mày gật đầu một cái, vô cùng khó khăn kiềm chế khóe môi nhếch lên của mình.
Khi Tống Úc nói lời này ngực phập phồng lên xuống, bờ môi cũng hơi run, giống như một con cá bị câu lên đang vùng vẫy giãy chết.
Con vịt chết mạnh miệng mà.
Cố Thanh Trì mím chặt đôi môi, trong lòng cười thầm không thôi, trước kia sao hắn không phát hiện người này đáng yêu thế chứ.
“Nếu cậu có thể chấp nhận, thì tiếp tục ở, nếu không thể chấp nhận, cậu tự nhìn mà làm.” Tống Úc bĩu môi, khóe mắt ửng đỏ, trong lòng lo lắng không yêu lại có chút mong đợi.
“Tôi có thể chấp nhận,” Cố Thanh Trì cười nhạt một tiếng, “Anh lại không thích tôi.”
Tống Úc trợn mắt một cái.
Anh không ngờ tới thẳng nam sắt thép như Cố Thanh Trì thế mà có thể thản nhiên chấp nhận xu hướng tính dục của mình như vậy, những lời thoại vốn đã nghĩ xong cũng không có chỗ để dùng.
Nhưng bây giờ công khai xu hướng tính dục của mình rồi, cũng không tiện lại ngủ chung với người ta nữa, sợ Cố Thanh Trì suy nghĩ nhiều, cho rằng mình muốn làm gì hắn.
Mặc dù đây là sự thật.
“Tôi muốn đi ngủ,” Tống Úc bướng bỉnh ném gối cho Cố Thanh Trì, “Cậu tự chọn chỗ ngủ đi.”
Cố Thanh Trì nhận gối, ôm vào trong ngực, cũng hiểu ý Tống Úc, “Vậy tôi đi tắm rửa.”
“Ừ, trong ngăn tủ có chăn, cậu tắm xong tự lấy đi.” Tống Úc chỉ chỉ vào cửa tủ bên phải.
“Được.” Cố Thanh Trì há miệng còn muốn nói gì đó, nhưng hình như Tống Úc không muốn nghe, dúi đầu vào trong chăn rồi.
Hắn đứng dậy xuống giường, ôm gối đầu tinh thần ngẩn ngơ ra khỏi phòng ngủ.
Cố Thanh Trì vừa tắm rửa, vừa nghĩ cẩn thận nhớ lại mọi thứ xảy ra.
Có phần không thể tin, nhưng trong lòng lại vui vẻ.
Nếu Tống Úc là đồng tính, vậy thì phải yêu đương với nam rồi?
Yêu đương…
Cảm giác giống như là một chuyện rất xa xôi.
Hắn đã lớn từng này dường như chưa bao giờ nghiêm túc suy nghĩ chuyện liên quan đến yêu đương, càng chưa nói là cùng một người đàn ông.
Chuyện này quá đột ngột, hắn cũng không kịp xác nhận tình cảm của mình đối với Tống Úc rốt cuộc là gì.
Từ đầu đến cuối, mình vẫn luôn coi Tống Úc như một người anh em có thể không có gì giấu nhau, nhưng bây giờ xách ra nghĩ lại, lại hình như không chỉ chừng này.
Nếu nói quan hệ tốt, Mắt Lé và hắn mới là anh em tốt từ nhỏ đã quen biết, nhưng hắn cũng chưa từng phiền não vì tương lai Mắt Lé sẽ tìm người yêu, trái lại lo lắng tướng mạo nát bét của Mắt Lé không tìm được người yêu.
Hơn nữa gần đây trong đầu còn luôn thoáng hiện gương mặt của Tống Úc.
Khi biết Tống Úc thích nam trong lòng hắn thậm chí còn hơi nhảy nhót.
Những điều này có xem như là thích không?
Loại thích muốn yêu đương ấy?
Nếu như yêu đương với Tống Úc…
Trong đầu Cố Thanh Trì hiện lên một vài hình ảnh trong mơ, trái tim bắt đầu đập thịch thịch thịch.
Hắn xoa xoa gương mặt hơi nóng lên của mình, lại lắc đầu hai cái, lúc đè lên lồng ngực phập phồng không ngừng, khóe miệng vẫn không bị khống chế vểnh lên.
Tống Úc lật qua lật lại trên giường không ngủ được, nghe Cố Thanh Trì đi vào phòng tắm, tắm cả buổi, lại từ phòng tắm đi ra ngoài, trong đầu loạn như nồi cháo gạo ùng ục ùng ục nổi bong bóng.
Anh đột nhiên ý thức được sau khi thẳng thắn xu hướng tính dục, rất nhiều hành vi lưu manh trước đó của mình đều không thể đùa nữa.
Không, là sau khi mình hô lên câu “Gay chúng tôi mới không thích thẳng nam thuần 36k như cậu” với Cố Thanh Trì, rất nhiều hành vi lưu manh đều không có cách nào chơi nữa.
Vừa rồi con mẹ nó mình đã nói cái quái gì vậy…
Đầu óc bị đại pháo nổ à!
Tại sao phải nói câu này chứ, tại sao không thể đàng hoàng thừa nhận, mình có ý với cậu ấy một tí tẹo tèo teo như này.
Cũng không phải một hai muốn cậu ấy đồng ý ngay.
“Nếu không chúng ta thử ở chung xem sao!?” Câu nói này khó nói đến vậy à!
Tình cảnh bây giờ trở nên khó xử như thế, thì càng khó mở miệng.
Tống Úc nhíu mày vả mạnh mấy cái vào miệng mình, “Sau mày nhanh vậy chứ hả.”
Sau khi Cố Thanh Trì sau khỏi phòng tắm cũng không vào phòng ngủ của anh lấy chăn nữa.
Tống Úc càng chờ càng sốt ruột, ngực giống như bị thứ gì đó chặn lại, vô cùng đau đớn.
Cho nên thật ra trong lòng Cố Thanh Trì cũng không có cách nào chấp nhận, chỉ là ngoài miệng an ủi anh chút thôi.
Ngay cả phòng ngủ cũng không dám đi vào!?
Vừa nghĩ rằng ngày mai thức dậy Cố Thanh Trì rất có thể nói với anh muốn dọn ra ngoài ở, Tống Úc đã không ngăn được hốt hoảng.
Sau này Cố Thanh Trì cũng sẽ tránh anh rất xa ư?
Chóp mũi anh hơi cay cay, anh cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, Cố Thanh Trì trong lòng anh đã chiếm vị trí quan trọng đến vậy.
Tống Úc đợi đến mười hai giờ, Cố Thanh Trì cũng không đi vào nữa, anh lại không buồn ngủ chút nào, đứng dậy lục cái chăn trong tủ quần áo ra.
Mặc dù bây giờ trời nóng, nhưng mở máy điều hòa không đắp chăn vẫn rất dễ bị cảm lạnh.
Tống Úc lặng yên không một tiếng động kéo cửa phòng ngủ ra, thò nửa cái đầu ra.
Quả nhiên Cố Thanh Trì ngủ trên ghế sofa.
Anh không dám đi dép, lại không dám bật đèn, chân trần giẫm trên sàn nhà ở phòng khách, rón rén đi tới.
Mượn một ít ánh sáng hắt ra từ phòng ngủ, anh đắp chăn cho Cố Thanh Trì, sau đó lại chuồn về phòng giống như ăn trộm.
Trong bóng đêm Cố Thanh Trì mở mắt ra, vuốt trái tim đang đập điên cuồng không dừng, hít thở dâu hai lần.
Vừa rồi khi nghe thấy tiếng mở cửa, hắn còn tưởn là Tống Úc muốn đi vệ sinh, không ngờ lại đưa chăn tới cho mình.
Quá tri kỷ.
Cảm giác bản thân không thức thời của trước kia, có lẽ đã bỏ qua rất nhiều chuyện tốt đẹp mà ấm áp.
Hắn cầm lấy điện thoại giấu ở bên người tiếp tục lướt xem Weibo của Tống Úc.
Thật ra trước khi Tống Úc dạy hắn tìm video ảo thuật, hắn cũng chưa từng dùng phần mềm này, cũng không biết chơi như thế nào.
Đêm nay thật sự không ngủ được mới đi tìm ID Weibo của Tống Úc.
Phát hiện tần suất cập nhật Weibo của anh cao hơn vòng bạn bè trong Wechat.
Thường xuyên đăng một vài tiết mục ngắn hoặc video gây cười, theo sau là một chuỗi “Ha ha ha ha ha ha ha ha”
Lại lướt về trước vài trang, hắn nhìn thấy một bức tranh phác họa bằng chì.
Người trên bức vẽ nhắm nghiền hai mắt đang nằm ngủ trên sofa.
Thậm chí không cần nhấn mở phóng to đã biết ngay người trên tranh này chính là hắn.
Đó là buổi chiều Tống Úc nói muốn dẫn hắn đi cửa sau, lần đầu tiên hắn đi vào nhà Tống Úc một mình, đợi đến mức thực sự buồn ngủ quá đã nằm trên sofa ngủ thiếp đi.
Hắn có ấn tượng khắc sâu về ngày đó.
Cố Thanh Trì lưu hình ảnh lại, trong lòng nổi lên từng vòng gợn sóng nhỏ bé.
Tống Úc cả đêm không ngủ, vẫn lướt đủ loại ảnh vào video ngắn chụp lén Cố Thanh Trì trong điện thoại, xem đến độ mắt sưng lên, mỏi nhừ.
Hơn năm giờ anh đứng dậy xuống giường, đi vệ sinh.
Lúc đi qua phòng khách lại dừng bước trước bàn trà.
Anh rón rén vòng qua bàn trà, ngồi xổm trước mặt Cố Thanh Trì.
Cố Thanh Trì nghiêng người ngủ, thoạt nhìn ngủ rất say.
Nhìn chăm chú cũng không biết bao lâu, bắp chân hơi tê.
Tống Úc vịn mép ghế sofa đứng lên, cử động chân, sau đó lại ngồi xuống.
Không nỡ đi.
Nhìn thêm một cái cũng tốt.
Không chừng đợi Cố Thanh Trì mở mắt ra đã muốn đi rồi.
Sau khi suy nghĩ này lóe lên trong đầu anh, những ý nghĩ lưu manh vốn đang kiềm chế dưới dáy lòng lại xuất hiện.
Đúng rồi.
Sau này muốn chơi lưu manh cũng không chơi được nữa.
Gần như không có quá nhiều cảm xúc lưỡng lự, Tống Úc nghiêng người về phía trước, thơm lên má Cố Thanh Trì.
Bờ môi vừa rời khỏi gương mặt hắn, đã nghe thấy một giọng nói khàn khàn.
“Không phải anh nói không thích loại thẳng nam như tôi à.”
Cố Thanh Trì chậm rãi mở mắt ra, trên mặt không có biểu cảm.
Tống Úc vốn đã hơi tê chân, bị hắn dọa như thế, trực tiếp ngã ngồi xuống đất, sau lưng đụng vào bàn trà phát ra tiếng vang trầm.
Cố Thanh Trì ngồi dậy khỏi ghế sofa, nhíu mày, ra hiệu anh trả lời vấn đề.
Mặt Tống Úc thoắt cái đỏ như quả ớt, rũ mắt xuống không dám nhìn hắn.
Dạo này rốt cuộc mình chạm luật trời hay là quấy địa phủ!
Làm sao chuyện mất mặt lúng túng có thể liếp tiếp xuất hiện như thế.
Mấy ngày trước hôn trộm nhiều lần cũng không sao, tại sao cố tình là lúc này!
“Nói chuyện đi.” Cố Thanh Trì nín cười, dùng mũi chân đụng đụng bắp chân Tống Úc.
“Cậu có phiền không hả!” Tống Úc vả một phát lên đùi Cố Thanh Trì, sau đó bỗng nhiên đứng dậy.
Cố Thanh Trì ngẩng đầu nhìn anh, không nói gì.
Tống Úc lùi lại một bước, chỉ vào chóp mũi hắn quát: “Tôi ưng ý cậu thì làm sao hả!”
“Nếu không thì cậu cho rằng tôi là thằng ngu à, trả tiền giúp cậu tìm việc làm giúp cậu cung cấp miễn phí cho cậu ăn uống ngủ nghỉ còn muốn giúp cậu giải quyết những chuyện vặt lung tung kia!”
Khi Cố Thanh Trì đứng dậy khỏi ghế sofa, Tống Úc lại không tự chủ lùi lại một bước, giọng nói cũng không thấp xuống, “Từ đầu tới cuối tại sao tôi lại giúp cậu trong lòng cậu không hiểu rõ à! Tôi là vì ưng ý cậu, tôi mang theo mục đích không đơn thuần này để tiếp cận cậu được chưa!”
Tống Úc trợn mắt nhìn vẻ mặt cứng ngắc của Cố Thanh Trì, tức giận đến mức giọng nói cũng hơi run, dứt khoát vò mẻ đã không sợ rơi, “Nếu cậu cảm thấy ghét, kinh tởm, bây giờ cuốn xéo lập tức! Tôi sẽ không ngăn cản cậu!”
Khóe miệng Cố Thanh Trì khẽ nhếch, ôm lấy hai má Tống Úc, hôn mạnh một cái lên trái anh, loại phát ra tiếng vang khi rời đi.
Tống Úc đột nhiên trợn tròn mắt, cứng đờ ngay tại chỗ.
Cơ thể cũng vì vừa rồi xấu hổ giận dữ gào thét mà hơi run, trong lòng bàn tay cũng đang không ngừng đổ mồ hôi.
Trước mắt đã không nhìn rõ gì cả, cả buổi cũng chưa hoàn hồn lại.
Anh cảm thấy có lẽ mình đang nằm mơ.
Nhất định là nằm mơ.
Cố Thanh Trì… hôn anh một cái ư?
Là hôn à?
Động tác nhanh quá anh cũng chưa cảm nhận được gì.
Một lúc sau, anh mới mấp máy bờ môi, khàn giọng nhẹ nhàng hỏi: “Vừa rồi cậu… có phải… đã hôn tôi không?” Lúc nói lời này anh cũng không dám nhìn thẳng vào Cố Thanh Trì.
Cố Thanh Trì cười “Ừ” một tiếng.
Tống Úc không thể tin nuốt xuống một cái, ngước mắt lên nhìn Cố Thanh Trì ngay phía trước, mặt dày mày dạn nhỏ giọng lầm bầm: “Có thể hôn cái nữa không? Vừa rồi quá quá, quá nhanh… không kịp phản ứng.”
Cố Thanh Trì không nói gì, tiến lên nửa bước nâng cằm Tống Úc lên.
Hơi hơi nghiêng đầu, nhắm mắt lại hôn xuống.
Trái tim Tống Úc sau khi ngừng đập, bắt đầu thịch thịch thịch đập mạnh, như là gió lớn gào thét.
Toàn thân anh cứng đờ trợn to mắt, hai tay thậm chí còn vì quá căng thẳng mà siết chặt thành nắm đấm.
Mặt Cố Thanh Trì kề sát vào mặt anh.
Khoảng cách quá gần, tầm nhìn vốn không có cách nào điều chỉnh tiêu điểm, thật ra trước mắt chỉ có một gương mặt giống như làm nhòe mười lớp, nhưng anh vẫn không muốn nhắm mắt lại.
Cố Thanh Trì đang hôn anh!
!!!!
Đôi môi Cố Thanh Trì rất mềm, hơi thở hơi nóng phả lên làn da anh hơi ngứa.
Nụ hôn này có thể nói là vô cùng ngắn ngủi, ngắn ngủi đến mức anh vẫn chưa kịp vươn đầu lưỡi ra, Cố Thanh Trì đã buông cằm của anh ra, yên lặng đứng trước mặt anh dùng một ánh mắt “Như vậy cũng được rồi chứ” để nhìn anh.
Nhưng cho dù là vậy, nụ hôn này vẫn dấy lên một trận sóng gió động trời trong lòng Tống Úc.
Anh bất chấp tất cả lao vào phòng ngủ, đâm đầu vào trong chăn đấm một lúc, xong lại lăn mấy cái trên giường, đạp cẳng chân lên không trung, lại lăn lông lốc vài vòng, sau đó đắp chăn cười ngu.
Trái tim thịch thịch thịch thịch không ngừng giống như quét súng máy.
Cố Thanh Trì đứng đực tại chỗ chớp mắt một cái, cúi đầu sờ lên môi mình, nở nụ cười.
Mọi người đều là con trai, nhiều nhất chỉ là trêu hai câu cười một tiếng cho qua, nhưng phản ứng của Tống Úc có phần nằm ngoài dự đoán của hắn.
Không ngờ tới Tống Úc bình thường sức lực dồi dào không có chỗ dùng thế mà cũng sẽ có lúc thẹn thùng, khiến cho hắn cũng không biết nên trêu học hay là nên giả vờ không biết.
Cố Thanh Trì vỗ vỗ bắp chân Tống Úc, đang định mở miệng, Tống Úc đột nhiên nghiêng đầu, giọng ồm ồm rống lên một câu, “Trước tiên cậu đừng nói gì!” Sau đó lại vùi đầu vào trong chăn.
Anh biết đây là một cơ hội tốt để công khai xu hướng tính dục của bản thân, nhưng lại rất sợ mà muốn giả ngốc lừa gạt qua.
Giống như khoảnh khắc ném tiền lên không trung, lúc này người ta mới đưa ra lựa chọn muốn nhất, cho đến giờ phút này anh mới biết được mình sợ nghe thấy Cố Thanh Trì sẽ nói ra những lời anh ghét nghe nhất đến nhường nào.
“Anh cũng có thể cứng với đàn ông à.”
“Anh là biến thái hả?”
“Ghê tởm quá.”
Mặc dù gần đây Cố Thanh Trì biểu hiện giống như quen biết anh hơi mười năm, nhưng như vậy thì thế nào chứ, những người bạn cùng lớn lên với mình từ nhỏ cũng bởi vì không có cách nào chấp nhận được xu hướng tính dục của mình mà lặng yên rời đi, thẳng nam sắt thép Cố Thanh Trì này sao có thể chấp nhận được!
Nếu Cố Thanh Trì biết vừa nãy đầu óc mình nghĩ những thứ kia, chắc chắn cũng bị dọa chết phải không.
Tống Úc nhắm chặt hai mắt lại, quả thực cứ muốn như thế chết luôn cho rồi.
Cố Thanh Trì không dám nói lời nào cũng không dám động, cứ thế nhìn chằm chằm hai lỗ tai đỏ bừng của Tống Úc.
Rất muốn cười lại chỉ có thể nhịn, hơi nhếch khóe môi lên.
Trong căn phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau.
Một lúc lâu sau, Tống Úc mới quay đầu thở một hơi, dùng khóe mắt liếc nhìn Cố Thanh Trì đang mặt không hiểu cảm nhìn anh chằm chằm.
Cảm giác giống như bình yên trước gió bão.
Đầu óc của anh hỗn loạn tùng phèo, không biết mình nên nói gì, chỉ có thể bảo Cố Thanh Trì mở miệng trước, “Tôi biết cậu có lời muốn nói, nhưng xin cậu nói uyển chuyển một chút, tim tôi không tốt lắm.”
“Xin lỗi…” Cố Thanh Trì ngồi bên cạnh anh, nhỏ giọng nói, “Không ngờ anh… nhạy cảm như thế.”
Tống Úc ngẩn người, trong đầu anh hiện lên vô số tình cảnh lúng túng, nhưng chỉ không nghĩ đến Cố Thanh Trì sẽ xin lỗi anh trước, kịch bản hình như không phát triển theo những quá trình trong đầu anh.
“Cậu không có vấn đề gì muốn hỏi à?” Tống Úc quay đầu, bĩu môi.
“Hỏi cái gì?” Cố Thanh Trì đặt cằm lên đầu gối của mình, nghiêng đầu nhìn anh.
Tống Úc nuốt khan một cái, quyết định vò đã mẻ không sợ rơi, “Vừa rồi tôi… cái đó… Cậu cũng thấy rồi phải không.”
“Tôi không nhìn rõ…” Cố Thanh Trì ấp a ấp úng, Tống Úc bỗng nhiên cơ trí đang muốn ngồi bật dậy, Cố Thanh Trì lại nói tiếp, “Tôi sờ được.”
Tống Úc lại đâm đầu vào trong chăn lần nữa giận dữ mà chết.
Cố Thanh Trì nhỏ giọng an ủi, “Thật ra cũng không có gì, tôi có thể hiểu được… Tôi cũng không phải con gái, không cần cảm thấy xấu hổ.”
“Cũng bởi vì cậu không phải con gái.” Tống Úc chôn ở trong chăn nhỏ giọng lẩm bẩm.
Cố Thanh Trì không nghe rõ lắm, “Hả” một tiếng.
Thấy Tống Úc không nhúc nhích, hắn nhẹ nhàng đẩy bắp chân Tống Úc, “Anh ngồi dậy nói đi, anh như thế sẽ ngạt chết.”
“Ngạt chết luôn đi.” Tống Úc ảo não đến nỗi ngay cả lấy hơi cũng chẳng muốn ngẩng đầu, khó khăn hít vào một hơi.
“Vậy tôi ra ngoài, anh ở một mình một lát, đợi anh bình tĩnh chuyện này coi như đã qua được không?” Cố Thanh Trì vỗ vỗ bắp chân Tống Úc.
“Cậu đi đâu vậy?” Tống Úc cuống lên, lập tức ngẩng đầu.
“Phòng khách xem cá một lúc.” Cố Thanh Trì cười một tiếng.
Tống Úc ngây người nhìn hắn, hình như Cố Thanh Trì cũng không để ý chuyện này cho lắm, có lẽ là vì vẫn chưa hiểu rõ tình hình thực tế.
“Cậu cứ ở lại đây đi.” Tống Úc ngồi xếp bằng lại, mặt đối mặt với Cố Thanh Trì.
Không khí hơi ngột ngạt.
Anh với cái gối ôm bên cạnh ôm trước ngực, cằm tì lên đầu con cá voi.
Cố Thanh Trì không tự chủ được nhìn lướt qua háng Tống Úc, mặc dù lúc này Tống hoa mi đã bình tĩnh lại nhưng vẫn cảm thấy buồn cười.
“Mặt anh đỏ ghê.” Cố Thanh Trì lấy điện thoại ra giả vờ hướng về phía Tống Úc, thật ra cũng chưa mở khóa.
“Làm gì đấy!” Tống Úc lập tức dùng cá coi che nửa gương mặt.
“Quay lại, hiếm khi thấy dáng vẻ anh thẹn thùng thế này,” Cố Thanh Trì buông tay xuống, nửa người trên nghiêng về phía trước, “Bình thường bàn tay heo ăn mặn kia của anh sờ tới sờ lui sao chưa từng thấy anh xấu hổ như này hả?”
Tống Úc xấu hổ giận dữ nói không nên lời.
Bình thường sờ soạng Cố Thanh Trì tám trăm lần người ta cũng không có chút phản ứng, mình cứ thế bị áp đảo một cái, đã…
A!!!
Vẫn muốn chết!!!
“Có phải vừa rồi anh có lời muốn nói với tôi không?” Đầu ngón tay Cố Thanh Trì nhẹ nhàng gảy vỏ điện thoại.
Tống Úc bĩu môi, Cố Thanh Trì đã hỏi đến mức này, anh cũng không muốn giấu giếm nữa, huống hồ phản ứng của Cố Thanh Trì bình tĩnh hơn trong tưởng tượng của anh nhiều.
“Bình thường tôi… Không thế này…” Tống Úc nhẹ nhàng móc bụng cá voi.
Cố Thanh Trì không nhịn được cười, “Tôi biết, có ai bình thường không có chuyện gì lại đứng lên.”
“Tôi…” Tống Úc cảm giác sọ não của mình sắp nổ tung rồi, lấy dũng khí tám trăm đời mới hé miệng, “Tôi là gay.”
Sau khi nói ra lời này anh có thể nghe thấy tiếng tim đập trong lồng ngực mình giống như búa tạ gõ vào trống.
“Gei?” Cố Thanh Trì hơi nhíu mày lại, lặp lại một lần, hắn thậm chí cũng không biết Tống Úc nói tiếng Trung hay là tiếng khác, “Gei là gì?”
Tống Úc nhắm mắt thở ra một hơi từ miệng, trên mặt biết đầy bất lực.
Mãi mới mở miệng lần nữa, “Biết đồng tính luyến ái không?”
“À ——” Cố Thanh Trì há to miệng như đột nhiên hiểu ra, kéo dài âm cuối, nhìn Tống Úc.
Mặc dù đây không phải lần đầu tiên hắn nghe thấy từ đồng tính luyến ái, nhưng đối với hắn mà nói vẫn rất lạ lẫm, hắn chưa bao giờ chú ý đến khía cạnh này.
“Chính là hai nam hoặc hai nữ yêu nhau?” Hắn không chắc chắn cách hiểu của mình có chính xác không, thử hỏi dò.
“Ừ.” Tống Úc nuốt xuống một cái, căng thẳng đến mức cổ họng cũng sắp bốc khói, cái tên thiểu năng Cố Thanh Trì xuyên tới từ triều nhà Thanh này quả nhiên không biết gì cả.
“Anh là đồng tính luyến ái!?” Cố Thanh Trì cất cao giọng, có phần khiếp sợ, “Không phải anh còn qua lại với con gái sao! Anh muốn lừa cưới hả!?”
“Ai lừa cưới!” Tống Úc quả thực muốn nổi điên lên, đành phải thành thành thật thật khai báo, “Từ khi còn đi học tôi đã biết xu hướng tính dục của mình, lần đó ở quán lẩu tôi nói láo với cậu thôi, ai biết cậu cái gì cũng tin, lại nói lúc ấy tôi cũng chưa từng nghĩ chúng ta có thể trở thành bạn bè… Lười giải thích với cậu, đến lúc sau thân với cậu rồi, thì ngại giải thích…”
Cố Thanh Trì chớp mắt hai cái, không kịp phản ứng, nhất thời á khẩu không nói được.
Tống Úc dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn hắn, chắp tay lại trước cằm lắc lư hai cái, “Cậu đừng trách tôi được không!?”
Cố Thanh Trì hơi há miệng, “Anh vốn định giấu giấm mãi sao…”
“Xin lỗi.” Sau lưng Tống Úc cũng bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
“Anh không cần nói xin lỗi với tôi đâu…” Cố Thanh Trì rũ mắt xuống, “Chuyện này rất khó mở miệng.”
“Cậu không giận tôi à?” Tống Úc nghiêng đầu nhìn hắn một cái.
“Không, chuyện này có gì phải tức giận, anh yêu đương hay không lại không liên quan gì đến tôi.” Cố Thanh Trì cười an ủi.
Tống Úc cắn cắn răng hàm.
Lời này của Cố Thanh Trì mặc dù không sai, nhưng nghe hơi chói tai, cảm giác giống như muốn rũ sạch tất cả quan hệ với anh.
Anh yêu đương hay không lại không liên quan gì đến tôi.
Đúng rồi.
Liên quan gì đến cậu ấy chứ.
“Ừ, cậu không trách tôi là được.” Tống Úc nhướng một bên mày, khẽ hừ một tiếng.
“Vậy tôi có thể hỏi anh một vấn đề không?” Vẻ mặt Cố Thanh Trì lúng túng dựng thẳng một ngón trỏ lên.
“Hỏi đi.” Tống Úc nói.
“Vậy nếu hai người đàn ông các anh, ai đóng vai nhân vật nữ kia?” Cố Thanh Trì hỏi.
“Chúng tôi không đóng vai! Chúng tôi đều là nam!” Tống Úc không biết làm sao vỗ vỗ bụng cá voi.
“À…” Cố Thanh Trì khẽ gật đầu, dường như còn có lời nói.
“Có rắm mau thả.” Tống Úc nói.
“Chuyện là, tôi cũng không có ý kỳ thị anh, tôi chỉ không hiểu rõ lắm, khá là tò mò…” Cố Thanh Trì khó khăn tôt chức ngôn ngữ, sợ đâm chọt thần kinh nhạy cảm của Tống Úc, bởi vì vẻ mặt Tống Úc thoạt nhìn không tốt lắm.
“Con mẹ nó cậu lại không yêu đương với tôi tốn sức hiểu để làm gì hả!?” Tống Úc cất cao giọng rống lên một câu.
Quả nhiên phát cáu lên rồi.
Cố Thanh Trì im lặng không nói gì, cùng lúc đó, cái đầu du mộc(1) kia của hắn thế là bắt đầu phi tốc xoay tròn như kỳ tích
(1) đầu du mộc chỉ những người có tư tưởng ngoan cố không tiến bộ, không thông suốt
Tống Úc là đồng tính.
Tống Úc thích nam.
Cho nên suy luận trước đó của hắn đều là sai!
Mới nhìn rất thô lỗ dã man lại hung hãn, nhưng sau khi ở chung lại rất dịu dàng chu đáo…
Gì mà khủng long gì mà bé dễ thương khổng lồ, là đàn ông mà!
Trước đó uống say vừa sờ vừa hôn hắn cũng không phải xem hắn như bạn gái cũ…
“Có khó khăn gì thì nói với tôi, tôi nhất định dốc hết sức giúp cậu.”
“Nếu như tôi làm chuyện gì khiến cậu ghét, cậu có ghét tôi không?”
“Tôi không vội, cậu từ từ tích góp thôi, một ngày một đồng tiền, lúc nào góp đủ trả lại cho tôi.”
“Đi cửa sau.”
“Tôi sợ cậu ngã bị thương…”
“Không sao không sao… Có tôi đây.”
…
Cố Thanh Trì nhìn đôi mắt đỏ ửng của Tống Úc, trong đáy lòng giống như bị thứ gì đó cào một cái, hơi ngứa.
Ngón tay cũng hơi run nhẹ, nhịp tim rất kịch liệt.
Từng chuyện từng việc từng hình ảnh xảy ra trong khoảng thời gian này đều giống như phim điện ảnh thu nhanh cấp tốc hiện lên trong đầu hắn, trong lòng hắn nổi lên từng đợt gợn sóng.
Hắn vẫn luôn nghĩ không ra tại sao Tống Úc lại lặp đi lặp lại nhiều lần, giúp hắn không cần hồi báo, trong nháy mắt này, đột nhiên tâm linh rõ ràng đến mức ngay cả chính hắn cũng không dám tin.
Tống Úc lại không phải người ngu, cái tốt của anh ấy cũng không thể nào là vô duyên vô cớ.
Giải thích hợp lý nhất cho mọi thứ này có lẽ là, Tống Úc có ý với mình, nhưng lại khó mà mở miệng, cho nên chỉ có thể ở trong góc yên lặng giúp hắn, còn muốn dốc hết toàn lực tỏ vẻ chẳng thèm ngó ngàng tới.
“Cậu yên tâm! Gay chúng tôi mới không thích loại thẳng nam thuần 36K như cậu, cậu rất an toàn!” Tống Úc bị câu nói “Lại không liên quan gì đến tôi” của Cố Thanh Trì làm cho cấp hỏa công tâm(2), trực tiếp nói hớ ra một câu như vậy.
(2) cấp hỏa công tâm: chỉ một người trong cuộc sống tình cảm gặp phải một số chuyện không thoải mái, khi không trút ra thích hợp sẽ dẫn đến bệnh tâm lý
Nhưng sau khi nói xong cảm thấy vô cùng thoải mái.
Tình cảm và mặt mũi chung quy phải giữ lại một cái phải không.
“Được thôi.” Cố Thanh Trì nhướng mày gật đầu một cái, vô cùng khó khăn kiềm chế khóe môi nhếch lên của mình.
Khi Tống Úc nói lời này ngực phập phồng lên xuống, bờ môi cũng hơi run, giống như một con cá bị câu lên đang vùng vẫy giãy chết.
Con vịt chết mạnh miệng mà.
Cố Thanh Trì mím chặt đôi môi, trong lòng cười thầm không thôi, trước kia sao hắn không phát hiện người này đáng yêu thế chứ.
“Nếu cậu có thể chấp nhận, thì tiếp tục ở, nếu không thể chấp nhận, cậu tự nhìn mà làm.” Tống Úc bĩu môi, khóe mắt ửng đỏ, trong lòng lo lắng không yêu lại có chút mong đợi.
“Tôi có thể chấp nhận,” Cố Thanh Trì cười nhạt một tiếng, “Anh lại không thích tôi.”
Tống Úc trợn mắt một cái.
Anh không ngờ tới thẳng nam sắt thép như Cố Thanh Trì thế mà có thể thản nhiên chấp nhận xu hướng tính dục của mình như vậy, những lời thoại vốn đã nghĩ xong cũng không có chỗ để dùng.
Nhưng bây giờ công khai xu hướng tính dục của mình rồi, cũng không tiện lại ngủ chung với người ta nữa, sợ Cố Thanh Trì suy nghĩ nhiều, cho rằng mình muốn làm gì hắn.
Mặc dù đây là sự thật.
“Tôi muốn đi ngủ,” Tống Úc bướng bỉnh ném gối cho Cố Thanh Trì, “Cậu tự chọn chỗ ngủ đi.”
Cố Thanh Trì nhận gối, ôm vào trong ngực, cũng hiểu ý Tống Úc, “Vậy tôi đi tắm rửa.”
“Ừ, trong ngăn tủ có chăn, cậu tắm xong tự lấy đi.” Tống Úc chỉ chỉ vào cửa tủ bên phải.
“Được.” Cố Thanh Trì há miệng còn muốn nói gì đó, nhưng hình như Tống Úc không muốn nghe, dúi đầu vào trong chăn rồi.
Hắn đứng dậy xuống giường, ôm gối đầu tinh thần ngẩn ngơ ra khỏi phòng ngủ.
Cố Thanh Trì vừa tắm rửa, vừa nghĩ cẩn thận nhớ lại mọi thứ xảy ra.
Có phần không thể tin, nhưng trong lòng lại vui vẻ.
Nếu Tống Úc là đồng tính, vậy thì phải yêu đương với nam rồi?
Yêu đương…
Cảm giác giống như là một chuyện rất xa xôi.
Hắn đã lớn từng này dường như chưa bao giờ nghiêm túc suy nghĩ chuyện liên quan đến yêu đương, càng chưa nói là cùng một người đàn ông.
Chuyện này quá đột ngột, hắn cũng không kịp xác nhận tình cảm của mình đối với Tống Úc rốt cuộc là gì.
Từ đầu đến cuối, mình vẫn luôn coi Tống Úc như một người anh em có thể không có gì giấu nhau, nhưng bây giờ xách ra nghĩ lại, lại hình như không chỉ chừng này.
Nếu nói quan hệ tốt, Mắt Lé và hắn mới là anh em tốt từ nhỏ đã quen biết, nhưng hắn cũng chưa từng phiền não vì tương lai Mắt Lé sẽ tìm người yêu, trái lại lo lắng tướng mạo nát bét của Mắt Lé không tìm được người yêu.
Hơn nữa gần đây trong đầu còn luôn thoáng hiện gương mặt của Tống Úc.
Khi biết Tống Úc thích nam trong lòng hắn thậm chí còn hơi nhảy nhót.
Những điều này có xem như là thích không?
Loại thích muốn yêu đương ấy?
Nếu như yêu đương với Tống Úc…
Trong đầu Cố Thanh Trì hiện lên một vài hình ảnh trong mơ, trái tim bắt đầu đập thịch thịch thịch.
Hắn xoa xoa gương mặt hơi nóng lên của mình, lại lắc đầu hai cái, lúc đè lên lồng ngực phập phồng không ngừng, khóe miệng vẫn không bị khống chế vểnh lên.
Tống Úc lật qua lật lại trên giường không ngủ được, nghe Cố Thanh Trì đi vào phòng tắm, tắm cả buổi, lại từ phòng tắm đi ra ngoài, trong đầu loạn như nồi cháo gạo ùng ục ùng ục nổi bong bóng.
Anh đột nhiên ý thức được sau khi thẳng thắn xu hướng tính dục, rất nhiều hành vi lưu manh trước đó của mình đều không thể đùa nữa.
Không, là sau khi mình hô lên câu “Gay chúng tôi mới không thích thẳng nam thuần 36k như cậu” với Cố Thanh Trì, rất nhiều hành vi lưu manh đều không có cách nào chơi nữa.
Vừa rồi con mẹ nó mình đã nói cái quái gì vậy…
Đầu óc bị đại pháo nổ à!
Tại sao phải nói câu này chứ, tại sao không thể đàng hoàng thừa nhận, mình có ý với cậu ấy một tí tẹo tèo teo như này.
Cũng không phải một hai muốn cậu ấy đồng ý ngay.
“Nếu không chúng ta thử ở chung xem sao!?” Câu nói này khó nói đến vậy à!
Tình cảnh bây giờ trở nên khó xử như thế, thì càng khó mở miệng.
Tống Úc nhíu mày vả mạnh mấy cái vào miệng mình, “Sau mày nhanh vậy chứ hả.”
Sau khi Cố Thanh Trì sau khỏi phòng tắm cũng không vào phòng ngủ của anh lấy chăn nữa.
Tống Úc càng chờ càng sốt ruột, ngực giống như bị thứ gì đó chặn lại, vô cùng đau đớn.
Cho nên thật ra trong lòng Cố Thanh Trì cũng không có cách nào chấp nhận, chỉ là ngoài miệng an ủi anh chút thôi.
Ngay cả phòng ngủ cũng không dám đi vào!?
Vừa nghĩ rằng ngày mai thức dậy Cố Thanh Trì rất có thể nói với anh muốn dọn ra ngoài ở, Tống Úc đã không ngăn được hốt hoảng.
Sau này Cố Thanh Trì cũng sẽ tránh anh rất xa ư?
Chóp mũi anh hơi cay cay, anh cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, Cố Thanh Trì trong lòng anh đã chiếm vị trí quan trọng đến vậy.
Tống Úc đợi đến mười hai giờ, Cố Thanh Trì cũng không đi vào nữa, anh lại không buồn ngủ chút nào, đứng dậy lục cái chăn trong tủ quần áo ra.
Mặc dù bây giờ trời nóng, nhưng mở máy điều hòa không đắp chăn vẫn rất dễ bị cảm lạnh.
Tống Úc lặng yên không một tiếng động kéo cửa phòng ngủ ra, thò nửa cái đầu ra.
Quả nhiên Cố Thanh Trì ngủ trên ghế sofa.
Anh không dám đi dép, lại không dám bật đèn, chân trần giẫm trên sàn nhà ở phòng khách, rón rén đi tới.
Mượn một ít ánh sáng hắt ra từ phòng ngủ, anh đắp chăn cho Cố Thanh Trì, sau đó lại chuồn về phòng giống như ăn trộm.
Trong bóng đêm Cố Thanh Trì mở mắt ra, vuốt trái tim đang đập điên cuồng không dừng, hít thở dâu hai lần.
Vừa rồi khi nghe thấy tiếng mở cửa, hắn còn tưởn là Tống Úc muốn đi vệ sinh, không ngờ lại đưa chăn tới cho mình.
Quá tri kỷ.
Cảm giác bản thân không thức thời của trước kia, có lẽ đã bỏ qua rất nhiều chuyện tốt đẹp mà ấm áp.
Hắn cầm lấy điện thoại giấu ở bên người tiếp tục lướt xem Weibo của Tống Úc.
Thật ra trước khi Tống Úc dạy hắn tìm video ảo thuật, hắn cũng chưa từng dùng phần mềm này, cũng không biết chơi như thế nào.
Đêm nay thật sự không ngủ được mới đi tìm ID Weibo của Tống Úc.
Phát hiện tần suất cập nhật Weibo của anh cao hơn vòng bạn bè trong Wechat.
Thường xuyên đăng một vài tiết mục ngắn hoặc video gây cười, theo sau là một chuỗi “Ha ha ha ha ha ha ha ha”
Lại lướt về trước vài trang, hắn nhìn thấy một bức tranh phác họa bằng chì.
Người trên bức vẽ nhắm nghiền hai mắt đang nằm ngủ trên sofa.
Thậm chí không cần nhấn mở phóng to đã biết ngay người trên tranh này chính là hắn.
Đó là buổi chiều Tống Úc nói muốn dẫn hắn đi cửa sau, lần đầu tiên hắn đi vào nhà Tống Úc một mình, đợi đến mức thực sự buồn ngủ quá đã nằm trên sofa ngủ thiếp đi.
Hắn có ấn tượng khắc sâu về ngày đó.
Cố Thanh Trì lưu hình ảnh lại, trong lòng nổi lên từng vòng gợn sóng nhỏ bé.
Tống Úc cả đêm không ngủ, vẫn lướt đủ loại ảnh vào video ngắn chụp lén Cố Thanh Trì trong điện thoại, xem đến độ mắt sưng lên, mỏi nhừ.
Hơn năm giờ anh đứng dậy xuống giường, đi vệ sinh.
Lúc đi qua phòng khách lại dừng bước trước bàn trà.
Anh rón rén vòng qua bàn trà, ngồi xổm trước mặt Cố Thanh Trì.
Cố Thanh Trì nghiêng người ngủ, thoạt nhìn ngủ rất say.
Nhìn chăm chú cũng không biết bao lâu, bắp chân hơi tê.
Tống Úc vịn mép ghế sofa đứng lên, cử động chân, sau đó lại ngồi xuống.
Không nỡ đi.
Nhìn thêm một cái cũng tốt.
Không chừng đợi Cố Thanh Trì mở mắt ra đã muốn đi rồi.
Sau khi suy nghĩ này lóe lên trong đầu anh, những ý nghĩ lưu manh vốn đang kiềm chế dưới dáy lòng lại xuất hiện.
Đúng rồi.
Sau này muốn chơi lưu manh cũng không chơi được nữa.
Gần như không có quá nhiều cảm xúc lưỡng lự, Tống Úc nghiêng người về phía trước, thơm lên má Cố Thanh Trì.
Bờ môi vừa rời khỏi gương mặt hắn, đã nghe thấy một giọng nói khàn khàn.
“Không phải anh nói không thích loại thẳng nam như tôi à.”
Cố Thanh Trì chậm rãi mở mắt ra, trên mặt không có biểu cảm.
Tống Úc vốn đã hơi tê chân, bị hắn dọa như thế, trực tiếp ngã ngồi xuống đất, sau lưng đụng vào bàn trà phát ra tiếng vang trầm.
Cố Thanh Trì ngồi dậy khỏi ghế sofa, nhíu mày, ra hiệu anh trả lời vấn đề.
Mặt Tống Úc thoắt cái đỏ như quả ớt, rũ mắt xuống không dám nhìn hắn.
Dạo này rốt cuộc mình chạm luật trời hay là quấy địa phủ!
Làm sao chuyện mất mặt lúng túng có thể liếp tiếp xuất hiện như thế.
Mấy ngày trước hôn trộm nhiều lần cũng không sao, tại sao cố tình là lúc này!
“Nói chuyện đi.” Cố Thanh Trì nín cười, dùng mũi chân đụng đụng bắp chân Tống Úc.
“Cậu có phiền không hả!” Tống Úc vả một phát lên đùi Cố Thanh Trì, sau đó bỗng nhiên đứng dậy.
Cố Thanh Trì ngẩng đầu nhìn anh, không nói gì.
Tống Úc lùi lại một bước, chỉ vào chóp mũi hắn quát: “Tôi ưng ý cậu thì làm sao hả!”
“Nếu không thì cậu cho rằng tôi là thằng ngu à, trả tiền giúp cậu tìm việc làm giúp cậu cung cấp miễn phí cho cậu ăn uống ngủ nghỉ còn muốn giúp cậu giải quyết những chuyện vặt lung tung kia!”
Khi Cố Thanh Trì đứng dậy khỏi ghế sofa, Tống Úc lại không tự chủ lùi lại một bước, giọng nói cũng không thấp xuống, “Từ đầu tới cuối tại sao tôi lại giúp cậu trong lòng cậu không hiểu rõ à! Tôi là vì ưng ý cậu, tôi mang theo mục đích không đơn thuần này để tiếp cận cậu được chưa!”
Tống Úc trợn mắt nhìn vẻ mặt cứng ngắc của Cố Thanh Trì, tức giận đến mức giọng nói cũng hơi run, dứt khoát vò mẻ đã không sợ rơi, “Nếu cậu cảm thấy ghét, kinh tởm, bây giờ cuốn xéo lập tức! Tôi sẽ không ngăn cản cậu!”
Khóe miệng Cố Thanh Trì khẽ nhếch, ôm lấy hai má Tống Úc, hôn mạnh một cái lên trái anh, loại phát ra tiếng vang khi rời đi.
Tống Úc đột nhiên trợn tròn mắt, cứng đờ ngay tại chỗ.
Cơ thể cũng vì vừa rồi xấu hổ giận dữ gào thét mà hơi run, trong lòng bàn tay cũng đang không ngừng đổ mồ hôi.
Trước mắt đã không nhìn rõ gì cả, cả buổi cũng chưa hoàn hồn lại.
Anh cảm thấy có lẽ mình đang nằm mơ.
Nhất định là nằm mơ.
Cố Thanh Trì… hôn anh một cái ư?
Là hôn à?
Động tác nhanh quá anh cũng chưa cảm nhận được gì.
Một lúc sau, anh mới mấp máy bờ môi, khàn giọng nhẹ nhàng hỏi: “Vừa rồi cậu… có phải… đã hôn tôi không?” Lúc nói lời này anh cũng không dám nhìn thẳng vào Cố Thanh Trì.
Cố Thanh Trì cười “Ừ” một tiếng.
Tống Úc không thể tin nuốt xuống một cái, ngước mắt lên nhìn Cố Thanh Trì ngay phía trước, mặt dày mày dạn nhỏ giọng lầm bầm: “Có thể hôn cái nữa không? Vừa rồi quá quá, quá nhanh… không kịp phản ứng.”
Cố Thanh Trì không nói gì, tiến lên nửa bước nâng cằm Tống Úc lên.
Hơi hơi nghiêng đầu, nhắm mắt lại hôn xuống.
Trái tim Tống Úc sau khi ngừng đập, bắt đầu thịch thịch thịch đập mạnh, như là gió lớn gào thét.
Toàn thân anh cứng đờ trợn to mắt, hai tay thậm chí còn vì quá căng thẳng mà siết chặt thành nắm đấm.
Mặt Cố Thanh Trì kề sát vào mặt anh.
Khoảng cách quá gần, tầm nhìn vốn không có cách nào điều chỉnh tiêu điểm, thật ra trước mắt chỉ có một gương mặt giống như làm nhòe mười lớp, nhưng anh vẫn không muốn nhắm mắt lại.
Cố Thanh Trì đang hôn anh!
!!!!
Đôi môi Cố Thanh Trì rất mềm, hơi thở hơi nóng phả lên làn da anh hơi ngứa.
Nụ hôn này có thể nói là vô cùng ngắn ngủi, ngắn ngủi đến mức anh vẫn chưa kịp vươn đầu lưỡi ra, Cố Thanh Trì đã buông cằm của anh ra, yên lặng đứng trước mặt anh dùng một ánh mắt “Như vậy cũng được rồi chứ” để nhìn anh.
Nhưng cho dù là vậy, nụ hôn này vẫn dấy lên một trận sóng gió động trời trong lòng Tống Úc.
Anh bất chấp tất cả lao vào phòng ngủ, đâm đầu vào trong chăn đấm một lúc, xong lại lăn mấy cái trên giường, đạp cẳng chân lên không trung, lại lăn lông lốc vài vòng, sau đó đắp chăn cười ngu.
Trái tim thịch thịch thịch thịch không ngừng giống như quét súng máy.
Cố Thanh Trì đứng đực tại chỗ chớp mắt một cái, cúi đầu sờ lên môi mình, nở nụ cười.
Tác giả :
Trần Ấn