Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục
Chương 120: Hỏa Cuồng Trư
“Chín ngàn năm tu vi? Vừa bắt đầu liền gặp cấp bậc hồn thú cỡ này?”
Hoa Quyển Sinh thanh âm có chút dồn dập, hắn là phụ trợ hệ, tất nhiên không mong muốn gặp hồn thú quá cường đại a.
Trái ngược với sự lo lắng của Hoa Quyển Sinh, Can Hữu Long lại có chút hào hứng, nói:
“Chín ngàn năm tu vi có gì mà sợ, chúng ta liên thủ còn không đánh chết nó được sao, ta còn đang muốn thử nghiệm một chút uy lực đệ tứ hồn kỹ a.”
Lương Thế Nhân bên cạnh khinh thường nói:
“Nói ngươi là thằng ngốc không sai, đánh giết nó thì dễ, nhưng lỡ đánh động tới siêu cấp hồn thú đang ngủ trong Thiên Đạo thì sao, ngươi đừng quên ở đây có không ít vạn năm hồn thú tồn tại nha.”
“Mười vạn năm còn có một con đó.” Tiếu Phong nói thêm.
“Suỵt! Khoảng cách quá gần, nó đánh hơi được chúng ta rồi, mọi người chuẩn bị chiến đấu.”
Vân Chính Thiên không gấp, nói.
Trong Thiên Đạo này, có một loại năng lượng kỳ lạ ẩn giấu đi khí tức hồn thú, khiến cho Vân Chính Thiên có tinh thần lực không thấp cũng không tài nào phát hiện bọn chúng sớm hơn, đến khi phát hiện được nó thì khoảng cách quá gần, không thể nào tránh đi được nữa, vì vậy chỉ có thể chiến đấu mà thôi.
Cả đội ngay lập tức xếp đội hình chiến đấu, lấy Vân Chính Thiên cùng Can Hữu Long đứng đầu, sau lưng là Mã Thiên Hoa, Tiếu Phong và Lương Thế Nhân ba người ngang hàng, cuối cùng là Hàn Thanh Chi và Hoa Quyển Sinh.
Đội hình này giống hình thoi, là đội hình tác chiến bọn hắn thường hay sử dụng. Chủ yếu là đưa cường công hệ có khả năng phòng ngự cao lên trước tiên để đối mặt với công kích bất ngờ của đối thủ, ở phía sau là những thành viên có khả năng gây ra sát thương lớn trên diện rộng để áp chế và quấy rối đội hình đối phương.
Phụ trợ hệ tất nhiên đứng sau cùng, càng kéo dài khoảng cách càng tốt, tận lực tăng phúc.
Hàn Thanh Chi lập tức thả ra Đại Nhật Cửu Quang võ hồn, đệ nhị hồn hoàn lóe lên, phân biệt rơi vào bốn người phía trước, ngoại trừ Tiếu Phong và Hoa Quyển Sinh ra. Tăng phúc tốc độ cực kỳ cần thiết cho quá trình chuẩn bị chiến đấu.
Bây giờ sẽ có hai trường hợp xảy ra, nếu đối thủ vừa tầm, loại tăng phúc tốc độ vô cùng thích hợp cho việc chiến đấu thêm phần linh hoạt, còn nếu đối thủ quá mạnh, tất nhiên là để chạy rồi, không cần phải nói.
Tiếu Phong không được Hàn Thanh Chi tăng phúc, bởi vì hắn là mẫn công hệ, tốc độ là thứ hắn am hiểu nhất. Còn Hoa Quyển Sinh không có trực tiếp chiến đấu, hắn bình thường cũng không có thả ra võ hồn của mình, vì vậy tăng phúc cho hắn cũng không cần thiết cho lắm.
Vân Chính Thiên cùng Can Hữu Long đồng thời phóng thích võ hồn, một vệt sáng lóe lên, Hắc Kiếm rơi vào trong tay, khí tức của Vân Chính Thiên vẫn như bình thường, tĩnh lặng như nước, cứ như hòa vào không khí.
Can Hữu Long thì khác hẳn, bản thân hắn là cường công hệ chiến hồn sư, sở hữu Thiên Nguyên Long võ hồn, một khi võ hồn vừa phóng thích, long ngâm uy áp vang lên, kéo khí tức của hắn tăng vọt. Sau lưng hắn cũng đồng dạng bốn vòng hồn hoàn, lưỡng hoàng, lưỡng tử màu sắc.
Can Hữu Long một năm qua, cũng đột phá cánh cửa Hồn Tông, đồng thời thu được cho mình đệ tứ hồn hoàn ngàn năm cấp bậc. Hồn hoàn này đến từ một đầu Phi Long, mặc dù là Á Long chủng loại nhưng Phi Long thực lực đích xác cường hãn, khả năng hấp thụ xung lực của đối thủ chính là thiên phú kỹ năng của nó, rất hiếm gặp.
Thế nhưng từ khi có được đệ tứ hồn hoàn, cả đội vẫn chưa biết được uy lực hồn kỹ này ra sao. Tình huống này giống với Vân Chính Thiên, đệ tứ hồn kỹ của hẵn cũng chưa lần nào được sử dụng.
Theo ám hiệu của Vân Chính Thiên, toàn đội lui dần về phía sau, tạo khoảng cách với hồn thú phía trước. Mà đầu hồn thú này sau khi phát hiện mùi vị nhân loại, nó gầm lên một tiếng sau đó cấp tốc xông thẳng qua đây.
Cổ thụ bị húc gãy thành đôi, mà ngay khi hồn thú này vừa chạm vào, cổ thụ trực tiếp bị hỏa diễm thiêu đốt.
“Đây là...” Hoa Quyển Sinh tập trung quan sát, nói:
“Là Hỏa Cuồng Trư, loại này không tầm thường.”
Hỏa Cuồng Trư là hồn thú sở hữu hỏa thuộc tính cùng lực lượng mạnh mẽ. Trong tự nhiên, Hỏa Cuồng Trư thường rất ít khi có cá thể đạt tới tu vi bậc này, bởi vì nó thường bị các loại hồn thú khác săn giết từ khi còn nhỏ, một phần vì nguồn dưỡng chất bổ dưỡng trong cơ thể nó mang lại, hai là vì nếu để nó tự do trưởng thành, sớm muộn sẽ có đủ thực lực tranh giành địa bàn với các chủng loại khác.
Hồn thú tuy có phát triển đến đâu, trí tuệ được Tà hồn lực uẩn dưỡng nhiều thế nào, nhưng bản tính hoang dã muôn đời sẽ không thay đổi. Mạnh được yếu thua chính là qui luật trong tự nhiên. Hỏa Cuồng Trư tất nhiên cũng không ngoại lệ.
Hỏa Cuồng Trư thể chất đặc thù, tinh thần của nó cũng cực kỳ bất khuất, một con hai ngàn năm tu vi Hỏa Cuồng Trư có thể đánh ngang ngữa với một con năm ngàn năm tu vi chủng loại khác, bởi vì mỗi một trận đánh, nó đều dùng tính mạng ra đánh đổi.
Hiện tại Hỏa Cuồng Trư ở trước mặt, tu vi lên tới chín ngàn năm, tuyệt đối có năng lực đối mặt với vạn năm hồn thú.
Ngay khi Hỏa Cuồng Trư vừa xuất hiện trong tầm mắt, Vân Chính Thiên lập tức chăm chú quan sát, đó là một con Cự Trư cực lớn, chiều cao phải vượt qua năm mét, lông mao màu đỏ rực, một cái bờm màu đen trải dài từ đỉnh đầu xuống tới mông. Tứ chi cơ bắp lực lưỡng, hoàn toàn không có một chút mỡ thừa nào, nó không giống so với người anh em họ hàng là lợn rừng a.
Phần đặc biệt nhất của Hỏa Cuồng Trư có lẽ là bốn cái răng nanh nhọn từ trong miệng xuyên ra, mỗi một cái nanh đều có kích thước to lớn, gần bằng Can Hữu Long chiều cao, khoảng chừng một mét chín.
Hỏa Cuồng Trư đưa cặp mắt màu đỏ nhìn thẳng vào bọn hắn, trong miệng liên tục gầm gừ.
Vân Chính Thiên thanh âm rơi xuống:
“Giao con heo này cho ngươi, lấy nó làm vật tế cờ đi, thịt của nó có giá trị dinh dưỡng rất cao nha.”
Hắn nói, là nói cho Can Hữu Long bên cạnh. Không lẽ Can Hữu Long thực sự có khả năng đánh giết một đầu hồn thú bậc này?
Can Hữu Long trong mắt không có nữa điểm sợ hãi, hắn đang ở trong độ tuổi sung mãn nhất, hiếu thắng tâm lý trỗi lên mãnh liệt, một phần trong đó là do Thiên Nguyên Long huyết thống tác động.
Loài rồng huyết thống, dù ở thời đại viễn cổ, thượng cổ hay bây giờ, đều đứng ở đỉnh của kim tự tháp thức ăn, chỉ có một số ít huyết thống miễn cưỡng so sánh ngang hàng, ví dụ như Phượng Hoàng, Chu Tước, Huyền Vũ, Bạch Hổ chẳng hạn.
“Được.”
Không chút do dự, Can Hữu Long gật đầu đáp ứng. Long ngâm trầm thấp vang lên, vảy rồng màu xám xuất hiện ôm sát cơ thể của hắn, một đôi long trảo hư huyễn mà ra, mang theo vô tận sắc bén ý tứ. Cơ thể hắn cũng bành trướng lên mấy phần, chiều cao đạt tới khoảng chừng hai mét năm, so với Hỏa Cuồng Trư có chênh lệch không nhỏ nhưng khí thế hoàn toàn không thua kém.
Thiên Nguyên Long võ hồn, Thiên Long Hộ Thể.
Giẫm mạnh một cái, Can Hữu Long phóng người lên phía trước, long trảo xuyên vân mà ra, nhắm thẳng vào đỉnh đầu Hỏa Cuồng Trư mà chụp xuống.
Xung trận đánh phủ đầu, xưa tới này vẫn là chiến thuật chưa bao giờ lỗi thời.
Hàn Thanh Chỉ ở sau lưng, nàng nhãn lực ngưng tụ, đệ tam, đệ tứ hai vòng hồn hoàn đồng loạt sáng lên, tức thì hai vệt lưu quang rơi vào Can Hữu Long sau lưng.
“YA”
Hàn Thanh Chi hai vệt lưu quang này, lần lượt mang đến cho Can Hữu Long tăng phúc về tấn công lẫn phòng ngự, đem khí tức của hắn tăng lên đáng kể. Mơ hồ tiếp cận khoảng chừng bốn mươi bảy, bốn mươi tám cấp Hồn Tông.
Hét lên một tiếng, long trảo hung hăng chụp xuống.
“KHANH ——”
Thanh âm va chạm vang lên, chỉ thấy trong một tia sát na, Hỏa Cuồng Trư phản ứng cực kỳ mau lẹ, đầu khẽ nghiên sang một bên, long trảo của Can Hữu Long liền bị răng nanh của nó chặn lại.
Răng nanh của Hỏa Cuồng Trư này thập phần cứng cáp, Can Hữu Long long trảo đánh vào, cảm giác một trận tê rần.
Không hổ là chín ngàn năm tu vi Hỏa Cuồng Trư.
Mà ngay khi long trảo cùng răng nanh va chạm, từ chỗ đó sản sinh một lực chấn động truyền ra bên ngoài. Can Hữu Long thả lỏng cơ thể, thuận theo xung lực lộn ngược lại phía sau, vừa tiếp đất hắn mũi chân lại điểm nhẹ, tức thì thân thể lần nữa phóng tới Hỏa Cuồng Trư bên kia.
“Tốt lắm.” Vân Chính Thiên tán thưởng, kỹ xảo chiến đấu như vậy, so với một năm trước quả nhiên hoàn mỹ hơn rất nhiều.
Đệ nhị hồn hoàn lóe lên, Thiên Long Hống.
Can Hữu Long sau lưng xuất hiện một cái quang ảnh cự long màu xám, thể tích so với Hỏa Cuồng Trư không xê xích là mấy, mà ngay khi đầu rồng há miệng ra, trầm thấp tiếng long ngâm vang lên, đem Hỏa Cuồng Trư thân thể trực tiếp chấn cho lảo đảo.
Thiên Long Hống dưới sự tăng phúc của Thiên Long Hộ Thể và hồn kỹ của Hàn Thanh Chi, uy lực đạt tới mức cực kỳ kinh khủng. Hỏa Cuồng Trư tuy lực phòng ngự không hề tầm thường nhưng vẫn bị Thiên Long Hống làm cho bị thương.
Hỏa Cuồng Trư lui lại phía sau vài bước, bốn chân đột nhiên giẫm mạnh, miễn cưỡng ổn định lại thân thể, trên người nó lúc này đã lưu lại một số vết thương do Thiên Long Hống gây ra. Hỏa Cuồng Trư hô hấp có chút dồn dập, rõ ràng nghe được có thanh âm “khò khè” vang lên.
Hồn thú tu vi chín ngàn năm, là có thể so sánh với Hồn Vương năm hoàn, thế nhưng đối mặt với Can Hữu Long chỉ vừa tiến vào Hồn Tông không lâu, liền chịu rơi vào hạ phong như vậy, nói ra cũng không có ai tin.
Thẹn quá hóa giận, Hỏa Cuồng Trư gầm lên một tiếng, cuồng bạo hỏa diễm từ trong người nó trào ra, trong nháy mắt tràn ngập trong không khí. Bị Can Hữu Long đả thương, Hỏa Cuồng Trư rốt cuộc nổi giận thực sự.
“Gầm”
Hỏa diễm cuồng bạo vừa xuất hiện, Can Hữu Long sắc mặt lập tức nghiêm nghị vài phần, hồn lực trong nháy mắt ngưng tụ tại đan điền, sau đó nương theo một lộ trình kỳ lạ mà vận chuyển.
Đây là... Dịch Cân Kinh lộ trình vận chuyển!
Vân Chính Thiên, vậy mà lại truyền thụ cho Can Hữu Long khẩu quyết Dịch Cân Kinh...
Dưới sự hỗ trợ từ Dịch Cân Kinh, hồn lực trong người Can Hữu Long vận chuyển tốc độ nhanh hơn gấp hai lần, mật độ hồn lực dày đặc tràn ngập các sợi kinh mạch, đem lực phòng ngự của hắn đưa lên tới cực hạn.
“Tới đây con heo đỏ kia.”
Can Hữu Long trên mặt xuất hiện một tia mỉm cười. Tuy mỉm cười là vậy nhưng trong lòng hắn không có như vẻ ngoài bỡn cợt, đối với một kích toàn lực của hồn thú chín ngàn năm, tuyệt đối không dễ dàng mà đỡ được.
“Hống”
Hỏa diễm từ sau lưng Hỏa Cuồng Trư đột nhiên bạo vũ phóng tới, thiêu rụi mọi thứ trên đường đi của nó thành tro bụi.
Can Hữu Long hai mắt nhìn thẳng vào hỏa diễm đang bắn tới, không có chút nào sợ hãi. Sau lưng hắn, đệ tứ hồn hoàn đột nhiên lượng lên, vảy rồng màu xám phát lên ánh hào quang màu bạc.
..............
Hoa Quyển Sinh thanh âm có chút dồn dập, hắn là phụ trợ hệ, tất nhiên không mong muốn gặp hồn thú quá cường đại a.
Trái ngược với sự lo lắng của Hoa Quyển Sinh, Can Hữu Long lại có chút hào hứng, nói:
“Chín ngàn năm tu vi có gì mà sợ, chúng ta liên thủ còn không đánh chết nó được sao, ta còn đang muốn thử nghiệm một chút uy lực đệ tứ hồn kỹ a.”
Lương Thế Nhân bên cạnh khinh thường nói:
“Nói ngươi là thằng ngốc không sai, đánh giết nó thì dễ, nhưng lỡ đánh động tới siêu cấp hồn thú đang ngủ trong Thiên Đạo thì sao, ngươi đừng quên ở đây có không ít vạn năm hồn thú tồn tại nha.”
“Mười vạn năm còn có một con đó.” Tiếu Phong nói thêm.
“Suỵt! Khoảng cách quá gần, nó đánh hơi được chúng ta rồi, mọi người chuẩn bị chiến đấu.”
Vân Chính Thiên không gấp, nói.
Trong Thiên Đạo này, có một loại năng lượng kỳ lạ ẩn giấu đi khí tức hồn thú, khiến cho Vân Chính Thiên có tinh thần lực không thấp cũng không tài nào phát hiện bọn chúng sớm hơn, đến khi phát hiện được nó thì khoảng cách quá gần, không thể nào tránh đi được nữa, vì vậy chỉ có thể chiến đấu mà thôi.
Cả đội ngay lập tức xếp đội hình chiến đấu, lấy Vân Chính Thiên cùng Can Hữu Long đứng đầu, sau lưng là Mã Thiên Hoa, Tiếu Phong và Lương Thế Nhân ba người ngang hàng, cuối cùng là Hàn Thanh Chi và Hoa Quyển Sinh.
Đội hình này giống hình thoi, là đội hình tác chiến bọn hắn thường hay sử dụng. Chủ yếu là đưa cường công hệ có khả năng phòng ngự cao lên trước tiên để đối mặt với công kích bất ngờ của đối thủ, ở phía sau là những thành viên có khả năng gây ra sát thương lớn trên diện rộng để áp chế và quấy rối đội hình đối phương.
Phụ trợ hệ tất nhiên đứng sau cùng, càng kéo dài khoảng cách càng tốt, tận lực tăng phúc.
Hàn Thanh Chi lập tức thả ra Đại Nhật Cửu Quang võ hồn, đệ nhị hồn hoàn lóe lên, phân biệt rơi vào bốn người phía trước, ngoại trừ Tiếu Phong và Hoa Quyển Sinh ra. Tăng phúc tốc độ cực kỳ cần thiết cho quá trình chuẩn bị chiến đấu.
Bây giờ sẽ có hai trường hợp xảy ra, nếu đối thủ vừa tầm, loại tăng phúc tốc độ vô cùng thích hợp cho việc chiến đấu thêm phần linh hoạt, còn nếu đối thủ quá mạnh, tất nhiên là để chạy rồi, không cần phải nói.
Tiếu Phong không được Hàn Thanh Chi tăng phúc, bởi vì hắn là mẫn công hệ, tốc độ là thứ hắn am hiểu nhất. Còn Hoa Quyển Sinh không có trực tiếp chiến đấu, hắn bình thường cũng không có thả ra võ hồn của mình, vì vậy tăng phúc cho hắn cũng không cần thiết cho lắm.
Vân Chính Thiên cùng Can Hữu Long đồng thời phóng thích võ hồn, một vệt sáng lóe lên, Hắc Kiếm rơi vào trong tay, khí tức của Vân Chính Thiên vẫn như bình thường, tĩnh lặng như nước, cứ như hòa vào không khí.
Can Hữu Long thì khác hẳn, bản thân hắn là cường công hệ chiến hồn sư, sở hữu Thiên Nguyên Long võ hồn, một khi võ hồn vừa phóng thích, long ngâm uy áp vang lên, kéo khí tức của hắn tăng vọt. Sau lưng hắn cũng đồng dạng bốn vòng hồn hoàn, lưỡng hoàng, lưỡng tử màu sắc.
Can Hữu Long một năm qua, cũng đột phá cánh cửa Hồn Tông, đồng thời thu được cho mình đệ tứ hồn hoàn ngàn năm cấp bậc. Hồn hoàn này đến từ một đầu Phi Long, mặc dù là Á Long chủng loại nhưng Phi Long thực lực đích xác cường hãn, khả năng hấp thụ xung lực của đối thủ chính là thiên phú kỹ năng của nó, rất hiếm gặp.
Thế nhưng từ khi có được đệ tứ hồn hoàn, cả đội vẫn chưa biết được uy lực hồn kỹ này ra sao. Tình huống này giống với Vân Chính Thiên, đệ tứ hồn kỹ của hẵn cũng chưa lần nào được sử dụng.
Theo ám hiệu của Vân Chính Thiên, toàn đội lui dần về phía sau, tạo khoảng cách với hồn thú phía trước. Mà đầu hồn thú này sau khi phát hiện mùi vị nhân loại, nó gầm lên một tiếng sau đó cấp tốc xông thẳng qua đây.
Cổ thụ bị húc gãy thành đôi, mà ngay khi hồn thú này vừa chạm vào, cổ thụ trực tiếp bị hỏa diễm thiêu đốt.
“Đây là...” Hoa Quyển Sinh tập trung quan sát, nói:
“Là Hỏa Cuồng Trư, loại này không tầm thường.”
Hỏa Cuồng Trư là hồn thú sở hữu hỏa thuộc tính cùng lực lượng mạnh mẽ. Trong tự nhiên, Hỏa Cuồng Trư thường rất ít khi có cá thể đạt tới tu vi bậc này, bởi vì nó thường bị các loại hồn thú khác săn giết từ khi còn nhỏ, một phần vì nguồn dưỡng chất bổ dưỡng trong cơ thể nó mang lại, hai là vì nếu để nó tự do trưởng thành, sớm muộn sẽ có đủ thực lực tranh giành địa bàn với các chủng loại khác.
Hồn thú tuy có phát triển đến đâu, trí tuệ được Tà hồn lực uẩn dưỡng nhiều thế nào, nhưng bản tính hoang dã muôn đời sẽ không thay đổi. Mạnh được yếu thua chính là qui luật trong tự nhiên. Hỏa Cuồng Trư tất nhiên cũng không ngoại lệ.
Hỏa Cuồng Trư thể chất đặc thù, tinh thần của nó cũng cực kỳ bất khuất, một con hai ngàn năm tu vi Hỏa Cuồng Trư có thể đánh ngang ngữa với một con năm ngàn năm tu vi chủng loại khác, bởi vì mỗi một trận đánh, nó đều dùng tính mạng ra đánh đổi.
Hiện tại Hỏa Cuồng Trư ở trước mặt, tu vi lên tới chín ngàn năm, tuyệt đối có năng lực đối mặt với vạn năm hồn thú.
Ngay khi Hỏa Cuồng Trư vừa xuất hiện trong tầm mắt, Vân Chính Thiên lập tức chăm chú quan sát, đó là một con Cự Trư cực lớn, chiều cao phải vượt qua năm mét, lông mao màu đỏ rực, một cái bờm màu đen trải dài từ đỉnh đầu xuống tới mông. Tứ chi cơ bắp lực lưỡng, hoàn toàn không có một chút mỡ thừa nào, nó không giống so với người anh em họ hàng là lợn rừng a.
Phần đặc biệt nhất của Hỏa Cuồng Trư có lẽ là bốn cái răng nanh nhọn từ trong miệng xuyên ra, mỗi một cái nanh đều có kích thước to lớn, gần bằng Can Hữu Long chiều cao, khoảng chừng một mét chín.
Hỏa Cuồng Trư đưa cặp mắt màu đỏ nhìn thẳng vào bọn hắn, trong miệng liên tục gầm gừ.
Vân Chính Thiên thanh âm rơi xuống:
“Giao con heo này cho ngươi, lấy nó làm vật tế cờ đi, thịt của nó có giá trị dinh dưỡng rất cao nha.”
Hắn nói, là nói cho Can Hữu Long bên cạnh. Không lẽ Can Hữu Long thực sự có khả năng đánh giết một đầu hồn thú bậc này?
Can Hữu Long trong mắt không có nữa điểm sợ hãi, hắn đang ở trong độ tuổi sung mãn nhất, hiếu thắng tâm lý trỗi lên mãnh liệt, một phần trong đó là do Thiên Nguyên Long huyết thống tác động.
Loài rồng huyết thống, dù ở thời đại viễn cổ, thượng cổ hay bây giờ, đều đứng ở đỉnh của kim tự tháp thức ăn, chỉ có một số ít huyết thống miễn cưỡng so sánh ngang hàng, ví dụ như Phượng Hoàng, Chu Tước, Huyền Vũ, Bạch Hổ chẳng hạn.
“Được.”
Không chút do dự, Can Hữu Long gật đầu đáp ứng. Long ngâm trầm thấp vang lên, vảy rồng màu xám xuất hiện ôm sát cơ thể của hắn, một đôi long trảo hư huyễn mà ra, mang theo vô tận sắc bén ý tứ. Cơ thể hắn cũng bành trướng lên mấy phần, chiều cao đạt tới khoảng chừng hai mét năm, so với Hỏa Cuồng Trư có chênh lệch không nhỏ nhưng khí thế hoàn toàn không thua kém.
Thiên Nguyên Long võ hồn, Thiên Long Hộ Thể.
Giẫm mạnh một cái, Can Hữu Long phóng người lên phía trước, long trảo xuyên vân mà ra, nhắm thẳng vào đỉnh đầu Hỏa Cuồng Trư mà chụp xuống.
Xung trận đánh phủ đầu, xưa tới này vẫn là chiến thuật chưa bao giờ lỗi thời.
Hàn Thanh Chỉ ở sau lưng, nàng nhãn lực ngưng tụ, đệ tam, đệ tứ hai vòng hồn hoàn đồng loạt sáng lên, tức thì hai vệt lưu quang rơi vào Can Hữu Long sau lưng.
“YA”
Hàn Thanh Chi hai vệt lưu quang này, lần lượt mang đến cho Can Hữu Long tăng phúc về tấn công lẫn phòng ngự, đem khí tức của hắn tăng lên đáng kể. Mơ hồ tiếp cận khoảng chừng bốn mươi bảy, bốn mươi tám cấp Hồn Tông.
Hét lên một tiếng, long trảo hung hăng chụp xuống.
“KHANH ——”
Thanh âm va chạm vang lên, chỉ thấy trong một tia sát na, Hỏa Cuồng Trư phản ứng cực kỳ mau lẹ, đầu khẽ nghiên sang một bên, long trảo của Can Hữu Long liền bị răng nanh của nó chặn lại.
Răng nanh của Hỏa Cuồng Trư này thập phần cứng cáp, Can Hữu Long long trảo đánh vào, cảm giác một trận tê rần.
Không hổ là chín ngàn năm tu vi Hỏa Cuồng Trư.
Mà ngay khi long trảo cùng răng nanh va chạm, từ chỗ đó sản sinh một lực chấn động truyền ra bên ngoài. Can Hữu Long thả lỏng cơ thể, thuận theo xung lực lộn ngược lại phía sau, vừa tiếp đất hắn mũi chân lại điểm nhẹ, tức thì thân thể lần nữa phóng tới Hỏa Cuồng Trư bên kia.
“Tốt lắm.” Vân Chính Thiên tán thưởng, kỹ xảo chiến đấu như vậy, so với một năm trước quả nhiên hoàn mỹ hơn rất nhiều.
Đệ nhị hồn hoàn lóe lên, Thiên Long Hống.
Can Hữu Long sau lưng xuất hiện một cái quang ảnh cự long màu xám, thể tích so với Hỏa Cuồng Trư không xê xích là mấy, mà ngay khi đầu rồng há miệng ra, trầm thấp tiếng long ngâm vang lên, đem Hỏa Cuồng Trư thân thể trực tiếp chấn cho lảo đảo.
Thiên Long Hống dưới sự tăng phúc của Thiên Long Hộ Thể và hồn kỹ của Hàn Thanh Chi, uy lực đạt tới mức cực kỳ kinh khủng. Hỏa Cuồng Trư tuy lực phòng ngự không hề tầm thường nhưng vẫn bị Thiên Long Hống làm cho bị thương.
Hỏa Cuồng Trư lui lại phía sau vài bước, bốn chân đột nhiên giẫm mạnh, miễn cưỡng ổn định lại thân thể, trên người nó lúc này đã lưu lại một số vết thương do Thiên Long Hống gây ra. Hỏa Cuồng Trư hô hấp có chút dồn dập, rõ ràng nghe được có thanh âm “khò khè” vang lên.
Hồn thú tu vi chín ngàn năm, là có thể so sánh với Hồn Vương năm hoàn, thế nhưng đối mặt với Can Hữu Long chỉ vừa tiến vào Hồn Tông không lâu, liền chịu rơi vào hạ phong như vậy, nói ra cũng không có ai tin.
Thẹn quá hóa giận, Hỏa Cuồng Trư gầm lên một tiếng, cuồng bạo hỏa diễm từ trong người nó trào ra, trong nháy mắt tràn ngập trong không khí. Bị Can Hữu Long đả thương, Hỏa Cuồng Trư rốt cuộc nổi giận thực sự.
“Gầm”
Hỏa diễm cuồng bạo vừa xuất hiện, Can Hữu Long sắc mặt lập tức nghiêm nghị vài phần, hồn lực trong nháy mắt ngưng tụ tại đan điền, sau đó nương theo một lộ trình kỳ lạ mà vận chuyển.
Đây là... Dịch Cân Kinh lộ trình vận chuyển!
Vân Chính Thiên, vậy mà lại truyền thụ cho Can Hữu Long khẩu quyết Dịch Cân Kinh...
Dưới sự hỗ trợ từ Dịch Cân Kinh, hồn lực trong người Can Hữu Long vận chuyển tốc độ nhanh hơn gấp hai lần, mật độ hồn lực dày đặc tràn ngập các sợi kinh mạch, đem lực phòng ngự của hắn đưa lên tới cực hạn.
“Tới đây con heo đỏ kia.”
Can Hữu Long trên mặt xuất hiện một tia mỉm cười. Tuy mỉm cười là vậy nhưng trong lòng hắn không có như vẻ ngoài bỡn cợt, đối với một kích toàn lực của hồn thú chín ngàn năm, tuyệt đối không dễ dàng mà đỡ được.
“Hống”
Hỏa diễm từ sau lưng Hỏa Cuồng Trư đột nhiên bạo vũ phóng tới, thiêu rụi mọi thứ trên đường đi của nó thành tro bụi.
Can Hữu Long hai mắt nhìn thẳng vào hỏa diễm đang bắn tới, không có chút nào sợ hãi. Sau lưng hắn, đệ tứ hồn hoàn đột nhiên lượng lên, vảy rồng màu xám phát lên ánh hào quang màu bạc.
..............
Tác giả :
BanhBaoThit