Kiếp Này Em Từng Có Anh
Chương 17
“Em bị anh xỏ mũi dắt đi, thế mà anh còn nói mình ở thế hạ phong à?”
“Em có thể rời xa anh bất cứ lúc nào mà.”
“Anh cũng có thể rời xa em bất cứ lúc nào, em chẳng qua cũng chỉ là khách qua đường trong cuộc đời của anh mà thôi.” Tôi buồn bã nói.
“Anh không coi em là khách qua đường.”
Tôi biết Văn Lâm không coi tôi là khách qua đường, chỉ là tôi cảm giác thân phận của mình rốt cuộc cũng chỉ là khách qua đường mà thôi.
Trước đây, tôi không biết danh phận lại quan trọng đến thế đối với một người phụ nữ, khi gặp Văn Lâm tôi mới phát hiện hóa ra danh phận cũng là thứ thật sự quan trọng, chỉ có tình yêu thôi chưa đủ. Tôi bắt đầu hiểu tại sao một số người phụ nữ không có tình yêu nhưng vẫn khư khư nắm lấy danh phận của mình. Dù không tình yêu, nhưng danh phận dù chết cũng phải nắm cho chắc, còn một ngày giữ danh phận ấy thì còn là người của anh ta, còn cơ hội đợi anh ta quay về. Nỗi đau của người đàn ông đối với người phụ nữ, có lẽ cũng chính là không thể cho người phụ nữ ấy một danh phận, vì thế anh ta mới dùng rất nhiều tình yêu để chuộc tội.
“Anh yêu em nhiều thế liệu có phải vì thương hại? Anh không cần phải làm thế, bởi đó chính là điều em tự chọn cho mình.” Tôi xót xa.
“Nếu không yêu người ta thì làm sao thấy thương hại chứ?” Văn Lâm ân cần nói.
Văn Lâm cúp máy, tôi ngâm mình trong bồn nước ấm, tắm xong vẫn không tài nào ngủ được, lăn lộn cả đêm trên giường. Văn Lâm nói rằng, nếu không yêu sẽ không xót xa. Thế là yêu trước hay xót xa trước nhỉ? Anh ấy xót xa vợ mình, vậy có phải trước đây anh ấy cũng từng yêu cô ta?
3 giờ sáng, dưới lầu dậy lên mùi bánh thơm phức. Bình thường 7 giờ sáng chị Quách mới bắt đầu làm bánh, sao hôm nay lại dậy thơm mùi bánh vào giờ này chứ? Tôi mặc quần áo bước xuống xem sao.
Tôi gõ cửa tiệm bánh, một lúc sau, chị Quách ra mở cửa. Tóc chị có vẻ rối bời, dáng vẻ rất tiều tụy, son trên môi cũng nhợt nhạt. Bình thường chị trang điểm rất kỹ.
“Cô Châu, vẫn chưa ngủ sao?” Chị hỏi.
“Em không ngủ được, lại ngửi thấy mùi bánh thơm quá.”
“Xin lỗi, đáng lẽ chị không nên làm bánh vào lúc này, nhưng chị chẳng biết làm gì, chị cũng không thể nào chợp mắt được.” Giọng chị tràn đầy nỗi niềm. “Nếu em cũng không ngủ được, vào đây làm ấm trà nhé? Bánh cũng làm sắp xong rồi.”
“Vâng ạ!” Thật sự tôi không kiềm chế nổi sức hấp dẫn của mùi bánh thơm ngào ngạt ấy. “Chẳng phải bánh đã có người đặt rồi sao?”
“Không, chị tự làm đấy, em đến xem này.”
Chị ấy dẫn tôi vào bếp, lấy trong lò nướng ra một chiếc bánh vừa nướng đủ độ. Đó là một chiếc bánh ga tô xoài rất đẹp.
Tôi ăn một miếng, ngon thật đấy.
“Chị Quách, bánh này ngon quá ạ.” Tôi khen thật lòng.
“Cô đừng gọi tôi là chị Quách, bạn bè đều gọi tôi là Quách Trúc.”
“Trúc? Măng trúc ấy hả?” Tôi ngạc nhiên.
“Bố tôi rất thích ăn măng trúc nên gọi luôn tôi là Trúc.”
“Quách Trúc - cái tên cũng thật đặc biệt.”
“Trúc cũng có đặc điểm tốt ở chỗ quanh năm đều có để ăn. Tôi cũng thích ăn măng.”
“Sao chị lại bán bánh ngọt thế?”
“Tôi học từ mẹ, bà là người phụ nữ của gia đình, rất thuần thục thiên chức của người phụ nữ. Bà nổi tiếng làm bánh ngon, giờ bánh tôi làm ra còn thua xa so với bà. Năm 18 tuổi tôi lấy chồng, chuyển từ Indonesia đến Hồng Kông, sinh được một trai, một gái, không làm việc gì cả. Tôi không ăn được vị bánh ngọt của Hồng Kông, đúng lúc nhiệt huyết đang lên, tôi liền mở tiệm bánh của mình. Kinh doanh một cửa tiệm nho nhỏ này thôi cũng vất vả lắm! Hóa ra trước đây làm cô bé vẫn sướng hơn nhiều.” Chị Quách dùng tay xoa bóp đôi vai của mình.
“Để em giúp chị.” Tôi đứng phía sau, mát xa vai cho chị.
“Cám ơn em.”
“Chồng chị không phản đối việc chị đi kiếm tiền chứ?”
“Chúng tôi ly hôn rồi.”
“Em xin lỗi.”
“Không sao, cuộc hôn nhân này ngoài việc đã cho tôi hai đứa con ra, tôi còn có một khoản tiền kha khá, dù không làm gì cũng không phải lo chuyện tiền nong cho đến lúc già.”
“Các con của chị đâu?”
“Thằng lớn ở Anh, con bé ở Mỹ, chúng nó đều tự lập.”
“Tiếc quá, chúng không thể thường xuyên nếm những miếng bánh ngon của chị.”
“Cô biết vì sao tôi ly hôn không?”
“Có phải có kẻ thứ ba không?”
Chị Quách gật đầu. “Cô ta trẻ hơn chồng tôi hai mươi tuổi, lần đầu tiên gặp cô ta, tôi đã giật mình. Cô ấy giống hệt tôi, chỉ có một điểm duy nhất khác, đó chính là: cô ấy là bản sao thời trẻ tuổi của tôi. Giây phút đó, bỗng nhiên tôi thấy được an ủi, chồng tôi yêu cô ta, điều đó chứng tỏ trước đây anh ấy từng yêu tôi sâu đậm, anh ấy đã yêu một người phụ nữ giống vợ mình như đúc.”
Tôi và vợ Văn Lâm có giống nhau không nhỉ? Đó là điều tôi vẫn thường hoài nghi, và cũng mong muốn được biết.
“Hồi còn trẻ thân hình của tôi quyến rũ lắm!” Chị Quách mỉm cười mơ hồ chìm vào hồi ức xa xăm.
“Em có thể thấy như thế.”
“Chị cũng từng có eo đấy.”
Suýt chút nữa tôi đã phụt ngụm trà trong miệng. Câu than thở của chị Quách quả thật quá đỗi buồn cười. Tôi đang tìm cách che giấu bộ mặt của mình thì đã nghe thấy chị cười phá lên trước.
“Thật đấy, trước đây chị eo ót lắm.” Chị đứng lên, hai tay chống eo nói. “Trước khi kết hôn, eo chị chỉ có một thước bảy, sau khi sinh thằng lớn vẫn giữ được hai thước, nhưng sinh đến con bé thì tình hình không cứu vãn được nữa.”
“Từ trước đến giờ em chưa từng có eo một thước bảy, lúc gầy nhất cũng chỉ có một thước tám.”
Chị Quách dùng tay véo véo hai khối thịt ở bên eo. “Eo của chị cũng giống như chuyện xưa vậy, một đi không bao giờ trở lại, đúng là chuyện xưa chỉ có thể hồi tưởng lại.”
“Chị tin em đi, eo của chị không phải quá thô đâu.” Tôi ngắm vòng eo của chị chắc khoảng hai thước ba.
“Thật không?”
“Bộ ngực của chị đầy đặn lắm, chính vì thế nên vòng eo nhìn không thô chút nào cả, trông chị rất phúc hậu.” Tôi tưởng tượng hồi còn trẻ chị Quách mặc áo dài chắc chắn đẹp lắm.
“Ngực á? Thôi đừng nói nữa, chảy đến tận eo rồi, được như này là lừa người đấy.” Chị Quách cười méo xệch.
Chị thẳng thắn bộc bạch như vậy khiến tôi cũng không biết phải an ủi thế nào.
“Sau khi ly hôn, chị cũng đã gặp gỡ hai người đàn ông. Nhưng mỗi khi đến giai đoạn cuối chị lại sợ hãi bỏ chạy.”
“Giai đoạn cuối?”
“Trước khi thân mật ấy. Chị luôn chia tay bọn họ trước khi họ muốn thân mật với chị.”
“Tại sao vậy?”
“Chị không muốn bọn họ trông thấy một cơ thể xập xệ của mình, chị sợ bọn họ sẽ đi mất. Tối nay, người đàn ông ấy đã đi rồi.” Chị buồn bã kể.
“Chị chờ em một chút...”
Tôi chạy về nhà, cầm lấy danh thiếp của mình, rồi lại chạy xuống cửa hàng bánh ngọt.
“Đây là danh thiếp của em, ngày mai chị đến chỗ em nhé.”
Chiều ngày hôm sau, quả nhiên chị Quách đến cửa hàng của tôi. Tôi ngắm nhìn chị ấy cởi áo trong phòng thử.
Thân hình chị Quách không hề tàn tạ như những gì chị ấy nói, nước da mịn màng, trắng nõn, ở cái tuổi này phải nói là rất khó tìm. Vòng ngực chị ấy là 36B, bầu ngực bị chảy xệ, nhưng cũng không đến nỗi chảy đến tận eo, chắc chỉ đến phần dạ dày thôi.
“Trước đây ngực chị cúp 36A đấy.”
Từ A trở thành B, hóa ra cũng chẳng phải chuyện gì hay. Từ Ngọc cúp 36A - liệu có ngày nào đó trở thành 36B không?
Vấn đề eo rất dễ dàng giải quyết, chỉ cần cùng thắt eo là có thể thu gọn 8 centimet.
Tôi phát hiện vấn đề lớn nhất của chị Quách chính là vùng da bụng chảy nhão và nhăn nheo, nó lắc lư, đung đưa theo từng cử động của chủ nhân. Khi chị ấy cúi người xuống, nó cũng buông thẳng xuống.
“Nếu có thể tôi rất muốn cắt mớ da này đi.” Chị Quách ngao ngán nói.
Tôi bảo chị thử một loại áo ngực, thắt eo và quần lót kiểu mới, phải vất vả lắm tôi mới có thể cài được cúc cho chiếc thắt eo.
“Đây là loại bó nhất đấy, có thể mặc nó trong những dịp quan trọng hoặc khi mặc những bộ quần áo bó sát, bình thường thì có thể mặc những loại không bó chặt thế.” Tôi giải thích.
Chị Quách ngắm nghía mình thật kỹ trong gương, giờ đây, một người sở hữu ba vòng 91-68-91, toàn bộ số thịt thừa đã được giấu trong lớp đồ lót.
“Thật thần kỳ!” Chị xuýt xoa. “Sao có thể như vậy được chứ?”
“Nhờ công lao của thép và chất co giãn cả đấy.”
“Đúng là phát minh vĩ đại!” Chị vẫn trầm trồ.
“Hóa ra một cơ thể đẹp của người phụ nữ do nhiều cọng thép tạo thành!” Chị vừa trả tiền vừa nói.
“Em chờ tin tốt lành từ chị.” Tôi dặn dò.
Hôm nay là buổi học thiết kế cuối cùng. Sau đó, khóa học sẽ kết thúc. Mười mấy học viên trong lớp đã cùng nhau thống nhất hẹn Trần Định Lương đi ăn cơm, hơn nữa còn cùng nhau đi hò hát.
Sau bữa tối, chúng tôi cùng đến một câu lạc bộ. Có ai đó mời Trần Định Lương lên hát.
“Tôi chỉ biết hát bài I will wait for you thôi.” Trần Định Lương nhìn tôi cười thật tươi.
“Trong list không có bài hát ấy.” Tôi nói.
“Vậy chúng ta đi nhảy nào, được chứ?” Anh ta nói với tôi.
Chúng tôi cùng bước ra sàn nhảy, Trần Định Lương không biết nhảy lắm, chỉ biết lắc lư thân người.
“Anh không thường xuyên khiêu vũ, phải không?” Tôi hỏi.
Anh ta kéo tay tôi, lôi đến tận giữa sàn nhảy mới dừng lại.
“Người trùng ngày sinh tháng đẻ có cơ hội trở thành tình nhân không?” Anh ta hỏi tôi.
Tôi hiểu ý của Trần Định Lương. Nếu như không có văn Lâm, chắc hẳn tôi sẽ cho anh ta một cơ hội, nhưng tôi không muốn phản bội lại anh ấy. Nếu giữa tôi và Văn Lâm buộc phải có ai đó phản bội lại người kia, tôi tình nguyện để Văn Lâm làm điều đó.
“Người sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm không nhất định sẽ trở thành tình nhân của nhau. Đa số những cặp tình nhân đều không trùng ngày tháng năm sinh.” Tôi nói.
“Chỉ vì họ rất ít có cơ hội để gặp gỡ người sinh cùng ngày cùng tháng với mình mà thôi. Xác xuất gặp nhau của họ chỉ là 1/365 đấy.” Trần Định Lương nói.
“Thế thì chúng ta đúng là có duyên thật!” Tôi nói. “Hy vọng không trùng ngày trùng giờ chết.”
Trần Định Lương bị tôi làm cho tức không nói được câu nào.
“Anh từng nói sẽ thiết kế bìa sách cho Vũ Vô Quá, anh ta quay về rồi đấy. Tôi đổi chủ đề.
“Thật không? Cô bảo anh ta gọi tôi lúc nào cũng được.” Trần Định Lương nói.
“Quần áo mới của tôi đâu? Lúc nào mới may xong thế?”
“Còn chưa bắt đầu, tôi nói rồi, đừng có giục tôi.”
Tôi đột nhiên đổi chủ đề nên anh ta có vẻ khá bực bội. Anh ta chưa bày tỏ tình yêu với tôi, tôi cũng không thể nói mình đã có bạn trai rồi. Thân phận của Văn Lâm rất đặc thù, tôi không muốn đề cập đến anh ấy, tôi có một sự lo lắng kỳ lạ, sợ rằng có ai đó biết người nhà của Văn Lâm hay vợ của anh ấy, vì thế người đó sẽ kể câu chuyện của chúng tôi cho họ nghe. Tuy khả năng này rất nhỏ, nhưng tôi vẫn không muốn nó xảy ra.
Trần Định Lương lại kéo thêm hai học viên nữ khác trong lớp ra sàn nhảy, anh ta cười đùa rất vui vẻ với họ, dường như cố tình trêu ngươi tôi vậy. Nhưng tôi nào có khó chịu nhỉ, rõ ràng biết anh ta không thích bọn họ thì sao tôi có thể khó chịu chứ?
“Em có thể rời xa anh bất cứ lúc nào mà.”
“Anh cũng có thể rời xa em bất cứ lúc nào, em chẳng qua cũng chỉ là khách qua đường trong cuộc đời của anh mà thôi.” Tôi buồn bã nói.
“Anh không coi em là khách qua đường.”
Tôi biết Văn Lâm không coi tôi là khách qua đường, chỉ là tôi cảm giác thân phận của mình rốt cuộc cũng chỉ là khách qua đường mà thôi.
Trước đây, tôi không biết danh phận lại quan trọng đến thế đối với một người phụ nữ, khi gặp Văn Lâm tôi mới phát hiện hóa ra danh phận cũng là thứ thật sự quan trọng, chỉ có tình yêu thôi chưa đủ. Tôi bắt đầu hiểu tại sao một số người phụ nữ không có tình yêu nhưng vẫn khư khư nắm lấy danh phận của mình. Dù không tình yêu, nhưng danh phận dù chết cũng phải nắm cho chắc, còn một ngày giữ danh phận ấy thì còn là người của anh ta, còn cơ hội đợi anh ta quay về. Nỗi đau của người đàn ông đối với người phụ nữ, có lẽ cũng chính là không thể cho người phụ nữ ấy một danh phận, vì thế anh ta mới dùng rất nhiều tình yêu để chuộc tội.
“Anh yêu em nhiều thế liệu có phải vì thương hại? Anh không cần phải làm thế, bởi đó chính là điều em tự chọn cho mình.” Tôi xót xa.
“Nếu không yêu người ta thì làm sao thấy thương hại chứ?” Văn Lâm ân cần nói.
Văn Lâm cúp máy, tôi ngâm mình trong bồn nước ấm, tắm xong vẫn không tài nào ngủ được, lăn lộn cả đêm trên giường. Văn Lâm nói rằng, nếu không yêu sẽ không xót xa. Thế là yêu trước hay xót xa trước nhỉ? Anh ấy xót xa vợ mình, vậy có phải trước đây anh ấy cũng từng yêu cô ta?
3 giờ sáng, dưới lầu dậy lên mùi bánh thơm phức. Bình thường 7 giờ sáng chị Quách mới bắt đầu làm bánh, sao hôm nay lại dậy thơm mùi bánh vào giờ này chứ? Tôi mặc quần áo bước xuống xem sao.
Tôi gõ cửa tiệm bánh, một lúc sau, chị Quách ra mở cửa. Tóc chị có vẻ rối bời, dáng vẻ rất tiều tụy, son trên môi cũng nhợt nhạt. Bình thường chị trang điểm rất kỹ.
“Cô Châu, vẫn chưa ngủ sao?” Chị hỏi.
“Em không ngủ được, lại ngửi thấy mùi bánh thơm quá.”
“Xin lỗi, đáng lẽ chị không nên làm bánh vào lúc này, nhưng chị chẳng biết làm gì, chị cũng không thể nào chợp mắt được.” Giọng chị tràn đầy nỗi niềm. “Nếu em cũng không ngủ được, vào đây làm ấm trà nhé? Bánh cũng làm sắp xong rồi.”
“Vâng ạ!” Thật sự tôi không kiềm chế nổi sức hấp dẫn của mùi bánh thơm ngào ngạt ấy. “Chẳng phải bánh đã có người đặt rồi sao?”
“Không, chị tự làm đấy, em đến xem này.”
Chị ấy dẫn tôi vào bếp, lấy trong lò nướng ra một chiếc bánh vừa nướng đủ độ. Đó là một chiếc bánh ga tô xoài rất đẹp.
Tôi ăn một miếng, ngon thật đấy.
“Chị Quách, bánh này ngon quá ạ.” Tôi khen thật lòng.
“Cô đừng gọi tôi là chị Quách, bạn bè đều gọi tôi là Quách Trúc.”
“Trúc? Măng trúc ấy hả?” Tôi ngạc nhiên.
“Bố tôi rất thích ăn măng trúc nên gọi luôn tôi là Trúc.”
“Quách Trúc - cái tên cũng thật đặc biệt.”
“Trúc cũng có đặc điểm tốt ở chỗ quanh năm đều có để ăn. Tôi cũng thích ăn măng.”
“Sao chị lại bán bánh ngọt thế?”
“Tôi học từ mẹ, bà là người phụ nữ của gia đình, rất thuần thục thiên chức của người phụ nữ. Bà nổi tiếng làm bánh ngon, giờ bánh tôi làm ra còn thua xa so với bà. Năm 18 tuổi tôi lấy chồng, chuyển từ Indonesia đến Hồng Kông, sinh được một trai, một gái, không làm việc gì cả. Tôi không ăn được vị bánh ngọt của Hồng Kông, đúng lúc nhiệt huyết đang lên, tôi liền mở tiệm bánh của mình. Kinh doanh một cửa tiệm nho nhỏ này thôi cũng vất vả lắm! Hóa ra trước đây làm cô bé vẫn sướng hơn nhiều.” Chị Quách dùng tay xoa bóp đôi vai của mình.
“Để em giúp chị.” Tôi đứng phía sau, mát xa vai cho chị.
“Cám ơn em.”
“Chồng chị không phản đối việc chị đi kiếm tiền chứ?”
“Chúng tôi ly hôn rồi.”
“Em xin lỗi.”
“Không sao, cuộc hôn nhân này ngoài việc đã cho tôi hai đứa con ra, tôi còn có một khoản tiền kha khá, dù không làm gì cũng không phải lo chuyện tiền nong cho đến lúc già.”
“Các con của chị đâu?”
“Thằng lớn ở Anh, con bé ở Mỹ, chúng nó đều tự lập.”
“Tiếc quá, chúng không thể thường xuyên nếm những miếng bánh ngon của chị.”
“Cô biết vì sao tôi ly hôn không?”
“Có phải có kẻ thứ ba không?”
Chị Quách gật đầu. “Cô ta trẻ hơn chồng tôi hai mươi tuổi, lần đầu tiên gặp cô ta, tôi đã giật mình. Cô ấy giống hệt tôi, chỉ có một điểm duy nhất khác, đó chính là: cô ấy là bản sao thời trẻ tuổi của tôi. Giây phút đó, bỗng nhiên tôi thấy được an ủi, chồng tôi yêu cô ta, điều đó chứng tỏ trước đây anh ấy từng yêu tôi sâu đậm, anh ấy đã yêu một người phụ nữ giống vợ mình như đúc.”
Tôi và vợ Văn Lâm có giống nhau không nhỉ? Đó là điều tôi vẫn thường hoài nghi, và cũng mong muốn được biết.
“Hồi còn trẻ thân hình của tôi quyến rũ lắm!” Chị Quách mỉm cười mơ hồ chìm vào hồi ức xa xăm.
“Em có thể thấy như thế.”
“Chị cũng từng có eo đấy.”
Suýt chút nữa tôi đã phụt ngụm trà trong miệng. Câu than thở của chị Quách quả thật quá đỗi buồn cười. Tôi đang tìm cách che giấu bộ mặt của mình thì đã nghe thấy chị cười phá lên trước.
“Thật đấy, trước đây chị eo ót lắm.” Chị đứng lên, hai tay chống eo nói. “Trước khi kết hôn, eo chị chỉ có một thước bảy, sau khi sinh thằng lớn vẫn giữ được hai thước, nhưng sinh đến con bé thì tình hình không cứu vãn được nữa.”
“Từ trước đến giờ em chưa từng có eo một thước bảy, lúc gầy nhất cũng chỉ có một thước tám.”
Chị Quách dùng tay véo véo hai khối thịt ở bên eo. “Eo của chị cũng giống như chuyện xưa vậy, một đi không bao giờ trở lại, đúng là chuyện xưa chỉ có thể hồi tưởng lại.”
“Chị tin em đi, eo của chị không phải quá thô đâu.” Tôi ngắm vòng eo của chị chắc khoảng hai thước ba.
“Thật không?”
“Bộ ngực của chị đầy đặn lắm, chính vì thế nên vòng eo nhìn không thô chút nào cả, trông chị rất phúc hậu.” Tôi tưởng tượng hồi còn trẻ chị Quách mặc áo dài chắc chắn đẹp lắm.
“Ngực á? Thôi đừng nói nữa, chảy đến tận eo rồi, được như này là lừa người đấy.” Chị Quách cười méo xệch.
Chị thẳng thắn bộc bạch như vậy khiến tôi cũng không biết phải an ủi thế nào.
“Sau khi ly hôn, chị cũng đã gặp gỡ hai người đàn ông. Nhưng mỗi khi đến giai đoạn cuối chị lại sợ hãi bỏ chạy.”
“Giai đoạn cuối?”
“Trước khi thân mật ấy. Chị luôn chia tay bọn họ trước khi họ muốn thân mật với chị.”
“Tại sao vậy?”
“Chị không muốn bọn họ trông thấy một cơ thể xập xệ của mình, chị sợ bọn họ sẽ đi mất. Tối nay, người đàn ông ấy đã đi rồi.” Chị buồn bã kể.
“Chị chờ em một chút...”
Tôi chạy về nhà, cầm lấy danh thiếp của mình, rồi lại chạy xuống cửa hàng bánh ngọt.
“Đây là danh thiếp của em, ngày mai chị đến chỗ em nhé.”
Chiều ngày hôm sau, quả nhiên chị Quách đến cửa hàng của tôi. Tôi ngắm nhìn chị ấy cởi áo trong phòng thử.
Thân hình chị Quách không hề tàn tạ như những gì chị ấy nói, nước da mịn màng, trắng nõn, ở cái tuổi này phải nói là rất khó tìm. Vòng ngực chị ấy là 36B, bầu ngực bị chảy xệ, nhưng cũng không đến nỗi chảy đến tận eo, chắc chỉ đến phần dạ dày thôi.
“Trước đây ngực chị cúp 36A đấy.”
Từ A trở thành B, hóa ra cũng chẳng phải chuyện gì hay. Từ Ngọc cúp 36A - liệu có ngày nào đó trở thành 36B không?
Vấn đề eo rất dễ dàng giải quyết, chỉ cần cùng thắt eo là có thể thu gọn 8 centimet.
Tôi phát hiện vấn đề lớn nhất của chị Quách chính là vùng da bụng chảy nhão và nhăn nheo, nó lắc lư, đung đưa theo từng cử động của chủ nhân. Khi chị ấy cúi người xuống, nó cũng buông thẳng xuống.
“Nếu có thể tôi rất muốn cắt mớ da này đi.” Chị Quách ngao ngán nói.
Tôi bảo chị thử một loại áo ngực, thắt eo và quần lót kiểu mới, phải vất vả lắm tôi mới có thể cài được cúc cho chiếc thắt eo.
“Đây là loại bó nhất đấy, có thể mặc nó trong những dịp quan trọng hoặc khi mặc những bộ quần áo bó sát, bình thường thì có thể mặc những loại không bó chặt thế.” Tôi giải thích.
Chị Quách ngắm nghía mình thật kỹ trong gương, giờ đây, một người sở hữu ba vòng 91-68-91, toàn bộ số thịt thừa đã được giấu trong lớp đồ lót.
“Thật thần kỳ!” Chị xuýt xoa. “Sao có thể như vậy được chứ?”
“Nhờ công lao của thép và chất co giãn cả đấy.”
“Đúng là phát minh vĩ đại!” Chị vẫn trầm trồ.
“Hóa ra một cơ thể đẹp của người phụ nữ do nhiều cọng thép tạo thành!” Chị vừa trả tiền vừa nói.
“Em chờ tin tốt lành từ chị.” Tôi dặn dò.
Hôm nay là buổi học thiết kế cuối cùng. Sau đó, khóa học sẽ kết thúc. Mười mấy học viên trong lớp đã cùng nhau thống nhất hẹn Trần Định Lương đi ăn cơm, hơn nữa còn cùng nhau đi hò hát.
Sau bữa tối, chúng tôi cùng đến một câu lạc bộ. Có ai đó mời Trần Định Lương lên hát.
“Tôi chỉ biết hát bài I will wait for you thôi.” Trần Định Lương nhìn tôi cười thật tươi.
“Trong list không có bài hát ấy.” Tôi nói.
“Vậy chúng ta đi nhảy nào, được chứ?” Anh ta nói với tôi.
Chúng tôi cùng bước ra sàn nhảy, Trần Định Lương không biết nhảy lắm, chỉ biết lắc lư thân người.
“Anh không thường xuyên khiêu vũ, phải không?” Tôi hỏi.
Anh ta kéo tay tôi, lôi đến tận giữa sàn nhảy mới dừng lại.
“Người trùng ngày sinh tháng đẻ có cơ hội trở thành tình nhân không?” Anh ta hỏi tôi.
Tôi hiểu ý của Trần Định Lương. Nếu như không có văn Lâm, chắc hẳn tôi sẽ cho anh ta một cơ hội, nhưng tôi không muốn phản bội lại anh ấy. Nếu giữa tôi và Văn Lâm buộc phải có ai đó phản bội lại người kia, tôi tình nguyện để Văn Lâm làm điều đó.
“Người sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm không nhất định sẽ trở thành tình nhân của nhau. Đa số những cặp tình nhân đều không trùng ngày tháng năm sinh.” Tôi nói.
“Chỉ vì họ rất ít có cơ hội để gặp gỡ người sinh cùng ngày cùng tháng với mình mà thôi. Xác xuất gặp nhau của họ chỉ là 1/365 đấy.” Trần Định Lương nói.
“Thế thì chúng ta đúng là có duyên thật!” Tôi nói. “Hy vọng không trùng ngày trùng giờ chết.”
Trần Định Lương bị tôi làm cho tức không nói được câu nào.
“Anh từng nói sẽ thiết kế bìa sách cho Vũ Vô Quá, anh ta quay về rồi đấy. Tôi đổi chủ đề.
“Thật không? Cô bảo anh ta gọi tôi lúc nào cũng được.” Trần Định Lương nói.
“Quần áo mới của tôi đâu? Lúc nào mới may xong thế?”
“Còn chưa bắt đầu, tôi nói rồi, đừng có giục tôi.”
Tôi đột nhiên đổi chủ đề nên anh ta có vẻ khá bực bội. Anh ta chưa bày tỏ tình yêu với tôi, tôi cũng không thể nói mình đã có bạn trai rồi. Thân phận của Văn Lâm rất đặc thù, tôi không muốn đề cập đến anh ấy, tôi có một sự lo lắng kỳ lạ, sợ rằng có ai đó biết người nhà của Văn Lâm hay vợ của anh ấy, vì thế người đó sẽ kể câu chuyện của chúng tôi cho họ nghe. Tuy khả năng này rất nhỏ, nhưng tôi vẫn không muốn nó xảy ra.
Trần Định Lương lại kéo thêm hai học viên nữ khác trong lớp ra sàn nhảy, anh ta cười đùa rất vui vẻ với họ, dường như cố tình trêu ngươi tôi vậy. Nhưng tôi nào có khó chịu nhỉ, rõ ràng biết anh ta không thích bọn họ thì sao tôi có thể khó chịu chứ?
Tác giả :
Trương Tiểu Nhàn