Kiếp Duyên
Chương 39
CHƯƠNG 39
Kinh thành thường thường là phồn hoa náo nhiệt như vậy. Nhưng đi giữa một đám đông tấp nập ngược xuôi trên con đường lớn, một vị thiếu niên lại biểu tình đờ đẫn chậm rãi bước đi. Vào thu, kinh thành vẫn như cũ nóng bức, thiếu niên đứng ở trước một quầy hoa quả, dừng lại.
Vẫn nhớ rõ chín năm trước, cha và nương dẫn hắn cùng đệ đệ đến kinh thành phóng hữu, cha cho hắn cùng đệ đệ mua một tá quả quýt, nương thì lọt vỏ cho bọn hắn, cha liền “nũng nịu” cùng nương, làm cho nàng uy, khi đó người một nhà biết bao hạnh phúc…… Nhưng ai biết, một năm sau, cha và nương lại song song bị hại, lưu lại hắn cùng với đệ đệ khi ấy tuổi hãy còn nhỏ.
Phụ thân khi còn sống có vô số bằng hữu, sau khi cha cùng nương ngộ hại, một người đến tìm hắn, nói cho hắn biết song thân bị hại chết là vì tình. Nguyên lai có một người coi trọng nương, nhưng trong lòng nương chỉ có mỗi mình cha, người nọ thẹn quá hoá giận, chờ lúc cha và nương ra ngoài, ở nửa đường giết cha, định đem nương cướp đi, nhưng nương vừa thấy cha bị giết, liền cắn lưỡi tự sát, cho dù tử, nương cũng muốn chết cùng một chỗ với cha. Tuy rằng Trâu Hoàn, hảo bằng hữu của phụ thân, đem bọn họ về nhà nuôi dưỡng, nhưng đoạt thân chi cừu há có thể bỏ qua. Hắn thề phải đích thân giết chết cừu nhân, vì phụ mẫu báo thù. Sau đó, hắn theo người nọ ly khai Trâu gia, rời xa huyên náo, bắt đầu học võ.
Phương Dục, sư phó của hắn, suốt tám năm tận tâm hết sức dạy bảo hắn, gồm tuyệt học Hàn Tâm kiếm pháp cùng Hàn Tâm bí quyết, toàn bộ truyền thụ cho hắn. Mới đầu, hắn còn không hiểu được vì sao sư phó luôn lạnh như băng không nói một lời, về sau, hắn đã hiểu, bởi vì hắn cũng trở nên giống như sư phó, Hàn Tâm kiếm pháp ── trái tim băng giá, kiếm hàn.
Tiếp theo, hắn học thành xuất sư, bước chân vào giang hồ tìm kiếm cừu nhân, mà khi hắn đã chính tay đâm chết cừu nhân trở về tìm sư phó thì, sư phó lại tự sát. Sư phó yêu cha mười sáu năm, khi cha chết, tim sư phó cũng đã chết. Sư phó sở dĩ tận tâm tận lực truyền thụ võ nghệ cho hắn, chính là muốn mau chóng đi tìm cha, thậm chí sư phó còn chờ không kịp tự mình đi báo thù cho cha. Hắn cứ nghĩ sư phó là người vô tình, thật không ngờ tất cả chân tình đều đặt ở trên người cha. Mà cha…… Cha hàng năm sẽ đơn độc rời nhà hai tháng, là cùng sư phó bên nhau sao?
Mai táng sư phó xong, tim hắn cũng trống không. Sư phó cùng cha, cha cùng nương, bọn họ trong lúc đó có bao nhiêu bí mật, hắn không thể biết được. Hiện giờ, cha, nương cùng sư phó đều đã chết, ngoại trừ kiếm trong tay ra, hắn là hai bàn tay trắng. Hắn muốn giống như sư phó ở thâm sơn cùng cốc ẩn cư, nhưng hắn còn có đệ đệ, hắn không thể làm cho đệ đệ có cuộc sống ăn nhờ ở đậu mãi được.
Lấy ra túi tiền còn sót lại mấy đồng, hắn mua mấy quả quýt. Sư phó cả đời nghèo khó, trong nhà cũng không sản nghiệp tổ tiên, hắn phải như thế nào nuôi sống chính mình cùng đệ đệ. Chuyện sư phó cùng cha, nương, làm cho hắn không muốn giao thiệp với giang hồ, nhưng ngoại trừ võ nghệ ra, hắn cái gì cũng không có. Tìm Trâu Hoàn nương tựa? Trâu Hoàn đã dưỡng đệ đệ tám năm, sớm hoàn lại tình nghĩa đối với cha. Ngẩng đầu nhìn trời, con đường sau này nên đi như thế nào? Mười bốn tuổi, sau khi hắn báo thù rửa hận xong, chợt cảm thấy mê man vô lối trước nay chưa có. Mà lúc này, hắn cũng không biết, một tiểu gia khoả đang ghé vào cửa sổ lầu hai của trà lâu cách hắn không xa, nhìn hắn chằm chằm không chớp mắt.
Đi được vài bước, Uý Thiên nhìn thấy một tiểu gia khoả như búp bê cước bộ xiêu vẹo từ một gian trà lâu chạy ra, phương hướng đúng là…… thẳng phía hắn mà đến. Nhìn tiểu gia khoả kia cười hì hì chạy tới, Uý Thiên dừng cước bộ, chỉ thấy tiểu gia khoả kia chạy đến trước mặt hắn, đột nhiên ngửa đầu đối hắn cười thật sâu, thừa dịp hắn ngốc lăng hết sức, tiểu gia khoả kia liền ôm lấy chân hắn, một đôi mắt thật to vừa khát khao vừa như cầu khẩn nhìn hắn. Uý Thiên không phải trốn không thoát, mà là trong một khắc, hắn không đành lòng trốn, vạn nhất làm cho tiểu gia khoả bị ngã thì phải làm sao đây, chính là nhìn tiểu gia khoả kia còn đang níu chặt lấy chân mình, hắn nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào.
“Dụ Đầu, sao lại đột nhiên chạy ra ngoài?”
Ngẩng đầu, thấy vài người dáng vẻ vội vàng đi tới, đi đầu là một nam tử tóc bạc, nhưng dung nhan lại phá lệ tuấn mỹ.
Dụ Đầu? Cúi đầu nhìn tiểu gia khoả đang ôm chính mình, khuôn mặt nhỏ nhắn cùng cằm thoáng có thịt nộn nộn, nếu béo thêm chút nữa, thật đúng là giống cái tiểu Dụ Đầu.
“Dụ Đầu, xảy ra chuyện gì?”
Bạch Tang Vận đối thiếu niên xin lỗi cười cười, khom người xuống ôm đứa con. Nào biết đứa con cũng không buông tay, đô miệng nhìn quả quýt trên tay Uý Thiên.
Thuận theo ánh mắt của bé, Uý Thiên nhìn qua, tiểu gia khoả là muốn quả quýt của hắn?
“Dụ Đầu……” Bạch Tang Vận dở khóc dở cười nhìn đứa con, ” Quýt của con đâu?”
Lưu Thiên Tứ nhìn nhìn phụ thân, lại nhìn nhìn đại ca ca bị mình ôm lấy, lắc đầu, ăn xong rồi. Bé cũng không thể thân thủ “đoạt” lấy, cứ như vậy lấy một đôi lộc mắt đen bóng xem xét quả quýt kia, muốn ăn.
“Dụ Đầu, phụ thân lại đi mua cho con, quýt này là của ca ca, Dụ Đầu không thể muốn.” Bạch Tang Vận nói xong định đem đứa con ôm lấy, đứa con từ nhỏ liền thích ăn quýt, bất quá đã nhiều ngày thân mình nó không tốt, cho nên hôm nay mới có thể dẫn ra ngoài dạo một chút, không nghĩ tới đứa con lại muốn lấy quýt của người khác.
“Cho ngươi, ăn đi.” Thấy người này muốn đem tiểu gia khoả ôm đi, Úy Thiên không cần suy nghĩ đem quả quýt đưa qua, tiểu gia khoả đáng yêu như thế, hắn là lần đầu tiên gặp được, so với đệ đệ đáng yêu gấp mấy lần, nghĩ đến đệ đệ, ánh mắt Uý Thiên tối sầm lại.
“Vù vù vù vù……”
Thấy tiểu gia khoả sau khi cầm lấy quả quýt liền bắt đầu hướng chính mình thổi khí, Uý Thiên khó hiểu nhìn về phía nam tử đầu bạc kia, rất là hồ đồ.
Bạch Tang Vận đương nhiên biết đứa con đây là đang làm cái gì, tiểu Dụ Đầu nhìn ra vị ca ca này tâm tình không tốt, muốn đem điều xấu gì đó thổi bay đi.
“Dụ Đầu, ca ca cho con quả quýt, Dụ Đầu mời ca ca uống trà được không?” Bạch Tang Vận đối tôi tớ phía sau huy phất tay, làm cho bọn họ không cần lo lắng, tiếp theo đem đứa con bế đứng lên.
“A a.” Lưu Thiên Tứ hướng đại ca ca thân thủ muốn ôm, nụ cười trên mặt làm cho người ta không thể cự tuyệt. Uý Thiên nhìn nhìn nam tử đầu bạc, thấy đối phương gật đầu, hắn do dự vươn tay, tiểu gia khoả thân mình rướn tới, đã nằm gọn trong ngực hắn, “A a.”
Uý Thiên thoáng lúng túng tay chân ôm lấy tiểu Dụ Đầu, trong lòng kinh ngạc: tiểu Dụ Đầu này không biết nói? Nhìn qua có lẽ cũng đã hai ba tuổi đi.
“Vậy phiền toái ngươi.” Bạch Tang Vận chỉ chỉ phía sau, “Lại đây uống chén trà đi, Dụ Đầu thật rất thích ngươi a.”
“Ha hả……” Lưu Thiên Tứ bắt được quả quýt, cười rộ lên, chờ không kịp trở về, liền đem quả quýt lột vỏ, phóng vào trong hà bao của bé, khoá lại.
Ôm Dụ Đầu theo người đó trở lại trà lâu, Uý Thiên đi vào trong một nhã gian lầu hai, rõ ràng phát hiện từ cửa sổ nhìn lại chính là nơi mà hắn vừa mới đứng lúc nãy. Tiểu gia khoả là từ nơi này nhìn thấy hắn sao?
“A a……” Lưu Thiên Tứ bài một múi quýt đút cho phụ thân, rồi lại bài tiếp một múi khác đút cho đại ca ca.
Uý Thiên kinh ngạc nhìn bàn tay nhỏ bé bên miệng, nghe được tiểu gia khoả lo lắng thúc giục, hắn vội vàng ăn.
“Khụ khụ……” Nuốt vội nên làm Uý Thiên suýt sặc, lập tức có một bàn tay múp míp chụp ở trên người hắn, miệng phát ra tiếng “vù vù”.
“Dụ Đầu muốn đem đau đau của ca ca thổi đi sao?” Bạch Tang Vận hỏi, cũng nói cho Uý Thiên biết nhi tử đang làm cái gì.
“A a.” Lưu Thiên Tứ gật đầu, rồi mới bắt đầu chuyên tâm ăn quýt.
Uý Thiên ôm chặt tiểu gia khoả ngồi ở trên đùi hắn, bé tuy rằng không thể nói, thế nhưng lại thật thông minh. Nghĩ đến chính mình còn chưa tự giới thiệu, Uý Thiên mở miệng: “Vãn bối Uý Thiên.”
“A a, a a.” Lưu Thiên Tứ ngẩng đầu kêu, giống như đang hướng ca ca giới thiệu chính mình.
“Ha hả, tiểu Dụ Đầu là muốn nói cho ca ca biết tên chính mình sao?” Bạch Tang Vận cười hỏi, Lưu Thiên Tứ không phải thật sự nghe hiểu được, thân thủ ôm lấy Uý Thiên, ở trong ngực hắn cọ tới cọ lui. Úy Thiên bị bé cọ, tâm phòng từng trận như nhũn ra, không tự giác ôm chặt Dụ Đầu trong ***g ngực có thản nhiên mùi hương quýt toả ra.
“Chủ tử, lão gia cho người tới thúc giục.”
Nô tài phía sau Bạch Tang Vận từ bên ngoài tiến vào nói.
Nghe tiểu Dụ Đầu trong ***g ngực phải đi về, Uý Thiên cảm thấy vô cùng luyến tiếc.
“Dụ Đầu, nên trở về nhà, cùng ca ca nói lời từ biệt đi.” Bạch Tang Vận đứng lên.
Lưu Thiên Tứ nghe phải đi về, đầu tiên là “A a” kêu vài tiếng, rồi mới ôm lấy cổ Uý Thiên, đem đầu của hắn kéo xuống, ở trên mặt hắn “chụt chụt” hôn hai cái, lúc này làm cho mặt Uý Thiên thoáng đỏ lên.
Ăn miếng quýt cuối cùng trong tay, Lưu Thiên Tứ nhìn nhìn bàn tay trống trơn nháy mắt mấy cái, không có muốn phụ thân ôm, mà là từ vạt áo lấy ra hà bao, sau khi ở bên trong trở mình một trận, xuất ra một viên thạch mắt mèo thượng đẳng, giơ lên trước mặt Uý Thiên.
“Vù vù vù vù……” Hướng Uý Thiên thổi mấy khẩu, Lưu Thiên Tứ cười đem thạch mắt mèo bỏ vào trong tay Uý Thiên, “A a.” Cấp ca ca, ca ca không khóc. Rồi mới hướng phụ thân vươn tay, Bạch Tang Vận đem đứa con ôm lấy.
“Này……” Uý Thiên vội vàng đứng lên, muốn đem đồ vật này nọ trả trở về, “Rất quý trọng.” Hắn chỉ là cho tiểu gia khoả một quả quýt mà thôi.
“Dụ Đầu đã cho ai gì đó là không thể trả trở về, bằng không Dụ Đầu sẽ giận, ăn cơm không ngon, ngươi cứ lấy đi. Dụ Đầu rất thích ngươi.” Bạch Tang Vận đem đứa con cười ha hả giao cho ma ma, đem tay Uý Thiên đẩy trở về, xoay người rời đi.
“A a……” Lưu Thiên Tứ ở không trung hướng Uý Thiên vẫy vẫy tay, rồi mới ghé vào trên vai ma ma ngáp một cái, nhắm hai mắt lại.
Uý Thiên đứng ở chỗ thang lầu, nhìn đám người kia rời đi, nhìn tiểu gia khoả kia được người ẵm lên xe. Trong một thời gian ngắn ngủn, hắn đã trải qua một chuyện cực kỳ bất khả tư nghị. Hắn thậm chí cảm thấy rất không chân thật. Mở ra lòng bàn tay, bên trong là một viên đá mắt mèo, chứng minh những gì vừa diễn ra lúc nãy là thật, trong lòng bàn tay còn lưu lại mùi hương quýt thoang thoảng, cùng nhiệt độ cơ thể ấm áp của tiểu gia khoả kia. Tiểu gia khoả dùng một viên thạch mắt mèo để đổi lấy quả quýt của hắn, thân hình Uý Thiên đột nhiên vừa động, chạy ra trà lâu, khi hắn ở trên đường tìm kiếm, chỉ thấy xe ngựa đã tiêu thất phía xa xa.
“Dụ Đầu……?” Uý Thiên nắm chặt viên đá kia, đây là cha nương ở trên trời hiển linh sao? Vào lúc hắn tối mê man, đã cho một tiểu gia khoả như thế vọt tới trước mặt hắn, cho hắn một viên thạch mắt mèo vô giá. Dụ Đầu…… Sau này sợ sẽ không còn cơ hội gặp lại. Hắn còn không biết tên thật của bé là gì nữa.
……
Từ trong lúc ngủ mơ tỉnh lại, Uý Thiên xốc lên màn, trời còn chưa sáng, người trong ***g ngực còn đang say ngủ. Lặng lẽ đem cánh tay bị biến thành gối ôm rút ra, rồi lại cẩn thận lấy khai cái tay đang nắm lấy vạt áo y, Uý Thiên nhẹ nhàng xuống giường, đem ngọn nến trên bàn đặt tại kệ nhỏ bên giường. Đem màn mở một nửa, Uý Thiên lần nữa lên giường, bất quá y đã không còn buồn ngủ, mà là nằm dựa vào trên thành giường, nhìn người bên cạnh.
Thật lâu không có nằm mộng, đêm nay lại rành mạch nhớ lại khi đó. Y không còn là Uý Thiên, người năm đó không biết nên đi về nơi đâu, mà tiểu Dụ Đầu kia, lại vẫn đang là tiểu Dụ Đầu, ngoại trừ có thể nói ra, một chút cũng chưa biến. Không, vẫn là có biến……
Uý Thiên sờ sờ mặt Lưu Thiên Tứ, so với khi ấy đã mập mạp hơn, cái đầu cũng cao hơn, còn có…… Bàn tay Uý Thiên tham nhập vào trong vạt áo Lưu Thiên Tứ chậm rãi trượt, dừng lại ở bụng hắn, nơi này…… Cũng sắp có biến hóa.
“Cục cưng……” Cảm nhận được trên bụng được vuốt ve, Lưu Thiên Tứ đang ngủ lẩm bẩm nói.
“Dụ Đầu, sinh nho nhỏ Dụ Đầu cho Thiên Thiên. Tựa như Dụ Đầu mới trước đây đáng yêu như vậy.” Uý Thiên ở bên tai Lưu Thiên Tứ thấp giọng nói, rồi mới hôn nhẹ cái miệng nhỏ nhắn của hắn. Y cứ nghĩ sẽ không bao giờ được gặp lại tiểu Dụ Đầu này, nào biết đâu rằng, tiểu Dụ Đầu này không chỉ sắp trở thành “bảy” của y, mà còn có khả năng trở thành nương của đứa con sắp tượng hình trong bụng.
Sau khi biết được Lưu Thiên Tứ có thể thật sự hoài đứa con của y, Uý Thiên đã ngây ngốc suốt một canh giờ, cho đến khi Lưu Thiên Tứ bất mãn kêu to lên, y mới thanh tỉnh lại. Nếu không sợ thương đến Lưu Thiên Tứ, Uý Thiên còn muốn đem hắn nhu tiến thân mình.
Một tháng sau, tiểu Dụ Đầu sẽ mặc vào hỷ phục đỏ thẫm gả cho y, nghĩ đến đây, Uý Thiên cảm động tột đỉnh. Y không tiếp thu chính mình sẽ đối bất kỳ ai động tâm, nguyên nhân sư phó chết hơn nữa y luôn tự thân đơn độc, cho nên làm cho y đối tình yêu không hề cảm giác, nhưng tiểu Dụ Đầu này lại không chút nào cho y cơ hội đã vọt vào ngự trị trong lòng y. Có lẽ ngày đó, thời điểm bé bé Dụ Đầu hôn y, tâm của y cũng đã dừng ở trên người tiểu Dụ Đầu này, cho nên trong phòng y luôn có quýt, cho nên y đặc biệt thích ăn “Đốt Dụ Đầu”, chẳng qua từ sau khi cùng Lưu Thiên Tứ một chỗ, y không nếm qua nữa, sợ Dụ Đầu này mất hứng.
Cởi bỏ ngoại sam của Lưu Thiên Tứ, Uý Thiên ở trên bụng hắn âu yếm đặt xuống môi hôn, nơi này chắc đã có nho nhỏ Dụ Đầu? Nghĩ đến Lưu Thiên Tứ sẽ bị khổ, Uý Thiên lại đau lòng vạn phần.
“Thiên Thiên……” Lưu Thiên Tứ kêu một tiếng, nửa mơ nửa tỉnh mở to mắt, trở thân. Uý Thiên lập tức nằm xuống bên cạnh Lưu Thiên Tứ, tiếp được hắn tiến vào trong vòm ngực mình.
“Dụ Đầu.”
“Ân?”
Lưu Thiên Tứ lui một chút, đem tay Uý Thiên kéo đến nơi bụng hắn, làm cho Uý Thiên xoa xoa cho hắn.
“Dụ Đầu.”
Úy Thiên thấp giọng gọi, vô luận kêu bao nhiêu lần, đều kêu không đủ.
“Cục cưng.”
Lưu Thiên Tứ cọ cọ Uý Thiên, rồi mới truyền ra tiếng ngáy ngủ vù vù.
“Dụ Đầu a……”
Uý Thiên hy vọng một tháng mau đến một chút, y khẩn cấp muốn cưới vợ, tân nương của y.
Lưu Thiên Tứ bên miệng giơ lên mạt tươi cười, hắn đang nằm mơ, trong mộng: có một mâm Dụ Đầu bày ra trước mặt Thiên Thiên, trên chén đĩa có một khối Dụ Đầu rất lớn, chung quanh là thật nhiều Dụ Đầu nho nhỏ, mà cái Dụ Đầu rất lớn kia chính là hắn, hắn mời gọi, làm cho Thiên Thiên chạy nhanh đến ăn.
Kinh thành thường thường là phồn hoa náo nhiệt như vậy. Nhưng đi giữa một đám đông tấp nập ngược xuôi trên con đường lớn, một vị thiếu niên lại biểu tình đờ đẫn chậm rãi bước đi. Vào thu, kinh thành vẫn như cũ nóng bức, thiếu niên đứng ở trước một quầy hoa quả, dừng lại.
Vẫn nhớ rõ chín năm trước, cha và nương dẫn hắn cùng đệ đệ đến kinh thành phóng hữu, cha cho hắn cùng đệ đệ mua một tá quả quýt, nương thì lọt vỏ cho bọn hắn, cha liền “nũng nịu” cùng nương, làm cho nàng uy, khi đó người một nhà biết bao hạnh phúc…… Nhưng ai biết, một năm sau, cha và nương lại song song bị hại, lưu lại hắn cùng với đệ đệ khi ấy tuổi hãy còn nhỏ.
Phụ thân khi còn sống có vô số bằng hữu, sau khi cha cùng nương ngộ hại, một người đến tìm hắn, nói cho hắn biết song thân bị hại chết là vì tình. Nguyên lai có một người coi trọng nương, nhưng trong lòng nương chỉ có mỗi mình cha, người nọ thẹn quá hoá giận, chờ lúc cha và nương ra ngoài, ở nửa đường giết cha, định đem nương cướp đi, nhưng nương vừa thấy cha bị giết, liền cắn lưỡi tự sát, cho dù tử, nương cũng muốn chết cùng một chỗ với cha. Tuy rằng Trâu Hoàn, hảo bằng hữu của phụ thân, đem bọn họ về nhà nuôi dưỡng, nhưng đoạt thân chi cừu há có thể bỏ qua. Hắn thề phải đích thân giết chết cừu nhân, vì phụ mẫu báo thù. Sau đó, hắn theo người nọ ly khai Trâu gia, rời xa huyên náo, bắt đầu học võ.
Phương Dục, sư phó của hắn, suốt tám năm tận tâm hết sức dạy bảo hắn, gồm tuyệt học Hàn Tâm kiếm pháp cùng Hàn Tâm bí quyết, toàn bộ truyền thụ cho hắn. Mới đầu, hắn còn không hiểu được vì sao sư phó luôn lạnh như băng không nói một lời, về sau, hắn đã hiểu, bởi vì hắn cũng trở nên giống như sư phó, Hàn Tâm kiếm pháp ── trái tim băng giá, kiếm hàn.
Tiếp theo, hắn học thành xuất sư, bước chân vào giang hồ tìm kiếm cừu nhân, mà khi hắn đã chính tay đâm chết cừu nhân trở về tìm sư phó thì, sư phó lại tự sát. Sư phó yêu cha mười sáu năm, khi cha chết, tim sư phó cũng đã chết. Sư phó sở dĩ tận tâm tận lực truyền thụ võ nghệ cho hắn, chính là muốn mau chóng đi tìm cha, thậm chí sư phó còn chờ không kịp tự mình đi báo thù cho cha. Hắn cứ nghĩ sư phó là người vô tình, thật không ngờ tất cả chân tình đều đặt ở trên người cha. Mà cha…… Cha hàng năm sẽ đơn độc rời nhà hai tháng, là cùng sư phó bên nhau sao?
Mai táng sư phó xong, tim hắn cũng trống không. Sư phó cùng cha, cha cùng nương, bọn họ trong lúc đó có bao nhiêu bí mật, hắn không thể biết được. Hiện giờ, cha, nương cùng sư phó đều đã chết, ngoại trừ kiếm trong tay ra, hắn là hai bàn tay trắng. Hắn muốn giống như sư phó ở thâm sơn cùng cốc ẩn cư, nhưng hắn còn có đệ đệ, hắn không thể làm cho đệ đệ có cuộc sống ăn nhờ ở đậu mãi được.
Lấy ra túi tiền còn sót lại mấy đồng, hắn mua mấy quả quýt. Sư phó cả đời nghèo khó, trong nhà cũng không sản nghiệp tổ tiên, hắn phải như thế nào nuôi sống chính mình cùng đệ đệ. Chuyện sư phó cùng cha, nương, làm cho hắn không muốn giao thiệp với giang hồ, nhưng ngoại trừ võ nghệ ra, hắn cái gì cũng không có. Tìm Trâu Hoàn nương tựa? Trâu Hoàn đã dưỡng đệ đệ tám năm, sớm hoàn lại tình nghĩa đối với cha. Ngẩng đầu nhìn trời, con đường sau này nên đi như thế nào? Mười bốn tuổi, sau khi hắn báo thù rửa hận xong, chợt cảm thấy mê man vô lối trước nay chưa có. Mà lúc này, hắn cũng không biết, một tiểu gia khoả đang ghé vào cửa sổ lầu hai của trà lâu cách hắn không xa, nhìn hắn chằm chằm không chớp mắt.
Đi được vài bước, Uý Thiên nhìn thấy một tiểu gia khoả như búp bê cước bộ xiêu vẹo từ một gian trà lâu chạy ra, phương hướng đúng là…… thẳng phía hắn mà đến. Nhìn tiểu gia khoả kia cười hì hì chạy tới, Uý Thiên dừng cước bộ, chỉ thấy tiểu gia khoả kia chạy đến trước mặt hắn, đột nhiên ngửa đầu đối hắn cười thật sâu, thừa dịp hắn ngốc lăng hết sức, tiểu gia khoả kia liền ôm lấy chân hắn, một đôi mắt thật to vừa khát khao vừa như cầu khẩn nhìn hắn. Uý Thiên không phải trốn không thoát, mà là trong một khắc, hắn không đành lòng trốn, vạn nhất làm cho tiểu gia khoả bị ngã thì phải làm sao đây, chính là nhìn tiểu gia khoả kia còn đang níu chặt lấy chân mình, hắn nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào.
“Dụ Đầu, sao lại đột nhiên chạy ra ngoài?”
Ngẩng đầu, thấy vài người dáng vẻ vội vàng đi tới, đi đầu là một nam tử tóc bạc, nhưng dung nhan lại phá lệ tuấn mỹ.
Dụ Đầu? Cúi đầu nhìn tiểu gia khoả đang ôm chính mình, khuôn mặt nhỏ nhắn cùng cằm thoáng có thịt nộn nộn, nếu béo thêm chút nữa, thật đúng là giống cái tiểu Dụ Đầu.
“Dụ Đầu, xảy ra chuyện gì?”
Bạch Tang Vận đối thiếu niên xin lỗi cười cười, khom người xuống ôm đứa con. Nào biết đứa con cũng không buông tay, đô miệng nhìn quả quýt trên tay Uý Thiên.
Thuận theo ánh mắt của bé, Uý Thiên nhìn qua, tiểu gia khoả là muốn quả quýt của hắn?
“Dụ Đầu……” Bạch Tang Vận dở khóc dở cười nhìn đứa con, ” Quýt của con đâu?”
Lưu Thiên Tứ nhìn nhìn phụ thân, lại nhìn nhìn đại ca ca bị mình ôm lấy, lắc đầu, ăn xong rồi. Bé cũng không thể thân thủ “đoạt” lấy, cứ như vậy lấy một đôi lộc mắt đen bóng xem xét quả quýt kia, muốn ăn.
“Dụ Đầu, phụ thân lại đi mua cho con, quýt này là của ca ca, Dụ Đầu không thể muốn.” Bạch Tang Vận nói xong định đem đứa con ôm lấy, đứa con từ nhỏ liền thích ăn quýt, bất quá đã nhiều ngày thân mình nó không tốt, cho nên hôm nay mới có thể dẫn ra ngoài dạo một chút, không nghĩ tới đứa con lại muốn lấy quýt của người khác.
“Cho ngươi, ăn đi.” Thấy người này muốn đem tiểu gia khoả ôm đi, Úy Thiên không cần suy nghĩ đem quả quýt đưa qua, tiểu gia khoả đáng yêu như thế, hắn là lần đầu tiên gặp được, so với đệ đệ đáng yêu gấp mấy lần, nghĩ đến đệ đệ, ánh mắt Uý Thiên tối sầm lại.
“Vù vù vù vù……”
Thấy tiểu gia khoả sau khi cầm lấy quả quýt liền bắt đầu hướng chính mình thổi khí, Uý Thiên khó hiểu nhìn về phía nam tử đầu bạc kia, rất là hồ đồ.
Bạch Tang Vận đương nhiên biết đứa con đây là đang làm cái gì, tiểu Dụ Đầu nhìn ra vị ca ca này tâm tình không tốt, muốn đem điều xấu gì đó thổi bay đi.
“Dụ Đầu, ca ca cho con quả quýt, Dụ Đầu mời ca ca uống trà được không?” Bạch Tang Vận đối tôi tớ phía sau huy phất tay, làm cho bọn họ không cần lo lắng, tiếp theo đem đứa con bế đứng lên.
“A a.” Lưu Thiên Tứ hướng đại ca ca thân thủ muốn ôm, nụ cười trên mặt làm cho người ta không thể cự tuyệt. Uý Thiên nhìn nhìn nam tử đầu bạc, thấy đối phương gật đầu, hắn do dự vươn tay, tiểu gia khoả thân mình rướn tới, đã nằm gọn trong ngực hắn, “A a.”
Uý Thiên thoáng lúng túng tay chân ôm lấy tiểu Dụ Đầu, trong lòng kinh ngạc: tiểu Dụ Đầu này không biết nói? Nhìn qua có lẽ cũng đã hai ba tuổi đi.
“Vậy phiền toái ngươi.” Bạch Tang Vận chỉ chỉ phía sau, “Lại đây uống chén trà đi, Dụ Đầu thật rất thích ngươi a.”
“Ha hả……” Lưu Thiên Tứ bắt được quả quýt, cười rộ lên, chờ không kịp trở về, liền đem quả quýt lột vỏ, phóng vào trong hà bao của bé, khoá lại.
Ôm Dụ Đầu theo người đó trở lại trà lâu, Uý Thiên đi vào trong một nhã gian lầu hai, rõ ràng phát hiện từ cửa sổ nhìn lại chính là nơi mà hắn vừa mới đứng lúc nãy. Tiểu gia khoả là từ nơi này nhìn thấy hắn sao?
“A a……” Lưu Thiên Tứ bài một múi quýt đút cho phụ thân, rồi lại bài tiếp một múi khác đút cho đại ca ca.
Uý Thiên kinh ngạc nhìn bàn tay nhỏ bé bên miệng, nghe được tiểu gia khoả lo lắng thúc giục, hắn vội vàng ăn.
“Khụ khụ……” Nuốt vội nên làm Uý Thiên suýt sặc, lập tức có một bàn tay múp míp chụp ở trên người hắn, miệng phát ra tiếng “vù vù”.
“Dụ Đầu muốn đem đau đau của ca ca thổi đi sao?” Bạch Tang Vận hỏi, cũng nói cho Uý Thiên biết nhi tử đang làm cái gì.
“A a.” Lưu Thiên Tứ gật đầu, rồi mới bắt đầu chuyên tâm ăn quýt.
Uý Thiên ôm chặt tiểu gia khoả ngồi ở trên đùi hắn, bé tuy rằng không thể nói, thế nhưng lại thật thông minh. Nghĩ đến chính mình còn chưa tự giới thiệu, Uý Thiên mở miệng: “Vãn bối Uý Thiên.”
“A a, a a.” Lưu Thiên Tứ ngẩng đầu kêu, giống như đang hướng ca ca giới thiệu chính mình.
“Ha hả, tiểu Dụ Đầu là muốn nói cho ca ca biết tên chính mình sao?” Bạch Tang Vận cười hỏi, Lưu Thiên Tứ không phải thật sự nghe hiểu được, thân thủ ôm lấy Uý Thiên, ở trong ngực hắn cọ tới cọ lui. Úy Thiên bị bé cọ, tâm phòng từng trận như nhũn ra, không tự giác ôm chặt Dụ Đầu trong ***g ngực có thản nhiên mùi hương quýt toả ra.
“Chủ tử, lão gia cho người tới thúc giục.”
Nô tài phía sau Bạch Tang Vận từ bên ngoài tiến vào nói.
Nghe tiểu Dụ Đầu trong ***g ngực phải đi về, Uý Thiên cảm thấy vô cùng luyến tiếc.
“Dụ Đầu, nên trở về nhà, cùng ca ca nói lời từ biệt đi.” Bạch Tang Vận đứng lên.
Lưu Thiên Tứ nghe phải đi về, đầu tiên là “A a” kêu vài tiếng, rồi mới ôm lấy cổ Uý Thiên, đem đầu của hắn kéo xuống, ở trên mặt hắn “chụt chụt” hôn hai cái, lúc này làm cho mặt Uý Thiên thoáng đỏ lên.
Ăn miếng quýt cuối cùng trong tay, Lưu Thiên Tứ nhìn nhìn bàn tay trống trơn nháy mắt mấy cái, không có muốn phụ thân ôm, mà là từ vạt áo lấy ra hà bao, sau khi ở bên trong trở mình một trận, xuất ra một viên thạch mắt mèo thượng đẳng, giơ lên trước mặt Uý Thiên.
“Vù vù vù vù……” Hướng Uý Thiên thổi mấy khẩu, Lưu Thiên Tứ cười đem thạch mắt mèo bỏ vào trong tay Uý Thiên, “A a.” Cấp ca ca, ca ca không khóc. Rồi mới hướng phụ thân vươn tay, Bạch Tang Vận đem đứa con ôm lấy.
“Này……” Uý Thiên vội vàng đứng lên, muốn đem đồ vật này nọ trả trở về, “Rất quý trọng.” Hắn chỉ là cho tiểu gia khoả một quả quýt mà thôi.
“Dụ Đầu đã cho ai gì đó là không thể trả trở về, bằng không Dụ Đầu sẽ giận, ăn cơm không ngon, ngươi cứ lấy đi. Dụ Đầu rất thích ngươi.” Bạch Tang Vận đem đứa con cười ha hả giao cho ma ma, đem tay Uý Thiên đẩy trở về, xoay người rời đi.
“A a……” Lưu Thiên Tứ ở không trung hướng Uý Thiên vẫy vẫy tay, rồi mới ghé vào trên vai ma ma ngáp một cái, nhắm hai mắt lại.
Uý Thiên đứng ở chỗ thang lầu, nhìn đám người kia rời đi, nhìn tiểu gia khoả kia được người ẵm lên xe. Trong một thời gian ngắn ngủn, hắn đã trải qua một chuyện cực kỳ bất khả tư nghị. Hắn thậm chí cảm thấy rất không chân thật. Mở ra lòng bàn tay, bên trong là một viên đá mắt mèo, chứng minh những gì vừa diễn ra lúc nãy là thật, trong lòng bàn tay còn lưu lại mùi hương quýt thoang thoảng, cùng nhiệt độ cơ thể ấm áp của tiểu gia khoả kia. Tiểu gia khoả dùng một viên thạch mắt mèo để đổi lấy quả quýt của hắn, thân hình Uý Thiên đột nhiên vừa động, chạy ra trà lâu, khi hắn ở trên đường tìm kiếm, chỉ thấy xe ngựa đã tiêu thất phía xa xa.
“Dụ Đầu……?” Uý Thiên nắm chặt viên đá kia, đây là cha nương ở trên trời hiển linh sao? Vào lúc hắn tối mê man, đã cho một tiểu gia khoả như thế vọt tới trước mặt hắn, cho hắn một viên thạch mắt mèo vô giá. Dụ Đầu…… Sau này sợ sẽ không còn cơ hội gặp lại. Hắn còn không biết tên thật của bé là gì nữa.
……
Từ trong lúc ngủ mơ tỉnh lại, Uý Thiên xốc lên màn, trời còn chưa sáng, người trong ***g ngực còn đang say ngủ. Lặng lẽ đem cánh tay bị biến thành gối ôm rút ra, rồi lại cẩn thận lấy khai cái tay đang nắm lấy vạt áo y, Uý Thiên nhẹ nhàng xuống giường, đem ngọn nến trên bàn đặt tại kệ nhỏ bên giường. Đem màn mở một nửa, Uý Thiên lần nữa lên giường, bất quá y đã không còn buồn ngủ, mà là nằm dựa vào trên thành giường, nhìn người bên cạnh.
Thật lâu không có nằm mộng, đêm nay lại rành mạch nhớ lại khi đó. Y không còn là Uý Thiên, người năm đó không biết nên đi về nơi đâu, mà tiểu Dụ Đầu kia, lại vẫn đang là tiểu Dụ Đầu, ngoại trừ có thể nói ra, một chút cũng chưa biến. Không, vẫn là có biến……
Uý Thiên sờ sờ mặt Lưu Thiên Tứ, so với khi ấy đã mập mạp hơn, cái đầu cũng cao hơn, còn có…… Bàn tay Uý Thiên tham nhập vào trong vạt áo Lưu Thiên Tứ chậm rãi trượt, dừng lại ở bụng hắn, nơi này…… Cũng sắp có biến hóa.
“Cục cưng……” Cảm nhận được trên bụng được vuốt ve, Lưu Thiên Tứ đang ngủ lẩm bẩm nói.
“Dụ Đầu, sinh nho nhỏ Dụ Đầu cho Thiên Thiên. Tựa như Dụ Đầu mới trước đây đáng yêu như vậy.” Uý Thiên ở bên tai Lưu Thiên Tứ thấp giọng nói, rồi mới hôn nhẹ cái miệng nhỏ nhắn của hắn. Y cứ nghĩ sẽ không bao giờ được gặp lại tiểu Dụ Đầu này, nào biết đâu rằng, tiểu Dụ Đầu này không chỉ sắp trở thành “bảy” của y, mà còn có khả năng trở thành nương của đứa con sắp tượng hình trong bụng.
Sau khi biết được Lưu Thiên Tứ có thể thật sự hoài đứa con của y, Uý Thiên đã ngây ngốc suốt một canh giờ, cho đến khi Lưu Thiên Tứ bất mãn kêu to lên, y mới thanh tỉnh lại. Nếu không sợ thương đến Lưu Thiên Tứ, Uý Thiên còn muốn đem hắn nhu tiến thân mình.
Một tháng sau, tiểu Dụ Đầu sẽ mặc vào hỷ phục đỏ thẫm gả cho y, nghĩ đến đây, Uý Thiên cảm động tột đỉnh. Y không tiếp thu chính mình sẽ đối bất kỳ ai động tâm, nguyên nhân sư phó chết hơn nữa y luôn tự thân đơn độc, cho nên làm cho y đối tình yêu không hề cảm giác, nhưng tiểu Dụ Đầu này lại không chút nào cho y cơ hội đã vọt vào ngự trị trong lòng y. Có lẽ ngày đó, thời điểm bé bé Dụ Đầu hôn y, tâm của y cũng đã dừng ở trên người tiểu Dụ Đầu này, cho nên trong phòng y luôn có quýt, cho nên y đặc biệt thích ăn “Đốt Dụ Đầu”, chẳng qua từ sau khi cùng Lưu Thiên Tứ một chỗ, y không nếm qua nữa, sợ Dụ Đầu này mất hứng.
Cởi bỏ ngoại sam của Lưu Thiên Tứ, Uý Thiên ở trên bụng hắn âu yếm đặt xuống môi hôn, nơi này chắc đã có nho nhỏ Dụ Đầu? Nghĩ đến Lưu Thiên Tứ sẽ bị khổ, Uý Thiên lại đau lòng vạn phần.
“Thiên Thiên……” Lưu Thiên Tứ kêu một tiếng, nửa mơ nửa tỉnh mở to mắt, trở thân. Uý Thiên lập tức nằm xuống bên cạnh Lưu Thiên Tứ, tiếp được hắn tiến vào trong vòm ngực mình.
“Dụ Đầu.”
“Ân?”
Lưu Thiên Tứ lui một chút, đem tay Uý Thiên kéo đến nơi bụng hắn, làm cho Uý Thiên xoa xoa cho hắn.
“Dụ Đầu.”
Úy Thiên thấp giọng gọi, vô luận kêu bao nhiêu lần, đều kêu không đủ.
“Cục cưng.”
Lưu Thiên Tứ cọ cọ Uý Thiên, rồi mới truyền ra tiếng ngáy ngủ vù vù.
“Dụ Đầu a……”
Uý Thiên hy vọng một tháng mau đến một chút, y khẩn cấp muốn cưới vợ, tân nương của y.
Lưu Thiên Tứ bên miệng giơ lên mạt tươi cười, hắn đang nằm mơ, trong mộng: có một mâm Dụ Đầu bày ra trước mặt Thiên Thiên, trên chén đĩa có một khối Dụ Đầu rất lớn, chung quanh là thật nhiều Dụ Đầu nho nhỏ, mà cái Dụ Đầu rất lớn kia chính là hắn, hắn mời gọi, làm cho Thiên Thiên chạy nhanh đến ăn.
Tác giả :
Neleta