Kiếm Tiên Là Bạn Trai Cũ Của Ta
Chương 25: huyền thiên môn (phần cuối)
Edit: Naughtycat
“A Thiến...” Tống Tùng ôm thi thể Tống Thiến, trong mắt đỏ ngầu: “Ca ca ở đây rồi, kiếm của ca ca cũng ở đây rồi mà.”
Nói xong, hắn buông Tống Thiến xuống, chạy ra ngoài sơn động. Đúng lúc này, có người gọi hắn lại: “Tống chưởng môn.”
Là một giọng nói không phân biệt nam nữ, Tống Tùng gầm lên: “Ai?!”
Người nọ từ sâu trong sơn động đi ra, ảo cảnh trở nên mơ hồ, căn bản không thấy rõ mặt đối phương, chỉ nghe tiếng đối phương cười: “Muốn cứu nàng? Ba hồn sáu phách của nàng đã tan, ngươi còn muốn cứu?”
“Muốn báo thù? Tu vi của Lâm Thành là Xuất Khiếu kỳ, ngươi chẳng qua mới chỉ là Nguyên Anh, báo như thế nào?”
“Người ức hiếp nàng không phải chỉ có Lâm Thành, mà là toàn bộ trên dưới Thiên Huyền môn, ngươi có thể giết hết hay sao?”
Mỗi câu hắn nói đều đâm thẳng vào tim Tống Tùng, Tống Tùng gào lên: “Vậy ta làm sao bây giờ?! Bây giờ ta có thể làm gì chứ?!”
“Ngươi nghe ta,” Giọng nói của đối phương mang theo dụ dỗ: “Ta có thể giúp ngươi làm Tống Thiến sống lại, có thể giúp ngươi báo thù, chỉ cần ngươi nghe ta.”
“Ngươi muốn làm gì?” Giọng nói Tống Tùng lạnh xuống, một quyển sách từ bên trong sương mù được chuyển ra.
“Đây là Thập phương thất sát dưỡng hồn trận, có trận này, ngươi có thể thu thập thần hồn vỡ vụn của Tống Thiến. Mà cái giá phải trả, là toàn bộ Thiên Huyên môn coi như tế phẩm của nàng, bao gồm cả ngươi. Sau khi nàng khi tỉnh dậy sẽ có được lực lượng cường đại, trở thành hoá thân của Tà Long, như vậy, ngươi có nguyện ý không?”
“Tà Long...” Tống Tùng thì thào lên tiếng, nhìn sương mù không thấy rõ kia: “Nàng sẽ có được lực lượng cường đại, mạnh cỡ nào?”
“Mạnh cỡ nào?” Đối phương cười nhẹ thành tiếng: “Mạnh như Nhiễm Diễm Ma quân, có đủ hay không?”
Con mắt Tống Tùng đột nhiên sáng lên, trong lòng Tô Thanh Y trầm xuống, cũng trong nháy mắt, trời đất quay cuồng, Tô Thanh Y nhỏ tiếng chửi: “Mẹ!” Sau đó, nắm chặt lấy Tần Tử Thực, chờ xung quanh an ổn lại, bọn họ mới phát hiện, mình đã về tới sơn động ban đầu.
Trên tế đàn trong sơn động, Tống Thiến đã khôi phục hoàn toàn thân thể con người, nằm ở trên giường đá, mà thân thể Tống Tùng gần như trong suốt, ghé vào bên giường, thở hổn hển.
“Điều nên biết thì hai vị tiền bối cũng đã biết,” Tống Tùng quay đầu nhìn Tống Thiến, tất cả trong mắt đều là sự dịu dàng: “Ta theo chỉ thị người nọ bày Thập phương thất sát dưỡng hồn trận, mắt trận của trận pháp này cần nhất là phải đủ sát khí, nên ta chém nàng ấy hơn ba trăm đao... Sau đó ta đặt xương khô nàng trong mặt trận, xem thân thể nàng từng chút khôi phục như cũ, hồn phách từng chút ngưng tụ...”
“Ta vốn muốn cho nàng trở thành Tà Long, như vậy nàng liền cường đại, không còn có người có thể khi dễ nàng. Nhiễm Diễm Ma quân tuy rằng đã chết... Nhưng là vì gặp phải Tĩnh Diễn đạo quân, nếu Kiếm tiên không ra tay, thì thiên hạ này ai có thể làm gì được nàng ta? Nàng ta đời này sống tùy ý khoái hoạt, nếu A Thiến cũng có thể như vậy... Ta cũng yên tâm rồi. Nhưng thực lực của hai vị quá mạnh, ta nghĩ, ta không có cách nào che chở nàng hoá rồng. Ta xoá đi kí ức của nàng, nếu khi nào nàng nhớ lại, hy vọng nàng không cần nhớ ta, có thể hận ta, đi yêu một người đáng giá yêu, như thế tốt hơn...”
“Vậy ngươi chết như thế nào?” Tô Thanh Y nhíu mày, bỏ qua đánh giá của Tống Tùng về nàng. Tống Tùng cười khẽ đứng lên.
“Ta là tế phẩm thứ nhất của trận pháp này, từ nửa năm trước, ta đã chết. Sau khi ta chết được vị cao nhân kia chỉ điểm trở thành Quỷ tu, dùng pháp khí duy trì dáng vẻ ngày thường, cho nên vẫn không bị phát hiện. Tà khí tàn sát bừa bãi Thiên Huyền môn, ta đều ép tin tức xuống, sau khi Lưu Huyền truyền tin cho Thiên Kiếm tông, ta lập tức giết hắn ta, không nghĩ tới, Thiên Kiếm tông lại có thể thật sự đến đây.”
“Các ngươi tới rất đúng lúc... Ta chỉ còn kém một bước cuối cùng, vì chọc giận A Thiến, ta cố làm cho các ngươi phát hiện thi thể của nàng, đưa nàng vào trong Thiên Huyền môn, sau đó cùng Lâm Thành đánh nhau ta giả chết, làm nàng chủ động ăn. Ta nguyện nàng thành rồng, chỉ là không nghĩ tới...”
Tống Tùng cười khổ, ngẩng đầu nhìn Tần Tử Thực cùng Tô Thanh Y: “Nàng sẽ hoá thân thành xà, là tà vật Thiên Đạo sẽ không chấp nhận. Bây giờ ta không còn thời gian nữa rồi, không giúp được nàng... Chỉ có thể kéo các ngươi, giúp nàng hoá thân thành người, sau đó chuyển tà khí sang ta, làm nàng trở thành người bình thường, đây là ta chỉ có năng lực vì nàng... Làm một việc cuối cùng.”
Hắn thở hổn hển, cầu xin Tần Tử Thực cùng Tô Thanh Y: “Nàng sẽ không nhớ được mọi việc, tà khí trong cơ thể nàng đều chuyển sang người ta, nàng không khác gì một cô nương bình thường, khẩn cầu hai vị tiền bối, đừng làm khó nàng...”
Nói xong, trên hồn phách hắn dường như có con sâu đang liều mạng nhúc nhích trong thân thể, hắn khó khăn kiềm chế, vô cùng đau khổ nhìn hai người: “Ta biết, ta làm việc thương thiên hại lí[1], Thiên đạo không dung thứ. Nhưng nhìn quá khứ của ta, chẳng lẽ hai vị tiền bối không động lòng? Tất cả đều không có liên quan đến A Thiến... Ta cầu xin hai vị...”
[1] Thương thiên hại lý: Tàn nhẫn, không có tính người.
“Được.” Tần Tử Thực gật đầu trước: “Ngươi không sai, cái sai là rút kiếm quá muộn, nghe theo tà nịnh. Ngươi muốn giết Thiên Huyền môn không sai. Nhưng vì thế mà làm hại thế gian, là vô cùng sai rồi.”
“Nhưng thế gian toàn ác độc như thế, ta với A Thiến chịu nhục nào có ai giúp chứ?! Hiện giờ lại muốn ta nghĩ bọn họ tốt...”
“Nếu năm đó ngươi đến Thiên Kiếm tông xin trợ giúp, ta sẽ giúp ngươi.” Tần Tử Thực ngẩng đầu nhìn hắn: “Đạo tâm của ngươi có thiết sót, nhưng tính cách của ngươi không phải như vậy.”
Tống Tùng nhất thời không nói gì, một lúc sau, hắn nhíu mày nói: “Ngài là?”
“Thiên Kiếm tông, Tĩnh Diễn.”
Vẻ mặt Tống Tùng lộ ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ, mỉm cười: “Tĩnh Diễn đạo quân ở đây... Ta có thể yên tâm rồi...”
Tần Tử Thực gần đầu, cam kết: “Ta sẽ đưa Tống Thiến vào nhân gian, ngươi cứ yên tâm đi.”
Tống Tùng khẽ cười, bình tĩnh lại. Hắn nhìn Tô Thanh Y, dịu dàng nói: “Tiền bối, quyển sách người kia cho ta đặt ở dưới gối trong phòng ta, ta nghĩ ngài cần... Thật ra chuyện đến giờ ta mới phát hiện, tính tình ta quá mềm yếu, cũng không thích hợp tu kiếm, có lẽ phù trận sẽ thích hợp với ta hơn... Chỉ là đã quá muộn rồi...”
Nói xong, hắn rũ mắt xuống, ngồi xếp bằng, dưới thân hắn xuất hiện một pháp trận màu lam, tay hắn làm một cái thủ thế phức tạp, sau đó có từng đạo lôi đình đánh tới.
Hắn ngồi ở giữa, không nhúc nhích, ánh mắt lẳng lặng nhìn Tống Thiến.
Từng đợt sét đánh xuống, giống như năm đó lúc Huyền Thành đạo quân lịch kiếp, Tống Tùng cười khẽ, cúi đầu vuốt ve trâm hoa trong lòng ngực.
“Đây là trâm hoa của mẫu thân ta... Phụ thân của ta tặng cho mẫu thân, nay ta muốn đưa cho nàng. Chỉ là đưa cho nàng, về sau có phải nàng ấy sẽ hỏi, là ai tặng không? Hay là không chút nào để ý, ném đi?”
Lôi đình đập trên người hắn, hắn dường như không có cảm giác, cho đến lúc phun ra một ngụm máu tươi, hắn ngẩng đầu lên, từ trong pháp trận ngập tràn lôi điện đưa ra một cái trâm hoa.
“Tiền bối,” Tống Tùng nhìn Tô Thanh y, lên tiếng khẩn cầu: “Xin giúp ta đưa cho nàng.”
Tô Thanh Y tiếp nhận trâm hoa, cảm thấy vô cùng nặng nề, Tống Tùng nhẹ nhàng cười, ở trong lôi đình hôi phi yên diệt[2]. Kim quang tản ra đầy sơn động, Tô Thanh Y cầm trâm hoa, đột nhiên có điểm muốn khóc.
[2] Hôi phi yên diệt: Tan thành mây khói.
“Phong chủ,” nàng đột nhiên muốn nói chuyện: “Ngươi có từng yêu một người chưa? Giống như Tống Tùng, nguyện vì nàng hồn phi phách tán.”
Tần Tử Thực không nói, Tô Thanh Y nhìn về thiếu nữ đang nằm, cười nhẹ: “Ta muốn yêu một người, nhưng ta phát hiện ta không làm được. Có phải người ở thời đại kia chúng ta đều rất ích kỉ, quá lạnh nhạt rồi không?”
Tựa như nàng nghĩ đối phương dù có nghe cũng không hiểu nàng nói gì, lắc đầu, đi ra phía trước, đỡ Tống Thiến lên, có chút khó xử nhìn về Tần Tử Thực. Tần Tử Thực lạnh nhạt nói: “Trở về ta sẽ dung hợp kiếm vào trong thân thể ngươi, để sau này không xuất hiện tình huống không thu kiếm vào được cõng không được người như ngươi bây giờ.”
“Không cần, cảm ơn,” Tô Thanh Y hừ lạnh một tiếng, quay đầu ném ra một lá bùa, phù lập tức biến thành một cái lông chim bay đến bên giường, Tô Thanh Y đặt Tống Thiến lên trên lông chim, đi đến phía trước. Tần Tử Thực đi theo sau lưng nàng, đi hai bước rồi lại dừng lại.
“Đó là cái gì?” Tần Tử Thực chỉ vào chỗ Tống Tùng vừa hồn phi phách tán, nơi đó hiện ra một quả giống dâu tây, tản ra ánh sáng vàng. Tô Thanh Y nhíu mày suy nghĩ, hệ thống đột nhiên vang lên.
“Chúc mừng hoàn thành nhiệm vụ ‘Huyết chiến Huyền Thiên môn’, đạt được 1000 tích phân, danh vọng +10, mời lĩnh phần thưởng ‘Huyền Thiên quả’, khen thưởng thêm ‘Thập phương thất sát dưỡng hồn trận’, mời đến phòng Tống Tùng nhận thưởng.”
Âm thanh vang lên quá đột ngột, doạ Tô Thanh Y nhảy dựng, vội vàng nói: “Là Huyền Linh quả!”
Huyền Linh quả là thượng phẩm điều dưỡng kinh mạch, đối với Tô Thanh Y loại mở rộng kinh mạch trực tiếp như thế là tốt nhất với nàng rồi. Tần Tử Thực gật đầu, sau khi xoay người hái Huyền Linh quả xuống thì đi ra ngoài.
Trong lòng Tô Thanh Y lộp bộp, hơi chút bất an nghĩ, con hàng này định không trả nàng à?
Chẳng qua coi như hắn không trả lại, hình như nàng cũng không có cách gì...
Không lẽ Huyền Linh quả này phải đưa hắn?
Tô Thanh Y có chút uỷ khuất, nhưng nàng không dám nói, chỉ có thể nghẹn.
Nàng mới Trúc Cơ kỳ, còn chưa học được ngự kiếm, tuy rằng dùng phù phi hành có thể bay được một thời gian ngắn, nhưng tiêu hao rất nhiều linh lực, vì thế lúc trở về vẫn là kéo lê Tống Thiến dẫm lên kiếm của Tần Tử Thực trở về.
Nàng liếc mắt nhìn trộm Tần Tử Thực, Tần Tử Thực cũng phát hiện nhưng không lên tiếng, chờ đi tới phòng Tống Tùng lấy sách xong, hai người đưa Tống Thiến đến một trấn nhỏ phàm nhân quanh đó, Tần Tử Thực nhìn quanh mình hỏi: “Biết xem tướng à?”
Tô Thanh Y đen mặt, quyết đoán nói: “Không biết!”
Tần Tử Thực gật đầu, dáng vẻ một chút cũng không ngoài ý muốn, hai người tuỳ tiện thuê một cái phòng nhỏ cho Tống Thiến, đợi nàng tỉnh lại. Thời điểm chờ đợi, dáng vẻ Tô Thanh Y giận mà không dám nói liên tục liếc mắt nhìn sang Tần Tử Thực, Tần Tử Thực bị ánh mắt nàng nhìn đến thực thoải mái, cảm giác vui vẻ không biết từ đâu đến, cảm giác giống như nuôi một con chó nhỏ, cảm thấy giống như nhìn nó chân ngắn không vượt qua nổi ngạch cửa.
Hắn đè lại ý cười, nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ, Tống thiến chậm rãi tỉnh lại, nhìn thấy hai người, vẻ mặt Tống Thiến mờ mịt: “Các người... Các người là ai?”
Sau khi lời nói ra khỏi miệng, trên mặt nàng lộ ra vẻ kinh ngạc: “Ta là ai...”
“Ngươi gọi là Tống Thiến, là nữ nhi của một thương nhân, trên đường đi các ngươi gặp yêu thú, cha mẹ trượng phu ngươi vì bảo vệ ngươi mà bị yêu thú ăn, vừa lúc chúng ta đi ngang qua cứu được ngươi .”
“Yêu thú...” Tống Thiến thì thào, Tô Thanh Y đi đến bên nàng, đưa cho nàng một cây trâm hoa, ôn hòa nói: “Trượng phu ngươi trước khi chết, muốn ta đưa cây trâm hoa này cho ngươi, hắn hi vọng ngươi sống thật tốt.”
“Hắn... Vì cái gì ta...” Tống Thiến nói không thành câu, vẻ mặt mờ mịt, Tô Thanh Y vỗ vai nàng, Tần Tử Thực để một túi linh thạch lên bàn, lạnh nhạt nói: “Đi thôi.”
Tô Thanh Y gật đầu, đi theo ra cửa, vừa ra đến cửa, Tống Thiến đột nhiên gọi nàng lại: “Cô nương!”
Hai người dừng bước, quay đầu nhìn lại, Tống Thiến nắm trâm hoa, mặt đầy mong chờ hỏi: “Ta trượng phu... Có phải hắn tên là... Tên là Tống Tùng?”
Lời vừa nói ra miệng, nước mắt Tống Thiến liền chảy ra, nàng hơi kinh ngạc, giống như một đứa trẻ, kinh ngạc lên tiếng: “A, sao ta lại khóc nhỉ?”
“Đúng vậy,” Tô Thanh Y mỉm cười nói: “Trượng phu của ngươi gọi là Tống Tùng, ngươi thích nhất gọi hắn là ca ca.”
“Hãy sống thật tốt,” Tô Thanh Y than nhẹ, quay đầu ra cửa: “Đừng phụ ý tốt của hắn.”
Sau khi ra cửa, Tô Thanh Y cảm thấy trong lòng buồn đến hốt hoảng. Trấn nhỏ của phàm nhân người đến người đi, Tô Thanh Y cúi đầu, không nói một lời. Tần Tử Thực đi ở bên người, nghe được có người gọi mứt quả, suy nghĩ thật lâu, hắn lạnh nhạt nói: “Ăn mứt quả không?”
“Không ăn.” Tô Thanh Y có hơi khó chịu, kết quả là nhìn thấy một bàn tay bạch ngọc trên đó có một quả màu đỏ tươi, là Huyền Linh quả. Nàng hơi sửng sốt, Tần Tử Thực nhẹ gật đầu: “Không cần à.”
Nói xong liền muốn thu hồi lại, Tô Thanh Y vội cầm lấy Huyền Linh quả, gật đầu nói: “Muốn muốn muốn! Cảm ơn Phong chủ! Cảm ơn Kiếm tiên! Ngươi thật sự là đại ân nhân của ta!”
Tần Tử Thực không nói chuyện, cầm kiếm đi phía trước, Tô Thanh Y ôm Huyền Linh quả hôn vài cái, quay đầu đi, lại thấy giữa người đến người đi trên đường dài, nam tử kia áo dài trắng áo ngoài màu lam, ngọc quan buộc cao đã sớm đi xa.
Bóng dáng của hắn dễ nhận ra như vậy, liếc mắt nhìn qua là có thể nhìn thấy hắn. Tô Thanh Y nhìn bóng lưng hắn, chẳng biết tại sao lại cảm thấy tim đập nhanh vài phần.
Phát hiện Tô Thanh Y không theo kịp, Tần Tử Thực dừng bước quay đầu lẳng lặng chờ nàng.
Tô Thanh Y ngây người, lập tức đi theo hơi chột dạ hỏi: “Phong chủ, ngươi dừng lại làm gì thế?”
Tần Tử Thực nhìn không chớp mắt thản nhiên nói: “Chờ ngươi.”
Trong nháy mắt, dường như có cái gì cắm rễ ở đáy lòng, liền chờ một khắc nào đó chui ra từ trong đất, nở rộ.
Tiểu kịch trường:
Tần Tử Thực: “Ăn mứt quả không?”
Tô Thanh Y: “Không ăn.”
Tần Tử Thực: “Không ăn ta ăn.”
Tô Thanh Y: “Ta ăn.”
Tần Tử Thực: “Vừa muốn ăn lại không ăn, ngu ngốc!”
Tô Thanh Y ôm kiếm của Tần Tử Thực vào trong ngực, dịu dàng cười lên.
Tô Thanh Y: “Ngươi muốn loại phù nào, ngươi nói đi.”
Vẻ mặt Tần Tử Thực thản nhiên: “Ta mới là ngu ngốc.”
Tô Thanh Y: “Ngươi nói cái gì cơ?”
Tần Tử Thực: “Vừa rồi ta sai rồi, ta lớn thế này rồi sao còn ăn mứt quả chứ, ta thật ngu ngốc.”