Kiếm Sống Nơi Hoang Dã
Chương 51: Cạm bẫy và muối
Lỗ Đạt Mã cũng không hiểu rõ hoạt động trong lòng Dạ. Nàng chỉ nghĩ tới, có lông vũ, tính ổn định và cự ly bay đi của mũi tên nhất định sẽ mạnh hơn rất nhiều khi dùng lá cây.
Cung và tên đều đã có, Lỗ Đạt Mã bắt đầu dạy Dạ cách sử dụng như thế nào, hơn nữa may một cái túi tương tự với tay áo dùng để đựng cung và tên, khi Dạ biến thân thành Tiểu Báo thì có thể ổn định ở trên người hắn.
Qủa thật là Dạ vô cùng thông minh, học không bao lâu thì lập tức thuần thục nắm giữ phương pháp sử dụng cung tên, hai ngày sau là có thể chỉ chỗ nào thì bắn chỗ đó rồi. Lỗ Đạt Mã không thể không nói, Dạ thật sự là một thợ săn trời sanh, có vũ khí, thời điểm Dạ săn băt cũng ít biến thành Tiểu Báo rồi.
Dạ rất rõ ràng, cận chiến gì đó, hao tốn nhiều thể lực, còn dễ dàng bị thương. Cung tên thật tốt, từ xa xa canh chuẩn hai cái, thì con mồi liền bị đánh ngã, tiết kiệm biết bao hơi sức. Từ đó trong lòng càng thêm khẳng định, mình thật sự nhặt được bảo bối.
Thì ra là lửa đáng sợ ở trong mắt mình lại có thể làm ra đồ ăn ngon lắm, còn có thể làm cho thân thể ấm áp. Còn có y phục, công cụ, vũ khí, tên gọi của những thứ này đều là Lỗ Đạt Mã nói cho hắn biết, cũng là Lỗ Đạt Mã nghĩ ra được, làm được. Trong óc của tiểu gia hỏa nhìn thì yếu ớt kia rốt cuộc còn chứa những thứ thần kỳ gì nữa đây?
Dạ càng ngày càng mong đợi đối với hành động kế tiếp của Lỗ Đạt Mã.
Lỗ Đạt Mã không biết được cái nhìn trong lòng của Dạ đối với nàng. Sau khi có cung tên, nàng lại có tư tưởng mới. Nàng muốn bố trí cạm bẫy ở trong khe núi này, như vậy, một khi có mãnh thú gì đó xâm lấn, an toàn của mình và Dạ có thể có bảo đảm tốt hơn.
Vì vậy Lỗ Đạt Mã thuộc phái hành động bắt đầu cầm xương thú làm cái xẻng đào hầm ở lối vào khe núi. Dạ tò mò đi theo ở sau lưng nàng nhìn nhìn, Lỗ Đạt Mã liền hùng hồn bắt hắn làm lao động chân tay.
Lỗ Đạt Mã chỉ huy Dạ đào một rãnh chiến hào sâu hai mét ở lối vào khe núi, rộng một thước, chỉ chừa địa phương rộng gần hai thước sát bên trái vách đá là không có đào thông, làm thành con đường tiến vào khe núi. Diendanlequydon~ChieuNinh Lại để cho Dạ chôn cành cây vót nhọn và xương thú sắc bén một chút vào trong chiến hào, để cho đỉnh nhọn sắc bén hướng lên trên. Ở phía trên lại trải lên nhánh cây, lá cây, phủ thêm lớp đất trên mặt. Một công sự phòng ngự hoàn mỹ đã làm thành công. Để tránh cho người mình té xuống, Lỗ Đạt Mã lại làm hai hàng ký hiệu ở hai bên chiến hào cạm bẫy. Cũng nói cho Dạ biết, nơi nào có thể giẫm lên nơi nào không thể đạp, nếu lại gặp phải gia hỏa nào không dễ đối phó thì dẫn bọn nó tới nơi đây đẩy xuống, bảo đảm chúng nó thành con nhím.
Bởi vì không biết chỗ sâu trong hẻm núi còn có mãnh thú gì hay không, để phòng ngừa ngộ nhỡ, Lỗ Đạt Mã kêu Dạ dựa theo chiến hào cạm bẫy kia mà đào thêm một cái giống như vậy ở cách sơn động của bọn họ chừng một ngàn mét.
Tốn năm sáu ngày thì làm xong tất cả, bỗng nhiên Lỗ Đạt Mã cảm thấy an tâm không ít. Không cần biết có cần dùng tới hay không, ít nhất trong lòng cũng an tâm hơn không phải sao.
Làm xong tất cả, Lỗ Đạt Mã lại bắt đầu sắp xếp kế hoạch mới rồi.
Nàng muốn đi tìm gia vị, đặc biệt là muối. Lỗ Đạt Mã cảm thấy gần đây thể lực của mình càng ngày càng không tốt rồi, tứ chi cũng như nhũn ra, toàn thân đều cảm thấy ê ẩm. Mới đầu cảm thấy tưởng là do đào hố cạm bẫy mà mệt mỏi, nhưng mà, nàng cũng không có làm bao nhiêu, công việc nặng nhọc khổ cực đều là một tay Dạ làm.
Ngày đó ăn cá nướng, đột nhiên Lỗ Đạt Mã nhớ tới, đã lâu rồi nàng không có nếm được vị muối. Thân thể con người không có muối ăn thì không được, có thể ăn ít đi cũng không được, sẽ tạo thành hàm lượng natri quá thấp trong cơ thể, sẽ phát sinh tình trạng không muốn ăn, tứ chi vô lực, và hiện tượng hôn mê; lúc nghiêm trọng còn có thể xuất hiện hình thức bệnh trạng bệnh kén ăn, buồn nôn, nôn mửa, nhịp tim tăng nhanh, mạch đập yếu ớt, bắp thịt co rút, thị lực mơ hồ, phản xạ yếu bớt.
Lỗ Đạt Mã nhớ lại một cái kiến thức học trên sách vở, nhận định triệu chứng bây giờ của mình là thiếu muối mà gây ra. Mặc dù trong thịt ăn mỗi ngày ít nhiều gì cũng sẽ có chứa đựng thành phần muối, nhưng cũng không nhất định đủ để cung cấp lượng muối mình cần. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Những thứ muối này đối với Dạ mà nói có lẽ đủ, cho dù không đủ mỗi lần săn bắt cũng sẽ cắn đứt cổ họng con mồi, tự nhiên sẽ uống máu, trong máu của động vật có hàm lượng muối nhất định, bao nhiêu đó hoàn toàn có thể cung cấp lượng muối mỗi ngày cho Dạ.
Nhưng mà, để cho nàng uống máu tươi, đó là tuyệt đối không có khả năng, suy nghĩ một cái là đã muốn nôn ra.
Nhất định phải mau mau tìm được muối, nếu không sớm muộn gì mình cũng thành "Bạch mao nữ" (nữ tóc trắng). Thành "Bạch mao nữ" là chuyện nhỏ, nhưng mà thiếu muối thì thực là đòi mạng mà.
Giống mãnh thú có thể thu lấy phần muối từ trong máu con mồi, nếu như vậy làm con mồi thì dã thú ăn cỏ thu lấy phần muối từ đâu đây? Nhớ được trong chương trình《 thế giới động vật 》có nói, bọn nó sẽ liếm láp bùn đất hoặc Nham Thạch để hấp thu muối vô cơ bên trong đó. Như vậy, Dạ sẽ biết có thể tìm được muối ở đâu không?
"Dạ, ngươi có biết nơi nào có muối không?"
Lỗ Đạt Mã nghiêng đầu hỏi Dạ.
Mấy ngày nay Dạ có chút khác thường, từ lúc có cung tên, lúc săn bắt cũng không nguyện biến thành Tiểu Báo, gần đây ngày ngày lấy hình thái Tiểu Báo dính ngấy ở bên cạnh mình, ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d cái đầu thì luôn cọ chân của nàng không ngừng, hơn nữa phát ra một loại âm thanh "Ừng ực" quái dị mà nàng chưa từng nghe qua.
Dạ lắc lắc cái đầu lông nhung, bày tỏ không hiểu Lỗ Đạt Mã đang nói cái gì, sau đó dùng hắn cái đuôi thật dài vòng hông của Lỗ Đạt Mã, có vẻ động chạm như an ủi.
"Muối, thật mặn." Lỗ Đạt Mã vừa nói xong, lại đứng lên, bắt chước dáng vẻ động vật ăn cỏ, bước đi thong thả đến trên một khối nham thạch làm bộ liếm láp.
Dạ lắc đầu, bày tỏ vẫn không hiểu như cũ. Chỉ là hắn lại đi tới, lè lưỡi liếm khối nham thạch kia một cái, con ngươi màu tím sẫm đột nhiên sáng lên, "Ô oa" hai tiếng, bày tỏ mình biết rồi.
Cái này cũng khiến cho Lỗ Đạt Mã hồ đồ, nàng cũng học dáng vẻ của Dạ, liếm một cái lên khối nham thạch kia. Ha ha, lần này thì Lỗ Đạt Mã vui vẻ, khối nham thạch này có chút vị mằn mặn, đây là chó ngáp phải ruồi, làm cho Dạ hiểu rõ mình muốn tìm cái gì.
Đẩy cái đầu lại dính tới của Dạ ra, để cho hắn biến trở về hình người. Lỗ Đạt Mã nói cho hắn, nàng chính là muốn tìm thứ có cái mùi vị này, thứ mùi này gọi là "vị mặn", mà có thể gọi thứ vị mặn này là "Muối".
Sau khi Dạ bày tỏ là hắn biết nơi nào có, Lỗ Đạt Mã liền ước định cẩn thận với Dạ, ngày mai lên đường đi tìm muối.
Cung và tên đều đã có, Lỗ Đạt Mã bắt đầu dạy Dạ cách sử dụng như thế nào, hơn nữa may một cái túi tương tự với tay áo dùng để đựng cung và tên, khi Dạ biến thân thành Tiểu Báo thì có thể ổn định ở trên người hắn.
Qủa thật là Dạ vô cùng thông minh, học không bao lâu thì lập tức thuần thục nắm giữ phương pháp sử dụng cung tên, hai ngày sau là có thể chỉ chỗ nào thì bắn chỗ đó rồi. Lỗ Đạt Mã không thể không nói, Dạ thật sự là một thợ săn trời sanh, có vũ khí, thời điểm Dạ săn băt cũng ít biến thành Tiểu Báo rồi.
Dạ rất rõ ràng, cận chiến gì đó, hao tốn nhiều thể lực, còn dễ dàng bị thương. Cung tên thật tốt, từ xa xa canh chuẩn hai cái, thì con mồi liền bị đánh ngã, tiết kiệm biết bao hơi sức. Từ đó trong lòng càng thêm khẳng định, mình thật sự nhặt được bảo bối.
Thì ra là lửa đáng sợ ở trong mắt mình lại có thể làm ra đồ ăn ngon lắm, còn có thể làm cho thân thể ấm áp. Còn có y phục, công cụ, vũ khí, tên gọi của những thứ này đều là Lỗ Đạt Mã nói cho hắn biết, cũng là Lỗ Đạt Mã nghĩ ra được, làm được. Trong óc của tiểu gia hỏa nhìn thì yếu ớt kia rốt cuộc còn chứa những thứ thần kỳ gì nữa đây?
Dạ càng ngày càng mong đợi đối với hành động kế tiếp của Lỗ Đạt Mã.
Lỗ Đạt Mã không biết được cái nhìn trong lòng của Dạ đối với nàng. Sau khi có cung tên, nàng lại có tư tưởng mới. Nàng muốn bố trí cạm bẫy ở trong khe núi này, như vậy, một khi có mãnh thú gì đó xâm lấn, an toàn của mình và Dạ có thể có bảo đảm tốt hơn.
Vì vậy Lỗ Đạt Mã thuộc phái hành động bắt đầu cầm xương thú làm cái xẻng đào hầm ở lối vào khe núi. Dạ tò mò đi theo ở sau lưng nàng nhìn nhìn, Lỗ Đạt Mã liền hùng hồn bắt hắn làm lao động chân tay.
Lỗ Đạt Mã chỉ huy Dạ đào một rãnh chiến hào sâu hai mét ở lối vào khe núi, rộng một thước, chỉ chừa địa phương rộng gần hai thước sát bên trái vách đá là không có đào thông, làm thành con đường tiến vào khe núi. Diendanlequydon~ChieuNinh Lại để cho Dạ chôn cành cây vót nhọn và xương thú sắc bén một chút vào trong chiến hào, để cho đỉnh nhọn sắc bén hướng lên trên. Ở phía trên lại trải lên nhánh cây, lá cây, phủ thêm lớp đất trên mặt. Một công sự phòng ngự hoàn mỹ đã làm thành công. Để tránh cho người mình té xuống, Lỗ Đạt Mã lại làm hai hàng ký hiệu ở hai bên chiến hào cạm bẫy. Cũng nói cho Dạ biết, nơi nào có thể giẫm lên nơi nào không thể đạp, nếu lại gặp phải gia hỏa nào không dễ đối phó thì dẫn bọn nó tới nơi đây đẩy xuống, bảo đảm chúng nó thành con nhím.
Bởi vì không biết chỗ sâu trong hẻm núi còn có mãnh thú gì hay không, để phòng ngừa ngộ nhỡ, Lỗ Đạt Mã kêu Dạ dựa theo chiến hào cạm bẫy kia mà đào thêm một cái giống như vậy ở cách sơn động của bọn họ chừng một ngàn mét.
Tốn năm sáu ngày thì làm xong tất cả, bỗng nhiên Lỗ Đạt Mã cảm thấy an tâm không ít. Không cần biết có cần dùng tới hay không, ít nhất trong lòng cũng an tâm hơn không phải sao.
Làm xong tất cả, Lỗ Đạt Mã lại bắt đầu sắp xếp kế hoạch mới rồi.
Nàng muốn đi tìm gia vị, đặc biệt là muối. Lỗ Đạt Mã cảm thấy gần đây thể lực của mình càng ngày càng không tốt rồi, tứ chi cũng như nhũn ra, toàn thân đều cảm thấy ê ẩm. Mới đầu cảm thấy tưởng là do đào hố cạm bẫy mà mệt mỏi, nhưng mà, nàng cũng không có làm bao nhiêu, công việc nặng nhọc khổ cực đều là một tay Dạ làm.
Ngày đó ăn cá nướng, đột nhiên Lỗ Đạt Mã nhớ tới, đã lâu rồi nàng không có nếm được vị muối. Thân thể con người không có muối ăn thì không được, có thể ăn ít đi cũng không được, sẽ tạo thành hàm lượng natri quá thấp trong cơ thể, sẽ phát sinh tình trạng không muốn ăn, tứ chi vô lực, và hiện tượng hôn mê; lúc nghiêm trọng còn có thể xuất hiện hình thức bệnh trạng bệnh kén ăn, buồn nôn, nôn mửa, nhịp tim tăng nhanh, mạch đập yếu ớt, bắp thịt co rút, thị lực mơ hồ, phản xạ yếu bớt.
Lỗ Đạt Mã nhớ lại một cái kiến thức học trên sách vở, nhận định triệu chứng bây giờ của mình là thiếu muối mà gây ra. Mặc dù trong thịt ăn mỗi ngày ít nhiều gì cũng sẽ có chứa đựng thành phần muối, nhưng cũng không nhất định đủ để cung cấp lượng muối mình cần. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Những thứ muối này đối với Dạ mà nói có lẽ đủ, cho dù không đủ mỗi lần săn bắt cũng sẽ cắn đứt cổ họng con mồi, tự nhiên sẽ uống máu, trong máu của động vật có hàm lượng muối nhất định, bao nhiêu đó hoàn toàn có thể cung cấp lượng muối mỗi ngày cho Dạ.
Nhưng mà, để cho nàng uống máu tươi, đó là tuyệt đối không có khả năng, suy nghĩ một cái là đã muốn nôn ra.
Nhất định phải mau mau tìm được muối, nếu không sớm muộn gì mình cũng thành "Bạch mao nữ" (nữ tóc trắng). Thành "Bạch mao nữ" là chuyện nhỏ, nhưng mà thiếu muối thì thực là đòi mạng mà.
Giống mãnh thú có thể thu lấy phần muối từ trong máu con mồi, nếu như vậy làm con mồi thì dã thú ăn cỏ thu lấy phần muối từ đâu đây? Nhớ được trong chương trình《 thế giới động vật 》có nói, bọn nó sẽ liếm láp bùn đất hoặc Nham Thạch để hấp thu muối vô cơ bên trong đó. Như vậy, Dạ sẽ biết có thể tìm được muối ở đâu không?
"Dạ, ngươi có biết nơi nào có muối không?"
Lỗ Đạt Mã nghiêng đầu hỏi Dạ.
Mấy ngày nay Dạ có chút khác thường, từ lúc có cung tên, lúc săn bắt cũng không nguyện biến thành Tiểu Báo, gần đây ngày ngày lấy hình thái Tiểu Báo dính ngấy ở bên cạnh mình, ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d cái đầu thì luôn cọ chân của nàng không ngừng, hơn nữa phát ra một loại âm thanh "Ừng ực" quái dị mà nàng chưa từng nghe qua.
Dạ lắc lắc cái đầu lông nhung, bày tỏ không hiểu Lỗ Đạt Mã đang nói cái gì, sau đó dùng hắn cái đuôi thật dài vòng hông của Lỗ Đạt Mã, có vẻ động chạm như an ủi.
"Muối, thật mặn." Lỗ Đạt Mã vừa nói xong, lại đứng lên, bắt chước dáng vẻ động vật ăn cỏ, bước đi thong thả đến trên một khối nham thạch làm bộ liếm láp.
Dạ lắc đầu, bày tỏ vẫn không hiểu như cũ. Chỉ là hắn lại đi tới, lè lưỡi liếm khối nham thạch kia một cái, con ngươi màu tím sẫm đột nhiên sáng lên, "Ô oa" hai tiếng, bày tỏ mình biết rồi.
Cái này cũng khiến cho Lỗ Đạt Mã hồ đồ, nàng cũng học dáng vẻ của Dạ, liếm một cái lên khối nham thạch kia. Ha ha, lần này thì Lỗ Đạt Mã vui vẻ, khối nham thạch này có chút vị mằn mặn, đây là chó ngáp phải ruồi, làm cho Dạ hiểu rõ mình muốn tìm cái gì.
Đẩy cái đầu lại dính tới của Dạ ra, để cho hắn biến trở về hình người. Lỗ Đạt Mã nói cho hắn, nàng chính là muốn tìm thứ có cái mùi vị này, thứ mùi này gọi là "vị mặn", mà có thể gọi thứ vị mặn này là "Muối".
Sau khi Dạ bày tỏ là hắn biết nơi nào có, Lỗ Đạt Mã liền ước định cẩn thận với Dạ, ngày mai lên đường đi tìm muối.
Tác giả :
Tiểu Dương