Kiếm Đạo Độc Tôn
Chương 250: Thập đại tân tinh!
Thấy một màn này, mọi người thuộc Thiên Ưng bảo sắc mặt sa sầm, Nguyên Hoành Ưng thua quá nhanh, khiến bọ họ có chút trở tay không kịp, nhưng mà tiến bộ của Diệp Trần càng khiến bọn họ khiếp sợ, ở Xích Cổ sa mạc Diệp Trần chỉ có thể chiến đấu cùng trưởng lão ngoại môn Trọng Nhạc, không phải đối thủ của bất cứ trưởng lão nội môn nào, chỉ hơn một năm thời gian ngắn ngủi, tu vi hắn đạt tới cảnh giới Bão Nguyên hậu kỳ, sức chiến đấu càng đột nhiên tăng mạnh, tiến triển cực nhanh, trong đám người Thiên Ưng Bảo, ngoại trừ cường giả Tinh Cực cảnh đứng đầu Thiên Ưng bảo ra, những người khác đều không dám nói chiến thắng được Diệp Trần, trên thực tế bọn họ rõ ràng, Diệp Trần nhất định không có dùng toàn lực.
- Hoành Ưng thua không oan, hoàn toàn không cùng một cấp bậc.
Thiên Ưng Bảo chủ nhíu mày, liếc mắt nhìn Diệp Trần nói.
- Diệp Trần thắng!
Nhìn kết quả báo cáo bỉ tái, tài phán tổ ba sờ cằm, mìm cười vốn tưởng rằng mình đã nhìn rõ Diệp Trần, hiện tại xem ra, còn lâu mới nhìn ra sâu cạn, có thể dùng một kiếm đánh bại đối thủ có sức cạnh tranh vị trí trước bảy hai tiềm long bảng là Nguyên Hành Ưng, trung thực mà nói căn bản không có bất cứ sức chống cự nào, bởi vì Nguyên Hoành Ưng thậm chí không thấy được kiếm tới thế nào.
- Như vậy vị trí đệ nhất tổ ba chắc hẳn là hắn rồi!
Mọi người đều biết tổ ba cũng không có cao thủ lợi hại nào, bằng không tài phán tổ ba cũng không dám nói chắc như vậy.
Dưới đài, trên thính phòng, thấy một trận chiến mười phần ngoài ý muốn này, mọi người đều sôi nổi nghị luận.
- Vừa rồi lại là một nhân vật thâm tàng bất lộ nha, một kiếm kia tốc độ thật nhanh.
- Vốn tưởng tổ ba chỉ có Cao Phong và Tất Mặc, hiện tại không phải thế... ít nhất Diệp Trần này thực lực không dưới Cao Phong, thậm chí còn cao hơn.
- Ừm, ta cũng cho là thế, kiếm của hắn quá nhanh, ngay cả ta cũng giật nảy mình, cũng không biết là dùng mấy phần thực lực.
- Chắc là chỉ dùng tới bảy tám phần mười thôi a!
Nghe tiếng nghị luận của mọi người, Cao Phong thầm lắc đầu, hắn cũng không cho rằng Diệp Trần dùng bảy tám phần thực lực, phỏng chừng là sáu thành cũng không tới, là một đối thủ đáng sợ, đương nhiên nếu như dùng sáu thành thực lực, Cao Phong còn có ba thành nắm chắc chiến thắng Diệp Trần, đáng sợ nhất là, đối phương ngay cả sáu thành thực lực cũng không dùng vậy thì quá kinh khủng rồi.
- Hẳn là không biến thái thế đâu!
Cao Phong lần thứ hai thầm nhủ, ngưng trọng đánh giá Diệp Trần, tuyển thủ dự thi lần đầu tiên gặp ở Tiềm Long Bảng này.
Chu Mai nhìn Diệp Trần, nhịn không được hỏi:
- Diệp Trần, ngươi dùng bao nhiêu phần thực lực?
- Nửa phần thực lực a!
Chu Mai và Tần Vũ Liên hai mắt nhìn nhau, các nàng đều biết Diệp Trần rất mạnh, nhưng không nghĩ tới cường đại tới mức như vậy, đối thủ bài danh năm chín trên Tiềm Long bảng Nguyên Hoành Ưng không ngờ bị hắn dùng nửa phần thực lực đánh bại, trong mắt các nàng, Diệp Trần xa lạ rất nhiều, không phải giao tình xa lạ, mà cách biệt thực lực khiến người ta xa lạ.
Có một loại chênh lệch xa đến khó bù đắp nổi!
Liếc mắt nhìn Lâm Kỳ cùng Trang Phỉ, Tần Vũ Liên cười khổ, thầm nghĩ: các ngươi lấy Diệp Trần làm mục tiêu, đáng tiếc các ngươi không biết đuổi theo hắn khó khăn cỡ nào, tuyệt vọng cỡ nào, từ khi hắn đuổi kịp và vượt qua chúng ta một khắc, chênh lệch cũng đã được định trước rồi.
Từ Tĩnh thắng trận thứ năm, đi xuống đài, thấy biểu tình của Chu Mai và Tần Vũ Liên, trong lòng hiểu rõ, thầm lắc đầu, trong cảm nhận của nàng, Diệp Trần là một quái vật, có ý chí cùng sự tỉnh táo không hợp với tuổi, ngay từ trước đến nay sự lãnh tĩnh của hắn khiến mọi người đều mặc cảm, mà trên phương diện sức quan sát cùng nhạy cảm, nàng còn chưa thấy người trẻ tuổi nào có tổ chất đáng sợ như hắn, có đôi khi nàng nghĩ, đến tột cùng là có việc gì có thể khiến hắn rối loạn một khắc hay không?
Đáng tiếc, ngoại trừ Diệp Trần, không ai có thể hiểu hắn.
Trên thực tế, Diệp Trần có đôi khi không hiểu chính mình, bởi vì ở thế giới kia hắn là cô nhi, phải nỗ lực, phải tự hoàn thiện mình, vì thế trong khi những đứa trẻ khác vui đùa làm nũng, hắn đã hiểu chuyện lâu rồi, có vài phương diện đã thành thục hơn so với người trưởng thành, đến khi thành niên, tâm trí hắn càng lão luyện, vật ngoài thân khó dao động, đương nhiên, không phải mỗi cô nhi đều như Diệp Trần, dù sao mỗi người đều có đường đời riêng của chính mình.
Mà đến thế giới này, trong mắt người khác Diệp Trần chỉ là phế vật thiên phú bình thường, kỳ thực tâm trí hắn cực kỳ cường đại, đối với huynh đệ Diệp Đường bắt nạt, hắn hiểu được ẩn nhẫn, lấy đại cục làm trọng, không muốn để phụ thân gây chuyện, sau lưng nỗ lực gấp mười, đổi lấy một chút thu hoạch, bằng không với thiên phú của hắn, muốn trở thành đệ tử Lưu Vân tông, thực sự ít có khả năng.
Chỉ là mọi việc có lợi tất có hại, quanh năm ẩn nhẫn khiến Diệp Trần mất đi một cỗ nhuệ khí khi đi vào thế giới này, một cỗ nhuệ khí dũng mãnh tịnh tiến, có đôi khi mất đi nhuệ khí, so với không có thiên phú càng đáng sợ hơn, nếu tất cả cứ tiếp tục phát triển, bây giờ Diệp Trần không phát hiện ra, tỷ lệ hắn trở thành đệ tử nội môn ít đến thương cảm, càng không nói đến đệ tử hạch tâm thậm chí địa vị hiện tại.
Tất cả đã qua như mây khói!
Dung hợp với thế giới này, khuyết điểm của Diệp Trần bị thu nhỏ lại vô hạn, ưu điểm phóng đại lên nhiều, biến thành một quái vật trong mắt người khác.
- Trận năm, Diệp Trần chiến Thôi Cường!
- Ta chịu thua.
Diệp Trần cường đại ai cũng biết, tuyển thủ đầu tiên chịu thua đầu tiên đã xuất hiện.
Đối với chuyện này, Chu Mai cười nói:
- Tiếp sau ngươi dễ dàng rồi, tổ ba ngoại trừ vài người, trên cơ bản không ai là đối thủ của ngươi, lãng phí thời gian bị ngươi miểu sát, còn không bằng nhận thua tích súc lực lượng đối phó với tuyển thủ khác.
Diệp Trần không quá để ý đến mấy đối thủ nhận thua, hơn nữa hắn lên đài cũng chỉ là huy kiếm một cái mà thôi, đối với tiêu hao thể lực cực kỳ bé nhỏ, nhưng thật ra Chu Mai chiến đấu không thoải mái, liền nhắc nhở:
- Với phán đoán của ta, ở tổ của các ngươi, chung quy có ba người đến bảy người đạt điểm tối đa, trận tiếp theo, ngươi không thua một trận, có mười thành chắc chắn tấp cấp, thua một trận còn năm thành, thua hai trận, chỉ có một thành.
Diệp Trần nói tuy không cực kỳ chính xác nhưng không thể nghi ngờ là sấp sỉ, phải biết rằng luận nhãn lực, cường giả Tinh Cực cảnh cũng chưa chắc so được với hắn, từng thí sinh trong tổ của Chu Mai đều được Diệp Trần nhỡ kỹ tư liệu trong đầu, cho dù ẩn tàng thực lực đều có thể đoán được tám chín phần, sau đó tiếp tục tính xác suất, cuối cùng đưa ra số liệu này.
Chu Mai không nghi ngờ hắn, nói:
- Nói vậy, vậy sau trận thứ năm, chỉ có thể thua một lần, có chút khó khăn, nhưng mà ta sẽ toàn lực ứng phó.
Vừa chiến thắng trận thứ năm, nàng thắng ba, thua hai.
- Giai đoạn đầu còn có một chút may mắn tồn tại, chỉ cần vận khí không kém, có thể duy trì đến giai đoạn hai đấu loại không thành vấn đề.
Giai đoạn đầu, mỗi tổ dự thi đều ngoài năm mươi người, mỗi người tiến hành mười tràng So đấu, tối đa gặp mười người mà thôi, còn lại bốn mươi người căn bản không có cơ hội gặp phải, vận khí tốt tới mức nghịch thiên, có thể toàn gặp tuyển thủ yếu hơn hoặc ngang sức, cơ hội tấn cấp không phải nói chơi, thực lực Chu Mai là trung đẳng, thuận lợi tấn cấp cũng không phải chuyện mộng mơ.
- Ồ, Lâm Kỳ gặp đối thủ rồi!
Đúng lúc này, ánh mắt hai người bị tổ mười một hấp dẫn, trên đài là hai người, không phải ai khác là Bắc Tuyết Khoái Đao Lâm Kỳ, một người là bài danh ba bảy Tiềm Long bảng Ngụy Nhân Kiệt.
Trên đài ngang dọc bóng thân ảnh chập trùng, hai người đều là cao thủ có tạo nghệ cao trên phương diện đao pháp, kỹ xảo khó phân, mỗi người một vẻ.
Diệp Trần lắc đầu, vận khí Lâm Kỳ có chút kém, mặc kệ tu vi hay đao ý, Ngụy Nhân Kiệt đều hơn Lâm Kỳ, hiện tại chưa phân được thắng bại là bởi vì Ngụy Nhân Kiệt không xuất ra toàn bộ thực lực mà thôi, hiển nhiên là thấy cái mình thích mà chiến cho đỡ nghiền.
- Được, không tồi... cho ngươi hai năm thời gian nữa, chưa chắc đã thắng được ta. Truyện Sắc Hiệp -
Ngụy Nhân Kiệt cười ha ha, đao thế đột nhiên sắc bén cường thịnh hẳn lên, đem Lâm Kỳ áp chế dưới thế hạ phong tuyệt đối.
- Tuyết Vũ Mạn Thiên!
Lâm Kỳ mặt không đổi sắc, hai tay cầm đao xé rách trời cao, đao thế nghịch thiên cuồn cuộn nổi lên, nhất thời trên đài dường như nổi lên một trận tuyết rơi như lông ngỗng, ánh đao tràn ngập.
- Phá!
Không có bất cứ kỹ xảo nào, Ngụy Nhân Kiệt giơ cao ác đao, thân thể nhảy vọt lên, một đao đánh xuống.
Ầm Ầm!
Ánh đao như tuyết đều tan biến, Lâm Kỳ bị đánh bay vào quang mạc lam sắc.
- Đa tạ!
Ôm quyền, Ngụy Nhân Kiệt thu hồi đao, đi xuống đài.
Dưới đài nhiều người xem trận chiến này bắt đầu bàn luận.
- Ngụy Nhân Kiệt không hổ là đao pháp đại sư trẻ tuổi, đao ý ít nhất đợt tới cảnh giới tiểu thành a!
- Lâm Kỳ cũng không kém, đao kỹ không dưới Ngụy Nhân Kiệt, duy nhất khiếm khuyết chính là tu vi và đao ý hơi kém, chỉ cần cho hắn thời gian, đuổi theo Ngụy Nhân Kiệt không phải không có khả năng.
- Đúng thế, đao khách bình thường căn bản Ngụy Nhân Kiệt không để vào mắt, Lâm Kỳ rõ ràng hợp khẩu vị của hắn.
- Được rồi, Lâm Kỳ không biết có thể tiến vào thập đại tân tinh hay không?
- Có chút quá sức, cho dù có khả năng tiến vào, cơ hội cũng quá nhỏ.
- Lần này nhân tài mới xuất hiện rất nhiều, muốn trổ hết tài năng không phải dễ, huống chi còn Thác Bạt Khổ và Kiền Vân thiên tài biến thái, không thiếu chỗ trong mười vị trí đầu dành cho hai người này đâu.
- Chớ quên, sư muội của Tư Không Thánh là Cố Du Vân cũng không thể khinh thường, lúc trước vương giả Sinh Tử Cảnh Thạch Vương của Huyền Không sơn đắc tội nhiều người lắm, thế cho nên bị người ta diệt cả nhà, huyết mạch đoạn tuyệt, thế nhưng ai cũng không biết, Thạch Vương bên ngoài còn có một người con nữ tư sinh, Cốc Vân Du chính là đứa con kia, trong cơ thể chảy dòng máu vương giả của Thạch Vương, huyết mạch vương giả có thịnh có suy, cho dù suy cũng lợi hại hơn thiên tài bình thường nhiều, chỉ cần thiên phú không tồi, thành tựu tất nhiên không kém.
- Hơn nữa Cốc Vân Du nói, thập đại tinh bài danh trước ba đã định, bảy đại tân tinh khác còn cần chậm rãi chờ xem.
Thập đại tân tinh cũng không phải xưng hào chính quy, bởi vì mỗi lần Tiềm Long Bảng lại sinh ra vài thiên tài trác tuyệt, có thể tiến vào vị trí trước mười nhân tài mới nổi, chờ khi Tiềm Long Bảng kết thúc, võ giả không tới xem có thể bằng vào thập đại tân tinh đánh giá nhân tài mới xuất hiện, trong lòng mọi người cũng có thể sinh ra chút cảm thụ trực quan, bằng không tuyển thủ dự thi nhiều như vậy, muốn lý giải hết, thật đúng là quá khó.
- Trận sáu, Diệp Trần chiến Tiết Thu Yến!
- Ta chịu thua!
Nữ tử trẻ tuổi dung mạo tú giơ tay lên, ý bảo bỏ quyền thi đấu.
- Trận bảy, Diệp Trần đấu Quách Hằng!
- Ta chịu thua.
- Trận tám, Diệp Trần...
- Trận chín, Diệp Trần...
Không biết có phải vì Diệp Trần một kiếm miểu sát Nguyên Hoành Ưng quá mức chấn động hay không, từ trận thứ năm đến trận chín, phàm là đối thủ gặp Diệp Trần đều lựa chọn bỏ quyền, không lãng phí thời gian.
Về phần các tuyển thủ khác của Thiên Phong quốc lại có vẻ rất gian nan, trong chín trận đấu, Từ Tĩnh thắng tám trận, thua một, trận thua của nàng không oan, đối thủ là cao thủ bài danh hai mươi hai trên tiềm long bảng, thực lực cường hãn dị thường, mặc dù thế, Từ Tĩnh cũng không dễ nhận thua, giao thủ hơn trăm chiêu mới phân thắng bại, khiến rất nhiều người kinh ngạc không hiểu, sớm đem nàng đưa vào dánh sách tranh tài thập đại tân tinh.
Lâm Kỳ sau khi bại bởi Ngụy Nhân Kiệt, lại thua một trận, đối thủ là cao thủ trẻ tuổi bài danh trước ba hai.
Trang Phỉ thắng bảy trận, thua hai.
Tô Văn thắng sáu, thua ba.
Tần Vũ Liên thắng sáu, thua ba.
Chu Mai vận khí quá kém, đến tràng thứ chín vẫn thua nếu không có gì bất ngờ xảy ra, không hề có cơ hội tấn cấp.
Nói Chu Mai không thất vọng là giả, nhưng nàng cũng hiểu, có thể đạt được thành tích hiện tại đã là đáng quý rồi, tiếp tục nàng còn một trận, mặc kệ thắng hay thua cũng đều phải xuất ra thực lực, khí thế cực hạn, từ đó tìm kiếm đột phá, không thể lãng phí cơ hội được.
- Trận mười, Diệp Trần đấu Trần Kiệt.
Trần Kiệt không chịu thua, hắn không phải hạng vô danh, bài danh thứ bốn ba trên Tiềm Long Bảng, không chấp nhận chịu thua Diệp Trần.
- Tiếp một chiêu mạnh nhất của ta, Hổ Phá Sát!
Khí thế như sư tử như hổ báo, Trần Kiệt vọt qua cự ly mấy chục thước, một quyền đánh tới Diệp Trần, dưới cỗ khí thế này, không khí phía trước như bị ngưng trệ lại.
- Bang!
Hai đạo kiếm quang hiện ra, đạo thứ nhất phá vỡ khí thế, đạo thứ hai chém rách hộ thể chân khí của Trần Kiệt, đánh bay đối phương ra ngoài.
- Diệp Trần thắng!
Tài phán tổ ba không có chút ngoài ý muốn nào, giơ tay ý bảo Diệp Trần chiến thắng trận cuối cùng.
- Lợi hại, không ra tay thì thôi, ra tay là trong nháy mắt giải quyết đối thủ.
- Thập đại tân tinh, hắn có thể dài danh thứ năm, Từ Tĩnh kia bài danh thứ tám, Cao Phong thứ chín, Lâm Kỳ tu vi kém một chút, thập đại tân tinh không tới phiên hắn.
- Hoành Ưng thua không oan, hoàn toàn không cùng một cấp bậc.
Thiên Ưng Bảo chủ nhíu mày, liếc mắt nhìn Diệp Trần nói.
- Diệp Trần thắng!
Nhìn kết quả báo cáo bỉ tái, tài phán tổ ba sờ cằm, mìm cười vốn tưởng rằng mình đã nhìn rõ Diệp Trần, hiện tại xem ra, còn lâu mới nhìn ra sâu cạn, có thể dùng một kiếm đánh bại đối thủ có sức cạnh tranh vị trí trước bảy hai tiềm long bảng là Nguyên Hành Ưng, trung thực mà nói căn bản không có bất cứ sức chống cự nào, bởi vì Nguyên Hoành Ưng thậm chí không thấy được kiếm tới thế nào.
- Như vậy vị trí đệ nhất tổ ba chắc hẳn là hắn rồi!
Mọi người đều biết tổ ba cũng không có cao thủ lợi hại nào, bằng không tài phán tổ ba cũng không dám nói chắc như vậy.
Dưới đài, trên thính phòng, thấy một trận chiến mười phần ngoài ý muốn này, mọi người đều sôi nổi nghị luận.
- Vừa rồi lại là một nhân vật thâm tàng bất lộ nha, một kiếm kia tốc độ thật nhanh.
- Vốn tưởng tổ ba chỉ có Cao Phong và Tất Mặc, hiện tại không phải thế... ít nhất Diệp Trần này thực lực không dưới Cao Phong, thậm chí còn cao hơn.
- Ừm, ta cũng cho là thế, kiếm của hắn quá nhanh, ngay cả ta cũng giật nảy mình, cũng không biết là dùng mấy phần thực lực.
- Chắc là chỉ dùng tới bảy tám phần mười thôi a!
Nghe tiếng nghị luận của mọi người, Cao Phong thầm lắc đầu, hắn cũng không cho rằng Diệp Trần dùng bảy tám phần thực lực, phỏng chừng là sáu thành cũng không tới, là một đối thủ đáng sợ, đương nhiên nếu như dùng sáu thành thực lực, Cao Phong còn có ba thành nắm chắc chiến thắng Diệp Trần, đáng sợ nhất là, đối phương ngay cả sáu thành thực lực cũng không dùng vậy thì quá kinh khủng rồi.
- Hẳn là không biến thái thế đâu!
Cao Phong lần thứ hai thầm nhủ, ngưng trọng đánh giá Diệp Trần, tuyển thủ dự thi lần đầu tiên gặp ở Tiềm Long Bảng này.
Chu Mai nhìn Diệp Trần, nhịn không được hỏi:
- Diệp Trần, ngươi dùng bao nhiêu phần thực lực?
- Nửa phần thực lực a!
Chu Mai và Tần Vũ Liên hai mắt nhìn nhau, các nàng đều biết Diệp Trần rất mạnh, nhưng không nghĩ tới cường đại tới mức như vậy, đối thủ bài danh năm chín trên Tiềm Long bảng Nguyên Hoành Ưng không ngờ bị hắn dùng nửa phần thực lực đánh bại, trong mắt các nàng, Diệp Trần xa lạ rất nhiều, không phải giao tình xa lạ, mà cách biệt thực lực khiến người ta xa lạ.
Có một loại chênh lệch xa đến khó bù đắp nổi!
Liếc mắt nhìn Lâm Kỳ cùng Trang Phỉ, Tần Vũ Liên cười khổ, thầm nghĩ: các ngươi lấy Diệp Trần làm mục tiêu, đáng tiếc các ngươi không biết đuổi theo hắn khó khăn cỡ nào, tuyệt vọng cỡ nào, từ khi hắn đuổi kịp và vượt qua chúng ta một khắc, chênh lệch cũng đã được định trước rồi.
Từ Tĩnh thắng trận thứ năm, đi xuống đài, thấy biểu tình của Chu Mai và Tần Vũ Liên, trong lòng hiểu rõ, thầm lắc đầu, trong cảm nhận của nàng, Diệp Trần là một quái vật, có ý chí cùng sự tỉnh táo không hợp với tuổi, ngay từ trước đến nay sự lãnh tĩnh của hắn khiến mọi người đều mặc cảm, mà trên phương diện sức quan sát cùng nhạy cảm, nàng còn chưa thấy người trẻ tuổi nào có tổ chất đáng sợ như hắn, có đôi khi nàng nghĩ, đến tột cùng là có việc gì có thể khiến hắn rối loạn một khắc hay không?
Đáng tiếc, ngoại trừ Diệp Trần, không ai có thể hiểu hắn.
Trên thực tế, Diệp Trần có đôi khi không hiểu chính mình, bởi vì ở thế giới kia hắn là cô nhi, phải nỗ lực, phải tự hoàn thiện mình, vì thế trong khi những đứa trẻ khác vui đùa làm nũng, hắn đã hiểu chuyện lâu rồi, có vài phương diện đã thành thục hơn so với người trưởng thành, đến khi thành niên, tâm trí hắn càng lão luyện, vật ngoài thân khó dao động, đương nhiên, không phải mỗi cô nhi đều như Diệp Trần, dù sao mỗi người đều có đường đời riêng của chính mình.
Mà đến thế giới này, trong mắt người khác Diệp Trần chỉ là phế vật thiên phú bình thường, kỳ thực tâm trí hắn cực kỳ cường đại, đối với huynh đệ Diệp Đường bắt nạt, hắn hiểu được ẩn nhẫn, lấy đại cục làm trọng, không muốn để phụ thân gây chuyện, sau lưng nỗ lực gấp mười, đổi lấy một chút thu hoạch, bằng không với thiên phú của hắn, muốn trở thành đệ tử Lưu Vân tông, thực sự ít có khả năng.
Chỉ là mọi việc có lợi tất có hại, quanh năm ẩn nhẫn khiến Diệp Trần mất đi một cỗ nhuệ khí khi đi vào thế giới này, một cỗ nhuệ khí dũng mãnh tịnh tiến, có đôi khi mất đi nhuệ khí, so với không có thiên phú càng đáng sợ hơn, nếu tất cả cứ tiếp tục phát triển, bây giờ Diệp Trần không phát hiện ra, tỷ lệ hắn trở thành đệ tử nội môn ít đến thương cảm, càng không nói đến đệ tử hạch tâm thậm chí địa vị hiện tại.
Tất cả đã qua như mây khói!
Dung hợp với thế giới này, khuyết điểm của Diệp Trần bị thu nhỏ lại vô hạn, ưu điểm phóng đại lên nhiều, biến thành một quái vật trong mắt người khác.
- Trận năm, Diệp Trần chiến Thôi Cường!
- Ta chịu thua.
Diệp Trần cường đại ai cũng biết, tuyển thủ đầu tiên chịu thua đầu tiên đã xuất hiện.
Đối với chuyện này, Chu Mai cười nói:
- Tiếp sau ngươi dễ dàng rồi, tổ ba ngoại trừ vài người, trên cơ bản không ai là đối thủ của ngươi, lãng phí thời gian bị ngươi miểu sát, còn không bằng nhận thua tích súc lực lượng đối phó với tuyển thủ khác.
Diệp Trần không quá để ý đến mấy đối thủ nhận thua, hơn nữa hắn lên đài cũng chỉ là huy kiếm một cái mà thôi, đối với tiêu hao thể lực cực kỳ bé nhỏ, nhưng thật ra Chu Mai chiến đấu không thoải mái, liền nhắc nhở:
- Với phán đoán của ta, ở tổ của các ngươi, chung quy có ba người đến bảy người đạt điểm tối đa, trận tiếp theo, ngươi không thua một trận, có mười thành chắc chắn tấp cấp, thua một trận còn năm thành, thua hai trận, chỉ có một thành.
Diệp Trần nói tuy không cực kỳ chính xác nhưng không thể nghi ngờ là sấp sỉ, phải biết rằng luận nhãn lực, cường giả Tinh Cực cảnh cũng chưa chắc so được với hắn, từng thí sinh trong tổ của Chu Mai đều được Diệp Trần nhỡ kỹ tư liệu trong đầu, cho dù ẩn tàng thực lực đều có thể đoán được tám chín phần, sau đó tiếp tục tính xác suất, cuối cùng đưa ra số liệu này.
Chu Mai không nghi ngờ hắn, nói:
- Nói vậy, vậy sau trận thứ năm, chỉ có thể thua một lần, có chút khó khăn, nhưng mà ta sẽ toàn lực ứng phó.
Vừa chiến thắng trận thứ năm, nàng thắng ba, thua hai.
- Giai đoạn đầu còn có một chút may mắn tồn tại, chỉ cần vận khí không kém, có thể duy trì đến giai đoạn hai đấu loại không thành vấn đề.
Giai đoạn đầu, mỗi tổ dự thi đều ngoài năm mươi người, mỗi người tiến hành mười tràng So đấu, tối đa gặp mười người mà thôi, còn lại bốn mươi người căn bản không có cơ hội gặp phải, vận khí tốt tới mức nghịch thiên, có thể toàn gặp tuyển thủ yếu hơn hoặc ngang sức, cơ hội tấn cấp không phải nói chơi, thực lực Chu Mai là trung đẳng, thuận lợi tấn cấp cũng không phải chuyện mộng mơ.
- Ồ, Lâm Kỳ gặp đối thủ rồi!
Đúng lúc này, ánh mắt hai người bị tổ mười một hấp dẫn, trên đài là hai người, không phải ai khác là Bắc Tuyết Khoái Đao Lâm Kỳ, một người là bài danh ba bảy Tiềm Long bảng Ngụy Nhân Kiệt.
Trên đài ngang dọc bóng thân ảnh chập trùng, hai người đều là cao thủ có tạo nghệ cao trên phương diện đao pháp, kỹ xảo khó phân, mỗi người một vẻ.
Diệp Trần lắc đầu, vận khí Lâm Kỳ có chút kém, mặc kệ tu vi hay đao ý, Ngụy Nhân Kiệt đều hơn Lâm Kỳ, hiện tại chưa phân được thắng bại là bởi vì Ngụy Nhân Kiệt không xuất ra toàn bộ thực lực mà thôi, hiển nhiên là thấy cái mình thích mà chiến cho đỡ nghiền.
- Được, không tồi... cho ngươi hai năm thời gian nữa, chưa chắc đã thắng được ta. Truyện Sắc Hiệp -
Ngụy Nhân Kiệt cười ha ha, đao thế đột nhiên sắc bén cường thịnh hẳn lên, đem Lâm Kỳ áp chế dưới thế hạ phong tuyệt đối.
- Tuyết Vũ Mạn Thiên!
Lâm Kỳ mặt không đổi sắc, hai tay cầm đao xé rách trời cao, đao thế nghịch thiên cuồn cuộn nổi lên, nhất thời trên đài dường như nổi lên một trận tuyết rơi như lông ngỗng, ánh đao tràn ngập.
- Phá!
Không có bất cứ kỹ xảo nào, Ngụy Nhân Kiệt giơ cao ác đao, thân thể nhảy vọt lên, một đao đánh xuống.
Ầm Ầm!
Ánh đao như tuyết đều tan biến, Lâm Kỳ bị đánh bay vào quang mạc lam sắc.
- Đa tạ!
Ôm quyền, Ngụy Nhân Kiệt thu hồi đao, đi xuống đài.
Dưới đài nhiều người xem trận chiến này bắt đầu bàn luận.
- Ngụy Nhân Kiệt không hổ là đao pháp đại sư trẻ tuổi, đao ý ít nhất đợt tới cảnh giới tiểu thành a!
- Lâm Kỳ cũng không kém, đao kỹ không dưới Ngụy Nhân Kiệt, duy nhất khiếm khuyết chính là tu vi và đao ý hơi kém, chỉ cần cho hắn thời gian, đuổi theo Ngụy Nhân Kiệt không phải không có khả năng.
- Đúng thế, đao khách bình thường căn bản Ngụy Nhân Kiệt không để vào mắt, Lâm Kỳ rõ ràng hợp khẩu vị của hắn.
- Được rồi, Lâm Kỳ không biết có thể tiến vào thập đại tân tinh hay không?
- Có chút quá sức, cho dù có khả năng tiến vào, cơ hội cũng quá nhỏ.
- Lần này nhân tài mới xuất hiện rất nhiều, muốn trổ hết tài năng không phải dễ, huống chi còn Thác Bạt Khổ và Kiền Vân thiên tài biến thái, không thiếu chỗ trong mười vị trí đầu dành cho hai người này đâu.
- Chớ quên, sư muội của Tư Không Thánh là Cố Du Vân cũng không thể khinh thường, lúc trước vương giả Sinh Tử Cảnh Thạch Vương của Huyền Không sơn đắc tội nhiều người lắm, thế cho nên bị người ta diệt cả nhà, huyết mạch đoạn tuyệt, thế nhưng ai cũng không biết, Thạch Vương bên ngoài còn có một người con nữ tư sinh, Cốc Vân Du chính là đứa con kia, trong cơ thể chảy dòng máu vương giả của Thạch Vương, huyết mạch vương giả có thịnh có suy, cho dù suy cũng lợi hại hơn thiên tài bình thường nhiều, chỉ cần thiên phú không tồi, thành tựu tất nhiên không kém.
- Hơn nữa Cốc Vân Du nói, thập đại tinh bài danh trước ba đã định, bảy đại tân tinh khác còn cần chậm rãi chờ xem.
Thập đại tân tinh cũng không phải xưng hào chính quy, bởi vì mỗi lần Tiềm Long Bảng lại sinh ra vài thiên tài trác tuyệt, có thể tiến vào vị trí trước mười nhân tài mới nổi, chờ khi Tiềm Long Bảng kết thúc, võ giả không tới xem có thể bằng vào thập đại tân tinh đánh giá nhân tài mới xuất hiện, trong lòng mọi người cũng có thể sinh ra chút cảm thụ trực quan, bằng không tuyển thủ dự thi nhiều như vậy, muốn lý giải hết, thật đúng là quá khó.
- Trận sáu, Diệp Trần chiến Tiết Thu Yến!
- Ta chịu thua!
Nữ tử trẻ tuổi dung mạo tú giơ tay lên, ý bảo bỏ quyền thi đấu.
- Trận bảy, Diệp Trần đấu Quách Hằng!
- Ta chịu thua.
- Trận tám, Diệp Trần...
- Trận chín, Diệp Trần...
Không biết có phải vì Diệp Trần một kiếm miểu sát Nguyên Hoành Ưng quá mức chấn động hay không, từ trận thứ năm đến trận chín, phàm là đối thủ gặp Diệp Trần đều lựa chọn bỏ quyền, không lãng phí thời gian.
Về phần các tuyển thủ khác của Thiên Phong quốc lại có vẻ rất gian nan, trong chín trận đấu, Từ Tĩnh thắng tám trận, thua một, trận thua của nàng không oan, đối thủ là cao thủ bài danh hai mươi hai trên tiềm long bảng, thực lực cường hãn dị thường, mặc dù thế, Từ Tĩnh cũng không dễ nhận thua, giao thủ hơn trăm chiêu mới phân thắng bại, khiến rất nhiều người kinh ngạc không hiểu, sớm đem nàng đưa vào dánh sách tranh tài thập đại tân tinh.
Lâm Kỳ sau khi bại bởi Ngụy Nhân Kiệt, lại thua một trận, đối thủ là cao thủ trẻ tuổi bài danh trước ba hai.
Trang Phỉ thắng bảy trận, thua hai.
Tô Văn thắng sáu, thua ba.
Tần Vũ Liên thắng sáu, thua ba.
Chu Mai vận khí quá kém, đến tràng thứ chín vẫn thua nếu không có gì bất ngờ xảy ra, không hề có cơ hội tấn cấp.
Nói Chu Mai không thất vọng là giả, nhưng nàng cũng hiểu, có thể đạt được thành tích hiện tại đã là đáng quý rồi, tiếp tục nàng còn một trận, mặc kệ thắng hay thua cũng đều phải xuất ra thực lực, khí thế cực hạn, từ đó tìm kiếm đột phá, không thể lãng phí cơ hội được.
- Trận mười, Diệp Trần đấu Trần Kiệt.
Trần Kiệt không chịu thua, hắn không phải hạng vô danh, bài danh thứ bốn ba trên Tiềm Long Bảng, không chấp nhận chịu thua Diệp Trần.
- Tiếp một chiêu mạnh nhất của ta, Hổ Phá Sát!
Khí thế như sư tử như hổ báo, Trần Kiệt vọt qua cự ly mấy chục thước, một quyền đánh tới Diệp Trần, dưới cỗ khí thế này, không khí phía trước như bị ngưng trệ lại.
- Bang!
Hai đạo kiếm quang hiện ra, đạo thứ nhất phá vỡ khí thế, đạo thứ hai chém rách hộ thể chân khí của Trần Kiệt, đánh bay đối phương ra ngoài.
- Diệp Trần thắng!
Tài phán tổ ba không có chút ngoài ý muốn nào, giơ tay ý bảo Diệp Trần chiến thắng trận cuối cùng.
- Lợi hại, không ra tay thì thôi, ra tay là trong nháy mắt giải quyết đối thủ.
- Thập đại tân tinh, hắn có thể dài danh thứ năm, Từ Tĩnh kia bài danh thứ tám, Cao Phong thứ chín, Lâm Kỳ tu vi kém một chút, thập đại tân tinh không tới phiên hắn.
Tác giả :
Kiếm Du Thái Hư