[Kiếm Tam][Sách Tàng] Trích Tinh (Hái Sao)
Chương 23: Phiên ngoại 1: Ngoài lề
“Lăng Hàn, ngươi hãy nói thật cho ta biết, lúc trước có phải ngươi biết nước trà có độc mà cũng chịu uống hay không, thật ra ngươi đã tính kỹ đường lui…?”
“Ngày đó… Rõ ràng ta đã đâm trúng tim ngươi…”
“Không có. Sau đó Mặc Nhiên đã đến lôi ta còn nửa cái mạng trở về. Ngươi đâm chệch đi mấy tấc là có thể tẫn thương tâm mạch của ta, Cố thần y suýt chút nữa cũng không cứu được.”
“Vậy còn độc Bách Nhật Tán thì sao…?”
“Nợ nhân tình của Đường Linh Vũ. Lúc ấy ta hôn mê không đi đâu được, là hắn tìm danh y Thục Trung đến giải. Tất cả đều ổn, chỉ là đôi mắt này… Không giữ được.”
Diệp Tinh Thần phủ lên mí mắt Lăng Hàn, lẩm bẩm nói: “Thực xin lỗi… Đều do ta tùy hứng.”
Lăng Hàn kéo tay hăn xuống, cười khẽ nói: “Chẳng có gì ghê gớm cả. Chẳng phải trang chủ đời thứ hai của Tàng Kiếm các ngươi là Diệp Anh cũng mù hai mắt sao?”
“Quen rồi là không sao.”
Diệp Tinh Thần thở dài: “Mấy năm nay… Tại sao ta làm gì cũng không tìm thấy ngươi?”
“Lúc ta đi tìm ngươi, Tiêu Tiêu nói ngươi đã ly khai Hạo Khí Minh từ lâu, thư cũng thỉnh thoảng mới gửi về. Ta đuổi theo ngươi, ngươi lại đi, nghĩ rằng đi vòng vòng như vậy cũng không phải cách hay, liền ở lại Minh Giáo chờ ngươi.”
Diệp Tinh Thần chợt nghĩ đến lý do mình không muốn đi Minh Giáo, bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi: “Vậy nếu ta cả đời cũng không đi Minh Giáo thì sao?” Sao ngươi lại chắc chắn vậy chứ?
“Ta đây cũng chỉ đành chờ ngươi một đời.”
“…”
“Ngu ngốc.”
“Như nhau thôi.”
***
“Giả làm người mù thật sự rất khó đấy! Ngươi có biết không?”
Lăng Hàn trừng mắt nhìn Cố Mặc Nhiên đang ngồi bên cạnh, đối phương đang sung sướng khi người gặp họa.
“Nói như vậy, lúc trước ta nên chữa đôi mắt của ngươi chậm một chút, để cho ngươi bị mù?”
“Tuy nói là chữa được rồi nhưng mà nhìn mọi thứ vẫn có chút mơ hồ… Đánh nhau cũng không tiện, các giác quan khác cũng không nhạy bén như trước.”
Lại nói tiếp, Cố Mặc Nhiên quả thật rất lợi hại. Vị danh y Thục Trung lúc ấy mời đến cũng nói, nếu không phải Cố Mặc Nhiên luôn áp chế độc tính lại dùng ba châm ngăn máu chảy quá nhiều, phỏng chừng Lăng Hàn đã phải thật sự chạy đền Diêm Vương Địa Phủ đưa tin. Sau đó cũng để lại di chứng, ít nhất là không thể thoải mái tự do như trước nữa, chuyện phòng the này nọ cũng phải biết lượng sức mình. Nhưng mà cũng chả sao, phong thủy luân chuyển, giờ đến lượt tiểu thiếu gia hầu hạ hắn.
“Lăng Hàn, ngươi hãy nói thật cho ta biết, lúc trước có phải ngươi biết nước trà có độc mà cũng chịu uống hay không, thật ra ngươi đã tính kỹ đường lui…?”
Lăng Hàn cười hì hì hai tiếng: “Người hiểu ta, chỉ Mặc Nhiên.”
“Không dám nhận, trái lại người bị ngươi thích thật sự rất đáng thương.”
“Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con, luyến tiếc trẻ con thì không bắt được… gà [1]!”
Cố Mặc Nhiên lắc đầu: “Nhưng mà xem ra, con gà kia đã biết.”
Mặt Lăng Hàn nhất thời biến sắc, liền nghe sau lưng có người nổi giận đùng đùng hét lên: “Lăng Hàn! Tên chết tiệt! Cư nhiên gạt ta?!”
“Mặc Nhiên ta đi trước một bước!”
Một bóng người màu vàng xẹt qua, đuổi theo một bóng người màu đỏ còn lại.
Cố Mặc Nhiên bình tĩnh uống xong chén trà, bỗng rơi vào một cái ôm ấm áp. Người phía sau có có mùi đàn hương nhàn nhạt, ngửi được liền cảm thấy thư thái.
“Tử Vũ, về nhà đi.”
Tử Vũ là tự [2] của Cố Mặc Nhiên. Bí mật này không có bao nhiêu người biết, trừ thanh mai trúc mã Tiêu Tiêu cùng sư phó đã chết đi của hắn.
“Ừ.”
Hắn đứng lên ôm lại đối phương, nhẹ nhàng hôn lên môi Tiêu Tiêu một chút.
“Đêm nay ngươi muốn ăn cái gì, ta làm cho ngươi?”
“Dê béo Hoa Sơn hầm có được không?”
“… Đừng đùa!”
“Ta thật sự muốn ăn mà, đạo trưởng.”
“Ngày hôm qua rõ ràng mới…! Ngươi muốn ép ta đến chết à?”
“Không ép, nếu không thì ăn ở đây luôn đi.”
“Quá… Đáng… Ư… Khốn! Ư… Kiếp!”Chú thích:
[1] Luyến tiếc trẻ con thì không bắt được gà: Câu này nguyên gốc là “Luyến tiếc trẻ con thì không bắt được sói” (舍不得孩子套不住狼), Lăng Hàn chém lại =)) Thật ra câu này nguyên gốc là “Luyến tiếc giày thì không bắt được sói” (舍不得鞋子套不住狼), nghĩa là muốn bắt được sói thì không được sợ trốn chạy, không sợ phí dép, ám chỉ muốn đạt được mục đích thì phải chịu trả một cái giá tương đương. Sau này cụm 鞋子 (hài tử – giày) do phương ngữ nên bị nói chệch đi thành 孩子 (hài tử – trẻ con).
[2] Tự: Tức tên chữ. Tên chữ là tên gọi của một người vào thời gian trưởng thành. Sau năm 20 tuổi, tên chữ sẽ được đặt thay cho tên gọi như một biểu tượng của sự trưởng thành và kính trọng. Truyền thống sử dụng tên chữ đã biến mất dần kể từ Phong trào Ngũ Tứ ở Trung Hoa năm 1919. Các bạn có thể tham khảo thêm trên wikipedia.
“Ngày đó… Rõ ràng ta đã đâm trúng tim ngươi…”
“Không có. Sau đó Mặc Nhiên đã đến lôi ta còn nửa cái mạng trở về. Ngươi đâm chệch đi mấy tấc là có thể tẫn thương tâm mạch của ta, Cố thần y suýt chút nữa cũng không cứu được.”
“Vậy còn độc Bách Nhật Tán thì sao…?”
“Nợ nhân tình của Đường Linh Vũ. Lúc ấy ta hôn mê không đi đâu được, là hắn tìm danh y Thục Trung đến giải. Tất cả đều ổn, chỉ là đôi mắt này… Không giữ được.”
Diệp Tinh Thần phủ lên mí mắt Lăng Hàn, lẩm bẩm nói: “Thực xin lỗi… Đều do ta tùy hứng.”
Lăng Hàn kéo tay hăn xuống, cười khẽ nói: “Chẳng có gì ghê gớm cả. Chẳng phải trang chủ đời thứ hai của Tàng Kiếm các ngươi là Diệp Anh cũng mù hai mắt sao?”
“Quen rồi là không sao.”
Diệp Tinh Thần thở dài: “Mấy năm nay… Tại sao ta làm gì cũng không tìm thấy ngươi?”
“Lúc ta đi tìm ngươi, Tiêu Tiêu nói ngươi đã ly khai Hạo Khí Minh từ lâu, thư cũng thỉnh thoảng mới gửi về. Ta đuổi theo ngươi, ngươi lại đi, nghĩ rằng đi vòng vòng như vậy cũng không phải cách hay, liền ở lại Minh Giáo chờ ngươi.”
Diệp Tinh Thần chợt nghĩ đến lý do mình không muốn đi Minh Giáo, bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi: “Vậy nếu ta cả đời cũng không đi Minh Giáo thì sao?” Sao ngươi lại chắc chắn vậy chứ?
“Ta đây cũng chỉ đành chờ ngươi một đời.”
“…”
“Ngu ngốc.”
“Như nhau thôi.”
***
“Giả làm người mù thật sự rất khó đấy! Ngươi có biết không?”
Lăng Hàn trừng mắt nhìn Cố Mặc Nhiên đang ngồi bên cạnh, đối phương đang sung sướng khi người gặp họa.
“Nói như vậy, lúc trước ta nên chữa đôi mắt của ngươi chậm một chút, để cho ngươi bị mù?”
“Tuy nói là chữa được rồi nhưng mà nhìn mọi thứ vẫn có chút mơ hồ… Đánh nhau cũng không tiện, các giác quan khác cũng không nhạy bén như trước.”
Lại nói tiếp, Cố Mặc Nhiên quả thật rất lợi hại. Vị danh y Thục Trung lúc ấy mời đến cũng nói, nếu không phải Cố Mặc Nhiên luôn áp chế độc tính lại dùng ba châm ngăn máu chảy quá nhiều, phỏng chừng Lăng Hàn đã phải thật sự chạy đền Diêm Vương Địa Phủ đưa tin. Sau đó cũng để lại di chứng, ít nhất là không thể thoải mái tự do như trước nữa, chuyện phòng the này nọ cũng phải biết lượng sức mình. Nhưng mà cũng chả sao, phong thủy luân chuyển, giờ đến lượt tiểu thiếu gia hầu hạ hắn.
“Lăng Hàn, ngươi hãy nói thật cho ta biết, lúc trước có phải ngươi biết nước trà có độc mà cũng chịu uống hay không, thật ra ngươi đã tính kỹ đường lui…?”
Lăng Hàn cười hì hì hai tiếng: “Người hiểu ta, chỉ Mặc Nhiên.”
“Không dám nhận, trái lại người bị ngươi thích thật sự rất đáng thương.”
“Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con, luyến tiếc trẻ con thì không bắt được… gà [1]!”
Cố Mặc Nhiên lắc đầu: “Nhưng mà xem ra, con gà kia đã biết.”
Mặt Lăng Hàn nhất thời biến sắc, liền nghe sau lưng có người nổi giận đùng đùng hét lên: “Lăng Hàn! Tên chết tiệt! Cư nhiên gạt ta?!”
“Mặc Nhiên ta đi trước một bước!”
Một bóng người màu vàng xẹt qua, đuổi theo một bóng người màu đỏ còn lại.
Cố Mặc Nhiên bình tĩnh uống xong chén trà, bỗng rơi vào một cái ôm ấm áp. Người phía sau có có mùi đàn hương nhàn nhạt, ngửi được liền cảm thấy thư thái.
“Tử Vũ, về nhà đi.”
Tử Vũ là tự [2] của Cố Mặc Nhiên. Bí mật này không có bao nhiêu người biết, trừ thanh mai trúc mã Tiêu Tiêu cùng sư phó đã chết đi của hắn.
“Ừ.”
Hắn đứng lên ôm lại đối phương, nhẹ nhàng hôn lên môi Tiêu Tiêu một chút.
“Đêm nay ngươi muốn ăn cái gì, ta làm cho ngươi?”
“Dê béo Hoa Sơn hầm có được không?”
“… Đừng đùa!”
“Ta thật sự muốn ăn mà, đạo trưởng.”
“Ngày hôm qua rõ ràng mới…! Ngươi muốn ép ta đến chết à?”
“Không ép, nếu không thì ăn ở đây luôn đi.”
“Quá… Đáng… Ư… Khốn! Ư… Kiếp!”Chú thích:
[1] Luyến tiếc trẻ con thì không bắt được gà: Câu này nguyên gốc là “Luyến tiếc trẻ con thì không bắt được sói” (舍不得孩子套不住狼), Lăng Hàn chém lại =)) Thật ra câu này nguyên gốc là “Luyến tiếc giày thì không bắt được sói” (舍不得鞋子套不住狼), nghĩa là muốn bắt được sói thì không được sợ trốn chạy, không sợ phí dép, ám chỉ muốn đạt được mục đích thì phải chịu trả một cái giá tương đương. Sau này cụm 鞋子 (hài tử – giày) do phương ngữ nên bị nói chệch đi thành 孩子 (hài tử – trẻ con).
[2] Tự: Tức tên chữ. Tên chữ là tên gọi của một người vào thời gian trưởng thành. Sau năm 20 tuổi, tên chữ sẽ được đặt thay cho tên gọi như một biểu tượng của sự trưởng thành và kính trọng. Truyền thống sử dụng tên chữ đã biến mất dần kể từ Phong trào Ngũ Tứ ở Trung Hoa năm 1919. Các bạn có thể tham khảo thêm trên wikipedia.
Tác giả :
Mạc Nại Hoa Lạc