Kiếm Sống Nơi Hoang Dã
Chương 28: Táo bón phải trị
Editor: ChieuNinh
Nhìn hình thức ban đầu của "Nhà" mới, Lỗ Đạt Mã cảm thấy nàng hạnh phúc.
Có nhà che gió che mưa, còn có một đồng bạn cường đại như Dạ, hôm nay nàng cũng được cơm no áo ấm rồi.
Dạ đối với hết thảy biến hóa này hình như cũng rất hài lòng, hắn thường xuyên sẽ lăn lộn ở trên "Giường" nệm rơm và da thú Lỗ Đạt Mã làm ra, thời điểm uống nước bên dòng suối cũng sẽ lấy ra cái ly bằng gỗ của hắn, không còn hóa thành hình thái con báo dùng đầu lưỡi uống nước nữa.
Lỗ Đạt Mã nhìn hắn đi tới đâu, sau lưng lúc nào cũng mang theo cái ly gỗ thì quá không thoải mái, thì may một túi hai bên trái phải trên "Tạp dề" của hắn. Dạ rất thông minh, bỏ cái ly vào một trong túi, một trong túi khác thì bỏ cốt đao. Tuy nói cốt đao không có sắc bén như móng vuốt của hắn, thế nhưng hắn lại rất nóng lòng sử dụng. Hiện tại trừ phi cần săn đuổi, hết thảy mọi chuyện hắn đều duy trì hình người.
Trên phương diện này, Dạ đều thuận theo Lỗ Đạt Mã muốn dày dò thế nào thì cứ giày vò như thế, nhưng có một việc hắn lại tuyệt đối cố chấp. Đó chính là không cho Lỗ Đạt Mã mang miếng thịt hong khô về trong "Nhà" chứa đựng. Chỉ cần Lỗ Đạt Mã cầm đi vào bỏ vào trong tủ chén để dự trữ, đều sẽ bị hắn ném xuống dốc núi.
Nhiều lần đàm phán không có kết quả, Lỗ Đạt Mã lại không thể buông tha kế hoạch dự trữ lương thực qua mùa đông, nàng liền kêu Dạ khoét mấy cọc gỗ làm thùng lớn đặt trên lan can ở ngoài động, đặt miếng thịt ở bên trong lại đậy nắp lên. Đến lúc này Dạ không có phản ứng gì, xem ra hắn chỉ không cho phép để thức ăn bên trong "Nhà", đặt ở bên ngoài hắn cũng không quản.
Sau này Lỗ Đạt Mã mới biết, cũng không phải là Dạ thích sạch sẽ, cũng không chịu khó, có thể nói là hắn cực kỳ lười. Không cho để thức ăn trong nhà là bởi vì hắn từng chất đống con mồi ở trong động lại không thèm để ý, thịt hư hỏng, lại sinh ra con giòi cùng với mùi thối bốc lên, dọn dẹp thật lâu mới được sạch sẽ, vì vậy hắn liền bắt con mồi ăn ở bên ngoài xong rồi mới về trong động. Chuyện này sau khi bị Lỗ Đạt Mã biết được, chê cười hắn hồi lâu.
Cảm giác tất cả mọi thứ đã dần đi vào quỹ đạo không sai biệt lắm, mỗi ngày Lỗ Đạt Mã liền bắt đầu chuẩn bị phòng ngừa chu đáo qua mùa đông, mỗi ngày da thú mà Dạ bắt về đều được nàng dọn dẹp, hong khô, đặc chế, sau đó làm đồ may sẵn để dành mặc. Mà mỗi ngày thịt không có ăn hết nàng cũng cắt miếng hong khô.
Cuộc sống có quy luật như vậy trôi qua được ngày, Lỗ Đạt mã không thích hợp rồi.
Nàng bị táo bón rồi.
Nguyên nhân hả, do ăn thịt nhiều mà ra thôi. Phải nói táo bón ở hiện đại thì không phải chuyện lớn gì, ăn nhiều trái cây rau dưa, hấp thu nhiều Vitamin và đồ ăn giàu chất xơ thì tốt rồi.
Nhưng ở cái nơi man hoang này, Lỗ Đạt Mã thật đúng là không biết đi đâu tìm rau dưa. Chỉ là, trong đầu nàng lóe lên một ý tưởng, nhớ tới nho dại, vậy trong rừng này hẳn là còn có trái cây khác tồn tại, có lẽ nàng nên để Dạ mang mình theo đi một vòng, tìm một chút.
Nghĩ đến liền làm.
Hôm nay ăn qua điểm tâm, Lỗ Đạt Mã tìm một nhánh cây làm gậy dò đường, lôi kéo Dạ cả đầu là dấu chấm hỏi lên đường.
Ra khỏi hẻm núi, càng đi ở chỗ sâu trong rừng rậm, Lỗ Đạt Mã lại càng cẩn thận dè dặt mỗi một bước chân, nghĩ tới ở dưới lá cây mục thật dầy cất giấu rất nhiều côn trùng ngọa nguậy lúc nhúc, nàng liền nổi tám tầng da gà. Chỉ là, nàng cũng hiểu rõ ràng, nếu phải sinh tồn ở chỗ này, có một vài thứ nhất định phải vượt qua. Vừa nhắm mắt, cắn răng một cái, Lỗ Đạt Mã đưa chân ra, giẫm chân đi về phía trước, đi mỗi một bước vẫn nhịn không được mà cau mày, run sợ.
Dạ không biết là cảm nhận được nỗi sợ hãi phát ra từ trong nội tâm của nàng, hay là chê cười nàng đi chậm chạp, cánh tay dài duỗi một cái liền khiêng Lỗ Đạt Mã trên bả vai.
Thần kinh của Lỗ Đạt Mã lập tức liền buông lỏng. Chỉ là qua không bao lâu thì nhíu mày lại, cái tên Dạ này sao mà mỗi lần đều coi nàng giống như con mồi mà khiêng lên vai đây, như vậy cái gì nàng cũng không nhìn thấy thì làm sao tìm được "Trái cây" đây? Tức thì nàng bắt đầu giãy giụa, cuối cùng vững vàng nằm sấp ở trên lưng Dạ, coi như là yên tĩnh lại.
Thân hình của Dạ cao lớn, bước chân vững vàng, khi cõng Lỗ Đạt Mã hắn rất quen thuộc xuyên qua trong rừng rậm. Đi hồi lâu, Lỗ Đạt Mã cũng không còn nhìn thấy thứ gì giống như trái cây mình muốn tìm. Nàng bắt đầu chỉ huy Dạ đi khắp nơi.
"Dạ, đến bên kia xem một chút!"
Theo ngón tay ngọc thon dài của Lỗ Đạt Mã, Dạ nghe lời đi tới phương hướng kia, hắn không hiểu Lỗ Đạt Mã muốn làm gì.
Xem chừng lại đi gần mười phút, Lỗ Đạt Mã ở trên một gốc cây có lá dài rộng lớn khổng lồ thấy được trái cây tương tự như quả chuối tiêu. Nàng vỗ vỗ lưng Dạ, chỉ chỉ chuối tiêu bên kia.
Chung đụng nhiều ngày nay, tuy Dạ vẫn nghe không hiểu lắm lời nói của Lỗ Đạt Mã, nhưng mà đối với động tác trao đổi cùng với nàng đã có sự ăn ý. Hắn cõng Lỗ Đạt Mã tung người mấy cái liền bám người trên tán cây.
Lỗ Đạt Mã đến gần đưa tay liền hái xuống một quả "Chuối tiêu", đã lột vỏ đưa vào trong miệng định ăn, lại bị Dạ đưa tay đoạt lấy rồi ném đi. Tình huống này, Lỗ Đạt Mã có chút há hốc mồm.
Chỉ thấy Dạ cau mày cũng bẻ xuống ném đi hết "chuối tiêu" nàng có thể có hái được, cũng lại khoa tay múa chân lại "Ưmh lãi nhãi" giải thích đối với nàng. Lỗ Đạt Mã hiểu, loại "chuối tiêu" này là không thể ăn được, chỉ là nàng cũng bắt đầu tỉnh ngộ lại. Nếu như là trước kia nhất định trước khi ăn nàng sẽ suy tính có thể ăn hay không, có độc hay không, sau khi ăn xong sẽ có phản ứng không tốt hay không?
Hôm nay, ở chung một chỗ cùng với Dạ, hắn cho nàng quá nhiều cảm giác an toàn, từ đó cũng làm tính cảnh giác của nàng giảm xuống, điểm này phải sửa đổi một chút. Không phải nói Dạ không được, hoặc là không thể tin tưởng Dạ, mà là, trong cánh rừng rậm này có nguy cơ tứ phía, bản thân nàng không có tính cảnh giác sẽ có một ngày liên lụy tới Dạ.
Chẳng qua hình như Dạ cũng hiểu Lỗ Đạt Mã đi ra ngoài là vì tìm loại quả kết trái ở trên cây có thể ăn, nên cõng nàng xuyên qua ở trong rừng, tìm hai loại quả trái cây nào đỏ nào xanh, có sinh trưởng ở trên dây leo, có kết quả ở trên lá cây. Trái cây màu đỏ kết quả ở phía sau một loại lá cây hình trái tim, lá cây hình trái tim hết sức rộng rãi, trên một chiếc lá có thể kết được bốn năm trái cây màu đỏ to bằng đầu nắm tay. Cắn một cái rất là ngọt thanh, Lỗ Đạt Mã lười biếng liền kêu nó là ngọt quả rồi.
Trái cây màu xanh lá cây thì sinh trưởng ở trên dây leo, giống như hồ lô nhỏ, cắn một cái liền có nước màu trắng sữa chảy ra, mùi vị có chút giống thức uống a-xít lac-tic (sữa chua), nước có thể uống..., thịt quả còn có một mùi thơm thoang thoảng cũng không ngọt không chua. Lỗ Đạt Mã quyết định gọi chúng nó là "sữa hồ lô".
Lỗ Đạt Mã hái được tràn đầy một cái túi da, cuối cùng còn lôi hai cành dây leo kết không ít quả "sữa hồ lô" giắt ở trên người. Hài lòng đi theo Dạ "dẹp đường hồi phủ
Nhìn hình thức ban đầu của "Nhà" mới, Lỗ Đạt Mã cảm thấy nàng hạnh phúc.
Có nhà che gió che mưa, còn có một đồng bạn cường đại như Dạ, hôm nay nàng cũng được cơm no áo ấm rồi.
Dạ đối với hết thảy biến hóa này hình như cũng rất hài lòng, hắn thường xuyên sẽ lăn lộn ở trên "Giường" nệm rơm và da thú Lỗ Đạt Mã làm ra, thời điểm uống nước bên dòng suối cũng sẽ lấy ra cái ly bằng gỗ của hắn, không còn hóa thành hình thái con báo dùng đầu lưỡi uống nước nữa.
Lỗ Đạt Mã nhìn hắn đi tới đâu, sau lưng lúc nào cũng mang theo cái ly gỗ thì quá không thoải mái, thì may một túi hai bên trái phải trên "Tạp dề" của hắn. Dạ rất thông minh, bỏ cái ly vào một trong túi, một trong túi khác thì bỏ cốt đao. Tuy nói cốt đao không có sắc bén như móng vuốt của hắn, thế nhưng hắn lại rất nóng lòng sử dụng. Hiện tại trừ phi cần săn đuổi, hết thảy mọi chuyện hắn đều duy trì hình người.
Trên phương diện này, Dạ đều thuận theo Lỗ Đạt Mã muốn dày dò thế nào thì cứ giày vò như thế, nhưng có một việc hắn lại tuyệt đối cố chấp. Đó chính là không cho Lỗ Đạt Mã mang miếng thịt hong khô về trong "Nhà" chứa đựng. Chỉ cần Lỗ Đạt Mã cầm đi vào bỏ vào trong tủ chén để dự trữ, đều sẽ bị hắn ném xuống dốc núi.
Nhiều lần đàm phán không có kết quả, Lỗ Đạt Mã lại không thể buông tha kế hoạch dự trữ lương thực qua mùa đông, nàng liền kêu Dạ khoét mấy cọc gỗ làm thùng lớn đặt trên lan can ở ngoài động, đặt miếng thịt ở bên trong lại đậy nắp lên. Đến lúc này Dạ không có phản ứng gì, xem ra hắn chỉ không cho phép để thức ăn bên trong "Nhà", đặt ở bên ngoài hắn cũng không quản.
Sau này Lỗ Đạt Mã mới biết, cũng không phải là Dạ thích sạch sẽ, cũng không chịu khó, có thể nói là hắn cực kỳ lười. Không cho để thức ăn trong nhà là bởi vì hắn từng chất đống con mồi ở trong động lại không thèm để ý, thịt hư hỏng, lại sinh ra con giòi cùng với mùi thối bốc lên, dọn dẹp thật lâu mới được sạch sẽ, vì vậy hắn liền bắt con mồi ăn ở bên ngoài xong rồi mới về trong động. Chuyện này sau khi bị Lỗ Đạt Mã biết được, chê cười hắn hồi lâu.
Cảm giác tất cả mọi thứ đã dần đi vào quỹ đạo không sai biệt lắm, mỗi ngày Lỗ Đạt Mã liền bắt đầu chuẩn bị phòng ngừa chu đáo qua mùa đông, mỗi ngày da thú mà Dạ bắt về đều được nàng dọn dẹp, hong khô, đặc chế, sau đó làm đồ may sẵn để dành mặc. Mà mỗi ngày thịt không có ăn hết nàng cũng cắt miếng hong khô.
Cuộc sống có quy luật như vậy trôi qua được ngày, Lỗ Đạt mã không thích hợp rồi.
Nàng bị táo bón rồi.
Nguyên nhân hả, do ăn thịt nhiều mà ra thôi. Phải nói táo bón ở hiện đại thì không phải chuyện lớn gì, ăn nhiều trái cây rau dưa, hấp thu nhiều Vitamin và đồ ăn giàu chất xơ thì tốt rồi.
Nhưng ở cái nơi man hoang này, Lỗ Đạt Mã thật đúng là không biết đi đâu tìm rau dưa. Chỉ là, trong đầu nàng lóe lên một ý tưởng, nhớ tới nho dại, vậy trong rừng này hẳn là còn có trái cây khác tồn tại, có lẽ nàng nên để Dạ mang mình theo đi một vòng, tìm một chút.
Nghĩ đến liền làm.
Hôm nay ăn qua điểm tâm, Lỗ Đạt Mã tìm một nhánh cây làm gậy dò đường, lôi kéo Dạ cả đầu là dấu chấm hỏi lên đường.
Ra khỏi hẻm núi, càng đi ở chỗ sâu trong rừng rậm, Lỗ Đạt Mã lại càng cẩn thận dè dặt mỗi một bước chân, nghĩ tới ở dưới lá cây mục thật dầy cất giấu rất nhiều côn trùng ngọa nguậy lúc nhúc, nàng liền nổi tám tầng da gà. Chỉ là, nàng cũng hiểu rõ ràng, nếu phải sinh tồn ở chỗ này, có một vài thứ nhất định phải vượt qua. Vừa nhắm mắt, cắn răng một cái, Lỗ Đạt Mã đưa chân ra, giẫm chân đi về phía trước, đi mỗi một bước vẫn nhịn không được mà cau mày, run sợ.
Dạ không biết là cảm nhận được nỗi sợ hãi phát ra từ trong nội tâm của nàng, hay là chê cười nàng đi chậm chạp, cánh tay dài duỗi một cái liền khiêng Lỗ Đạt Mã trên bả vai.
Thần kinh của Lỗ Đạt Mã lập tức liền buông lỏng. Chỉ là qua không bao lâu thì nhíu mày lại, cái tên Dạ này sao mà mỗi lần đều coi nàng giống như con mồi mà khiêng lên vai đây, như vậy cái gì nàng cũng không nhìn thấy thì làm sao tìm được "Trái cây" đây? Tức thì nàng bắt đầu giãy giụa, cuối cùng vững vàng nằm sấp ở trên lưng Dạ, coi như là yên tĩnh lại.
Thân hình của Dạ cao lớn, bước chân vững vàng, khi cõng Lỗ Đạt Mã hắn rất quen thuộc xuyên qua trong rừng rậm. Đi hồi lâu, Lỗ Đạt Mã cũng không còn nhìn thấy thứ gì giống như trái cây mình muốn tìm. Nàng bắt đầu chỉ huy Dạ đi khắp nơi.
"Dạ, đến bên kia xem một chút!"
Theo ngón tay ngọc thon dài của Lỗ Đạt Mã, Dạ nghe lời đi tới phương hướng kia, hắn không hiểu Lỗ Đạt Mã muốn làm gì.
Xem chừng lại đi gần mười phút, Lỗ Đạt Mã ở trên một gốc cây có lá dài rộng lớn khổng lồ thấy được trái cây tương tự như quả chuối tiêu. Nàng vỗ vỗ lưng Dạ, chỉ chỉ chuối tiêu bên kia.
Chung đụng nhiều ngày nay, tuy Dạ vẫn nghe không hiểu lắm lời nói của Lỗ Đạt Mã, nhưng mà đối với động tác trao đổi cùng với nàng đã có sự ăn ý. Hắn cõng Lỗ Đạt Mã tung người mấy cái liền bám người trên tán cây.
Lỗ Đạt Mã đến gần đưa tay liền hái xuống một quả "Chuối tiêu", đã lột vỏ đưa vào trong miệng định ăn, lại bị Dạ đưa tay đoạt lấy rồi ném đi. Tình huống này, Lỗ Đạt Mã có chút há hốc mồm.
Chỉ thấy Dạ cau mày cũng bẻ xuống ném đi hết "chuối tiêu" nàng có thể có hái được, cũng lại khoa tay múa chân lại "Ưmh lãi nhãi" giải thích đối với nàng. Lỗ Đạt Mã hiểu, loại "chuối tiêu" này là không thể ăn được, chỉ là nàng cũng bắt đầu tỉnh ngộ lại. Nếu như là trước kia nhất định trước khi ăn nàng sẽ suy tính có thể ăn hay không, có độc hay không, sau khi ăn xong sẽ có phản ứng không tốt hay không?
Hôm nay, ở chung một chỗ cùng với Dạ, hắn cho nàng quá nhiều cảm giác an toàn, từ đó cũng làm tính cảnh giác của nàng giảm xuống, điểm này phải sửa đổi một chút. Không phải nói Dạ không được, hoặc là không thể tin tưởng Dạ, mà là, trong cánh rừng rậm này có nguy cơ tứ phía, bản thân nàng không có tính cảnh giác sẽ có một ngày liên lụy tới Dạ.
Chẳng qua hình như Dạ cũng hiểu Lỗ Đạt Mã đi ra ngoài là vì tìm loại quả kết trái ở trên cây có thể ăn, nên cõng nàng xuyên qua ở trong rừng, tìm hai loại quả trái cây nào đỏ nào xanh, có sinh trưởng ở trên dây leo, có kết quả ở trên lá cây. Trái cây màu đỏ kết quả ở phía sau một loại lá cây hình trái tim, lá cây hình trái tim hết sức rộng rãi, trên một chiếc lá có thể kết được bốn năm trái cây màu đỏ to bằng đầu nắm tay. Cắn một cái rất là ngọt thanh, Lỗ Đạt Mã lười biếng liền kêu nó là ngọt quả rồi.
Trái cây màu xanh lá cây thì sinh trưởng ở trên dây leo, giống như hồ lô nhỏ, cắn một cái liền có nước màu trắng sữa chảy ra, mùi vị có chút giống thức uống a-xít lac-tic (sữa chua), nước có thể uống..., thịt quả còn có một mùi thơm thoang thoảng cũng không ngọt không chua. Lỗ Đạt Mã quyết định gọi chúng nó là "sữa hồ lô".
Lỗ Đạt Mã hái được tràn đầy một cái túi da, cuối cùng còn lôi hai cành dây leo kết không ít quả "sữa hồ lô" giắt ở trên người. Hài lòng đi theo Dạ "dẹp đường hồi phủ
Tác giả :
Tiểu Dương