Kiếm Vương Triều
Quyển 3 - Chương 140: Ác độc đối vô sỉ
Dịch: Đình Phong
Biên: kethattinhthu7
Tất cả mọi người bên ngoài cảm thấy hắn nói cái gì đó khiến Lâm Tùy Tâm đồng ý nhưng biểu hiện của lão lại lần nữa làm mọi người bất ngờ.
Lão nhếch miệng cười, lắc đầu nói:
- Thực là xin lỗi, ta cự tuyệt.
Lông mày Lâm Tùy Tâm chau lên, liếc nhìn Đoan Mộc Tịnh Tông không nói gì.
Đinh Ninh bình tĩnh nhìn chăm chú bóng lưng Đoan Mộc Tịnh Tông nói:
- Ngươi không dám?
Tim trong lồng ngực tất cả mọi người đập mạnh một cái, câu này không khác gì khiêu khích trắng trợn.
Dáng tươi cười của Đoan Mộc Tịnh Tông đột nhiên biến mất.
Gã xoay người lại, nhàn nhạt nhìn Đinh Ninh nói:
- Không cần phải vội."
Đinh Ninh cũng nhìn hắn, tâm tình thản nhiên nói:
- Muộn sẽ có thể xảy ra khả năng không gặp được.
Đoan Mộc Tịnh Tông không chút tức giận, ngược lại đột nhiên mỉm cười ngọt ngào nói:
- Ngươi rất tự tin.
- Dường như ngươi cảm thấy ngươi nhất định có thể đối phó được ta.
Đoan Mộc Tịnh Tông nói chuyện với Đinh Ninh nhưng ánh mắt đã rơi vào Lệ Tây Tinh phía sau Đinh Ninh, sau đó cười nói tiếp:
- Ta hiểu được ý của ngươi, ngươi cảm thấy so với Lệ Tây Tinh ngươi và ta đều mạnh mẽ nhưng lại cảm thấy Lệ Tây Tinh không bằng ta cho nên ngươi sợ trong kiếm thí kế tiếp ta gặp được Lệ Tây Tinh, hắn sẽ gặp bi thảm nên ngươi muốn sớm giải quyết ta.
- Ta từng xem qua ngươi xuất thủ, ngươi thực sự rất mạnh.
Dừng lại một chút, ánh mắt Đoan Mộc Hoàng Hôn rơi lên người Đinh Ninh, mỉm cười ôn hòa nói:
- Ta phải đoạt được thủ danh thì mới có thể lần nữa thành đệ tử Mân Sơn Kiếm Tông, cho nên nếu có thể thì càng cẩn thận một chút càng tốt. Trước hết có thể hao tổn chút ít khí lực giải quyết xong một ít đối thủ dễ dàng thì tốt hơn nhiều so với ngay từ đầu phải tiêu hao một lượng lớn khí lực.
- Vô sỉ.
Nghe những lời này, Tạ Nhu không nhịn được mắng thành tiếng.
Lúc trước là Đoan Mộc Tịnh Tông chủ động tới khiêu khích song khi Đinh Ninh chủ động khiêu chiến, gã lại nói ra những lời như vậy, hoàn toàn chính xác gã rất vô sỉ.
Đa phần mọi người ở đây cũng đều cảm thấy Đoan Mộc Tịnh Tông rất vô sỉ.
Nhưng mà càng là người vô sỉ, thường thường càng khó đối phó.
Có thể đối mặt khiêu khích mà vô sỉ như vậy, cái này chỉ khiến lòng người càng đánh giá gã cao hơn.
Có điều làm bọn họ khó có thể tưởng tượng là chẳng lẽ Đinh Ninh thật sự cảm thấy mình đủ sức đối phó Đoan Mộc Tịnh Tông?
- Ngươi thật sự nghĩ như vậy?
Đúng lúc này, một thanh âm lạnh lùng đột nhiên vang lên, khiến hô hấp mọi người cũng không khỏi ngừng lại.
Người lên tiếng chính là Lệ Tây Tinh.
Khuôn mặt Lệ Tây Tinh lạnh như băng nhìn Đinh Ninh.
- Hắn nói chẳng qua là suy đoán của hắn.
Đinh Ninh nhìn y nói.
- Nếu là như vậy, ta cám ơn ý tốt của ngươi.
Lệ Tây Tinh không hề nhìn Đinh Ninh, mà nhìn Đoan Mộc Tịnh Tông, lạnh lùng nói:
- Ta và ngươi quyết đấu.
Lúc người thiếu niên trầm mặc ít nói này phát ra câu đầu tiên, đa số mọi người đều đoán được kế tiếp y sẽ nói những lời này. Nhưng khi thực sự nghe được, mọi người vẫn không khỏi hít vào một tia lãnh khí.
Rất nhiều năm trước, ở Trường Lăng, mọi người đều biết họ có mối thù cũ, sự việc này làm ảnh hưởng đến cả hai Hầu phủ. Nếu quả thật hai bên được chấp nhận quyết đấu, với mối thù cũ, chỉ sợ trận chiến giữa hai thiếu niên so với quyết đấu bình thường còn tàn khốc và máu tanh hơn nhiều.
Đoan Mộc Tịnh Tông nở nụ cười.
Gã cười thật ngọt ngào, trên khuôn mặt, nét trẻ trung non nớt vẫn như trước, nhìn không ra bất kỳ biểu lộ phẫn nộ nào, thậm chí còn thập phần ngây thơ.
Nhưng mà nhìn nét cười như vậy, đa phần mọi người, hàn ý trong lòng càng đậm. Rất nhiều người không tự chủ được nhìn vào Đinh Ninh vẫn bình tĩnh như trước, thậm chí bọn họ bắt đầu hoài nghi động cơ ban đầu của Đinh Ninh có hay không cố ý tạo cục diện như vậy, để cho Lệ Tây Tinh đứng ra quyết đấu, làm hao mòn thực lực Đoan Mộc Tịnh Tông.
Đôi môi Đoan Mộc Tịnh Tông hé mở, lộ ra hàm răng trắng như tuyết, định nói chuyện.
Nhưng khiến mọi người không ngờ là Đinh Ninh đã lên tiếng.
- Không được đồng ý.
Đinh Ninh nhìn Đoan Mộc Tịnh Tông, đứng ngay trước mặt gã, nói.
Đoan Mộc Tịnh Tông hơi ngẩn ra, trào phúng hỏi:
- Vì sao ta không thể đồng ý?
- Chẳng lẽ ta còn sợ ngươi nói vài lới khích tướng mà kích động ta?
Dừng một chút, Đoan Mộc Tịnh Tông lại trào phúng bổ sung một câu.
- Ta không biết khích tướng để kích động ngươi, ta sẽ chửi, mắng ngươi.
Đinh Ninh bình tĩnh nhìn Đoan Mộc Tịnh Tông, nói:
- Mà sẽ mắng rất khó nghe.
Những người lúc trước bắt đầu hoài nghi Đinh Ninh cũng không khỏi phải ngơ ngẩn, Lệ Tây Tinh đứng sau lưng Đinh Ninh nhíu mày, há miệng định nói.
- Quả thực là rất đáng cười.
Lúc này, Đoan Mộc Tịnh Tông lại cười lớn:
- Chẳng lẽ ta còn sợ ngươi mắng sao?
- Mẹ của ngươi là một kỹ nữ ở kỹ viện, ai biết bà ta bán nghệ không bán thân, hay thực ra là bán thân chứ không bán nghệ.
Đinh Ninh nhìn gã cất tiếng cười lớn, bình tĩnh nói.
"Hít...iiiiiít…"
Toàn bộ bên trong sơn cốc, lập tức vang lên một tràng tiếng hít vào hơi lạnh.
Toàn bộ nhiệt độ bên trong sơn cốc dường như cũng theo tràng hít vào khí lạnh này mà chân thật hạ thấp nhiệt độ xuống.
Tất cả tu hành sư trưởng không thể tin mà nhìn Đinh Ninh, thậm chí khuôn mặt còn đơ ra.
Lời mắng này ác độc tới cực điểm.
Bởi vì tất cả tu hành sư trưởng ở đây đều có tuổi và biết một ít chuyện xưa ở Trường Lăng, cho nên bọn họ đều biết mẫu thân Đoan Mộc Tịnh Tông là Chương Tiểu Hoàn, quả thật có xuất thân từ thanh lâu, là một trong những ca cơ(*) nổi tiếng nhất Trường Lăng thời đó.
(*) Ca cơ: như ca sĩ bây giờ.
Mặc dù chuyện xưa kể lại rất nhiều ca cơ đều là bán nghệ không bán thân, Chương Tiểu Hoàn cũng là một trong số đó. Nhưng những chuyện có liên quan tới thanh lâu “sương gió”, làm sao có thể ghi chép, ít nhất là hiện giờ, sách sử Đại Tần cũng sẽ không lãng phí văn chương để ghi chép cuộc đời những ca cơ này.
Chuyện không có kết luận, liền không cách nào cãi lại.
Tất cả mọi người cho rằng Đinh Ninh sẽ ác mồm công kích Đoan Mộc Tịnh Tông nhưng lại không ngờ hắn ác độc như thế, trực tiếp hạ nhục mẫu thân gã.
- Lúc trước Đoan Mộc Tịnh Tông rất vô sỉ, hiện tại hắn lại rất ác độc.
Nghe trong sơn cốc âm thanh hít vào hơi lạnh, Tịnh Lưu Ly nói khẽ:
- Hắn là dùng ác độc đối vô sỉ.
Nàng giống như là tự nói mà cũng giống như đang nói cho Đàm Thai Quan Kiếm nghe. Lúc nàng nhẹ nhàng nói ra câu này, trong sơn cốc, ánh mắt mọi người đều chăm chú nhìn trên người Đoan Mộc Tịnh Tông.
Thí sinh bình thường tuyệt đối không dám dùng lời ác độc như vậy công kích mẫu thân Đoan Mộc Tịnh Tông, nếu coi như có thể trở thành đệ tử Mân Sơn Kiếm Tông, tất nhiên cũng sẽ bị Đoan Mộc Hầu phủ lãnh khốc trả thù, nhưng mà với Đinh Ninh thì khác biệt.
Ngay từ đầu, hắn đã biểu hiện là không sợ chết, ngay cả ả cung nữ họ Dung truyền lại ý tứ cũng không thèm để ý nên căn bản cũng sẽ không để ý Đoan Mộc Hầu phủ.
Cho nên hắn mới có thể mắng ra lời ác độc như vậy, hơn nữa mọi người khẳng định, kế tiếp hắn có thể còn mắng ác độc hơn nữa.
Nụ cười trên mặt Đoan Mộc Tịnh Tông và nét bình tĩnh cũng đã sớm biến mất.
Khuôn mặt non nớt của gã lúc này như phủ lên một tầng sương dày lạnh.
- Ngươi được lắm.
Gã nhìn Đinh Ninh, người mà mắng xong một câu vẫn không vội lên tiếng, gã hít sâu một hơi chỉ nói ba từ kia, sau đó gã quay người về phía Lâm Tùy Tâm, khom người nói:
- Kẻ hạ nhục phụ mẫu là đại thù, mời Lâm sư bá thành toàn.
- Sao thế? Chỉ là nghe người ta mắng một câu như vậy liền chịu đựng không nổi?
Vẻ mặt Lâm Tùy Tâm có chút châm biếm, nói:
- Nếu là ta, cho dù dùng lời khó nghe gấp mấy lần mắng phụ mẫu ta, ta cũng chỉ coi hắn thối lắm, tự nói tự nghe.
Đoan Mộc Tịnh Tông vẫn không thẳng người lên, lạnh giọng nói:
- Đệ tử tự nhiên không bằng Lâm sư bá.
- Ngươi gọi ta là sư bá, là người mình nên mới liền cho ngươi một lời khuyên cảnh báo.
Lâm Tùy Tâm thu lại vẻ mặt trào phúng, không hề biểu tình nói:
- Nếu như lời đều đã nói nhưng ngươi vẫn quyết ý như thế, ta tự nhiên đồng ý.
Đoan Mộc Tịnh Tông nở nụ cười, lúc này, dáng tươi cười non nớt lại lộ ra vẻ cực kỳ tàn nhẫn làm cho lòng người thấy lạnh.
- Ngươi không muốn cùng ta quyết đấu, nhưng vẫn bị ta buộc quyết đấu, cho nên vẫn là ta thắng.
Nhưng Đinh Ninh trước sau vẫn bình tĩnh như lúc ban đầu, nhìn gã nói:
- Quyết đấu tiếp theo, ta vẫn như trước sẽ thắng ngươi.
Đoan Mộc Tịnh Tông nhìn hắn một cái, khinh miệt cười nhạo nói:
- Bây giờ nói những thứ này còn có ý nghĩa sao?
Lúc này, lại một phen xôn xao vang lên, vô số âm thanh hỗn loạn.
Mãi đến lúc này, mọi người mới hoàn toàn kịp phản ứng, cuộc quyết đấu này đã được quyết định! Trong tất cả trấn đấu sắp diễn ra, trận đầu tiên sẽ là trận quyết đấu giữa Đinh Ninh và Đoan Mộc Tịnh Tông.
Mà thời gian ngắn lúc trước, tất cả mọi người cho rằng Đoan Mộc Tịnh Tông là quân cờ mạnh nhất của vị nữ nhân hoàn mỹ trong hoàng cung.
Đầu óc Trương Nghi trống rỗng, khoảng cách giữa y và Đinh Ninh là gần nhất nhưng lúc này, y lại ngơ ngác, không thể tin đây là thật.
Nơi xa trong sơn cốc, lông mày Hoàng Chân Vệ không còn chau lại thật sâu, lúc này trong ánh mắt hắn bắt đầu lóe lên ra một loại tâm tình khó có thể dùng ngôn ngữ để hình dung.
Hắn nghĩ tới một khả năng.
Hắn cảm thấy rất không có khả năng nhưng lại có khả năng.
Biên: kethattinhthu7
Tất cả mọi người bên ngoài cảm thấy hắn nói cái gì đó khiến Lâm Tùy Tâm đồng ý nhưng biểu hiện của lão lại lần nữa làm mọi người bất ngờ.
Lão nhếch miệng cười, lắc đầu nói:
- Thực là xin lỗi, ta cự tuyệt.
Lông mày Lâm Tùy Tâm chau lên, liếc nhìn Đoan Mộc Tịnh Tông không nói gì.
Đinh Ninh bình tĩnh nhìn chăm chú bóng lưng Đoan Mộc Tịnh Tông nói:
- Ngươi không dám?
Tim trong lồng ngực tất cả mọi người đập mạnh một cái, câu này không khác gì khiêu khích trắng trợn.
Dáng tươi cười của Đoan Mộc Tịnh Tông đột nhiên biến mất.
Gã xoay người lại, nhàn nhạt nhìn Đinh Ninh nói:
- Không cần phải vội."
Đinh Ninh cũng nhìn hắn, tâm tình thản nhiên nói:
- Muộn sẽ có thể xảy ra khả năng không gặp được.
Đoan Mộc Tịnh Tông không chút tức giận, ngược lại đột nhiên mỉm cười ngọt ngào nói:
- Ngươi rất tự tin.
- Dường như ngươi cảm thấy ngươi nhất định có thể đối phó được ta.
Đoan Mộc Tịnh Tông nói chuyện với Đinh Ninh nhưng ánh mắt đã rơi vào Lệ Tây Tinh phía sau Đinh Ninh, sau đó cười nói tiếp:
- Ta hiểu được ý của ngươi, ngươi cảm thấy so với Lệ Tây Tinh ngươi và ta đều mạnh mẽ nhưng lại cảm thấy Lệ Tây Tinh không bằng ta cho nên ngươi sợ trong kiếm thí kế tiếp ta gặp được Lệ Tây Tinh, hắn sẽ gặp bi thảm nên ngươi muốn sớm giải quyết ta.
- Ta từng xem qua ngươi xuất thủ, ngươi thực sự rất mạnh.
Dừng lại một chút, ánh mắt Đoan Mộc Hoàng Hôn rơi lên người Đinh Ninh, mỉm cười ôn hòa nói:
- Ta phải đoạt được thủ danh thì mới có thể lần nữa thành đệ tử Mân Sơn Kiếm Tông, cho nên nếu có thể thì càng cẩn thận một chút càng tốt. Trước hết có thể hao tổn chút ít khí lực giải quyết xong một ít đối thủ dễ dàng thì tốt hơn nhiều so với ngay từ đầu phải tiêu hao một lượng lớn khí lực.
- Vô sỉ.
Nghe những lời này, Tạ Nhu không nhịn được mắng thành tiếng.
Lúc trước là Đoan Mộc Tịnh Tông chủ động tới khiêu khích song khi Đinh Ninh chủ động khiêu chiến, gã lại nói ra những lời như vậy, hoàn toàn chính xác gã rất vô sỉ.
Đa phần mọi người ở đây cũng đều cảm thấy Đoan Mộc Tịnh Tông rất vô sỉ.
Nhưng mà càng là người vô sỉ, thường thường càng khó đối phó.
Có thể đối mặt khiêu khích mà vô sỉ như vậy, cái này chỉ khiến lòng người càng đánh giá gã cao hơn.
Có điều làm bọn họ khó có thể tưởng tượng là chẳng lẽ Đinh Ninh thật sự cảm thấy mình đủ sức đối phó Đoan Mộc Tịnh Tông?
- Ngươi thật sự nghĩ như vậy?
Đúng lúc này, một thanh âm lạnh lùng đột nhiên vang lên, khiến hô hấp mọi người cũng không khỏi ngừng lại.
Người lên tiếng chính là Lệ Tây Tinh.
Khuôn mặt Lệ Tây Tinh lạnh như băng nhìn Đinh Ninh.
- Hắn nói chẳng qua là suy đoán của hắn.
Đinh Ninh nhìn y nói.
- Nếu là như vậy, ta cám ơn ý tốt của ngươi.
Lệ Tây Tinh không hề nhìn Đinh Ninh, mà nhìn Đoan Mộc Tịnh Tông, lạnh lùng nói:
- Ta và ngươi quyết đấu.
Lúc người thiếu niên trầm mặc ít nói này phát ra câu đầu tiên, đa số mọi người đều đoán được kế tiếp y sẽ nói những lời này. Nhưng khi thực sự nghe được, mọi người vẫn không khỏi hít vào một tia lãnh khí.
Rất nhiều năm trước, ở Trường Lăng, mọi người đều biết họ có mối thù cũ, sự việc này làm ảnh hưởng đến cả hai Hầu phủ. Nếu quả thật hai bên được chấp nhận quyết đấu, với mối thù cũ, chỉ sợ trận chiến giữa hai thiếu niên so với quyết đấu bình thường còn tàn khốc và máu tanh hơn nhiều.
Đoan Mộc Tịnh Tông nở nụ cười.
Gã cười thật ngọt ngào, trên khuôn mặt, nét trẻ trung non nớt vẫn như trước, nhìn không ra bất kỳ biểu lộ phẫn nộ nào, thậm chí còn thập phần ngây thơ.
Nhưng mà nhìn nét cười như vậy, đa phần mọi người, hàn ý trong lòng càng đậm. Rất nhiều người không tự chủ được nhìn vào Đinh Ninh vẫn bình tĩnh như trước, thậm chí bọn họ bắt đầu hoài nghi động cơ ban đầu của Đinh Ninh có hay không cố ý tạo cục diện như vậy, để cho Lệ Tây Tinh đứng ra quyết đấu, làm hao mòn thực lực Đoan Mộc Tịnh Tông.
Đôi môi Đoan Mộc Tịnh Tông hé mở, lộ ra hàm răng trắng như tuyết, định nói chuyện.
Nhưng khiến mọi người không ngờ là Đinh Ninh đã lên tiếng.
- Không được đồng ý.
Đinh Ninh nhìn Đoan Mộc Tịnh Tông, đứng ngay trước mặt gã, nói.
Đoan Mộc Tịnh Tông hơi ngẩn ra, trào phúng hỏi:
- Vì sao ta không thể đồng ý?
- Chẳng lẽ ta còn sợ ngươi nói vài lới khích tướng mà kích động ta?
Dừng một chút, Đoan Mộc Tịnh Tông lại trào phúng bổ sung một câu.
- Ta không biết khích tướng để kích động ngươi, ta sẽ chửi, mắng ngươi.
Đinh Ninh bình tĩnh nhìn Đoan Mộc Tịnh Tông, nói:
- Mà sẽ mắng rất khó nghe.
Những người lúc trước bắt đầu hoài nghi Đinh Ninh cũng không khỏi phải ngơ ngẩn, Lệ Tây Tinh đứng sau lưng Đinh Ninh nhíu mày, há miệng định nói.
- Quả thực là rất đáng cười.
Lúc này, Đoan Mộc Tịnh Tông lại cười lớn:
- Chẳng lẽ ta còn sợ ngươi mắng sao?
- Mẹ của ngươi là một kỹ nữ ở kỹ viện, ai biết bà ta bán nghệ không bán thân, hay thực ra là bán thân chứ không bán nghệ.
Đinh Ninh nhìn gã cất tiếng cười lớn, bình tĩnh nói.
"Hít...iiiiiít…"
Toàn bộ bên trong sơn cốc, lập tức vang lên một tràng tiếng hít vào hơi lạnh.
Toàn bộ nhiệt độ bên trong sơn cốc dường như cũng theo tràng hít vào khí lạnh này mà chân thật hạ thấp nhiệt độ xuống.
Tất cả tu hành sư trưởng không thể tin mà nhìn Đinh Ninh, thậm chí khuôn mặt còn đơ ra.
Lời mắng này ác độc tới cực điểm.
Bởi vì tất cả tu hành sư trưởng ở đây đều có tuổi và biết một ít chuyện xưa ở Trường Lăng, cho nên bọn họ đều biết mẫu thân Đoan Mộc Tịnh Tông là Chương Tiểu Hoàn, quả thật có xuất thân từ thanh lâu, là một trong những ca cơ(*) nổi tiếng nhất Trường Lăng thời đó.
(*) Ca cơ: như ca sĩ bây giờ.
Mặc dù chuyện xưa kể lại rất nhiều ca cơ đều là bán nghệ không bán thân, Chương Tiểu Hoàn cũng là một trong số đó. Nhưng những chuyện có liên quan tới thanh lâu “sương gió”, làm sao có thể ghi chép, ít nhất là hiện giờ, sách sử Đại Tần cũng sẽ không lãng phí văn chương để ghi chép cuộc đời những ca cơ này.
Chuyện không có kết luận, liền không cách nào cãi lại.
Tất cả mọi người cho rằng Đinh Ninh sẽ ác mồm công kích Đoan Mộc Tịnh Tông nhưng lại không ngờ hắn ác độc như thế, trực tiếp hạ nhục mẫu thân gã.
- Lúc trước Đoan Mộc Tịnh Tông rất vô sỉ, hiện tại hắn lại rất ác độc.
Nghe trong sơn cốc âm thanh hít vào hơi lạnh, Tịnh Lưu Ly nói khẽ:
- Hắn là dùng ác độc đối vô sỉ.
Nàng giống như là tự nói mà cũng giống như đang nói cho Đàm Thai Quan Kiếm nghe. Lúc nàng nhẹ nhàng nói ra câu này, trong sơn cốc, ánh mắt mọi người đều chăm chú nhìn trên người Đoan Mộc Tịnh Tông.
Thí sinh bình thường tuyệt đối không dám dùng lời ác độc như vậy công kích mẫu thân Đoan Mộc Tịnh Tông, nếu coi như có thể trở thành đệ tử Mân Sơn Kiếm Tông, tất nhiên cũng sẽ bị Đoan Mộc Hầu phủ lãnh khốc trả thù, nhưng mà với Đinh Ninh thì khác biệt.
Ngay từ đầu, hắn đã biểu hiện là không sợ chết, ngay cả ả cung nữ họ Dung truyền lại ý tứ cũng không thèm để ý nên căn bản cũng sẽ không để ý Đoan Mộc Hầu phủ.
Cho nên hắn mới có thể mắng ra lời ác độc như vậy, hơn nữa mọi người khẳng định, kế tiếp hắn có thể còn mắng ác độc hơn nữa.
Nụ cười trên mặt Đoan Mộc Tịnh Tông và nét bình tĩnh cũng đã sớm biến mất.
Khuôn mặt non nớt của gã lúc này như phủ lên một tầng sương dày lạnh.
- Ngươi được lắm.
Gã nhìn Đinh Ninh, người mà mắng xong một câu vẫn không vội lên tiếng, gã hít sâu một hơi chỉ nói ba từ kia, sau đó gã quay người về phía Lâm Tùy Tâm, khom người nói:
- Kẻ hạ nhục phụ mẫu là đại thù, mời Lâm sư bá thành toàn.
- Sao thế? Chỉ là nghe người ta mắng một câu như vậy liền chịu đựng không nổi?
Vẻ mặt Lâm Tùy Tâm có chút châm biếm, nói:
- Nếu là ta, cho dù dùng lời khó nghe gấp mấy lần mắng phụ mẫu ta, ta cũng chỉ coi hắn thối lắm, tự nói tự nghe.
Đoan Mộc Tịnh Tông vẫn không thẳng người lên, lạnh giọng nói:
- Đệ tử tự nhiên không bằng Lâm sư bá.
- Ngươi gọi ta là sư bá, là người mình nên mới liền cho ngươi một lời khuyên cảnh báo.
Lâm Tùy Tâm thu lại vẻ mặt trào phúng, không hề biểu tình nói:
- Nếu như lời đều đã nói nhưng ngươi vẫn quyết ý như thế, ta tự nhiên đồng ý.
Đoan Mộc Tịnh Tông nở nụ cười, lúc này, dáng tươi cười non nớt lại lộ ra vẻ cực kỳ tàn nhẫn làm cho lòng người thấy lạnh.
- Ngươi không muốn cùng ta quyết đấu, nhưng vẫn bị ta buộc quyết đấu, cho nên vẫn là ta thắng.
Nhưng Đinh Ninh trước sau vẫn bình tĩnh như lúc ban đầu, nhìn gã nói:
- Quyết đấu tiếp theo, ta vẫn như trước sẽ thắng ngươi.
Đoan Mộc Tịnh Tông nhìn hắn một cái, khinh miệt cười nhạo nói:
- Bây giờ nói những thứ này còn có ý nghĩa sao?
Lúc này, lại một phen xôn xao vang lên, vô số âm thanh hỗn loạn.
Mãi đến lúc này, mọi người mới hoàn toàn kịp phản ứng, cuộc quyết đấu này đã được quyết định! Trong tất cả trấn đấu sắp diễn ra, trận đầu tiên sẽ là trận quyết đấu giữa Đinh Ninh và Đoan Mộc Tịnh Tông.
Mà thời gian ngắn lúc trước, tất cả mọi người cho rằng Đoan Mộc Tịnh Tông là quân cờ mạnh nhất của vị nữ nhân hoàn mỹ trong hoàng cung.
Đầu óc Trương Nghi trống rỗng, khoảng cách giữa y và Đinh Ninh là gần nhất nhưng lúc này, y lại ngơ ngác, không thể tin đây là thật.
Nơi xa trong sơn cốc, lông mày Hoàng Chân Vệ không còn chau lại thật sâu, lúc này trong ánh mắt hắn bắt đầu lóe lên ra một loại tâm tình khó có thể dùng ngôn ngữ để hình dung.
Hắn nghĩ tới một khả năng.
Hắn cảm thấy rất không có khả năng nhưng lại có khả năng.
Tác giả :
Vô Tội