Kiếm Tiên Là Bạn Trai Cũ Của Ta
Chương 85
Mất một ngày một đêm, đám người Tần Tử Thực cuối cùng cũng dọn dẹp xong chuyện trong Thiên Kiếm Tông.
Lúc này Thiên Kiếm Tông tử thương quá nửa, rất nhiều đệ tử trốn ra bên ngoài tông.
Khi Tiết Tử Ngọc kiểm kê nhân số, báo cho Phượng Ninh: “Không thấy Mạc Vân.”
“Không thấy?” Phượng Ninh ngây người: “Ngươi nói không thấy, là có ý gì?”
“Theo đệ tử nói, thời gian trước, sau khi Bạch Phất Trần gọi Mạc Vân đến đại điện, thì không còn thấy Mạc Vân sư đệ nữa.”
“Đệ tử Bạch Phất Trần đâu?!” Phượng Ninh nghe được lời này, gầm lên: “Tìm đệ tử hắn ta tới cho ta!”
“Chết thì chết, chạy thì chạy.” Tiết Tử Ngọc nhíu mày, trấn an: “Phượng Ninh sư thúc, ngươi bình tĩnh chút, chúng ta sẽ toàn lực đi tìm Mạc Vân.”
Trong ngày hôm đó, Thiên Kiếm Tông đã đưa lệnh xuống khắp nơi tìm kiếm Mạc Vân, nhưng mà Mạc Vân không tìm được, ngược lại là tin tức Tần Tử Thực vừa muốn lấy trận nhân quả bảo vệ Thiên đạo, lại sửa linh mạch đệ tử tu tập, giết hết cao tầng năm đó luyện mạch, truyền khắp Tu Chân Giới.
Cao tầng các môn các phái giận dữ mắng Tần Tử Thực trầm mê sắc đẹp của Nhiễm Diễm, không tiếc bịa đặt vu oan hãm hại các đại tông môn, lấy Nhất Kiếm Môn cầm đầu, hạ quyết tâm đoạn tuyệt quan hệ với Thiên Kiếm Tông.
Phản ứng của các đại môn phái không ngoài dự đoán của Tần Tử Thực, hắn cũng không nhiều lời, đệ tử ở lại Thiên Kiếm Tông, sớm đã làm tốt chuẩn bị lấy lực bản thân đối kháng toàn bộ Tu Chân Giới, nghe nói các đại tông môn coi Thiên Kiếm Tông là tà môn ma đạo, mọi người cũng không nói gì.
Mà Tô Thanh Y ở trong phòng tối nghe Tạ Hàn Đàm báo tin tức, cũng không nói gì.
Qua lúc lâu, nàng mới nói: “Ta đã biết.”
Tạ Hàn Đàm lúc lâu không nói chuyện, Tô Thanh Y có chút hoảng hốt nói: “Còn có việc à?”
“Sư phụ...” Tạ Hàn Đàm thở dài nói: “Ta quả thực...!Không bằng hắn.”
Đặt mình vào hoàn cảnh người khác, nếu hắn ở vào vị trí của Tần Tử Thực, hắn có thể quyết đoán quyết tuyệt như thế không, vì một người mà làm địch cùng cả thế giới này?
Hắn không dám nói.
Hắn có thể sẽ từ từ mưu đồ, lại không dám đối diện với tất cả âm mưu như thế.
Hắn đã quen giấu ở chỗ tối, lúc hắn giấu ở chỗ tối làm tất cả lại bỏ qua nữ tử một mình đối mặt với mưa gió, cuồng phong kia sẽ đánh vào tim nàng, giọt mưa kia sẽ làm ướt đẫm mắt nàng.
Cho dù cuối cùng nàng sống sót, ở lại thì cũng không còn là người năm đó.
Tô Thanh Y đứng ở phía sau cửa, không nhịn được chậm rãi cười.
“Không phải ngươi không tốt,” Nàng khàn khàn nói: “Là chàng quá tốt.”
Nói xong, Tô Thanh Y xoay người sang chỗ khác, tay trái ôm cánh tay phải, giống như đang tự ôm lấy mình mà xuất thần.
Quy Ly ôm sách đi qua bên cạnh nàng, có chút kinh ngạc nói: “Tiền bối?”
Tô Thanh Y phục hồi tinh thần, vội nói: “Quy Ly, có manh mối gì không?”
Quy Ly cười cười: “Tiền bối không nên gấp gáp, ta cùng là sư đệ bàn bạc đã có chút manh mối.
Nhưng mà tiền bối, mới rồi ngươi đang suy nghĩ về ai à?”
“Không phải...” Vừa dứt lời, nhìn Quy Ly hiểu rõ tươi cười, Tô Thanh Y không nhịn được ngẩn người, sau đó thẳng thắn cười, gật đầu nói: “Đúng, ta suy nghĩ về người ta thích.”
“Là Tĩnh Diễn đạo quân?” Quy Ly lộ ra vẻ tò mò, Tô Thanh Y cười thành tiếng: “Đúng vậy, Tĩnh Diễn đạo quân.”
Nói xong, hai người đi vào sâu trong phòng, Quy Ly đầy hiếu kỳ nói: “Tiền bối, Tĩnh Diễn đạo quân thật giống bọn họ nói...”
“Loại nào?”
Quy Ly nghĩ nghĩ, buồn rầu khoa tay múa chân một chút nói: “Chính là, đặc biệt hoàn mỹ à?”
“Hoàn mỹ?” Tô Thanh Y không nhịn được cười, lắc lắc đầu nói: “Không có, chàng có rất nhiều khuyết điểm.
Tính cách chàng có chút yếu đuối, lại nhát gan, cực kỳ làm ra vẻ, còn có thể suy nghĩ linh tinh...”
Nghe Tô Thanh Y nói, Quy Ly lộ ra vẻ khiếp sợ.
Tô Thanh Y nói nói, không kìm được lộ vẻ mặt dịu dàng: “Sau đó chàng sửa lại từng chút, hôm nay chàng...!Thật là các ngươi nói đã hoàn mỹ.”
“Nhưng mà nếu một người trời sinh như thế, vậy không khỏi có chút giả dối.
Đúng là bởi vì ta tận mắt nhìn chàng từng bước một trưởng thành đến dáng vẻ hôm nay,” Trong mắt Tô Thanh Y mang theo ánh sáng lấp lánh: “Sau đó mới có thể cảm thấy, đây mới là hoàn mỹ chân chính...”
Như nàng vậy.
Có lẽ ở trong mắt Tần Tử Thực, nàng cũng là như thế, đi một từng bước từ Tô Thanh Y kiêu căng tùy hứng, trưởng thành làm Tô Thanh Y hiện giờ.
Bọn họ đều đã từng có khuyết điểm.
Hắn yếu đuối, nàng ích kỷ, hắn không biết bày tỏ thế nào, nàng không biết thế nào là thấu hiểu.
Năm tháng lần lượt cho bọn họ cơ hội mài dũa, rốt cuộc mới làm cho bọn họ thành một đôi thích hợp nhất kia.
Tô Thanh Y nắm truyền âm phù, nàng đột nhiên cực muốn cùng hắn nói gì đó, nhưng lại không biết nên nói gì.
Vì thế nàng nhìn truyền âm phù kia, cười cười, lại thả vào.
Tô Thanh Y ở trong mật thất đã hai năm.
Bên ngoài đã loạn đến không còn dáng vẻ gì.
Sau khi Tần Tử Thực kế nhiệm Thiên Kiếm Tông, chuyện thứ nhất làm là chặt đứt linh mạch Thiên Kiếm Tông, rồi sau đó từ các thành trì dưới sự quản lý của Thiên Kiếm Tông đều bày điểm tiếp nhận phàm nhân từ Thương Châu, Bồng Lai lưu lạc đến.
Cùng lúc đó, từ Tần Thư Văn tự mình đi sứ ba đại tông môn Đạo Tông, Thiền Tông, Nam Cổ Cung, cùng ba đại tông môn ký xuống hiệp nghị, không để ý tới việc giữa Thiên Kiếm Tông cùng đám tu sĩ.
Bốn đại tông môn này vốn không tham dự vào việc lấy người luyện mạch, chẳng qua là không chịu nổi tà khí quấy rầy, không muốn Tu Chân Giới bị hủy mới yêu cầu lấy Nhiễm Diễm hiến tế.
Nhưng mà hiện giờ Tần Tử Thực đưa ra phương án mới, đối với bọn họ mà nói, chỉ cần có thể giải quyết vấn đề, chuyện gì cũng dễ nói.
Vì thế Tần Tử Thực đồng ý với bốn đại tông môn này, trong vòng 5 năm sẽ giải quyết việc này.
Mà trong 5 năm này, bốn đại tông môn sẽ không nhúng tay vào việc này.
Không có ba đại tông môn truyền thừa vạn năm gây áp lực, Thiên Kiếm Tông cần đối mặt chỉ là Nhất Kiếm Môn, Đoàn Tụ Cung cầm đầu dẫn dắt những môn phái mới nổi trong nghìn năm qua, tán tu tu luyện quanh mấy đại môn phái này, tu sĩ tàn lưu của Bồng Lai, Huyễn m Cung lúc trước, cùng với tu sĩ chạy trốn ra ngoài từ Thiên Kiếm Tông, Tinh Vân Môn.
Nhưng mà cộng thêm những tu sĩ này, thực lực cũng đã gấp vài lần Tinh Vân Môn cùng Thiên Kiếm Tông liên thủ.
Thật ra đám người Đạo Tông cũng chỉ nể mặt Tần Thư Văn mà tạm thời mặc kệ, nhưng mà mọi người lại đều cảm thấy, một tông môn tự chém linh mạch chống cự gần như một nửa Tu Chân Giới, đây là chuyện gần như không có khả năng.
Mọi người cũng chỉ chờ sau 5 năm, Thiên Kiếm Tông hoàn toàn sụp đổ, lại ra tay bắt giữ Nhiễm Diễm.
Nhưng mà không ngờ, sau khi Tần Tử Thực kế nhiệm Thiên Kiếm Tông không lâu, lại lục tục có đệ tử đi đến Thiên Kiếm Tông.
Đạo Tông âm thầm đi mất vài đệ tử giỏi, Tông chủ Đạo Tông không khỏi tức giận, vào lúc tiểu đồ đệ của chính ông ta cũng chạy tới theo, Tông chủ Đạo Tông tự mình lôi tiểu đồ đệ trở về, phạt quỳ ở tĩnh thất, mắng: “Nhãi ranh nhà ngươi đi góp vui cái gì!”
Tiểu đồ đệ thẳng lưng, lạnh lùng nói: “Ta cũng không phải lấy danh nghĩa Đạo Tông đi, đây là chuyện của mình ta!”
“Đánh rắm!” Tông chủ Đạo Tông thiếu chút nữa đánh ra một cái tát: “Đây đều là chuyện ngươi chết ta sống, chỉ cần bọn họ có thể giải quyết tà khí, liên quan rắm gì đến chúng ta!”
“Sao lại không liên quan?!” Tiểu đồ đệ ngẩng đầu lên: “Thiên Đạo rối loạn, tu sĩ chúng ta tất nhiên phải giữ gìn Thiên Đạo luân thường.
Ngươi không muốn đi, ta đây đi, thì sao?!”
Tông chủ Đạo Tông ngẩn người, nhìn ánh mắt người trẻ tuổi trước mặt sáng lấp lánh, thế nhưng bỗng dưng cảm thấy, dường như có thứ gì đó dưới đáy lòng đã lâu nay lại trào lên.
Ông ta cũng từng trẻ tuổi.
Ngàn năm trước, ông ta cũng giống tiểu đồ đệ này, lòng mang nhiệt huyết, chính nghĩa.
Ông ta lẳng lặng nhìn người trẻ tuổi.
Những chuyện xúc động này, ông ta sẽ không làm lại.
Nhưng những người trẻ tuổi này, vì sao không cho bọn họ làm chứ?
Đây là thời đại của bọn họ.
Đây là rối loạn của bọn họ.
Tông chủ Đạo tông than nhẹ một tiếng, tay áo rộng phất một cái, xoay người rời đi.
Chờ ngày thứ hai, đệ tử tới báo, tiểu đồ đệ của ông ta đã vượt ngục đi Thiên Kiếm Tông.
Tông chủ Đạo tông than nhẹ, không nói chuyện nữa.
Tu Chân Giới trong ngắn ngủn mấy tháng, hoàn thành một lần dân cư di chuyển thật lớn.
Nhất Kiếm Môn, Đoàn Tụ Cung cùng ba mươi mấy môn phái xác nhập làm Chính Khí Minh, mà Tinh Vân Môn và Thiên Kiếm Tông lại ký xuống hiệp nghị, Tinh Vân Môn trở thành phụ thuộc Thiên Kiếm Tông.
Ngày Tần Tử Thực và Tạ Hàn Đàm ký xuống hiệp nghị là ngày lành.
Tạ Hàn Đàm đứng ở trên đài cao, bạch long phía sau chậm rãi vặn vẹo.
Lúc hắn buông bút, chậm rãi nói: “Ta là nể mặt sư phụ.”
Tần Tử Thực không nói gì.
Hắn ký tên của mình lên, đốt cháy khế ước, nộp lên cho thiên địa.
Hai người sóng vai quan sát giang sơn, Tạ Hàn Đàm chậm rãi nói: “5 năm sau, nếu các ngươi không hoàn thành theo như lời các ngươi, ta chỉ có thể hủy diệt thế giới này.”
“Nhưng ngươi yên tâm,” Tạ Hàn Đàm quay đầu nhìn về phía Tần Tử Thực, hơi hơi nhướn mày: “Ngươi cùng sư phụ, ta đều sẽ bảo vệ được.”
“Sao không nhân cơ hội giết ta?” Tần Tử Thực có chút kỳ quái, nhìn người lục tục dọn vào Thiên Kiếm Tông, nhàn nhạt mở miệng.
Tạ Hàn Đàm cười khổ: “Giết ngươi, có lẽ nàng ấy sẽ rất khổ sở? Ta chưa từng làm nàng ấy hạnh phúc, vậy ít nhất không thể huỷ hoại hạnh phúc của nàng ấy.”
“Hối hận à?” Tần Tử Thực quay đầu nhìn hắn ta.
Tạ Hàn Đàm ngoái đầu nhìn lại, trong đôi mắt xinh đẹp đều là ánh sáng nhu hòa sông núi.
“Tuy rằng rất hối hận, nhưng ta vốn dĩ cũng không có nhiều mong muốn lắm.
Sau khi hoàn thành khế ước với oán long, ta sẽ có thể phi thăng thành Thần.
Có thể gặp được nàng ấy...” Tạ Hàn Đàm hạ giọng nói: “Vốn cũng đã rất may mắn, cầu quá nhiều, làm gì đâu?”
Tần Tử Thực không nói gì, lần đầu tiên hắn phát hiện, bình tĩnh nói chuyện với Tạ Hàn Đàm như vậy, dường như cũng là một chuyện không tồi.
Tình yêu trước nay là thứ đẹp nhất thế gian này, nhưng mà trừ tình yêu, trên đời này còn có non sông rất đẹp.
Tô Thanh Y thích chưa bao giờ là giam cầm, là hắn hẹp hòi chấp nhất với nàng, mà là dạy hắn làm thế nào đứng thẳng, thong dong đi thưởng thức vẻ đẹp của thế giới này.
Nàng đối với Tần Tử Thực như thế, đối với Tạ Hàn Đàm cũng như vậy.
Cho nên từng gặp được, đã là may mắn.
Tạ Hàn Đàm nhìn hoàng hôn buông xuống, đột nhiên nói: “Tần Tử Thực.”
“Hử?”
“Có đôi khi, ta cảm thấy ta nên cảm tạ ngươi.
Năm đó lúc ta còn là A Thất đã cực kỳ kính ngưỡng ngươi, khi đó ta muốn làm một người giống Tần tiên sư.”
“Ngươi không cần giống ta.” Tần Tử Thực nhàn nhạt mở miệng, nói lời hắn học được từ chỗ Tô Thanh Y: “Ngươi chỉ cần làm chính ngươi, đã là người ưu tú nhất rồi.”
“Đúng vậy.” Tạ Hàn Đàm than nhẹ: “Năm đó sư phụ đã nói với ta rồi.”
Hai người lại không nói chuyện, trong lòng một mảnh an bình.
Sau đó không lâu, bên ngoài Thiên Kiếm Tông rung động, truyền đến tiếng ầm vang.
Mọi người vội vàng đứng dậy, nhìn đến dưới sơn môn, thật xa có một nam một nữ sử dụng cái gì đó điên cuồng chạy tới, nam tử một thân áo bào trắng, khuôn mặt thanh tú; nữ tử một bộ váy đỏ, túm một con lừa, bên hông cắm một sáo trúc.
Đúng là Lận Quan Tài và Mai Trường Quân.
Phía sau bọn họ đuổi theo rất nhiều tu sĩ, Tần Tử Thực không nhịn được nhăn mày lại, lại nghe nàng ấy hô lớn: “Cả nhà ngươi Tần Tử Thực, bà đây đến đưa linh mạch cho ngươi, con mẹ nó ngươi con ngốc cái gì đấy!!”
“Linh mạch?” Tống Húc phản ứng lại đầu tiên, Lôi Hư Tử bên cạnh trực tiếp nhảy ra ngoài, Tinh Vân theo sát ở phía sau, sau đó quay đầu hô to với mọi người đang sững sờ một tiếng: “Là linh mạch!!”
Người Thiên Kiếm Tông vội vàng xông ra ngoài, hộ tống hai người đưa linh mạch vào đại trận hộ sơn.
Đại trận hộ sơn của Thiên Kiếm Tông sau khi được Tinh Vân Môn thêm vào, càng không giống bình thường, nháy mắt ngăn người đuổi giết ở ngoài đại trận hộ sơn.
Lận Quan Tài và Mai Trường Quân rốt cuộc dừng lại, Mai Trường Quân dứt khoát ngồi bệt xuống đất, thở hổn hển nói: “Chạy chết bà đây rồi.
Các ngươi không biết...!Ta đi lấy linh mạch này có bao nhiêu khó khăn...”
“Linh mạch này từ đâu ra?”
Hiện giờ Tần Tử Thực cực kỳ mẫn cảm đối với chuyện linh mạch, Mai Trường Quân mới vừa vội nói: “Ta thề, linh mạch này là trời sinh.
Tuyệt đối không thành vấn đề.”
“Trường Quân tinh thông Âm Dương Đạo, thời gian trước, có hồn phách chỉ dẫn nàng tìm được linh mạch này, nói rõ là muốn tặng cho Thiên Kiếm Tông.”
Lận Quan Tài ở bên cạnh mở miệng, cuối cùng nói rõ lai lịch linh mạch.
Mọi người không khỏi sửng sốt, Hiên Hoa có chút run rẩy mở miệng: “Năm đó ta nỗ lực tìm kiếm như vậy...”
“Linh mạch này, vốn cũng là của các ngươi.” Mai Trường Quân lười biếng mở miệng: “Thiên Đạo công bằng, nếu tà khí và oán khí là cái ác mang đến, như vậy linh khí thật ra vốn nên là cái thiện mang đến.
Việc làm trong một năm qua của các ngươi đã để không khí Tu Chân Giới trong sạch, lòng người hướng thiện càng nhiều, tất nhiên linh khí càng thịnh.
Linh khí này hội tụ ở quanh Thiên Kiếm Tông, dần dần hình thành mạch này.”
“Bây giờ linh khí quanh Thiên Kiếm Tông thuần khiết, hạo nhiên chính khí, đám quỷ tu hồn phách mẫn cảm với khí tức thiên địa vì thế mà cảm kích.
Sau khi bọn họ tìm được linh mạch, vốn định liên hệ thẳng với các ngươi, nhưng hồn phách yếu ớt, khó có thể tới gần đám Kiếm tu các người, cho nên mới tìm đến ta.”
Mai Trường Quân để Lận Quan Tài nâng dậy, vỗ vỗ bụi bặm trên người mình, ngửa đầu nhìn về phía Tần Tử Thực, liếc tu sĩ quanh người một cái, khẽ cười nói: “Nhìn không ra, các ngươi vậy mà còn rất không tồi.”
“Ngươi nói gì vậy?” Tinh Vân có chút bất mãn: “Chúng ta vốn dĩ vẫn luôn không tồi.”
“Chính đạo trước kia ấy à...” Mai Trường Quân cười nhạo, chưa nói ra nửa câu sau, nhắc tới trước kia, người ở đây không nhịn được mặt đỏ hồng.
Mai Trường Quân nhún nhún vai, vì không bị chém chết ở Thiên Kiếm Tông, nàng ấy quyết định không kích thích trái tim nhỏ yếu ớt của đám Kiếm tu này nữa.
Có linh mạch, Thiên Kiếm Tông rốt cuộc cũng giải quyết được vấn đề lớn nhất.
Một năm sau, hai bên mỗi ngày không ngừng ẩu đả, Chính Khí Minh muốn đánh lên Tinh Vân Môn bắt Tô Thanh Y, nhưng mà Kiếm tu Thiên Kiếm Tông thêm Phù tu Tinh Vân Môn ở bên nhau phòng ngự chiến đấu gần như hoàn mỹ, đánh suốt một năm đều không có động tĩnh gì.
Hai năm này, Tô Thanh Y mang theo nhân tài kiệt xuất về trận pháp của Tinh Vân Môn vẽ trận nhân quả rốt cuộc có manh mối, trước một đêm sắp vẽ xong, nàng đột nhiên nhận được tin của Nhiễm Mặc.
“Nhiễm Diễm,” Thiếu niên khàn khàn nói trong truyền âm phù: “Ta hận ngươi.
Hận đến cho dù chết cũng không muốn gặp ngươi.
Ngươi không có đệ đệ này, ta cũng không có tỷ tỷ là ngươi.”
Nhận được cái truyền âm phù này, Tô Thanh Y đột nhiên bật dậy.
Hai năm, nàng đều không rời phòng tối này, lại sau khi nhận được cái truyền âm phù này, trực tiếp xông ra ngoài.
Đám người Quy Ly kinh ngạc đến ngây người tại chỗ, ngạc nhiên gọi: “Tiền bối!”
“Đừng quan tâm đến ta.” Tô Thanh Y che lại bàn tay run rẩy, ra vẻ trấn định nói: “Hoàn thành trận nhân quả cho tốt đi, ta đi rất nhanh sẽ trở lại.”
Nói xong, nàng mở cửa lớn, sau đó đi đến ngoài sơn môn, nhanh chóng lấy ra truyền âm phù, run rẩy gọi: “Nhiễm Mặc, ngươi nói chuyện đi.”
Truyền âm phù sáng lên, rõ ràng đối phương nghe được nàng nói chuyện.
Nàng nhớ tới năm đó thiếu niên rưng rưng nước mắt, giận dữ hét lên: “Nhiễm Mặc, con mẹ nó ngươi nói chuyện cho ta!”
“Nhiễm Diễm,” Giọng của Tô Thanh Liên ở đối diện vang lên, cười nhẹ nói: “Ngươi quả nhiên không phải tỷ tỷ của ta.
Ngươi thật ra rất để ý hắn à.”
Nghe được Tô Thanh Liên nói, Tô Thanh Y nháy mắt trấn định.
Nàng biết, Nhiễm Mặc sẽ không vô duyên vô cớ nói như vậy với nàng.
Nàng ra vẻ trấn định cười: “Để ý? Đó là đương nhiên.
Phụ mẫu hắn khinh nhục ta như thế, ta còn chờ trở về giết hắn đấy.”
“Như vậy à?” Tô Thanh Liên cười nhẹ, trên truyền âm phù lộ ra ánh sáng, hiện ra hình ảnh ở đối diện.
Đây là ở Nhiễm gia, Nhiễm Mặc bị trói ở trên cây cột, Tô Thanh Liên đứng ở bên người hắn, nở nụ cười với Tô Thanh Y: “Làm muội muội thân thể này của ngươi, đối mặt với người ngươi thù hận như vậy, đương nhiên ta phải làm chút gì đó cho ngươi, đúng không nào?”
Vừa dứt lời, sắc mặt Nhiễm Mặc đại biến, hắn cắn chặt khớp hàm, không để tiếng ra khỏi cổ họng.
Tô Thanh Liên giơ lên ngón tay còn máu tươi của Nhiễm Mặc vừa mới bị chém xuống, nói với Tô Thanh Y: “Chậc chậc, hắn thật cố chấp, đúng không nào?”
“Vừa rồi ta đánh hắn rất nhiều lần, muốn hắn kêu ra tiếng dọa ngươi, kết quả hắn lại không rên một tiếng.
Thật mẹ nó có cốt khí, đúng không nào?”
“Nhiễm Diễm,” Tô Thanh Liên đứng ở bên người Nhiễm Mặc, đối lập sắc mặt thiếu niên tái nhợt thân thể run rẩy, đặt tay ở trên cổ hắn, dịu dàng nói: “Ngươi đúng là có một đệ đệ tốt, ta thật hâm mộ ngươi.”
“Câm miệng!” Nhiễm Mặc rốt cuộc mở miệng, đầu hắn đầy mồ hôi, hung tợn nhìn về phía Tô Thanh Y, run rẩy nói: “Ta không phải đệ đệ ngươi, ngươi giết phụ mẫu ta, cả đời này ta đều sẽ không tha thứ cho ngươi.
Ngươi không cần làm cái gì cho ta, càng không cần cứu ta.
Ta là kẻ thù của ngươi, quá khứ là vậy, về sau cũng là vậy.”
“Còn cãi bướng.” Tô Thanh Liên khẽ cười.
Tô Thanh Y đã bình tĩnh trở lại, nàng nhìn đôi mắt trắng đen rõ ràng của Nhiễm Mặc, chậm rãi nói: “Ngươi muốn thế nào?”
Nàng không dám ngoan cố với Tô Thanh Liên.
Cảm tình của nàng với Nhiễm Mặc quá rõ ràng, nàng không giả vờ được, cho dù giả bộ ra, đối với Tô Thanh Liên mà nói, giết nhiều một người kích thích nàng, cũng không phải chuyện gì không có khả năng.
Đây là đệ đệ nàng, đệ đệ duy nhất của nàng.
Cho dù hắn nói hận nàng, nhưng mà đôi mắt trắng đen rõ ràng kia lại vẫn giống như năm đó.
Thiếu niên này, sợ là chính mình đều không rõ ràng lắm, đối với tỷ tỷ này, rốt cuộc là yêu nhiều hơn hay là hận nhiều hơn.
Tô Thanh Y bình tĩnh nhìn Tô Thanh Liên, lạnh lùng nói: “Ngươi muốn cái gì, nói đi.”
“Ta ở Nhiễm gia chờ ngươi.” Tô Thanh Liên ôn hòa nói: “Tỷ tỷ, ta chờ một mình ngươi tới.
Thêm một người, ta sẽ trả cho ngươi thi thể của Nhiễm Mặc.”
“Ta chờ ngươi,” Giọng Tô Thanh Liên càng thêm ôn hòa: “Mỗi lần ta đếm một số thì sẽ cắt rớt một khối xương cốt của hắn.
Ta sẽ cắt xương cốt, kinh mạch, linh căn, thức hải, của hắn.
Chờ khi đó ngươi còn chưa tới, tỷ tỷ, ta sẽ đưa hắn lên đường đến hoàng tuyền trước, chờ ngươi.”
“Mở truyền tống trận ở Nhiễm gia ra,” Tô Thanh Y quyết đoán mở miệng, Nhiễm Mặc đột nhiên ngẩng đầu, giận dữ gào: “Ta không cần ngươi lo! Ngươi cút đi! Ngươi không được tới!”
“Nhiễm Diễm,” Nhiễm Mặc rưng rưng nhìn nàng, nghiến răng nghiến lợi: “Nếu ngươi tới, ta sẽ chết ở trước mặt ngươi.”
Nghe được lời này, Tô Thanh Y không khỏi cười.
“Ta là tỷ tỷ của đệ.” Nàng ôn hòa nói: “Trăm triệu lần không thể có đạo lý để đệ vì ta đi tìm chết.”
Nghe vậy, Nhiễm Mặc ngẩn người, hắn run rẩy nước mắt ở đảo quanh trong mắt.
Tô Thanh Y đóng truyền âm phù, gọi Tần Tử Thực.
“Ta muốn đi Nhiễm gia,” Nàng lập tức nói: “Đi cứu đệ đệ ta.
Chờ sau khi ta nhìn thấy Nhiễm Mặc, ta sẽ báo cho chàng, chàng liên hệ Tạ Hàn Đàm, sau đó mang theo người dùng súc địa linh bảo của hắn đến đây.”
Súc địa linh bảo của Tạ Hàn Đàm có thể nháy mắt tùy ý đến một chỗ, không giống truyền tống trận, yêu cầu hai bên đều phải có trận pháp.
Tần Tử Thực đồng ý, tay nắm kiếm run nhè nhẹ.
Thật ra hắn muốn ngăn nàng lại, nhưng hắn biết không ngăn được nàng.
Tô Thanh Y cũng không là muốn người khác lấy mạng đổi lấy mạng của nàng, huống chi người này là đệ đệ của nàng.
Mở truyền tống trận, Tô Thanh Y trực tiếp bước vào, trong khoảnh khắc, nàng đã đến Nhiễm gia.
Nội viện Nhiễm gia có vô số đệ tử, năm vị Độ Kiếp Kỳ vây quanh ở quanh người, sắc mặt Tô Thanh Y không đổi, lạnh nhạt nói: “Đệ đệ ta đâu? Không thấy được Nhiễm Mặc, ta lập tức tự bạo.”
Tô Thanh Y trực tiếp tự bạo thì sẽ không có người hiến tế.
Mọi người không khỏi đổi sắc mặt.
Hiện giờ Tô Thanh Y là thân thể thuần Âm, tuy rằng không phải tu tập Thiện đạo, nhưng nàng tiếp cận tu vi Độ Kiếp Kỳ cũng có thể hiến tế, hiệu quả cũng sẽ không quá kém.
“Nơi này.”
Tô Thanh Liên từ trong phòng đi ra, Tô Thanh Y ngẩng đầu nhìn nàng ta.
Nàng ta đẩy xe lăn ra, Nhiễm Mặc ngồi ở trên xe lăn, xương đùi dưới thân đã bị rút ra toàn bộ, hai đùi cũng chỉ dư lại da thịt, mềm mại sụp ở một bên.
Tô Thanh Y đột nhiên co tròng mắt, gầm lên: “Người Nhiễm gia đâu?! Đệ là Đại thiếu gia Nhiễm gia, bọn họ mặc kệ những người này nhục nhã đệ như thế à?!”
“Trái phải rõ ràng trước mặt,” Một giọng nam mở miệng, Tô Thanh Y quay đầu lại, nhận ra đây là gia chủ Nhiễm gia hiện tại, Nhiễm Nhạc tu sĩ Hợp Thể Kỳ.
Ông ta thoạt nhìn dáng vẻ chưa tới 40 tuổi, sắc mặt thản nhiên nói: “Hy sinh mấy con cháu trong tộc, cũng là việc nên làm.
Nhiễm Diễm, nếu ngươi có nửa phần đạo tâm thì bó tay chịu trói, hiến tế vì thiên hạ đi.”
Nghe được lời này, Tô Thanh Y không nhịn được cười to, Tư Tần nhảy ra, nắm ở trong tay nàng.
Nàng nhìn người Nhiễm gia ở xung quanh, lạnh lùng nói: “Ta vốn tưởng rằng các ngươi vô tình với ta, là bởi vì vốn không coi ta là con người.
Nhiễm Mặc là các ngươi nhìn lớn lên từ nhỏ, sắp kế thừa con cháu Nhiễm gia, các ngươi sẽ quan tâm một vài...!Hóa ra Nhiễm gia, thật là nơi bẩn thỉu như bùn lầy.”
Lúc Tô Thanh Y nói chuyện, Tô Thanh Liên đặt tay ở phía sau cổ Nhiễm Mặc, nơi đó hợp với linh căn của Nhiễm Mặc, nàng ta chỉ cần một cái chớp mắt là có thể phế bỏ linh căn của Nhiễm Mặc.
Nhiễm Mặc vì đau đớn, hơi thở có chút không đều, nghe Tô Thanh Y nói, hắn chậm rãi ngẩng đầu, khàn khàn nói: “Nhiễm Diễm, bây giờ ta rốt cuộc đã biết cảm giác của tỷ năm đó khi bị từ bỏ...”
Hắn nói mỗi một câu, đều mang theo tiếng hít khí, dường như cực kỳ đau đớn.
Tô Thanh Liên nhìn sắc mặt của tái nhợt Tô Thanh Y, mỉm cười nói: “Nhiễm Diễm, buông kiếm, để Bạch Sơn tiền bối phong bế linh khí của ngươi, ta sẽ thả Nhiễm Mặc.”
Tô Thanh Y không nói chuyện, Nhiễm Mặc nhìn nàng, ánh mắt tĩnh mịch.
Tô Thanh Y mím chặt môi, nàng nhìn đôi mắt đen nhánh của thiếu niên, nhớ lại một năm kia.
Tất cả mọi người phản bội nàng, tất cả mọi người rời khỏi nàng, chỉ có thiếu niên này, giữ lấy kiếm của phụ mẫu, duy nhất coi nàng như thân nhân.
Cho dù sau đó hắn lại hận nàng.
Nàng chậm rãi buông tay, nhưng mà cũng chính trong nháy mắt kia, thiếu niên đột nhiên đẩy Tô Thanh Liên ra!
Tô Thanh Liên nháy mắt ấn vào trên cổ hắn! Đau nhức truyền đến, nhưng mà Nhiễm Mặc lại không màng tất cả nhào về phía Tô Thanh Y!
Linh căn của hắn đau nhức không thôi, pháp quyết của Tô Thanh Liên đảo trên người hắn, Tô Thanh Y liều mạng chạy về phía hắn, mà hắn cũng dùng hai tay chống, liều mạng bò về phía Tô Thanh Y!
Từng đạo kiếm quang bay về phía hai người, chỉ trong khoảnh khắc, trên người Nhiễm Mặc đã đều là miệng vết thương do kiếm cùng pháp quyết đánh ra.
Tô Thanh Y kéo hắn vào trong ngực, pháp trận mở rộng, giận dữ gào: “Tần Tử Thực!!”
Chờ đợi lúc lâu, Tần Tử Thực từ truyền âm phù nghe được tiếng kêu gọi, cùng đám người Tạ Hàn Đàm vội vàng vọt vào súc địa linh bảo!
Một người từ trên trời rơi xuống Nhiễm gia, các tu sĩ cấp cao đều run rẩy.
Nhiễm Mặc ở trong ngực Tô Thanh Y phun máu tươi, Tô Thanh Y ôm hắn, liều mạng nhét đan dược vào trong miệng hắn.
Linh căn của hắn đã vỡ, chặt đứt tiên đồ.
Nhưng mà hắn lại như không để ý chút nào, nhìn Tô Thanh Y, sắc mặt tái nhợt nở nụ cười.
“Vừa rồi, ta cho rằng tỷ sẽ không tới...!Thật ra...!Ta có chút...!Khổ sở...” Máu từ trong miệng hắn chảy ra, sắc mặt Tô Thanh Y không đổi, chuyển linh lực vào trong người hắn.
Nhiễm Mặc cười, nhìn chằm chằm Tô Thanh Y, nói tiếp: “Nhưng tỷ nói...!Tỷ tới...!Ta lại sợ tỷ tới...!Vốn định vừa chết, lại sợ ta đã chết...!Tỷ bị bọn họ lừa gạt tới.”
“Tỷ đã đến rồi...” Trong mắt hắn mang theo nước mắt: “Ta thật sự...!Thật vui vẻ...!Tỷ tỷ...”
“Đừng nói nữa.” Dùng linh dược và linh khí chữa trị nội tạng tổn thương của hắn.
Nhưng mà linh căn của hắn đã vỡ nát, xương đùi cũng đã nát vụn.
Tô Thanh Y nhìn hắn, ánh mắt kiên định.
Nàng cõng hắn lên lưng, dùng dây thừng cột chắc, quay đầu nhìn về phía Nhiễm gia đánh đến một mảnh hỗn loạn, run rẩy nắm lấy kiếm, lạnh giọng nói: “Ta báo thù cho đệ.”
“Tỷ tỷ,” Nhiễm Mặc có chút mệt, hắn dựa vào trên lưng Tô Thanh Y, chậm rãi nhắm mắt lại: “A Mặc không muốn báo thù...!A Mặc...!Muốn về nhà...!Có phụ mẫu...!Có tỷ tỷ...”
“Nhưng mà...!Phụ mẫu không còn nữa...!Cho nên...!Nơi nào có tỷ tỷ...!Chính là nhà...”
Nghe Nhiễm Mặc nói, Tô Thanh Y đỏ mắt.
Nàng một tay vỗ về hắn, một tay nắm kiếm, chậm rãi đi ra ngoài.
“Được,” Nàng đồng ý với hắn: “Báo xong thù, tỷ tỷ mang đệ về nhà.”