Kiếm Đạo Độc Tôn
Chương 276: Đệ nhất kiếm khách (2)
- Ngươi đã có Lục Thành Kiếm Ý, ta tựu không cần lo lắng thắng không cần vũ lực.
Kiếm Ý cao thấp phân thắng không liên quan tới võ kỹ chút nào, đổi thành một gã kiếm khách bình thường, Lý Đạo Hiên sao thèm nói chuyện cùng. Ngươi không có Kiếm Ý, như vậy ta cũng không dùng Kiếm Ý, đây là rất ngốc, nhưng Diệp Trần khác nhau. Cảnh giới kiếm của Diệp Trần thập phần cao siêu, trong lớp thiếu niên một hiện giờ, hầu như không ai có thể so sánh. Lý Đạo Hiên không muốn dựa vào một thành Kiếm Ý cao hơn đối phương để thắng được so đấu. Bởi vì hắn muốn cùng Diệp Trần so cảnh giới kiếm.
Hiện tại tốt rồi, Diệp Trần đồng dạng lĩnh ngộ Lục Thành Kiếm Ý, kể từ đó, hai người cơ bản điều kiện tương đương, so đấu chính là cảnh giới kiếm.
Diệp Trần nói:
- Như vậy hay nhất, ta cũng rất muốn biết cảnh giới kiếm của mình đã đạt được tình trạng gì rồi.
Cho tới bây giờ, Diệp Trần chưa hoàn toàn triển lộ thành tựu trên thân kiếm, vì đối thủ thực lực quá thấp không dùng được, hoặc đối thủ loại hình khác nhau, như Thác Bạt Khổ, do đó không tìm được đối thủ ngang nhau, bản thân Diệp Trần đều tìm người có cảnh giới kiếm.
Tay phải để đặt tại trên chuôi kiếm, Lý Đạo Hiên không thèm nói lại, ánh mắt sắc bén chăm chú tập trung vào Diệp Trần, đối với khí phách vô song của Nghiêm Xích Hỏa. Diệp Trần cho hắn áp lực lớn hơn nữa, cái này không phải nói Nghiêm Xích Hỏa không bằng Diệp Trần, trên thực tế, Nghiêm Xích Hỏa thực lực kinh người ngay cả hắn đều nhìn không thấu, chỉ là Nghiêm Xích Hỏa là đao khách, cùng kiếm khách chung quy có chỗ khác nhau, mà Diệp Trần cũng là kiếm khách, một vị kiếm khách lĩnh ngộ Lục Thành Kiếm Ý, giới Tiềm Long Bảng so đấu này, chỉ cần một vị đệ nhất kiếm khách là đủ.
- Sát sinh!
Thân hình vừa chuyển, cự ly của Lý Đạo Hiên cùng Diệp Trần được kéo gần đến chỉ còn có mười thước, kiếm hắn ra khỏi vỏ, một đoàn hàn quang khỏa mang theo Kiếm Ý kinh người đánh ra. Không khí như nước, không hề bận tâm, trong thiên địa chỉ còn lại có một người một kiếm, không còn cái khác.
Dưới đài quan chiến, con mắt Nghiêm Xích Hỏa híp lại, Diệp Trần này quả nhiên lợi hại, Lý Đạo Hiên đối mặt hắn, cảnh giới kiếm đạo luôn cố gắng nâng cao hơn, tinh khí thần ngưng mà không tiêu tan, có dấu hiệu quy về một mối.
Diệp Trần mặt không đổi sắc, tay phải như chậm như nhanh cầm chuôi kiếm Tinh Ngân Kiếm, nhẹ nhàng rút ra, ám sắc kiếm quang tựa như độc xà xuất động, chuẩn xác điểm lên trên mũi kiếm của Lý Đạo Hiên... Không hề bận tâm ý cảnh tựa hồ đối với hắn không tạo ra bất kỳ tác dụng nào, vô câu vô thúc.
Đặc!
Mũi kiếm tràn đầy chân khí đấu với nhau, hỏa tinh văng khắp nơi, ánh sáng ngọc loá mắt.
- Sao ta cảm giác có chút tê dại!
Trên thính phòng, một gã võ giả Bão Nguyên Cảnh cả người nổi da gà, thanh âm run nói.
- Ta cũng vậy.
- Nghe nói kiếm khách cao thủ quyết đấu, sẽ làm người đang xem cuộc chiến sinh ra hàn ý, hôm nay vừa thấy, quả thế.
- Kiếm khách và đao khách có khác biệt rất lớn, đao khách cần đại khai đại hợp, đao thế cương dương, làm cho nhiệt huyết sôi trào. Mà kiếm khách tuyệt nhiên tương phản, bọn họ gắng đạt tới cảnh giới lấy giá nhỏ nhất đánh bại đối thủ, am hiểu một kích phải giết chết đối thủ, là kỹ xảo thăng hoa, do đó sẽ cho người ta từng bước kinh tâm động phách.
Kẻ nói là một gã kiếm khách Tinh Cực Cảnh.
Trên thính phòng nghị luận đều song song, trên luận võ đài đã tiến nhập giai đoạn gay cấn.
Leng keng leng keng nhĩ leng keng...
Kiếm quang ngang dọc, sắc bén va chạm!
- Sát diệt!
Liên tục hơn mười kiếm bị Diệp Trần ngăn trở, Lý Đạo Hiên tách ra lùi ba bước, trong quá trình lùi lại, cổ tay hắn run run, trên trường kiếm bắn ra kiếm mang trảm kim liệt thiết, kiếm quang hư bất thụ lực, tựa như bỏ qua cự ly không gian, trực chỉ tới Diệp Trần cách đó không xa.
Mục!
Kiếm quang tản mát là bị một đạo kiếm quang nhìn không thấy đánh nát.
Đánh nát kiếm quang, Diệp Trần thân hình kéo dài, lam y bay phần phật, một kiếm phản kích trở lại, kiếm tốc kinh người, cùng phối hợp còn có Kiếm Ý cảnh!
Lục Thành Kiếm Ý, Cô Phong Tuyệt Sát!
- Đỡ không được!
Lý Đạo Hiên ăn cả kinh, con mắt mở to, vội đề thăng tới cực hạn, lui mạnh về phía sau, không ai biết hắn vì sao mau lui, bởi vì bọn họ cảm thụ không được Cô Phong Tuyệt Sát ý cảnh!
Xích!
Một tia tiên huyết theo mũi kiếm vẩy ra, Diệp Trần dừng lại cước bộ.
- Quả nhiên, Lục Thành Kiếm Ý thôi động Cô Phong Tuyệt Sát vẫn là miễn cưỡng một chút, khó có thể có hiệu quả đối với kiếm khác đồng cấp. Đọc Truyện Online Tại
- Đây là kiếm lúc trước ngươi thi triển.
Trong lòng Lý Đạo Hiên giải tỏa nghi hoặc, trên đấu loại cùng bài danh thi đấu, Diệp Trần thỉnh thoảng cũng sẽ thi triển ra Cô Phong Tuyệt Sát ý cảnh, lúc đó hắn còn kỳ quái, đây là cái dạng ý cảnh gì, hiện tại đã biết rõ rồi.
Diệp Trần không đáp, mà hỏi lại:
- Ngươi cùng Nghiêm Xích Hỏa đánh một trận rất đặc sắc, đem sát chiêu dùng trên người hắn toàn bộ thi triển ra đi sao!
Cô Phong Tuyệt Sát bại lộ, cũng bị đối phương tránh thoát, Diệp Trần một điểm cũng không lo lắng, chiêu thức lợi hại không ở chỗ chiêu thức của bản thân, mà là ở người vận dụng chiêu thức. Cùng một loại chiêu thực, dưới người khác nhau thi triển sẽ khác nhau, một kiếm vừa rồi chỉ là thăm dò, lấy điểm mấu chốt của Lý Đạo Hiên, tiếp theo, Cô Phong Tuyệt Sát sẽ chỉ xuất kích ở thời cơ tối thích hợp.
- Sát không!
Cũng không nhiều lời, Lý Đạo Hiên tự nhiên biết nên làm như thế nào, kiếm chiêu từng một kiếm đánh bại Mạc Ngôn được đánh ra, kiếm quang nội liễm, khắp bốn phía, mà cả người hắn đạp bước sắc bén, tự thân tựa như hóa thành một thanh lợi kiếm bắn về phía Diệp Trần.
- Phá!
Diệp Trần tinh khí thần cực độ cô đọng, Tinh Ngân Kiếm trong tay lấy kiếm tốc không thể tưởng tượng nổi huy động. Ngay lập tức, chí ít chém ra trên trăm kiếm, kiếm quang ở trước thân bày bố một tầng lưới kiếm hư vô, biểu hiện vô cùng cao minh khiến một ít tông môn nữ đệ tử trên thính phòng con mắt tỏa ánh sáng.
Bùm bùm!
Như Diệp Trần sở liệu, kiếm chiêu Sát Không của Lý Đạo Hiên xác thực ngầm chứa lưỡng trọng lực đạo, một minh một ám, kiếm chiêu chỗ sáng nhìn qua là hư chiêu, lại không thể không phòng, kiếm chiêu chỗ tối một kích tất sát, là chỗ bản thể của Lý Đạo Hiên. Hai cái hỗ trợ lẫn nhau, đủ để đánh chết võ giả đồng cấp, hiện tại kiếm chiêu chỗ sáng bị phá, ám chiêu của Lý Đạo Hiên ngay sau đó mà đến, phong mang trực chỉ yết hầu của Diệp Trần.
Đinh!
Tiếng kim thiết vang lên, kiếm của Lý Đạo Hiên bị đón đỡ.
Ngăn trở hắn đồng dạng là một thanh kiếm, kiếm quang lưu chuyển, xé rách hư không, khóa chặt thế công, đánh lên thân kiếm của Lý Đạo Hiên.
Lý Đạo Hiên chau mày, Diệp Trần khó chơi khiến hắn lần đầu cảm thấy lòng có dư lực nhưng vẫn không đủ, vừa rồi đối phương phá chiêu, vẫn chưa xuất ra Cô Phong Tuyệt Sát ý cảnh, chờ kiếm chiêu phá phân nửa, ý cảnh lại đột nhiên sinh ra, khiến cho tốc độ phản ứng của hắn chậm nửa nhịp, đủ để chi đối phương xuất kiếm đón đỡ cùng phản kích.
- Na Di Kiếm Bộ!
Chân như kiếm, thân như mị, thân thể Lý Đạo Hiên như bất ngờ vọt đến, phản kích Diệp Trần.
- Tiểu Thiên Toái Vân!
Tay Diệp Trần cầm kiếm, kiếm phong biến hóa nhất chiêu nhất thức lôi điện xuất ra, gió nổi mây phun, ẩn chứa sức mạnh vô cùng, phảng phất chém ra không phải kiếm, mà là từng đạo điện quang, một mảnh vân hải, không để cho Lý Đạo Hiên có bất kỳ cơ hội thở dốc nào.
Phốc, phốc, phốc!
Kiếm khí trên mặt đất rạch ra một vết nứt, Lý Đạo Hiên không có ngờ tới kiếm phong Diệp Trần thay đổi bất thường, triệt để quấy đảo tiết tấu của mình, liên tiếp thi triển ra Na Di Kiếm Bộ.
- Địa Bạo Thiên Kinh!
Tìm được quy luật tránh của Lý Đạo Hiên, Diệp Trần chợt dậm chân, đem một thức Địa Bạo Thiên Kinh trước đây mới học được từ trên người của Huyết Thủ Đồ Tể dùng đến. Có thể Địa Bạo Thiên Kinh phẩm cấp không cao, khó có thể chân chính tạo thành thương tổn cho đối phương, nhưng tác dụng phụ trợ không thể khinh thường, theo chân khí quán chú đến dưới nền đất, chỗ Lý Đạo Hiên rơi xuống liền bạo liệt ra như mạng nhện, kình khí bạo phát.
- Không tốt!
Rơi vào đường cùng, Lý Đạo Hiên lăng không hấp khí, thân hình ngừng rơi xuống, chợt chân khí phun trào, hiểm trở thoát khỏi phạm vi của Địa Bạo Thiên Kinh công kích.
Xoẹt!
Diệp Trần sao lại dễ dàng buông tha cơ hội này, khinh công Phân Thân Hóa Ảnh thi triển, bóng người lắc lư, cấp tốc đi tới trước người Lý Đạo Hiên, một kiếm chém ra.
Lý Đạo Hiên lấy tư thế phi thường chật vật xuất kiếm phong ngăn lại, tay trái ngũ chỉ giơ ra, hấp lực trống rỗng sinh ra, cách không bắt lấy thân thể Diệp Trần.
- Phân!
Hắn bắt được chỉ là tàn ảnh chân khí của Diệp Trần, dưới hấp lực vặn vẹo, nát bấy tan vỡ.
Ầm!
Luân phiên mất đi tiên cơ, Lý Đạo Hiên cũng vô pháp ngăn trở kiếm chiêu của Diệp Trần, dưới một đạo ám sắc kiếm quang, cả người bị trảm bay ra, hộ thể chân khí mở.
Khóe miệng trào ra tiên huyết, thần sắc Lý Đạo Hiên ngưng trọng như nước, thân thể tại không trung, mạnh mẽ đề chân khí, sử Na Di Kiếm Bộ, cải biến quỹ tích nguyên bản bay ngược, tách ra một kiếm kế tiếp của Diệp Trần, ngoài mấy chục thước, đầu ngón chân của Lý Đạo Hiên điểm lên mặt đất, cầm trong tay trường kiếm kích bắn qua.
- Đây là một kiếm tất sát của ta, ngăn trở được, chính là ngươi thắng.
Một kiếm ra, không khí càng thêm cô đọng, kiếm quang lấy tốc độ cực nhanh che lấp thị giác chém về phía Diệp Trần, nếu chỉ như vậy còn không đủ để xưng là sát chiêu tối hậu của Lý Đạo Hiên, một kiếm này tựa như che đậy toàn bộ thanh âm, thiên địa im ắng, tĩnh lặng dị thường!
Không sai, một kiếm này kêu Vô Thanh.
Một sát chiêu trong Vô Tình Kiếm.
Kiếm Ý cao thấp phân thắng không liên quan tới võ kỹ chút nào, đổi thành một gã kiếm khách bình thường, Lý Đạo Hiên sao thèm nói chuyện cùng. Ngươi không có Kiếm Ý, như vậy ta cũng không dùng Kiếm Ý, đây là rất ngốc, nhưng Diệp Trần khác nhau. Cảnh giới kiếm của Diệp Trần thập phần cao siêu, trong lớp thiếu niên một hiện giờ, hầu như không ai có thể so sánh. Lý Đạo Hiên không muốn dựa vào một thành Kiếm Ý cao hơn đối phương để thắng được so đấu. Bởi vì hắn muốn cùng Diệp Trần so cảnh giới kiếm.
Hiện tại tốt rồi, Diệp Trần đồng dạng lĩnh ngộ Lục Thành Kiếm Ý, kể từ đó, hai người cơ bản điều kiện tương đương, so đấu chính là cảnh giới kiếm.
Diệp Trần nói:
- Như vậy hay nhất, ta cũng rất muốn biết cảnh giới kiếm của mình đã đạt được tình trạng gì rồi.
Cho tới bây giờ, Diệp Trần chưa hoàn toàn triển lộ thành tựu trên thân kiếm, vì đối thủ thực lực quá thấp không dùng được, hoặc đối thủ loại hình khác nhau, như Thác Bạt Khổ, do đó không tìm được đối thủ ngang nhau, bản thân Diệp Trần đều tìm người có cảnh giới kiếm.
Tay phải để đặt tại trên chuôi kiếm, Lý Đạo Hiên không thèm nói lại, ánh mắt sắc bén chăm chú tập trung vào Diệp Trần, đối với khí phách vô song của Nghiêm Xích Hỏa. Diệp Trần cho hắn áp lực lớn hơn nữa, cái này không phải nói Nghiêm Xích Hỏa không bằng Diệp Trần, trên thực tế, Nghiêm Xích Hỏa thực lực kinh người ngay cả hắn đều nhìn không thấu, chỉ là Nghiêm Xích Hỏa là đao khách, cùng kiếm khách chung quy có chỗ khác nhau, mà Diệp Trần cũng là kiếm khách, một vị kiếm khách lĩnh ngộ Lục Thành Kiếm Ý, giới Tiềm Long Bảng so đấu này, chỉ cần một vị đệ nhất kiếm khách là đủ.
- Sát sinh!
Thân hình vừa chuyển, cự ly của Lý Đạo Hiên cùng Diệp Trần được kéo gần đến chỉ còn có mười thước, kiếm hắn ra khỏi vỏ, một đoàn hàn quang khỏa mang theo Kiếm Ý kinh người đánh ra. Không khí như nước, không hề bận tâm, trong thiên địa chỉ còn lại có một người một kiếm, không còn cái khác.
Dưới đài quan chiến, con mắt Nghiêm Xích Hỏa híp lại, Diệp Trần này quả nhiên lợi hại, Lý Đạo Hiên đối mặt hắn, cảnh giới kiếm đạo luôn cố gắng nâng cao hơn, tinh khí thần ngưng mà không tiêu tan, có dấu hiệu quy về một mối.
Diệp Trần mặt không đổi sắc, tay phải như chậm như nhanh cầm chuôi kiếm Tinh Ngân Kiếm, nhẹ nhàng rút ra, ám sắc kiếm quang tựa như độc xà xuất động, chuẩn xác điểm lên trên mũi kiếm của Lý Đạo Hiên... Không hề bận tâm ý cảnh tựa hồ đối với hắn không tạo ra bất kỳ tác dụng nào, vô câu vô thúc.
Đặc!
Mũi kiếm tràn đầy chân khí đấu với nhau, hỏa tinh văng khắp nơi, ánh sáng ngọc loá mắt.
- Sao ta cảm giác có chút tê dại!
Trên thính phòng, một gã võ giả Bão Nguyên Cảnh cả người nổi da gà, thanh âm run nói.
- Ta cũng vậy.
- Nghe nói kiếm khách cao thủ quyết đấu, sẽ làm người đang xem cuộc chiến sinh ra hàn ý, hôm nay vừa thấy, quả thế.
- Kiếm khách và đao khách có khác biệt rất lớn, đao khách cần đại khai đại hợp, đao thế cương dương, làm cho nhiệt huyết sôi trào. Mà kiếm khách tuyệt nhiên tương phản, bọn họ gắng đạt tới cảnh giới lấy giá nhỏ nhất đánh bại đối thủ, am hiểu một kích phải giết chết đối thủ, là kỹ xảo thăng hoa, do đó sẽ cho người ta từng bước kinh tâm động phách.
Kẻ nói là một gã kiếm khách Tinh Cực Cảnh.
Trên thính phòng nghị luận đều song song, trên luận võ đài đã tiến nhập giai đoạn gay cấn.
Leng keng leng keng nhĩ leng keng...
Kiếm quang ngang dọc, sắc bén va chạm!
- Sát diệt!
Liên tục hơn mười kiếm bị Diệp Trần ngăn trở, Lý Đạo Hiên tách ra lùi ba bước, trong quá trình lùi lại, cổ tay hắn run run, trên trường kiếm bắn ra kiếm mang trảm kim liệt thiết, kiếm quang hư bất thụ lực, tựa như bỏ qua cự ly không gian, trực chỉ tới Diệp Trần cách đó không xa.
Mục!
Kiếm quang tản mát là bị một đạo kiếm quang nhìn không thấy đánh nát.
Đánh nát kiếm quang, Diệp Trần thân hình kéo dài, lam y bay phần phật, một kiếm phản kích trở lại, kiếm tốc kinh người, cùng phối hợp còn có Kiếm Ý cảnh!
Lục Thành Kiếm Ý, Cô Phong Tuyệt Sát!
- Đỡ không được!
Lý Đạo Hiên ăn cả kinh, con mắt mở to, vội đề thăng tới cực hạn, lui mạnh về phía sau, không ai biết hắn vì sao mau lui, bởi vì bọn họ cảm thụ không được Cô Phong Tuyệt Sát ý cảnh!
Xích!
Một tia tiên huyết theo mũi kiếm vẩy ra, Diệp Trần dừng lại cước bộ.
- Quả nhiên, Lục Thành Kiếm Ý thôi động Cô Phong Tuyệt Sát vẫn là miễn cưỡng một chút, khó có thể có hiệu quả đối với kiếm khác đồng cấp. Đọc Truyện Online Tại
- Đây là kiếm lúc trước ngươi thi triển.
Trong lòng Lý Đạo Hiên giải tỏa nghi hoặc, trên đấu loại cùng bài danh thi đấu, Diệp Trần thỉnh thoảng cũng sẽ thi triển ra Cô Phong Tuyệt Sát ý cảnh, lúc đó hắn còn kỳ quái, đây là cái dạng ý cảnh gì, hiện tại đã biết rõ rồi.
Diệp Trần không đáp, mà hỏi lại:
- Ngươi cùng Nghiêm Xích Hỏa đánh một trận rất đặc sắc, đem sát chiêu dùng trên người hắn toàn bộ thi triển ra đi sao!
Cô Phong Tuyệt Sát bại lộ, cũng bị đối phương tránh thoát, Diệp Trần một điểm cũng không lo lắng, chiêu thức lợi hại không ở chỗ chiêu thức của bản thân, mà là ở người vận dụng chiêu thức. Cùng một loại chiêu thực, dưới người khác nhau thi triển sẽ khác nhau, một kiếm vừa rồi chỉ là thăm dò, lấy điểm mấu chốt của Lý Đạo Hiên, tiếp theo, Cô Phong Tuyệt Sát sẽ chỉ xuất kích ở thời cơ tối thích hợp.
- Sát không!
Cũng không nhiều lời, Lý Đạo Hiên tự nhiên biết nên làm như thế nào, kiếm chiêu từng một kiếm đánh bại Mạc Ngôn được đánh ra, kiếm quang nội liễm, khắp bốn phía, mà cả người hắn đạp bước sắc bén, tự thân tựa như hóa thành một thanh lợi kiếm bắn về phía Diệp Trần.
- Phá!
Diệp Trần tinh khí thần cực độ cô đọng, Tinh Ngân Kiếm trong tay lấy kiếm tốc không thể tưởng tượng nổi huy động. Ngay lập tức, chí ít chém ra trên trăm kiếm, kiếm quang ở trước thân bày bố một tầng lưới kiếm hư vô, biểu hiện vô cùng cao minh khiến một ít tông môn nữ đệ tử trên thính phòng con mắt tỏa ánh sáng.
Bùm bùm!
Như Diệp Trần sở liệu, kiếm chiêu Sát Không của Lý Đạo Hiên xác thực ngầm chứa lưỡng trọng lực đạo, một minh một ám, kiếm chiêu chỗ sáng nhìn qua là hư chiêu, lại không thể không phòng, kiếm chiêu chỗ tối một kích tất sát, là chỗ bản thể của Lý Đạo Hiên. Hai cái hỗ trợ lẫn nhau, đủ để đánh chết võ giả đồng cấp, hiện tại kiếm chiêu chỗ sáng bị phá, ám chiêu của Lý Đạo Hiên ngay sau đó mà đến, phong mang trực chỉ yết hầu của Diệp Trần.
Đinh!
Tiếng kim thiết vang lên, kiếm của Lý Đạo Hiên bị đón đỡ.
Ngăn trở hắn đồng dạng là một thanh kiếm, kiếm quang lưu chuyển, xé rách hư không, khóa chặt thế công, đánh lên thân kiếm của Lý Đạo Hiên.
Lý Đạo Hiên chau mày, Diệp Trần khó chơi khiến hắn lần đầu cảm thấy lòng có dư lực nhưng vẫn không đủ, vừa rồi đối phương phá chiêu, vẫn chưa xuất ra Cô Phong Tuyệt Sát ý cảnh, chờ kiếm chiêu phá phân nửa, ý cảnh lại đột nhiên sinh ra, khiến cho tốc độ phản ứng của hắn chậm nửa nhịp, đủ để chi đối phương xuất kiếm đón đỡ cùng phản kích.
- Na Di Kiếm Bộ!
Chân như kiếm, thân như mị, thân thể Lý Đạo Hiên như bất ngờ vọt đến, phản kích Diệp Trần.
- Tiểu Thiên Toái Vân!
Tay Diệp Trần cầm kiếm, kiếm phong biến hóa nhất chiêu nhất thức lôi điện xuất ra, gió nổi mây phun, ẩn chứa sức mạnh vô cùng, phảng phất chém ra không phải kiếm, mà là từng đạo điện quang, một mảnh vân hải, không để cho Lý Đạo Hiên có bất kỳ cơ hội thở dốc nào.
Phốc, phốc, phốc!
Kiếm khí trên mặt đất rạch ra một vết nứt, Lý Đạo Hiên không có ngờ tới kiếm phong Diệp Trần thay đổi bất thường, triệt để quấy đảo tiết tấu của mình, liên tiếp thi triển ra Na Di Kiếm Bộ.
- Địa Bạo Thiên Kinh!
Tìm được quy luật tránh của Lý Đạo Hiên, Diệp Trần chợt dậm chân, đem một thức Địa Bạo Thiên Kinh trước đây mới học được từ trên người của Huyết Thủ Đồ Tể dùng đến. Có thể Địa Bạo Thiên Kinh phẩm cấp không cao, khó có thể chân chính tạo thành thương tổn cho đối phương, nhưng tác dụng phụ trợ không thể khinh thường, theo chân khí quán chú đến dưới nền đất, chỗ Lý Đạo Hiên rơi xuống liền bạo liệt ra như mạng nhện, kình khí bạo phát.
- Không tốt!
Rơi vào đường cùng, Lý Đạo Hiên lăng không hấp khí, thân hình ngừng rơi xuống, chợt chân khí phun trào, hiểm trở thoát khỏi phạm vi của Địa Bạo Thiên Kinh công kích.
Xoẹt!
Diệp Trần sao lại dễ dàng buông tha cơ hội này, khinh công Phân Thân Hóa Ảnh thi triển, bóng người lắc lư, cấp tốc đi tới trước người Lý Đạo Hiên, một kiếm chém ra.
Lý Đạo Hiên lấy tư thế phi thường chật vật xuất kiếm phong ngăn lại, tay trái ngũ chỉ giơ ra, hấp lực trống rỗng sinh ra, cách không bắt lấy thân thể Diệp Trần.
- Phân!
Hắn bắt được chỉ là tàn ảnh chân khí của Diệp Trần, dưới hấp lực vặn vẹo, nát bấy tan vỡ.
Ầm!
Luân phiên mất đi tiên cơ, Lý Đạo Hiên cũng vô pháp ngăn trở kiếm chiêu của Diệp Trần, dưới một đạo ám sắc kiếm quang, cả người bị trảm bay ra, hộ thể chân khí mở.
Khóe miệng trào ra tiên huyết, thần sắc Lý Đạo Hiên ngưng trọng như nước, thân thể tại không trung, mạnh mẽ đề chân khí, sử Na Di Kiếm Bộ, cải biến quỹ tích nguyên bản bay ngược, tách ra một kiếm kế tiếp của Diệp Trần, ngoài mấy chục thước, đầu ngón chân của Lý Đạo Hiên điểm lên mặt đất, cầm trong tay trường kiếm kích bắn qua.
- Đây là một kiếm tất sát của ta, ngăn trở được, chính là ngươi thắng.
Một kiếm ra, không khí càng thêm cô đọng, kiếm quang lấy tốc độ cực nhanh che lấp thị giác chém về phía Diệp Trần, nếu chỉ như vậy còn không đủ để xưng là sát chiêu tối hậu của Lý Đạo Hiên, một kiếm này tựa như che đậy toàn bộ thanh âm, thiên địa im ắng, tĩnh lặng dị thường!
Không sai, một kiếm này kêu Vô Thanh.
Một sát chiêu trong Vô Tình Kiếm.
Tác giả :
Kiếm Du Thái Hư