Kiếm Tôn
Chương 122: Hắn Tới!
Mà đám binh sĩ kia vẫn dẫn theo ba tên học viên Thương Mộc đi đến Thương Lan học viện.
Vẻ mặt ba tên học viên Thương Mộc lạnh nhạt, hoặc là nói, trong mắt tràn đầy khinh thường và ngạo nghễ.
Rất nhanh, một đám người đi tới dưới núi Thương Lan học viện, dưới chân núi, mọi người gặp được một tiểu nữ hài, tiểu nữ hài cầm một cái rổ, bên trong chứa một chút rau dại.
Cô bé này, đúng là Diệp Linh xuống núi ngắt rau dại!
Lúc Diệp Linh thấy đám người kia, hơi ngẩn người, nàng cũng không chạy trốn, bởi vì Kỷ lão đầu nói, dưới núi này, là an toàn!
Lúc này, trong một đám binh sĩ, nam tử trung niên cầm đầu đột nhiên đi tới trước mặt Diệp Linh:
- Tiểu muội muội, Diệp Huyền có đó không?
Diệp Linh trừng mắt nhìn:
- Các ngươi tìm hắn làm gì?
Nam tử trung niên chỉ chỉ ba tên học viên Thương Mộc cách đó không xa:
- Ba người này tới từ Đường quốc, bọn hắn muốn khiêu chiến Diệp Huyền, chúng ta là tới trợ uy!
Diệp Linh nhìn qua ba tên học viên Thương Mộc học viện kia, sau đó quay người gọi lên trên núi:
- Ca, người Thương Mộc học viện lại tới!
Mọi người:
- ...
Đúng lúc này, trên núi, một nam tử áo xanh thiểm lược mà tới.
Người tới chính là Diệp Huyền!
Tốc độ của Diệp Huyền cực nhanh, chớp mắt đã tới dưới núi, hắn cũng không dừng bước lại!
Nhìn thấy Diệp Huyền, khóe miệng thiếu niên cầm đầu trong ba tên học viên Thương Mộc kia nổi lên một tia cười lạnh, hắn tiến lên phía trước một bước:
- Hóa ra ngươi chính là Diệp Huyền, ta chính là học viên Thương Mộc học viện Đường quốc, Lý...
Đúng lúc này, Diệp Huyền đang chạy đột nhiên tăng tốc độ dữ dội, khoảng cách mười trượng trở lại, hắn chớp mắt đã đi tới trước mặt nam tử nói chuyện, cùng lúc đó, một sợi kiếm quang chợt lóe lên trong sân!
Xuy!
Nam tử nói chuyện còn chưa nói xong, thân thể của hắn đã trực tiếp cứng ngắc ngay tại chỗ!
Một trận gió nhẹ phất qua.
Xuy!
Đầu nam tử đột nhiên rơi xuống khỏi cổ!
Máu tươi như trụ!
Tất cả mọi người giữa sân ngây ra như phỗng!
Mà đúng lúc này, bóng người Diệp Huyền đột nhiên lóe lên, cùng lúc đó, hắn một kiếm quét ngang qua trái.
Xuy!
Lại một tên học viên Thương Mộc bay đầu trong nháy mắt!
Lúc này, tên học viên Thương Mộc cuối cùng kia rốt cục cũng lấy lại tinh thần, hắn xoay người chạy.
Diệp Huyền cũng không đuổi theo, mà là quay người đi đến chỗ Diệp Linh, thế nhưng, kiếm trong tay hắn đột nhiên bay lên, sau đó bay đi chém thẳng về phía sau hắn!
Vài chục trượng ngoài xa.
Xuy!
Tên học viên Thương Mộc học viện đang chạy trốn kia trực tiếp bị một thanh kiếm xuyên thủng đầu!
Kiếm mang máu tươi dạo qua một vòng trên không, sau đó bay về tới trước mặt Diệp Huyền!
Tay phải Diệp Huyền tiếp kiếm, tay trái lôi kéo Diệp Linh:
- Đi, về nấu cơm!
Nói xong, hai huynh muội dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người chậm rãi đi lên trên núi.
Dưới núi, tất cả mọi người ngây ra như phỗng.
Cứ thế mà chết?
Miểu sát?
Tất cả mọi người còn chưa lấy lại tinh thần, Diệp Huyền đã dẫn muội muội Diệp Linh biến mất ở nơi xa!
- Kiếm tu... Thật lợi hại a...
- Lúc trước vậy mà Thương Mộc học viện không cần tên này... Đám người Thương Mộc học viện kia thật đúng là mù a!
- Mù? Ta thấy là ngu... Trong thế hệ trẻ tuổi ở Khương quốc chúng ta, sợ là chỉ có An Quốc sĩ mới có thể đánh thắng Diệp Huyền này a...
- Nghe nói hắn và An Quốc sĩ còn là bằng hữu... Ai, lão tử đã sớm nói, Diệp Huyền này được An Quốc sĩ coi trọng, sao có thể là người bình thường? Các ngươi nhìn đi, ta nói không sai a...
- Nhìn con mẹ ngươi, lão tử nhớ kỹ, lúc trước chính là ngươi nói An Quốc sĩ đã nhìn lầm người, nói Diệp Huyền này là phế vật!
- ...
Rất nhanh, sự tình Diệp Huyền thuấn sát ba tên học viên Thương Mộc học viện, như bệnh dịch truyền khắp đế đô!
Mà giờ khắc này, người đế đô nhất thời sôi trào!
Học viên Thương Mộc học viện bị Diệp Huyền giết, chính là người Đường quốc, Diệp Huyền thuấn sát ba tên Đường quốc, không thể nghi ngờ, đây là tăng thể diện cho tất cả mọi người Khương quốc!
Mà ngày càng nhiều người bất mãn với Thương Mộc học viện!
Vốn dĩ, hai học viện tranh đấu thế nào, đó cũng là sự tình trong nội bộ Khương quốc, nhưng Thương Mộc học viện thế mà nhờ người ngoài, hơn nữa còn là Đường quốc!
Mặc dù rất nhiều người khó chịu với Thương Mộc học viện, nhưng không ai dám ra mặt công khai chỉ trích Thương Mộc học viện!
Quái vật khổng lồ này, không ai dám tuỳ tiện đắc tội!
Đáng nói hơn, dưới núi Thương Lan học viện có chút náo nhiệt, mỗi ngày đều có một vài người tới dưới núi, trong đó còn có một vài nữ tử, dường như đang chờ gì đó...
Thương Mộc học viện.
Trong một gian đại điện, Lý Huyền Thương ngồi ở chủ vị, ở phía dưới, là một đám đạo sư và trưởng lão Thương Mộc học viện.
Đều là nhân vật thực quyền trong Thương Mộc học viện!
Lý Huyền Thương lãnh đạm nói:
- Ba người đều là Lăng Không cảnh, mà ba người đều không thể tiếp được một kiếm của Diệp Huyền kia, các ngươi thấy thế nào?
Trong đại điện yên lặng.
Thần sắc đám người ngưng trọng!
Ba người tới từ Đường quốc kia, mặc dù không bằng Phần Tuyệt, nhưng cũng không yếu a! Nhưng mà, ngay cả một kiếm của Diệp Huyền cũng không thể tiếp được!
Trực tiếp bị miểu sát!
Diệp Huyền này thế nhưng vẫn chỉ là Ngự Khí cảnh a!
Đây không phải vượt cấp khiêu chiến, đây là vượt cấp miểu sát!
Giữa sân, sau một lát trầm mặc, một lão giả đứng dậy:
- Thực lực của người này, sợ là chỉ dưới An Quốc sĩ kia, ta kiến nghị thông báo những học viên tới từ nơi khác, để bọn hắn không thể tùy tiện đi khiêu chiến người này, hi sinh vô ích...
- Vì sao phải thông báo?
Đúng lúc này, Lý Huyền Thương lãnh đạm nói:
- Để bọn họ tiếp tục đi khiêu chiến hắn!
Mọi người nghi hoặc nhìn về phía Lý Huyền Thương!
Lý Huyền Thương lãnh đạm nói:
- Hắn giết càng nhiều người, kết thù càng nhiều người, bảy mươi hai toà Thương Mộc học viện Thanh Châu, cứ để hắn đắc tội hết một lần!
Mượn đao giết người!
Tất cả mọi người đều không ngốc, tự nhiên hiểu rõ ý tứ của Lý Huyền Thương!
Lý Huyền Thương chậm rãi đóng hai mắt lại, từ khi Phần Tuyệt chết, trong thế hệ trẻ tuổi của tòa Thương Mộc học viện Khương quốc này, cũng chỉ còn lại Bắc Thần nổi trội!
Một Bắc Thần, không đủ trấn giữ tràng diện!
Nếu bọn hắn không thể tìm được thiên tài đưa đến Trung Thổ Thần Châu bên kia, tài nguyên bọn hắn lấy được nhất định sẽ giảm bớt, đối với tòa Thương Mộc học viện Khương quốc, đây là trí mạng không thể nghi ngờ!
Phải biết, mỗi một năm, bọn hắn đều sẽ đạt được một chút tài nguyên tới từ tổng bộ, những tài nguyên này, có công pháp, võ kỹ, linh khí...
Nhưng với điều kiện tiên quyết, bên này có thể gửi đến thiên tài yêu nghiệt!
Nhân tài!
Thời đại này, thiếu nhất thứ gì? Ngoại trừ tài nguyên, chính là nhân tài!
Tại Trung Thổ Thần Châu, Thương Mộc học viện tự nhiên cũng có kẻ địch, mà muốn gìn giữ một thế lực không trượt xuống dốc, cần phải có nhân tài!
Thế nhưng lần này, bọn hắn bị tổn thất nặng nề, có thể nói, so với Thương Mộc học viện khác, đã rơi vào hạ phong tuyệt đối. Bây giờ muốn bồi dưỡng thiên tài mới, đã không kịp, biện pháp duy nhất, chính là để thiên tài học viện khác cũng bị tổn thất!
Vừa có thể khiến Thương Lan học viện chuốc thù oán, cũng có thể tiêu hao thiên tài của những học viện kia.
Đương nhiên, nếu quả thật có người giết được Diệp Huyền, dĩ nhiên là chuyện tốt!
Tóm lại bây giờ, bọn hắn chỉ cần tọa sơn quan hổ đấu là được!
- -----------
Phóng tác: Hắc Ám Chi Thực
Mời đọc: Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Dịch)
Vẻ mặt ba tên học viên Thương Mộc lạnh nhạt, hoặc là nói, trong mắt tràn đầy khinh thường và ngạo nghễ.
Rất nhanh, một đám người đi tới dưới núi Thương Lan học viện, dưới chân núi, mọi người gặp được một tiểu nữ hài, tiểu nữ hài cầm một cái rổ, bên trong chứa một chút rau dại.
Cô bé này, đúng là Diệp Linh xuống núi ngắt rau dại!
Lúc Diệp Linh thấy đám người kia, hơi ngẩn người, nàng cũng không chạy trốn, bởi vì Kỷ lão đầu nói, dưới núi này, là an toàn!
Lúc này, trong một đám binh sĩ, nam tử trung niên cầm đầu đột nhiên đi tới trước mặt Diệp Linh:
- Tiểu muội muội, Diệp Huyền có đó không?
Diệp Linh trừng mắt nhìn:
- Các ngươi tìm hắn làm gì?
Nam tử trung niên chỉ chỉ ba tên học viên Thương Mộc cách đó không xa:
- Ba người này tới từ Đường quốc, bọn hắn muốn khiêu chiến Diệp Huyền, chúng ta là tới trợ uy!
Diệp Linh nhìn qua ba tên học viên Thương Mộc học viện kia, sau đó quay người gọi lên trên núi:
- Ca, người Thương Mộc học viện lại tới!
Mọi người:
- ...
Đúng lúc này, trên núi, một nam tử áo xanh thiểm lược mà tới.
Người tới chính là Diệp Huyền!
Tốc độ của Diệp Huyền cực nhanh, chớp mắt đã tới dưới núi, hắn cũng không dừng bước lại!
Nhìn thấy Diệp Huyền, khóe miệng thiếu niên cầm đầu trong ba tên học viên Thương Mộc kia nổi lên một tia cười lạnh, hắn tiến lên phía trước một bước:
- Hóa ra ngươi chính là Diệp Huyền, ta chính là học viên Thương Mộc học viện Đường quốc, Lý...
Đúng lúc này, Diệp Huyền đang chạy đột nhiên tăng tốc độ dữ dội, khoảng cách mười trượng trở lại, hắn chớp mắt đã đi tới trước mặt nam tử nói chuyện, cùng lúc đó, một sợi kiếm quang chợt lóe lên trong sân!
Xuy!
Nam tử nói chuyện còn chưa nói xong, thân thể của hắn đã trực tiếp cứng ngắc ngay tại chỗ!
Một trận gió nhẹ phất qua.
Xuy!
Đầu nam tử đột nhiên rơi xuống khỏi cổ!
Máu tươi như trụ!
Tất cả mọi người giữa sân ngây ra như phỗng!
Mà đúng lúc này, bóng người Diệp Huyền đột nhiên lóe lên, cùng lúc đó, hắn một kiếm quét ngang qua trái.
Xuy!
Lại một tên học viên Thương Mộc bay đầu trong nháy mắt!
Lúc này, tên học viên Thương Mộc cuối cùng kia rốt cục cũng lấy lại tinh thần, hắn xoay người chạy.
Diệp Huyền cũng không đuổi theo, mà là quay người đi đến chỗ Diệp Linh, thế nhưng, kiếm trong tay hắn đột nhiên bay lên, sau đó bay đi chém thẳng về phía sau hắn!
Vài chục trượng ngoài xa.
Xuy!
Tên học viên Thương Mộc học viện đang chạy trốn kia trực tiếp bị một thanh kiếm xuyên thủng đầu!
Kiếm mang máu tươi dạo qua một vòng trên không, sau đó bay về tới trước mặt Diệp Huyền!
Tay phải Diệp Huyền tiếp kiếm, tay trái lôi kéo Diệp Linh:
- Đi, về nấu cơm!
Nói xong, hai huynh muội dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người chậm rãi đi lên trên núi.
Dưới núi, tất cả mọi người ngây ra như phỗng.
Cứ thế mà chết?
Miểu sát?
Tất cả mọi người còn chưa lấy lại tinh thần, Diệp Huyền đã dẫn muội muội Diệp Linh biến mất ở nơi xa!
- Kiếm tu... Thật lợi hại a...
- Lúc trước vậy mà Thương Mộc học viện không cần tên này... Đám người Thương Mộc học viện kia thật đúng là mù a!
- Mù? Ta thấy là ngu... Trong thế hệ trẻ tuổi ở Khương quốc chúng ta, sợ là chỉ có An Quốc sĩ mới có thể đánh thắng Diệp Huyền này a...
- Nghe nói hắn và An Quốc sĩ còn là bằng hữu... Ai, lão tử đã sớm nói, Diệp Huyền này được An Quốc sĩ coi trọng, sao có thể là người bình thường? Các ngươi nhìn đi, ta nói không sai a...
- Nhìn con mẹ ngươi, lão tử nhớ kỹ, lúc trước chính là ngươi nói An Quốc sĩ đã nhìn lầm người, nói Diệp Huyền này là phế vật!
- ...
Rất nhanh, sự tình Diệp Huyền thuấn sát ba tên học viên Thương Mộc học viện, như bệnh dịch truyền khắp đế đô!
Mà giờ khắc này, người đế đô nhất thời sôi trào!
Học viên Thương Mộc học viện bị Diệp Huyền giết, chính là người Đường quốc, Diệp Huyền thuấn sát ba tên Đường quốc, không thể nghi ngờ, đây là tăng thể diện cho tất cả mọi người Khương quốc!
Mà ngày càng nhiều người bất mãn với Thương Mộc học viện!
Vốn dĩ, hai học viện tranh đấu thế nào, đó cũng là sự tình trong nội bộ Khương quốc, nhưng Thương Mộc học viện thế mà nhờ người ngoài, hơn nữa còn là Đường quốc!
Mặc dù rất nhiều người khó chịu với Thương Mộc học viện, nhưng không ai dám ra mặt công khai chỉ trích Thương Mộc học viện!
Quái vật khổng lồ này, không ai dám tuỳ tiện đắc tội!
Đáng nói hơn, dưới núi Thương Lan học viện có chút náo nhiệt, mỗi ngày đều có một vài người tới dưới núi, trong đó còn có một vài nữ tử, dường như đang chờ gì đó...
Thương Mộc học viện.
Trong một gian đại điện, Lý Huyền Thương ngồi ở chủ vị, ở phía dưới, là một đám đạo sư và trưởng lão Thương Mộc học viện.
Đều là nhân vật thực quyền trong Thương Mộc học viện!
Lý Huyền Thương lãnh đạm nói:
- Ba người đều là Lăng Không cảnh, mà ba người đều không thể tiếp được một kiếm của Diệp Huyền kia, các ngươi thấy thế nào?
Trong đại điện yên lặng.
Thần sắc đám người ngưng trọng!
Ba người tới từ Đường quốc kia, mặc dù không bằng Phần Tuyệt, nhưng cũng không yếu a! Nhưng mà, ngay cả một kiếm của Diệp Huyền cũng không thể tiếp được!
Trực tiếp bị miểu sát!
Diệp Huyền này thế nhưng vẫn chỉ là Ngự Khí cảnh a!
Đây không phải vượt cấp khiêu chiến, đây là vượt cấp miểu sát!
Giữa sân, sau một lát trầm mặc, một lão giả đứng dậy:
- Thực lực của người này, sợ là chỉ dưới An Quốc sĩ kia, ta kiến nghị thông báo những học viên tới từ nơi khác, để bọn hắn không thể tùy tiện đi khiêu chiến người này, hi sinh vô ích...
- Vì sao phải thông báo?
Đúng lúc này, Lý Huyền Thương lãnh đạm nói:
- Để bọn họ tiếp tục đi khiêu chiến hắn!
Mọi người nghi hoặc nhìn về phía Lý Huyền Thương!
Lý Huyền Thương lãnh đạm nói:
- Hắn giết càng nhiều người, kết thù càng nhiều người, bảy mươi hai toà Thương Mộc học viện Thanh Châu, cứ để hắn đắc tội hết một lần!
Mượn đao giết người!
Tất cả mọi người đều không ngốc, tự nhiên hiểu rõ ý tứ của Lý Huyền Thương!
Lý Huyền Thương chậm rãi đóng hai mắt lại, từ khi Phần Tuyệt chết, trong thế hệ trẻ tuổi của tòa Thương Mộc học viện Khương quốc này, cũng chỉ còn lại Bắc Thần nổi trội!
Một Bắc Thần, không đủ trấn giữ tràng diện!
Nếu bọn hắn không thể tìm được thiên tài đưa đến Trung Thổ Thần Châu bên kia, tài nguyên bọn hắn lấy được nhất định sẽ giảm bớt, đối với tòa Thương Mộc học viện Khương quốc, đây là trí mạng không thể nghi ngờ!
Phải biết, mỗi một năm, bọn hắn đều sẽ đạt được một chút tài nguyên tới từ tổng bộ, những tài nguyên này, có công pháp, võ kỹ, linh khí...
Nhưng với điều kiện tiên quyết, bên này có thể gửi đến thiên tài yêu nghiệt!
Nhân tài!
Thời đại này, thiếu nhất thứ gì? Ngoại trừ tài nguyên, chính là nhân tài!
Tại Trung Thổ Thần Châu, Thương Mộc học viện tự nhiên cũng có kẻ địch, mà muốn gìn giữ một thế lực không trượt xuống dốc, cần phải có nhân tài!
Thế nhưng lần này, bọn hắn bị tổn thất nặng nề, có thể nói, so với Thương Mộc học viện khác, đã rơi vào hạ phong tuyệt đối. Bây giờ muốn bồi dưỡng thiên tài mới, đã không kịp, biện pháp duy nhất, chính là để thiên tài học viện khác cũng bị tổn thất!
Vừa có thể khiến Thương Lan học viện chuốc thù oán, cũng có thể tiêu hao thiên tài của những học viện kia.
Đương nhiên, nếu quả thật có người giết được Diệp Huyền, dĩ nhiên là chuyện tốt!
Tóm lại bây giờ, bọn hắn chỉ cần tọa sơn quan hổ đấu là được!
- -----------
Phóng tác: Hắc Ám Chi Thực
Mời đọc: Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Dịch)
Tác giả :
Thanh Phong Loan Thượng