Kiệt Xuất Trong Giới Ăn Vạ
Chương 15: Anh tưởng tôi in tiền à?
Nửa bên gò má của Cố Thanh Trì đau đến nỗi hơi tê, hắn im lặng nhìn Tống Úc, hồi lâu không thể nói nên lời, cảm giác không hiểu ra sao cả.
Rõ ràng đêm qua trong điện thoại còn rất tốt, sao qua một đêm đã nhìn hắn giống như nhìn kẻ thù giết cha vậy.
Chẳng lẽ Triệu Phát Tài là bố anh ấy?
Không thể chứ…
Khuôn mặt này cũng không phải là một kiểu dáng.
“Cậu đừng trừng tôi! Tôi đổ oan cho cậu à!” Đầu ngón tay của Tống Úc gần như sắp chống lên chóp mũi Cố Thanh Trì, “Sau này lời nói của cậu ngay cả dấu chấm câu tôi cũng không tin nữa!”
Cố Thanh Trì giơ tay dùng cổ tay gạt ngón tay anh ra, “Anh nói rõ ràng cho tôi, rốt cuộc tôi đã lừa anh cái gì?”
Ban đầu tiếp sau lời này phải là tôi lừa tiền của anh hay là lừa sắc của anh, nhưng hắn không có sức nói ra nửa câu đầu.
Tống Úc “Xùy” một tiếng cười khẩy, lườm một cái.
Cố Thanh Trì cau mày, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
Tống Úc lườm một cái xong mặt của Cố Thanh Trì bỗng nhiên dán vào, khoảng cách gần đến mức tầm mắt của anh đã không điều chỉnh được tiêu điểm.
Anh giật nảy mình, lùi lại nửa bước, sau đi điều chỉnh được tầm nhìn có thể nhìn thấy chỗ trên mặt Cố Thanh Trì bị anh đánh đã bắt đầu sưng lên hơi đỏ, trong ánh mắt tràn đầy tàn bạo, cảm giác bất cứ lúc nào cũng sẽ dùng nắm đấm chống lại anh.
Mặc dù lúc trước anh nhận định Cố Thanh Trì sẽ không ra tay độc ác, nhưng giờ phút này đột nhiên không chắc chắn.
Thật sự đánh nhau có lẽ không chịu được.
“Nói. Rõ. Ràng.” Cố Thanh Trì bốn mắt nhìn nhau với anh, nói gằn từng chữ, đầu ngón trỏ chọc từng cái vào ngực Tống Úc.
“Người nên nói lời này là tôi mới phải!” Tống Úc nâng tay phải lên, chọc vào ngực Cố Thanh Trì để trả thù, cái này dùng sức hơn cái kia, “Rốt cuộc cậu đã tiêu ba mươi nghìn tệ kia ở đâu rồi!”
Khóe mắt Cố Thanh Trì hơi giật một cái, lời Tống Úc nói trước đó hắn nghe không hiểu lấy một câu, nhưng ý trong câu nói này, hắn hiểu.
Tống Úc không tin hắn.
Không biết cái gọi là nội tình của hắn làm thế nào anh có được, điều biết được rốt cuộc có bao nhiêu, tìm người hỏi thăm cũng được nghe tin đồn cũng được, kết quả chính là, Tống Úc không tin hắn.
Không, là chưa bao giờ tin.
Cố Thanh Trì hít một hơi, cắn răng hàm.
Ngọn lửa dâng lên ở ngực bị nghẹn ở cổ họng trút không ra.
Lý trí của hắn không ngừng nhắc nhở hắn, người trước mắt là chủ nợ của hắn, hắn không thể ra tay.
Quyền chủ động của chuyện này nằm trên tay Tống Úc, Tống Úc nói cái gì thì là cái đó, thư thả cho hắn nhiều ngày như vậy đã tốt lắm rồi.
“Tiền nợ anh tôi sẽ trả lại cho anh, nhưng thời gian một ngày không đủ, tôi không gom được, anh cho tôi thêm vài ngày.” Cố Thanh Trì nhìn anh.
“Cậu nói láo!” Tổng Úc đẩy hắn ra, “Cậu thật sự không có tiền hả? Không có tiền cậu đi chơi gái hả!?”
Cố Thanh Trì trợn tròn mắt, cảm giác không dùng tay ôm lấy chúng nó sẽ bắn thẳng xuống đất.
“Tôi chơi gái!?” Hắn chỉ vào chóp mũi mình, khiếp sợ đến độ âm cuối cũng thay đổi.
Khi tiếng nói này vừa ra cửa thang máy vừa lúc cũng mở ra, một người phụ nữ nhìn hắn hai cái, lùi lại đóng cửa thang máy.
“Trừng gì mà trừng! Là tôi đổ oan cho cậu sao! Hả?” Tống Úc hừ nhẹ một tiếng, “Tối hôm qua tôi nhìn thấy cậu ở quán ngâm chân rồi!”
Khóe miệng Cố Thanh Trì khẽ giật một cái, “Đến quán ngâm chân chính là chơi gái hả, vậy chẳng phải anh cũng đến?”
“Đó là tôi đến bóp chân! Đồng nghiệp công ty tôi cũng ở đó.” Tống Úc nói.
“Vậy anh đã tận mắt nhìn thấy tôi chơi gái?” Cố Thanh Trì hỏi, lúc này hắn đã gần như hiểu rõ xảy ra chuyện gì rồi.
“Con mẹ nó cậu!” Tống Úc tưởng chừng như cạn lời, đến lúc này Cố Thanh Trì lại vẫn không thừa nhận, một tay anh đỡ bên eo, hít sâu một hơi, “Tôi cũng không phải biến thái tôi nhìn trộm cậu làm gì? Chẳng lẽ cậu muốn nói rằng cậu với cô gái trong phòng uống trà tán gẫu chơi cờ tướng hả!”
“Mẹ nó tôi còn uống trà tán gẫu chơi cờ tướng với con gái trong phòng! Anh có chứng cứ anh lấy ra đây!” Cố Thanh Trì kéo cao giọng lấn át giọng Tống Úc, bàn tay vỗ mạnh một cái lên cửa phòng.
Tống Úc bị dọa rụt vai một cái, trở tay nắm chặt chốt cửa, “Tôi cũng không phải vợ cậu, tôi quản cậu uống trà hay đánh bài với cô gái kia, cậu trả tiền lại cho tôi là được!” Nói xong xòe bàn tay ra lắc hai lần giữa không trung.
“Anh tưởng tôi in tiền hả?” Cố Thanh Trì nhìn anh.
“Vậy cậu coi tiền của tôi là mua xổ số trúng à?” Tống Úc tiếp tục chiến đấu với hắn.
Cố Thanh Trì điều chỉnh hơi thở, một tay vịn khung cửa, “Mặc kệ anh tin hay không dù sao tôi không ngủ với gái, cũng không có nhiều tiền mặt như vậy.”
“Cậu không có tiền cậu còn lý luận!” Tống Úc cũng đập một phát lên cửa, một đập này anh không kiểm soát được lực độ, lòng bàn tay anh đau run lên, nhưng tốt xấu gì cũng rống ra khí thế rồi.
Những gì Cố Thanh Trì nói anh thực sự không có cách nào phân rõ thật giả.
Ánh mắt của hắn cho người ta cảm giác “Mặc dù tôi là thằng đểu nhưng lời tôi nói đều là thật”.
Nhưng đổi lại là người nào đó, ai sẽ tin rằng một người đàn ông bước ra khỏi khu phục vụ đặc biệt, cảnh “xuân” đầy mặt nhưng chẳng có chuyện gì xảy ra cả?
Còn dám nói mình không có tiền…
Trừ khi chính là chơi không!
(chơi không [白嫖] ngôn ngữ mạng, trong giới fans ngoài miệng nói thích nhưng không tiêu tiền ủng hộ idol, trong trò chơi là dùng con đường miễn phí thu được đạo cụ hiếm, còn ở đây là chơi gái nhưng không trả tiền)
Càng đáng xấu hổ!
“Nợ anh tôi sẽ nhanh chóng góp đủ trả lại cho anh,” Cố Thanh Trì chỉ chỉ má trái của mình, lại chỉ vào mũi Tống Úc, trầm giọng nói, “Hôm nay đấm này tôi nhớ, đợi sau khi tôi trả hết nợ, một đấm này, còn có những lần trước đó tôi đều phải đòi lại toàn bộ!”
Ban đầu Tống Úc còn muốn cho hắn thêm hai ngày, vừa nói lời này, lời nói đã đến cổ họng lại bị nuốt xuống.
“Chỉ cho cậu hai mươi bốn tiếng!” Tống Úc giơ tay nhìn thoáng qua đồng hồ, “Đến bảy giờ ba mươi hai phút sáng ngày mai! Thêm một giây một phút cũng không được!”
Cố Thanh Trì nhíu mày, nhìn anh, đã nói không nên lời rồi.
“Ít giả vờ vô tội! Hôm nay cậu quỳ xuống xin tôi cũng vô dụng!” Tống Úc đóng sầm cửa nhà.
Cố Thanh Trì sững sờ tại chỗ cả buổi cũng chưa lấy lại tinh thần.
Vẫn cảm thấy giống như đang nằm mơ.
Cũng không biết rốt cuộc là bắt đầu tranh cãi như thế nào.
Mặc dù hắn biết rõ sớm muộn gì mình cũng phải trở thành người xa lại với Tống Úc, nhưng cũng không phải kết thúc bằng cách này.
Ánh mắt Tống Úc nhìn hắn lúc nãy giống như là nhìn kẻ thù, tràn ngập đề phòng.
Khiến hắn cảm thấy hơi khó chịu.
Không.
Rất khó chịu.
Bởi vì Tống Úc thật sự là người hắn chưa từng lừa dối từ đầu đến cuối.
Nhưng Tống Úc lại nói không tin hắn, một dấu chấm câu cũng không tin.
Cố Thanh Trì nhắm mắt lại, bất đắc dĩ thở dài, xoay người còn giẫm lên mì vừa rồi bị đổ.
Hắn xoay mặt một cái, ngồi xổm xuống, nhặt mì lên ném vào trong túi nhựa.
Tống Úc nhìn chằm chằm Cố Thanh Trì từ trong mắt mèo, cho đến sau khi hắn dọn sạch sẽ toàn bộ mì trên đất xách theo cái túi xuống lầu anh mới từ từ quay vào phòng khách từ huyền quan.
Mặc dù anh đã nói ra lời tàn nhẫn, nhưng Cố Thanh Trì có trả tiền không, hoặc là lúc nào trả tiền trong lòng anh không chắc chắn.
Nếu Cố Thanh Trì nói thật, vậy muốn góp đủ số tiền kia, hai tư giờ quả là chuyện mơ tưởng hão huyền, cho dù đi cướp ngân hàng cũng còn phải mua thiết bị và nghĩ đường đi.
Vốn dĩ không có khả năng.
Anh cũng không trông cậy có thể lấy được số tiền kia, cho dù Cố Thanh Trì quỵt nợ anh cũng sẽ không thật sự báo cảnh sát, chú cảnh sát người ta bận muốn chết nào có thời gian rảnh quản chuyện tào lao này, đến cuối cùng chắc hẳn cũng bảo bọn anh bàn bạc để giải quyết.
Nhưng có vẻ như Cố Thanh Trì rất sợ nghe thấy ba chữ báo cảnh sát này.
Tóm lại anh đã nghĩ thông suốt rồi, dù cuối cùng Cố Thanh Trì mất tích không thấy nữa, anh coi như quyên góp số tiền kia cho não của mình.
So với hối hận lúc trước không ở nhà đồng nghiệp thêm ba phút, bây giờ điều anh hối hận hơn đó là…
Vừa rồi tại sao phải đánh đổ mì chứ!
Nhưng không đánh đổ anh cũng không có mặt mũi vươn tay xin Cố Thanh Trì bát mì kia.
Tống Úc sờ bụng dưới, thở dài.
Trước đó lúc đào tạo dã ngoại anh đã muốn ăn món mì kia, ban nãy lúc cãi nhau với Cố Thanh Trì anh vẫn ngửi được mùi thơm, bụng ọt ọt mấy tiếng, cũng không biết Cố Thanh Trì có nghe thấy không.
Suy nghĩ một chút lại cảm thấy vừa rồi mình đúng là não tàn, tại sao không nhận mì rồi hãy vung nắm đấm!
Tiêu tiền của anh tại sao còn cần mặt mũi!
Ngoài cửa sổ không biết trời bắt đầu đổ mưa từ lúc nào, nhìn cũng rất lớn, cũng may hôm nay không cần đi làm.
“A ——” Tống Úc ngửa đầu thở dài một tiếng.
Rốt cuộc anh bị yểm bùa ngải gì mới có thể vung mì đi!
Vừa nghĩ rằng sau này vẫn phải mỗi ngày lo nghĩ mỗi bữa cơm ăn gì anh đã hơi đau đầu.
Con người là vậy, một khi có được lại mất đi sẽ cảm thấy rất khó chịu.
Cố Thanh Trì ra khỏi thang máy, nhận thấy bên ngoài thế mà đã bắt đầu đổ mưa rồi, hơn nữa còn là mưa to.
Tình cảnh này tôn lên cảnh ngộ vốn đã thê lương của hắn càng thêm buồn.
Lúc này lại không thể quay về hỏi Tống Úc mượn dù, chỉ có thể canh giữ ở cửa ra vào đợi mưa nhỏ lại đi.
Lúc ngồi xổm ở góc tường ngẩng đầu lên, hơn một tháng trước cảnh hắn và Tống Úc đối chiến ở đây giống như chiếu phim từng cảnh từng cảnh tuần hoàn trong đầu hắn.
Cho dù thế nào, điểm ấn tượng của Tống Úc trong mắt hắn vẫn còn rất cao, dù sao là một người tốt, chẳng qua bản thân hắn quá kém, cho nên Tống Úc mới không có cách nào tin hắn.
Bánh mì trong phòng bếp tối qua đã ăn hết rồi, Tống Úc uống cốc sữa chua, cảm thấy đói hơn, lưỡng lự gần nửa tiếng, cuối cùng vẫn quyết định đi xuống lầu đến quán ăn sáng mua ít đồ ăn.
Khoảnh khắc bước ra khỏi thang máy anh ngớ người chốc lát, rất bình tĩnh thu chân lại vào thang máy.
Cố Thanh Trì đưa lưng về phía anh, ngồi xổm ở góc tường, không biết đang chơi điện thoại hay làm gì.
Vừa cãi nhau một trận xong, không ngờ rằng nhanh vậy lại gặp nhau rồi.
Hơi xấu hổ.
Cố Thanh Trò rõ ràng là không mang dù cũng không có cách nào để về, ngẫm lại nguyên nhân hắn bị vây ở đây, trong lòng Tống Úc lại sinh ra cảm giác áy náy to như hạt vừng.
Một bác gái ôm đứa trẻ đang chuẩn bị đi vào, trên tay vẫn đang thu dù che mưa hơi bất tiện, Cố Thanh Trì đứng bật dậy khỏi đất mở cửa giúp bà.
“Cảm ơn.” Bác gái cười nói.
Cố Thanh Trì “Dạ” một tiếng lại ngồi xổm về chỗ.
Tống Úc đang rầu là theo chân bác gái cùng đi lên hay là đi ra ngoài trước, đứa trẻ trong ngực bác gái đã nhận Tống Úc, cười gọi một tiếng, “Chú Tống ơi!”
“Ơi…” Tống Úc lúng túng cười, anh dạy đứa trẻ này vô số lần phải gọi là anh, mà nó vẫn cứ gọi là chú.
Cố Thanh Trì nghe tiếng quay đầu lại, khi Tống Úc cảm thấy mình sắp bốn mặt đụng nhau với Cố Thanh Trì anh lập tức rời tầm mắt đi trêu đứa trẻ, “Hình như lại mập lên rồi, nhóc mập!”
“Phải đấy, dạo này ăn rất nhiều,” Bác gái đi vào thang máy, “Cậu muốn đi lên hay là đi ra ngoài?”
“Cháu ra ngoài mua điểm tâm.” Tống Úc thuận miệng nói.
“Vậy chúng tôi lên trước nhé,” Bác gái quay đầu nói với đứa trẻ trong ngực, “Nói bai bai với chú đi.”
“Bai bai.” Tống Úc vẫy vẫy tay, lúc quay người thì cúi đầu xuống.
Vốn muốn giả vờ như không quen biết yên lặng đi ra, kết quả còn chưa tới cửa, giọng nói từ tính mang theo trêu tức vang lên bên cạnh anh.
“Chú ơi,” Cố Thanh Trì khoanh tay dựa bên cạnh cửa, “Đi mua điểm tâm à?”
Rõ ràng đêm qua trong điện thoại còn rất tốt, sao qua một đêm đã nhìn hắn giống như nhìn kẻ thù giết cha vậy.
Chẳng lẽ Triệu Phát Tài là bố anh ấy?
Không thể chứ…
Khuôn mặt này cũng không phải là một kiểu dáng.
“Cậu đừng trừng tôi! Tôi đổ oan cho cậu à!” Đầu ngón tay của Tống Úc gần như sắp chống lên chóp mũi Cố Thanh Trì, “Sau này lời nói của cậu ngay cả dấu chấm câu tôi cũng không tin nữa!”
Cố Thanh Trì giơ tay dùng cổ tay gạt ngón tay anh ra, “Anh nói rõ ràng cho tôi, rốt cuộc tôi đã lừa anh cái gì?”
Ban đầu tiếp sau lời này phải là tôi lừa tiền của anh hay là lừa sắc của anh, nhưng hắn không có sức nói ra nửa câu đầu.
Tống Úc “Xùy” một tiếng cười khẩy, lườm một cái.
Cố Thanh Trì cau mày, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
Tống Úc lườm một cái xong mặt của Cố Thanh Trì bỗng nhiên dán vào, khoảng cách gần đến mức tầm mắt của anh đã không điều chỉnh được tiêu điểm.
Anh giật nảy mình, lùi lại nửa bước, sau đi điều chỉnh được tầm nhìn có thể nhìn thấy chỗ trên mặt Cố Thanh Trì bị anh đánh đã bắt đầu sưng lên hơi đỏ, trong ánh mắt tràn đầy tàn bạo, cảm giác bất cứ lúc nào cũng sẽ dùng nắm đấm chống lại anh.
Mặc dù lúc trước anh nhận định Cố Thanh Trì sẽ không ra tay độc ác, nhưng giờ phút này đột nhiên không chắc chắn.
Thật sự đánh nhau có lẽ không chịu được.
“Nói. Rõ. Ràng.” Cố Thanh Trì bốn mắt nhìn nhau với anh, nói gằn từng chữ, đầu ngón trỏ chọc từng cái vào ngực Tống Úc.
“Người nên nói lời này là tôi mới phải!” Tống Úc nâng tay phải lên, chọc vào ngực Cố Thanh Trì để trả thù, cái này dùng sức hơn cái kia, “Rốt cuộc cậu đã tiêu ba mươi nghìn tệ kia ở đâu rồi!”
Khóe mắt Cố Thanh Trì hơi giật một cái, lời Tống Úc nói trước đó hắn nghe không hiểu lấy một câu, nhưng ý trong câu nói này, hắn hiểu.
Tống Úc không tin hắn.
Không biết cái gọi là nội tình của hắn làm thế nào anh có được, điều biết được rốt cuộc có bao nhiêu, tìm người hỏi thăm cũng được nghe tin đồn cũng được, kết quả chính là, Tống Úc không tin hắn.
Không, là chưa bao giờ tin.
Cố Thanh Trì hít một hơi, cắn răng hàm.
Ngọn lửa dâng lên ở ngực bị nghẹn ở cổ họng trút không ra.
Lý trí của hắn không ngừng nhắc nhở hắn, người trước mắt là chủ nợ của hắn, hắn không thể ra tay.
Quyền chủ động của chuyện này nằm trên tay Tống Úc, Tống Úc nói cái gì thì là cái đó, thư thả cho hắn nhiều ngày như vậy đã tốt lắm rồi.
“Tiền nợ anh tôi sẽ trả lại cho anh, nhưng thời gian một ngày không đủ, tôi không gom được, anh cho tôi thêm vài ngày.” Cố Thanh Trì nhìn anh.
“Cậu nói láo!” Tổng Úc đẩy hắn ra, “Cậu thật sự không có tiền hả? Không có tiền cậu đi chơi gái hả!?”
Cố Thanh Trì trợn tròn mắt, cảm giác không dùng tay ôm lấy chúng nó sẽ bắn thẳng xuống đất.
“Tôi chơi gái!?” Hắn chỉ vào chóp mũi mình, khiếp sợ đến độ âm cuối cũng thay đổi.
Khi tiếng nói này vừa ra cửa thang máy vừa lúc cũng mở ra, một người phụ nữ nhìn hắn hai cái, lùi lại đóng cửa thang máy.
“Trừng gì mà trừng! Là tôi đổ oan cho cậu sao! Hả?” Tống Úc hừ nhẹ một tiếng, “Tối hôm qua tôi nhìn thấy cậu ở quán ngâm chân rồi!”
Khóe miệng Cố Thanh Trì khẽ giật một cái, “Đến quán ngâm chân chính là chơi gái hả, vậy chẳng phải anh cũng đến?”
“Đó là tôi đến bóp chân! Đồng nghiệp công ty tôi cũng ở đó.” Tống Úc nói.
“Vậy anh đã tận mắt nhìn thấy tôi chơi gái?” Cố Thanh Trì hỏi, lúc này hắn đã gần như hiểu rõ xảy ra chuyện gì rồi.
“Con mẹ nó cậu!” Tống Úc tưởng chừng như cạn lời, đến lúc này Cố Thanh Trì lại vẫn không thừa nhận, một tay anh đỡ bên eo, hít sâu một hơi, “Tôi cũng không phải biến thái tôi nhìn trộm cậu làm gì? Chẳng lẽ cậu muốn nói rằng cậu với cô gái trong phòng uống trà tán gẫu chơi cờ tướng hả!”
“Mẹ nó tôi còn uống trà tán gẫu chơi cờ tướng với con gái trong phòng! Anh có chứng cứ anh lấy ra đây!” Cố Thanh Trì kéo cao giọng lấn át giọng Tống Úc, bàn tay vỗ mạnh một cái lên cửa phòng.
Tống Úc bị dọa rụt vai một cái, trở tay nắm chặt chốt cửa, “Tôi cũng không phải vợ cậu, tôi quản cậu uống trà hay đánh bài với cô gái kia, cậu trả tiền lại cho tôi là được!” Nói xong xòe bàn tay ra lắc hai lần giữa không trung.
“Anh tưởng tôi in tiền hả?” Cố Thanh Trì nhìn anh.
“Vậy cậu coi tiền của tôi là mua xổ số trúng à?” Tống Úc tiếp tục chiến đấu với hắn.
Cố Thanh Trì điều chỉnh hơi thở, một tay vịn khung cửa, “Mặc kệ anh tin hay không dù sao tôi không ngủ với gái, cũng không có nhiều tiền mặt như vậy.”
“Cậu không có tiền cậu còn lý luận!” Tống Úc cũng đập một phát lên cửa, một đập này anh không kiểm soát được lực độ, lòng bàn tay anh đau run lên, nhưng tốt xấu gì cũng rống ra khí thế rồi.
Những gì Cố Thanh Trì nói anh thực sự không có cách nào phân rõ thật giả.
Ánh mắt của hắn cho người ta cảm giác “Mặc dù tôi là thằng đểu nhưng lời tôi nói đều là thật”.
Nhưng đổi lại là người nào đó, ai sẽ tin rằng một người đàn ông bước ra khỏi khu phục vụ đặc biệt, cảnh “xuân” đầy mặt nhưng chẳng có chuyện gì xảy ra cả?
Còn dám nói mình không có tiền…
Trừ khi chính là chơi không!
(chơi không [白嫖] ngôn ngữ mạng, trong giới fans ngoài miệng nói thích nhưng không tiêu tiền ủng hộ idol, trong trò chơi là dùng con đường miễn phí thu được đạo cụ hiếm, còn ở đây là chơi gái nhưng không trả tiền)
Càng đáng xấu hổ!
“Nợ anh tôi sẽ nhanh chóng góp đủ trả lại cho anh,” Cố Thanh Trì chỉ chỉ má trái của mình, lại chỉ vào mũi Tống Úc, trầm giọng nói, “Hôm nay đấm này tôi nhớ, đợi sau khi tôi trả hết nợ, một đấm này, còn có những lần trước đó tôi đều phải đòi lại toàn bộ!”
Ban đầu Tống Úc còn muốn cho hắn thêm hai ngày, vừa nói lời này, lời nói đã đến cổ họng lại bị nuốt xuống.
“Chỉ cho cậu hai mươi bốn tiếng!” Tống Úc giơ tay nhìn thoáng qua đồng hồ, “Đến bảy giờ ba mươi hai phút sáng ngày mai! Thêm một giây một phút cũng không được!”
Cố Thanh Trì nhíu mày, nhìn anh, đã nói không nên lời rồi.
“Ít giả vờ vô tội! Hôm nay cậu quỳ xuống xin tôi cũng vô dụng!” Tống Úc đóng sầm cửa nhà.
Cố Thanh Trì sững sờ tại chỗ cả buổi cũng chưa lấy lại tinh thần.
Vẫn cảm thấy giống như đang nằm mơ.
Cũng không biết rốt cuộc là bắt đầu tranh cãi như thế nào.
Mặc dù hắn biết rõ sớm muộn gì mình cũng phải trở thành người xa lại với Tống Úc, nhưng cũng không phải kết thúc bằng cách này.
Ánh mắt Tống Úc nhìn hắn lúc nãy giống như là nhìn kẻ thù, tràn ngập đề phòng.
Khiến hắn cảm thấy hơi khó chịu.
Không.
Rất khó chịu.
Bởi vì Tống Úc thật sự là người hắn chưa từng lừa dối từ đầu đến cuối.
Nhưng Tống Úc lại nói không tin hắn, một dấu chấm câu cũng không tin.
Cố Thanh Trì nhắm mắt lại, bất đắc dĩ thở dài, xoay người còn giẫm lên mì vừa rồi bị đổ.
Hắn xoay mặt một cái, ngồi xổm xuống, nhặt mì lên ném vào trong túi nhựa.
Tống Úc nhìn chằm chằm Cố Thanh Trì từ trong mắt mèo, cho đến sau khi hắn dọn sạch sẽ toàn bộ mì trên đất xách theo cái túi xuống lầu anh mới từ từ quay vào phòng khách từ huyền quan.
Mặc dù anh đã nói ra lời tàn nhẫn, nhưng Cố Thanh Trì có trả tiền không, hoặc là lúc nào trả tiền trong lòng anh không chắc chắn.
Nếu Cố Thanh Trì nói thật, vậy muốn góp đủ số tiền kia, hai tư giờ quả là chuyện mơ tưởng hão huyền, cho dù đi cướp ngân hàng cũng còn phải mua thiết bị và nghĩ đường đi.
Vốn dĩ không có khả năng.
Anh cũng không trông cậy có thể lấy được số tiền kia, cho dù Cố Thanh Trì quỵt nợ anh cũng sẽ không thật sự báo cảnh sát, chú cảnh sát người ta bận muốn chết nào có thời gian rảnh quản chuyện tào lao này, đến cuối cùng chắc hẳn cũng bảo bọn anh bàn bạc để giải quyết.
Nhưng có vẻ như Cố Thanh Trì rất sợ nghe thấy ba chữ báo cảnh sát này.
Tóm lại anh đã nghĩ thông suốt rồi, dù cuối cùng Cố Thanh Trì mất tích không thấy nữa, anh coi như quyên góp số tiền kia cho não của mình.
So với hối hận lúc trước không ở nhà đồng nghiệp thêm ba phút, bây giờ điều anh hối hận hơn đó là…
Vừa rồi tại sao phải đánh đổ mì chứ!
Nhưng không đánh đổ anh cũng không có mặt mũi vươn tay xin Cố Thanh Trì bát mì kia.
Tống Úc sờ bụng dưới, thở dài.
Trước đó lúc đào tạo dã ngoại anh đã muốn ăn món mì kia, ban nãy lúc cãi nhau với Cố Thanh Trì anh vẫn ngửi được mùi thơm, bụng ọt ọt mấy tiếng, cũng không biết Cố Thanh Trì có nghe thấy không.
Suy nghĩ một chút lại cảm thấy vừa rồi mình đúng là não tàn, tại sao không nhận mì rồi hãy vung nắm đấm!
Tiêu tiền của anh tại sao còn cần mặt mũi!
Ngoài cửa sổ không biết trời bắt đầu đổ mưa từ lúc nào, nhìn cũng rất lớn, cũng may hôm nay không cần đi làm.
“A ——” Tống Úc ngửa đầu thở dài một tiếng.
Rốt cuộc anh bị yểm bùa ngải gì mới có thể vung mì đi!
Vừa nghĩ rằng sau này vẫn phải mỗi ngày lo nghĩ mỗi bữa cơm ăn gì anh đã hơi đau đầu.
Con người là vậy, một khi có được lại mất đi sẽ cảm thấy rất khó chịu.
Cố Thanh Trì ra khỏi thang máy, nhận thấy bên ngoài thế mà đã bắt đầu đổ mưa rồi, hơn nữa còn là mưa to.
Tình cảnh này tôn lên cảnh ngộ vốn đã thê lương của hắn càng thêm buồn.
Lúc này lại không thể quay về hỏi Tống Úc mượn dù, chỉ có thể canh giữ ở cửa ra vào đợi mưa nhỏ lại đi.
Lúc ngồi xổm ở góc tường ngẩng đầu lên, hơn một tháng trước cảnh hắn và Tống Úc đối chiến ở đây giống như chiếu phim từng cảnh từng cảnh tuần hoàn trong đầu hắn.
Cho dù thế nào, điểm ấn tượng của Tống Úc trong mắt hắn vẫn còn rất cao, dù sao là một người tốt, chẳng qua bản thân hắn quá kém, cho nên Tống Úc mới không có cách nào tin hắn.
Bánh mì trong phòng bếp tối qua đã ăn hết rồi, Tống Úc uống cốc sữa chua, cảm thấy đói hơn, lưỡng lự gần nửa tiếng, cuối cùng vẫn quyết định đi xuống lầu đến quán ăn sáng mua ít đồ ăn.
Khoảnh khắc bước ra khỏi thang máy anh ngớ người chốc lát, rất bình tĩnh thu chân lại vào thang máy.
Cố Thanh Trì đưa lưng về phía anh, ngồi xổm ở góc tường, không biết đang chơi điện thoại hay làm gì.
Vừa cãi nhau một trận xong, không ngờ rằng nhanh vậy lại gặp nhau rồi.
Hơi xấu hổ.
Cố Thanh Trò rõ ràng là không mang dù cũng không có cách nào để về, ngẫm lại nguyên nhân hắn bị vây ở đây, trong lòng Tống Úc lại sinh ra cảm giác áy náy to như hạt vừng.
Một bác gái ôm đứa trẻ đang chuẩn bị đi vào, trên tay vẫn đang thu dù che mưa hơi bất tiện, Cố Thanh Trì đứng bật dậy khỏi đất mở cửa giúp bà.
“Cảm ơn.” Bác gái cười nói.
Cố Thanh Trì “Dạ” một tiếng lại ngồi xổm về chỗ.
Tống Úc đang rầu là theo chân bác gái cùng đi lên hay là đi ra ngoài trước, đứa trẻ trong ngực bác gái đã nhận Tống Úc, cười gọi một tiếng, “Chú Tống ơi!”
“Ơi…” Tống Úc lúng túng cười, anh dạy đứa trẻ này vô số lần phải gọi là anh, mà nó vẫn cứ gọi là chú.
Cố Thanh Trì nghe tiếng quay đầu lại, khi Tống Úc cảm thấy mình sắp bốn mặt đụng nhau với Cố Thanh Trì anh lập tức rời tầm mắt đi trêu đứa trẻ, “Hình như lại mập lên rồi, nhóc mập!”
“Phải đấy, dạo này ăn rất nhiều,” Bác gái đi vào thang máy, “Cậu muốn đi lên hay là đi ra ngoài?”
“Cháu ra ngoài mua điểm tâm.” Tống Úc thuận miệng nói.
“Vậy chúng tôi lên trước nhé,” Bác gái quay đầu nói với đứa trẻ trong ngực, “Nói bai bai với chú đi.”
“Bai bai.” Tống Úc vẫy vẫy tay, lúc quay người thì cúi đầu xuống.
Vốn muốn giả vờ như không quen biết yên lặng đi ra, kết quả còn chưa tới cửa, giọng nói từ tính mang theo trêu tức vang lên bên cạnh anh.
“Chú ơi,” Cố Thanh Trì khoanh tay dựa bên cạnh cửa, “Đi mua điểm tâm à?”
Tác giả :
Trần Ấn