Kiếp Duyên
Chương 52
CHƯƠNG 52 PN3: KHÔNG PHẢI OAN GIA KHÔNG TỤ ĐẦU
“Ai……”
“Ai……”
Mỗi một khắc qua đi, Lưu Ly lại thở dài một tiếng.
“Ly nha đầu, có chuyện gì làm cho ngươi than thở như thế?” Tiến vào ước chừng một khắc, Y Tích mặc nhất kiện sa bào màu trắng bán trong suốt, nằm ở ghế thái sư trong phòng hỏi.
Lưu Ly không quay đầu lại, chỉ là cầm trong tay một hộp dài màu đen cẩn thận bỏ vào ngăn tủ, hỏi: “Ngươi hôm nay sao lại rảnh rỗi đến nơi này của ta?” Xoay người, thấy Y Tích một bộ dáng thoả mãn, tròng mắt Lưu Ly vòng vo chuyển, chậm rãi tiến lên, ngồi ở bên cạnh Y Tích nhẹ giọng hỏi, “Ngươi làm cho Nguyệt Hành Vân ăn?”
“Ta ăn hắn?” Y Tích liếc mắt nhìn Lưu Ly một cái, miễn cưỡng nói, “Rõ ràng là hắn ăn ta thì đúng hơn.”
Lưu Ly đẩy Y Tích xê ra một chút, hừ nói: “Thôi đi. Nếu ngươi không dùng mị công, Nguyệt Hành Vân chịu bính ngươi sao?” Lưu Ly mỉa mai, Y Tích lại tuyệt không để ý cười rộ lên, “Vậy thì như thế nào? Ta chính là người luôn mang thù, hắn nói mị công của ta đối với hắn vô dụng, ta đây liền càng muốn thử xem. Hơn nữa……” Y Tích hướng Lưu Ly quyến rũ cười, “Hắn ở trên giường quả là rất dũng mãnh, trợ giúp cho việc tăng công lực của ta rất nhiều.”
Lưu Ly mặt không chút đỏ tiếp tục cười nhạo: “Hừ, nếu không sợ chết như thế, vậy ngươi đến nơi này của ta để làm chi?”
Đối với Y Tích, chuyện Nguyệt Hành Vân cùng Lưu Thao, tại nơi của Lưu Ly ba năm hắn hiểu biết không ít. Nguyệt Hành Vân là một giang hồ lãng tử, lúc trước coi trọng Lưu Thao, khăng khăng một mực theo sát ở bên cạnh hắn, nhưng ai biết hoa rơi cố ý nước chảy vô tình, Lưu Thao căn bản là người lạnh lùng vô cảm, đem Nguyệt Hành Vân đuổi ra kinh thành. Nguyệt Hành Vân bị Lưu Thao tuyệt tình gây thương tích, thề sau này tuyệt không bước vào kinh thành nửa bước, nhưng ai biết lại trùng hợp bị Y Tích nghe được. Y Tích từng bị Nguyệt Hành Vân đả thương, càng gián tiếp bị trọng thương, vì thế Y Tích vẫn đối Nguyệt Hành Vân ghi hận trong lòng, thừa dịp nỗi lòng Nguyệt Hành Vân đang đau khổ, hắn đối Nguyệt Hành Vân dùng mị công, hai người liền có quan hệ.
Nguyệt Hành Vân định tìm Y Tích báo thù, mà Y Tích lại thường thường lợi dụng mị công cùng Nguyệt Hành Vân đi đến một đoạn da thịt thân cận. Hai người quan hệ là càng ngày càng “thân mật”. Nguyệt Hành Vân đã thề không bước vào kinh thành nửa bước, cho nên sau mỗi lần đắc thủ, Y Tích sẽ ở kinh thành, trong quý phủ của công chúa Lưu Ly một thời gian, chờ sau khi công lực hắn tăng nhiều, hắn lại đi tìm Nguyệt Hành Vân gây “phiền toái”. Lưu Ly luôn cảm thấy Y Tích là yêu thích Nguyệt Hành Vân, mới có thể dùng loại biện pháp ngu ngốc này đi tiếp cận Nguyệt Hành Vân.
“Y Tích, ngươi cùng ta nói thật đi, ngươi yêu thích hắn rồi đúng không? Bằng không nhiều người như vậy, ngươi cần chi phải tìm hắn chứ? Ta tin tưởng người khác cũng có thể làm cho mị công ngươi tăng nhiều.”
Lưu Ly đặt vấn đề làm cho Y Tích trừng lớn hai mắt, ngay sau đó hắn liền cười ngã vào ghế thái sư: “Ly nha đầu…… Ngươi…… Ha hả a…… Đừng nhúc nhích bất động liền đem người khác ghép thành đôi. Ta thích hắn? Có thể sao? Thứ nhất, người hắn thích chính là thái tử điện hạ, ta sẽ không đối với loại người trong lòng có người khác động tâm. Đệ nhị, hắn tuy rằng bộ dạng không tồi, nhưng tính nết rất tà hồ, không đúng sở thích “ăn uống” của ta. Cuối cùng, hắn muốn giết ta, ta còn muốn sống lâu thêm vài năm nữa.”
“Ngươi đã không thích hắn, vậy ngươi tìm hắn làm gì? Còn cùng hắn trên giường.”
Tuy rằng Y Tích đã quen với việc Lưu Ly ăn ngay nói thẳng, thế nhưng còn bị câu nói sau cùng của nàng biến thành có chút đau đầu: “Ta nói Ly nha đầu ngươi nha, dù sao ngươi cũng là một công chúa, hiện tại lại có con gái, ngươi không sợ sau này dạy hư Doanh nhi sao?”
Lưu Ly huy phất tay, một chút cũng không tự xét lại nói: “Sợ cái gì, con gái của ta đương nhiên phải giống với ta hào sảng. Nếu không sau này nó làm sao bước chân vào giang hồ, đương giáo chủ.” Lưu Ly đem tiếc nuối chính mình giao cho nữ nhi, hy vọng nữ nhi sẽ không làm cho nàng thất vọng.
“Đừng có mà láy sang chuyện của ta, ngươi nói, có phải ngươi đối với tên Nguyệt Hành Vân kia động tâm hay không?”
“Không có.” Y Tích trả lời thật rõ ràng, thấy Lưu Ly không tin, hắn nói, “Nguyệt Hành Vân không có khả năng thích ta. Còn ta thì, nếu muốn tu luyện mị công, nhất định phải cùng người…… Nhưng mà những người khác, lộng không tốt sẽ dây dưa không dứt, còn Nguyệt Hành Vân thì bất đồng, hắn sẽ không yêu thương ta, chờ ta đạt tới đệ thập tầng, hắn cho dù muốn giết ta cũng giết không xong, đến lúc đó, ta sẽ không đi tìm hắn nữa. Tuy nói ta là đang lợi dụng hắn, nhưng người được hưởng thụ chính là hắn.” Nói tới đây, Y Tích hừ lạnh hai tiếng, “Được hưởng thụ còn khoe mã. Hắn mỗi lần không gây sức ép ta mấy canh giờ sẽ không bỏ qua, ta chỉ có dùng mị thuật lúc đầu thôi.” Động động thân mình bủn rủn không chịu nổi, Y Tích lười nhắc lại chuyện Nguyệt Hành Vân, cho dù hắn có một chút thích y như vậy, hắn cũng sẽ không cùng cái loại người không được tự nhiên này cùng nhau, mệt lắm.
“Quên đi, chỉ cần ngươi biết mình muốn làm cái gì là được, dù sao ta cũng không hiểu các ngươi.” Làm cho Y Tích ngã chén trà cho mình, Lưu Ly nghĩ nên như thế nào tiêu huỷ đồ vật kia.
“Ly nha đầu, làm sao vậy?” Nhìn ra Lưu Ly đang có việc, Y Tích quan tâm hỏi.
“Ai……” Lưu Ly lại thở dài một tiếng, không có chút phân biệt nam nữ thọ thọ bất thân, gối lên trên người Y Tích nói, “Nếu trong tay ngươi có một phen bảo kiếm, mà ngươi lại không thể sử dụng, ngươi cũng sẽ giống như ta thôi.”
“Bảo kiếm?” Y Tích kỳ quái hỏi, “Có phải rất nặng?”
Lưu Ly lắc đầu.
“Quá dài?”
Lắc đầu.
“Quá khó khăn xem?”
Lưu Ly vẫn là lắc đầu.
“Đó là vì sao?” Y Tích không rõ.
Lưu Ly đứng dậy, đóng cửa phòng lại, rồi đóng luôn cửa sổ, dị thường thần bí ở bên tai Y Tích nói thầm, chỉ thấy hai mắt Y Tích mở càng lớn, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc.
“Việc này tuyệt đối không thể cho hắn biết.” Y Tích thận trọng dặn dò. Lưu Ly gật gật đầu, sờ sờ cổ chính mình: “Không chỉ không thể cho hắn biết, càng không thể cho tiểu hoàng thúc cùng Thao ca ca biết, ai……”
Y Tích nhỏ giọng nói: “Ta giúp ngươi đem thanh kiếm kia mang đi, phóng tới một nơi không ai biết.”
“Được rồi.” Tuy rằng luyến tiếc, nhưng đây là biện pháp an toàn nhất, Lưu Ly gật đầu đáp ứng.
“Đều do tiểu hoàng thúc, lại gạt ta hắn chính là ‘ ảnh đạo ’, nếu không ta làm sao cùng Thương ca ca đi trộm ‘ truy hồn ’, nghĩ muốn lấy vật này dẫn dụ ảnh đạo.” Lưu Ly ai oán nói, đây là chuyện cuối cùng mà nàng cảm thấy hối hận khi đã làm, nhưng nàng cũng là vô tội, nàng nào biết đâu rằng làm như vậy lại hại tiểu hoàng thúc khóc, “‘ Truy hồn ’ thật đúng là hảo kiếm, đáng tiếc không thể dùng a.” Nàng đã thèm ‘ phách nguyệt ’ của Uý Thiên thật lâu, nàng cũng đang có ‘ truy hồn ’, nhưng không cách nào sử dụng nó được.
“Đừng nghĩ nhiều nữa. Đều qua ba bốn năm, Tiểu Tứ Nhi đã sớm quên. Chỉ sợ Uý Thiên cũng đã quên. Chỉ cần ngươi cùng Ly Thương không nói, ta không nói, sẽ không có người nào biết đến.” Y Tích an ủi, hắn tối rõ ràng Uý Thiên có bao nhiêu để ý Lưu Thiên Tứ, nếu chuyện này cho y biết, y khẳng định sẽ tìm Lưu Ly tính sổ.
“Vậy thì thanh kiếm này ta liền giao cho ngươi.” Vỗ vỗ Y Tích, thấy hắn cau mi, Lưu Ly liền kéo ra vạt áo Y Tích, tấm tắc nói, “Hắn thật đúng là dũng mãnh a.” Trên làn da, xanh một khối tím một khối.
Đem vạt áo kéo che lại, Y Tích đánh cái ngáp nói: “Nam nhân đương nhiên phải dũng mãnh rồi. Ly Thương chẳng lẽ không dũng mãnh?”
Lưu Ly khó khi nào đỏ mặt, bản tính phải trả thù liền ở trên người Y Tích đang đau nhức tấu mấy quyền, nàng âm thầm thề nhất định phải đem Y Tích đưa cho Nguyệt Hành Vân.
………………………………………………………………………………………………
Ở quý phủ Lưu Ly nghỉ ngơi mấy ngày, Y Tích mang theo thanh kiếm Lưu Ly giao cho hắn tính toán quay về “Linh Hương cung” một chuyến, sau đó lo lắng đem thanh kiếm giấu đến nơi nào. Thủ hạ của hắn đã muốn bẩm báo hành tung của Nguyệt Hành Vân, rằng y đã ly khai kinh thành chẳng biết đi đâu, Y Tích thừa dịp mấy ngày qua mà hảo hảo nghĩ nghĩ đến quan hệ giữa hắn cùng Nguyệt Hành Vân, cảm thấy vẫn là không cần lại đi tìm đối phương, để tránh thật sự phiền toái trên thân.
Kỵ mã đi suốt ba ngày, Y Tích thoáng nhẹ nhàng thở ra, lại có một chút thất vọng, xem ra Nguyệt Hành Vân là thật không muốn tiếp tục cùng hắn dây dưa. Cũng thế, dù sao hắn cũng không tính toán tiếp tục cùng y có liên quan. Đối Nguyệt Hành Vân có cảm tình, chính hắn cũng không thể nói rõ, cứ như vậy chặt đứt liên hệ cũng tốt.
Lại hành tẩu một ngày, Y Tích tiến vào một khách ***, tính toán nghỉ ngơi tắm rửa một chút lại tiếp tục lên đường. Làm cho *** tiểu nhị mang đến nước ấm, Y Tích ngâm mình ở dục dũng nhắm mắt dưỡng thần. Đột nhiên một đạo chỉ phong đánh úp lại, Y Tích nghiêng đầu né tránh, khi hắn đang muốn nhảy ra dục dũng, thân thể hắn lại mềm nhũn, mất đi ý thức.
Tỉnh lại, phát hiện chính mình còn đang ở khách ***, cũng ở trong phòng cũ, Y Tích giật giật thân thể, tứ chi không có một tia khí lực làm cho hắn biết chính mình bị người hạ dược, nhưng đến tột cùng là như thế nào…… Trước mắt xuất hiện bóng ma, Y Tích ngẩng đầu, có chút ngoài ý muốn nhìn thấy người đứng bên giường kia, sau đó chỉ thấy y loan hạ thân mình.
“A!” Cổ bị người hung hăng cắn, Y Tích đau đến mồ hôi lạnh ứa ra. Hắn cứ nghĩ Nguyệt Hành Vân đã đi rồi, không nghĩ tới y lại ở nửa đường chờ hắn. Đến tột cùng là có người bán đứng hành tung của hắn hay là vì Nguyệt Hành Vân vẫn một mực đi theo hắn.
Nguyệt Hành Vân ngẩng đầu, ngoài miệng là huyết, cổ Y Tích bị y cắn ra huyết. Liếm liếm môi, Nguyệt Hành Vân một phen kéo ra chăn trên người Y Tích, lộ ra thân thể trần trụi của hắn.
“Nguyệt Hành Vân, nhìn không ra ngươi cũng là loại người dùng thủ đoạn hạ mê dược người khác.” Y Tích thở hổn hển, trào phúng nhìn Nguyệt Hành Vân, “Có bản lĩnh cùng ta đánh một hồi, nếu ta thua, tuỳ ngươi xử trí, hay là nói ngươi cảm thấy chính mình đánh không lại ta?” Nguyệt Hành Vân rất bình tĩnh, bình tĩnh đến nỗi làm cho hắn cảm thấy toàn thân phát lạnh. Nhìn thấy Nguyệt Hành Vân bỏ đi quần áo chính mình, Y Tích cười lạnh hai tiếng, xoay mặt đi …, nguyên lai là tìm hắn làm việc này, không thể nói rõ trong lòng có loại tư vị gì, hắn đơn giản nhắm hai mắt lại.
Miệng bị người mạnh mẽ khiêu khai, nhét vào một viên thuốc, còn không chờ hắn biết được hương vị viên thuốc, viên thuốc liền vào trong bụng hắn. Mà khi Y Tích bắt đầu thấy cả người nóng lên, hắn rốt cuộc biết thuốc này là gì.
“Nguyệt Hành Vân…… Ngươi muốn cứ việc nói thẳng, ngươi cùng ta cũng không phải lần đầu tiên, không cần dùng tới xuân dược đâu.” Y Tích lộ ra chiêu bài cười – quyến rũ của hắn, hành động ngoài dự đoán của Nguyệt Hành Vân làm cho hắn phá lệ khẩn trương, hắn tình nguyện Nguyệt Hành Vân giống như trước kia trực tiếp rút đao cùng hướng.
Nguyệt Hành Vân từ đầu đến cuối một câu cũng không nói, mà chờ sau khi dược tính trong cơ thể Y Tích hoàn toàn phát ra, y thượng giường, tách ra hai chân Y Tích, lúc hắn hết sức rên rỉ, vọt đi vào.
“Đại ca, ngươi nói ta đem Y Tích giao cho Nguyệt Hành Vân là đúng hay là sai?” Cùng Ly Thương tản bộ trong hoa viên, Lưu Ly lo lắng hỏi. Ly Thương nắm chặt tay nàng, cho thấy đối với nàng hoàn toàn tin tưởng.
“Y Tích rõ ràng là đối với Nguyệt Hành Vân có tình ý, còn mạnh miệng chối bay chối biến.” Lưu Ly bĩu môi, nói tiếp, “Kỳ thật ta cũng có tư tâm của ta, nếu Nguyệt Hành Vân có thể thích Y Tích, hắn cùng Thao ca ca sẽ không vấn đề gì nữa. Sau này Thao ca ca có thích người nào, Nguyệt Hành Vân cũng sẽ không đến quấy rối, dù sao cái tên Nguyệt Hành Vân kia cũng không phải người tốt gì. Bất quá…… Hì hì, sau khi Nguyệt Hành Vân nghe Y Tích nói căn bản không có khả năng yêu thương y, ta biết y tức giận, lần này lại có trò hay để xem rồi.”
Tay lại bị nắm càng chặt, Lưu Ly cười rộ lên, nàng biết mặc kệ nàng làm cái gì, đại ca cũng sẽ ủng hộ nàng.
“Tóm lại, sau này Y Tích sẽ cảm kích ta. Nếu Nguyệt Hành Vân làm Y Tích thương tâm, ta cũng sẽ không tha cho y.”
Ly Thương gật đầu, hắn biết Ly nhi làm cái gì cũng có chừng mực, sẽ không xằng bậy.
Một năm sau
“Uý Thiên.” Y Tích vòng eo chân thành đi tới, vừa định nằm úp sấp trên vai Uý Thiên, đối phương liền tránh ra.
“Chuyện gì?” Đối với người đột nhiên đến thăm này, Uý Thiên không chút vui sướng, tuy nói nếu không phải nhờ đối phương y sẽ không có Bảo Nhi, nhưng y cũng không cảm kích.
“Uý lâu chủ còn ghi thù với ta a.” Đối thái độ của Uý Thiên, Y Tích không nhiều cảm giác lắm, ngồi vào trên hòn đá ở một bên, sau khi hướng đối phương phao mị nhãn, nhìn nhìn bốn phía, “Tiểu Tứ Nhi đâu? Không cùng ngươi bên nhau sao?”
“Hắn cùng Bảo Nhi ở trong cung bắt cá.” Uý Thiên thản nhiên nói.
Y Tích cười cười, hướng Uý Thiên ngoắc ngoắc ngón tay: “Uý Thiên, có chuyện ta muốn nói cho ngươi biết, bất quá chuyện này không thể để cho người khác nghe được.”
UÝ Thiên cảnh giới nhìn Y Tích, không biết trong hồ lô của hắn bán là dược gì.
“Là có liên quan đến Tiểu Tứ Nhi.” Đáy mắt Y Tích hiện lên phẫn hận, Uý hiên nhìn hắn một lúc liền đi tới. Y Tích ở bên tai Uý Thiên nhỏ giọng nói: “Khi Tiểu Tứ Nhi bước chân vào giang hồ, người trộm đi ‘ truy hồn ’, giá hoạ cho ‘ ảnh đạo ’ chính là Lưu Ly.”
“Lưu Ly?!” Trên người Uý thiên thoát ra hàn khí nhiều năm không có.
“Đúng vậy.” Y Tích gật đầu, “Thanh kiếm kia qua mấy ngày ta sẽ cho người đưa tới cho ngươi. Vốn muốn sớm nói cho ngươi biết, nhưng suốt một năm qua thoát thân không được.”
“Gặp phiền toái?” Y Tích một năm không có tin tức gì, Uý Thiên nghe hắn nói như vậy, vẫn là lo lắng hỏi.
“Hiện tại đã muốn giải quyết xong.” Mặt Y Tích trở nên lạnh xuống, tiếp theo hắn lại làm như không có việc gì cười rộ lên.
Uý Thiên chăm chú nhìn hắn trong chốc lát, phát hiện hắn không có nửa phần miễn cưỡng, không hề hỏi tiếp, chỉ nói: “Đa tạ, nếu cần ta hỗ trợ, cứ việc tới tìm ta, vô luận sự ra sao.” Hướng Y Tích vuốt cằm, Uý Thiên bước nhanh hướng phía ngoài Bán Nguyệt phủ mà đi, y tuyệt không khinh tha Lưu Ly! Dám chọc cho Tiểu Dụ Đầu của y khóc.
“Ha hả……” Uý Thiên đi xa, Y Tích bật cười, Lưu Ly lần trước hại thảm hắn, thù này không báo phi Y Tích.
Rời đi Bán Nguyệt phủ, Y Tích thay đổi thân xiêm y mộc mạc, còn đeo mũ mão tử. Che giấu thân hình trở lại một khách ***, hắn cẩn thận tiến vào trong phòng chính mình.
“Cung chủ.” Một gã thiếu niên ôm một đứa trẻ mới sinh, thấy Y Tích đã trở lại, liền đứng lên, “Thiếu chủ mới vừa tỉnh.”
Nhìn đến đứa nhỏ kia, trên mặt Y Tích lộ ra thần sắc nhu hoà, tiến lên đem đứa nhỏ ôm lấy, hắn vỗ nhẹ nói: “Đi thôi, trước khi trời tối đen chúng ta phải rời khỏi kinh thành.” Nếu không đi, người nọ sẽ truy đến đây.
“Vâng!” Thiếu niên thuần thục thu thập hảo bọc hành lý, Y Tích khoác kiện áo choàng, đem đứa nhỏ ôm vào trong ngực, dùng tiểu chăn bông bao hảo, “Đi thôi.”
“Vâng!”
Y Tích mang thủ hạ cùng đứa nhỏ mới vừa đi trong chốc lát, có một người vội vội vàng vàng vọt vào phòng bọn họ. Trong phòng, hương khí đặc biệt trên người Y Tích còn không có hoàn toàn phiêu tán, nam tử xoay người lại vội vàng xông ra ngoài.
Ngồi ở trong xe ngựa, Y Tích chăm chú nhìn đứa nhỏ trong ngực, càng nhìn càng bất mãn, rõ ràng là do hắn sinh, vì sao bộ dạng lại giống cái kia tên. Nghĩ đến sự tồn tại của đứa nhỏ này, Y Tích liền cảm thấy không thể tha cho Lưu Ly. Nàng không chỉ cùng Nguyệt Hành Vân cấu kết với nhau làm việc xấu “hãm hại” hắn, còn trong xuân dược thả sinh tử dược. Ngày đó, Nguyệt Hành Vân nguyên bản tính đem hắn cột vào trên giường làm cho đến khi y vừa lòng mới buông ra hắn, lại không nghĩ đến một tháng sau hắn lại có bầu.
Khi hắn biết chính mình mang thai đứa con của Nguyệt Hành Vân, nếu không bị vòng trang sức khoá, hắn tuyệt đối sẽ quay về kinh giết Lưu Ly. Mà hắn cứ nghĩ Nguyệt Hành Vân sẽ làm cho hắn xoá sạch đứa nhỏ, nhưng hắn lại không ngờ y lại đem hắn mang đi, buộc hắn sinh hạ đứa nhỏ. Cho dù Nguyệt Hành Vân hiện tại nói thích hắn, thích đứa nhỏ, nhưng hắn cũng nuốt không nổi ác khí này. Chờ sau khi đứa nhỏ qua một tuổi, hắn liền mang theo đứa nhỏ chạy thoát, không trốn đến mười năm tám năm, hắn tuyệt đối sẽ không gặp Nguyệt Hành Vân!
Phía sau xe ngựa, một người cưỡi ngựa rất nhanh đuổi theo, nam tử kia tóc tai hỗn độn, dung mạo tuấn mỹ lại lộ ra mỏi mệt cùng lo lắng. Khi ngựa đi ngang qua xe ngựa Y Tích, nam tử cũng không dừng lại, chính là khi mã chạy được một đoạn hành trình, bên trong xe ngựa truyền ra tiếng khóc nỉ non của trẻ mới sinh, chỉ thấy nam tử đột nhiên giữ chặt cương ngựa, quay đầu ngựa lại, trên mặt chụp xuống một tầng sương lạnh. Y Tích, ngươi dám mang theo đứa nhỏ trốn ta, ta sẽ vĩnh viễn đem ngươi cột vào trên giường!
Mà lúc này trong phủ công chúa, một nữ tử bị phụ thân phạt ba tháng, hai tay chống nạnh, ngửa mặt lên trời mắng to: “Y Tích, bản công chúa cùng ngươi thề không lưỡng lập, ngươi cư nhiên dám bán đứng ta!”
“Ai……”
“Ai……”
Mỗi một khắc qua đi, Lưu Ly lại thở dài một tiếng.
“Ly nha đầu, có chuyện gì làm cho ngươi than thở như thế?” Tiến vào ước chừng một khắc, Y Tích mặc nhất kiện sa bào màu trắng bán trong suốt, nằm ở ghế thái sư trong phòng hỏi.
Lưu Ly không quay đầu lại, chỉ là cầm trong tay một hộp dài màu đen cẩn thận bỏ vào ngăn tủ, hỏi: “Ngươi hôm nay sao lại rảnh rỗi đến nơi này của ta?” Xoay người, thấy Y Tích một bộ dáng thoả mãn, tròng mắt Lưu Ly vòng vo chuyển, chậm rãi tiến lên, ngồi ở bên cạnh Y Tích nhẹ giọng hỏi, “Ngươi làm cho Nguyệt Hành Vân ăn?”
“Ta ăn hắn?” Y Tích liếc mắt nhìn Lưu Ly một cái, miễn cưỡng nói, “Rõ ràng là hắn ăn ta thì đúng hơn.”
Lưu Ly đẩy Y Tích xê ra một chút, hừ nói: “Thôi đi. Nếu ngươi không dùng mị công, Nguyệt Hành Vân chịu bính ngươi sao?” Lưu Ly mỉa mai, Y Tích lại tuyệt không để ý cười rộ lên, “Vậy thì như thế nào? Ta chính là người luôn mang thù, hắn nói mị công của ta đối với hắn vô dụng, ta đây liền càng muốn thử xem. Hơn nữa……” Y Tích hướng Lưu Ly quyến rũ cười, “Hắn ở trên giường quả là rất dũng mãnh, trợ giúp cho việc tăng công lực của ta rất nhiều.”
Lưu Ly mặt không chút đỏ tiếp tục cười nhạo: “Hừ, nếu không sợ chết như thế, vậy ngươi đến nơi này của ta để làm chi?”
Đối với Y Tích, chuyện Nguyệt Hành Vân cùng Lưu Thao, tại nơi của Lưu Ly ba năm hắn hiểu biết không ít. Nguyệt Hành Vân là một giang hồ lãng tử, lúc trước coi trọng Lưu Thao, khăng khăng một mực theo sát ở bên cạnh hắn, nhưng ai biết hoa rơi cố ý nước chảy vô tình, Lưu Thao căn bản là người lạnh lùng vô cảm, đem Nguyệt Hành Vân đuổi ra kinh thành. Nguyệt Hành Vân bị Lưu Thao tuyệt tình gây thương tích, thề sau này tuyệt không bước vào kinh thành nửa bước, nhưng ai biết lại trùng hợp bị Y Tích nghe được. Y Tích từng bị Nguyệt Hành Vân đả thương, càng gián tiếp bị trọng thương, vì thế Y Tích vẫn đối Nguyệt Hành Vân ghi hận trong lòng, thừa dịp nỗi lòng Nguyệt Hành Vân đang đau khổ, hắn đối Nguyệt Hành Vân dùng mị công, hai người liền có quan hệ.
Nguyệt Hành Vân định tìm Y Tích báo thù, mà Y Tích lại thường thường lợi dụng mị công cùng Nguyệt Hành Vân đi đến một đoạn da thịt thân cận. Hai người quan hệ là càng ngày càng “thân mật”. Nguyệt Hành Vân đã thề không bước vào kinh thành nửa bước, cho nên sau mỗi lần đắc thủ, Y Tích sẽ ở kinh thành, trong quý phủ của công chúa Lưu Ly một thời gian, chờ sau khi công lực hắn tăng nhiều, hắn lại đi tìm Nguyệt Hành Vân gây “phiền toái”. Lưu Ly luôn cảm thấy Y Tích là yêu thích Nguyệt Hành Vân, mới có thể dùng loại biện pháp ngu ngốc này đi tiếp cận Nguyệt Hành Vân.
“Y Tích, ngươi cùng ta nói thật đi, ngươi yêu thích hắn rồi đúng không? Bằng không nhiều người như vậy, ngươi cần chi phải tìm hắn chứ? Ta tin tưởng người khác cũng có thể làm cho mị công ngươi tăng nhiều.”
Lưu Ly đặt vấn đề làm cho Y Tích trừng lớn hai mắt, ngay sau đó hắn liền cười ngã vào ghế thái sư: “Ly nha đầu…… Ngươi…… Ha hả a…… Đừng nhúc nhích bất động liền đem người khác ghép thành đôi. Ta thích hắn? Có thể sao? Thứ nhất, người hắn thích chính là thái tử điện hạ, ta sẽ không đối với loại người trong lòng có người khác động tâm. Đệ nhị, hắn tuy rằng bộ dạng không tồi, nhưng tính nết rất tà hồ, không đúng sở thích “ăn uống” của ta. Cuối cùng, hắn muốn giết ta, ta còn muốn sống lâu thêm vài năm nữa.”
“Ngươi đã không thích hắn, vậy ngươi tìm hắn làm gì? Còn cùng hắn trên giường.”
Tuy rằng Y Tích đã quen với việc Lưu Ly ăn ngay nói thẳng, thế nhưng còn bị câu nói sau cùng của nàng biến thành có chút đau đầu: “Ta nói Ly nha đầu ngươi nha, dù sao ngươi cũng là một công chúa, hiện tại lại có con gái, ngươi không sợ sau này dạy hư Doanh nhi sao?”
Lưu Ly huy phất tay, một chút cũng không tự xét lại nói: “Sợ cái gì, con gái của ta đương nhiên phải giống với ta hào sảng. Nếu không sau này nó làm sao bước chân vào giang hồ, đương giáo chủ.” Lưu Ly đem tiếc nuối chính mình giao cho nữ nhi, hy vọng nữ nhi sẽ không làm cho nàng thất vọng.
“Đừng có mà láy sang chuyện của ta, ngươi nói, có phải ngươi đối với tên Nguyệt Hành Vân kia động tâm hay không?”
“Không có.” Y Tích trả lời thật rõ ràng, thấy Lưu Ly không tin, hắn nói, “Nguyệt Hành Vân không có khả năng thích ta. Còn ta thì, nếu muốn tu luyện mị công, nhất định phải cùng người…… Nhưng mà những người khác, lộng không tốt sẽ dây dưa không dứt, còn Nguyệt Hành Vân thì bất đồng, hắn sẽ không yêu thương ta, chờ ta đạt tới đệ thập tầng, hắn cho dù muốn giết ta cũng giết không xong, đến lúc đó, ta sẽ không đi tìm hắn nữa. Tuy nói ta là đang lợi dụng hắn, nhưng người được hưởng thụ chính là hắn.” Nói tới đây, Y Tích hừ lạnh hai tiếng, “Được hưởng thụ còn khoe mã. Hắn mỗi lần không gây sức ép ta mấy canh giờ sẽ không bỏ qua, ta chỉ có dùng mị thuật lúc đầu thôi.” Động động thân mình bủn rủn không chịu nổi, Y Tích lười nhắc lại chuyện Nguyệt Hành Vân, cho dù hắn có một chút thích y như vậy, hắn cũng sẽ không cùng cái loại người không được tự nhiên này cùng nhau, mệt lắm.
“Quên đi, chỉ cần ngươi biết mình muốn làm cái gì là được, dù sao ta cũng không hiểu các ngươi.” Làm cho Y Tích ngã chén trà cho mình, Lưu Ly nghĩ nên như thế nào tiêu huỷ đồ vật kia.
“Ly nha đầu, làm sao vậy?” Nhìn ra Lưu Ly đang có việc, Y Tích quan tâm hỏi.
“Ai……” Lưu Ly lại thở dài một tiếng, không có chút phân biệt nam nữ thọ thọ bất thân, gối lên trên người Y Tích nói, “Nếu trong tay ngươi có một phen bảo kiếm, mà ngươi lại không thể sử dụng, ngươi cũng sẽ giống như ta thôi.”
“Bảo kiếm?” Y Tích kỳ quái hỏi, “Có phải rất nặng?”
Lưu Ly lắc đầu.
“Quá dài?”
Lắc đầu.
“Quá khó khăn xem?”
Lưu Ly vẫn là lắc đầu.
“Đó là vì sao?” Y Tích không rõ.
Lưu Ly đứng dậy, đóng cửa phòng lại, rồi đóng luôn cửa sổ, dị thường thần bí ở bên tai Y Tích nói thầm, chỉ thấy hai mắt Y Tích mở càng lớn, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc.
“Việc này tuyệt đối không thể cho hắn biết.” Y Tích thận trọng dặn dò. Lưu Ly gật gật đầu, sờ sờ cổ chính mình: “Không chỉ không thể cho hắn biết, càng không thể cho tiểu hoàng thúc cùng Thao ca ca biết, ai……”
Y Tích nhỏ giọng nói: “Ta giúp ngươi đem thanh kiếm kia mang đi, phóng tới một nơi không ai biết.”
“Được rồi.” Tuy rằng luyến tiếc, nhưng đây là biện pháp an toàn nhất, Lưu Ly gật đầu đáp ứng.
“Đều do tiểu hoàng thúc, lại gạt ta hắn chính là ‘ ảnh đạo ’, nếu không ta làm sao cùng Thương ca ca đi trộm ‘ truy hồn ’, nghĩ muốn lấy vật này dẫn dụ ảnh đạo.” Lưu Ly ai oán nói, đây là chuyện cuối cùng mà nàng cảm thấy hối hận khi đã làm, nhưng nàng cũng là vô tội, nàng nào biết đâu rằng làm như vậy lại hại tiểu hoàng thúc khóc, “‘ Truy hồn ’ thật đúng là hảo kiếm, đáng tiếc không thể dùng a.” Nàng đã thèm ‘ phách nguyệt ’ của Uý Thiên thật lâu, nàng cũng đang có ‘ truy hồn ’, nhưng không cách nào sử dụng nó được.
“Đừng nghĩ nhiều nữa. Đều qua ba bốn năm, Tiểu Tứ Nhi đã sớm quên. Chỉ sợ Uý Thiên cũng đã quên. Chỉ cần ngươi cùng Ly Thương không nói, ta không nói, sẽ không có người nào biết đến.” Y Tích an ủi, hắn tối rõ ràng Uý Thiên có bao nhiêu để ý Lưu Thiên Tứ, nếu chuyện này cho y biết, y khẳng định sẽ tìm Lưu Ly tính sổ.
“Vậy thì thanh kiếm này ta liền giao cho ngươi.” Vỗ vỗ Y Tích, thấy hắn cau mi, Lưu Ly liền kéo ra vạt áo Y Tích, tấm tắc nói, “Hắn thật đúng là dũng mãnh a.” Trên làn da, xanh một khối tím một khối.
Đem vạt áo kéo che lại, Y Tích đánh cái ngáp nói: “Nam nhân đương nhiên phải dũng mãnh rồi. Ly Thương chẳng lẽ không dũng mãnh?”
Lưu Ly khó khi nào đỏ mặt, bản tính phải trả thù liền ở trên người Y Tích đang đau nhức tấu mấy quyền, nàng âm thầm thề nhất định phải đem Y Tích đưa cho Nguyệt Hành Vân.
………………………………………………………………………………………………
Ở quý phủ Lưu Ly nghỉ ngơi mấy ngày, Y Tích mang theo thanh kiếm Lưu Ly giao cho hắn tính toán quay về “Linh Hương cung” một chuyến, sau đó lo lắng đem thanh kiếm giấu đến nơi nào. Thủ hạ của hắn đã muốn bẩm báo hành tung của Nguyệt Hành Vân, rằng y đã ly khai kinh thành chẳng biết đi đâu, Y Tích thừa dịp mấy ngày qua mà hảo hảo nghĩ nghĩ đến quan hệ giữa hắn cùng Nguyệt Hành Vân, cảm thấy vẫn là không cần lại đi tìm đối phương, để tránh thật sự phiền toái trên thân.
Kỵ mã đi suốt ba ngày, Y Tích thoáng nhẹ nhàng thở ra, lại có một chút thất vọng, xem ra Nguyệt Hành Vân là thật không muốn tiếp tục cùng hắn dây dưa. Cũng thế, dù sao hắn cũng không tính toán tiếp tục cùng y có liên quan. Đối Nguyệt Hành Vân có cảm tình, chính hắn cũng không thể nói rõ, cứ như vậy chặt đứt liên hệ cũng tốt.
Lại hành tẩu một ngày, Y Tích tiến vào một khách ***, tính toán nghỉ ngơi tắm rửa một chút lại tiếp tục lên đường. Làm cho *** tiểu nhị mang đến nước ấm, Y Tích ngâm mình ở dục dũng nhắm mắt dưỡng thần. Đột nhiên một đạo chỉ phong đánh úp lại, Y Tích nghiêng đầu né tránh, khi hắn đang muốn nhảy ra dục dũng, thân thể hắn lại mềm nhũn, mất đi ý thức.
Tỉnh lại, phát hiện chính mình còn đang ở khách ***, cũng ở trong phòng cũ, Y Tích giật giật thân thể, tứ chi không có một tia khí lực làm cho hắn biết chính mình bị người hạ dược, nhưng đến tột cùng là như thế nào…… Trước mắt xuất hiện bóng ma, Y Tích ngẩng đầu, có chút ngoài ý muốn nhìn thấy người đứng bên giường kia, sau đó chỉ thấy y loan hạ thân mình.
“A!” Cổ bị người hung hăng cắn, Y Tích đau đến mồ hôi lạnh ứa ra. Hắn cứ nghĩ Nguyệt Hành Vân đã đi rồi, không nghĩ tới y lại ở nửa đường chờ hắn. Đến tột cùng là có người bán đứng hành tung của hắn hay là vì Nguyệt Hành Vân vẫn một mực đi theo hắn.
Nguyệt Hành Vân ngẩng đầu, ngoài miệng là huyết, cổ Y Tích bị y cắn ra huyết. Liếm liếm môi, Nguyệt Hành Vân một phen kéo ra chăn trên người Y Tích, lộ ra thân thể trần trụi của hắn.
“Nguyệt Hành Vân, nhìn không ra ngươi cũng là loại người dùng thủ đoạn hạ mê dược người khác.” Y Tích thở hổn hển, trào phúng nhìn Nguyệt Hành Vân, “Có bản lĩnh cùng ta đánh một hồi, nếu ta thua, tuỳ ngươi xử trí, hay là nói ngươi cảm thấy chính mình đánh không lại ta?” Nguyệt Hành Vân rất bình tĩnh, bình tĩnh đến nỗi làm cho hắn cảm thấy toàn thân phát lạnh. Nhìn thấy Nguyệt Hành Vân bỏ đi quần áo chính mình, Y Tích cười lạnh hai tiếng, xoay mặt đi …, nguyên lai là tìm hắn làm việc này, không thể nói rõ trong lòng có loại tư vị gì, hắn đơn giản nhắm hai mắt lại.
Miệng bị người mạnh mẽ khiêu khai, nhét vào một viên thuốc, còn không chờ hắn biết được hương vị viên thuốc, viên thuốc liền vào trong bụng hắn. Mà khi Y Tích bắt đầu thấy cả người nóng lên, hắn rốt cuộc biết thuốc này là gì.
“Nguyệt Hành Vân…… Ngươi muốn cứ việc nói thẳng, ngươi cùng ta cũng không phải lần đầu tiên, không cần dùng tới xuân dược đâu.” Y Tích lộ ra chiêu bài cười – quyến rũ của hắn, hành động ngoài dự đoán của Nguyệt Hành Vân làm cho hắn phá lệ khẩn trương, hắn tình nguyện Nguyệt Hành Vân giống như trước kia trực tiếp rút đao cùng hướng.
Nguyệt Hành Vân từ đầu đến cuối một câu cũng không nói, mà chờ sau khi dược tính trong cơ thể Y Tích hoàn toàn phát ra, y thượng giường, tách ra hai chân Y Tích, lúc hắn hết sức rên rỉ, vọt đi vào.
“Đại ca, ngươi nói ta đem Y Tích giao cho Nguyệt Hành Vân là đúng hay là sai?” Cùng Ly Thương tản bộ trong hoa viên, Lưu Ly lo lắng hỏi. Ly Thương nắm chặt tay nàng, cho thấy đối với nàng hoàn toàn tin tưởng.
“Y Tích rõ ràng là đối với Nguyệt Hành Vân có tình ý, còn mạnh miệng chối bay chối biến.” Lưu Ly bĩu môi, nói tiếp, “Kỳ thật ta cũng có tư tâm của ta, nếu Nguyệt Hành Vân có thể thích Y Tích, hắn cùng Thao ca ca sẽ không vấn đề gì nữa. Sau này Thao ca ca có thích người nào, Nguyệt Hành Vân cũng sẽ không đến quấy rối, dù sao cái tên Nguyệt Hành Vân kia cũng không phải người tốt gì. Bất quá…… Hì hì, sau khi Nguyệt Hành Vân nghe Y Tích nói căn bản không có khả năng yêu thương y, ta biết y tức giận, lần này lại có trò hay để xem rồi.”
Tay lại bị nắm càng chặt, Lưu Ly cười rộ lên, nàng biết mặc kệ nàng làm cái gì, đại ca cũng sẽ ủng hộ nàng.
“Tóm lại, sau này Y Tích sẽ cảm kích ta. Nếu Nguyệt Hành Vân làm Y Tích thương tâm, ta cũng sẽ không tha cho y.”
Ly Thương gật đầu, hắn biết Ly nhi làm cái gì cũng có chừng mực, sẽ không xằng bậy.
Một năm sau
“Uý Thiên.” Y Tích vòng eo chân thành đi tới, vừa định nằm úp sấp trên vai Uý Thiên, đối phương liền tránh ra.
“Chuyện gì?” Đối với người đột nhiên đến thăm này, Uý Thiên không chút vui sướng, tuy nói nếu không phải nhờ đối phương y sẽ không có Bảo Nhi, nhưng y cũng không cảm kích.
“Uý lâu chủ còn ghi thù với ta a.” Đối thái độ của Uý Thiên, Y Tích không nhiều cảm giác lắm, ngồi vào trên hòn đá ở một bên, sau khi hướng đối phương phao mị nhãn, nhìn nhìn bốn phía, “Tiểu Tứ Nhi đâu? Không cùng ngươi bên nhau sao?”
“Hắn cùng Bảo Nhi ở trong cung bắt cá.” Uý Thiên thản nhiên nói.
Y Tích cười cười, hướng Uý Thiên ngoắc ngoắc ngón tay: “Uý Thiên, có chuyện ta muốn nói cho ngươi biết, bất quá chuyện này không thể để cho người khác nghe được.”
UÝ Thiên cảnh giới nhìn Y Tích, không biết trong hồ lô của hắn bán là dược gì.
“Là có liên quan đến Tiểu Tứ Nhi.” Đáy mắt Y Tích hiện lên phẫn hận, Uý hiên nhìn hắn một lúc liền đi tới. Y Tích ở bên tai Uý Thiên nhỏ giọng nói: “Khi Tiểu Tứ Nhi bước chân vào giang hồ, người trộm đi ‘ truy hồn ’, giá hoạ cho ‘ ảnh đạo ’ chính là Lưu Ly.”
“Lưu Ly?!” Trên người Uý thiên thoát ra hàn khí nhiều năm không có.
“Đúng vậy.” Y Tích gật đầu, “Thanh kiếm kia qua mấy ngày ta sẽ cho người đưa tới cho ngươi. Vốn muốn sớm nói cho ngươi biết, nhưng suốt một năm qua thoát thân không được.”
“Gặp phiền toái?” Y Tích một năm không có tin tức gì, Uý Thiên nghe hắn nói như vậy, vẫn là lo lắng hỏi.
“Hiện tại đã muốn giải quyết xong.” Mặt Y Tích trở nên lạnh xuống, tiếp theo hắn lại làm như không có việc gì cười rộ lên.
Uý Thiên chăm chú nhìn hắn trong chốc lát, phát hiện hắn không có nửa phần miễn cưỡng, không hề hỏi tiếp, chỉ nói: “Đa tạ, nếu cần ta hỗ trợ, cứ việc tới tìm ta, vô luận sự ra sao.” Hướng Y Tích vuốt cằm, Uý Thiên bước nhanh hướng phía ngoài Bán Nguyệt phủ mà đi, y tuyệt không khinh tha Lưu Ly! Dám chọc cho Tiểu Dụ Đầu của y khóc.
“Ha hả……” Uý Thiên đi xa, Y Tích bật cười, Lưu Ly lần trước hại thảm hắn, thù này không báo phi Y Tích.
Rời đi Bán Nguyệt phủ, Y Tích thay đổi thân xiêm y mộc mạc, còn đeo mũ mão tử. Che giấu thân hình trở lại một khách ***, hắn cẩn thận tiến vào trong phòng chính mình.
“Cung chủ.” Một gã thiếu niên ôm một đứa trẻ mới sinh, thấy Y Tích đã trở lại, liền đứng lên, “Thiếu chủ mới vừa tỉnh.”
Nhìn đến đứa nhỏ kia, trên mặt Y Tích lộ ra thần sắc nhu hoà, tiến lên đem đứa nhỏ ôm lấy, hắn vỗ nhẹ nói: “Đi thôi, trước khi trời tối đen chúng ta phải rời khỏi kinh thành.” Nếu không đi, người nọ sẽ truy đến đây.
“Vâng!” Thiếu niên thuần thục thu thập hảo bọc hành lý, Y Tích khoác kiện áo choàng, đem đứa nhỏ ôm vào trong ngực, dùng tiểu chăn bông bao hảo, “Đi thôi.”
“Vâng!”
Y Tích mang thủ hạ cùng đứa nhỏ mới vừa đi trong chốc lát, có một người vội vội vàng vàng vọt vào phòng bọn họ. Trong phòng, hương khí đặc biệt trên người Y Tích còn không có hoàn toàn phiêu tán, nam tử xoay người lại vội vàng xông ra ngoài.
Ngồi ở trong xe ngựa, Y Tích chăm chú nhìn đứa nhỏ trong ngực, càng nhìn càng bất mãn, rõ ràng là do hắn sinh, vì sao bộ dạng lại giống cái kia tên. Nghĩ đến sự tồn tại của đứa nhỏ này, Y Tích liền cảm thấy không thể tha cho Lưu Ly. Nàng không chỉ cùng Nguyệt Hành Vân cấu kết với nhau làm việc xấu “hãm hại” hắn, còn trong xuân dược thả sinh tử dược. Ngày đó, Nguyệt Hành Vân nguyên bản tính đem hắn cột vào trên giường làm cho đến khi y vừa lòng mới buông ra hắn, lại không nghĩ đến một tháng sau hắn lại có bầu.
Khi hắn biết chính mình mang thai đứa con của Nguyệt Hành Vân, nếu không bị vòng trang sức khoá, hắn tuyệt đối sẽ quay về kinh giết Lưu Ly. Mà hắn cứ nghĩ Nguyệt Hành Vân sẽ làm cho hắn xoá sạch đứa nhỏ, nhưng hắn lại không ngờ y lại đem hắn mang đi, buộc hắn sinh hạ đứa nhỏ. Cho dù Nguyệt Hành Vân hiện tại nói thích hắn, thích đứa nhỏ, nhưng hắn cũng nuốt không nổi ác khí này. Chờ sau khi đứa nhỏ qua một tuổi, hắn liền mang theo đứa nhỏ chạy thoát, không trốn đến mười năm tám năm, hắn tuyệt đối sẽ không gặp Nguyệt Hành Vân!
Phía sau xe ngựa, một người cưỡi ngựa rất nhanh đuổi theo, nam tử kia tóc tai hỗn độn, dung mạo tuấn mỹ lại lộ ra mỏi mệt cùng lo lắng. Khi ngựa đi ngang qua xe ngựa Y Tích, nam tử cũng không dừng lại, chính là khi mã chạy được một đoạn hành trình, bên trong xe ngựa truyền ra tiếng khóc nỉ non của trẻ mới sinh, chỉ thấy nam tử đột nhiên giữ chặt cương ngựa, quay đầu ngựa lại, trên mặt chụp xuống một tầng sương lạnh. Y Tích, ngươi dám mang theo đứa nhỏ trốn ta, ta sẽ vĩnh viễn đem ngươi cột vào trên giường!
Mà lúc này trong phủ công chúa, một nữ tử bị phụ thân phạt ba tháng, hai tay chống nạnh, ngửa mặt lên trời mắng to: “Y Tích, bản công chúa cùng ngươi thề không lưỡng lập, ngươi cư nhiên dám bán đứng ta!”
Tác giả :
Neleta