Kiếm Động Cửu Thiên
Chương 133: Cực Kỳ Vô Sỉ
Phương Hà Thanh phất tay áo, ngăn trở những người khác xuất kích, ánh mắt sáng quắc nhìn Chu Hằng, chỉ là hơi hơi do dự, hắn liền cười ha hả, nói:
- Phương mỗ cho Chu huynh người bạn này!
Hắn quay đầu lại phân phó nói:
- Mang người nọ tới!
- Dạ, đại thiếu!
Lập tức liền có người tuân mệnh rời đi.
Hiển nhiên, Phương Hà Thanh có quyền uy tuyệt đối ở trong này, làm ra bất kỳ quyết định gì cũng không cần trưng cầu ý kiến người khác, những người khác đều chỉ có nghiêm nghị đồng ý.
Chu Hằng cũng không sợ đối phương ra chiêu gì, với thực lực của hắn bây giờ hoàn toàn có thể bỏ qua bất kỳ âm mưu! Cho dù nơi này có giấu cường giả Ích Địa Cảnh hắn cũng không sợ, cùng lắm thì trốn chạy, triển khai Tấn Vân Lưu Quang Bộ, dù là cường giả Khai Thiên Cảnh cũng phải trố mắt nhìn theo!
- Chu huynh, xin hỏi là cao đồ tông môn nào?
Phương Hà Thanh cười hỏi Chu Hằng.
- Hắc Thủy Điện, Cửu Linh Tông!
Chu Hằng nghĩ nghĩ liền không giấu giếm, hắn gần đây ở Hàn Thương Quốc cực nổi bật, chỉ cần hơi tìm hiểu có thể biết lai lịch xuất thân, chi bằng thoải mái nói thẳng ra.
- Phương huynh, ngươi hẳn không phải là người địa phương thành này đi?
Hắn cũng cười hỏi.
Trong Thiên Linh Thành nho nhỏ, một cái gia tộc làm sao có thể có nhiều võ giả Sơ Phân Cảnh như vậy, khẳng định là đại gia tộc nào, cũng không biết gia tộc, thế lực này đến tột cùng cường đại đến trình độ nào.
Hai người tán gẫu cho nhau, dò hỏi lẫn nhau, Phương Hà Thanh thắng ở đầu óc linh hoạt, mà Chu Hằng căn bản không nói lời khách sáo, hắn có tâm đối địch, ai nếu không phục trực tiếp chém, mỗi tiếng nói cử động đều có khí phách!
Hắn không có nhận được long uy từ trong Hoàng Long Đan, có thể hòa làm một thể cùng hắc kiếm, uy thế bản thân hắn kỳ thật quá mức long uy, chỉ cần hơi lộ vẻ giận dữ có thể làm cho người ta cảm giác tim và mật nứt ra.
Phương Hà Thanh chỉ cảm thấy từng tầng mồ hôi lạnh chảy xuống, hắn chưa từng mệt như vậy!
Phương gia lão tổ kỳ thật cường đại hơn xa Chu Hằng dự liệu, nhưng hắn biết lão tổ gia tộc phải không thể thương tổn hắn , như vậy tâm linh tự nhiên thoải mái. Nhưng nam nhân trước mặt lại tâm tư khó liệu, bất cứ lúc nào có thể một kiếm chém chết hắn, sinh tử chỉ tại một ý niệm đối phương, hắn có thể luôn luôn duy trì trấn định ở mặt ngoài cũng đủ khen ngợi !
Phương Hà Thanh không hoài nghi chút nào đối với chiến lực Chu Hằng, bởi vì hắn đã nhìn ra Chu Hằng nắm giữ Thế!
Có thể chống cự lại Thế , trừ bỏ lực lượng cấp bậc nghiền ép, vậy thì phải đồng dạng nắm giữ Thế! Đáng tiếc người bên hắn cũng không có, bọn họ nhìn như nhiều người, nhưng nhìn một kiếm Chu Hằng mạt sát phía trước là biết, hơn 40 người còn xa xa không đủ.
Hai người bọn họ nói chuyện, võ giả Sơ Phân Cảnh Phương gia tự nhiên không dám nhiều lời, mà ba người Hàn Đào cũng câm như hến, hy vọng thoát khốn của bọn họ hiện tại trên thân Chu Hằng, nào dám lắm miệng.
Nhưng ánh mắt Thi Vũ Lạc nhìn về phía Chu Hằng tràn đầy tia sáng kỳ dị, trên mặt đỏ ửng, hiển nhiên là động chân tâm.
Trong lúc nói chuyện, người nọ rời đi lúc trước rốt cục mang tới một người.
- Các ngươi còn không mau mau thả ta! Cha ta là cường giả Khai Thiên Cảnh, các ngươi dám đụng đến một sợi lông của ta, cha ta nhất định sẽ bầm thây vạn đoạn các ngươi!
Tên này còn một bên ồn ào, không có chút tự giác nào của tù nhân.
Chỉ xem đức tính này, mấy người Chu Hằng đều có thể kết luận, người này ắt là Lưu Duyệt!
Tên này lúc trước còn biết giấu giếm thân phận, nhưng bị đóng vài ngày bị chút đau khổ, tất cả đều không đánh đã khai ! Nhị thế tổ chính là nhị thế tổ, kiêu ngạo, bá đạo, luôn cho là toàn bộ thế giới đều vây quanh chính mình, không chịu nổi một chút ủy khuất.
- Lưu thiếu, chúng ta phụng mệnh tiến đến tiếp dẫn ngươi trở về!
Hàn Đào trầm giọng nói.
- Ân, mấy người các ngươi?
Lưu Duyệt nhìn năm người Chu Hằng, ánh mắt ở trên người của Thi Vũ Lạc dừng lại một chút, lúc này mới hừ lạnh một tiếng, nói:
- Được, các ngươi xử lý toàn bộ những tạp chủng này cho bản thiếu gia!
Lời này vừa ra, đừng nói những người Phương gia mặt lạnh như sương, dù là mấy người Hàn Đào cũng tối sầm sắc mặt.
Ngu ngốc sao? Không thấy đang phải đối địch sao? Có thể cứu ra, cũng bởi vì đối phương bị chiến lực Chu Hằng chấn nhiếp, nếu như thật sự đánh nhau Phương gia cố nhiên phải trả một cái giá lớn, nhưng đoàn người bọn hắn phỏng chừng cũng mất xác tại chỗ này!
Đương nhiên, bọn Hàn Đào cũng không biết chiến lực Chu Hằng chân thật. Tuy nhiên có một chút đúng, Chu Hằng cố nhiên có thể xử lý sạch đám người Phương gia, tuy nhiên trước đó bọn Hàn Đào cũng khẳng định sẽ bị đám Sơ Phân Cảnh vây giết!
- Lưu thiếu, mau lại đây!
Hàn Đào tránh không đáp, chỉ tiếp đón Lưu Duyệt.
- Đừng nhiều chuyện, bản thiếu gia muốn các ngươi giết thì phải giết, các ngươi là những thứ gì, con chó của bản thiếu gia mà thôi!
Lưu Duyệt nói:
- Cha ta là cường giả Khai Thiên Cảnh, các ngươi ở trong mắt bản thiếu gia kỳ thật ngay cả con chó cũng không bằng, bản thiếu gia chịu cho các ngươi làm việc là để mắt các ngươi!
- Còn thất thần làm chi, còn không động thủ cho bản thiếu gia?
- Các ngươi điếc sao?
Người của Phương gia không có được mệnh lệnh của Phương Hà Thanh, mỗi người cũng chỉ trợn mắt nhìn, ba người Hàn Đào lại không dám khiển trách Lưu Duyệt, toàn trường lập tức chỉ còn lại có một mình hắn tự sướng.
- Đủ rồi!
Chu Hằng nhướng mày, khí thế phát ra, giống như sóng biển mãnh liệt.
Lưu Duyệt lập tức kêu lên một tiếng đau đớn, sắc mặt trắng bệch, không ngờ... không nói nổi một chữ.
Không phải long uy, lại hơn long uy!
Chu Hằng cười cười với Phương Hà Thanh, ôm quyền nói:
- Phương huynh, ngày sau hữu duyên gặp lại!
- Nhất định sẽ gặp lại , hơn nữa, sẽ không lâu lắm!
Phương Hà Thanh lộ ra tươi cười, đồng dạng ôm quyền.
- Đi!
Chu Hằng cũng không để ý tới mấy người Hàn Đào, điện xạ mà đi.
Hắn không đại khai sát giới có hai nguyên nhân: Thứ nhất, oán thù hắn và Phương gia nhấc lên như vậy không hợp đạo; thứ hai, hắn không muốn giết chóc vì loại ngu ngốc như Lưu Duyệt.
Nếu Phương Hà Thanh biết làm người, vậy hắn cũng kính một trượng.
Không lâu sau, năm người Hàn Đào liền quay về khách điếm, La Nhuận Thiên đã tỉnh lại, mở miệng nịnh bợ Lưu Duyệt.
Chu Hằng chưa từng nghĩ đến người tu võ cũng sẽ có một mặt không chịu được như thế!
Với hắn mà nói, cho dù không có được hắc kiếm, đạt tới Sơ Phân Cảnh cũng có thể một phương xưng hùng. Cái gọi là thà làm đầu gà không làm má lợn, việc gì phải lấy mặt mình đi dán mông người khác!
Sợ đêm dài lắm mộng, Phương Hà Thanh đột nhiên giở trò, mấy người Hàn Đào kiên trì lên đường suốt đêm, Chu Hằng cũng không phản đối, thời điểm ở với kẻ ngu ngốc như Lưu Duyệt tự nhiên càng ngắn càng tốt, ngây ngô lâu sẽ bị hạ thấp chỉ số thông minh .
Sáu người lập tức khởi hành, một đường hướng về biên cảnh Hàn Thương Quốc, hơn nửa canh giờ, bọn họ rốt cục tiến vào lãnh thổ một nước Hàn Thương Quốc, đều nhẹ nhàng thở ra, ý vị bọn họ tuyệt đối an toàn.
Sau khi bảo đảm an toàn, tính tình Lưu Duyệt bá đạo cũng càng thêm không thể vãn hồi, ban ngày còn không ngừng chạy đi, nhưng đến buổi tối lại không tìm khách điếm nghỉ ngơi.
Mọi người nghĩ nghĩ cũng không phản đối, nếu nhiệm vụ đã hoàn thành, ở Hàn Thương Quốc tuyệt không ai dám động Lưu Duyệt, bọn họ tuyệt đối an toàn, quả thật không cần phải gấp gáp chạy đi.
Sơ Phân Cảnh quả thật có thể một hơi đi vội một tháng, nhưng mục đích võ giả tu luyện cũng không phải là vì có thể chịu được cực khổ, mà là đạt được thực lực cường đại đi hưởng thụ cuộc sống!
6 người 6 phòng, ngủ ngay tại trong phòng của từng người.
- A
Cũng không lâu lắm, một tiếng thét chói tai vang lên, Chu Hằng vừa mới luyện hóa lực lượng hấp thu trong hắc kiếm, lập tức dựng thân lên.
Hắn nhận thức thanh âm này, là Thi Vũ Lạc phát ra.
Địch tấn công?
Không thể a!
Nơi này bất quá là một cái thành nhỏ, sao có người dám đánh lén 6 đại cao thủ Sơ Phân Cảnh? Chẳng lẽ cường giả Ích Địa Cảnh đến, báo tên lên sẽ không có bất cứ vấn đề gì, có ai dám là địch cùng Thiên Tinh Tông?
Hắn đi ra khỏi phòng, đã thấy đám người Hàn Đào cũng đều đi ra, chỉ là thiếu Lưu Duyệt mà thôi.
Thình thịch!
La Nhuận Thiên đá một cước văng ra cửa phòng Thi Vũ Lạc, hắn đã sớm mang tâm tư nữ lang xinh đẹp này, đây đúng là cơ hội để hắn biểu hiện.
- Thi cô nương, ta vào đây!
Hắn giành trước chạy vội đi vào, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trong buồng, lại hơi ngừng.
Chu Hằng cũng đi vào, ánh mắt đảo qua, sát khí trong ánh mắt nhoáng lên một cái.
Nguyên lai, trong buồng đang có hai người giằng co, một cái tự nhiên là Thi Vũ Lạc, mà một ... cái khác không ngờ là Lưu Duyệt! Vị Lưu thiếu này cởi chỉ còn lại có một cái quần cộc, đang nhìn chằm chằm Thi Vũ Lạc, không thèm quan tâm bên ngoài có ai vào.
Tình huống này đã không còn gì để nói : Lưu Duyệt nổi lên dục vọng đối với Thi Vũ Lạc, đã chạy tới muốn hành sự, nhưng Thi Vũ Lạc cũng không đáp ứng, bởi vậy liền vỡ lở ra .
- Tiện nhân, còn không lên giường, ngươi lớn tiếng như vậy để làm chi!
Lưu Duyệt chẳng biết xấu hổ nói, quay đầu liếc nhìn bốn người Chu Hằng, khóe miệng lộ ra vẻ khinh bỉ:
- Các ngươi đều cho cút ra ngoài bản thiếu gia!
- Lưu thiếu, ngài xem có phải hay không…
La Nhuận Thiên cười vừa mới lên tiếng, nhưng bị Lưu Duyệt lập tức quát bảo ngưng lại.
- Bản thiếu gia bảo các ngươi cút, các ngươi cũng không có lỗ tai sao?
Lưu Duyệt hừ lạnh, quay đầu vừa nhìn về phía Thi Vũ Lạc, ngạo nghễ nói:
- Tiện nhân, bản thiếu gia chịu chơi ngươi là phúc khí của ngươi, mẹ của ngươi còn không đáng để bản thiếu gia cởi quần áo !
Thi Vũ Lạc vội vàng lắc đầu, chạy đi hướng cửa.
- Hắc, ngươi thoát được lần này, thoát được lần sau sao?
Lưu Duyệt cũng không ngăn cản, chỉ là cười lạnh:
- Cha ta ra lệnh một tiếng, ngươi phải ngoan ngoãn cởi sạch quần áo cho bản thiếu gia chơi! Nói cho ngươi biết, loại phóng túng giống ngươi bản thiếu gia không biết chơi đùa bao nhiêu, bắt đầu đều giả bộ trinh tiết mãnh liệt, nhưng sau khi chơi đùa vài lần, còn không phải muốn chỗ tốt từ bản thiếu gia sao!
- Ngươi cũng chỉ có hai lựa chọn, thứ nhất, đêm nay ngoan ngoãn bồi bản thiếu gia trên giường, về sau không thiếu chỗ tốt của ngươi! Thứ hai, hôm nay ngươi chạy, về sau bản thiếu gia bắt ngươi trở về, đến lúc đó ngươi còn phải để bản thiếu gia chơi trên giường, tuy nhiên... Bản thiếu gia sẽ giết chết hết thảy thân nhân của ngươi, chơi ngươi xong sẽ phế đi tu vi của ngươi, bán vào thanh lâu làm kỹ nữ, ngàn người cưỡi!
- Chính ngươi chọn đi!
Lưu Duyệt giống như ma quỷ, cả người tản ra khí tức dơ bẩn, tà ác.
- Phương mỗ cho Chu huynh người bạn này!
Hắn quay đầu lại phân phó nói:
- Mang người nọ tới!
- Dạ, đại thiếu!
Lập tức liền có người tuân mệnh rời đi.
Hiển nhiên, Phương Hà Thanh có quyền uy tuyệt đối ở trong này, làm ra bất kỳ quyết định gì cũng không cần trưng cầu ý kiến người khác, những người khác đều chỉ có nghiêm nghị đồng ý.
Chu Hằng cũng không sợ đối phương ra chiêu gì, với thực lực của hắn bây giờ hoàn toàn có thể bỏ qua bất kỳ âm mưu! Cho dù nơi này có giấu cường giả Ích Địa Cảnh hắn cũng không sợ, cùng lắm thì trốn chạy, triển khai Tấn Vân Lưu Quang Bộ, dù là cường giả Khai Thiên Cảnh cũng phải trố mắt nhìn theo!
- Chu huynh, xin hỏi là cao đồ tông môn nào?
Phương Hà Thanh cười hỏi Chu Hằng.
- Hắc Thủy Điện, Cửu Linh Tông!
Chu Hằng nghĩ nghĩ liền không giấu giếm, hắn gần đây ở Hàn Thương Quốc cực nổi bật, chỉ cần hơi tìm hiểu có thể biết lai lịch xuất thân, chi bằng thoải mái nói thẳng ra.
- Phương huynh, ngươi hẳn không phải là người địa phương thành này đi?
Hắn cũng cười hỏi.
Trong Thiên Linh Thành nho nhỏ, một cái gia tộc làm sao có thể có nhiều võ giả Sơ Phân Cảnh như vậy, khẳng định là đại gia tộc nào, cũng không biết gia tộc, thế lực này đến tột cùng cường đại đến trình độ nào.
Hai người tán gẫu cho nhau, dò hỏi lẫn nhau, Phương Hà Thanh thắng ở đầu óc linh hoạt, mà Chu Hằng căn bản không nói lời khách sáo, hắn có tâm đối địch, ai nếu không phục trực tiếp chém, mỗi tiếng nói cử động đều có khí phách!
Hắn không có nhận được long uy từ trong Hoàng Long Đan, có thể hòa làm một thể cùng hắc kiếm, uy thế bản thân hắn kỳ thật quá mức long uy, chỉ cần hơi lộ vẻ giận dữ có thể làm cho người ta cảm giác tim và mật nứt ra.
Phương Hà Thanh chỉ cảm thấy từng tầng mồ hôi lạnh chảy xuống, hắn chưa từng mệt như vậy!
Phương gia lão tổ kỳ thật cường đại hơn xa Chu Hằng dự liệu, nhưng hắn biết lão tổ gia tộc phải không thể thương tổn hắn , như vậy tâm linh tự nhiên thoải mái. Nhưng nam nhân trước mặt lại tâm tư khó liệu, bất cứ lúc nào có thể một kiếm chém chết hắn, sinh tử chỉ tại một ý niệm đối phương, hắn có thể luôn luôn duy trì trấn định ở mặt ngoài cũng đủ khen ngợi !
Phương Hà Thanh không hoài nghi chút nào đối với chiến lực Chu Hằng, bởi vì hắn đã nhìn ra Chu Hằng nắm giữ Thế!
Có thể chống cự lại Thế , trừ bỏ lực lượng cấp bậc nghiền ép, vậy thì phải đồng dạng nắm giữ Thế! Đáng tiếc người bên hắn cũng không có, bọn họ nhìn như nhiều người, nhưng nhìn một kiếm Chu Hằng mạt sát phía trước là biết, hơn 40 người còn xa xa không đủ.
Hai người bọn họ nói chuyện, võ giả Sơ Phân Cảnh Phương gia tự nhiên không dám nhiều lời, mà ba người Hàn Đào cũng câm như hến, hy vọng thoát khốn của bọn họ hiện tại trên thân Chu Hằng, nào dám lắm miệng.
Nhưng ánh mắt Thi Vũ Lạc nhìn về phía Chu Hằng tràn đầy tia sáng kỳ dị, trên mặt đỏ ửng, hiển nhiên là động chân tâm.
Trong lúc nói chuyện, người nọ rời đi lúc trước rốt cục mang tới một người.
- Các ngươi còn không mau mau thả ta! Cha ta là cường giả Khai Thiên Cảnh, các ngươi dám đụng đến một sợi lông của ta, cha ta nhất định sẽ bầm thây vạn đoạn các ngươi!
Tên này còn một bên ồn ào, không có chút tự giác nào của tù nhân.
Chỉ xem đức tính này, mấy người Chu Hằng đều có thể kết luận, người này ắt là Lưu Duyệt!
Tên này lúc trước còn biết giấu giếm thân phận, nhưng bị đóng vài ngày bị chút đau khổ, tất cả đều không đánh đã khai ! Nhị thế tổ chính là nhị thế tổ, kiêu ngạo, bá đạo, luôn cho là toàn bộ thế giới đều vây quanh chính mình, không chịu nổi một chút ủy khuất.
- Lưu thiếu, chúng ta phụng mệnh tiến đến tiếp dẫn ngươi trở về!
Hàn Đào trầm giọng nói.
- Ân, mấy người các ngươi?
Lưu Duyệt nhìn năm người Chu Hằng, ánh mắt ở trên người của Thi Vũ Lạc dừng lại một chút, lúc này mới hừ lạnh một tiếng, nói:
- Được, các ngươi xử lý toàn bộ những tạp chủng này cho bản thiếu gia!
Lời này vừa ra, đừng nói những người Phương gia mặt lạnh như sương, dù là mấy người Hàn Đào cũng tối sầm sắc mặt.
Ngu ngốc sao? Không thấy đang phải đối địch sao? Có thể cứu ra, cũng bởi vì đối phương bị chiến lực Chu Hằng chấn nhiếp, nếu như thật sự đánh nhau Phương gia cố nhiên phải trả một cái giá lớn, nhưng đoàn người bọn hắn phỏng chừng cũng mất xác tại chỗ này!
Đương nhiên, bọn Hàn Đào cũng không biết chiến lực Chu Hằng chân thật. Tuy nhiên có một chút đúng, Chu Hằng cố nhiên có thể xử lý sạch đám người Phương gia, tuy nhiên trước đó bọn Hàn Đào cũng khẳng định sẽ bị đám Sơ Phân Cảnh vây giết!
- Lưu thiếu, mau lại đây!
Hàn Đào tránh không đáp, chỉ tiếp đón Lưu Duyệt.
- Đừng nhiều chuyện, bản thiếu gia muốn các ngươi giết thì phải giết, các ngươi là những thứ gì, con chó của bản thiếu gia mà thôi!
Lưu Duyệt nói:
- Cha ta là cường giả Khai Thiên Cảnh, các ngươi ở trong mắt bản thiếu gia kỳ thật ngay cả con chó cũng không bằng, bản thiếu gia chịu cho các ngươi làm việc là để mắt các ngươi!
- Còn thất thần làm chi, còn không động thủ cho bản thiếu gia?
- Các ngươi điếc sao?
Người của Phương gia không có được mệnh lệnh của Phương Hà Thanh, mỗi người cũng chỉ trợn mắt nhìn, ba người Hàn Đào lại không dám khiển trách Lưu Duyệt, toàn trường lập tức chỉ còn lại có một mình hắn tự sướng.
- Đủ rồi!
Chu Hằng nhướng mày, khí thế phát ra, giống như sóng biển mãnh liệt.
Lưu Duyệt lập tức kêu lên một tiếng đau đớn, sắc mặt trắng bệch, không ngờ... không nói nổi một chữ.
Không phải long uy, lại hơn long uy!
Chu Hằng cười cười với Phương Hà Thanh, ôm quyền nói:
- Phương huynh, ngày sau hữu duyên gặp lại!
- Nhất định sẽ gặp lại , hơn nữa, sẽ không lâu lắm!
Phương Hà Thanh lộ ra tươi cười, đồng dạng ôm quyền.
- Đi!
Chu Hằng cũng không để ý tới mấy người Hàn Đào, điện xạ mà đi.
Hắn không đại khai sát giới có hai nguyên nhân: Thứ nhất, oán thù hắn và Phương gia nhấc lên như vậy không hợp đạo; thứ hai, hắn không muốn giết chóc vì loại ngu ngốc như Lưu Duyệt.
Nếu Phương Hà Thanh biết làm người, vậy hắn cũng kính một trượng.
Không lâu sau, năm người Hàn Đào liền quay về khách điếm, La Nhuận Thiên đã tỉnh lại, mở miệng nịnh bợ Lưu Duyệt.
Chu Hằng chưa từng nghĩ đến người tu võ cũng sẽ có một mặt không chịu được như thế!
Với hắn mà nói, cho dù không có được hắc kiếm, đạt tới Sơ Phân Cảnh cũng có thể một phương xưng hùng. Cái gọi là thà làm đầu gà không làm má lợn, việc gì phải lấy mặt mình đi dán mông người khác!
Sợ đêm dài lắm mộng, Phương Hà Thanh đột nhiên giở trò, mấy người Hàn Đào kiên trì lên đường suốt đêm, Chu Hằng cũng không phản đối, thời điểm ở với kẻ ngu ngốc như Lưu Duyệt tự nhiên càng ngắn càng tốt, ngây ngô lâu sẽ bị hạ thấp chỉ số thông minh .
Sáu người lập tức khởi hành, một đường hướng về biên cảnh Hàn Thương Quốc, hơn nửa canh giờ, bọn họ rốt cục tiến vào lãnh thổ một nước Hàn Thương Quốc, đều nhẹ nhàng thở ra, ý vị bọn họ tuyệt đối an toàn.
Sau khi bảo đảm an toàn, tính tình Lưu Duyệt bá đạo cũng càng thêm không thể vãn hồi, ban ngày còn không ngừng chạy đi, nhưng đến buổi tối lại không tìm khách điếm nghỉ ngơi.
Mọi người nghĩ nghĩ cũng không phản đối, nếu nhiệm vụ đã hoàn thành, ở Hàn Thương Quốc tuyệt không ai dám động Lưu Duyệt, bọn họ tuyệt đối an toàn, quả thật không cần phải gấp gáp chạy đi.
Sơ Phân Cảnh quả thật có thể một hơi đi vội một tháng, nhưng mục đích võ giả tu luyện cũng không phải là vì có thể chịu được cực khổ, mà là đạt được thực lực cường đại đi hưởng thụ cuộc sống!
6 người 6 phòng, ngủ ngay tại trong phòng của từng người.
- A
Cũng không lâu lắm, một tiếng thét chói tai vang lên, Chu Hằng vừa mới luyện hóa lực lượng hấp thu trong hắc kiếm, lập tức dựng thân lên.
Hắn nhận thức thanh âm này, là Thi Vũ Lạc phát ra.
Địch tấn công?
Không thể a!
Nơi này bất quá là một cái thành nhỏ, sao có người dám đánh lén 6 đại cao thủ Sơ Phân Cảnh? Chẳng lẽ cường giả Ích Địa Cảnh đến, báo tên lên sẽ không có bất cứ vấn đề gì, có ai dám là địch cùng Thiên Tinh Tông?
Hắn đi ra khỏi phòng, đã thấy đám người Hàn Đào cũng đều đi ra, chỉ là thiếu Lưu Duyệt mà thôi.
Thình thịch!
La Nhuận Thiên đá một cước văng ra cửa phòng Thi Vũ Lạc, hắn đã sớm mang tâm tư nữ lang xinh đẹp này, đây đúng là cơ hội để hắn biểu hiện.
- Thi cô nương, ta vào đây!
Hắn giành trước chạy vội đi vào, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trong buồng, lại hơi ngừng.
Chu Hằng cũng đi vào, ánh mắt đảo qua, sát khí trong ánh mắt nhoáng lên một cái.
Nguyên lai, trong buồng đang có hai người giằng co, một cái tự nhiên là Thi Vũ Lạc, mà một ... cái khác không ngờ là Lưu Duyệt! Vị Lưu thiếu này cởi chỉ còn lại có một cái quần cộc, đang nhìn chằm chằm Thi Vũ Lạc, không thèm quan tâm bên ngoài có ai vào.
Tình huống này đã không còn gì để nói : Lưu Duyệt nổi lên dục vọng đối với Thi Vũ Lạc, đã chạy tới muốn hành sự, nhưng Thi Vũ Lạc cũng không đáp ứng, bởi vậy liền vỡ lở ra .
- Tiện nhân, còn không lên giường, ngươi lớn tiếng như vậy để làm chi!
Lưu Duyệt chẳng biết xấu hổ nói, quay đầu liếc nhìn bốn người Chu Hằng, khóe miệng lộ ra vẻ khinh bỉ:
- Các ngươi đều cho cút ra ngoài bản thiếu gia!
- Lưu thiếu, ngài xem có phải hay không…
La Nhuận Thiên cười vừa mới lên tiếng, nhưng bị Lưu Duyệt lập tức quát bảo ngưng lại.
- Bản thiếu gia bảo các ngươi cút, các ngươi cũng không có lỗ tai sao?
Lưu Duyệt hừ lạnh, quay đầu vừa nhìn về phía Thi Vũ Lạc, ngạo nghễ nói:
- Tiện nhân, bản thiếu gia chịu chơi ngươi là phúc khí của ngươi, mẹ của ngươi còn không đáng để bản thiếu gia cởi quần áo !
Thi Vũ Lạc vội vàng lắc đầu, chạy đi hướng cửa.
- Hắc, ngươi thoát được lần này, thoát được lần sau sao?
Lưu Duyệt cũng không ngăn cản, chỉ là cười lạnh:
- Cha ta ra lệnh một tiếng, ngươi phải ngoan ngoãn cởi sạch quần áo cho bản thiếu gia chơi! Nói cho ngươi biết, loại phóng túng giống ngươi bản thiếu gia không biết chơi đùa bao nhiêu, bắt đầu đều giả bộ trinh tiết mãnh liệt, nhưng sau khi chơi đùa vài lần, còn không phải muốn chỗ tốt từ bản thiếu gia sao!
- Ngươi cũng chỉ có hai lựa chọn, thứ nhất, đêm nay ngoan ngoãn bồi bản thiếu gia trên giường, về sau không thiếu chỗ tốt của ngươi! Thứ hai, hôm nay ngươi chạy, về sau bản thiếu gia bắt ngươi trở về, đến lúc đó ngươi còn phải để bản thiếu gia chơi trên giường, tuy nhiên... Bản thiếu gia sẽ giết chết hết thảy thân nhân của ngươi, chơi ngươi xong sẽ phế đi tu vi của ngươi, bán vào thanh lâu làm kỹ nữ, ngàn người cưỡi!
- Chính ngươi chọn đi!
Lưu Duyệt giống như ma quỷ, cả người tản ra khí tức dơ bẩn, tà ác.
Tác giả :
Cô Đơn Địa Phi