Kiếm Tôn
Chương 191: Đại Hắc Kiếm
An Lan Tú!
Nghĩ đến nữ tử này, Diệp Huyền hơi mỉm cười!
An Lan Tú, Diệp Linh, đều đang ở Trung Thổ Thần Châu!
Trừ việc này ra, chính hắn cũng muốn ngày sau đi Trung Thổ Thần Châu xông xáo một lần, cũng mở mang kiến thức và gặp các thiên tài yêu nghiệt!
Nam nhi tốt cần phải có chí tại bốn phương, cần bảo vệ người mình cần quan tâm, ngủ với người mình ưa thích!
Diệp Huyền cười ha ha một tiếng, thu hồi Linh Tú kiếm, dường như nghĩ đến cái gì đó, hắn đi vào trong Giới Ngục tháp.
Trong Giới Ngục tháp, ở trước mặt hắn là đại kiếm của tên Kiếm Hoàng lưu lại!
Kiếm phi thường lớn, dài khoảng bốn thước, rộng khoảng hai bàn tay, toàn thân đen kịt, lại có tia sáng đỏ lóe sáng, chuôi kiếm còn treo một sợi xiềng xích màu đen, rõ ràng, đây là dùng để giữ chặt!
Toàn bộ thanh kiếm không có mũi nhọn!
Mà chuôi kiếm này ít nhất cũng là Minh giai thượng phẩm, còn cao hơn Linh Tú kiếm một giai.
Diệp Huyền yên lặng một lát, cuối cùng, tay phải hắn nắm chặt chuôi kiếm, nhưng mà, hắn lại kinh hãi phát hiện, hắn không thể nâng thanh kiếm này lên!
Diệp Huyền thôi động huyền khí trong cơ thể, đại kiếm khẽ run lên, nhưng vẫn không rời khỏi mặt đất.
Diệp Huyền cau mày, cuối cùng, hắn dùng hai tay nâng kiếm lên, kiếm run rẩy, cách mặt đất khoảng một tấc, nhưng rất nhanh lại rơi xuống!
Thật nặng!
Sắc mặt Diệp Huyền ngưng trọng, trọng lượng kiếm này thật sự vượt qua tưởng tượng của hắn!
Diệp Huyền cảm thấy phiền muộn.
Thôn phệ?
Hắn có khả năng thôn phệ chuôi kiếm này, nếu như thôn phệ chuôi kiếm này, hắn có thể lập tức tiến vào cảnh giới Thông U, thậm chí Linh Tú kiếm cũng có thể tăng lên tới Minh giai cực phẩm, nhưng bởi như vậy sẽ phí phạm thanh kiếm này!
Mặc dù hắn hiện tại cầm không được chuôi kiếm này, nhưng không có nghĩa là về sau cũng cầm không được!
Dường như nghĩ đến cái gì, Diệp Huyền rời khỏi Giới Ngục tháp, cùng lúc đó, đại kiếm cũng bị hắn mang ra khỏi Giới Ngục tháp!
Cảm thụ đại kiếm trước mặt, hai tay Diệp Huyền nắm chuôi kiếm, hắn dùng xích sắt quấn lấy bàn tay của mình với chuôi kiếm, tiếp theo, hai chân hắn nửa ngồi, rất nhanh, giữa chân mày hắn xuất hiện chữ "Thổ".
Đạo tắc!
Hắn còn chưa quên, hắn còn có lá bài tẩy là đạo tắc!
Dưới chân Diệp Huyền, mặt đất rung động mạnh, rất nhanh, vô số đại địa chi lực hội tụ về phía hắn!
Diệp Huyền lộ ra vẻ mặt dữ tợn, hắn đột nhiên nhấc lên, mượn nhờ đại địa chi lực, hắn có thể nhấc đại kiếm lên, vào lúc này, cơ bắp hai tay của hắn phồng lên.
Nắm đại kiếm, Diệp Huyền quay người chạy như điên, hắn đi một bước, mặt đất sẽ rung lên...
Rất nhanh, Diệp Huyền đi tới trước ngọn núi nhỏ, Mặc Vân Khởi lại đang chạy trên núi này, khi thấy Diệp Huyền, hắn hơi ngẩn người, sau đó cười hắc hắc, nói:
- Diệp thổ phỉ, ngươi tới thật đúng lúc, ta vừa đột phá đến Thông U, ta sẽ đánh ngươi một trận, ta...
Đúng lúc này, Diệp Huyền đột nhiên thả người nhảy lên, sau đó cầm kiếm đột nhiên chém vào ngọn núi nhỏ!
Trong ánh mắt của Mặc Vân Khởi, ngọn núi nhỏ kia vỡ tan, không chỉ như thế, mặt đất phạm vi năm mươi trượng quanh người bọn họ nức toạc, mặt đất rung động mạnh như đang động đất.
Nhìn thấy cảnh này, yết hầu Mặc Vân Khởi co giật, vẻ mặt ngạc nhiên.
Lúc này, Diệp Huyền cách đó không xa đột nhiên quay người nhìn về phía Mặc Vân Khởi, nói:
- Đánh ta một trận?
Mặc Vân Khởi giật mình, hắn vội vàng đi đến trước mặt Diệp Huyền, nhẹ nhàng vỗ vỗ tro bụi trên quần áo Diệp Huyền, nói:
- Hiểu lầm, Diệp ca... Ta kính ngưỡng ngươi như nước sông cuồn cuộn kéo dài không dứt, lại như sông lớn tràn lan, đã kính ngưỡng đến mức không thể ngăn cản... Ngươi anh tuấn tiêu sái, phong độ nhẹ nhàng, anh minh thần võ, nhân trung long phượng, cực phẩm trong nam nhân, cực phẩm trong nam nhân...
- Ngừng!
Diệp Huyền đột nhiên đưa tay phải ra ngăn Mặc Vân Khởi lại.
Mặc Vân Khởi nhìn Diệp Huyền, có chút cẩn thận dè dặt, phải nói là đề phòng, hắn biết rõ, Diệp Huyền luôn luôn ưa thích hơi chút là đánh!
Diệp Huyền không động thủ, hắn khẽ vỗ vai Mặc Vân Khởi:
- Những lời vừa rồi là thật lòng sao?
Mặc Vân Khởi vội vàng gật đầu:
- Đúng đúng, tuyệt đối là lời từ đáy lòng ta!
Diệp Huyền khẽ gật đầu:
- Ân, vậy ngươi nói thêm hai lần!
Mặc Vân Khởi: "..."
Sau cùng, Mặc Vân Khởi nói thêm nhiều lần, lúc này Diệp Huyền mới quay người rời đi.
Nhìn bóng lưng Diệp Huyền rời đi, Mặc Vân Khởi ngồi chồm hổm trên mặt đất điên cuồng "nôn mửa":
- Thật không biết xấu hổ con mẹ nó a...
Một lát sau, Mặc Vân Khởi đứng lên, hắn nắm chặt hai tay, trong mắt tràn đầy vẻ kiên định:
- Nỗi nhục ngày hôm nay, ngày khác nhất định phải trả lại Diệp thổ phỉ gấp mười lần!
Nói xong, hắn quái khiếu một tiếng, sau đó điên cuồng chạy về phía nơi xa.
Diệp Huyền về tới trong rừng trúc, bên trong Giới Ngục tháp, cảm thụ được đại kiếm trước mặt, khóe miệng Diệp Huyền khẽ nhấc lên.
Cuối cùng hắn quyết định, không thôn phệ chuôi đại kiếm này!
Bởi vì sau khi hắn thôi động đại địa chi lực, là có thể sử dụng đại kiếm này! Lúc sử dụng chuôi đại kiếm này, bên trong kiếm của hắn, lại nhiều hơn một nguồn sức mạnh!
Lực lượng bá đạo thuần túy!
Có thể nói, sau khi hắn thôi động đại địa chi lực, dùng kiếm này thi triển Nhất Kiếm Định Sinh Tử, tuyệt đối có kỳ hiệu!
Một lát sau, khóe miệng Diệp Huyền hơi nhấc lên:
- Kiếm lớn như vậy, lại đen như thế, vậy gọi Đại Hắc đi! Đại Hắc Kiếm!
Nói xong, hắn cười hắc hắc, rõ ràng, rất hài lòng với cái tên bản thân vừa đặt.
Giữa sân, Diệp Huyền tính toán thực lực của mình. Mặc dù bây giờ hắn còn chưa đạt đến Thông U, thế nhưng, muốn đạt tới Thông U, tùy thời đều có thể! Dù sao, hiện tại hắn có tiền!
Mà hiện tại, át chủ bài lớn nhất của hắn, ngoại trừ Nhất Kiếm Định Sinh Tử, còn có kiếm nhãn, chiêu kiếm nhãn này, tuyệt đối có khả năng đưa đến hiệu quả lạ thường. Ngoài ra, hắn còn có đạo tắc!
Lực lượng đạo tắc này có thể cộng dồn với Nhất Kiếm Định Sinh Tử!
Kiếm thế, kiếm ý, chiến ý, đại địa chi lực, Nhất Kiếm Định Sinh Tử, năm thứ chồng chất, đây mới là át chủ bài chân chính của hắn!
Về phần Giới Ngục tháp, hiện tại, dù cận kề cái chết hắn cũng không muốn thôi động Giới Ngục tháp!
Quá thống con mẹ nó khổ!
Diệp Huyền về trong rừng trúc, hắn ngẩng đầu mặt về phía chân trời, giờ khắc này, trong đầu hắn xuất hiện hình ảnh một nữ tử... Áo trắng như tuyết, không nhuốm bụi trần!
An Lan Tú!
Cũng không biết hiện tại nàng đã trưởng thành tới trình độ nào!
Một lát sau, Diệp Huyền nhếch miệng cười một tiếng
- Tiểu An... Chờ ta... Ha ha!
Nói xong, hắn quay người đi đến phía nơi xa.
- ---------------
Phóng tác: Hắc Ám Chi Thực
Nghĩ đến nữ tử này, Diệp Huyền hơi mỉm cười!
An Lan Tú, Diệp Linh, đều đang ở Trung Thổ Thần Châu!
Trừ việc này ra, chính hắn cũng muốn ngày sau đi Trung Thổ Thần Châu xông xáo một lần, cũng mở mang kiến thức và gặp các thiên tài yêu nghiệt!
Nam nhi tốt cần phải có chí tại bốn phương, cần bảo vệ người mình cần quan tâm, ngủ với người mình ưa thích!
Diệp Huyền cười ha ha một tiếng, thu hồi Linh Tú kiếm, dường như nghĩ đến cái gì đó, hắn đi vào trong Giới Ngục tháp.
Trong Giới Ngục tháp, ở trước mặt hắn là đại kiếm của tên Kiếm Hoàng lưu lại!
Kiếm phi thường lớn, dài khoảng bốn thước, rộng khoảng hai bàn tay, toàn thân đen kịt, lại có tia sáng đỏ lóe sáng, chuôi kiếm còn treo một sợi xiềng xích màu đen, rõ ràng, đây là dùng để giữ chặt!
Toàn bộ thanh kiếm không có mũi nhọn!
Mà chuôi kiếm này ít nhất cũng là Minh giai thượng phẩm, còn cao hơn Linh Tú kiếm một giai.
Diệp Huyền yên lặng một lát, cuối cùng, tay phải hắn nắm chặt chuôi kiếm, nhưng mà, hắn lại kinh hãi phát hiện, hắn không thể nâng thanh kiếm này lên!
Diệp Huyền thôi động huyền khí trong cơ thể, đại kiếm khẽ run lên, nhưng vẫn không rời khỏi mặt đất.
Diệp Huyền cau mày, cuối cùng, hắn dùng hai tay nâng kiếm lên, kiếm run rẩy, cách mặt đất khoảng một tấc, nhưng rất nhanh lại rơi xuống!
Thật nặng!
Sắc mặt Diệp Huyền ngưng trọng, trọng lượng kiếm này thật sự vượt qua tưởng tượng của hắn!
Diệp Huyền cảm thấy phiền muộn.
Thôn phệ?
Hắn có khả năng thôn phệ chuôi kiếm này, nếu như thôn phệ chuôi kiếm này, hắn có thể lập tức tiến vào cảnh giới Thông U, thậm chí Linh Tú kiếm cũng có thể tăng lên tới Minh giai cực phẩm, nhưng bởi như vậy sẽ phí phạm thanh kiếm này!
Mặc dù hắn hiện tại cầm không được chuôi kiếm này, nhưng không có nghĩa là về sau cũng cầm không được!
Dường như nghĩ đến cái gì, Diệp Huyền rời khỏi Giới Ngục tháp, cùng lúc đó, đại kiếm cũng bị hắn mang ra khỏi Giới Ngục tháp!
Cảm thụ đại kiếm trước mặt, hai tay Diệp Huyền nắm chuôi kiếm, hắn dùng xích sắt quấn lấy bàn tay của mình với chuôi kiếm, tiếp theo, hai chân hắn nửa ngồi, rất nhanh, giữa chân mày hắn xuất hiện chữ "Thổ".
Đạo tắc!
Hắn còn chưa quên, hắn còn có lá bài tẩy là đạo tắc!
Dưới chân Diệp Huyền, mặt đất rung động mạnh, rất nhanh, vô số đại địa chi lực hội tụ về phía hắn!
Diệp Huyền lộ ra vẻ mặt dữ tợn, hắn đột nhiên nhấc lên, mượn nhờ đại địa chi lực, hắn có thể nhấc đại kiếm lên, vào lúc này, cơ bắp hai tay của hắn phồng lên.
Nắm đại kiếm, Diệp Huyền quay người chạy như điên, hắn đi một bước, mặt đất sẽ rung lên...
Rất nhanh, Diệp Huyền đi tới trước ngọn núi nhỏ, Mặc Vân Khởi lại đang chạy trên núi này, khi thấy Diệp Huyền, hắn hơi ngẩn người, sau đó cười hắc hắc, nói:
- Diệp thổ phỉ, ngươi tới thật đúng lúc, ta vừa đột phá đến Thông U, ta sẽ đánh ngươi một trận, ta...
Đúng lúc này, Diệp Huyền đột nhiên thả người nhảy lên, sau đó cầm kiếm đột nhiên chém vào ngọn núi nhỏ!
Trong ánh mắt của Mặc Vân Khởi, ngọn núi nhỏ kia vỡ tan, không chỉ như thế, mặt đất phạm vi năm mươi trượng quanh người bọn họ nức toạc, mặt đất rung động mạnh như đang động đất.
Nhìn thấy cảnh này, yết hầu Mặc Vân Khởi co giật, vẻ mặt ngạc nhiên.
Lúc này, Diệp Huyền cách đó không xa đột nhiên quay người nhìn về phía Mặc Vân Khởi, nói:
- Đánh ta một trận?
Mặc Vân Khởi giật mình, hắn vội vàng đi đến trước mặt Diệp Huyền, nhẹ nhàng vỗ vỗ tro bụi trên quần áo Diệp Huyền, nói:
- Hiểu lầm, Diệp ca... Ta kính ngưỡng ngươi như nước sông cuồn cuộn kéo dài không dứt, lại như sông lớn tràn lan, đã kính ngưỡng đến mức không thể ngăn cản... Ngươi anh tuấn tiêu sái, phong độ nhẹ nhàng, anh minh thần võ, nhân trung long phượng, cực phẩm trong nam nhân, cực phẩm trong nam nhân...
- Ngừng!
Diệp Huyền đột nhiên đưa tay phải ra ngăn Mặc Vân Khởi lại.
Mặc Vân Khởi nhìn Diệp Huyền, có chút cẩn thận dè dặt, phải nói là đề phòng, hắn biết rõ, Diệp Huyền luôn luôn ưa thích hơi chút là đánh!
Diệp Huyền không động thủ, hắn khẽ vỗ vai Mặc Vân Khởi:
- Những lời vừa rồi là thật lòng sao?
Mặc Vân Khởi vội vàng gật đầu:
- Đúng đúng, tuyệt đối là lời từ đáy lòng ta!
Diệp Huyền khẽ gật đầu:
- Ân, vậy ngươi nói thêm hai lần!
Mặc Vân Khởi: "..."
Sau cùng, Mặc Vân Khởi nói thêm nhiều lần, lúc này Diệp Huyền mới quay người rời đi.
Nhìn bóng lưng Diệp Huyền rời đi, Mặc Vân Khởi ngồi chồm hổm trên mặt đất điên cuồng "nôn mửa":
- Thật không biết xấu hổ con mẹ nó a...
Một lát sau, Mặc Vân Khởi đứng lên, hắn nắm chặt hai tay, trong mắt tràn đầy vẻ kiên định:
- Nỗi nhục ngày hôm nay, ngày khác nhất định phải trả lại Diệp thổ phỉ gấp mười lần!
Nói xong, hắn quái khiếu một tiếng, sau đó điên cuồng chạy về phía nơi xa.
Diệp Huyền về tới trong rừng trúc, bên trong Giới Ngục tháp, cảm thụ được đại kiếm trước mặt, khóe miệng Diệp Huyền khẽ nhấc lên.
Cuối cùng hắn quyết định, không thôn phệ chuôi đại kiếm này!
Bởi vì sau khi hắn thôi động đại địa chi lực, là có thể sử dụng đại kiếm này! Lúc sử dụng chuôi đại kiếm này, bên trong kiếm của hắn, lại nhiều hơn một nguồn sức mạnh!
Lực lượng bá đạo thuần túy!
Có thể nói, sau khi hắn thôi động đại địa chi lực, dùng kiếm này thi triển Nhất Kiếm Định Sinh Tử, tuyệt đối có kỳ hiệu!
Một lát sau, khóe miệng Diệp Huyền hơi nhấc lên:
- Kiếm lớn như vậy, lại đen như thế, vậy gọi Đại Hắc đi! Đại Hắc Kiếm!
Nói xong, hắn cười hắc hắc, rõ ràng, rất hài lòng với cái tên bản thân vừa đặt.
Giữa sân, Diệp Huyền tính toán thực lực của mình. Mặc dù bây giờ hắn còn chưa đạt đến Thông U, thế nhưng, muốn đạt tới Thông U, tùy thời đều có thể! Dù sao, hiện tại hắn có tiền!
Mà hiện tại, át chủ bài lớn nhất của hắn, ngoại trừ Nhất Kiếm Định Sinh Tử, còn có kiếm nhãn, chiêu kiếm nhãn này, tuyệt đối có khả năng đưa đến hiệu quả lạ thường. Ngoài ra, hắn còn có đạo tắc!
Lực lượng đạo tắc này có thể cộng dồn với Nhất Kiếm Định Sinh Tử!
Kiếm thế, kiếm ý, chiến ý, đại địa chi lực, Nhất Kiếm Định Sinh Tử, năm thứ chồng chất, đây mới là át chủ bài chân chính của hắn!
Về phần Giới Ngục tháp, hiện tại, dù cận kề cái chết hắn cũng không muốn thôi động Giới Ngục tháp!
Quá thống con mẹ nó khổ!
Diệp Huyền về trong rừng trúc, hắn ngẩng đầu mặt về phía chân trời, giờ khắc này, trong đầu hắn xuất hiện hình ảnh một nữ tử... Áo trắng như tuyết, không nhuốm bụi trần!
An Lan Tú!
Cũng không biết hiện tại nàng đã trưởng thành tới trình độ nào!
Một lát sau, Diệp Huyền nhếch miệng cười một tiếng
- Tiểu An... Chờ ta... Ha ha!
Nói xong, hắn quay người đi đến phía nơi xa.
- ---------------
Phóng tác: Hắc Ám Chi Thực
Tác giả :
Thanh Phong Loan Thượng