Kiếm Đạo Độc Thần
Chương 142: Kiếm kinh diễm! Sát khí của Sở Mộ
Cái đầu sói đá xám rơi xuống đất, nhẹ nhàng lăn đi. Trên thân kiếm không hề có vết máu dính lại. Sở Mộ lộ ra thần sắc thoả mãn.
Da của sói đá xám vô cùng cứng rắn, gần như phải sánh ngang với nham thạch. Ngay cả Bách Luyện Kiếm cũng khó có thể tổn thương được nó. Nhưng giả Thanh Phong Kiếm lại có thể dễ dàng cắt qua. Nếu như lần này Sở Mộ sử dụng vẫn là Bách Luyện Kiếm, muốn giết chết con sói đá xám này, chỉ sợ sẽ tốn một phen cực nhọc.
- Sói đá xám là mãnh thú cao cấp. Thực lực cường đại sánh ngang với kiếm giả cửu đoạn. Nói không chừng trong phạm vi lãnh địa của nó sẽ có bảo vật gì đó.
Cẩn thận tìm kiếm một hồi, Sở Mộ quả nhiên có phát hiện.
Ở một gốc cây cao nửa thước có ba quả đỏ như máu, lớn chừng trái nhãn, thoang thoảng có mùi ngọt tanh, giống như máu tươi.
- Xích Huyết Quả vừa chín không lâu.
Sở Mộ có phần sững sờ. Hắn liền lấy ra một hộp gỗ thơm nho nhỏ, cẩn thận hái ba Xích Huyết Quả xuống, cất vào.
Xích Huyết Quả là linh dược trung phẩm, có thể dùng ăn, cũng có thể luyện đan. Tác dụng chính là bổ sung máu. Phàm là người bị thương mất rất nhiều máu, dùng Xích Huyết Quả có thể ở trong khoảng thời gian ngắn nhận được bổ sung rất tốt.
Mặc dù hiện tại không cần, nhưng không có nghĩa là sau này không dùng được. Hơn nữa linh dược trung phẩm có giá trị cũng không thấp. So với Tam Dương Quả còn cao hơn.
Sở Mộ vừa cất xong Xích Huyết Quả, phía sau đã có tiếng bước chân truyền đến. Có người tới gần.
Thu hồi hộp gỗ thơm nhỏ, Sở Mộ nhanh chóng xoay người lại. Hai bóng người đập vào mắt Sở Mộ.
Thời điểm nhìn thấy Sở Mộ, trên mặt hai người kia đều lộ ra một nụ cười lạnh. Trong mắt bọn họ có hàn quang lóe lên. Ánh mắt kia giống như mèo nhìn chằm chằm vào con chuột.
- Đệ tử của Thanh Lan Kiếm Phái...
Thông qua ký hiệu trên trường bào màu xanh của hai người, Sở Mộ nhận ra thân phận của bọn họ, cũng nhìn thấy được trong mắt bọn họ không có thiện ý.
- Đông Lâm sư huynh, vận khí của chúng ta thật là tốt. Xem ra, một môn kiếm thuật cao giai, sư huynh chắc chắn học được rồi.
Lâm Kiến Hải lúc này cười nịnh nọt, nói:
- Đến lúc đó, Đông Lâm sư huynh phải nhớ chỉ điểm cho ta một chút đấy.
- Yên tâm đi. Ta học được kiếm thuật cao giai, tất nhiên sẽ không quên ngươi.
Lý Đông Lâm liên tục cười lạnh. Hắn đã xem Sở Mộ thành vong hồn dưới kiếm của mình. Tay hắn cầm kiếm, đi về phía Sở Mộ.
Lâm Kiến Hải cười liên tục, theo sát tại bên cạnh, giống như cái đuôi nhỏ.
- Sở Mộ đúng không? Hiện tại ta cho ngươi một cơ hội. Quỳ xuống dập đầu lạy ta ba cái thật vang dội, cố gắng làm ta cao hứng, ta sẽ tạm tha cho ngươi một mạng.
Lý Đông Lâm chậm rãi đi đến, vừa cười lạnh vừ nói, giọng điệu tràn ngập sự uy hiếp.
- Không sai. Lập tức quỳ xuống. Bằng không, ngươi sẽ chết rất khó coi.
Lâm Kiến Hải ở bên cạnh, phụ họa nói.
- Chỉ dựa vào hai kẻ chó đất gà ngói như các ngươi thôi sao?
Sở Mộ lơ đễnh cười, thản nhiên nói.
- Xem ra ngươi muốn chết.
Thần sắc Lý Đông Lâm biến đổi, vẻ mặt âm trầm. Trong mắt hắn đã có sát khí sắc bén lóe lên. Giọng nói cũng trở nên rét lạnh, câu hồn lấy mạng:
- Nhớ tên của ta, người đưa ngươi xuống địa ngục, Lý Đông Lâm.
Âm thanh giống như gió lạnh, thời khắc thổi tới, một kiếm quang rét lạnh đã phóng tới trước mắt.
Từng chiếc lá giống như bị gió to thổi bay, điên cuồng cuốn tới. Từng chiếc lá đều sắc bén, sát khí trải rộng. Không khí bị cắt ra, bị nghiền nát vô số.
- Tốt. Uy lực Phi Diệp Kiếm Thuật của sư huynh đã mạnh hơn.
Lâm Kiến Hải ở bên cạnh quát lớn, hình như nhìn thấy được bộ dạng toàn thân Sở Mộ máu me thê thảm.
Sở Mộ chỉ cảm thấy toàn thân mình trên dưới, tất cả đều bị tập trung. Trong mắt hắn có tinh quang lưu chuyển. Hắn nhìn thấy rất rõ quỹ tích cảu từng mảnh lá bay tới. Còn có thể thấy được Lý Đông Lâm phía sau những chiếc lá bay kia.
- Kiếm thuật như vậy...
Sở Mộ than khẽ một tiếng, lộ ra một sự xem thường. So với ba người Lý Dật cùng với Tiêu Thiên Phong, rõ ràng có khoảng cách. Hắn chợt rút kiếm.
Kiếm quang giống như tia chớp, lại giống như cực quang, sáng tới mức loá mắt, kinh diễm vạn phần. Lâm Kiến Hải kinh ngạc kêu lên một tiếng. Hắn không tự chủ được, hai tay ngăn cản trước mắt. Lý Đông Lâm chỉ cảm thấy kiếm quang giống như lá tự bay, giống như băng tuyết bị mặt trời nóng rực chiếu xuống.
Sát khí sắc bén bắn tới trước mặt, nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi. Hai mắt Lý Đông Lâm trắng bệch, giốn như biến thành người mù. Trong lòng hắn chợt dâng lên cảm giác nguy hiểm mãnh liệt. Theo bản năng hắn tránh sang một bên.
Nhưng hắn vẫn chậm một bước. Hắn chỉ cảm thấy một cảm giác rét lạnh cắt qua cổ của mình. Cảm giác đau đớn kịch liệt nhanh chóng lan tràn khắp thân thể. Toàn thân hắn co quắp lại.
Khi kiếm quang rực rỡ khiến người ta chói mắt vừa tiêu tan, Lâm Kiến Hải chỉ thấy Sở Mộ cầm kiếm đứng đó, vẻ mặt lạnh lùng. Máu từ mũi kiếm nhỏ xuống đất. Lý Đông Lâm lại ngã xuống đất. Bách Luyện Kiếm rơi ở một bên. Hai tay, hai chân hắn có chút co quắp.
Hai mắt Lý Đông Lâm đã trở nên trắng dã. Trên mặt là trộn lẫn giữa vẻ sợ hãi cùng hối hận. Trên cổ bị cắt ra phân nửa. Máu tươi giống như không cần tiền phun ra, nhuộm đỏ cả bãi cỏ ở dưới thân hắn.
Mùi máu tươi tràn ngập ở trong không khí, càng thêm nồng đậm.
Thần sắc Lâm Kiến Hải dại ra, vẻ mặt không thể tin được. Hắn nhìn chằm chằm vào thi thể Lý Đông Lâm còn đang co giật. Một giây sau, hắn kêu thảm một tiếng, liên tục lui về phía sau hai bước. Khi ngẩng đầu lên nhìn Sở Mộ, sắc mặt hắn trắng bệch, hai mắt trợn trừng. Đồng tử hắn run rẩy. Ngón tay hắn chỉ vào Sở Mộ cũng đang run rẩy:
- Ngươi...
- Ngươi... Ngươi không ngờ giết chết hắn. Ngươi có biết hay không? Hắn là đệ đệ của Đông Tài sư huynh. Ngươi nhất định phải chết... Chết chắc rồi... Đông Tài sư huynh sẽ không bỏ qua cho ngươi..
Giọng nói hắn run rẩy, tràn ngập sợ hãi.
Đột nhiên nhớ tới cái gì, sắc mặt Lâm Kiến Hải lại biến đổi. Hắn nhanh như tia chớp, xoay người, kiếm khí thành giáp, thi triển thân pháp, giống như một điện quang bắn về phía trước. Hắn dự định chạy thoát thân.
Mí mắt Sở Mộ run lên, ánh mắt như điện. Thân pháp Phong Trung Du thi triển ra, giống như gió mạnh vọt tới trước. Giả Thanh Phong Kiếm vung chém.
Xì một tiếng. Kiếm khí thành giáp của Lâm Kiến Hải căn bản không có cách nào chống đỡ được sự sắc bén của giả Thanh Phong Kiếm. Một kiếm chém xuống. Kiếm khí lập tức bị xé rách. Kể cả lưng áo bào cũng bị cắt qua. Máu tươi bắn ra. Dưới tác dụng của lực mạnh, cả người hắn bay về phía trước.
Kiếm khí đánh vào trong vết thương, khiến vết thương bị mở rộng ra. Máu giống như suối phun ra.
Nhưng Lâm Kiến Hải còn chưa chết. Hai tay hắn liên tục nắm đất giãy dụa đứng dậy. Hắn lảo đảo đi về phía trước, mặt không có chút máu, tràn ngập kinh hoàng.
Sở Mộ dừng bước chân lại, vung kiếm chém ra một đạo kiếm khí, xé rách trời cao, nặng nề đánh vào lưng Lâm Kiến Hải.
Da của sói đá xám vô cùng cứng rắn, gần như phải sánh ngang với nham thạch. Ngay cả Bách Luyện Kiếm cũng khó có thể tổn thương được nó. Nhưng giả Thanh Phong Kiếm lại có thể dễ dàng cắt qua. Nếu như lần này Sở Mộ sử dụng vẫn là Bách Luyện Kiếm, muốn giết chết con sói đá xám này, chỉ sợ sẽ tốn một phen cực nhọc.
- Sói đá xám là mãnh thú cao cấp. Thực lực cường đại sánh ngang với kiếm giả cửu đoạn. Nói không chừng trong phạm vi lãnh địa của nó sẽ có bảo vật gì đó.
Cẩn thận tìm kiếm một hồi, Sở Mộ quả nhiên có phát hiện.
Ở một gốc cây cao nửa thước có ba quả đỏ như máu, lớn chừng trái nhãn, thoang thoảng có mùi ngọt tanh, giống như máu tươi.
- Xích Huyết Quả vừa chín không lâu.
Sở Mộ có phần sững sờ. Hắn liền lấy ra một hộp gỗ thơm nho nhỏ, cẩn thận hái ba Xích Huyết Quả xuống, cất vào.
Xích Huyết Quả là linh dược trung phẩm, có thể dùng ăn, cũng có thể luyện đan. Tác dụng chính là bổ sung máu. Phàm là người bị thương mất rất nhiều máu, dùng Xích Huyết Quả có thể ở trong khoảng thời gian ngắn nhận được bổ sung rất tốt.
Mặc dù hiện tại không cần, nhưng không có nghĩa là sau này không dùng được. Hơn nữa linh dược trung phẩm có giá trị cũng không thấp. So với Tam Dương Quả còn cao hơn.
Sở Mộ vừa cất xong Xích Huyết Quả, phía sau đã có tiếng bước chân truyền đến. Có người tới gần.
Thu hồi hộp gỗ thơm nhỏ, Sở Mộ nhanh chóng xoay người lại. Hai bóng người đập vào mắt Sở Mộ.
Thời điểm nhìn thấy Sở Mộ, trên mặt hai người kia đều lộ ra một nụ cười lạnh. Trong mắt bọn họ có hàn quang lóe lên. Ánh mắt kia giống như mèo nhìn chằm chằm vào con chuột.
- Đệ tử của Thanh Lan Kiếm Phái...
Thông qua ký hiệu trên trường bào màu xanh của hai người, Sở Mộ nhận ra thân phận của bọn họ, cũng nhìn thấy được trong mắt bọn họ không có thiện ý.
- Đông Lâm sư huynh, vận khí của chúng ta thật là tốt. Xem ra, một môn kiếm thuật cao giai, sư huynh chắc chắn học được rồi.
Lâm Kiến Hải lúc này cười nịnh nọt, nói:
- Đến lúc đó, Đông Lâm sư huynh phải nhớ chỉ điểm cho ta một chút đấy.
- Yên tâm đi. Ta học được kiếm thuật cao giai, tất nhiên sẽ không quên ngươi.
Lý Đông Lâm liên tục cười lạnh. Hắn đã xem Sở Mộ thành vong hồn dưới kiếm của mình. Tay hắn cầm kiếm, đi về phía Sở Mộ.
Lâm Kiến Hải cười liên tục, theo sát tại bên cạnh, giống như cái đuôi nhỏ.
- Sở Mộ đúng không? Hiện tại ta cho ngươi một cơ hội. Quỳ xuống dập đầu lạy ta ba cái thật vang dội, cố gắng làm ta cao hứng, ta sẽ tạm tha cho ngươi một mạng.
Lý Đông Lâm chậm rãi đi đến, vừa cười lạnh vừ nói, giọng điệu tràn ngập sự uy hiếp.
- Không sai. Lập tức quỳ xuống. Bằng không, ngươi sẽ chết rất khó coi.
Lâm Kiến Hải ở bên cạnh, phụ họa nói.
- Chỉ dựa vào hai kẻ chó đất gà ngói như các ngươi thôi sao?
Sở Mộ lơ đễnh cười, thản nhiên nói.
- Xem ra ngươi muốn chết.
Thần sắc Lý Đông Lâm biến đổi, vẻ mặt âm trầm. Trong mắt hắn đã có sát khí sắc bén lóe lên. Giọng nói cũng trở nên rét lạnh, câu hồn lấy mạng:
- Nhớ tên của ta, người đưa ngươi xuống địa ngục, Lý Đông Lâm.
Âm thanh giống như gió lạnh, thời khắc thổi tới, một kiếm quang rét lạnh đã phóng tới trước mắt.
Từng chiếc lá giống như bị gió to thổi bay, điên cuồng cuốn tới. Từng chiếc lá đều sắc bén, sát khí trải rộng. Không khí bị cắt ra, bị nghiền nát vô số.
- Tốt. Uy lực Phi Diệp Kiếm Thuật của sư huynh đã mạnh hơn.
Lâm Kiến Hải ở bên cạnh quát lớn, hình như nhìn thấy được bộ dạng toàn thân Sở Mộ máu me thê thảm.
Sở Mộ chỉ cảm thấy toàn thân mình trên dưới, tất cả đều bị tập trung. Trong mắt hắn có tinh quang lưu chuyển. Hắn nhìn thấy rất rõ quỹ tích cảu từng mảnh lá bay tới. Còn có thể thấy được Lý Đông Lâm phía sau những chiếc lá bay kia.
- Kiếm thuật như vậy...
Sở Mộ than khẽ một tiếng, lộ ra một sự xem thường. So với ba người Lý Dật cùng với Tiêu Thiên Phong, rõ ràng có khoảng cách. Hắn chợt rút kiếm.
Kiếm quang giống như tia chớp, lại giống như cực quang, sáng tới mức loá mắt, kinh diễm vạn phần. Lâm Kiến Hải kinh ngạc kêu lên một tiếng. Hắn không tự chủ được, hai tay ngăn cản trước mắt. Lý Đông Lâm chỉ cảm thấy kiếm quang giống như lá tự bay, giống như băng tuyết bị mặt trời nóng rực chiếu xuống.
Sát khí sắc bén bắn tới trước mặt, nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi. Hai mắt Lý Đông Lâm trắng bệch, giốn như biến thành người mù. Trong lòng hắn chợt dâng lên cảm giác nguy hiểm mãnh liệt. Theo bản năng hắn tránh sang một bên.
Nhưng hắn vẫn chậm một bước. Hắn chỉ cảm thấy một cảm giác rét lạnh cắt qua cổ của mình. Cảm giác đau đớn kịch liệt nhanh chóng lan tràn khắp thân thể. Toàn thân hắn co quắp lại.
Khi kiếm quang rực rỡ khiến người ta chói mắt vừa tiêu tan, Lâm Kiến Hải chỉ thấy Sở Mộ cầm kiếm đứng đó, vẻ mặt lạnh lùng. Máu từ mũi kiếm nhỏ xuống đất. Lý Đông Lâm lại ngã xuống đất. Bách Luyện Kiếm rơi ở một bên. Hai tay, hai chân hắn có chút co quắp.
Hai mắt Lý Đông Lâm đã trở nên trắng dã. Trên mặt là trộn lẫn giữa vẻ sợ hãi cùng hối hận. Trên cổ bị cắt ra phân nửa. Máu tươi giống như không cần tiền phun ra, nhuộm đỏ cả bãi cỏ ở dưới thân hắn.
Mùi máu tươi tràn ngập ở trong không khí, càng thêm nồng đậm.
Thần sắc Lâm Kiến Hải dại ra, vẻ mặt không thể tin được. Hắn nhìn chằm chằm vào thi thể Lý Đông Lâm còn đang co giật. Một giây sau, hắn kêu thảm một tiếng, liên tục lui về phía sau hai bước. Khi ngẩng đầu lên nhìn Sở Mộ, sắc mặt hắn trắng bệch, hai mắt trợn trừng. Đồng tử hắn run rẩy. Ngón tay hắn chỉ vào Sở Mộ cũng đang run rẩy:
- Ngươi...
- Ngươi... Ngươi không ngờ giết chết hắn. Ngươi có biết hay không? Hắn là đệ đệ của Đông Tài sư huynh. Ngươi nhất định phải chết... Chết chắc rồi... Đông Tài sư huynh sẽ không bỏ qua cho ngươi..
Giọng nói hắn run rẩy, tràn ngập sợ hãi.
Đột nhiên nhớ tới cái gì, sắc mặt Lâm Kiến Hải lại biến đổi. Hắn nhanh như tia chớp, xoay người, kiếm khí thành giáp, thi triển thân pháp, giống như một điện quang bắn về phía trước. Hắn dự định chạy thoát thân.
Mí mắt Sở Mộ run lên, ánh mắt như điện. Thân pháp Phong Trung Du thi triển ra, giống như gió mạnh vọt tới trước. Giả Thanh Phong Kiếm vung chém.
Xì một tiếng. Kiếm khí thành giáp của Lâm Kiến Hải căn bản không có cách nào chống đỡ được sự sắc bén của giả Thanh Phong Kiếm. Một kiếm chém xuống. Kiếm khí lập tức bị xé rách. Kể cả lưng áo bào cũng bị cắt qua. Máu tươi bắn ra. Dưới tác dụng của lực mạnh, cả người hắn bay về phía trước.
Kiếm khí đánh vào trong vết thương, khiến vết thương bị mở rộng ra. Máu giống như suối phun ra.
Nhưng Lâm Kiến Hải còn chưa chết. Hai tay hắn liên tục nắm đất giãy dụa đứng dậy. Hắn lảo đảo đi về phía trước, mặt không có chút máu, tràn ngập kinh hoàng.
Sở Mộ dừng bước chân lại, vung kiếm chém ra một đạo kiếm khí, xé rách trời cao, nặng nề đánh vào lưng Lâm Kiến Hải.
Tác giả :
Lục Đạo Trầm Luân