Kiếm Đạo Độc Thần
Chương 170: Ai là Người có thể cười tới cuối cùng? (2)
- Sở Mộ và Tiêu Thiên phong đâu? Các ngươi có gặp bọn chúng hay không?
- Trưởng lão yên tâm, Sở Mộ và Tiêu Thiên phong một lát nữa sẽ đi ra.
Lý Dật cười nói.
Nhớ tới chuyện trước đó đã thương lượng, về phần âm mưu của Thanh Lan kiếm phái hắn cũng không có trực tiếp nói ra miệng. Dù sao hắn không có bổn sự kiếm khí truyền âm, một khi nói ra rất có thể sẽ truyền vào trong tai ba trưởng lão Thanh Lan kiếm phái, đến lúc đó rất có thể sẽ xuất hiện biến hóa khó lường. Vẫn là đợi sau khi trở về kiếm phái rồi nói sau. Lại đem việc này báo cáo lên, giao cho cao tần kiếm phái đi thương lượng, xử lý thì tốt hơn.
Đệ tử vừa xuất hiện, Sở Mộ là người cuối cùng, khi ba trưởng lão Thanh Lan kiếm phái nhìn thấy Sở Mộ đi ra, vẻ nghi hoặc và kinh ngạc trên mặt rốt cuộc cũng không dấu được.
- Tiêu Thiên phong, Sở Mộ, quá tốt rồi, các ngươi đều đi ra.
La trưởng lão và hai vị trưởng lão còn lại đều hết sức kích động, bộ dáng ân cần hỏi han. Nhất là khi bọn họ nhìn thấy tu vi của Sở Mộ và Tiêu Thiên phong đều đạt tới cửu đoạn đỉnh phong, càng kích động vạn phần.
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao đệ tử tinh anh của Thanh Phong kiếm phái còn nhiều người còn sống đi ra như vậy? Còn là đám tinh nhuệ chân chính?
Diệu Nhật trưởng lão dùng kiếm khí truyền âm, mặt mũi âm trầm hỏi đồng bạn.
- Đám người Ngụy Hồng đang làm cái quỷ gì vậy?
Thanh Mộc trưởng lão cũng âm trầm bất định, truyền âm lại.
- Đợi bọn chúng đi ra, nhất định phải hỏi cho rõ một chút, hỏi cho minh bạch, rốt cuộc trong chuyện này xảy ra chuyện gì? Ngay cả một chút chuyện nhỏ cũng không làm xong.
Vị trưởng lão thứ ba kia cũng tức giận không thôi, dùng kiếm khí truyền âm nói. Loại chuyện này tự nhiên bọn họ không dám để cho Thanh Phong kiếm phái và Thanh Thủy kiếm phái biết rõ, một khi bọn họ biết rõ mà nói, hai phái liên thủ, Thanh Lan kiếm phái bọn họ cũng không chịu đựng nổi a.
Chờ mãi, không có người nào xuất hiện, cửa vào Thanh Lan hư cảnh nhạt dần rồi thu nhỏ lại, cuối cùng biến mất trong mắt mọi người.
Lập tức chín trưởng lão đều kinh ngạc, khó hiểu không thôi. Đây là tình huống gì? Sao lại hoàn toàn không giống như trong dự đoán của mọi người, chẳng lẽ những đệ tử không có đi ra toàn bộ đều bị chết trong Thanh Lan hư cảnh hay sao?
- Phượng nhi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao bổn phái chỉ có hai người đi ra?
Diêu trưởng lão chau mày, trầm giọng hỏi.
- Gia gia...
Diêu Bích Phượng nhìn qua Diêu trưởng lão, do dự một chút, lại nghĩ tới ước hẹn trước khi đi ra, nàng nói:
- Hai mươi đệ tử tinh anh bổn phái, trừ hai người chúng con ra, những người khác đều chết rồi.
- Chết rồi?
Toàn thân Diêu trưởng lão và hai người trưởng lão khác chấn động, lui về phía sau một bước, vẻ mặt kinh hãi, không có cách nào tin tưởng nổi. Hai mắt Diêu trưởng lão bắn ra tinh mang, hai tay nắm lấy vai Diêu Bích Phượng, ngữ khí vô cùng kích động nói:
- Tại sao lại chết? Chết như thế nào?
Diêu Bích Phương nhìn ba trưởng lão Thanh Lan kiếm phái lại nhìn về phía Diêu trưởng lão rồi nói:
- Gia gia, chuyện trong đó chờ sau khi chúng ta trở lại kiếm phái con sẽ nói kỹ cho người biết.
- Sở Mộ, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Làm sao chỉ có sáu người các ngươi còn sống đi ra?
La trưởng lão cũng kích động không thôi, lúc này hoàn toàn khác với thường ngày.
Sở Mộ vẫn không trả lời, ánh mắt ba vị trưởng lão Thanh Lan kiếm phái đã quét tới, giống như là điện mang. Bỗng nhiên ánh mắt Diệu Nhật trưởng lão tập trung vào thân kiếm sau lưng Sở Mộ, dừng lại một lát, tinh mang càng thêm sắc bén, thân ảnh đột nhiên lóe lên, hóa thành một đạo thiểm điện phóng về phía Sở Mộ, vươn tay chộp một cái, kiếm khí tạo thành trảo.
Tu vi của Diệu Nhật trưởng lão này không thấp, tốc độ cực nhanh, lại đột nhiên nhảy ra, ngay cả hai trưởng lão bên cạnh hắn cũng không kịp phản ứng, chứ đừng nói là những người khác.
Nhưng Sở Mộ cũng rất cảnh giác, khi ánh mắt Diệu Nhật trưởng lão này nhìn về phía hắn, chuyển thành sắc bén, lạnh lẽo tới cực điểm thì trong lòng hắn đã xuất hiện nguy cơ. Ngay khi Diệu Nhật trưởng lão bay tới, cơ hồ giống như bản năng, ba thành Phong chi ý cảnh hoàn toàn dung nhập vào trong thân pháp Phong Trung du, nhanh chóng lui về phía sau, giống như là cành liễu lắc lư vậy.
Nhưng mà tu vi kiếm khí của Diệu Nhật trưởng lão không biết còn gấp bao nhiêu lần Sở Mộ, dưới một trảo này, Sở Mộ chỉ cảm thấy không gian bốn phía đều bị bao phủ, ngay cả không khí cũng bị cố định lại một chỗ, kkhoong có cách nào mở ra. Sở Mộ chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, cả không trung giống như bị che đậy, giống như có một ngọn núi lớn đè xuống, làm cho trong lòng hắn sinh ra cảm giác không thể nào đối kháng được, sự vô lực phát ra từ tận đáy lòng, giống như là con chim trong lồng vậy...
Tốc độ của Diệu Nhật trưởng lão cực nhanh, tu vi kiếm khí cao thâm vô cùng, duỗi tay đánh ra một trảo, kiếm khí càng thêm vô cùng nóng bỏng, không khí chung quanh trực tiếp bị đốt cháy. Sở Mộ bị vây khốn bên trong chỉ cảm thấy không khí bốn phía bị thiêu đốt, áp bách tới, miệng lưỡi đắng khô một hồi, giống như hắn sắp bị thiêu đốt thành tro tàn vậy.
- Bán bộ kiếm thế.
Trong lòng gầm lên giận dữ, tinh khí thần hợp nhất, ngưng tụ thành kiếm, phong mang sắc bén, bất khuất không thông, dùng quy mô lớn trước nay chưa từng có, toàn lực bộc phát. Trong nháy mắt này có tinh mang cực kỳ sắc bén từ trong trán Sở Mộ bắn ra, xuyên thấu hư không.
Ngụy Thanh Phong kiếm rời khỏi vỏ, dung hợp với bán bộ kiếm thế, một kiếm được chém ra. Một kiếm này hoàn toàn bất đồng với Phong chi tương đơn giản hóa, nhưng mà luận uy lực, lại không thua kém bao nhiêu với phong chi tương bản đơn giản hóa.
Trong tích tắc này bản thân Sở Mộ giống như dung hợp vào làm một với ngụy Thanh Phong kiếm trong tay, có một loại cảm giác chặt đứt thiên địa, hư không, sau khi chém ra, phong mang không thể ngăn cản. Xu thế một trảo của Diệu Nhật trưởng lão kia lập tức bị xét nứt ra một cái lỗ hổng nhỏ, Sở Mộ nắm bắt thời cơ, thân pháp Phong Trung du toàn lực thi triển, hóa thành một cơn cuồng phong từ trong cái lỗ hổng nhỏ này lao ra.
- Diệu Nhật, ngươi muốn chết.
Một tiếng quát chói tai vang lên, tóc đen trên đầu La trưởng lão bay tán loạn, giống như kiếm dựng ngược lên trên trời, hắn vươn tay chộp một cái, rút kiếm khí sau lưng ra.
Thanh âm ầm vang giống như là thần thiết bên ngoài va chạm, ma sát, một đạo kiếm quang chói mắt giống như là cầu vồng, một kiếm sắc bén vô cùng giống như có thể chém đứt tất cả, giống như là cuồng phong chấn động thiên địa, chém về phía Diệu Nhật trưởng lão. Một kiếm này là do lửa giận của La trưởng lão biến thành, uy lực mười phần, cường hãn vô cùng. Mang theo sát ý.
Sắc mặt Diệu Nhật trưởng lão đại biến, vươn tay rút ra Diệu Nhật kiếm sau lưng, lập tức kiếm được thiêu đốt bừng bừng, một kiếm giơ lên cao rồi chém xuống, bá đạo vô cùng, giống như là hóa thành một mặt trời màu đỏ, cuồn cuộn, chấn động hư không, đốt cháy tất cả.
- Trưởng lão yên tâm, Sở Mộ và Tiêu Thiên phong một lát nữa sẽ đi ra.
Lý Dật cười nói.
Nhớ tới chuyện trước đó đã thương lượng, về phần âm mưu của Thanh Lan kiếm phái hắn cũng không có trực tiếp nói ra miệng. Dù sao hắn không có bổn sự kiếm khí truyền âm, một khi nói ra rất có thể sẽ truyền vào trong tai ba trưởng lão Thanh Lan kiếm phái, đến lúc đó rất có thể sẽ xuất hiện biến hóa khó lường. Vẫn là đợi sau khi trở về kiếm phái rồi nói sau. Lại đem việc này báo cáo lên, giao cho cao tần kiếm phái đi thương lượng, xử lý thì tốt hơn.
Đệ tử vừa xuất hiện, Sở Mộ là người cuối cùng, khi ba trưởng lão Thanh Lan kiếm phái nhìn thấy Sở Mộ đi ra, vẻ nghi hoặc và kinh ngạc trên mặt rốt cuộc cũng không dấu được.
- Tiêu Thiên phong, Sở Mộ, quá tốt rồi, các ngươi đều đi ra.
La trưởng lão và hai vị trưởng lão còn lại đều hết sức kích động, bộ dáng ân cần hỏi han. Nhất là khi bọn họ nhìn thấy tu vi của Sở Mộ và Tiêu Thiên phong đều đạt tới cửu đoạn đỉnh phong, càng kích động vạn phần.
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao đệ tử tinh anh của Thanh Phong kiếm phái còn nhiều người còn sống đi ra như vậy? Còn là đám tinh nhuệ chân chính?
Diệu Nhật trưởng lão dùng kiếm khí truyền âm, mặt mũi âm trầm hỏi đồng bạn.
- Đám người Ngụy Hồng đang làm cái quỷ gì vậy?
Thanh Mộc trưởng lão cũng âm trầm bất định, truyền âm lại.
- Đợi bọn chúng đi ra, nhất định phải hỏi cho rõ một chút, hỏi cho minh bạch, rốt cuộc trong chuyện này xảy ra chuyện gì? Ngay cả một chút chuyện nhỏ cũng không làm xong.
Vị trưởng lão thứ ba kia cũng tức giận không thôi, dùng kiếm khí truyền âm nói. Loại chuyện này tự nhiên bọn họ không dám để cho Thanh Phong kiếm phái và Thanh Thủy kiếm phái biết rõ, một khi bọn họ biết rõ mà nói, hai phái liên thủ, Thanh Lan kiếm phái bọn họ cũng không chịu đựng nổi a.
Chờ mãi, không có người nào xuất hiện, cửa vào Thanh Lan hư cảnh nhạt dần rồi thu nhỏ lại, cuối cùng biến mất trong mắt mọi người.
Lập tức chín trưởng lão đều kinh ngạc, khó hiểu không thôi. Đây là tình huống gì? Sao lại hoàn toàn không giống như trong dự đoán của mọi người, chẳng lẽ những đệ tử không có đi ra toàn bộ đều bị chết trong Thanh Lan hư cảnh hay sao?
- Phượng nhi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao bổn phái chỉ có hai người đi ra?
Diêu trưởng lão chau mày, trầm giọng hỏi.
- Gia gia...
Diêu Bích Phượng nhìn qua Diêu trưởng lão, do dự một chút, lại nghĩ tới ước hẹn trước khi đi ra, nàng nói:
- Hai mươi đệ tử tinh anh bổn phái, trừ hai người chúng con ra, những người khác đều chết rồi.
- Chết rồi?
Toàn thân Diêu trưởng lão và hai người trưởng lão khác chấn động, lui về phía sau một bước, vẻ mặt kinh hãi, không có cách nào tin tưởng nổi. Hai mắt Diêu trưởng lão bắn ra tinh mang, hai tay nắm lấy vai Diêu Bích Phượng, ngữ khí vô cùng kích động nói:
- Tại sao lại chết? Chết như thế nào?
Diêu Bích Phương nhìn ba trưởng lão Thanh Lan kiếm phái lại nhìn về phía Diêu trưởng lão rồi nói:
- Gia gia, chuyện trong đó chờ sau khi chúng ta trở lại kiếm phái con sẽ nói kỹ cho người biết.
- Sở Mộ, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Làm sao chỉ có sáu người các ngươi còn sống đi ra?
La trưởng lão cũng kích động không thôi, lúc này hoàn toàn khác với thường ngày.
Sở Mộ vẫn không trả lời, ánh mắt ba vị trưởng lão Thanh Lan kiếm phái đã quét tới, giống như là điện mang. Bỗng nhiên ánh mắt Diệu Nhật trưởng lão tập trung vào thân kiếm sau lưng Sở Mộ, dừng lại một lát, tinh mang càng thêm sắc bén, thân ảnh đột nhiên lóe lên, hóa thành một đạo thiểm điện phóng về phía Sở Mộ, vươn tay chộp một cái, kiếm khí tạo thành trảo.
Tu vi của Diệu Nhật trưởng lão này không thấp, tốc độ cực nhanh, lại đột nhiên nhảy ra, ngay cả hai trưởng lão bên cạnh hắn cũng không kịp phản ứng, chứ đừng nói là những người khác.
Nhưng Sở Mộ cũng rất cảnh giác, khi ánh mắt Diệu Nhật trưởng lão này nhìn về phía hắn, chuyển thành sắc bén, lạnh lẽo tới cực điểm thì trong lòng hắn đã xuất hiện nguy cơ. Ngay khi Diệu Nhật trưởng lão bay tới, cơ hồ giống như bản năng, ba thành Phong chi ý cảnh hoàn toàn dung nhập vào trong thân pháp Phong Trung du, nhanh chóng lui về phía sau, giống như là cành liễu lắc lư vậy.
Nhưng mà tu vi kiếm khí của Diệu Nhật trưởng lão không biết còn gấp bao nhiêu lần Sở Mộ, dưới một trảo này, Sở Mộ chỉ cảm thấy không gian bốn phía đều bị bao phủ, ngay cả không khí cũng bị cố định lại một chỗ, kkhoong có cách nào mở ra. Sở Mộ chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, cả không trung giống như bị che đậy, giống như có một ngọn núi lớn đè xuống, làm cho trong lòng hắn sinh ra cảm giác không thể nào đối kháng được, sự vô lực phát ra từ tận đáy lòng, giống như là con chim trong lồng vậy...
Tốc độ của Diệu Nhật trưởng lão cực nhanh, tu vi kiếm khí cao thâm vô cùng, duỗi tay đánh ra một trảo, kiếm khí càng thêm vô cùng nóng bỏng, không khí chung quanh trực tiếp bị đốt cháy. Sở Mộ bị vây khốn bên trong chỉ cảm thấy không khí bốn phía bị thiêu đốt, áp bách tới, miệng lưỡi đắng khô một hồi, giống như hắn sắp bị thiêu đốt thành tro tàn vậy.
- Bán bộ kiếm thế.
Trong lòng gầm lên giận dữ, tinh khí thần hợp nhất, ngưng tụ thành kiếm, phong mang sắc bén, bất khuất không thông, dùng quy mô lớn trước nay chưa từng có, toàn lực bộc phát. Trong nháy mắt này có tinh mang cực kỳ sắc bén từ trong trán Sở Mộ bắn ra, xuyên thấu hư không.
Ngụy Thanh Phong kiếm rời khỏi vỏ, dung hợp với bán bộ kiếm thế, một kiếm được chém ra. Một kiếm này hoàn toàn bất đồng với Phong chi tương đơn giản hóa, nhưng mà luận uy lực, lại không thua kém bao nhiêu với phong chi tương bản đơn giản hóa.
Trong tích tắc này bản thân Sở Mộ giống như dung hợp vào làm một với ngụy Thanh Phong kiếm trong tay, có một loại cảm giác chặt đứt thiên địa, hư không, sau khi chém ra, phong mang không thể ngăn cản. Xu thế một trảo của Diệu Nhật trưởng lão kia lập tức bị xét nứt ra một cái lỗ hổng nhỏ, Sở Mộ nắm bắt thời cơ, thân pháp Phong Trung du toàn lực thi triển, hóa thành một cơn cuồng phong từ trong cái lỗ hổng nhỏ này lao ra.
- Diệu Nhật, ngươi muốn chết.
Một tiếng quát chói tai vang lên, tóc đen trên đầu La trưởng lão bay tán loạn, giống như kiếm dựng ngược lên trên trời, hắn vươn tay chộp một cái, rút kiếm khí sau lưng ra.
Thanh âm ầm vang giống như là thần thiết bên ngoài va chạm, ma sát, một đạo kiếm quang chói mắt giống như là cầu vồng, một kiếm sắc bén vô cùng giống như có thể chém đứt tất cả, giống như là cuồng phong chấn động thiên địa, chém về phía Diệu Nhật trưởng lão. Một kiếm này là do lửa giận của La trưởng lão biến thành, uy lực mười phần, cường hãn vô cùng. Mang theo sát ý.
Sắc mặt Diệu Nhật trưởng lão đại biến, vươn tay rút ra Diệu Nhật kiếm sau lưng, lập tức kiếm được thiêu đốt bừng bừng, một kiếm giơ lên cao rồi chém xuống, bá đạo vô cùng, giống như là hóa thành một mặt trời màu đỏ, cuồn cuộn, chấn động hư không, đốt cháy tất cả.
Tác giả :
Lục Đạo Trầm Luân