Kiếm Sống Nơi Hoang Dã
Chương 47: Đây là ngoài ý muốn
Editor: ChieuNinh
Lỗ Đạt Mã đợi thịt đã nướng chín, rồi giơ lên ở trước mặt Dạ.
Lúc này, Dạ đang thử nước ấm.
Trước đó Dạ bị thương một trận, toàn bộ công việc lau chùi vệ sinh do một mình Lỗ Đạt Mã gánh chịu, trong mùa đông khắc nghiệt, trên tay Lỗ Đạt Mã bị rất nhiều vết thương rạn nứt. Nhắc tới thì trừ mấy ngày Lỗ Đạt Mã mới vừa xuyên qua tới đây còn bị chút tội, từ lúc có Dạ thì cũng không trải qua công việc chịu khổ vất vả gì nữa.
Trong trời mùa đông, Dạ gần như là không để cho nàng ra khỏi động, múc nước kiếm củi, việc nặng dơ bẩn gì đó hắn làm hết toàn bộ, có thể nói là nam nhân thời đại Man Hoang tốt tròn vẹn rồi.
Nếu không phải lần này Dạ bị trọng thương, Lỗ Đạt Mã đã trải qua những ngày "Mười ngón tay không dính dương xuân nước" rồi đấy.
Vết thương rách nứt ở tay đau đến tan lòng nát dạ, Lỗ Đạt Mã không thể làm gì khác hơn là đun nước nóng ngâm tay, sau đó lấy một chút mỡ trơn bôi loạn lên. Mà Dạ thì nhớ rất cẩn thận, từ lúc thương thế của hắn tốt lên bảy tám phần, mỗi ngày đều sẽ nấu nước giúp Lỗ Đạt Mã, thử nước ấm xong để cho nàng ngâm tay, giúp nàng bôi mỡ, cũng không để cho nàng làm công việc gì.
Làm xong tất cả, thời điểm Dạ chuẩn bị gọi Lỗ Đạt Mã, vừa nghiêng đầu chỉ thấy nàng giơ một miếng thịt nướng to đứng ở phía sau mình.
"Ngâm nước!" Dạ chỉ chỉ chậu nước.
Lỗ Đạt Mã gật đầu, nhét thịt nướng vào trong tay Dạ: "Ngươi ăn, ta ngâm tay!"
Dạ nhận lấy thịt cũng không ăn, cố chấp nhìn Lỗ Đạt Mã.
Lỗ Đạt Mã cau mày: "Mau ăn đi, một lát nữa bị lạnh sẽ không thơm."
Dạ lắc đầu, chỉ lặp lại hai chữ "Ngâm nước!" Cũng làm bộ muốn đem thịt ra ngoài động đông lạnh.
Lỗ Đạt Mã tức giận. Cái tên Dạ này rất cố chấp, tại sao hắn lại không suy nghĩ một chút, không ăn thức ăn không có thể lực thì làm sao hắn có thể săn bắt? Lại gặp địch thủ thì làm thế nào? Nàng tiến lên đoạt lấy thịt nướng trong tay Dạ, không nói hai lời xé xuống một miếng liền nhét vào trong miệng Dạ.
Thấy Lỗ Đạt Mã cố chấp, Dạ miễn cưỡng ăn một miếng này, liền không chịu há miệng nữa, hơn nữa tránh né thịt nướng Lỗ Đạt Mã gắng phải nhét vào trong miệng hắn.
Trong lòng Lỗ Đạt Mã kìm nén một hơi, nhất định Dạ phải ăn hết thịt mới được, dứt khoát không làm thì thôi, đã làm thì làm tới cùng, trực tiếp đụng ngã Dạ. Nàng cưỡi lên bên hông Dạ, cả người gần như nằm ở trên người hắn.
Phải nói thân thể nho nhỏ của Lỗ Đạt Mã chừng chín mươi cân (chừng 45kg), Dạ lật người một cái thì nàng đã rơi xuống. Nhưng Dạ là đứa bé ngoan thiện lương á, sợ Lỗ Đạt Mã bị thương, dù bị nàng đè ép cũng không dám dùng sức giãy giụa.
Một khi Lỗ Đạt Mã đắc thủ, liền xé từng miếng từng miếng thịt nướng nhét vào trong miệng Dạ.
Lúc ban đầu Dạ còn giãy dụa phản kháng hai cái, sau đó lại hiểu được Lỗ Đạt mã cố chấp, nên thỏa hiệp.
Lỗ Đạt Mã rất vui vẻ ăn mừng thắng lợi của mình, vừa đút thịt cho Dạ ăn, vừa cưỡi lộc cộc hai cái trên người Dạ.
Chỉ là, sao hơi thở của Dạ càng ngày càng dồn dập? Vốn là con ngươi màu tím sẫm, lúc này cũng biến thành màu đen thẫm thâm thúy. Hơn nữa, Lỗ Đạt Mã nhạy cảm phát giác, giữa hai đùi của mình cấn một cái gì đó cứng rắn, là cái gì? Nàng theo thói quen thuận tay đẩy xuống.
Tiếp theo, Dạ phát ra một tiếng kêu rên.
Ặc...... điện quang hỏa thạch thoáng qua trong đầu Lỗ Đạt Mã, nàng hỏa tốc nhảy bật lên từ trên người Dạ.
Meo cái con mèo, đây là ngoài ý muốn, thật sự là ngoài ý muốn, không phải nàng cố ý. Sắc mặt Lỗ Đạt Mã đỏ bừng, nóng như lửa đốt. Tại sao nàng lại có thể quên mất, Dạ ngoại trừ là một con Tiểu Báo ra thì còn là một nam nhân thứ thiệt chứ.
Sức nặng trên người của Lỗ Đạt Mã biến mất, Dạ sửng sốt một chút, liền đưa tay đi cầm tiểu huynh đệ thẳng như ống bút của mình. Sau đó, nhíu mày, giơ tay của mình lên nhìn một chút, lại đưa tới sờ sờ tiểu huynh đệ đang đứng nghiêm của mình, hắn lắc đầu, nhìn về Lỗ Đạt Mã.
Lúc này Lỗ Đạt Mã vẫn còn ở bên trong sự lúng túng, chưa phục hồi tinh thần lại.
Dạ thấy Lỗ Đạt Mã không có phản ứng, thì đứng lên đi về phía nàng, sau đó kéo tay của Lỗ Đạt Mã đặt ở trên tiểu huynh đệ của mình.
"A!"
Trong nháy mắt Lỗ Đạt Mã hồi hồn, rút tay của mình về, hai cái lỗ tai nàng nóng rần nhìn Dạ.
Dạ rất tự nhiên nâng tay của mình lên, lại chỉ chỉ tay Lỗ Đạt Mã, nói: "Không giống nhau!" Trong đôi mắt u ám thâm thúy lộ ra ánh sáng thuần khiết không thể nào thuần khiết hơn được nữa.
Nê mã (chửi tục)! Mặt Lỗ Đạt Mã đỏ như rỉ máu, nhịn không được mà châm chọc.
Đậu đen rau giá! Lại còn biết cảm giác "Ngũ huynh đệ" nhà hắn và "Ngũ cô nương" nhà mình không giống nhau.
Dạ thấy Lỗ Đạt Mã chỉ nhìn mình mà không có nhiệm vụ bày tỏ, liền tiến lên ôm Lỗ Đạt Mã không ngừng cọ. Con ngươi khép hờ, từ trong cổ họng phát ra tiếng thở dài thỏa mãn.
Lỗ Đạt Mã không bình tĩnh rồi.
Đây là tình huống gì? Chưa nghe nói qua kỳ gì kia của Tiểu Báo là ở mùa đông à. (kỳ gì kia: kỳ động dục)
Lỗ Đạt Mã không cam lòng bị "phi lễ" liền đẩy Dạ sang một bên.
Bộ mặt của Dạ uất ức nhìn Lỗ Đạt Mã một chút, lại nhìn tiểu huynh đệ của mình đang ngẩng đầu chào hỏi Lỗ Đạt Mã, còn muốn sáp người lên trước.
"Đứng lại!" Lỗ Đạt Mã đưa một tay ra chống lên trán Dạ: "Ta giúp ngươi nghĩ biện pháp! Ngươi đừng tới đây."
Dứt lời, nàng xoay người đi ra ngoài, bưng một mai rùa tuyết trở lại, giao cho Dạ: "Ăn cái này! Trừ hoả!"
Dạ cũng nghe lời, kêu hắn ăn thì hắn liền ăn, không chút do dự. Rất nhanh "Hỏa" liền bị hạ xuống.
Cũng may, ngoài ý muốn như vậy chỉ xuất hiện một lần, bằng không Lỗ Đạt Mã thật không biết phải làm sao tiếp tục chung đụng cùng với Dạ. Chỉ là Lỗ Đạt Mã có thể xác định, ở phương diện này Dạ và nàng giống nhau, là một tờ giấy trắng, bằng không cũng sẽ không dễ dàng tiêu tan như vậy rồi.
Trong mấy ngày kế tiếp, con mồi vẫn thật không dễ bắt như cũ, thường thường năm ngày ba bữa Dạ chỉ bắt trở về một hai con thỏ. Hắn cũng vẫn như vậy, tất cả thức ăn dự trữ đều để lại cho Lỗ Đạt Mã, con mồi bắt được thì chia ra cùng nhau ăn với nàng, không bắt được con mồi thì hắn liền nhịn đói. Mà Lỗ Đạt Mã cũng không dám cứng rắn cưỡi lên trên người hắn buộc hắn ăn nữa, sợ "Ngoài ý muốn" xuất hiện lần nữa.
Lỗ Đạt Mã đợi thịt đã nướng chín, rồi giơ lên ở trước mặt Dạ.
Lúc này, Dạ đang thử nước ấm.
Trước đó Dạ bị thương một trận, toàn bộ công việc lau chùi vệ sinh do một mình Lỗ Đạt Mã gánh chịu, trong mùa đông khắc nghiệt, trên tay Lỗ Đạt Mã bị rất nhiều vết thương rạn nứt. Nhắc tới thì trừ mấy ngày Lỗ Đạt Mã mới vừa xuyên qua tới đây còn bị chút tội, từ lúc có Dạ thì cũng không trải qua công việc chịu khổ vất vả gì nữa.
Trong trời mùa đông, Dạ gần như là không để cho nàng ra khỏi động, múc nước kiếm củi, việc nặng dơ bẩn gì đó hắn làm hết toàn bộ, có thể nói là nam nhân thời đại Man Hoang tốt tròn vẹn rồi.
Nếu không phải lần này Dạ bị trọng thương, Lỗ Đạt Mã đã trải qua những ngày "Mười ngón tay không dính dương xuân nước" rồi đấy.
Vết thương rách nứt ở tay đau đến tan lòng nát dạ, Lỗ Đạt Mã không thể làm gì khác hơn là đun nước nóng ngâm tay, sau đó lấy một chút mỡ trơn bôi loạn lên. Mà Dạ thì nhớ rất cẩn thận, từ lúc thương thế của hắn tốt lên bảy tám phần, mỗi ngày đều sẽ nấu nước giúp Lỗ Đạt Mã, thử nước ấm xong để cho nàng ngâm tay, giúp nàng bôi mỡ, cũng không để cho nàng làm công việc gì.
Làm xong tất cả, thời điểm Dạ chuẩn bị gọi Lỗ Đạt Mã, vừa nghiêng đầu chỉ thấy nàng giơ một miếng thịt nướng to đứng ở phía sau mình.
"Ngâm nước!" Dạ chỉ chỉ chậu nước.
Lỗ Đạt Mã gật đầu, nhét thịt nướng vào trong tay Dạ: "Ngươi ăn, ta ngâm tay!"
Dạ nhận lấy thịt cũng không ăn, cố chấp nhìn Lỗ Đạt Mã.
Lỗ Đạt Mã cau mày: "Mau ăn đi, một lát nữa bị lạnh sẽ không thơm."
Dạ lắc đầu, chỉ lặp lại hai chữ "Ngâm nước!" Cũng làm bộ muốn đem thịt ra ngoài động đông lạnh.
Lỗ Đạt Mã tức giận. Cái tên Dạ này rất cố chấp, tại sao hắn lại không suy nghĩ một chút, không ăn thức ăn không có thể lực thì làm sao hắn có thể săn bắt? Lại gặp địch thủ thì làm thế nào? Nàng tiến lên đoạt lấy thịt nướng trong tay Dạ, không nói hai lời xé xuống một miếng liền nhét vào trong miệng Dạ.
Thấy Lỗ Đạt Mã cố chấp, Dạ miễn cưỡng ăn một miếng này, liền không chịu há miệng nữa, hơn nữa tránh né thịt nướng Lỗ Đạt Mã gắng phải nhét vào trong miệng hắn.
Trong lòng Lỗ Đạt Mã kìm nén một hơi, nhất định Dạ phải ăn hết thịt mới được, dứt khoát không làm thì thôi, đã làm thì làm tới cùng, trực tiếp đụng ngã Dạ. Nàng cưỡi lên bên hông Dạ, cả người gần như nằm ở trên người hắn.
Phải nói thân thể nho nhỏ của Lỗ Đạt Mã chừng chín mươi cân (chừng 45kg), Dạ lật người một cái thì nàng đã rơi xuống. Nhưng Dạ là đứa bé ngoan thiện lương á, sợ Lỗ Đạt Mã bị thương, dù bị nàng đè ép cũng không dám dùng sức giãy giụa.
Một khi Lỗ Đạt Mã đắc thủ, liền xé từng miếng từng miếng thịt nướng nhét vào trong miệng Dạ.
Lúc ban đầu Dạ còn giãy dụa phản kháng hai cái, sau đó lại hiểu được Lỗ Đạt mã cố chấp, nên thỏa hiệp.
Lỗ Đạt Mã rất vui vẻ ăn mừng thắng lợi của mình, vừa đút thịt cho Dạ ăn, vừa cưỡi lộc cộc hai cái trên người Dạ.
Chỉ là, sao hơi thở của Dạ càng ngày càng dồn dập? Vốn là con ngươi màu tím sẫm, lúc này cũng biến thành màu đen thẫm thâm thúy. Hơn nữa, Lỗ Đạt Mã nhạy cảm phát giác, giữa hai đùi của mình cấn một cái gì đó cứng rắn, là cái gì? Nàng theo thói quen thuận tay đẩy xuống.
Tiếp theo, Dạ phát ra một tiếng kêu rên.
Ặc...... điện quang hỏa thạch thoáng qua trong đầu Lỗ Đạt Mã, nàng hỏa tốc nhảy bật lên từ trên người Dạ.
Meo cái con mèo, đây là ngoài ý muốn, thật sự là ngoài ý muốn, không phải nàng cố ý. Sắc mặt Lỗ Đạt Mã đỏ bừng, nóng như lửa đốt. Tại sao nàng lại có thể quên mất, Dạ ngoại trừ là một con Tiểu Báo ra thì còn là một nam nhân thứ thiệt chứ.
Sức nặng trên người của Lỗ Đạt Mã biến mất, Dạ sửng sốt một chút, liền đưa tay đi cầm tiểu huynh đệ thẳng như ống bút của mình. Sau đó, nhíu mày, giơ tay của mình lên nhìn một chút, lại đưa tới sờ sờ tiểu huynh đệ đang đứng nghiêm của mình, hắn lắc đầu, nhìn về Lỗ Đạt Mã.
Lúc này Lỗ Đạt Mã vẫn còn ở bên trong sự lúng túng, chưa phục hồi tinh thần lại.
Dạ thấy Lỗ Đạt Mã không có phản ứng, thì đứng lên đi về phía nàng, sau đó kéo tay của Lỗ Đạt Mã đặt ở trên tiểu huynh đệ của mình.
"A!"
Trong nháy mắt Lỗ Đạt Mã hồi hồn, rút tay của mình về, hai cái lỗ tai nàng nóng rần nhìn Dạ.
Dạ rất tự nhiên nâng tay của mình lên, lại chỉ chỉ tay Lỗ Đạt Mã, nói: "Không giống nhau!" Trong đôi mắt u ám thâm thúy lộ ra ánh sáng thuần khiết không thể nào thuần khiết hơn được nữa.
Nê mã (chửi tục)! Mặt Lỗ Đạt Mã đỏ như rỉ máu, nhịn không được mà châm chọc.
Đậu đen rau giá! Lại còn biết cảm giác "Ngũ huynh đệ" nhà hắn và "Ngũ cô nương" nhà mình không giống nhau.
Dạ thấy Lỗ Đạt Mã chỉ nhìn mình mà không có nhiệm vụ bày tỏ, liền tiến lên ôm Lỗ Đạt Mã không ngừng cọ. Con ngươi khép hờ, từ trong cổ họng phát ra tiếng thở dài thỏa mãn.
Lỗ Đạt Mã không bình tĩnh rồi.
Đây là tình huống gì? Chưa nghe nói qua kỳ gì kia của Tiểu Báo là ở mùa đông à. (kỳ gì kia: kỳ động dục)
Lỗ Đạt Mã không cam lòng bị "phi lễ" liền đẩy Dạ sang một bên.
Bộ mặt của Dạ uất ức nhìn Lỗ Đạt Mã một chút, lại nhìn tiểu huynh đệ của mình đang ngẩng đầu chào hỏi Lỗ Đạt Mã, còn muốn sáp người lên trước.
"Đứng lại!" Lỗ Đạt Mã đưa một tay ra chống lên trán Dạ: "Ta giúp ngươi nghĩ biện pháp! Ngươi đừng tới đây."
Dứt lời, nàng xoay người đi ra ngoài, bưng một mai rùa tuyết trở lại, giao cho Dạ: "Ăn cái này! Trừ hoả!"
Dạ cũng nghe lời, kêu hắn ăn thì hắn liền ăn, không chút do dự. Rất nhanh "Hỏa" liền bị hạ xuống.
Cũng may, ngoài ý muốn như vậy chỉ xuất hiện một lần, bằng không Lỗ Đạt Mã thật không biết phải làm sao tiếp tục chung đụng cùng với Dạ. Chỉ là Lỗ Đạt Mã có thể xác định, ở phương diện này Dạ và nàng giống nhau, là một tờ giấy trắng, bằng không cũng sẽ không dễ dàng tiêu tan như vậy rồi.
Trong mấy ngày kế tiếp, con mồi vẫn thật không dễ bắt như cũ, thường thường năm ngày ba bữa Dạ chỉ bắt trở về một hai con thỏ. Hắn cũng vẫn như vậy, tất cả thức ăn dự trữ đều để lại cho Lỗ Đạt Mã, con mồi bắt được thì chia ra cùng nhau ăn với nàng, không bắt được con mồi thì hắn liền nhịn đói. Mà Lỗ Đạt Mã cũng không dám cứng rắn cưỡi lên trên người hắn buộc hắn ăn nữa, sợ "Ngoài ý muốn" xuất hiện lần nữa.
Tác giả :
Tiểu Dương