Kiếm Sống Nơi Hoang Dã
Chương 50: Tuyết sụp, cung tên, Tiểu Báo không ăn chim
Editor: ChieuNinh
Hốc cây cũng không rộng lắm, dù sao cũng không cách nào so sánh được với sơn động của bọn họ. Nếu thời điểm chỉ một mình Dạ ăn no cả nhà không đói bụng, thì ở nơi này cũng đủ rồi, hiện tại có thêm Lỗ Đạt Mã, lại thêm những thứ gia sản này, rõ ràng sẽ không đủ.
Nhưng mà nếu đã dọn vào, phải dọn dẹp để có chỗ ngủ không phải sao. Vì vậy Lỗ Đạt Mã bắt đầu bận rộn, phân loại mấy thứ, có thể xếp chồng thì xếp chồng lên nhau, có thể treo thì treo trên vách. Cái cái bàn làm từ gỗ, cái băng ghế trước tiên cũng không cần, toàn bộ xếp chồng chất đứng lên đặt ở một góc trong hốc cây, rốt cuộc cũng dọn dẹp ra được địa phương có thể để hai người nằm. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Bởi vì địa phương trong động thật sự là không rộng lắm, Lỗ Đạt Mã không thể làm gì khác hơn là lợi dụng hai chạc cây lớn ở ngoài động (hốc cây), kêu Dạ dùng nhánh cây đan vào nhau làm thành một cái mái như là tổ chim. Lại dùng dây leo cột lại cố định cho bền chắc, chậu than mai rùa có thể đặt ở nơi này, nổi lửa, nấu nước, nấu cơm.
Hốc cây rất thấp, ở bên trong làm gì cũng chỉ có thể khom lưng, thật sự là không cách nào so sánh được với sơn động. Hôm nay, Lỗ Đạt Mã ăn xong điểm tâm, đứng trên cành cây ở ngoài động hoạt động gân cốt một chút. Thời tiết càng ngày càng ấm, băng tuyết cũng đã có dấu hiệu hòa tan, băng trên mặt suối đã bắt đầu rạn nứt.
"Ầm ầm!"
Trên vách đá dựng đứng, âm thanh tuyết đọng sụp xuống dọa Lỗ Đạt Mã giật mình. Theo từng khối tuyết không ngừng lăn xuống, sơn động trước đó của nàng và Dạ đã bị chôn kín.
Rốt cuộc Lỗ Đạt Mã đã hiểu được tại sao Dạ muốn dọn nhà. Nghĩ đến hàng năm thời điểm tuyết tan, sơn động đều sẽ bị tuyết đọng sụp xuống chôn mất, cho nên Dạ mới lấy hốc cây như vậy. Cho nên thời điểm nàng hỏi Dạ mới nói với mình là "Nguy hiểm". Như vậy, có phải Dạ đã từng bị nhốt trong sơn động hay không? Vậy làm sao hắn thoát ra ngoài?
Sau đó Lỗ Đạt Mã lại lắc lắc đầu, vứt đi suy nghĩ ngu ngốc của mình. Lấy cảnh giác và nhạy cảm của Dạ, ở thời điểm có dấu hiệu tuyết sụp thì sẽ phát hiện, làm sao có thể bị chôn đây.
Cứ như vậy tuyết tan kéo dài hơn hai mươi ngày, khắp nơi một mảnh ẩm ướt đầy bùn sình lầy lội, cực kỳ giống ao đầm. Lỗ Đạt Mã thì vẫn đợi ở trên cây. Mỗi ngày Dạ săn bắt trở về cũng giống như lăn qua trong nước bùn. Lỗ Đạt Mã thì nấu nước xong trước, để cho hắn về là có thể tắm. Mỗi khi đến lúc này, Lỗ Đạt Mã luôn cảm thấy may mắn, có chậu than mai rùa thật là tốt, nếu không thật không biết làm sao nấu nước, nấu cơm, sưởi ấm trên tàng cây.
Khi toàn bộ nước tuyết hòa tan cũng bị đất đai hấp thu hết rồi, Lỗ Đạt Mã và Dạ lại dọn về sơn động. Nhưng bởi vì nước tuyết rót vào, trong động cũng bị ẩm ướt không chịu nổi. Lỗ Đạt Mã cũng đốt tất cả đuốc dầu con rùa lên, đốt cả một ngày, bên trong động mới khô ráo được.
Sau đó không lâu, mùa xuân đến rồi, trên cây trụi lá cả một mùa đông đã mọc ra mầm mới, cỏ non cũng chui lên trên mặt đất, dòng nước của con suối nhỏ trong khe núi cũng bắt đầu chảy xuôi. Lỗ Đạt Mã lấy cái ngày tuyết trên dòng suối tan ra làm ngày "lịch Man Hoang mùa xuân ngày đầu tiên".
Đối với thời tiết biến chuyển, vui vẻ nhất không ai khác là Lỗ Đạt Mã rồi. Rốt cuộc nàng không bị hạn chế ở địa phương nhỏ trong động, cũng không cần mặc ba bốn tầng da thú còn phải canh chừng chậu than.
Còn có, chính là nàng có thật nhiều kế hoạch muốn thực hiện.
Tỷ như, tìm kiếm đồ gia vị; lại tỷ như, tìm kiếm thảo dược; trọng yếu nhất, làm thế khiến Dạ trở nên cường đại hơn. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d
Một điểm cuối cùng mấu chốt nhất, Lỗ Đạt Mã bắt đầu suy tính làm vũ khí cho Dạ. Vũ khí gì thì tốt nhỉ? Phải vừa dễ dàng cho Dạ mang theo thời điểm biến thành Tiểu Báo, còn phải vừa tay hơn nữa thực dụng. Thời điểm gặp phải cự thú nếu như có thể đánh chết khoảng cách xa, mà có thể giảm bớt vì cận chiến mà có thể bị tổn thương. Mà thời điểm cận chiến, Dạ cũng không cần vũ khí, không có gì có thể so sánh qua được móng vuốt bén nhọn của hắn sau khi biến thân thành Tiểu Báo.
Sau khi suy tính khắp mọi nhân tố, Lỗ Đạt Mã quyết định làm cung tên.
Trước tiên nàng tìm cành cây bền chắc mà có tính dẻo dai, uốn thành một một đường cong, lại dùng sợi dây da thú bền chắc, cột chung một đầu, bện lại thành dây cung. Dĩ nhiên, trong quá trình này thất bại rất nhiều lần, mới làm thành dáng vẻ trong tưởng tượng của Lỗ Đạt Mã. Đến thời điểm thí nghiệm dùng cung vào trong thực tế lại làm điều chỉnh vô số lần.
Lỗ Đạt Mã phát hiện, Dạ là một đứa bé học giỏi vả lại rất thông minh. Khi nàng làm xong hết thảy, mới đầu, Dạ chỉ là tò mò nhìn, sau đó thì lại tò mò tự mình cầm tài liệu bắt chước những bước làm của Lỗ Đạt Mã, hơn nữa còn làm một lần liền thành công. Điều này làm cho cô giáo Lỗ Đạt Mã thất bại vô số lần làm sao mà chịu nổi.
Mà thời điểm làm mũi tên, thì toàn dựa vào Dạ. Để cho Dạ giúp nàng tìm về nhánh cây tương đối ngay thẳng, bỏ đi chạc cây dư thừa, đầu mũi tên dùng xương thú được Dạ mài bén nhọn quấn lên. Cân nhắc đến tính ổn định cùng với để cho tên bay xa hơn sau khi bắn ra ngoài, ở đuôi tên Lỗ Đạt Mã đóng vào lá cây có thể coi giấy vệ sinh của nàng. Về phần tại sao không dùng lông vũ? Không có mà!
Lỗ Đạt Mã cũng thấy kỳ quái, tại sao cũng không thấy Dạ bắt chim về ăn. Trong《 thế giới động vật 》không phải nói Tiểu Báo lấy linh dương và chim làm thức ăn chủ yếu sao? Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh
Chỉ là, Lỗ Đạt Mã lại vẽ ra hình vẽ con chim, cũng nói cho hắn biết, loại động vật này gọi là "chim", kêu Dạ khi nào thấy nó thì nhớ bắt trở về.
Hôm đó, Dạ cũng không phụ sự kỳ vọng của Lỗ Đạt Mã bắt trở lại hai con.
Mà Lỗ Đạt mã cũng hiểu tại sao Dạ không bắt chim làm thức ăn rồi. Không phải tại con chim có dáng vóc nhỏ, không đủ hắn nhét kẽ răng. Ở thế giới này, Lỗ Đạt Mã thật sự chưa từng thấy qua động vật "nhỏ" nào.
Hai con chim này dáng dấp tương tự như chim cút, hình thể chỉ hơi nhỏ hơn đà điểu một chút. Về phần tại sao Dạ không bắt ăn, khi biết được nguyên nhân Lỗ Đạt Mã thiếu chút nữa cười lạc cả giọng.
Ngươi có thể tưởng tượng một con Tiểu Báo ăn thịt biết lột da, lúc ăn chim lại không nhổ lông chưa? Hôm đó Dạ bắt "Chim cút" trở về, đúng vậy, Lỗ Đạt Mã lười biếng, tùy tiện gọi con chim này là "Chim cút" rồi.
Khi thấy Dạ không tẩy không rửa không nhổ lông chim cút mà trực tiếp xâu vào nhánh cây bỏ lên lửa nướng, thì Lỗ Đạt Mã trợn tròn mắt. Vội vàng giành lại chim cút, nấu nước ấm, nhổ lông, loại bỏ nội tạng, sau đó lại chống lên giá nướng trên lửa.
Đợi đến khi ăn vào trong miệng thịt chim cút nướng thơm ngát, rốt cuộc Dạ mới biết, thì ra là thịt chim cũng ăn ngon lắm á, rốt cuộc cổ họng không bị mắc kẹt lông chim rồi. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh
Về sau mỗi khi đi săn lại thích bắt thêm một loại con mồi ăn ngon khác. Đối với Dạ mà nói, loại chim cút béo ú này, chim ngốc lại không bay cao lại bắt quá dễ dàng.
Ánh mắt của Dạ nhìn Lỗ Đạt Mã lại bội phục thêm một tầng, tiểu gia hỏa này mới nhìn qua thì yếu ớt nhưng thật đúng là biết nhiều thứ, có tính là mình nhặt được bảo bối hay không?
Hốc cây cũng không rộng lắm, dù sao cũng không cách nào so sánh được với sơn động của bọn họ. Nếu thời điểm chỉ một mình Dạ ăn no cả nhà không đói bụng, thì ở nơi này cũng đủ rồi, hiện tại có thêm Lỗ Đạt Mã, lại thêm những thứ gia sản này, rõ ràng sẽ không đủ.
Nhưng mà nếu đã dọn vào, phải dọn dẹp để có chỗ ngủ không phải sao. Vì vậy Lỗ Đạt Mã bắt đầu bận rộn, phân loại mấy thứ, có thể xếp chồng thì xếp chồng lên nhau, có thể treo thì treo trên vách. Cái cái bàn làm từ gỗ, cái băng ghế trước tiên cũng không cần, toàn bộ xếp chồng chất đứng lên đặt ở một góc trong hốc cây, rốt cuộc cũng dọn dẹp ra được địa phương có thể để hai người nằm. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Bởi vì địa phương trong động thật sự là không rộng lắm, Lỗ Đạt Mã không thể làm gì khác hơn là lợi dụng hai chạc cây lớn ở ngoài động (hốc cây), kêu Dạ dùng nhánh cây đan vào nhau làm thành một cái mái như là tổ chim. Lại dùng dây leo cột lại cố định cho bền chắc, chậu than mai rùa có thể đặt ở nơi này, nổi lửa, nấu nước, nấu cơm.
Hốc cây rất thấp, ở bên trong làm gì cũng chỉ có thể khom lưng, thật sự là không cách nào so sánh được với sơn động. Hôm nay, Lỗ Đạt Mã ăn xong điểm tâm, đứng trên cành cây ở ngoài động hoạt động gân cốt một chút. Thời tiết càng ngày càng ấm, băng tuyết cũng đã có dấu hiệu hòa tan, băng trên mặt suối đã bắt đầu rạn nứt.
"Ầm ầm!"
Trên vách đá dựng đứng, âm thanh tuyết đọng sụp xuống dọa Lỗ Đạt Mã giật mình. Theo từng khối tuyết không ngừng lăn xuống, sơn động trước đó của nàng và Dạ đã bị chôn kín.
Rốt cuộc Lỗ Đạt Mã đã hiểu được tại sao Dạ muốn dọn nhà. Nghĩ đến hàng năm thời điểm tuyết tan, sơn động đều sẽ bị tuyết đọng sụp xuống chôn mất, cho nên Dạ mới lấy hốc cây như vậy. Cho nên thời điểm nàng hỏi Dạ mới nói với mình là "Nguy hiểm". Như vậy, có phải Dạ đã từng bị nhốt trong sơn động hay không? Vậy làm sao hắn thoát ra ngoài?
Sau đó Lỗ Đạt Mã lại lắc lắc đầu, vứt đi suy nghĩ ngu ngốc của mình. Lấy cảnh giác và nhạy cảm của Dạ, ở thời điểm có dấu hiệu tuyết sụp thì sẽ phát hiện, làm sao có thể bị chôn đây.
Cứ như vậy tuyết tan kéo dài hơn hai mươi ngày, khắp nơi một mảnh ẩm ướt đầy bùn sình lầy lội, cực kỳ giống ao đầm. Lỗ Đạt Mã thì vẫn đợi ở trên cây. Mỗi ngày Dạ săn bắt trở về cũng giống như lăn qua trong nước bùn. Lỗ Đạt Mã thì nấu nước xong trước, để cho hắn về là có thể tắm. Mỗi khi đến lúc này, Lỗ Đạt Mã luôn cảm thấy may mắn, có chậu than mai rùa thật là tốt, nếu không thật không biết làm sao nấu nước, nấu cơm, sưởi ấm trên tàng cây.
Khi toàn bộ nước tuyết hòa tan cũng bị đất đai hấp thu hết rồi, Lỗ Đạt Mã và Dạ lại dọn về sơn động. Nhưng bởi vì nước tuyết rót vào, trong động cũng bị ẩm ướt không chịu nổi. Lỗ Đạt Mã cũng đốt tất cả đuốc dầu con rùa lên, đốt cả một ngày, bên trong động mới khô ráo được.
Sau đó không lâu, mùa xuân đến rồi, trên cây trụi lá cả một mùa đông đã mọc ra mầm mới, cỏ non cũng chui lên trên mặt đất, dòng nước của con suối nhỏ trong khe núi cũng bắt đầu chảy xuôi. Lỗ Đạt Mã lấy cái ngày tuyết trên dòng suối tan ra làm ngày "lịch Man Hoang mùa xuân ngày đầu tiên".
Đối với thời tiết biến chuyển, vui vẻ nhất không ai khác là Lỗ Đạt Mã rồi. Rốt cuộc nàng không bị hạn chế ở địa phương nhỏ trong động, cũng không cần mặc ba bốn tầng da thú còn phải canh chừng chậu than.
Còn có, chính là nàng có thật nhiều kế hoạch muốn thực hiện.
Tỷ như, tìm kiếm đồ gia vị; lại tỷ như, tìm kiếm thảo dược; trọng yếu nhất, làm thế khiến Dạ trở nên cường đại hơn. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d
Một điểm cuối cùng mấu chốt nhất, Lỗ Đạt Mã bắt đầu suy tính làm vũ khí cho Dạ. Vũ khí gì thì tốt nhỉ? Phải vừa dễ dàng cho Dạ mang theo thời điểm biến thành Tiểu Báo, còn phải vừa tay hơn nữa thực dụng. Thời điểm gặp phải cự thú nếu như có thể đánh chết khoảng cách xa, mà có thể giảm bớt vì cận chiến mà có thể bị tổn thương. Mà thời điểm cận chiến, Dạ cũng không cần vũ khí, không có gì có thể so sánh qua được móng vuốt bén nhọn của hắn sau khi biến thân thành Tiểu Báo.
Sau khi suy tính khắp mọi nhân tố, Lỗ Đạt Mã quyết định làm cung tên.
Trước tiên nàng tìm cành cây bền chắc mà có tính dẻo dai, uốn thành một một đường cong, lại dùng sợi dây da thú bền chắc, cột chung một đầu, bện lại thành dây cung. Dĩ nhiên, trong quá trình này thất bại rất nhiều lần, mới làm thành dáng vẻ trong tưởng tượng của Lỗ Đạt Mã. Đến thời điểm thí nghiệm dùng cung vào trong thực tế lại làm điều chỉnh vô số lần.
Lỗ Đạt Mã phát hiện, Dạ là một đứa bé học giỏi vả lại rất thông minh. Khi nàng làm xong hết thảy, mới đầu, Dạ chỉ là tò mò nhìn, sau đó thì lại tò mò tự mình cầm tài liệu bắt chước những bước làm của Lỗ Đạt Mã, hơn nữa còn làm một lần liền thành công. Điều này làm cho cô giáo Lỗ Đạt Mã thất bại vô số lần làm sao mà chịu nổi.
Mà thời điểm làm mũi tên, thì toàn dựa vào Dạ. Để cho Dạ giúp nàng tìm về nhánh cây tương đối ngay thẳng, bỏ đi chạc cây dư thừa, đầu mũi tên dùng xương thú được Dạ mài bén nhọn quấn lên. Cân nhắc đến tính ổn định cùng với để cho tên bay xa hơn sau khi bắn ra ngoài, ở đuôi tên Lỗ Đạt Mã đóng vào lá cây có thể coi giấy vệ sinh của nàng. Về phần tại sao không dùng lông vũ? Không có mà!
Lỗ Đạt Mã cũng thấy kỳ quái, tại sao cũng không thấy Dạ bắt chim về ăn. Trong《 thế giới động vật 》không phải nói Tiểu Báo lấy linh dương và chim làm thức ăn chủ yếu sao? Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh
Chỉ là, Lỗ Đạt Mã lại vẽ ra hình vẽ con chim, cũng nói cho hắn biết, loại động vật này gọi là "chim", kêu Dạ khi nào thấy nó thì nhớ bắt trở về.
Hôm đó, Dạ cũng không phụ sự kỳ vọng của Lỗ Đạt Mã bắt trở lại hai con.
Mà Lỗ Đạt mã cũng hiểu tại sao Dạ không bắt chim làm thức ăn rồi. Không phải tại con chim có dáng vóc nhỏ, không đủ hắn nhét kẽ răng. Ở thế giới này, Lỗ Đạt Mã thật sự chưa từng thấy qua động vật "nhỏ" nào.
Hai con chim này dáng dấp tương tự như chim cút, hình thể chỉ hơi nhỏ hơn đà điểu một chút. Về phần tại sao Dạ không bắt ăn, khi biết được nguyên nhân Lỗ Đạt Mã thiếu chút nữa cười lạc cả giọng.
Ngươi có thể tưởng tượng một con Tiểu Báo ăn thịt biết lột da, lúc ăn chim lại không nhổ lông chưa? Hôm đó Dạ bắt "Chim cút" trở về, đúng vậy, Lỗ Đạt Mã lười biếng, tùy tiện gọi con chim này là "Chim cút" rồi.
Khi thấy Dạ không tẩy không rửa không nhổ lông chim cút mà trực tiếp xâu vào nhánh cây bỏ lên lửa nướng, thì Lỗ Đạt Mã trợn tròn mắt. Vội vàng giành lại chim cút, nấu nước ấm, nhổ lông, loại bỏ nội tạng, sau đó lại chống lên giá nướng trên lửa.
Đợi đến khi ăn vào trong miệng thịt chim cút nướng thơm ngát, rốt cuộc Dạ mới biết, thì ra là thịt chim cũng ăn ngon lắm á, rốt cuộc cổ họng không bị mắc kẹt lông chim rồi. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh
Về sau mỗi khi đi săn lại thích bắt thêm một loại con mồi ăn ngon khác. Đối với Dạ mà nói, loại chim cút béo ú này, chim ngốc lại không bay cao lại bắt quá dễ dàng.
Ánh mắt của Dạ nhìn Lỗ Đạt Mã lại bội phục thêm một tầng, tiểu gia hỏa này mới nhìn qua thì yếu ớt nhưng thật đúng là biết nhiều thứ, có tính là mình nhặt được bảo bối hay không?
Tác giả :
Tiểu Dương