Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục
Chương 380: Giết người diệt khẩu!
Mọi thứ dần dần sáng tỏ trước mắt Ma Viêm Kiệt Quỷ.
Lấy Quỷ Kiếm tri thức học được từ La Hổ, hắn đối với Lưỡi Quỷ đại đạo toàn bộ đại vực cực kỳ am hiểu, làm cho Thiên Minh Thần Triều bạo phát quật khởi, trong nữa năm đã thuận lợi đánh tới bản doanh tà hồn sư, tiếp cận biên giới Thú Vực.
Lấy Quỷ Kiếm được La Hổ sủng ái, thông tin tuyệt mật về Hắc Ám Cổ Thụ hắn tương đối nắm rõ, cho nên từ đầu đã bày xuống tính toán tầng lớn, cốt để hủy diệt bộ rễ này.
Lấy Quỷ Kiếm thực lực, dễ dàng chém giết Hãm Thi, thu lấy Bích Lân kịch độc làm của riêng, hóa thành chính hắn lực lượng, đánh cho Ma Viêm Kiệt Quỷ rùng mình chấn động.
Ma Viêm Kiệt Quỷ toàn bộ nghi vấn được giải đáp, hắn không có giống như trong tưởng tượng của Vân Chính Thiên điên cuồng gào hét, trái lại tâm tình lại có phần bình tĩnh.
Giao thủ vừa rồi, Bích Lân kịch độc đã bám vào bàn tay của hắn, chỉ có điều kịch độc lại không có dấu hiệu ăn mòn, rõ ràng đối phương đã nương tay.
Ma Viêm Kiệt Quỷ tuy mạnh, nhưng hắn cũng biết lượng sức mình. Trước mắt Bích Lân kịch độc này, không phải là thứ hắn có thể thoải mái đùa giỡn được. Nếu như đối phương từ đầu đem Bích Lân kịch độc lấy ra, hắn làm sao có thể làm càng được, điều này chứng tỏ mọi thứ đều đã bị tên Quỷ Kiếm đáng ghét kia tính toán qua.
“Quỷ Kiếm, ta đã minh bạch rồi.” Ma Viêm Kiệt Quỷ lạnh tanh nói.
Vân Chính Thiên bất đắc dĩ thở dài một cái, sau đó nghiêm túc nói:
“Ngươi bây giờ đã phạm trọng tội của tổ chức, cho dù có đem bí mật chuyện ta là Quỷ Kiếm trình báo cũng không thay đổi kết quả bọn chứng sẽ đối với ngươi trừng trị, thậm chí có thể đem linh hồn của ngươi đi luyện hóa. Cho nên ta muốn nói với ngươi, hãy quay đầu lại đi, còn chưa quá muộn đâu. Nếu Ma Viêm Kiệt Quỷ ngươi cải tà qui chánh đi, ta Thiên Minh Thần Triều cánh cửa lớn sẽ mở ra.”
Lời này vừa nói ra, hết thảy Thiên Minh Thần Triều người người chấn kinh. Minh Chủ hắn đang muốn chiêu dụ Ma Viêm Kiệt Quỷ về dưới trướng sao? Chuyện này có chút không hợp lý a.
Ma Viêm Kiệt Quỷ nghe xong chợt cười lớn: “Đừng nói chuyện nực cười như vậy, các ngươi nhỏ bé triều đại này, còn muốn cùng Tà Hồn Điện đối đầu? Các ngươi không biết bọn chúng kinh khủng như thế nào đâu. Chỉ cần một ngón tay cũng đủ để các ngươi vĩnh bất siêu sinh rồi.”
Vân Chính Thiên ưỡn ngực nói: “Ta Thiên Minh Thần Triều, chính là có Nhân Vực đông đảo cường giả chống lưng, không tin Tà Hồn Điện có thể tiện tay liền diệt. Đối với tà hồn sư nguồn gốc mà nói, ta đã tìm hiểu kỹ càng. Đa phần đều là những người có lý do riêng, chứ thật sự bản chất khi sinh ra vốn không tà ác như vậy. Kẻ nào muốn quay đầu, thiên đạo tất nhiên không tuyệt đường lui. Với ngươi mà nói, ta vẫn hy vọng tận sâu bên trong con người ngươi, là một khao khát được sống như người bình thường. Ta nói có đúng không, Kiệt Quỷ?”
“À, không. Phải gọi là Dương Viêm mới đúng.” Vân Chính Thiên ánh mắt chân thành nhìn Ma Viêm Kiệt Quỷ nói.
Ma Viêm Kiệt Quỷ thoáng trợn mắt lên, nhất thời một mảnh thinh lặng. Dương Viêm chính là tên thật của NXvAGMTx hắn, năm đó hắn bị cha mẹ bỏ rơi, thế giới quay lưng cho nên đã lựa chọn chối bỏ nhân sinh, đồng ý gia nhập quỷ lộ, lấy tên Kiệt Quỷ. Đã lâu rồi không có người nào gọi ra tên thật của hắn như vậy nữa.
“Ngươi làm sao biết tên của ta?” Ma Viêm Kiệt Quỷ bình thản hỏi.
Vân Chính Thiên mỉm cười đáp: “Ngươi không muốn gặp lại cha mẹ của mình sao. Họ kỳ thực vẫn còn sống, ta đã đưa họ về Thiên Minh thành. Chính họ đã nói cho ta biết.”
Ma Viêm Kiệt Quỷ hừ lạnh: “Là bọn chúng đối với ta bất dung trước. Ta không có lý do gì để gặp lại, mà nếu có gặp lại cũng không thay đổi được bọn chúng đã bỏ rơi ta, vạn nhất ta nổi điên lên lại đem bọn chúng đốt chết không chừng.”
“Ha ha, ngươi đã nghĩ tới chuyện đó gặp bọn họ, chứng tỏ thù hận đối với bọn họ không sâu như ngươi tưởng.” Vân Chính Thiên cười nói.
“Đừng xàm ngôn nữa. Quỷ Kiếm, ngươi muốn ta gia nhập các ngươi triều đại, chuyện này hay là quên đi. Tuy rằng bây giờ ta không thể trở về tổ chức được nữa. Nhưng các ngươi cũng đùng hòng dùng ta chống lại tổ chức. Ta còn muốn sống thật lâu, để xem các ngươi cái vô tư triều đại này bị nuốt chửng như thế nào.”
Ma Viêm Kiệt Quỷ cứng đầu nói.
Vân Chính Thiên bất đắc dĩ nhún vai nói: “Ta họ Vân, sau này cứ gọi ta Chính Thiên đi, ta cũng sẽ không gọi ngươi là Ma Viêm Kiệt Quỷ nữa. Bây giờ ý ngươi đã quyết, ta cũng không nói nhiều nữa. Ngươi cứ từ từ suy nghĩ. Hẹn ngày gặp lại.”
Cái gì? Minh Chủ tính tha cho bọn chúng hay sao?
Không nghi ngờ lời này vừa nói ra, hết thảy Thiên Minh Thần Triều cường giả đồng loạt trợn mắt. Để cho Ma Viêm Kiệt Quỷ toàn mạng rời đi thì khác gì thả hổ về rừng. Phải biết ngoại trừ Minh Chủ ra, tên Ma Viêm Kiệt Quỷ này không ngán bất cứ ai tại đây cả.
“Minh Chủ, xin ngài hãy suy nghĩ lại, thả hắn đi sau này không biết chừng có thể cắn ngược.” Thiên Chí Vỹ trầm giọng nói.
Lương Thế Nhân nói: “Mọi người bình tĩnh, lão đại làm như vậy, chắc chắn là có lý do riêng của hắn.”
“Nhưng mà...” Thiết Thiên Kỳ bên cạnh muốn mở miệng nói thì đã bị Vân Chính Thiên tay áo vung lên chặn lại thanh âm. Hắn nhìn Dương Viêm một thêm một cái, sau đó mới chậm rãi xoay người rời đi, trên mặt hắn tâm tình biểu hiện có chút tiếc nuối.
Mặc dù không muốn nhưng Minh Chủ đã quyết, bọn thuộc hạ cũng không dám nhiều lời. Thiên Minh Thần Triều đại quân nối đuôi theo sau, bắt đầu hành quân rời đi. Để lại Dương Viêm cùng hai tên Hồn Thánh đồng bọn.
Kẻ địch rời đi, hai người bọn hắn bắt đầu quay sang chất vấn Dương Viêm.
“Kiệt Quỷ, Hắc Ám Cổ Thụ bộ rễ bị hủy, tất cả là do các ngươi không cẩn thận để bọn chúng trà trộn vào. Bây giờ đã lỡ đại sự của tổ chức rồi, ngươi làm sao gánh vác đây.”
“Muốn Hắc Ám Cổ Thụ bộ rễ phát triển trở lại, tối thiểu phải mười năm. Lần này lớn chuyện rồi, ngươi mau mau trở về thú tội nhận phạt đi, không biết chừng còn được khoan hồng.”
Hai tên tà hồn sư này là chi viện mới đến từ tổng bộ, cho nên đối với sự tình Quỷ Kiếm cũng không có biết trước. Hiện tại có thể thấy bọn hắn cực kỳ không hài lòng với sự quản lý của La Hổ lúc xưa. Mà Dương Việm hiện tại rõ ràng là người chịu trách nhiệm cho việc Hắc Ám Cổ Thụ bộ rễ bị hủy. Ngoài miệng thì làm ra vẻ an ủi trấn an nhưng kỳ thực bọn chúng còn muốn áp tải Dương Viêm về để được ban thưởng nữa kìa.
Dương Viêm không có trả lời, ánh mắt thủy chung nhìn vào bóng lưng Vân Chính Thiên, mãi cho đến khi khuất dạng, hắn mới liếc nhìn hai tên đồng bọn của mình.
“Các ngươi lúc nãy nghe chưa rõ a? Ta sẽ không có trở về nữa.”
“Hả? Ngươi thật sự muốn đào ngũ?” Cả hai tên cơ hồ đồng thanh hô lên.
Cho dù ở bất cứ tổ chức nào, đào ngũ đều là trọng tội. Dương Viêm để Hắc Ám Cổ Thụ bị hủy, bây giờ lại muốn đào ngũ. Hai cái trọng tội hợp lại đã đủ để hai người bọn hắn dụng bạo lực áp tải đối phương về nhận tội rồi.
“Bất quá, hai người các ngươi đã nghe thấy hết, vậy thì cũng không cần tồn tại làm gì nữa.”
Phốc!
Dương Viêm thanh âm lạnh tanh vang lên, trong mắt nở rộ ma viêm sát khí. Hai cái ma trảo bất thình lình giơ ra, chộp lấy yết hầu của hai tên tà hồn sư. Từ trong lòng bàn tay của hắn, ma viêm bốc lên ngùn ngụt, nhanh chóng đem hai tên này cổ họng đốt cháy.
“A——.” Tiếng gào hét vang vọng thiên địa. Cho dù đối phương là Hồn Thánh đi chăng nữa, bị bất ngờ tấn công nên đã không cách nào phòng thủ kịp thời. Mà mấu chốt nhất là bọn chúng vạn lần không nghĩ Dương Viêm sẽ dám đối với bọn hắn động sát tâm.
Đây chính là giết người diệt khẩu a.
Ngắn ngủi vài giây sau, Dương Viêm đã đốt chết cả hai tên, hắn tiện tay đem hai bộ thi thể cháy đen quăng xuống đất. Thở dài một hơi, Dương Viêm trong miệng lẩm bẩm nói:
“Quỷ Kiếm, sau này còn gặp lại.”
Nói rồi hắn phóng người thật nhanh, lao thẳm vào sâm lâm biến mất dạng. Chỉ còn nhìn thấy bên cạnh hai cỗ thi thể kia, là một cái huy chương Tà Hồn Điện màu đen đã bị giẫm nát.
Từ đó, Ma Viêm Kiệt Quỷ cái danh tự này hoàn toàn bốc hơi khỏi Lưỡi Quỷ đại đạo. Thi thoảng cũng có người nhìn thấy hắn lủi thủi một mình trong rừng, đốt lên một ngọn lửa ma mị. Nhưng đa phần đều nói ngọn lửa đó không có chút nào sát lục, càng giống như một đốm sáng hy vọng hơn.
Vân Chính Thiên cùng Thiên Minh Thần Triều đại quân thắng lợi trở về, hắn và Lương Thế Nhân lập tức tới kiểm tra tình hình Ngạo Thiên Long.
Ngạo Thiên Long như cũ hôn mê bất tỉnh, nhưng qua mười ngày không gặp, hắn quá trình khôi phục đã có bước tiến lớn. Cơ bắp, nội tạng đã hoàn toàn xuất hiện trở lại, mặc dù lớp da như cũ chưa có hình thành nhưng nhờ vậy Vân Chính Thiên mới thấy được sự kỳ diệu ở bên trong.
Từng khối cơ bắp của Ngạo Thiên Long tỏa ra một tầng nhu hòa ánh sáng màu hồng, ngay cả máu của hắn màu sắc cũng khác so với bình thường. Loại này sự tình thật sự ngoài khả năng suy đoán của hắn, bất quá biết Ngạo Thiên Long tình trạng vẫn đang rất tốt là được rồi.
“Có lẽ thêm một vài tháng hắn sẽ tỉnh lại. Ta thật tò mò hắn sẽ trở thành cái gì đây.” Vân Chính Thiên nham hiểm nói.
Lương Thế Nhân nghe vậy cũng tươi cười: “Hắc hắc, hắn trở nên cường đại hơn thì lão đại ngươi sẽ có thêm một cái đối thủ để luyện tập rồi. Lúc đó cho ta thêm thời gian nghỉ nha.”
“Hừm, ngươi nói mới nhớ. Hôm nay chúng ta chưa có tập luyện. Mau đi theo ta.”
“...”
Bởi vì chiến sự đã gần như tiến vào giai đoạn bão hòa, cho nên Vân Chính Thiên gần nhất có thêm thời gian nghỉ ngơi. Nếu muốn hoàn toàn thống nhất Lưỡi Quỷ đại đạo, bọn hắn phải công phá được lớp phòng ngự của hồn thú ngay biên giới với Thú Vực. Nơi này cũng là nơi tụ tập đông đảo lực lượng hồn thú cũng như tà hồn sư tọa trấn, không những thế tà hồn lực đã nồng đậm hơn bình thường rất nhiều. Không cần đoán cũng biết trận này rất cam go, cho nên trước mắt Thiên Minh Thần Triều tạm thời án binh bất động để củng cố lại lực lượng của mình.
Hôm nay lại là một ngày đẹp trời, Ân Minh Tuyết bất ngờ tới tìm hắn.
...
Lấy Quỷ Kiếm tri thức học được từ La Hổ, hắn đối với Lưỡi Quỷ đại đạo toàn bộ đại vực cực kỳ am hiểu, làm cho Thiên Minh Thần Triều bạo phát quật khởi, trong nữa năm đã thuận lợi đánh tới bản doanh tà hồn sư, tiếp cận biên giới Thú Vực.
Lấy Quỷ Kiếm được La Hổ sủng ái, thông tin tuyệt mật về Hắc Ám Cổ Thụ hắn tương đối nắm rõ, cho nên từ đầu đã bày xuống tính toán tầng lớn, cốt để hủy diệt bộ rễ này.
Lấy Quỷ Kiếm thực lực, dễ dàng chém giết Hãm Thi, thu lấy Bích Lân kịch độc làm của riêng, hóa thành chính hắn lực lượng, đánh cho Ma Viêm Kiệt Quỷ rùng mình chấn động.
Ma Viêm Kiệt Quỷ toàn bộ nghi vấn được giải đáp, hắn không có giống như trong tưởng tượng của Vân Chính Thiên điên cuồng gào hét, trái lại tâm tình lại có phần bình tĩnh.
Giao thủ vừa rồi, Bích Lân kịch độc đã bám vào bàn tay của hắn, chỉ có điều kịch độc lại không có dấu hiệu ăn mòn, rõ ràng đối phương đã nương tay.
Ma Viêm Kiệt Quỷ tuy mạnh, nhưng hắn cũng biết lượng sức mình. Trước mắt Bích Lân kịch độc này, không phải là thứ hắn có thể thoải mái đùa giỡn được. Nếu như đối phương từ đầu đem Bích Lân kịch độc lấy ra, hắn làm sao có thể làm càng được, điều này chứng tỏ mọi thứ đều đã bị tên Quỷ Kiếm đáng ghét kia tính toán qua.
“Quỷ Kiếm, ta đã minh bạch rồi.” Ma Viêm Kiệt Quỷ lạnh tanh nói.
Vân Chính Thiên bất đắc dĩ thở dài một cái, sau đó nghiêm túc nói:
“Ngươi bây giờ đã phạm trọng tội của tổ chức, cho dù có đem bí mật chuyện ta là Quỷ Kiếm trình báo cũng không thay đổi kết quả bọn chứng sẽ đối với ngươi trừng trị, thậm chí có thể đem linh hồn của ngươi đi luyện hóa. Cho nên ta muốn nói với ngươi, hãy quay đầu lại đi, còn chưa quá muộn đâu. Nếu Ma Viêm Kiệt Quỷ ngươi cải tà qui chánh đi, ta Thiên Minh Thần Triều cánh cửa lớn sẽ mở ra.”
Lời này vừa nói ra, hết thảy Thiên Minh Thần Triều người người chấn kinh. Minh Chủ hắn đang muốn chiêu dụ Ma Viêm Kiệt Quỷ về dưới trướng sao? Chuyện này có chút không hợp lý a.
Ma Viêm Kiệt Quỷ nghe xong chợt cười lớn: “Đừng nói chuyện nực cười như vậy, các ngươi nhỏ bé triều đại này, còn muốn cùng Tà Hồn Điện đối đầu? Các ngươi không biết bọn chúng kinh khủng như thế nào đâu. Chỉ cần một ngón tay cũng đủ để các ngươi vĩnh bất siêu sinh rồi.”
Vân Chính Thiên ưỡn ngực nói: “Ta Thiên Minh Thần Triều, chính là có Nhân Vực đông đảo cường giả chống lưng, không tin Tà Hồn Điện có thể tiện tay liền diệt. Đối với tà hồn sư nguồn gốc mà nói, ta đã tìm hiểu kỹ càng. Đa phần đều là những người có lý do riêng, chứ thật sự bản chất khi sinh ra vốn không tà ác như vậy. Kẻ nào muốn quay đầu, thiên đạo tất nhiên không tuyệt đường lui. Với ngươi mà nói, ta vẫn hy vọng tận sâu bên trong con người ngươi, là một khao khát được sống như người bình thường. Ta nói có đúng không, Kiệt Quỷ?”
“À, không. Phải gọi là Dương Viêm mới đúng.” Vân Chính Thiên ánh mắt chân thành nhìn Ma Viêm Kiệt Quỷ nói.
Ma Viêm Kiệt Quỷ thoáng trợn mắt lên, nhất thời một mảnh thinh lặng. Dương Viêm chính là tên thật của NXvAGMTx hắn, năm đó hắn bị cha mẹ bỏ rơi, thế giới quay lưng cho nên đã lựa chọn chối bỏ nhân sinh, đồng ý gia nhập quỷ lộ, lấy tên Kiệt Quỷ. Đã lâu rồi không có người nào gọi ra tên thật của hắn như vậy nữa.
“Ngươi làm sao biết tên của ta?” Ma Viêm Kiệt Quỷ bình thản hỏi.
Vân Chính Thiên mỉm cười đáp: “Ngươi không muốn gặp lại cha mẹ của mình sao. Họ kỳ thực vẫn còn sống, ta đã đưa họ về Thiên Minh thành. Chính họ đã nói cho ta biết.”
Ma Viêm Kiệt Quỷ hừ lạnh: “Là bọn chúng đối với ta bất dung trước. Ta không có lý do gì để gặp lại, mà nếu có gặp lại cũng không thay đổi được bọn chúng đã bỏ rơi ta, vạn nhất ta nổi điên lên lại đem bọn chúng đốt chết không chừng.”
“Ha ha, ngươi đã nghĩ tới chuyện đó gặp bọn họ, chứng tỏ thù hận đối với bọn họ không sâu như ngươi tưởng.” Vân Chính Thiên cười nói.
“Đừng xàm ngôn nữa. Quỷ Kiếm, ngươi muốn ta gia nhập các ngươi triều đại, chuyện này hay là quên đi. Tuy rằng bây giờ ta không thể trở về tổ chức được nữa. Nhưng các ngươi cũng đùng hòng dùng ta chống lại tổ chức. Ta còn muốn sống thật lâu, để xem các ngươi cái vô tư triều đại này bị nuốt chửng như thế nào.”
Ma Viêm Kiệt Quỷ cứng đầu nói.
Vân Chính Thiên bất đắc dĩ nhún vai nói: “Ta họ Vân, sau này cứ gọi ta Chính Thiên đi, ta cũng sẽ không gọi ngươi là Ma Viêm Kiệt Quỷ nữa. Bây giờ ý ngươi đã quyết, ta cũng không nói nhiều nữa. Ngươi cứ từ từ suy nghĩ. Hẹn ngày gặp lại.”
Cái gì? Minh Chủ tính tha cho bọn chúng hay sao?
Không nghi ngờ lời này vừa nói ra, hết thảy Thiên Minh Thần Triều cường giả đồng loạt trợn mắt. Để cho Ma Viêm Kiệt Quỷ toàn mạng rời đi thì khác gì thả hổ về rừng. Phải biết ngoại trừ Minh Chủ ra, tên Ma Viêm Kiệt Quỷ này không ngán bất cứ ai tại đây cả.
“Minh Chủ, xin ngài hãy suy nghĩ lại, thả hắn đi sau này không biết chừng có thể cắn ngược.” Thiên Chí Vỹ trầm giọng nói.
Lương Thế Nhân nói: “Mọi người bình tĩnh, lão đại làm như vậy, chắc chắn là có lý do riêng của hắn.”
“Nhưng mà...” Thiết Thiên Kỳ bên cạnh muốn mở miệng nói thì đã bị Vân Chính Thiên tay áo vung lên chặn lại thanh âm. Hắn nhìn Dương Viêm một thêm một cái, sau đó mới chậm rãi xoay người rời đi, trên mặt hắn tâm tình biểu hiện có chút tiếc nuối.
Mặc dù không muốn nhưng Minh Chủ đã quyết, bọn thuộc hạ cũng không dám nhiều lời. Thiên Minh Thần Triều đại quân nối đuôi theo sau, bắt đầu hành quân rời đi. Để lại Dương Viêm cùng hai tên Hồn Thánh đồng bọn.
Kẻ địch rời đi, hai người bọn hắn bắt đầu quay sang chất vấn Dương Viêm.
“Kiệt Quỷ, Hắc Ám Cổ Thụ bộ rễ bị hủy, tất cả là do các ngươi không cẩn thận để bọn chúng trà trộn vào. Bây giờ đã lỡ đại sự của tổ chức rồi, ngươi làm sao gánh vác đây.”
“Muốn Hắc Ám Cổ Thụ bộ rễ phát triển trở lại, tối thiểu phải mười năm. Lần này lớn chuyện rồi, ngươi mau mau trở về thú tội nhận phạt đi, không biết chừng còn được khoan hồng.”
Hai tên tà hồn sư này là chi viện mới đến từ tổng bộ, cho nên đối với sự tình Quỷ Kiếm cũng không có biết trước. Hiện tại có thể thấy bọn hắn cực kỳ không hài lòng với sự quản lý của La Hổ lúc xưa. Mà Dương Việm hiện tại rõ ràng là người chịu trách nhiệm cho việc Hắc Ám Cổ Thụ bộ rễ bị hủy. Ngoài miệng thì làm ra vẻ an ủi trấn an nhưng kỳ thực bọn chúng còn muốn áp tải Dương Viêm về để được ban thưởng nữa kìa.
Dương Viêm không có trả lời, ánh mắt thủy chung nhìn vào bóng lưng Vân Chính Thiên, mãi cho đến khi khuất dạng, hắn mới liếc nhìn hai tên đồng bọn của mình.
“Các ngươi lúc nãy nghe chưa rõ a? Ta sẽ không có trở về nữa.”
“Hả? Ngươi thật sự muốn đào ngũ?” Cả hai tên cơ hồ đồng thanh hô lên.
Cho dù ở bất cứ tổ chức nào, đào ngũ đều là trọng tội. Dương Viêm để Hắc Ám Cổ Thụ bị hủy, bây giờ lại muốn đào ngũ. Hai cái trọng tội hợp lại đã đủ để hai người bọn hắn dụng bạo lực áp tải đối phương về nhận tội rồi.
“Bất quá, hai người các ngươi đã nghe thấy hết, vậy thì cũng không cần tồn tại làm gì nữa.”
Phốc!
Dương Viêm thanh âm lạnh tanh vang lên, trong mắt nở rộ ma viêm sát khí. Hai cái ma trảo bất thình lình giơ ra, chộp lấy yết hầu của hai tên tà hồn sư. Từ trong lòng bàn tay của hắn, ma viêm bốc lên ngùn ngụt, nhanh chóng đem hai tên này cổ họng đốt cháy.
“A——.” Tiếng gào hét vang vọng thiên địa. Cho dù đối phương là Hồn Thánh đi chăng nữa, bị bất ngờ tấn công nên đã không cách nào phòng thủ kịp thời. Mà mấu chốt nhất là bọn chúng vạn lần không nghĩ Dương Viêm sẽ dám đối với bọn hắn động sát tâm.
Đây chính là giết người diệt khẩu a.
Ngắn ngủi vài giây sau, Dương Viêm đã đốt chết cả hai tên, hắn tiện tay đem hai bộ thi thể cháy đen quăng xuống đất. Thở dài một hơi, Dương Viêm trong miệng lẩm bẩm nói:
“Quỷ Kiếm, sau này còn gặp lại.”
Nói rồi hắn phóng người thật nhanh, lao thẳm vào sâm lâm biến mất dạng. Chỉ còn nhìn thấy bên cạnh hai cỗ thi thể kia, là một cái huy chương Tà Hồn Điện màu đen đã bị giẫm nát.
Từ đó, Ma Viêm Kiệt Quỷ cái danh tự này hoàn toàn bốc hơi khỏi Lưỡi Quỷ đại đạo. Thi thoảng cũng có người nhìn thấy hắn lủi thủi một mình trong rừng, đốt lên một ngọn lửa ma mị. Nhưng đa phần đều nói ngọn lửa đó không có chút nào sát lục, càng giống như một đốm sáng hy vọng hơn.
Vân Chính Thiên cùng Thiên Minh Thần Triều đại quân thắng lợi trở về, hắn và Lương Thế Nhân lập tức tới kiểm tra tình hình Ngạo Thiên Long.
Ngạo Thiên Long như cũ hôn mê bất tỉnh, nhưng qua mười ngày không gặp, hắn quá trình khôi phục đã có bước tiến lớn. Cơ bắp, nội tạng đã hoàn toàn xuất hiện trở lại, mặc dù lớp da như cũ chưa có hình thành nhưng nhờ vậy Vân Chính Thiên mới thấy được sự kỳ diệu ở bên trong.
Từng khối cơ bắp của Ngạo Thiên Long tỏa ra một tầng nhu hòa ánh sáng màu hồng, ngay cả máu của hắn màu sắc cũng khác so với bình thường. Loại này sự tình thật sự ngoài khả năng suy đoán của hắn, bất quá biết Ngạo Thiên Long tình trạng vẫn đang rất tốt là được rồi.
“Có lẽ thêm một vài tháng hắn sẽ tỉnh lại. Ta thật tò mò hắn sẽ trở thành cái gì đây.” Vân Chính Thiên nham hiểm nói.
Lương Thế Nhân nghe vậy cũng tươi cười: “Hắc hắc, hắn trở nên cường đại hơn thì lão đại ngươi sẽ có thêm một cái đối thủ để luyện tập rồi. Lúc đó cho ta thêm thời gian nghỉ nha.”
“Hừm, ngươi nói mới nhớ. Hôm nay chúng ta chưa có tập luyện. Mau đi theo ta.”
“...”
Bởi vì chiến sự đã gần như tiến vào giai đoạn bão hòa, cho nên Vân Chính Thiên gần nhất có thêm thời gian nghỉ ngơi. Nếu muốn hoàn toàn thống nhất Lưỡi Quỷ đại đạo, bọn hắn phải công phá được lớp phòng ngự của hồn thú ngay biên giới với Thú Vực. Nơi này cũng là nơi tụ tập đông đảo lực lượng hồn thú cũng như tà hồn sư tọa trấn, không những thế tà hồn lực đã nồng đậm hơn bình thường rất nhiều. Không cần đoán cũng biết trận này rất cam go, cho nên trước mắt Thiên Minh Thần Triều tạm thời án binh bất động để củng cố lại lực lượng của mình.
Hôm nay lại là một ngày đẹp trời, Ân Minh Tuyết bất ngờ tới tìm hắn.
...
Tác giả :
BanhBaoThit