Kiếm Đạo Độc Thần
Chương 166: Một kiếm chém Ngụy Hồng, đồ Diệt chúng Thanh Lan (2)
Màu xanh nhạt trong mắt Sở Mộ ngày càng rõ ràng, dần dần lan tràn ra rồi tràn ngập toàn bộ hai mắt, mà thân thể Sở Mộ càng run lên một cách quỷ dị, hai chân không ngờ lại chậm rãi thoát khỏi mặt đất, bay lên trên không trung, giống như được một bàn tay vô hình chậm rãi nâng lên trên.
Cơn gió màu xanh nhạt này phạm vi tràn ngập càng lúc càng lớn, ảnh hưởng càng lúc càng rộng, ban đầu mới khuếch tán ra ngoài phạm vi mười thước, sau đó là hai mươi thước, ba mươi thước, càng ngày càng mở rộng, tới bốn mươi thước, năm mươi thước.
- Cái này... Cái này... Rốt cuộc là thứ gì?
Mọi người kinh ngạc, khó có thể tin nổi, cảnh tượng trước mắt giống như là yêu thuật vậy.
- Khí thế thật kinh người.
Tiêu Thiên Phong sợ hãi thán phục vạn phần, chiến ý trong lòng càng thêm mạnh mẽ tới cực điểm bay thẳng lên trên trời.
Trong mắt mọi người dường như cũng tràn ngập màu xanh ngập trời. Cả bầu trời lúc này chỉ có gió màu xanh nhạt đang thổi, không có một thứ gì khác.
Ngụy Hồng nhìn thấy biến hóa của Sở Mộ trước mắt, cảm nhận khí tức tràn ngập trong không khí, cảm nhận được cơn gió trước mắt ngày càng cường đại, trên mặt hiện lên vẻ khiếp sợ không cách nào che dấu. Đồng thời trong lòng lại hiện lên một cỗ dự cảm không ổn, trực giác nói cho hắn biết, nếu như để cho Sở Mộ tiếp tục như vậy, khí thế sẽ càng lúc càng lớn mạnh, đến lúc đó hắn có thể sẽ gặp nguy hiểm.
- Không được, thừa dịp hiện tại giết hắn.
Trong mắt Ngụy hồng hiện lên vẻ ngưng trọng, kiếm khí lưu lại trong đan điền hoàn toàn bộc phát, cuồn cuộn chấn động, tựa như một dòng nham thạch nóng bỏng cuồn cuộn đang trùng kích kinh mạch hắn, nhanh chóng vận chuyển, vượt quá lúc bình thường, đều rót vào ngụy kiếm khí trong tay hắn.
Một đạo thanh âm vang lên, thanh âm giống như bị hỏa diễm thiêu đốt, cả ngụy kiếm khí có hỏa diễm màu đỏ lan tràn ra, hừng hực bốc cháy, không khí chung quanh đều bị thiêu đốt nóng lên, phát nhiệt mà sôi trào, giống như là nước sôi, gió thổi tới cũng trở nên nóng rực.
- Tuy rằng Hỏa Mãng kiếm thuật của ta thiếu sát chiêu cao giai cuối cùng, nhưng mà mấy năm trôi qua ta đã sớm tu luyện tới đại thành, hơn nữa còn dung nhập các loại kiếm thuật hỏa hệ trước đó, đem sát chiêu trung giai tiến hành cải tạo và cường hóa. Kế tiếp, chính là một kích toàn lực chân chính của ta, Cự Hỏa mãng cuồng sát. Sở Mộ... Ngươi nhất định phải chết.
Trong lòng Ngụy Hồng thầm hét lớn, khí thế toàn thân bộc phát, thân thể giống như là núi lửa, muốn hủy diệt tất cả quanh mình.
Một kiếm chém ra, một tiếng rít đáng sợ xuất hiện khiến cho đầu chúng nhân giống như bị một bàn tay vô hình hung hăng đánh vào một cái, trong đầu truyền ra cảm giác đau đớn nặng nề, nhịn không được mà dùng hai tay che đầu.
Kế tiếp chỉ thấy kiếm trong tay Ngụy Hồng giống như biến mất, thân thể hắn cũng giống như biến mất, hóa thành một đầu mãng xà bằng hỏa diễm cực lớn, trông rất sống động, giống như là hung thú chân thật, cả đầu hỏa mãng to chừng cái chậu rửa mặt, cái miệng lớn mở ra, phát ra thanh âm rít gào đáng sợ, giống như là thanh âm của nham thạch nóng bỏng cuồn cuộn, sôi sục, không khí bạo liệt, long trời lở đất, kinh thiên động địa.
Không khí như bị thiêu đốt, phát ra vô số tiếng nổ mạnh, sưu sưu, giống như là tiếng pháo, ầm ầm vang vọng. Hỏa mãng cực lớn thổi hết những cơn gió xanh này, dùng uy thế đáng sợ tới cực điểm phóng về phía Sở Mộ. Sở Mộ trước mặt đầu hỏa mãng này vô cùng nhỏ bé, khiến cho người ta cảm thấy chỉ cần trong nháy mắt đầu hỏa mãng này sẽ thôn phệ toàn thân Sở Mộ, khiến cho hắn hóa thành tro tàn.
- Gió, vô sắc vô tương, vô không bất nhập, lại ẩn chứa phong mang kinh người, khi gió thổi qua, có tiếng gió vang lên là lúc sát nhân, là lúc tử vong hàng lâm...
Phảng phất như có một đạo thanh âm vang lên trong lòng. Gió thổi đến quanh thân bỗng nhiên dừng lại một hồi, giống như là cứng lại, cả không gian và thời gian chung quanh cũng vậy. Mọi người chỉ cảm thấy trước mắt mình xuất hiện một cảnh cực kỳ quái dị, thân ảnh Sở Mộ cùng với những cơn gió màu xanh nhạt và đầu hỏa mãng cực lớn tràn ngập tính hủy diệt kia giống như cùng nhau cứng lại, trở thành hình ảnh vĩnh hằng.
- Phong chi tương...
Bờ môi Sở Mộ giật giật một cái, nhẹ nhàng nói ra ba chữ. Giống như là một trận gió mát, chợt, hắn tiện tay rút kiếm chém ra.
Cơ hồ tất cả gió cứng lại trong tích tắc này giống như tuyết tan, mạnh mẽ, theo một kiếm Sở Mộ chém ra, toàn bộ đều mạnh mẽ thổi về phía trước.
Thanh âm ô ô không ngừng vang lên, giống như là gió đêm khuya thổi qua sơn cốc phát ra thanh âm như tiếng khóc, nỉ non, nghẹn nghèo, giống như là cuồng phong thổi qua hạp cốc, lại chuyển đổi, từ từ thổi tới, hóa thành một đám gió mát.
Phong chi tương, gió lớn, cuồng phong, gió nhè nhẹ, các loại gió luân phiên xuất hiện, biến ảo không ngừng.
Dưới phong chi tương, đầu hỏa mãng trong cơn gió thổi tới bỗng nhiên dừng lại một chút, hỏa diễm trên người điên cuồng lắc lư, từng sợi hỏa tinh không ngừng bị thổi bay, giống như là sương mù tiêu tán ở giữa không trung. Hỏa mãng cực lớn dùng tốc độ mà mắt thường có thể thấy được nhanh chóng nhỏ đi, giống như rút lại.
Chỉ nhoáng một cái, hỏa mãng cực lớn trở nên như ẩn như hiện, tư thế Ngụy Hồng cầm kiếm, đang phi thân lên toàn lực đâm về phía trước dần dần hiên ra, tốc độ hắn càng ngày càng chậm, trên mặt hiện lên vẻ kinh hãi, không thể nào tưởng tượng nổi. Không có cách nào tưởng tượng nổi một kiếm của Sở Mộ không ngờ lại phá vỡ một kiếm mạnh mẽ mà hắn vẫn luôn lấy làm tự hào.
Dưới Phong chi tương, Ngụy Hồng chỉ cảm thấy hai mắt mình không có cách nào nhìn thẳng, bị gió thổi tới mức hai mắt cảm thấy đau nhức, ai mắt không khỏi nhắm chặt lại, khóe mắt chảy ra nước mắt, lỗ mũi không có cách nào hô hấp, bị gió thổi tới ngăn cản, đột nhiên thổi ngược vào bên trong, khiến cho bên trong múi hắn giống như bị dao găm cắt tứ tung, đau đớn khó nhịn. Bởi vì không có cách nào hô hấp cho nên từ vô thức hắn há mồm ra, gió lớn thổi vào trong miệng, thổi khiến cho yết hầu hắn phát khô, cũng giống như có dao găm không ngừng tàn phá bừa bãi trong cổ, nóng rát mà đau đớn.
Trong nháy mắt Ngụy Hồng có cảm giác như nhận hết hình phạt khổ sở trong nhân sinh, toàn thân cao thấp không có một chỗ nào không thấy khó chịu. Đột nhiên, trực giác nhiều năm luyện kiếm nói cho hắn biết, có nguy cơ cực lớn tới gần, không có chút do dự nào, một chút kiếm khí không còn nhiều trong đan điền hoàn toàn bộc phát, bắn ra khỏi cơ thể, kiếm khí thành giáp, ngưng tụ thành một đạo kiếm giáp màu đỏ nhàn nhạt bảo vệ cơ thể.
Trong gió thổi tới có một đạo sát cơ rét lạnh như ẩn như hiện, biến hóa thất thường, phiêu hốt dị thường, bỗng nhiên xuất hiện, từ bên cạnh chém tới, chém thẳng về phía cổ Ngụy Hồng.
Két một tiếng, kiếm khí hộ giáp của Ngụy Hồng lập tức bị chém nát, hắn còn chưa kịp phát ra một tiếng kêu kinh hãi thì đã cảm thấy cổ mình tê rần, bị một đạo sát cơ sắc bén tới cực điểm chém qua, đầu bị gió lớn thổi ra phía sau, máu tươi phun ra, sau đó bị gió lớn thổi ra, nhiễm đỏ toàn thân dưới.
Cơn gió màu xanh nhạt này phạm vi tràn ngập càng lúc càng lớn, ảnh hưởng càng lúc càng rộng, ban đầu mới khuếch tán ra ngoài phạm vi mười thước, sau đó là hai mươi thước, ba mươi thước, càng ngày càng mở rộng, tới bốn mươi thước, năm mươi thước.
- Cái này... Cái này... Rốt cuộc là thứ gì?
Mọi người kinh ngạc, khó có thể tin nổi, cảnh tượng trước mắt giống như là yêu thuật vậy.
- Khí thế thật kinh người.
Tiêu Thiên Phong sợ hãi thán phục vạn phần, chiến ý trong lòng càng thêm mạnh mẽ tới cực điểm bay thẳng lên trên trời.
Trong mắt mọi người dường như cũng tràn ngập màu xanh ngập trời. Cả bầu trời lúc này chỉ có gió màu xanh nhạt đang thổi, không có một thứ gì khác.
Ngụy Hồng nhìn thấy biến hóa của Sở Mộ trước mắt, cảm nhận khí tức tràn ngập trong không khí, cảm nhận được cơn gió trước mắt ngày càng cường đại, trên mặt hiện lên vẻ khiếp sợ không cách nào che dấu. Đồng thời trong lòng lại hiện lên một cỗ dự cảm không ổn, trực giác nói cho hắn biết, nếu như để cho Sở Mộ tiếp tục như vậy, khí thế sẽ càng lúc càng lớn mạnh, đến lúc đó hắn có thể sẽ gặp nguy hiểm.
- Không được, thừa dịp hiện tại giết hắn.
Trong mắt Ngụy hồng hiện lên vẻ ngưng trọng, kiếm khí lưu lại trong đan điền hoàn toàn bộc phát, cuồn cuộn chấn động, tựa như một dòng nham thạch nóng bỏng cuồn cuộn đang trùng kích kinh mạch hắn, nhanh chóng vận chuyển, vượt quá lúc bình thường, đều rót vào ngụy kiếm khí trong tay hắn.
Một đạo thanh âm vang lên, thanh âm giống như bị hỏa diễm thiêu đốt, cả ngụy kiếm khí có hỏa diễm màu đỏ lan tràn ra, hừng hực bốc cháy, không khí chung quanh đều bị thiêu đốt nóng lên, phát nhiệt mà sôi trào, giống như là nước sôi, gió thổi tới cũng trở nên nóng rực.
- Tuy rằng Hỏa Mãng kiếm thuật của ta thiếu sát chiêu cao giai cuối cùng, nhưng mà mấy năm trôi qua ta đã sớm tu luyện tới đại thành, hơn nữa còn dung nhập các loại kiếm thuật hỏa hệ trước đó, đem sát chiêu trung giai tiến hành cải tạo và cường hóa. Kế tiếp, chính là một kích toàn lực chân chính của ta, Cự Hỏa mãng cuồng sát. Sở Mộ... Ngươi nhất định phải chết.
Trong lòng Ngụy Hồng thầm hét lớn, khí thế toàn thân bộc phát, thân thể giống như là núi lửa, muốn hủy diệt tất cả quanh mình.
Một kiếm chém ra, một tiếng rít đáng sợ xuất hiện khiến cho đầu chúng nhân giống như bị một bàn tay vô hình hung hăng đánh vào một cái, trong đầu truyền ra cảm giác đau đớn nặng nề, nhịn không được mà dùng hai tay che đầu.
Kế tiếp chỉ thấy kiếm trong tay Ngụy Hồng giống như biến mất, thân thể hắn cũng giống như biến mất, hóa thành một đầu mãng xà bằng hỏa diễm cực lớn, trông rất sống động, giống như là hung thú chân thật, cả đầu hỏa mãng to chừng cái chậu rửa mặt, cái miệng lớn mở ra, phát ra thanh âm rít gào đáng sợ, giống như là thanh âm của nham thạch nóng bỏng cuồn cuộn, sôi sục, không khí bạo liệt, long trời lở đất, kinh thiên động địa.
Không khí như bị thiêu đốt, phát ra vô số tiếng nổ mạnh, sưu sưu, giống như là tiếng pháo, ầm ầm vang vọng. Hỏa mãng cực lớn thổi hết những cơn gió xanh này, dùng uy thế đáng sợ tới cực điểm phóng về phía Sở Mộ. Sở Mộ trước mặt đầu hỏa mãng này vô cùng nhỏ bé, khiến cho người ta cảm thấy chỉ cần trong nháy mắt đầu hỏa mãng này sẽ thôn phệ toàn thân Sở Mộ, khiến cho hắn hóa thành tro tàn.
- Gió, vô sắc vô tương, vô không bất nhập, lại ẩn chứa phong mang kinh người, khi gió thổi qua, có tiếng gió vang lên là lúc sát nhân, là lúc tử vong hàng lâm...
Phảng phất như có một đạo thanh âm vang lên trong lòng. Gió thổi đến quanh thân bỗng nhiên dừng lại một hồi, giống như là cứng lại, cả không gian và thời gian chung quanh cũng vậy. Mọi người chỉ cảm thấy trước mắt mình xuất hiện một cảnh cực kỳ quái dị, thân ảnh Sở Mộ cùng với những cơn gió màu xanh nhạt và đầu hỏa mãng cực lớn tràn ngập tính hủy diệt kia giống như cùng nhau cứng lại, trở thành hình ảnh vĩnh hằng.
- Phong chi tương...
Bờ môi Sở Mộ giật giật một cái, nhẹ nhàng nói ra ba chữ. Giống như là một trận gió mát, chợt, hắn tiện tay rút kiếm chém ra.
Cơ hồ tất cả gió cứng lại trong tích tắc này giống như tuyết tan, mạnh mẽ, theo một kiếm Sở Mộ chém ra, toàn bộ đều mạnh mẽ thổi về phía trước.
Thanh âm ô ô không ngừng vang lên, giống như là gió đêm khuya thổi qua sơn cốc phát ra thanh âm như tiếng khóc, nỉ non, nghẹn nghèo, giống như là cuồng phong thổi qua hạp cốc, lại chuyển đổi, từ từ thổi tới, hóa thành một đám gió mát.
Phong chi tương, gió lớn, cuồng phong, gió nhè nhẹ, các loại gió luân phiên xuất hiện, biến ảo không ngừng.
Dưới phong chi tương, đầu hỏa mãng trong cơn gió thổi tới bỗng nhiên dừng lại một chút, hỏa diễm trên người điên cuồng lắc lư, từng sợi hỏa tinh không ngừng bị thổi bay, giống như là sương mù tiêu tán ở giữa không trung. Hỏa mãng cực lớn dùng tốc độ mà mắt thường có thể thấy được nhanh chóng nhỏ đi, giống như rút lại.
Chỉ nhoáng một cái, hỏa mãng cực lớn trở nên như ẩn như hiện, tư thế Ngụy Hồng cầm kiếm, đang phi thân lên toàn lực đâm về phía trước dần dần hiên ra, tốc độ hắn càng ngày càng chậm, trên mặt hiện lên vẻ kinh hãi, không thể nào tưởng tượng nổi. Không có cách nào tưởng tượng nổi một kiếm của Sở Mộ không ngờ lại phá vỡ một kiếm mạnh mẽ mà hắn vẫn luôn lấy làm tự hào.
Dưới Phong chi tương, Ngụy Hồng chỉ cảm thấy hai mắt mình không có cách nào nhìn thẳng, bị gió thổi tới mức hai mắt cảm thấy đau nhức, ai mắt không khỏi nhắm chặt lại, khóe mắt chảy ra nước mắt, lỗ mũi không có cách nào hô hấp, bị gió thổi tới ngăn cản, đột nhiên thổi ngược vào bên trong, khiến cho bên trong múi hắn giống như bị dao găm cắt tứ tung, đau đớn khó nhịn. Bởi vì không có cách nào hô hấp cho nên từ vô thức hắn há mồm ra, gió lớn thổi vào trong miệng, thổi khiến cho yết hầu hắn phát khô, cũng giống như có dao găm không ngừng tàn phá bừa bãi trong cổ, nóng rát mà đau đớn.
Trong nháy mắt Ngụy Hồng có cảm giác như nhận hết hình phạt khổ sở trong nhân sinh, toàn thân cao thấp không có một chỗ nào không thấy khó chịu. Đột nhiên, trực giác nhiều năm luyện kiếm nói cho hắn biết, có nguy cơ cực lớn tới gần, không có chút do dự nào, một chút kiếm khí không còn nhiều trong đan điền hoàn toàn bộc phát, bắn ra khỏi cơ thể, kiếm khí thành giáp, ngưng tụ thành một đạo kiếm giáp màu đỏ nhàn nhạt bảo vệ cơ thể.
Trong gió thổi tới có một đạo sát cơ rét lạnh như ẩn như hiện, biến hóa thất thường, phiêu hốt dị thường, bỗng nhiên xuất hiện, từ bên cạnh chém tới, chém thẳng về phía cổ Ngụy Hồng.
Két một tiếng, kiếm khí hộ giáp của Ngụy Hồng lập tức bị chém nát, hắn còn chưa kịp phát ra một tiếng kêu kinh hãi thì đã cảm thấy cổ mình tê rần, bị một đạo sát cơ sắc bén tới cực điểm chém qua, đầu bị gió lớn thổi ra phía sau, máu tươi phun ra, sau đó bị gió lớn thổi ra, nhiễm đỏ toàn thân dưới.
Tác giả :
Lục Đạo Trầm Luân