Kiếm Lai
Chương 8: Bại thảo
Dịch giả: Diệp Tu
Trần Bình An trở lại sân nhỏ về sau, mí mắt vẫn đang nhảy, mắt trái nhảy tiền tài, mắt phải nhảy tai họa.
Thế nên, Trần Bình An ngồi xuống bậu cửa, bắt đầu tưởng tượng mình đang tạo phôi, hai tay hắn đưa lên không trung, cứ thế rất nhanh thiếu niên tiến vào trạng thái quên mình. Thiếu niên tính chăm chỉ là một phần, một phần cũng rất trọng yếu là hành động kiểu này có thể giúp hắn vượt qua cái đói. Vì thế mà Trần Bình An rèn thành thói quen cứ có tâm sự là liền kéo phôi. Chuyện nung gốm sứ, cuối cùng cũng vẫn phải nghe ý trời, bởi trước khi khui lò, chẳng ai có thể biết thành phẩm gồm sứ mình nung xong, hình dạng màu men có được như ý hay không. Có điều trước khi đưa vào lò nung, kéo phôi chắc chắn là quan trọng nhất, chỉ là Trần Bình An bị lão Diêu đánh giá tư chất kém nên phần lớn chỉ được giao làm mấy tốn sức như nhào bùn nặn đất. Trần Bình An bất đắc dĩ chỉ có thể ở bên quan sát kỹ càng, sau đó tự mình nhào bùn, kéo phôi để tìm kiếm cảm giác.
Từ bên sân nhỏ sát bên nhà Trần Bình An vang lên tiếng đẩy cổng tre, hóa ra Tống Tập Tân dẫn theo tỳ nữ Trĩ Khuê từ trường tư về, thiếu niên anh tuấn nhẹ bước chạy nhanh mấy bước rồi phốc cái nhảy lên đầu tường ngồi xổm rồi vung tay bắn chưởng, ở kẽ tay là mấy viên đá nhỏ đủ màu sắc, có viên màu như mỡ dê, có cục xanh lá cây, màu ngó sen…vv…. Mấy viên đá không đáng đồng xu, lớn nhỏ không đều này có thể dễ dàng kiếm được từ bờ suối ở cạnh trấn. Từ trong đó có một viên đá màu đỏ tươi như thấm đầy máu gà được Tề tiên sinh dạy học ở trường tư thấy thú vị nên lấy về khắc thành con dấu đưa cho học trò Triệu Diêu, Tống Tập Tân cảm thấy nó rất hợp nhãn nên nhiều lần muốn dụ tên kia đổi nhưng đối phương sống chết chối từ.
Tống Tập Tân ném một cục đá ra, lực ném cũng không mạnh, đập đúng ngực Trần Bình An, kết quả đối phương thờ ơ mặc kệ.
Ném thêm lần nữa, lần này ném trúng trán thiếu niên giày cỏ, Trần Bình An vẫn cứ lù lù bất động.
Tống Tập Tân với cái tên ‘kiến quái bất quái’ này có chút cáu, đùng đùng ném cả bảy, tám viên đá nối đuôi nhau bay tới, tuy y cố tính làm đau Trần Bình An để hắn phân tâm nhưng không có ném thẳng vào cánh tay hay mười ngón tay Trần Bình An, lý do là vì y cảm thấy làm thế thì thắng cũng không vẻ vang gì.
Tống Tập Tân ném đá xong liền xoa xoa tay. Trần Bình An thở một hơi dài, rung rung cổ tay, cơ bản không buồn để ý Tống Tập Tân. Hắn suy nghĩ một chút rồi cúi đầu xuống, tay trái làm động tác trông như nắm chuôi đao.
Khiêu – Đao, tuy không tính là độc môn tuyệt chiêu của riêng thợ hầm lò nào trong trấn nhưng thủ pháp Khiêu – Đao của lão Diêu, bất kể là ai thấy đều phải giơ ngón tay cái tán thưởng.
Lão Diêu có thu mấy tên đồ đệ nhưng thủy chung không cách nào khiến lão thực sự hài lòng, chỉ để lúc Lưu Tiễn Dương tới, lão mới nghĩ rằng đã tìm được người có thể kế thừa y bát của mình. Lúc trước, khi Lưu Tiễn Dương luyện tập, Trần Bình An nếu không có việc gì cần làm đều sẽ ngồi xổm ở bên cạnh dán mắt quan sát.
Lưu Tiễn Dương rất sĩ diện, chỉ cần thấy Trần Bình An chú ý liền thường xuyên lấy khẩu quyết bị truyền của lão Diêu ra để khè hắn, thí dụ như “Nếu muốn lộ tuyến của đao ổn định, tay phải mạnh mẽ ổn định, sau cùng, là tâm phải ổn.”
Chỉ có điều, khi Trần Bình An hỏi tâm ổn là cái gì thì Lưu Tiễn Dương lại mù tịt.
Tống Tập Tân xem trong chốc lát, thấy chẳng có gì thú vị hay ho liền nhảy khỏi đầu tường, trở về phòng.
Tỳ nữ Trĩ Khuê đứng ở bên kia tường, nếu nàng không kiễng chân thì vừa vặn chỉ thấy được nửa khuôn mặt, dù thế thì cũng có thể mơ hồ thấy được thiếu nữ là một mỹ nhân tương lai.
Nàng suy nghĩ một chút xong khẽ kiễng gót chân, đưa mắt nhìn xung quanh thiếu niên bần hàn, cuối cùng tìm được hai viên đá vừa ý rớt trên đất, một viên sáng lấp lánh màu đỏ tươi, một viên óng ánh như tuyết trắng, cả hai đều là thứ công tử nhà nàng mới vứt không thương tiếc.
Nàng do dự mất một lúc mời đè thấp giọng, rụt rè nói: “Trần Bình An, ngươi có thể nhặt giúp ta hai cục đá kia lên không. Ta thích thật đấy.”
Trần Bình An chậm rãi ngẩng đầu lên, động tác tay cũng không dừng, vẫn ổn định như cũ, chỉ đưa mắt nhìn nàng ý bảo chờ một chút.
Trĩ Khuê nở nụ cười hồn nhiên, tựa như chồi non sinh ra nơi đầu cành khi mùa xuân tới, xinh đẹp vô cùng.
Có điều thiếu niên khi ấy đã cúi đầu xuống, bỏ lỡ mất cảnh tượng động lòng người này.
Khóe miệng nàng khẽ nhếch lên, trong tròng mắt thấy đủ loại ánh sáng lưu chuyển, trông như có rất nhiều vật sống đang tự do bơi lội trong đó.
Đợi đến khi Trần Bình An ngừng tay, hỏi rốt cuộc là hai viên đá nào, ánh mắt của Trĩ Khuê mới trở lại bình thường, trước sau như một, mềm dịu tựa bùn sau cơn mưa xuân vậy.
Trần Bình An theo hướng tay nàng chỉ nhặt hai cục đá lên, đi tới bên tường, nàng vừa giơ tay lên, thiếu niên cũng đặt hai viên đá trên đầu tường.
Nàng cấm lấy hai viên đá, nằm thật chặt trong lòng bàn tay.
Người hữu tâm tận lực tìm kiếm vật ấy lại như mò kim đáy bể, mười năm khó gặp.
Kẻ hữu duyên dù vô tâm, chỉ coi nó như đồ phế thải bên đường lại dễ như trở bàn tay, chỉ còn mỗi chuyện là có muốn hay không thôi.
Trần Bình An cười hỏi: “Không sợ Thò Lò Mũi(1) chặn cửa nhà các ngươi mắng cả buổi sao?”
Nàng không thừa nhận công tử nhà mình lấy trộm đồ người khác, nhưng tựa như da mặt cũng không đủ dày để phủ nhận sự thật nên chỉ cười không đáp.
Ngõ Nê Bình có một cặp mẹ con, công phu chửi nhau của hai người đều là trấn Nhỏ không đối thủ, chỉ có Tống Tập Tân mới có thể so chiêu với hai mẹ con này. Trong hai mẹ con, thằng con đặc biệt bất hảo, lỗ mũi quanh nằm thò lò hai sợi nước mũi, nó rất thích ra bờ suối vồ cá, nhặt đá. Cá nó bắt được đều mang về nuôi trong một vạc nước lớn, đá thì xếp chồng chất cạnh vạc. Tống Tập Tân hết lần này tới lần khác thích trêu chọc thằng bé khó dây đó, cứ năm hôm ba bữa lại đi thó trộm một cục đá, một ngày hai ngày khó nhận ra thiếu sót, nhưng nếu Tống Tập Tân cứ thường xuyên, liên tục thó đi, một khi thằng nhỏ phát hiện bảo bối của mình bị trộm, lập tức sẽ xù lông như mèo hoang bị đạp trúng đuôi, sẵn sàng đứng ngoài cổng chửi cả canh giờ không mệt, mẹ nó cũng sẽ không có khuyên can, thậm chí còn đổ thêm dầu vào lửa, cố tính xoáy vào chuyện Tống Tập Tân là con riêng của quan Đốc Tạo tiền nhiên để chọc tức, nhiều lần khiến Tống Tập Tân tức đến nghiến răng nghiến lợi, thiếu chút nữa là xách ghế đẩu ra ngoài đánh nhau, tỳ nữ Trĩ Khuê phải khuyên can mãi mới chịu thôi.
Thình lình, một tràng hô hét chói tai vang lên: “Tống Tập Tân, Tống Tập Tân, mau tới bắt kẻ thông dâm, tỳ nữ nhà ngươi với Trần Bình An đang mắt đưa mày lại, rõ ràng là cấu kết với nhau rồi! Ngươi mà không quản chặt nha hoàn nhà ngươi, nói không chừng đêm nay nàng sẽ trèo tường sang gõ cửa nhà Trần Bình An! Lăn ra mau lên, ái chà chà, Trần Bình An tay sờ má con quỷ nhỏ kia rồi, ngươi không biết đâu, Trần Bình An cười bỉ ổi đến trộm thấy cũng buồn nôn…”
Tống Tập Tân cơ bản chẳng ló mặt ra, ở trong phòng hô luôn: “Cái này tính gì chứ, tối qua ta còn thấy Trần Bình An tằng tịu với mẹ ngươi, bị ta bắt gặp xong Trần Bình An mới chịu rút hổ trảo từ trong cổ áo mẹ ngươi ra, cái này cũng phải trách chỗ ấy của mẹ ngươi a, thực sự quá sung mãn đồ sộ rồi, chỉ tội nghiệp Trần Bình An mệt đến mồ hôi đầy đầu…”
Trong ngõ nhỏ thấy có người hung hăng đạp cổng nhà Tống Tập Tân, giận dữ quát: “Tống Tập Tân, ra đây đơn đấu! Ngươi thua, ngươi đem Trĩ Khuê của ngươi cho ta làm nha hoàn, mỗi ngày hầu ta ăn cơm, trải chiếu rửa chân! Nếu ta thua lập tức đưa Trần Bình An làm tạp dịch cho ngươi, thấy sao hả? Chỉ hoi ngươi có dám hay không, dù sao đứa nào không dám chính là con rùa đen rụt đầu!”
Tống Tập Tân ở trong phòng lười biếng đáp: “Bình tĩnh đi! Bố mày mới xem lịch, hôm nay không hợp để đánh con, Cố Sán, coi như hôm nay con may mắn!”
Thằng nhóc ở ngoài phòng ra sức nện cửa, hò hét: “Trĩ Khuê, ngươi theo thiếu gia hèn nhát như thế, tủi cực lắm a, ngươi đi trốn với Lưu Tiễn Dương được rồi, cái tên người to óc bé ấy ánh mắt nhìn ngươi như muốn ăn luôn đó.”
Tỳ nữ Trĩ Khuê quay ngươi đi về phía phòng.
Ở trong phòng, Tống Tập Tân đang cẩn thận lau chùi một chiếc hồ lô màu xanh lực, là đồ cổ không rõ niên đại, đây cũng một trong những ‘gia sản’ mà vị Tống đại nhân kia để lại. Tống Tập Tân ban đầu cũng không để ý nó lắm, sau trong lúc vô tình mới phát hiện mỗi khi trời có mưa dông, trong hồ lô liền ông ông tác hưởng, thế nhưng sau khi Tống Tập Tân mở nắp ra thì bất kể lay động thế nào cũng không thấy có thứ gì rơi ra, đổ nước đổ cát vào xong lại đổ cả nước lẫn cát ra thấy cũng chẳng thừa chẳng thiếu tí nào. Tống Tập Tân thực sự bó tay, cộng thêm một lần mẹ Cố Sán chanh chưa nhiếc móc, nói y là con riêng có mẹ sinh mà không cha dưỡng, mắng cho y tâm phiền ý loạn, nóng giận lấy đao chém hồ lô một nhát. Kết quả lại khiến y trợn mắt há mồm nhìn trân trối bởi chém quắn cả lưỡi đao mà hồ lô vẫn nguyên lành, một vết xước cũng không có.
Trên một bức thư bị Tống Tập Tân đốt lúc trước từng ghi: “Công sở chuyển ít vàng bạc tới, đảm bảo hai chủ tớ ngươi không cần lo chuyện cơm áo. Khi nhàn rỗi có thể thu thập một ít đồ cổ hiếm gặp nếu bản thân thấy thích, dùng hun đúc tâm tính. Thị trấn tuy nhỏ, lương thực có thể nuôi dạ dày, thư tịch có thể dưỡng khí, cảnh trí có thể dưỡng mắt, tịch liêu có thể dưỡng tâm. Từ hôm nay, toàn bộ việc đời nghe thiên mệnh, tiềm long tại uyên, ngày sau tất có phúc báo.”
Tống Tập Tân tuy oán hận người đàn ông kia, nhưng có tiền từ trên trời rơi xuống, ở thị trấn sinh hoạt giản dị, đến muốn tiêu xài hoang phí cũng rất khó nên qua nhiều năm, Tống Tập Tân vẫn thực thích nghề ve chai, gom được cả một rương đầy ắp những thứ đồ cổ lạ lùng như kiểu hồ lô màu lục. Chỉ là, Tống Tập Tân có một loại trực giác huyền diệu khó giải thích. Hồ lô này là thứ quý nhất, tiếp đó là một cái lục lạc bằng tử kim rỉ sét loang lổ, lắc nó thấy rõ cục bi treo đập vào thành chuông, vốn phải có âm thanh vui tai vang lên nhưng lại im hơi lặng tiếng khiến Tống Tập Tân vừa ngạc nhiên vừa sởn cả da gà. Cuối cùng là một ấm trà kiểu cổ, trên đó có đề tự ghi cái gì “Sơn Tiêu”. Những thứ còn lại, Tống Tập Tân chỉ hứng thú hời hợt, gọi đơn giản là thấy thích thôi chứ không hơn.
Thằng nhóc tên Cố Sán vẫn đứng ngoài cửa chửi mắng ầm ĩ, trung khí mười phần.(2)
Cũng không lắm, tiếng mắng đột nhiên im bặt.
Tiếp đó, Trần Bình An thấy thằng nhóc kia bất ngờ đẩy cửa sân nhà mình ra, mặt mũi tràn đầy vẻ kinh hoảng, nó cài then cửa xong liền ngồi thụp xuống, không ngừng nháy mắt với hắn, ý muốn hắn tới ngồi cạnh nó.
Trần Bình An không hiểu gì lắm nhưng cũng còng lưng chạy như mèo tới bên thằng nhóc, ngồi xuống rồi nhỏ giọng hỏi: “Cố Sán, ngươi làm gì thế? Lại chọc mẹ ngươi giận à?”
Thằng nhóc vuốt mạnh mũi, đè giọng thật nhỏ, đáp: “Trần Bình An, ta đã nói với ngươi, vừa rồi ta đụng phải một quái nhân, cái bát trắng trong tay hắn có thể liên tục đổ ra nước, ngươi xem nhé, cái bát chỉ lớn chừng này vậy mà ta tận mắt chứng kiến hắn đổ nước đến một canh giờ! Tên đó vừa rồi khi đi ngang ngõ Nê Bình chúng ta hình như hơi dừng lại, có phải đã thấy ta rồi không? Thảm rồi thảm rồi…”
Thằng nhóc đưa hai tay khua múa miêu tả độ lớn của cái bát, tiếp đó lại xoa xoa ngực, than thở: “Thực sự là dọa chết Tống Tập Tân cha nó rồi.”
Trần Bình An hỏi: “Ngươi nói là vị tiên sinh kể chuyện dưới gốc cây Hòe kia?”
Thằng nhóc gật mạnh đầu, đáp: “Ai mà ngờ, lão già đó tay không nhấc nổi mấy cân, đến bế ta còn không nổi, thế mà cái bát sứt miệng kia lại dọa người vậy. Thực sự rất dọa người!”
Thằng nhóc đột nhiên tóm cánh tay Trần Bình An, nói như van vỉ: “Trần Bình An, lần này ta thực không có lừa ngươi! Ta có thể thề, nếu như lừa ngươi sẽ khiến cho Tống Tập Tân chết không yên lành!”
Trần Bình An dựng thẳng một ngón tay lên, ra tín hiệu im lặng.
Thằng nhóc lập tức ngậm miệng.
Ngoài cửa có một hồi tiếng bước chân, cứ đều đặn vang lên, đều đặn rơi xuống.
Vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Thằng nhóc vốn không sợ trời chẳng sợ đất, giờ đang ngồi bệt xuống đất, đưa tay vò mặt, sắc mặt nó trắng bệch, rõ ràng, cái tên Thò Lò Mũi Cố Sán này thực bị dọa cho thảm rồi.
Thằng nhóc đột nhiên hỏi: “Trần Bình An, tên kia đi vào nhà ta phải không? Có phải không?”
Trần Bình An bất đắc dĩ đáp: “Ta với ngươi về nhà ngươi xem, thế nào?”
Thằng nhóc đại khái chỉ chờ Trần Bình An nói những lời này, nghe rồi liền đứng bật dậy, nhưng ngay sau đó lại xụi lơ ngồi xuống, mặt như đưa đám, nói: “Trần Bình An, chân ta mềm nhũn không đi nổi nữa.”
Trần Bình An đứng dậy, xoay người tóm gáy áo thằng nhóc, một tay kéo nó dậy, một tay mở then cài cửa rồi đi ra ngoài sân.
Nhà thằng nhóc cách đây không xa, chỉ chừng khoảng trăm bước chân. Quả nhiên, Cố Sán thấy lão đầu nhi kia đang ở trong sân nhà nó, mẹ nó còn mang cho lão một cái ghế ngồi nữa.
Một khắc này, thằng nhóc cảm thấy như trời sụp xuống, thế nên nó chọn cách trốn sau lừng Trần Bình An, để người lớn chống đỡ mà đi tới.
Trần Bình An cũng không làm thằng bé thất vọng, hữu ý mà như vô tính đứng chắn trước người nó.
Thằng nhóc nghịch ngợm Cố San khi cằm chặt tay áo Trần Bình An liền cảm thấy hào khí lập tức trào dâng.
Lão nhân với việc này lại thờ ơ ngồi trên ghế đẩu, thoáng có chút trầm tư, mà cái bát trắng trong tay lão đã biến mất không thấy đâu nữa.
Cố Sán tức thì chân lại mềm nhũn, cả người nấp sau lưng Trần Bình An, lòng nơm nớp lo sợ.
Lão nhân đưa mắt nhìn thôn phụ quê mùa nhưng bình tĩnh lạ thường kia, rồi lại nhìn sang thiếu niên giày cỏ đang cau mày, cuối cùng là nhìn thằng bé đang co đầu rụt cổ rồi nói: “Này nhóc, có biết trong vạc nước nhà ngươi nuôi gì không?”
Thằng nhỏ ở sau lưng Trần Bình An hô: “Còn có thể là gì chứ, vài con cua cá ta bắt từ suối lên, thêm ít lươn chạch câu ở ruộng! Ông muốn thì cứ lấy đi, đừng khách khí…”
Thằng nhóc càng nói tiếng càng nhỏ, hiển nhiên là dũng khí chưa đủ.
Người đàn bà kia vuốt vuốt sợi tóc mai, nhìn Trần Bình An rồi hiền hậu nói: “Bình An.”
Trần Bình An hiểu ý bà, vuốt vuốt đầu Cố Sán, xong liền xoay người rời đi.
Sâu trong ánh mắt vị phu nhân này, ẩn giấu sự áy náy với thiếu niên mang giày cỏ.
Phu nhân vứt bỏ tạp niệm, quay đầu nhìn lão nhân, hỏi: “Vị tiên sư từ xa mà tới, với phần cơ duyên này là muốn mua, hay là muốn đoạt?”
Lão nhân lắc đầu cười đáp: “Mua? Ta mua không nổi. Đoạt? Ta cũng đoạt không được.”
Phu nhân cũng lắc đầu, tiếp: “Trước kia là thế, sau này thì chưa hẳn.”
Lão nhân vốn thần thái ung dung nghe xong lời này thì như bị sét đánh, bất ngờ vung tay áo, năm ngón tay bấm như bay.
Lão nhân bùi ngùi thở dài nói: “Nào tới mức này a!”
Phu nhân mặt lạnh tanh, cười khẩy nói tiếp: “Tiên trưởng cho rằng ở cái trấn nhỏ này, có thể có mấy người tốt?”
Lão nhân đứng thẳng dậy, nhìn thật sâu thằng ngóc đang ngơ ngơ ngác ngác, rồi tựa như đưa ra một quyết định cực kỳ to lớn, cổ tay lão nhoáng một cái, bát trắng kia lại lần nữa hiện ra.
Lão nhân đi tới cạnh cái chum nước cao bằng nửa người, nhanh chóng đưa bát vào trong chum múc một cái.
Phu nhân tuy tỏ ra trấn định, kỳ thực cả lòng bàn tay đang chảy đầy mồ hôi.
Lão ngồi quay lại ngồi xuống ghế, vẫy tay với Cố Sán rồi nói: “Cậu nhóc, tới đây xem này.”
Thằng bé nhìn về phía mẹ mình, thấy mẹ mình khẽ gật đầy, ánh mắt đầy vẻ khích lệ.
Sau khi thằng bé tới gần, lão nhân liền thổi một hơi nhẹ lên mặt nước trong bát tạo thành những đợt sóng lăn tăn.
Lão nhân cười nói: "Há mồm."
Cùng lúc đó, lão nhận tiện tay đảo một vòng, liền không biết từ chỗ nào trên người thằng bé lấy ra một cái lá Hòe.
Lão dùng hai ngón tay vê nhẹ, không cầm chắc.
Thằng nhóc vô thức a một tiếng.
Lão nhân cong ngón tay búng một cái, phiến lá Hòe xanh non liền chui vào trong miệng cậu nhóc.
Thằng bé đờ người sửng sốt, sau đó mới phát hiện ra trong miệng mình hình như không có gì khác thường.
Lão nhân không cho nó cơ hội thắc mắc, chỉ vào cái bát trên bàn tay, nói: “Nhìn kỹ một chút xem có cái gì.”
Cố Sán mở to mắt, tập trung tinh thần nhìn vào trong bát, ban đầu là thấy một điểm đen cực kỳ nhỏ, sau đó điểm đen đó dần biến thành một sợi tơ đen bắt mắt, sau cùng chậm rãi biến thành một con cá chạch màu vàng đất sung sướng hân hoan bơi dưới làn nước trong bát.
Thằng bé đầu óc đang u mệ mờ mịt như có tia sáng lóe lên, miệng hoảng sợ nói: “Ta nhớ nó rồi! Là ta theo Trần Bình An bên kia…”
Phu nhân tát con mình một cái, giận dữ quát: “Câm miệng!”
Lão nhân với việc này không ngạc nhiên chút nào, chỉ lạnh nhạt nói: “Đời tu sĩ của ta, vì chứng đạo trường sinh, đại nghịch bất đạo. Điểm tranh đoạt này không tính là gì. Không cẩn khẩn trưởng như thế, là của con ngươi, trốn không thoát, không phải của thiếu niên kia, muốn đoạt cũng không được.”
Thằng nhỏ tên Cố Sán cả người nặng chưa tới bốn mươi cân. (3)
Thế nhưng căn cốt của nó lại nặng không tưởng.
Vậy nên khi vị lão nhân cầm bát thân mang thần thông này khi trước phá lệ thi triển bí thuật tổ truyển hòng xem độ nặng xương cốt của nó, dĩ nhiên là bế không nổi Cố Sán rồi.
Điểm này chính là điều kiện tiên quyết để lão thu đồ đệ.
Nếu không thế, một đứa trẻ ba tuổi lại cầm vàng qua phố, không phải là tự tìm đường chết sao?
Lão nhân bật cười ha hả, xong ánh mắt lại lạnh bằng, chậm rãi nói: “Đương nhiên, coi như vốn là thiếu niên kia thì đã sao chứ? Hôm nay có lão phu đích thân tọa trấn, lập tức sẽ không phải là của nó nữa.”
Thằng bé miệng câm như hến, hàm răng run lên.
Phu nhân như trút được gánh nặng.
Lão nhân một lần nữa đổi lại bộ mặt hòa ái, nói tiếp: “Con à, cái bát này chứa nước của cả một dòng sông, hôm nay còn nuôi thêm một đầu tiểu Giao nữa. Từ giờ trở đi, con chính là đệ tử đích truyền của ta.”
“Lão phu là một vị Chân Quân chỉ thiếu nửa bước sẽ là Khai Tông chi tổ, tuy là dưới tông… Tóm lại, về sau con tự nhiên sẽ rõ sức nặng của bốn chữ Chân Quân với Khai Tông này.”
Lão nhân cười hặc hặc rồi tiếp: “Chỉ biết là nặng hơn nhiều cái bát nước sông này.”
Thằng bé đột nhiên khóc lóc, đáp: “Không phải thế! Nó là của Trần Bình An.”
Phu nhân thẹn quá hóa giận, giơ tay cao định dạy dỗ thằng con ngờ nghệch.
Lão nhân phẩy phẩy tay, cười cười rồi lạnh nhạt nói: “Có tâm địa như thế cũng không phải đều là chuyện xấu.”
Thằng bé cúi đầu xuống, đưa tay lau khuôn mặt tèm lem nước mắt nước mũi.
Phu nhân lặng yên nhìn về phía lão nhân.
Lão nhân hiểu ý cười cười, nhẹ gật đầu.
Người đồng đạo, chính là hết thảy đều không cần nói lời nào.
Thằng bé sau khi ngẩng đầu lên, mắt thấy mẹ nó với lão sư phụ nửa mùa từ trên trời rơi xuống kia cùng lờ mờ lộ vẻ vui mừng.
Thằng bé quay đầu nhìn lại. Trần Bình An khi rời đi không quên đóng cổng.
————
Trấn Nhỏ giống như một thửa ruộng, theo kịp thời vụ, giờ đã đến lúc thu hoạch.
Chỉ là có một ít kẻ, chỉ như Bại Thảo (4) mọc lẫn giữa những cây lúa, người ta chỉ liếc mắt nhìn qua một lần, không thèm nhìn lần thứ hai.
Ví dụ như thiếu niên giày cỏ đang đi trong ngõ Nê Bình.
Chú giải:
(1)Nguyên bản là Cố Sán lúc nào mũi cũng có sụt sịt 2 sợi nước mũi nên mọi người gọi nó là Nước Mũi luôn, nhưng nghe hơi kỳ nên mình đổi thành Thò Lò Mũi.
(2)trung khí mười phần: Hiểu như mắng rất thối, rất giận dữ.
(3)Cân TQ chỉ bằng nửa kg, tức Cố Sán chỉ nặng khoảng 20kg thôi.
(4) Bại Thảo: Ở mình tùy vùng miền có cách gọi khác nhau, như quê mình gọi là cỏ Gấu, cỏ Lúa, cỏ Kê. Là tổ tiên của lúa mì, trông hình dạng rất giống cây lúa nhưng hạt của nó không dùng được, trong khi lại hút tranh chất dinh dưỡng từ đất nên bên TQ gọi là Bại Thảo, cỏ thất bại.
Trần Bình An trở lại sân nhỏ về sau, mí mắt vẫn đang nhảy, mắt trái nhảy tiền tài, mắt phải nhảy tai họa.
Thế nên, Trần Bình An ngồi xuống bậu cửa, bắt đầu tưởng tượng mình đang tạo phôi, hai tay hắn đưa lên không trung, cứ thế rất nhanh thiếu niên tiến vào trạng thái quên mình. Thiếu niên tính chăm chỉ là một phần, một phần cũng rất trọng yếu là hành động kiểu này có thể giúp hắn vượt qua cái đói. Vì thế mà Trần Bình An rèn thành thói quen cứ có tâm sự là liền kéo phôi. Chuyện nung gốm sứ, cuối cùng cũng vẫn phải nghe ý trời, bởi trước khi khui lò, chẳng ai có thể biết thành phẩm gồm sứ mình nung xong, hình dạng màu men có được như ý hay không. Có điều trước khi đưa vào lò nung, kéo phôi chắc chắn là quan trọng nhất, chỉ là Trần Bình An bị lão Diêu đánh giá tư chất kém nên phần lớn chỉ được giao làm mấy tốn sức như nhào bùn nặn đất. Trần Bình An bất đắc dĩ chỉ có thể ở bên quan sát kỹ càng, sau đó tự mình nhào bùn, kéo phôi để tìm kiếm cảm giác.
Từ bên sân nhỏ sát bên nhà Trần Bình An vang lên tiếng đẩy cổng tre, hóa ra Tống Tập Tân dẫn theo tỳ nữ Trĩ Khuê từ trường tư về, thiếu niên anh tuấn nhẹ bước chạy nhanh mấy bước rồi phốc cái nhảy lên đầu tường ngồi xổm rồi vung tay bắn chưởng, ở kẽ tay là mấy viên đá nhỏ đủ màu sắc, có viên màu như mỡ dê, có cục xanh lá cây, màu ngó sen…vv…. Mấy viên đá không đáng đồng xu, lớn nhỏ không đều này có thể dễ dàng kiếm được từ bờ suối ở cạnh trấn. Từ trong đó có một viên đá màu đỏ tươi như thấm đầy máu gà được Tề tiên sinh dạy học ở trường tư thấy thú vị nên lấy về khắc thành con dấu đưa cho học trò Triệu Diêu, Tống Tập Tân cảm thấy nó rất hợp nhãn nên nhiều lần muốn dụ tên kia đổi nhưng đối phương sống chết chối từ.
Tống Tập Tân ném một cục đá ra, lực ném cũng không mạnh, đập đúng ngực Trần Bình An, kết quả đối phương thờ ơ mặc kệ.
Ném thêm lần nữa, lần này ném trúng trán thiếu niên giày cỏ, Trần Bình An vẫn cứ lù lù bất động.
Tống Tập Tân với cái tên ‘kiến quái bất quái’ này có chút cáu, đùng đùng ném cả bảy, tám viên đá nối đuôi nhau bay tới, tuy y cố tính làm đau Trần Bình An để hắn phân tâm nhưng không có ném thẳng vào cánh tay hay mười ngón tay Trần Bình An, lý do là vì y cảm thấy làm thế thì thắng cũng không vẻ vang gì.
Tống Tập Tân ném đá xong liền xoa xoa tay. Trần Bình An thở một hơi dài, rung rung cổ tay, cơ bản không buồn để ý Tống Tập Tân. Hắn suy nghĩ một chút rồi cúi đầu xuống, tay trái làm động tác trông như nắm chuôi đao.
Khiêu – Đao, tuy không tính là độc môn tuyệt chiêu của riêng thợ hầm lò nào trong trấn nhưng thủ pháp Khiêu – Đao của lão Diêu, bất kể là ai thấy đều phải giơ ngón tay cái tán thưởng.
Lão Diêu có thu mấy tên đồ đệ nhưng thủy chung không cách nào khiến lão thực sự hài lòng, chỉ để lúc Lưu Tiễn Dương tới, lão mới nghĩ rằng đã tìm được người có thể kế thừa y bát của mình. Lúc trước, khi Lưu Tiễn Dương luyện tập, Trần Bình An nếu không có việc gì cần làm đều sẽ ngồi xổm ở bên cạnh dán mắt quan sát.
Lưu Tiễn Dương rất sĩ diện, chỉ cần thấy Trần Bình An chú ý liền thường xuyên lấy khẩu quyết bị truyền của lão Diêu ra để khè hắn, thí dụ như “Nếu muốn lộ tuyến của đao ổn định, tay phải mạnh mẽ ổn định, sau cùng, là tâm phải ổn.”
Chỉ có điều, khi Trần Bình An hỏi tâm ổn là cái gì thì Lưu Tiễn Dương lại mù tịt.
Tống Tập Tân xem trong chốc lát, thấy chẳng có gì thú vị hay ho liền nhảy khỏi đầu tường, trở về phòng.
Tỳ nữ Trĩ Khuê đứng ở bên kia tường, nếu nàng không kiễng chân thì vừa vặn chỉ thấy được nửa khuôn mặt, dù thế thì cũng có thể mơ hồ thấy được thiếu nữ là một mỹ nhân tương lai.
Nàng suy nghĩ một chút xong khẽ kiễng gót chân, đưa mắt nhìn xung quanh thiếu niên bần hàn, cuối cùng tìm được hai viên đá vừa ý rớt trên đất, một viên sáng lấp lánh màu đỏ tươi, một viên óng ánh như tuyết trắng, cả hai đều là thứ công tử nhà nàng mới vứt không thương tiếc.
Nàng do dự mất một lúc mời đè thấp giọng, rụt rè nói: “Trần Bình An, ngươi có thể nhặt giúp ta hai cục đá kia lên không. Ta thích thật đấy.”
Trần Bình An chậm rãi ngẩng đầu lên, động tác tay cũng không dừng, vẫn ổn định như cũ, chỉ đưa mắt nhìn nàng ý bảo chờ một chút.
Trĩ Khuê nở nụ cười hồn nhiên, tựa như chồi non sinh ra nơi đầu cành khi mùa xuân tới, xinh đẹp vô cùng.
Có điều thiếu niên khi ấy đã cúi đầu xuống, bỏ lỡ mất cảnh tượng động lòng người này.
Khóe miệng nàng khẽ nhếch lên, trong tròng mắt thấy đủ loại ánh sáng lưu chuyển, trông như có rất nhiều vật sống đang tự do bơi lội trong đó.
Đợi đến khi Trần Bình An ngừng tay, hỏi rốt cuộc là hai viên đá nào, ánh mắt của Trĩ Khuê mới trở lại bình thường, trước sau như một, mềm dịu tựa bùn sau cơn mưa xuân vậy.
Trần Bình An theo hướng tay nàng chỉ nhặt hai cục đá lên, đi tới bên tường, nàng vừa giơ tay lên, thiếu niên cũng đặt hai viên đá trên đầu tường.
Nàng cấm lấy hai viên đá, nằm thật chặt trong lòng bàn tay.
Người hữu tâm tận lực tìm kiếm vật ấy lại như mò kim đáy bể, mười năm khó gặp.
Kẻ hữu duyên dù vô tâm, chỉ coi nó như đồ phế thải bên đường lại dễ như trở bàn tay, chỉ còn mỗi chuyện là có muốn hay không thôi.
Trần Bình An cười hỏi: “Không sợ Thò Lò Mũi(1) chặn cửa nhà các ngươi mắng cả buổi sao?”
Nàng không thừa nhận công tử nhà mình lấy trộm đồ người khác, nhưng tựa như da mặt cũng không đủ dày để phủ nhận sự thật nên chỉ cười không đáp.
Ngõ Nê Bình có một cặp mẹ con, công phu chửi nhau của hai người đều là trấn Nhỏ không đối thủ, chỉ có Tống Tập Tân mới có thể so chiêu với hai mẹ con này. Trong hai mẹ con, thằng con đặc biệt bất hảo, lỗ mũi quanh nằm thò lò hai sợi nước mũi, nó rất thích ra bờ suối vồ cá, nhặt đá. Cá nó bắt được đều mang về nuôi trong một vạc nước lớn, đá thì xếp chồng chất cạnh vạc. Tống Tập Tân hết lần này tới lần khác thích trêu chọc thằng bé khó dây đó, cứ năm hôm ba bữa lại đi thó trộm một cục đá, một ngày hai ngày khó nhận ra thiếu sót, nhưng nếu Tống Tập Tân cứ thường xuyên, liên tục thó đi, một khi thằng nhỏ phát hiện bảo bối của mình bị trộm, lập tức sẽ xù lông như mèo hoang bị đạp trúng đuôi, sẵn sàng đứng ngoài cổng chửi cả canh giờ không mệt, mẹ nó cũng sẽ không có khuyên can, thậm chí còn đổ thêm dầu vào lửa, cố tính xoáy vào chuyện Tống Tập Tân là con riêng của quan Đốc Tạo tiền nhiên để chọc tức, nhiều lần khiến Tống Tập Tân tức đến nghiến răng nghiến lợi, thiếu chút nữa là xách ghế đẩu ra ngoài đánh nhau, tỳ nữ Trĩ Khuê phải khuyên can mãi mới chịu thôi.
Thình lình, một tràng hô hét chói tai vang lên: “Tống Tập Tân, Tống Tập Tân, mau tới bắt kẻ thông dâm, tỳ nữ nhà ngươi với Trần Bình An đang mắt đưa mày lại, rõ ràng là cấu kết với nhau rồi! Ngươi mà không quản chặt nha hoàn nhà ngươi, nói không chừng đêm nay nàng sẽ trèo tường sang gõ cửa nhà Trần Bình An! Lăn ra mau lên, ái chà chà, Trần Bình An tay sờ má con quỷ nhỏ kia rồi, ngươi không biết đâu, Trần Bình An cười bỉ ổi đến trộm thấy cũng buồn nôn…”
Tống Tập Tân cơ bản chẳng ló mặt ra, ở trong phòng hô luôn: “Cái này tính gì chứ, tối qua ta còn thấy Trần Bình An tằng tịu với mẹ ngươi, bị ta bắt gặp xong Trần Bình An mới chịu rút hổ trảo từ trong cổ áo mẹ ngươi ra, cái này cũng phải trách chỗ ấy của mẹ ngươi a, thực sự quá sung mãn đồ sộ rồi, chỉ tội nghiệp Trần Bình An mệt đến mồ hôi đầy đầu…”
Trong ngõ nhỏ thấy có người hung hăng đạp cổng nhà Tống Tập Tân, giận dữ quát: “Tống Tập Tân, ra đây đơn đấu! Ngươi thua, ngươi đem Trĩ Khuê của ngươi cho ta làm nha hoàn, mỗi ngày hầu ta ăn cơm, trải chiếu rửa chân! Nếu ta thua lập tức đưa Trần Bình An làm tạp dịch cho ngươi, thấy sao hả? Chỉ hoi ngươi có dám hay không, dù sao đứa nào không dám chính là con rùa đen rụt đầu!”
Tống Tập Tân ở trong phòng lười biếng đáp: “Bình tĩnh đi! Bố mày mới xem lịch, hôm nay không hợp để đánh con, Cố Sán, coi như hôm nay con may mắn!”
Thằng nhóc ở ngoài phòng ra sức nện cửa, hò hét: “Trĩ Khuê, ngươi theo thiếu gia hèn nhát như thế, tủi cực lắm a, ngươi đi trốn với Lưu Tiễn Dương được rồi, cái tên người to óc bé ấy ánh mắt nhìn ngươi như muốn ăn luôn đó.”
Tỳ nữ Trĩ Khuê quay ngươi đi về phía phòng.
Ở trong phòng, Tống Tập Tân đang cẩn thận lau chùi một chiếc hồ lô màu xanh lực, là đồ cổ không rõ niên đại, đây cũng một trong những ‘gia sản’ mà vị Tống đại nhân kia để lại. Tống Tập Tân ban đầu cũng không để ý nó lắm, sau trong lúc vô tình mới phát hiện mỗi khi trời có mưa dông, trong hồ lô liền ông ông tác hưởng, thế nhưng sau khi Tống Tập Tân mở nắp ra thì bất kể lay động thế nào cũng không thấy có thứ gì rơi ra, đổ nước đổ cát vào xong lại đổ cả nước lẫn cát ra thấy cũng chẳng thừa chẳng thiếu tí nào. Tống Tập Tân thực sự bó tay, cộng thêm một lần mẹ Cố Sán chanh chưa nhiếc móc, nói y là con riêng có mẹ sinh mà không cha dưỡng, mắng cho y tâm phiền ý loạn, nóng giận lấy đao chém hồ lô một nhát. Kết quả lại khiến y trợn mắt há mồm nhìn trân trối bởi chém quắn cả lưỡi đao mà hồ lô vẫn nguyên lành, một vết xước cũng không có.
Trên một bức thư bị Tống Tập Tân đốt lúc trước từng ghi: “Công sở chuyển ít vàng bạc tới, đảm bảo hai chủ tớ ngươi không cần lo chuyện cơm áo. Khi nhàn rỗi có thể thu thập một ít đồ cổ hiếm gặp nếu bản thân thấy thích, dùng hun đúc tâm tính. Thị trấn tuy nhỏ, lương thực có thể nuôi dạ dày, thư tịch có thể dưỡng khí, cảnh trí có thể dưỡng mắt, tịch liêu có thể dưỡng tâm. Từ hôm nay, toàn bộ việc đời nghe thiên mệnh, tiềm long tại uyên, ngày sau tất có phúc báo.”
Tống Tập Tân tuy oán hận người đàn ông kia, nhưng có tiền từ trên trời rơi xuống, ở thị trấn sinh hoạt giản dị, đến muốn tiêu xài hoang phí cũng rất khó nên qua nhiều năm, Tống Tập Tân vẫn thực thích nghề ve chai, gom được cả một rương đầy ắp những thứ đồ cổ lạ lùng như kiểu hồ lô màu lục. Chỉ là, Tống Tập Tân có một loại trực giác huyền diệu khó giải thích. Hồ lô này là thứ quý nhất, tiếp đó là một cái lục lạc bằng tử kim rỉ sét loang lổ, lắc nó thấy rõ cục bi treo đập vào thành chuông, vốn phải có âm thanh vui tai vang lên nhưng lại im hơi lặng tiếng khiến Tống Tập Tân vừa ngạc nhiên vừa sởn cả da gà. Cuối cùng là một ấm trà kiểu cổ, trên đó có đề tự ghi cái gì “Sơn Tiêu”. Những thứ còn lại, Tống Tập Tân chỉ hứng thú hời hợt, gọi đơn giản là thấy thích thôi chứ không hơn.
Thằng nhóc tên Cố Sán vẫn đứng ngoài cửa chửi mắng ầm ĩ, trung khí mười phần.(2)
Cũng không lắm, tiếng mắng đột nhiên im bặt.
Tiếp đó, Trần Bình An thấy thằng nhóc kia bất ngờ đẩy cửa sân nhà mình ra, mặt mũi tràn đầy vẻ kinh hoảng, nó cài then cửa xong liền ngồi thụp xuống, không ngừng nháy mắt với hắn, ý muốn hắn tới ngồi cạnh nó.
Trần Bình An không hiểu gì lắm nhưng cũng còng lưng chạy như mèo tới bên thằng nhóc, ngồi xuống rồi nhỏ giọng hỏi: “Cố Sán, ngươi làm gì thế? Lại chọc mẹ ngươi giận à?”
Thằng nhóc vuốt mạnh mũi, đè giọng thật nhỏ, đáp: “Trần Bình An, ta đã nói với ngươi, vừa rồi ta đụng phải một quái nhân, cái bát trắng trong tay hắn có thể liên tục đổ ra nước, ngươi xem nhé, cái bát chỉ lớn chừng này vậy mà ta tận mắt chứng kiến hắn đổ nước đến một canh giờ! Tên đó vừa rồi khi đi ngang ngõ Nê Bình chúng ta hình như hơi dừng lại, có phải đã thấy ta rồi không? Thảm rồi thảm rồi…”
Thằng nhóc đưa hai tay khua múa miêu tả độ lớn của cái bát, tiếp đó lại xoa xoa ngực, than thở: “Thực sự là dọa chết Tống Tập Tân cha nó rồi.”
Trần Bình An hỏi: “Ngươi nói là vị tiên sinh kể chuyện dưới gốc cây Hòe kia?”
Thằng nhóc gật mạnh đầu, đáp: “Ai mà ngờ, lão già đó tay không nhấc nổi mấy cân, đến bế ta còn không nổi, thế mà cái bát sứt miệng kia lại dọa người vậy. Thực sự rất dọa người!”
Thằng nhóc đột nhiên tóm cánh tay Trần Bình An, nói như van vỉ: “Trần Bình An, lần này ta thực không có lừa ngươi! Ta có thể thề, nếu như lừa ngươi sẽ khiến cho Tống Tập Tân chết không yên lành!”
Trần Bình An dựng thẳng một ngón tay lên, ra tín hiệu im lặng.
Thằng nhóc lập tức ngậm miệng.
Ngoài cửa có một hồi tiếng bước chân, cứ đều đặn vang lên, đều đặn rơi xuống.
Vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Thằng nhóc vốn không sợ trời chẳng sợ đất, giờ đang ngồi bệt xuống đất, đưa tay vò mặt, sắc mặt nó trắng bệch, rõ ràng, cái tên Thò Lò Mũi Cố Sán này thực bị dọa cho thảm rồi.
Thằng nhóc đột nhiên hỏi: “Trần Bình An, tên kia đi vào nhà ta phải không? Có phải không?”
Trần Bình An bất đắc dĩ đáp: “Ta với ngươi về nhà ngươi xem, thế nào?”
Thằng nhóc đại khái chỉ chờ Trần Bình An nói những lời này, nghe rồi liền đứng bật dậy, nhưng ngay sau đó lại xụi lơ ngồi xuống, mặt như đưa đám, nói: “Trần Bình An, chân ta mềm nhũn không đi nổi nữa.”
Trần Bình An đứng dậy, xoay người tóm gáy áo thằng nhóc, một tay kéo nó dậy, một tay mở then cài cửa rồi đi ra ngoài sân.
Nhà thằng nhóc cách đây không xa, chỉ chừng khoảng trăm bước chân. Quả nhiên, Cố Sán thấy lão đầu nhi kia đang ở trong sân nhà nó, mẹ nó còn mang cho lão một cái ghế ngồi nữa.
Một khắc này, thằng nhóc cảm thấy như trời sụp xuống, thế nên nó chọn cách trốn sau lừng Trần Bình An, để người lớn chống đỡ mà đi tới.
Trần Bình An cũng không làm thằng bé thất vọng, hữu ý mà như vô tính đứng chắn trước người nó.
Thằng nhóc nghịch ngợm Cố San khi cằm chặt tay áo Trần Bình An liền cảm thấy hào khí lập tức trào dâng.
Lão nhân với việc này lại thờ ơ ngồi trên ghế đẩu, thoáng có chút trầm tư, mà cái bát trắng trong tay lão đã biến mất không thấy đâu nữa.
Cố Sán tức thì chân lại mềm nhũn, cả người nấp sau lưng Trần Bình An, lòng nơm nớp lo sợ.
Lão nhân đưa mắt nhìn thôn phụ quê mùa nhưng bình tĩnh lạ thường kia, rồi lại nhìn sang thiếu niên giày cỏ đang cau mày, cuối cùng là nhìn thằng bé đang co đầu rụt cổ rồi nói: “Này nhóc, có biết trong vạc nước nhà ngươi nuôi gì không?”
Thằng nhỏ ở sau lưng Trần Bình An hô: “Còn có thể là gì chứ, vài con cua cá ta bắt từ suối lên, thêm ít lươn chạch câu ở ruộng! Ông muốn thì cứ lấy đi, đừng khách khí…”
Thằng nhóc càng nói tiếng càng nhỏ, hiển nhiên là dũng khí chưa đủ.
Người đàn bà kia vuốt vuốt sợi tóc mai, nhìn Trần Bình An rồi hiền hậu nói: “Bình An.”
Trần Bình An hiểu ý bà, vuốt vuốt đầu Cố Sán, xong liền xoay người rời đi.
Sâu trong ánh mắt vị phu nhân này, ẩn giấu sự áy náy với thiếu niên mang giày cỏ.
Phu nhân vứt bỏ tạp niệm, quay đầu nhìn lão nhân, hỏi: “Vị tiên sư từ xa mà tới, với phần cơ duyên này là muốn mua, hay là muốn đoạt?”
Lão nhân lắc đầu cười đáp: “Mua? Ta mua không nổi. Đoạt? Ta cũng đoạt không được.”
Phu nhân cũng lắc đầu, tiếp: “Trước kia là thế, sau này thì chưa hẳn.”
Lão nhân vốn thần thái ung dung nghe xong lời này thì như bị sét đánh, bất ngờ vung tay áo, năm ngón tay bấm như bay.
Lão nhân bùi ngùi thở dài nói: “Nào tới mức này a!”
Phu nhân mặt lạnh tanh, cười khẩy nói tiếp: “Tiên trưởng cho rằng ở cái trấn nhỏ này, có thể có mấy người tốt?”
Lão nhân đứng thẳng dậy, nhìn thật sâu thằng ngóc đang ngơ ngơ ngác ngác, rồi tựa như đưa ra một quyết định cực kỳ to lớn, cổ tay lão nhoáng một cái, bát trắng kia lại lần nữa hiện ra.
Lão nhân đi tới cạnh cái chum nước cao bằng nửa người, nhanh chóng đưa bát vào trong chum múc một cái.
Phu nhân tuy tỏ ra trấn định, kỳ thực cả lòng bàn tay đang chảy đầy mồ hôi.
Lão ngồi quay lại ngồi xuống ghế, vẫy tay với Cố Sán rồi nói: “Cậu nhóc, tới đây xem này.”
Thằng bé nhìn về phía mẹ mình, thấy mẹ mình khẽ gật đầy, ánh mắt đầy vẻ khích lệ.
Sau khi thằng bé tới gần, lão nhân liền thổi một hơi nhẹ lên mặt nước trong bát tạo thành những đợt sóng lăn tăn.
Lão nhân cười nói: "Há mồm."
Cùng lúc đó, lão nhận tiện tay đảo một vòng, liền không biết từ chỗ nào trên người thằng bé lấy ra một cái lá Hòe.
Lão dùng hai ngón tay vê nhẹ, không cầm chắc.
Thằng nhóc vô thức a một tiếng.
Lão nhân cong ngón tay búng một cái, phiến lá Hòe xanh non liền chui vào trong miệng cậu nhóc.
Thằng bé đờ người sửng sốt, sau đó mới phát hiện ra trong miệng mình hình như không có gì khác thường.
Lão nhân không cho nó cơ hội thắc mắc, chỉ vào cái bát trên bàn tay, nói: “Nhìn kỹ một chút xem có cái gì.”
Cố Sán mở to mắt, tập trung tinh thần nhìn vào trong bát, ban đầu là thấy một điểm đen cực kỳ nhỏ, sau đó điểm đen đó dần biến thành một sợi tơ đen bắt mắt, sau cùng chậm rãi biến thành một con cá chạch màu vàng đất sung sướng hân hoan bơi dưới làn nước trong bát.
Thằng bé đầu óc đang u mệ mờ mịt như có tia sáng lóe lên, miệng hoảng sợ nói: “Ta nhớ nó rồi! Là ta theo Trần Bình An bên kia…”
Phu nhân tát con mình một cái, giận dữ quát: “Câm miệng!”
Lão nhân với việc này không ngạc nhiên chút nào, chỉ lạnh nhạt nói: “Đời tu sĩ của ta, vì chứng đạo trường sinh, đại nghịch bất đạo. Điểm tranh đoạt này không tính là gì. Không cẩn khẩn trưởng như thế, là của con ngươi, trốn không thoát, không phải của thiếu niên kia, muốn đoạt cũng không được.”
Thằng nhỏ tên Cố Sán cả người nặng chưa tới bốn mươi cân. (3)
Thế nhưng căn cốt của nó lại nặng không tưởng.
Vậy nên khi vị lão nhân cầm bát thân mang thần thông này khi trước phá lệ thi triển bí thuật tổ truyển hòng xem độ nặng xương cốt của nó, dĩ nhiên là bế không nổi Cố Sán rồi.
Điểm này chính là điều kiện tiên quyết để lão thu đồ đệ.
Nếu không thế, một đứa trẻ ba tuổi lại cầm vàng qua phố, không phải là tự tìm đường chết sao?
Lão nhân bật cười ha hả, xong ánh mắt lại lạnh bằng, chậm rãi nói: “Đương nhiên, coi như vốn là thiếu niên kia thì đã sao chứ? Hôm nay có lão phu đích thân tọa trấn, lập tức sẽ không phải là của nó nữa.”
Thằng bé miệng câm như hến, hàm răng run lên.
Phu nhân như trút được gánh nặng.
Lão nhân một lần nữa đổi lại bộ mặt hòa ái, nói tiếp: “Con à, cái bát này chứa nước của cả một dòng sông, hôm nay còn nuôi thêm một đầu tiểu Giao nữa. Từ giờ trở đi, con chính là đệ tử đích truyền của ta.”
“Lão phu là một vị Chân Quân chỉ thiếu nửa bước sẽ là Khai Tông chi tổ, tuy là dưới tông… Tóm lại, về sau con tự nhiên sẽ rõ sức nặng của bốn chữ Chân Quân với Khai Tông này.”
Lão nhân cười hặc hặc rồi tiếp: “Chỉ biết là nặng hơn nhiều cái bát nước sông này.”
Thằng bé đột nhiên khóc lóc, đáp: “Không phải thế! Nó là của Trần Bình An.”
Phu nhân thẹn quá hóa giận, giơ tay cao định dạy dỗ thằng con ngờ nghệch.
Lão nhân phẩy phẩy tay, cười cười rồi lạnh nhạt nói: “Có tâm địa như thế cũng không phải đều là chuyện xấu.”
Thằng bé cúi đầu xuống, đưa tay lau khuôn mặt tèm lem nước mắt nước mũi.
Phu nhân lặng yên nhìn về phía lão nhân.
Lão nhân hiểu ý cười cười, nhẹ gật đầu.
Người đồng đạo, chính là hết thảy đều không cần nói lời nào.
Thằng bé sau khi ngẩng đầu lên, mắt thấy mẹ nó với lão sư phụ nửa mùa từ trên trời rơi xuống kia cùng lờ mờ lộ vẻ vui mừng.
Thằng bé quay đầu nhìn lại. Trần Bình An khi rời đi không quên đóng cổng.
————
Trấn Nhỏ giống như một thửa ruộng, theo kịp thời vụ, giờ đã đến lúc thu hoạch.
Chỉ là có một ít kẻ, chỉ như Bại Thảo (4) mọc lẫn giữa những cây lúa, người ta chỉ liếc mắt nhìn qua một lần, không thèm nhìn lần thứ hai.
Ví dụ như thiếu niên giày cỏ đang đi trong ngõ Nê Bình.
Chú giải:
(1)Nguyên bản là Cố Sán lúc nào mũi cũng có sụt sịt 2 sợi nước mũi nên mọi người gọi nó là Nước Mũi luôn, nhưng nghe hơi kỳ nên mình đổi thành Thò Lò Mũi.
(2)trung khí mười phần: Hiểu như mắng rất thối, rất giận dữ.
(3)Cân TQ chỉ bằng nửa kg, tức Cố Sán chỉ nặng khoảng 20kg thôi.
(4) Bại Thảo: Ở mình tùy vùng miền có cách gọi khác nhau, như quê mình gọi là cỏ Gấu, cỏ Lúa, cỏ Kê. Là tổ tiên của lúa mì, trông hình dạng rất giống cây lúa nhưng hạt của nó không dùng được, trong khi lại hút tranh chất dinh dưỡng từ đất nên bên TQ gọi là Bại Thảo, cỏ thất bại.
Tác giả :
Phong Hỏa Hí Chư Hầu